Cho dù Thẩm lão gia nói gì, Thẩm Thanh Lan vẫn cứ im lặng quỳ ở đó, ánh mắt kiên quyết.

Thẩm lão gia thấy cháu gái bướng bỉnh, trong lòng vừa tức lại vừa thương. Ông có thể đoán được nguyên nhân vì sao nó làm như thế, nhưng cũng bởi vì biết rõ, nên ông mới càng không thể đồng ý.

Ông không thể để cho Thẩm Thanh Lan vì muốn làm bà nội nó yên lòng ra đi mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình. Phó Hoành Dật quả không tệ, nếu như Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật kết hôn vì yêu nhau thì ông sẽ hoàn toàn không phản đối, thậm chí còn ủng hộ hai tay, nhưng thế này thì không thể được.

Lúc Thẩm Quân Dục đến thì nhìn thấy cảnh này.

“Ông nội, có chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Quân Dục giật mình, cứ tưởng Thẩm Thanh Lan đã làm sai chuyện gì nên ông nội mới tức giận.

Hai ông cháu không ai lên tiếng.

“Ông nội, Lan Lan còn nhỏ, nếu như lỡ làm chuyện gì khiến ông không vui, ông cũng đừng nên chấp nhặt với em ấy. Sàn nhà cứng như thế, quỳ lâu đầu gối sẽ tê mất. Ông cho em ấy đứng lên trước đã, có được không ạ?”

Thẩm Quân Dục cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại có thể đoán chắc là do Thẩm Thanh Lan làm sai, bằng không Thẩm lão gia không thể phạt Thẩm Thanh Lan như thế.

“Là ông không cho nó đứng lên à? Chính nó không muốn đứng ấy.” Cuối cùng Thẩm lão gia cũng lên tiếng, nhưng giọng nói có phần hổn hển.

“Lan Lan, xin lỗi ông nội đi.”

Thẩm Thanh Lan vẫn không động đậy, chuyện cô đã quyết thì không ai có thể thay đổi được.

“Thẩm Thanh Lan, cháu vẫn giữ ý định đó đúng không?” Giọng nói của Thẩm lão gia vô cùng tức giận, trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, hận không thể đánh cô vài cái cho tỉnh ra, nhưng ông lại không đành lòng.

“Vâng.” Thẩm Thanh Lan trả lời không chút do dự.

“Được, được, được, vậy thì cháu cứ quỳ đi, muốn quỳ bao lâu thì quỳ.”

“Ông nội.” Thẩm Quân Dục lên tiếng.

“Cháu đi ra ngoài cho ông.” Thẩm lão gia trợn mắt với cháu trai, chỉ ra cửa.

Thẩm Quân Dục thoáng nhìn Thẩm Thanh Lan đang quỳ dưới đất, “Ông nội, cho dù em ấy đã làm sai điều gì thì em ấy cũng chỉ là một cô bé. Bây giờ bà nội lại đang trong viện, ông...”

“Cút ra ngoài cho ông.” Thẩm lão gia tức giận gầm lên.

Thẩm Quân Dục đành bất lực ra khỏi phòng. Bây giờ mọi người trong nhà đều ở trong bệnh viện, nên dù anh muốn tìm người giúp cũng không được. Quan trọng nhất là anh chẳng hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thanh Lan quỳ suốt đêm. Cả đêm này Thẩm lão gia cũng không thể chợp mắt. Cháu gái ông thương yêu nhất đang quỳ ở đây, cầu xin ông đồng ý cho nó kết hôn với một người đàn ông mà nó không yêu, như vậy thì ông ngủ sao nổi.

Trời sáng dần, mặt trời từ từ lên cao, càng lúc càng gần đến 12 giờ trưa, cô và Phó Hoành Dật đã hẹn gặp nhau lúc 12 giờ ở cửa Cục Dân chính.

Trong lòng Thẩm Thanh Lan đã hơi sốt ruột, chỉ là mặt vẫn chẳng hề mảy may gì. Cô quỳ cả một đêm nên đầu gối đã tê cứng từ lâu.

“Cháu quyết không đổi ý đúng không?” Thẩm lão gia khó mà dằn được cơn giận trong lòng.

“Xin ông nội tác thành.”

Thẩm lão gia chống nạnh đi tới đi lui trong phòng, thở hổn hển. Một lúc lâu sau, ông mới ném một quyển sổ màu đỏ xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Cầm lấy.”

Thẩm Thanh Lan nhặt quyển sổ dưới đất lên, dập đầu với Thẩm lão gia một cái. Thẩm Thanh Lan là người kiêu ngạo, cô lớn từng này tuổi mà chưa từng quỳ gối trước bất kỳ ai. Đến mức dập đầu thế này thì đây là lần đầu tiên, nhưng cô cam tâm tình nguyện, bởi vì cô đã làm tổn thương ông nội thật lòng thật dạ thương yêu mình.

“Thẩm Thanh Lan, đây là quyết định của chính cháu, dù sau này có hối hận thì cháu cũng đừng về tìm ông than khổ.”

“Cảm ơn ông nội.”

Thẩm lão gia nhắm mắt lại, không muốn nhìn người quỳ dưới đất nữa, bất lực phất tay một cái.

Thẩm Thanh Lan đứng lên, nhưng vừa mới cử động nhẹ thì đầu gối đã đau đớn khiến cô ngã ngồi xuống đất, không đứng dậy được.

Thẩm lão gia thấy vậy, muốn đến đỡ cô dậy, nhưng lại chỉ quay lưng đi.

Thẩm Thanh Lan đợi cơn đau kia qua đi mới từ từ đứng lên, lê bước đi ra cửa. Cô đi rất chậm, thật sự phải dùng từ lê bước, nhưng lưng lại thẳng tắp.

Thẩm lão gia nhìn bóng dáng cháu gái xa dần, thở dài một hơi thật sâu.

Trước cửa Cục Dân chính, lúc Thẩm Thanh Lan đến, Phó Hoành Dật đã chờ ở đó rồi.

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Phó Hoành Dật thản nhiên nói, chăm chú nhìn sắc mặt của Thẩm Thanh Lan.

“Đi thôi.”

Thẩm Thanh Lan đi vào trước.

Phó Hoành Dật cất bước đuổi theo.

Lúc trở ra, trên tay hai người đã có thêm hai quyển sổ màu đỏ.

Thẩm Thanh Lan theo sau Phó Hoành Dật, hai người không ai nói gì.

“Lên xe đi.” Phó Hoành Dật mở cửa xe.

Thẩm Thanh Lan ngồi vào, cũng không hỏi anh muốn đưa mình đi đâu.

Xe dừng lại ở trước một bệnh viện, Phó Hoành Dật xuống xe, còn Thẩm Thanh Lan vẫn đi theo sau anh.

Mãi đến khi lên tới tầng bảy, thang máy mở ra, Phó Hoành Dật mới quay lại nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan giãy ra.

“Nếu như em không muốn để cho người nhà lo lắng thì phối hợp một chút đi.” Phó Hoành Dật cúi người, nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan không giãy nữa, để mặc Phó Hoành Dật nắm tay cô đi vào phòng bệnh của Thẩm lão thái.

Trong phòng, ngoại trừ người nhà họ Thẩm ra thì Phó lão gia cũng ở đây, nhìn thấy hai người nắm tay bước vào thì ngạc nhiên.

Kinh hãi nhất chính là người vẫn đang ngồi trên xe lăn - Thẩm Hi Đồng, sắc mặt cô ta tái nhợt nhìn chỗ tay đang giao nhau của hai người. Khớp xương của đôi tay nắm tay vịn xe trở nên trắng bệch.

Phó Hoành Dật dắt Thẩm Thanh Lan, đi tới trước giường bệnh của Thẩm lão thái, “Bà nội, cháu xin lỗi đã tới chậm.”

Thẩm lão thái nhìn dáng vẻ của hai người liền hiểu rõ mọi chuyện, sau đó quay sang nhìn Thẩm lão gia, ông mỉm cười gật đầu.

Nét mặt của Thẩm lão thái giãn ra, vẫy tay với Phó Hoành Dật, anh tiến lên một bước, “Cháu đang hẹn hò với Lan Lan nhà bà à?”

Phó Hoành Dật gật đầu, “Vâng ạ, thưa bà nội. Nói đúng hơn là cháu và Thanh Lan đã kết hôn, sáng này bọn cháu vừa làm giấy đăng ký xong.” Giọng điệu của Phó Hoành Dật rất ôn hòa.

Mặc dù Thẩm lão thái đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn giật nảy mình, ánh mắt nhìn Phó Hoành Dật bất giác mang theo sự nghiêm khắc. Bà quay đầu nhìn về phía những người khác, “Mọi người đi ra ngoài trước đi, Hành Dật ở lại đây.”

“Bà nội.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng.

Thẩm lão thái cười cười, “Bà có mấy câu muốn nói với Hành Dật, không ức hiếp nó đâu, cháu đi ra ngoài trước đi.”

Mọi người lần lượt đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm lão thái và Phó Hoành Dật.

Ngoài hành lang, Thẩm Khiêm nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt dò hỏi, “Thanh Lan, rốt cuộc là đã có chuyện gì? Con và Hành Dật yêu nhau từ lúc nào?”

“Được một thời gian rồi ạ, lần trước Hành Dật nghỉ phép trở về thì bọn con gặp gỡ nhau, sau đó lại tiếp xúc vài lần, cảm thấy không tệ nên đã thử xem thế nào. Ở bên nhau một thời gian, cả hai đều thấy rất hợp nhau. Hành Dật cũng không còn ít tuổi nữa, cho nên bọn con liền tính toán kết hôn.” Thẩm Thanh Lan nói qua loa.

Phó lão gia và Thẩm lão gia biết rõ chân tướng, nghe cô nói vậy thì khóe miệng hai người đều hơi giật.

“Em nói láo.” Thẩm Hi Đồng lớn tiếng cắt ngang, “Em đang lừa mọi người. Thời gian em và Hành Dật biết nhau không quá ba tháng. Số lần gặp nhau càng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nói gì đến chuyện yêu đương.” Môi cô ta hơi run rẩy, hiển nhiên là không tin hai người lại đã kết hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện