Trước kia cô cũng từng gặp một người như vậy, người đó đã dịu dàng nhìn cô rồi nói, “Tiểu Thất, em rất giỏi, rất tuyệt. Dù có khó khăn đến mức nào thì em cũng phải kiên trì. Phải sống sót, còn sống mới còn hy vọng, mới có thể... về nhà.”
Bây giờ cô đã về nhà, mang theo hy vọng trở về nhà của người đó.
“Chị?”
Thẩm Thanh Lan chớp mắt một cái, quay đầu lại nhìn gương mặt non nớt của Nhan Tịch, từ tốn nói, “Em có thể thuyết phục ba mẹ để em thử một lần. Nếu như em không thể thi đậu vào đại học B, hoặc thành tích thi không cao, không vào được các trường đại học tốt trong nước, thì đến lúc đó em sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, ra nước ngoài du học. Chị nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý.”
Nhan Tịch nhìn cô, “Sẽ có tác dụng sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu chắc nịch, “Có.”
Nhan Tịch sáng mắt lên, nín khóc mỉm cười. Đôi mắt của Thẩm Thanh Lan cũng hiện ý cười, đúng là trẻ con, lúc khóc lúc cười.
“Có điều, nếu sau này gặp phải chuyện gì thì cũng phải học cách đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, đừng khiến cho người nhà lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nói, nhưng giọng điệu không nghiêm túc mà lại giống như đang tán gẫu với bạn bè hơn.
Nhan Tịch có hơi xấu hổ, cũng không dám nói mình thường xuyên trốn học.
“Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Tâm trạng Nhan Tịch tốt lên nên nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn là lại thèm, “Chị, em có thể ăn một miếng nữa không? Mỗi loại một miếng thôi là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn dáng vẻ híp mắt thưởng thức ăn đồ ngọt của Nhan Tịch, dường như tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn.
“Bây giờ chị sẽ đưa em về trường.” Thẩm Thanh Lan đi cùng Nhan Tịch ra khỏi tiệm bánh ngọt, nói.
Nhan Tịch ra sức lắc đầu, “Em không về. Chị, chị cho em theo chị đi. Chị cứ làm việc của chị, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy chị đâu.”
Thẩm Thanh Lan chợt dừng bước lại, nhìn cô bé, “Em theo chị làm gì?”
Nhan Tịch sửng sốt. Cô cũng không biết, chỉ đơn giản muốn đi theo Thẩm Thanh Lan thôi.
“Chị thật sự còn có việc, không tiện dẫn theo em. Hoặc là chị đưa em về trường, hoặc là em tự về nhà.”
Đôi mắt Nhan Tịch trở nên ảm đạm, nhìn Thẩm Thanh Lan cứ như một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng Thanh Lan lại bỏ qua ánh mắt đáng thương của cô bé ấy.
“Thôi được, vậy chị có thể đưa em đến chỗ của anh trai em được không?” Nhan Tịch chọn con đường thứ ba. Vừa nãy ý này bất chợt nảy đến, cô bỗng nhớ ra việc cô vẫn luôn muốn giới thiệu Thẩm Thanh Lan làm quen với anh trai nhưng lại không có dịp. Chẳng phải bây giờ cơ hội đã tự đến gõ cửa rồi sao? Nếu Thẩm Thanh Lan có thể thành chị dâu của cô thì... ha ha ha, Nhan Tịch nở nụ cười vì ý nghĩ của chính mình.
Thẩm Thanh Lan không biết trong lòng Nhan Tịch đang nghĩ gì. Tuy rằng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Nhan Thịnh Vũ, nhưng thấy Nhan Tịch không mang theo gì trừ một cái điện thoại nên cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Thẩm Thanh Lan vốn định đưa Nhan Tịch đến cửa trường học rồi đi, nhưng cô bé lại sống chết không đồng ý, cầm chặt tay cô không chịu buông. Mãi đến khi Nhan Thịnh Vũ xuất hiện, Nhan Tịch mới cười hì hì, kéo cô đến trước mặt anh ta.
Lúc Nhan Thịnh Vũ trông thấy Thẩm Thanh Lan đi cùng em gái mình thì rất kinh ngạc.
“Anh, anh, em từng nói với anh, em...”
“Bạn học Thẩm, sao em lại đi cùng với em gái tôi?” Giọng nói thắc mắc của Nhan Thịnh Vũ và giọng điệu hớn hở của Nhan Tịch đồng thanh vang lên.
Nhan Tịch sửng sốt, “Hai người quen nhau sao?”
“Không quen.”
“Quen.”
Thẩm Thanh Lan và Nhan Thịnh Vũ đồng thanh trả lời.
Vẻ mặt của Nhan Thịnh Vũ hơi xấu hổ. Nhan Tịch nghi hoặc nhìn qua nhìn lại cả hai người.
“Anh, đây là chị gái mà em từng nhắc đến với anh. Lần trước ở Hàng Châu, chính chị ấy đã cứu em.”
Nhan Thịnh Vũ hiếm khi mở to hai mắt, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại chính là cô chị mà em gái anh ta vẫn hay nhắc đến. Người mà trước đó anh ta đã phái người bỏ rất nhiều công sức ra vẫn không tìm được, thì ra đã xuất hiện trước mặt anh ta từ lâu. Phải nói rằng, duyên phận thật là một điều rất kỳ diệu.
Nhan Thịnh Vũ cảm thấy anh ta và Thẩm Thanh Lan có một mối duyên phận thần kỳ.
“Không ngờ em lại là người đã cứu em gái tôi. Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn em nhưng không có cơ hội. Bạn học Thẩm, chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?” Nhan Thịnh Vũ nhân cơ hội ngỏ lời mời.
“Không cần, tôi còn có việc.”
Thẩm Thanh Lan từ chối rồi liền đi ngay.
Nhan Tịch muốn giữ cô lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy một người xuất hiện chặn đường Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn kỹ lại, là Triệu Đông.
“Thẩm Thanh Lan, có phải cô đã tố cáo tôi với hiệu trưởng không?” Vẻ mặt của Triệu Đông rất khó coi. Từ sau khi biết mình bị cảnh cáo, còn bị ghi vào hồ sơ, cậu ta chưa từng được ngủ ngon.
Cậu ta không tin hiệu trưởng có thể điều tra được rằng cậu ta là người gây chuyện nhanh như vậy. Nhưng hiệu trưởng bây giờ chẳng những đã biết chuyện là do cậu ta làm mà còn có chứng cứ. Cậu ta không tin là không có ai tố cáo.
Thẩm Thanh Lan vừa mới đến tìm cậu ta thì sau đó hiệu trưởng đã biết, không phải cô thì là ai?
Thẩm Thanh Lan không định giải thích, chỉ nhìn cậu ta, “Đúng thì sao?” Giọng nói đã trở lại lạnh lùng như trước, vẻ mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Triệu Đông xanh mặt, “Thẩm Thanh Lan, đồ đàn bà độc ác này, tôi chỉ nói ra sự thật tôi biết được, cô dựa vào đâu mà tố cáo tôi? Cô có biết bị xử phạt như thế sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi thế nào không?”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tôi cũng chỉ nói ra sự thật mà tôi biết, còn về hậu quả thế nào, anh đã có gan làm thì phải có gan chịu.”
Nhan Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Triệu Đông nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt là lạ, hơn nữa lời nói cũng rất khó nghe nên vẻ mặt cô bé liền lạnh đi, không còn vui vẻ nữa.
“Này, tôi nói anh đấy, anh là ai? Dựa vào đâu mà vừa mở miệng đã mắng người khác?” Nhan Tịch chống nạnh, rất có khí thế của một đại tiểu thư điêu ngoa.
Tâm trạng Triệu Đông vốn đang rất tệ vì chuyện xử phạt, bây giờ lại trông thấy một con nhóc đứng chắn trước mặt mình, nên liền giơ tay ra đẩy một cái, “Con bé xấu xí này từ đâu chui ra thế, cút sang một bên!”
Nhan Tịch không đề phòng nên bị cậu ta đẩy lảo đảo, may mà có Thẩm Thanh Lan nhanh tay lẹ mắt đỡ lại.
Nhan Thịnh Vũ lạnh mặt, bước lên, “Cậu làm gì thế hả?”
Triệu Đông nhìn kỹ, rồi lại nhìn sang Thẩm Thanh Lan một cái, cười nói, “Thẩm Thanh Lan, cô quả nhiên là một con đàn bà thối lẳng lơ, không biết xấu hổ, ở ngoài trường thì được mấy lão già bao nuôi, ở trong trường còn dụ dỗ thêm một tên, quả là tài giỏi.”
Khuôn mặt của ba người còn lại đều biến sắc, biểu cảm của Nhan Tịch và Nhan Thịnh Vũ rất khó coi. Tuy Nhan Tịch còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là cô bé chẳng hiểu gì cả.
Đôi mắt lạnh băng của Thẩm Thanh Lan nhìn Triệu Đông đã có vẻ sát ý âm ỉ. Cô nắm chặt tay, đè nén sự lạnh lẽo đó xuống.
Nhan Thịnh Vũ thì lại tiến lên rồi thẳng tay tung một cú đấm. Triệu Đông bị anh ta đánh ngã xuống đất. Thẩm Thanh Lan kéo Nhan Tịch lui sang một bên.
Triệu Đông dĩ nhiên không cam lòng bị đánh, định đánh trả lại, nhưng cậu ta đâu phải là đối thủ của Nhan Thịnh Vũ, bị anh ta áp đảo hoàn toàn.
Bây giờ cô đã về nhà, mang theo hy vọng trở về nhà của người đó.
“Chị?”
Thẩm Thanh Lan chớp mắt một cái, quay đầu lại nhìn gương mặt non nớt của Nhan Tịch, từ tốn nói, “Em có thể thuyết phục ba mẹ để em thử một lần. Nếu như em không thể thi đậu vào đại học B, hoặc thành tích thi không cao, không vào được các trường đại học tốt trong nước, thì đến lúc đó em sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, ra nước ngoài du học. Chị nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý.”
Nhan Tịch nhìn cô, “Sẽ có tác dụng sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu chắc nịch, “Có.”
Nhan Tịch sáng mắt lên, nín khóc mỉm cười. Đôi mắt của Thẩm Thanh Lan cũng hiện ý cười, đúng là trẻ con, lúc khóc lúc cười.
“Có điều, nếu sau này gặp phải chuyện gì thì cũng phải học cách đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, đừng khiến cho người nhà lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nói, nhưng giọng điệu không nghiêm túc mà lại giống như đang tán gẫu với bạn bè hơn.
Nhan Tịch có hơi xấu hổ, cũng không dám nói mình thường xuyên trốn học.
“Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Tâm trạng Nhan Tịch tốt lên nên nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn là lại thèm, “Chị, em có thể ăn một miếng nữa không? Mỗi loại một miếng thôi là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn dáng vẻ híp mắt thưởng thức ăn đồ ngọt của Nhan Tịch, dường như tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn.
“Bây giờ chị sẽ đưa em về trường.” Thẩm Thanh Lan đi cùng Nhan Tịch ra khỏi tiệm bánh ngọt, nói.
Nhan Tịch ra sức lắc đầu, “Em không về. Chị, chị cho em theo chị đi. Chị cứ làm việc của chị, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy chị đâu.”
Thẩm Thanh Lan chợt dừng bước lại, nhìn cô bé, “Em theo chị làm gì?”
Nhan Tịch sửng sốt. Cô cũng không biết, chỉ đơn giản muốn đi theo Thẩm Thanh Lan thôi.
“Chị thật sự còn có việc, không tiện dẫn theo em. Hoặc là chị đưa em về trường, hoặc là em tự về nhà.”
Đôi mắt Nhan Tịch trở nên ảm đạm, nhìn Thẩm Thanh Lan cứ như một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng Thanh Lan lại bỏ qua ánh mắt đáng thương của cô bé ấy.
“Thôi được, vậy chị có thể đưa em đến chỗ của anh trai em được không?” Nhan Tịch chọn con đường thứ ba. Vừa nãy ý này bất chợt nảy đến, cô bỗng nhớ ra việc cô vẫn luôn muốn giới thiệu Thẩm Thanh Lan làm quen với anh trai nhưng lại không có dịp. Chẳng phải bây giờ cơ hội đã tự đến gõ cửa rồi sao? Nếu Thẩm Thanh Lan có thể thành chị dâu của cô thì... ha ha ha, Nhan Tịch nở nụ cười vì ý nghĩ của chính mình.
Thẩm Thanh Lan không biết trong lòng Nhan Tịch đang nghĩ gì. Tuy rằng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Nhan Thịnh Vũ, nhưng thấy Nhan Tịch không mang theo gì trừ một cái điện thoại nên cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Thẩm Thanh Lan vốn định đưa Nhan Tịch đến cửa trường học rồi đi, nhưng cô bé lại sống chết không đồng ý, cầm chặt tay cô không chịu buông. Mãi đến khi Nhan Thịnh Vũ xuất hiện, Nhan Tịch mới cười hì hì, kéo cô đến trước mặt anh ta.
Lúc Nhan Thịnh Vũ trông thấy Thẩm Thanh Lan đi cùng em gái mình thì rất kinh ngạc.
“Anh, anh, em từng nói với anh, em...”
“Bạn học Thẩm, sao em lại đi cùng với em gái tôi?” Giọng nói thắc mắc của Nhan Thịnh Vũ và giọng điệu hớn hở của Nhan Tịch đồng thanh vang lên.
Nhan Tịch sửng sốt, “Hai người quen nhau sao?”
“Không quen.”
“Quen.”
Thẩm Thanh Lan và Nhan Thịnh Vũ đồng thanh trả lời.
Vẻ mặt của Nhan Thịnh Vũ hơi xấu hổ. Nhan Tịch nghi hoặc nhìn qua nhìn lại cả hai người.
“Anh, đây là chị gái mà em từng nhắc đến với anh. Lần trước ở Hàng Châu, chính chị ấy đã cứu em.”
Nhan Thịnh Vũ hiếm khi mở to hai mắt, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại chính là cô chị mà em gái anh ta vẫn hay nhắc đến. Người mà trước đó anh ta đã phái người bỏ rất nhiều công sức ra vẫn không tìm được, thì ra đã xuất hiện trước mặt anh ta từ lâu. Phải nói rằng, duyên phận thật là một điều rất kỳ diệu.
Nhan Thịnh Vũ cảm thấy anh ta và Thẩm Thanh Lan có một mối duyên phận thần kỳ.
“Không ngờ em lại là người đã cứu em gái tôi. Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn em nhưng không có cơ hội. Bạn học Thẩm, chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?” Nhan Thịnh Vũ nhân cơ hội ngỏ lời mời.
“Không cần, tôi còn có việc.”
Thẩm Thanh Lan từ chối rồi liền đi ngay.
Nhan Tịch muốn giữ cô lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy một người xuất hiện chặn đường Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn kỹ lại, là Triệu Đông.
“Thẩm Thanh Lan, có phải cô đã tố cáo tôi với hiệu trưởng không?” Vẻ mặt của Triệu Đông rất khó coi. Từ sau khi biết mình bị cảnh cáo, còn bị ghi vào hồ sơ, cậu ta chưa từng được ngủ ngon.
Cậu ta không tin hiệu trưởng có thể điều tra được rằng cậu ta là người gây chuyện nhanh như vậy. Nhưng hiệu trưởng bây giờ chẳng những đã biết chuyện là do cậu ta làm mà còn có chứng cứ. Cậu ta không tin là không có ai tố cáo.
Thẩm Thanh Lan vừa mới đến tìm cậu ta thì sau đó hiệu trưởng đã biết, không phải cô thì là ai?
Thẩm Thanh Lan không định giải thích, chỉ nhìn cậu ta, “Đúng thì sao?” Giọng nói đã trở lại lạnh lùng như trước, vẻ mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Triệu Đông xanh mặt, “Thẩm Thanh Lan, đồ đàn bà độc ác này, tôi chỉ nói ra sự thật tôi biết được, cô dựa vào đâu mà tố cáo tôi? Cô có biết bị xử phạt như thế sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi thế nào không?”
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tôi cũng chỉ nói ra sự thật mà tôi biết, còn về hậu quả thế nào, anh đã có gan làm thì phải có gan chịu.”
Nhan Tịch không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Triệu Đông nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt là lạ, hơn nữa lời nói cũng rất khó nghe nên vẻ mặt cô bé liền lạnh đi, không còn vui vẻ nữa.
“Này, tôi nói anh đấy, anh là ai? Dựa vào đâu mà vừa mở miệng đã mắng người khác?” Nhan Tịch chống nạnh, rất có khí thế của một đại tiểu thư điêu ngoa.
Tâm trạng Triệu Đông vốn đang rất tệ vì chuyện xử phạt, bây giờ lại trông thấy một con nhóc đứng chắn trước mặt mình, nên liền giơ tay ra đẩy một cái, “Con bé xấu xí này từ đâu chui ra thế, cút sang một bên!”
Nhan Tịch không đề phòng nên bị cậu ta đẩy lảo đảo, may mà có Thẩm Thanh Lan nhanh tay lẹ mắt đỡ lại.
Nhan Thịnh Vũ lạnh mặt, bước lên, “Cậu làm gì thế hả?”
Triệu Đông nhìn kỹ, rồi lại nhìn sang Thẩm Thanh Lan một cái, cười nói, “Thẩm Thanh Lan, cô quả nhiên là một con đàn bà thối lẳng lơ, không biết xấu hổ, ở ngoài trường thì được mấy lão già bao nuôi, ở trong trường còn dụ dỗ thêm một tên, quả là tài giỏi.”
Khuôn mặt của ba người còn lại đều biến sắc, biểu cảm của Nhan Tịch và Nhan Thịnh Vũ rất khó coi. Tuy Nhan Tịch còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là cô bé chẳng hiểu gì cả.
Đôi mắt lạnh băng của Thẩm Thanh Lan nhìn Triệu Đông đã có vẻ sát ý âm ỉ. Cô nắm chặt tay, đè nén sự lạnh lẽo đó xuống.
Nhan Thịnh Vũ thì lại tiến lên rồi thẳng tay tung một cú đấm. Triệu Đông bị anh ta đánh ngã xuống đất. Thẩm Thanh Lan kéo Nhan Tịch lui sang một bên.
Triệu Đông dĩ nhiên không cam lòng bị đánh, định đánh trả lại, nhưng cậu ta đâu phải là đối thủ của Nhan Thịnh Vũ, bị anh ta áp đảo hoàn toàn.
Danh sách chương