“Nói đi, rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Đông hơi mất kiên nhẫn.

Thẩm Thanh Lan nhìn cậu ta, “Bài post trên diễn đàn là do cậu đăng?”

Triệu Đông tỏ vẻ không hiểu, “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Nếu là do cậu ta đăng thì sao nào? Chỉ cần cậu ta không thừa nhận thì Thẩm Thanh Lan có thể làm gì cậu ta? Dù sao cậu ta cũng không đăng từ phòng ký túc, người khác làm sao mà điều tra ra cậu ta được, ha ha.

“Phải thừa nhận rằng kỹ năng của cậu cũng khá, không chỉ ra ngoài trường để đăng mà còn đổi cả địa chỉ IP. Nhưng cậu đã quên một câu, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Cậu có thể làm được chuyện đó thì người khác cũng có thể làm được như vậy. Huống chi, camara giám sát trong tiệm Internet đã quay lại hành vi của cậu rồi.”

Đây là câu dài nhất mà Thẩm Thanh Lan nói với Triệu Đông, nhưng cậu ta lại chẳng hề cảm thấy vui mừng gì.

Lúc này, vẻ mặt cậu ta đã hơi khó coi. Triệu Đông cũng là người chưa trải đời, Thẩm Thanh Lan chỉ nói bừa mấy câu mà cậu ta đã căng thẳng không chịu nổi.

“Đừng tưởng chỉ dựa vào miệng lưỡi của cô mà có thể mặc sức vu oan cho tôi. Cô có bằng chứng không?” Triệu Đông cố gắng giữ bình tĩnh.

Thẩm Thanh Lan hơi nhếch môi, “Tôi có nói linh tinh hay không thì trong lòng cậu hiểu rõ nhất. Tôi có bằng chứng hay không, cậu cũng có thể thử xem. Nếu bây giờ cậu xin lỗi tôi, công khai thừa nhận chuyện này là do cậu nói xấu tôi, thì tôi có thể không truy cứu chuyện này nữa. Nhưng nếu cậu cứ khăng khăng nói mình không sai thì tôi sẽ báo chuyện này với hiệu trưởng. Đến lúc đó tôi không thể khống chế kết quả như thế nào được đâu.”

Khuôn mặt của Triệu Đông biến sắc, “Chuyện này là do tôi làm thì sao chứ? Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu như cô đoan chính thì người khác có thể nắm được điểm yếu của cô sao? Tôi chỉ nói sự thật cho mọi người biết mà thôi, cũng đâu phải nói xấu cô.”

Dù sao cũng đã thừa nhận nên Triệu Đông đã hơi thả lỏng, nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ khinh miệt không hề che dấu, “Cũng chỉ là một đôi giày rách bị người ta chơi thôi, uổng cho tôi lúc đầu còn xem cô như nữ thần, tôi đúng là bị mù.”

“Cậu tận mắt nhìn thấy tôi được người khác bao nuôi?” Thẩm Thanh Lan cũng không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi với giọng điệu bình tĩnh.

“Trong trường có ai mà không biết gia cảnh nhà cô bình thường. Đám đàn ông đưa cô về chạy xe gì, cô có thể mua nổi sao? Đừng nói bọn họ đều là bạn cô. Người thuộc tầng lớp như bọn họ, nếu cô không trả giá gì đó thì người ta sẽ đích thân lái xe đưa cô về sao?”

Ngày đó cậu ta còn nhìn thấy người đàn ông lái xe thể thao kia đối xử rất nhiệt tình với Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan hờ hững nhìn cậu ta, “Chỉ dựa suy đoán của mình mà cậu đã đăng một bài vô trách nhiệm như thế.”

“Là suy đoán hay là sự thật còn cần phải nói sao? Nếu không phải là thật thì hôm nay cô có thể đến tìm tôi ư?”

Theo như Triệu Đông thấy, lần này Thẩm Thanh Lan đến tìm cậu ta chính là hy vọng cậu ta có thể giúp đỡ làm sáng tỏ chuyện này. Mặc dù bài post đó đã bị xóa ngay trong ngày, nhưng cũng có không ít người biết đến. Nếu không có ai đứng ra làm sáng tỏ thì cô sẽ rơi vào vũng bùn, muôn đời muôn kiếp không thể thoát ra được.

Triệu Đông hoàn toàn không hối hận vì đã đăng bài post đó. Điều cậu ta muốn chính là để mọi người đều thấy rõ con người thật của Thẩm Thanh Lan, không bị bề ngoài của cô lừa bịp.

Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ có chết không hối cải của cậu ta thì cũng chẳng nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Thẩm Thanh Lan đã điều tra về Triệu Đông, biết điều kiện gia đình cậu ta không tốt, có thể thi đỗ vào đại học B đã là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong nhà chu cấp cho cậu ta đi học cũng rất vất vả. Cậu ta đã sắp tốt nghiệp rồi. Ban đầu, cô còn muốn cho đối phương một cơ hội, nhưng người ta đã không cần thì cô cũng sẽ không nhân từ nương tay làm gì.

Trước khi Thẩm Thanh Lan rời đi, cô chợt nhìn về một góc cách đó không xa, nhưng ở đó lại trống trơn, đôi mắt cô hiện vẻ nghi ngờ.

Thấy Thẩm Thanh Lan không nói gì đã đi khiến Triệu Đông ngẩn người, như vậy là xong rồi? Cậu ta cho rằng ít nhất cô sẽ van xin, vậy mà lại cứ đi như thế? Thẩm Thanh Lan rời khỏi đó nên không nhìn thấy, khi cô dời mắt khỏi góc kia thì một dáng người nhỏ bé liền vỗ ngực, khuôn mặt xinh đẹp hơi nở nụ cười, “Thật là… cảm giác vẫn nhạy bén như thế, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.”

Sau khi Thẩm Thanh Lan rời đó cũng không trở về phòng ngủ mà gọi cho Phó Hoành Dật. Điện thoại nhanh chóng được nhận, giọng nói ôn hòa ấm áp của anh vang lên.

“Thanh Lan.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Là em.” Nụ cười ẩn chứa sự ấm áp, hòa tan toàn bộ vẻ lạnh lùng trên mặt, tiếc là lúc này Phó Hoành Dật lại không nhìn thấy được.

“Mấy hôm trước anh đang làm nhiệm vụ sao?” Mấy ngày trước, điện thoại của Phó Hoành Dật tắt máy, không gọi được, Thẩm Thanh Lan nghĩ có lẽ anh đang làm nhiệm vụ.

Phó Hoành Dật lặng lẽ nở nụ cười, anh có thể lý giải là Thẩm Thanh Lan đang quan tâm đến anh không? “Không phải, chỉ tham gia một đợt diễn tập quân sự thôi. Yên tâm, anh chỉ huy thôi, không bị thương, cũng không chạm vào vết thương cũ.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy liền thả lỏng. Mặc dù lúc anh về quân đội, vết thương trên người đã tốt hơn, nhưng nếu như bị thương lần nữa thì sẽ ảnh hưởng xấu đến việc hồi phục.

Thẩm Thanh Lan nói chuyện phiếm với Phó Hoành Dật, kể về cuộc sống mấy ngày này, nhưng không hề nhắc đến chuyện xảy ra đối với cô hai ngày vừa qua. Trong lòng anh hơi bất đắc dĩ, “Thanh Lan, sau này có chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh biết. Anh là chồng của em, có thể trở thành điểm tựa để em dựa vào. Còn em, không cần phải mạnh mẽ như vậy, gặp chuyện gì thì chỉ cần đứng sau lưng anh là được rồi, anh có thể giải quyết giúp em.”

Thẩm Thanh Lan lặng thinh, đôi mắt gợn sóng. Không phải là cô không nghĩ đến Phó Hoành Dật, chỉ là trong mắt cô, việc này vốn chẳng to tát gì, cô không muốn làm anh lo lắng.

“Chỉ là không muốn làm anh lo thôi.” Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên giải thích thật lòng như thế.

Phó Hoành thân thiết nói, “Thanh Lan, cái gì em cũng không nói cho anh biết mới khiến anh lo lắng. Mặc dù anh không thể ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng nếu em có chuyện gì, anh nhất định sẽ xuất hiện đầu tiên. Lần này chỉ là việc ngoài ý muốn, chờ mấy hôm nữa anh sẽ trở về, em đợi anh.”

Trong lòng Thẩm Thanh Lan như có dòng nước ấm áp chảy qua, nghe thấy anh sắp về liền vội nói, “Đừng, anh gọi điện thoại cho hiệu trưởng, em cũng đã điều tra được người giở trò, chuyện này đã kết thúc rồi. Anh vừa về không lâu, xin nghỉ phép liên tục cũng không tốt. Em không muốn trở thành gánh nặng, gây phiền phức cho anh.”

“Thanh Lan, em chưa bao giờ là gánh nặng, cũng không phải là phiền phức của anh.” Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, hình như số lần cô mỉm cười hôm nay hơi nhiều, “Vâng, sau này có chuyện gì, em nhất định sẽ nói cho anh biết.”

Lúc này Phó Hoành Dật mới hài lòng. Hai người lại nói chuyện thêm một lát nữa rồi Thẩm Thanh Lan mới cúp điện thoại.

Cô không đến phòng hiệu trưởng mà gửi thẳng bức thư mà mình nhận được cho ông ấy, sau đó gọi điện thoại cho Cố Dương. Lần trước cô đã đồng ý cho cậu ta cảm nhận niềm vui thú đua xe một chút, chuyện bây giờ đã giải quyết xong, thỏa mãn cậu ta một chút cũng không sao.

Cố Dương nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan thì lập tức hối hả chạy đến.

Ba giờ chiều hôm đó, trường học thông báo xử lý hành vi của Triệu Đông trước toàn trường. Cậu ta chỉ vì mong mà không được nên đã vu oan, gây hậu quả nghiêm trọng đến danh dự của bạn học, nên đặc biệt cảnh cáo, kỷ luật nghiêm khắc. Vụ kỷ luật này sẽ bị ghi vào danh bạ của cậu ta, đi theo cậu ta cả đời.

Lúc Triệu Đông nhận giấy kỷ luật thì ngây cả người, vội lao đến phòng hiệu trưởng, định giải thích rằng Thẩm Thanh Lan vu khống. Nhưng khi hiệu trưởng đưa cậu ta xem video ghi lại cảnh cậu ta đăng bài, Triệu Đông liền á khẩu không nói được gì.

Lúc này, Triệu Đông mới hiểu Thẩm Thanh Lan thật sự có bằng chứng chứ không phải lừa bịp cậu ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện