Hai năm sau, Viên gia trang.

Viên gia trang tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, thậm chí còn mang mỹ danh Thiên hạ đệ nhất trang.

Nắm giữ chức vị Minh chủ võ lâm ba đời liên tục, trải qua bốn nhiệm kì, đã sắp được tám mươi năm.

Viên gia vì thế đã tạo nên một truyền kì trong chốn giang hồ! “Khuyết Thủy, ở ngoài cửa có tất cả mười hai đứa bé trai cùng tuổi với con, con thử sống với bọn chúng ba ngày, sau đó lựa chọn người thân tín giúp đỡ con sau này. Những đứa trẻ này đều là con của các anh hùng bạch đạo có tiếng, phải nhớ không thể khi nhục, vô lễ với chúng.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

“Con nói cái gì, nói lại một lần nữa!”

“Vâng, thưa phụ thân.”

“Nói to lên! Ta đã nói với con bao nhiêu lần, con là con trai của Viên Chính Tiếu, ba đời nhà họ Viên được trời phật ưu ái chấp chưởng võ lâm hơn sáu thập kỉ, con bất luận như thế nào cũng không thể làm mất mặt nhà họ Viên! Nói năng phải rõ ràng, đi đứng phải đoan chính, không được yếu ớt giống như đàn bà!”

“Vâng! Thưa phụ thân!”

“Ừ, bài tập buổi sáng đã làm hết chưa?”

Bé Khuyết Thủy gật gật đầu, sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm khắc trong mắt phụ thân, bé liền vội vã lớn tiếng trả lời: “Con làm hết rồi, thưa phụ thân.”

Viên Chính Tiếu chăm chú nhìn nhi tử một hồi, sau khi phát hiện Khuyết Thủy né tránh ánh mắt của ông thì nhíu mày.

Đứa trẻ này cần phải được huấn luyện nghiêm khắc hơn nữa.

“Bây giờ con ra ngoài gặp mặt bọn chúng, nhớ cho kĩ, không được quên con là ai.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

Rời khỏi khách phòng dưới ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, bé Khuyết Thủy lúc này mới thả lỏng, chậm rãi thở phào một hơi.

Bé, Viên Khuyết Thủy, năm nay bảy tuổi, là con trai duy nhất của Minh chủ võ lâm Viên Chính Tiếu.

Vị trí Minh chủ võ lâm vinh hiển vẻ vang này hoàn toàn không được truyền thừa giống như vương tộc thế gia, cứ hai mươi năm sẽ có một lần đại hội luận võ tranh cử chức Minh chủ, ngoài luận võ, phẩm hạnh của người dự thi cũng là một vấn đề được quan tâm.

Nhà họ Viên bọn họ đã nắm giữ ba nhiệm kì Minh chủ võ lâm liên tục, nhất là tổ phụ của cậu, nhờ công trạng nổi bật, liền nắm giữ hai nhiệm kì vị trí Minh chủ, từ sau khi phụ thân của cậu cũng kế nhiệm vị trí Minh chủ, địa vị của nhà họ Viên trong trốn võ lâm đã không thể dao động.

Viên Chính Tiếu, có lẽ võ công của ông không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng thủ đoạn của ông, cái đầu của ông lại là thứ nhân sĩ võ lâm không thể không công nhận! Ông lấy tác phong nghiêm chỉnh, làm việc kiên quyết để nổi tiếng trên giang hồ.

Có một phụ thân như vậy, có một gia thế như vậy, lại chỉ có bé là truyền nhân duy nhất, vậy nên vào lúc đứa trẻ khác vẫn còn đang bú sữa mẹ, bé đã uống thuốc, bởi vì đó là nền tảng quan trọng cho việc luyện võ sau này của bé.

Lúc đứa trẻ khác vẫn còn đang bò, bé đã học cách bước đi; Lúc đứa trẻ khác học đi, bé đã có thể chạy; Lúc đứa trẻ khác còn đang nghịch ngợm dựa vào lòng mẹ, bé đã có tiểu lâu độc lập của chính mình.

Bảy tuổi, bé không biết ngủ nướng là gì, không biết chơi đùa là gì, với bé mà nói ngày này qua ngày khác đều là không ngừng liên tục luyện võ và học văn.

Không biết có phải là bởi nhận sự dặn dò của phụ thân bé không, mỗi thầy giáo dạy dỗ bé đều vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn không hề bởi vì bé là con trai của Minh chủ mà khoan dung.

Nhưng việc khiến bé sợ nhất lại chính là khi phụ thân bé đích thân chỉ dạy, lúc đó sẽ chẳng còn là nghiêm khắc nữa mà là cực hình.

Bé vốn từng cho rằng mẫu thân là nơi ẩn náu của bé, nhưng vài lần bé tới chỗ bà khóc kể, lại bị bà kéo đưa về trước mặt phụ thân, lúc đó bé liền hiểu cái tên Viên Khuyết Thủy này đại biểu cho điều gì, bé không phải là bé, chỉ là…

Không dám để phụ thân đợi lâu, Khuyết Thủy bé nhỏ nắm chặt tay, ngẩng đầu bước ra ngoài cửa.

Mười hai bé trai đã đứng sẵn trong viện đợi bé.

“Để các vị đợi lâu rồi.”

Bé Khuyết Thủy ôm quyền hành lễ với mọi người.

“Tôi, Viên Khuyết Thủy, sau hôm nay sẽ chung sống ba ngày với các vị tiểu anh hùng, nếu Khuyết Thủy có chỗ nào thiếu sót, xin chư vị vui lòng chỉ giáo.”

Đứa trẻ bảy tuổi nói ra những lời như vậy vốn nên khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng những người trong cuộc lại chẳng hề phát ra một tiếng cười nào, tựa hồ đều cảm thấy bé nói như vậy là cực kì bình thường.

Viên Khuyết Thủy hài lòng gật đầu, mỉm cười, vươn tay nói: “Nào, chúng ta cũng nên giới thiệu với nhau một chút, vài ngày sau này, hy vọng các vị ở Viên gia trang được vui vẻ.”

“Vâng, Viên đại Minh chủ.”

Bé trai đứng gần Viên Chính Tiếu nhất lên tiếng đầu tiên.

“Tôi, Chu Nhân, con trai cục chủ Chu Hằng tiêu cục Nam Phương, lần này nhận lệnh của phụ thân đại nhân, nếu có thể được cùng Viên thiếu hiệp rèn luyện, được Viên đại Minh chủ đích thân chỉ dạy, đó là may mắn của tôi.”

Ừm, không tồi. Viên Chính Tiếu mỉm cười, gật đầu.

“Chương Cầu Thắng, Khoái kiếm Chương Nãi chính là ngô phụ.”

Tuổi còn nhỏ mà sát khí quá nặng, tâm cầu danh lợi thể hiện ra vẻ ngoài, không được.

Viên Chính Tiếu phán định thay nhi tử.

“Tôi là cháu trai của Thiên Tâm lão nhân, tôi tên Bảo Bối, năm nay bốn tuổi, ừm…”

Không được, tuổi quá nhỏ, có vẻ được nuông chiều từ bé.

“Đệ tử thân truyền bên ngoại đời thứ mười một của phái Hoa Sơn, Liễu Như Phi. Ra mắt Minh chủ, ra mắt Viên thiếu hiệp.”

Ừm, lễ nghi đoan chính, xuất thân danh môn Bạch đạo, không tồi. Có thể lưu.

“Chung Quý, iem không phải là Thần Chung Quỳ trừ quỷ kia, các vị đừng có nhận lầm. Gọi bậy iem đây, iem sẽ tức giận đó.”

Quá lỗ mãng, đầu óc kém thông minh, ừm… Chẳng qua ngoại công cũng khá.

“Trần Mặc, Trần trong Nhĩ Đông Trần, Mặc trong trầm mặc. Xuất thân từ Trần gia thôn.”

Cậu bé dáng người cao gầy phát ra giọng nói khàn khàn, hoàn tất việc giới thiệu đơn giản, yên lặng ôm quyền, khom người hành lễ sau đó lui về phía sau.

Trần Mặc, anh trai nhỏ! Khuyết Thủy bé nhỏ nhớ rõ Trần Mặc, hai mắt tỏa sáng.

***

Mười năm sau.

Viên gia trang, Cầu Phàm lâu —— Nơi ở của nhi tử độc nhất của nhà họ Viên, Viên Khuyết Thủy.

Trong thư phòng lầu hai, bóng dáng hai người đang tĩnh lặng ngồi trước cửa sổ.

Ngoài lâu, trăng sáng treo cao; Trong lâu, hoàng đăng nhân tĩnh. (Ánh nến vàng, bóng người tĩnh lặng.)

Nam tử ngồi cạnh thư trác đọc sách mình khoác ngoại bào màu tro, ngũ quan rõ ràng đoan chính, khuôn mặt anh tuấn, khí chất có thể bởi cậu còn đang niên thiếu mà có vẻ như chưa đủ trầm ổn, nhưng đã có thể khiến người ta vừa nhìn liền không kìm được thốt lên lời tán thưởng: “Quả là một nam nhi nghiêm nghị!” Tỉ mỉ nhìn kĩ, bạn sẽ phát hiện mí mắt của cậu là một một mí một hai mí, nhưng độ lớn của đôi mắt lại rất đều đặn, chẳng hề bởi vì mí mắt không giống nhau mà có vẻ kì quái.

Nam tử đang cúi đầu viết gì đó vào sách trên thư trác có vẻ lớn hơn thiếu niên bên cạnh một chút, khí chất có vẻ cũng trầm ổn hơn nhiều. Ngũ quan cũng coi như anh tuấn nhưng lại thuộc kiểu không lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Thiếu niên đang xem sách ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn nam tử đang viết, khi nhìn thấy y cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn mình, liền sẽ không nhịn được khe khẽ mỉm cười.

Nam tử thấy cậu như vậy cũng nở nụ cười dịu dàng.

“Khụ! Khuyết Thủy, con đã ngủ chưa?” Ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm hậu quen thuộc.

“Chưa ạ, mời phụ thân vào.”

Khuyết Thủy đặt sách xuống, từ trên ghế đứng dậy.

Trần Mặc bên cạnh cũng đặt bút trong tay xuống, đứng dậy nghênh tiếp Minh chủ võ lâm tới.

Cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn thong dong tiến vào.

“Hai người các con ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với các con.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

Khuyết Thủy chuyển một chiếc ghế qua cho phụ thân, lui về bên cạnh Trần Mặc.

Trần Mặc nhường ghế của mình lại cho Khuyết Thủy, nghiêng người đứng ở phía sau cậu.

Viên Chính Tiếu biết Trần Mặc vẫn luôn ít nói, trừ con trai của ông ra, gần như không bao giờ nói chuyện với người khác, cũng không trách y thái độ hờ hững, vén áo bào ngồi xuống ghế.

Một hồi trầm mặc.

“Con lớn rồi, Khuyết Thủy.”

Khuyết Thủy gượng cười, cậu không rõ vì sao phụ thân đột nhiên trở nên cảm tính như vậy. Điều này khiến cậu thực không quen.

“Vâng, thưa phụ thân. Con đã mười bảy tuổi rồi.”

“Mười bảy tuổi đã không còn là trẻ con nữa.”

“Con biết thưa phụ thân.”

“Con và Trần Mặc đã chuẩn bị tốt chưa? Khi nào thì khởi hành?”

“Là ngày mai.”

“Ừ, cũng đúng, việc này cũng phải càng nhanh càng tốt.”

Viên Chính Tiếu trầm ngâm, tựa như đang nghĩ xem câu tiếp theo nên nói như thế nào.

Lại một hồi trầm mặc.

“Lần này để các con ra ngoài rèn luyện, tất cả có ba mục đích. Thứ nhất, điều tra về tổ chức sát thủ Lưu Yến Cốc; Thứ hai, để chuẩn bị cho đại hội tranh cử chức Minh chủ một năm sau. Khuyết Thủy, trong một năm, con nhất thiết phải lưu được một chút danh tiếng nhất định trong giang hồ, điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho việc con tranh cử chức vị Minh chủ võ lâm một năm sau. Con đã rõ chưa?”

“Con hiểu thưa phụ thân.”

Khuyết Thủy theo thói quen cụp mắt dưới ánh nhìn nghiêm khắc của phụ thân.

Viên Chính Tiếu nhìn dáng vẻ này của con trai, thầm cảm thán cậu quá thiếu khí phách, lo lắng cậu cho dù có thể thực sự đạt được chức vị Minh chủ, cũng không biết có thể hàng phục được đám cường hào giang hồ kia không; Lại thêm hiện giờ võ lâm thiên hạ mơ hồ xuất hiện biến động, mà bản thân bởi vì tư chất hạn chế, không thể thực sự luyện đến tầng thứ mười hai nội công tuyệt thế Cửu Dương Chân Công gia truyền.

Trước đây tuy nhờ vào tầng thứ chín Cửu Dương Chân Công mà ngồi vào được bảo tọa Minh chủ võ lâm, mười chín năm sau, ông lại chỉ miễn cưỡng đạt tới tầng thứ mười, năm sau… Ông hoàn toàn không thể chắc chắn bản thân còn có thể giữ vững chức vị này.

Nếu có người muốn đánh bại ông, ông thà rằng người này chính là con trai của mình! Khuyết Thủy không giống ông, cậu là kì tài luyện võ trời sinh, luyện Cửu Dương Chân Công tới tầng mười hai hoàn toàn không phải là mộng tưởng, đó cũng là nguyên nhân tại sao từ khi cậu còn bé ông đã nghiêm khắc với cậu như vậy.

Hy vọng hiện tại của ông, hy vọng của nhà họ Viên, thậm chí hy vọng của toàn võ lâm đều đặt trên người cậu.

Chỉ là tính cách của cậu…

“Thứ ba, các con đã từng nghe nói về Thiên Hành giáo chưa?”

Khuyết Thủy ngẩng đầu.

“Con từng nghe qua. Nghe nói là một tà giáo lớn, đã bị tiêu diệt mười bảy năm trước, ông nội… Cũng mất trong cuộc chiến này.”

“Lần này con xuất môn, thuận tiện lưu ý một chút tung tích của giáo phái này, ta nghi ngờ…” Viên đại Minh chủ dùng tay ấn trán.

Viên Khuyết Thủy nhíu mi, nhìn về phía phụ thân của cậu.

“Có lẽ chỉ là nghi ngờ của ta. Con chú ý nghe ngóng xem Lưu Yến Cốc và Thiên Hành giáo có quan hệ với nhau không.”

“Vâng, thưa phụ thân.”

Trần Mặc liếc nhìn Khuyết Thủy.

Viên Chính Tiếu nhắm mắt lại, đầu tựa vào lưng ghế.

“Ngày mai, con mang theo nữ nhi của Bạch Uyên cùng nhau lên đường.”

“Mang Bạch Đỗ Uyên cùng đi? Thưa phụ thân…”

“Ta đã quyết định thì cứ như vậy mà làm! Con dọc đường phụ trách chăm sóc con bé cho tốt, con bé hiện giờ nhà tan cửa nát, chỉ còn mình nó lẻ loi, nếu nó đã đến đây nương nhờ nhà họ Viên ta, chúng ta tự nhiên phải thiện đãi nó. Huống hồ tuổi của nó còn tương đương với tuổi con, diện mạo, gia thế đều là thượng phẩm, ta cùng mẫu thân con đều rất vừa lòng với nó. Tuy nói con hiện giờ còn chưa đại thành Cửu Dương thần công, không thể chạm tới nữ sắc, nhưng cũng đã đến lúc nên chuẩn bị rồi. Con hiểu rõ chứ?” Viên Chính Tiếu mở mắt, chăm chú nhìn vào nhi tử của mình.

Khuyết Thủy cúi đầu.

“…Con hiểu. Nhưng, thưa phụ thân, cô ấy là một cô gái, hành tẩu giang hồ cùng hai người đàn ông chẳng phải là có chút không tiện? Hơn nữa…” Khuyết Thủy còn muốn nói tiếp.

“Không cần nhiều lời nữa! Con đừng quên, nó là nhân chứng duy nhất còn sót lại của nhà họ Bạch, cũng là manh mối duy nhất để điều tra Lưu Yến Cốc. Mang nó theo, có lẽ nó có thể nhận ra hung thủ.”

Khuyết Thủy không tiếp tục nói nữa, rốt cuộc nghe theo sự sắp xếp của phụ thân.

Từ trước tới nay cậu vẫn luôn là một đứa con ngoan biết nghe lời.

“Trần Mặc, phiền cậu đi thông báo cho Bạch Đỗ Uyên một tiếng, để cô bé chuẩn bị ngày mai lên đường cùng hai đứa.”

Trần Mặc gật đầu rời đi. Y biết Viên Chính Tiếu chỉ là tìm một cái cớ để nói chuyện riêng với con trai mà thôi.

Nhìn Trần Mặc rời khỏi, Khuyết Thủy đột nhiên cảm thấy không khí trở nên có phần áp lực.

Khuyết Thủy ngay ngắn ngồi lại, nhìn về phía phụ thân chờ ông lên tiếng.

Cảm nhận ánh mắt chăm chú của phụ thân đảo qua một vòng trên người cậu.

“Trần Mặc như thế nào?”

“Trần Mặc? Huynh ấy rất tốt, hài nhi có huynh ấy trợ giúp giống như hổ thêm cánh.”

Không nghĩ tới phụ thân lại nhắc tới Trần Mặc, Khuyết Thủy có chút sửng sốt.

“Con rất tin tưởng cậu ta?”

“Vâng.”

“Con biết vì sao ta muốn lùi lại hai năm sau mới cho con ra giang hồ rèn luyện không?” Viên Chính Tiếu đột nhiên thay đổi đề tài.

“Vì võ công của con còn chưa đạt, nội công cũng chưa luyện tới tầng thứ mười.”

“Vậy hiện tại thế nào?”

“Hài nhi tự tin sẽ không khiến phụ thân xấu hổ.”

“Rất tốt, nhưng dù như vậy cũng phải nhớ kĩ không được khinh địch.”

“Vâng.”

“Trừ việc biết Thiên Hành giáo là một tà giáo lớn, ông nội của con bỏ mình trong trận chiến tiêu diệt giáo phái này ra, con còn biết gì về Thiên Hành giáo?”

“Hài nhi hổ thẹn, hài nhi trừ những điều đó ra thì không biết gì hết.”

“Con cần phải biết, cũng nhất thiết phải biết! Hiện tại cũng đã đến lúc cho con biết rồi…” Nét mặt của Viên Chính Tiếu khẽ run rẩy.

“Hài nhi xin chăm chú lắng nghe.”

Ngưng mắt nhìn con trai mình một chút, Viên Chính Tiếu bắt đầu chậm rãi nói: “Thiên Hành giáo lần đầu tiên xuất hiện là vào sáu mươi năm trước, lúc đó bọn chúng chỉ là một giáo phái bình thường, thu nhận một vài giáo dân bình thường, mở rộng việc làm ăn Hắc Bạch đạo ở khắp các nơi.”

“Ừm… Lúc ấy thà nói rằng bọn chúng là một giáo phài, còn hơn nói rằng bọn chúng là một tổ chức thương nghiệp khổng lồ. Việc buôn bán tốt, tiền kiếm được nhiều, tự nhiên cũng thu hút một vài kẻ tham lam. Sau khi Thiên Hành giáo bị cướp bóc vài lần thì bắt đầu công khai chiêu mộ nhân sĩ võ lâm vào giáo, lấy danh nghĩa là hộ giáo.”

“Cứ như vậy bọn chúng tiếp tục phát triển hai, ba năm, quy mô của Thiên Hành giáo càng ngày càng lớn, giáo chúng trong giáo cũng bắt đầu vàng thau lẫn lộn, bốn mươi năm trước, Thiên Hành giáo lần đầu tiên tuyên chiến với võ lâm Bạch đạo, nguyên nhân đơn giản chỉ là chuyện tình ái nhi nữ. Đàn bà chính là mầm gây họa, câu nói này quả nhiên không sai!” Viên Chính Tiếu lạnh lùng cười nói: “Đông Phương thế gia năm đó có một nữ nhi dung mạo tuyệt luân, từ khi còn bé đã được hứa gả cho nhà người ta, nhưng sau khi gặp gỡ giáo chủ Thiên Hành giáo thì không chỉ đem lòng yêu gã ta, hơn nữa còn sỉ nhục hôn phu, hoài thai trước.”

“Bên nhà hôn phu sau khi biết được việc này, cảm thấy bị sỉ nhục nghiêm trọng, nhưng bởi vì vị hôn phu kia vô cùng yêu thương nữ tử này, thậm chí không ngại thiệt thòi, đồng ý chỉ cần cô ta xóa bỏ thai nhi nọ, ông ấy vẫn đồng ý dùng lễ chính rước cô ta qua cửa. Nếu nữ tử đó thông minh, việc này vốn đã có thể kết thúc.”

“Đáng tiếc là… Cô ta lén chạy trốn đi tìm giáo chủ Thiên Hành giáo kia, nhưng nữ tử đó không ngờ rằng giáo chủ Thiên Hành giáo chẳng qua chỉ chơi đùa với cô ta một chút, thậm chí gã đã sớm có thê nhi ở nhà, nhìn thấy cô ta vác cái bụng to tới trước cửa, chẳng những không thu nhận cô ta, ngược lại còn cho người đuổi cô ta đi, tai họa vì thế giáng xuống.”

“Lúc hôn phu của nữ tử đó tìm thấy cô ta, phát hiện cô ta và đứa trẻ trong bụng đã cùng hương tiêu ngọc tẫn. Đông Phương gia và gia đình hôn phu của nữ tử chịu nỗi nhục lớn như vậy đương nhiên sẽ không cam tâm, liền đi tìm giáo chủ Thiên Hành giáo nói lý.”

“Nhưng giáo chủ Thiên Hành giáo hoàn toàn phủ nhận việc từng có quan hệ với nữ tử nọ, lại thừa nhận đúng là đã từng đuổi cô ta ra khỏi cửa, lý do là gã vốn chẳng quen biết cô ta, bị một người phụ nữ không quen biết vác cái bụng bầu lớn tới tìm, vì để thê tử không hiểu lầm, chỉ có cách đuổi cô ta đi.”

“Đông Phương gia và gia đình hôn phu của nữ tử đương nhiên không tin lời giải thích của giáo chủ Thiên Hành giáo, vì thế cuộc chiến nổ ra, dần lan khắp tứ phía. Sau này phu nhân của Thiên Hành giáo chủ lúc ra ngoài dạo chơi bị người ta hại chết, đến cuối cùng cũng không biết đó là do kẻ nào gây ra. Toàn giang hồ phân thành hai nửa.”

“Vậy… Thiên Hành giáo lại vì sao mà biến thành tà giáo?” Khuyết Thủy không hiểu.

“Ta muốn nói, đây cũng là sự việc quan trọng nhất ta muốn nói cho con biết, con nhất định phải nhớ kĩ! Không được quên!”

“Vâng.”

“Có nhớ ta đã nói với con, tuyệt đối không thể truyền thụ nội công của Viên gia ta cho người ngoài không? Cho dù con bị uy hiếp hoặc gặp phải khó khăn như thế nào! Cho dù có kẻ dùng sinh mệnh của người thân thiết nhất với con để đe dọa, cũng tuyệt đối không thể nói cho kẻ khác!”

“Con nhớ.” Viên Khuyết Thủy thận trọng gật đầu nói.

“Chính là bởi Thiên Hành giáo. Sau khi ái thê bị hại, Thiên Hành giáo chủ nóng lòng muốn báo thù, không biết kiếm được từ đâu một bộ nội công tâm pháp tà môn, gọi là: Âm Tuyệt Công. Phương pháp này có thể khiến nội công của người ta tiến bộ thần tốc, nhưng tổn hại cũng cực kì lớn, trừ việc có hại đối với chính thân thể người luyện công, cũng nảy sinh biến hóa cực lớn đối với tâm tính người đó.”

“Thiên Hành giáo chủ dùng tất cả mọi cách luyện thành loại võ công này liền trở nên lạm sát, tàn nhẫn, phàm là người gã cho rằng kẻ đó là hung thủ hại chết thê tử của mình, từ Đông Phương gia tới gia đình hôn phu của nữ tử nọ, toàn bộ đều bị giết sạch! Hành vi lạm sát như vậy khiến nhân sĩ võ lâm khiếp sợ, bắt đầu tiến hành thảo phạt giáo chủ Thiên Hành giáo.”

“Nhưng bởi vì công lực của gã quá cao, thế lực của Thiên Hành giáo quá lớn, hơn nữa võ lâm Bạch đạo lại không đoàn kết, vậy nên nhất loạt đều không thể chống lại gã, ngược lại những người trước đó đi thảo phạt gã đều là có đi mà không có về.”

“Cứ như vậy, người sống muốn báo thù cho người đã chết, kẻ trong Bạch đạo muốn duy trì chính nghĩa, kẻ trong Hắc đạo thừa cơ đục nước thả câu, Thiên Hành giáo dưới những đợt sóng như vậy hoàn toàn bị nhúng chàm, Thiên Hành giáo chủ cũng biến thành yêu ma mà người ta chỉ cần nghe thấy liền biến sắc.”

“Thiên Hành giáo chủ về sau vì luyện công hại thân mà chết, nhi tử của gã cũng luyện Âm Tuyệt Công, hơn nữa tu vi còn cao hơn cả phụ thân, tâm tính trở nên tàn nhẫn, ông nội con chính là vì tiêu diệt y mới cùng y lưỡng bại câu thương.”

“Có phải con cảm thấy Thiên Hành giáo rất đáng thương không?” Viên Chính Tiếu đột nhiên tỏ vẻ nghi vấn hỏi nhi tử của mình.

Khuyết Thủy do dự một chút, lên tiếng trả lời: “Con cảm thấy đối với chuyện này lỗi sai không chỉ có mình Thiên Hành giáo.”

“Con nói không sai. Kẻ biết đầu đuôi câu chuyện này đều đã chết, sự việc cũng không thể toàn bộ quy kết cho Thiên Hành giáo chủ và Thiên Hành giáo. Ban đầu Thiên Hành giáo chủ rốt cuộc có bội tình bạc nghĩa hay không đã không thể khảo chứng, kẻ giết chết thê tử của Thiên Hành giáo chủ là ai cũng chẳng người nào biết.”

“Nhưng thứ chúng ta nhìn thấy là kết quả. Giống như việc kẻ giết người báo thù bị phán tội giết người, cho dù nguyên nhân là như thế nào, kết quả kẻ đó đều trở thành kẻ giết người, kẻ đó nhất định phải gánh vác hậu quả! Nhất là khi kẻ đó rốt cuộc đã đánh mất nhân tính, Thiên Hành giáo đã bị tà ác ăn mòn hết thảy. Vì sự an bình của giang hồ, vì chúng sinh, chúng ta chỉ đành trừ bỏ bọn chúng, con đã rõ chưa?”

“Vâng, thưa phụ thân.”

“Ta bảo con đồng thời lưu ý hành tung của Thiên Hành giáo, con cũng phải cẩn thận đề phòng chúng. Năm đó ông nội con bởi vì Cửu Dương Chân Công còn chưa luyện tới tầng mười hai, tới mức phải lưỡng bại câu thương với Thiên Hành giáo chủ.”

“Thiên Hành giáo chủ mặc dù chết rồi, nhưng có lời đồn con của gã ta vẫn còn sống, hơn nữa Thiên Hành giáo thế lực khổng lồ, không thể ngay lập tức dập tắt, dư nghiệt tất nhiên còn tồn tại, chỉ là không biết bọn chúng đang lẩn trốn ở chỗ nào.”

“Con phải biết Cửu Dương Chân Công của Viên gia chúng ta là võ công duy nhất có thể khắc chế Âm Tuyệt Công, hơn nữa trừ khắc chế nó, còn có thể bổ khuyết chỗ yếu hại của Âm Tuyệt Công, phụ trợ Âm Tuyệt Công thuận lợi luyện đến nội công tâm pháp tầng thứ mười hai cũng chỉ có bí quyết Cửu Dương.”

“Nếu để cho người của Thiên Hành giáo đạt được bí quyết luyện tập Cửu Dương, chờ bọn chúng thấu hiểu hai loại võ công, thiên hạ này sẽ chẳng còn ai có thể chế ngự được bọn chúng! Lúc đó, dư nghiệt của Thiên Hành giáo trở lại giang hồ, bắt đầu báo thù nhân sĩ võ lâm khi xưa diệt giáo, trận tinh phong huyết vũ này chẳng ai có thể ngăn cản.”

“Vậy nên bất luận như thế nào, cho dù gặp phải bất cứ việc gì, tuyệt đối không thể truyền bí quyết Cửu Dương cho kẻ khác! Con đã rõ chưa?”

Đối mặt với lời dặn dò nghiêm khắc của phụ thân, Khuyết Thủy gật mạnh đầu, tỏ vẻ sẽ khắc kĩ việc này vào trong tâm.

***

Khi Trần Mặc quay lại, nhìn thấy Khuyết Thủy đang ngây người ngồi ở trước thư trác.

“Không ngủ sao? Ngày mai còn phải dậy sớm.”

Giọng nói vốn thô khàn khó nghe tựa như những hạt cát ma sát vào nhau, nhưng Khuyết Thủy vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm trong đó.

Cậu thích Trần Mặc nói chuyện với cậu nhưng y lại rất ít nói.

“Cảm thấy áp lực quá lớn?” Khuyết Thủy do dự một chút, gật đầu thừa nhận.

Trần Mặc đi tới bên cạnh cậu, xoa xoa tóc cậu.

Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn y, nhìn thấy trong mắt y tựa như đang nói với cậu: Có huynh giúp đệ gánh vác, đừng lo lắng.

“Nếu không muốn làm thì đừng làm.”

Biết y ám chỉ điều gì, Khuyết Thủy bất đắc dĩ mỉm cười, “Đây không phải là việc đệ không muốn làm liền có thể không làm.”

Trong mắt Trần Mặc có điểm phản đối nhưng y không nói gì, chỉ nói, “Ngủ đi.”

Nhìn Trần Mặc xoay người đi về phía cửa, Khuyết Thủy đột nhiên lên tiếng gọi: “Trần Mặc.”

Trần Mặc xoay đầu lại.

“A, không có gì. Huynh cũng đi ngủ đi.”

Khuyết Thủy che giấu cúi đầu.

Trần Mặc chăm chú nhìn Khuyết Thủy như vậy thật lâu mới xoay người rời đi.

Thầm đếm tiếng bước chân Trần Mặc rời đi, Khuyết Thủy ngẩng đầu nhìn về bóng đêm bên ngoài cửa.

Ngày mai đang đến, khi mặt trời mọc lên, cũng là lúc cậu nghênh đón số phận cậu hoàn toàn không muốn, lại chẳng thể chạy trốn.

Mà người duy nhất biết cậu không muốn cuộc sống như vậy, người cổ vũ cậu tiếp tục cố gắng sống cuộc sống của chính mình, chỉ có Trần Mặc đã làm bạn với cậu từ khi còn bé tới tận bây giờ.

Mười năm rồi, từ cái ngày Trần Mặc vào trong trang tới hôm này đã được mười năm.

Cậu từ bé đã thích quấn lấy y, chính mình không có huynh đệ, liền coi y – người lớn hơn cậu bốn tuổi như huynh trưởng.

Cùng nhau luyện võ, cùng nhau phiêu lưu, cùng ăn, cùng ngủ, cùng vui đùa, học tập, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày gần như chẳng bao giờ tách xa.

Mười năm trôi qua, Trần Mặc sớm đã trở thành sự tồn tại không thể thay thế trong tâm cậu.

Dần dần, sự tồn tại không thể thay thế này càng ngày càng trở nên quan trọng với cậu, thậm chí có khi sẽ khiến tim cậu ẩn ẩn đau đớn.

Vì sao? Rõ ràng là thích vì sao lại đau đớn? Cậu không biết, cũng không muốn mang vấn đề này ra làm phiền Trần Mặc.

Mà Trần Mặc lại coi cậu là gì? Đúng, y chiếu cố cậu, săn sóc quan tâm cậu, dành cho cậu sự dịu dàng, lo lắng mà phụ mẫu chẳng thể cho cậu, nhưng cậu trong mắt y rốt cuộc là gì? Người phải phụ tá trong tương lai? Bằng hữu? Huynh đệ? Hay là quan hệ khác? Trong mười năm, cậu vẫn luôn chẳng thể xác định vị trí của Trần Mặc trong tâm của mình, mà có đôi lúc Trần Mặc như gần như xa khiến cậu cảm thấy có chút bất an.

Trần Mặc sẽ rời khỏi cậu sao? Vừa nghĩ tới điều này, Khuyết Thủy liền không kìm được thở dài, cậu hy vọng, cậu thực sự hy vọng Trần Mặc có thể ở bên cậu cả đời.

Nhưng điều này sao có thể? Nghĩ tới Trần Mặc rồi nghĩ tới kỳ vọng của phụ thân, Khuyết Thủy lại thở một hơi thật dài.

Phụ thân, gánh nặng người cho con đã vượt quá khả năng con có thể gánh vác.

Người biết con là một kẻ nhu nhược, vì sao lại vẫn muốn con gánh vác hết thảy mọi chuyện? Con thực sự chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, yên bình, cùng với người con yêu phá núi làm ruộng, trồng cây hái quả, tự cung tự cấp.

Người cho con lý do luyện võ nhiều như vậy, nhưng điều duy nhất con cho rằng có thể tiếp nhận chính là luyện võ có thể cường thân kiện thể, bảo vệ bản thân và những người quan trọng không bị tổn thương.

Bảo vệ chính nghĩa võ lâm, làm cường giả thiên hạ, nhận được sự kính ngưỡng của người trong thiên hạ, để cho Viên gia không bị lật đổ gì đó… Đối với con mà nói, tất cả những điều này đều chẳng hề quan trọng.

Tha lỗi cho con, phụ thân, có lẽ con sẽ khiến người thất vọng cũng không chừng.

Tới tận khi Khuyết Thủy thay quần áo nằm lên trên giường cũng không ngừng nghĩ tới vấn đề này, cậu vừa tự nói với chính mình bỏ lại hết thảy yêu cầu của phụ thân, tỷ như cố tình thua cuộc trong đại hội Minh chủ năm sau, nhưng đồng thời cậu cũng biết, cậu sẽ dùng hết sức mình thỏa mãn hết thảy yêu cầu của phụ thân, cho dù sức cậu chẳng thể đạt được.

Một bên vừa nghĩ tới Trần Mặc, nghĩ tới tương lai của cậu và Trần Mặc, cậu vừa không hy vọng Trần Mặc rời đi, vừa không muốn trói buộc y. Nghĩ tới nghĩ lui, mâu thuẫn nặng nề trong tâm dằn vặt cậu tới mức cả một đêm cậu chẳng thể ngủ nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện