Trước mắt, các tài liệu văn thư chính thức đã được giải mật, thể hiện rõ rằng, năm 1937, có một đội đặc công Nazi được Hitler và trợ lý hàng đầu của ông ta là Himmler đặc phái, bí mật xâm nhập Tây Tạng. Bọn họ ở Tây Tạng suốt một năm, vẽ được rất nhiều bản đồ, còn quay phim chụp ảnh nữa. Kế hoạch đó được gọi là Cực Bắc. Hitler tin rằng tổ tiên của người Aryan bắt nguồn từ đó, nền văn minh Atlantis đã biến mất cũng ở đó, chỗ ấy là trục trung tâm của địa cầu, thay đổi trục trung tâm này, ắt sẽ có thể thay đổi chiều quay trái đất, cũng như vận mệnh của tất cả các quốc gia trên hành tinh này.
Trác Mộc Cường Ba vừa trở lại giường bệnh thì Đường Mẫn đẩy cửa bước vào, vừa thấy tấm chắn lỗ thông khí điều hòa chính giữa trần nhà biến dạng, và dấu chân chi chít trên tường, cô lập tức hiểu ra Trác Mộc Cường Ba vừa làm gì. Cô trách móc: "Anh xem anh kìa, chẳng khác nào đứa trẻ cả, em đã bảo bao nhiêu lần rồi, vết thương của anh vừa mới lành, có mấy chỗ còn chưa cắt chỉ nữa, cứ làm loạn lên như thế, vết thương có thể vỡ ra bất cứ lúc nào đấy."
Trác Mộc Cường Ba cười hì hì, bật người dậy kéo Đường Mẫn lại nói: "Em xem đi, anh nằm lì trên giường không cử động nhúc nhích gì mấy hôm liền rồi, thực sự là khó chịu bức bối lắm mới vận động một chút cho giãn gân cốt thôi. Em nói xem, có phải anh thuộc loại thừa tinh lực hay không? Sớm biết thế này, anh đã cùng đi Moscow với mấy người nhóm Ba Tang rồi, đột nhiên anh lại rất muốn đi Moscow, đã lâu lắm không trở lại nơi ấy rồi."
Đường Mẫn véo tai Trác Mộc Cường Ba nói: "Anh ấy à, chính vì không tự quản nổi mình, nên mới cần có em để quản lýanh!"
Trác Mộc Cường Ba xoay mặt Đường Mẫn lại, thì thầm nói: "Giờ sức khỏe của anh cũng hồi phục kha khá rồi, hay là, đằng nào bây giờ cũng không có ai đến…" Đường Mẫn "ậm ừ" mấy tiếng, dường như muốn rút người ra khỏi vòng tay Trác Mộc Cường Ba, nhưng chỉ nhúc nhích mấy cái rồi không phản kháng gì nữa.
"Cộc cộc cộc… có ai không?" giọng tên béo vang lên thật không hợp lúc một chút nào. Đường Mẫn vội vàng chỉnh lại đầu tóc rối bù, Trác Mộc Cường Ba cố nuốt đầy một bụng tức, nằm lại xuống giường, theo như chỉ đạo của giáo sư Phương Tân. Giờ đây gã cần phải làm một kẻ thất bại cùng cực, vì bị thất bại liên tiếp mà trở nên sa sút tinh thần.
Tên béo bước vào đã cười toe toét nói: "Ồ, ở đây hết cả à, xem ra Trác Mộc Cường Ba tiên sinh cũng đỡ nhiều rồi đấy nhỉ." Y cố làm bộ trấn định, nhưng vẻ nôn nóng trong ánh mắt kia thì không thể giấu nổi Trác Mộc Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba uể oải nói: "Sau khi anh đi, tôi nghĩ rất nhiều, tuy rằng những món châu báu ấy cũng có sức hấp dẫn rất lớn, ừm, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi cũng đã hiểu ra rồi, quý giá nhất vẫn là mạng sống của mình. Tôi không còn hứng thú gì với những thứ anh nói nữa, giờ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống cho tốt thôi, nếu anh cứ cố chấp muốn có được những báu vật ấy, tôi chỉ còn biết thành thật tặng anh một lời khuyên… chớ nên vì kho báu trong tưởng tượng mà để mất tính mạng thật của mình!"
Tên béo thấy Trác Mộc Cường Ba nói năng có vẻ dịu đi, vội vàng thuận thế đưa đẩy: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, rõ ràng là ông vẫn chưa hiểu hết ý của tôi rồi. Chúng tôi chỉ cần một số thông tin và các tài liệu, nếu ông có thể cung cấp, chúng tôi sẽ tặng ông một món tiền lớn, đảm bảo nửa đời về sau ông không cần phải lo nghĩ gì nữa, ngày ngày có thể nằm trên ghế dài mà thưởng thức các cô gái xinh đẹp trên bãi biển, thật tự do thoải mái biết bao. Ông không cần phải đích thân đi đến nơi đó, chỉ cần thông tin ông cung cấp cho chúng tôi chính xác, đáng tin cậy, chúng tôi sẽ đền đáp hậu hĩnh, thếnào hả? Nếu ông đồng ý, xin báo cho một con số, để xem chúng tôi có thể khiến ông hài lòng hay không?"
Trác Mộc Cường Ba muốn báo ra một con số để đối phương biết khó mà lui, bèn tiện mồm đáp: "Năm tỷ", định nói xong thì quan sát sắc mặt của tên béo, nếu thấy y có chút gì do dự, sẽ lập tức bồi thêm một câu, đây chính là tổng tài sản năm đó của công ty gã, kỳ thực, con số ấy đã gấp năm mươi lần giá trị thực của công ty gã rồi.
"Được, quyết định vậy đi." Không ngờ, tên béo kia không nghĩ ngợi gì đã nhận lời luôn. Trác Mộc Cường Ba liền nói: "Tôi nói là đô la Mỹ đó!"
Tên béo cười giả lả nói: "Đương nhiên là đô la Mỹ rồi, nếu là nhân dân tệ thì chúng tôi cũng không có cách nào mà đổi được nhiều tiền như thế đâu. Nhưng có điều…" Y lại nói: "Tôi cần phải xác nhận xem thông tin mà Trác Mộc Cường Ba tiên sinh cung cấp có đáng với cái giá ấy không trước đã, yêu cầu này không có gì là quá đáng chứ?"
Trác Mộc Cường Ba tùy tiện chọn ra một phần những việc đã trải qua để kể lại, như ở châu Mỹ thì chủ yếu nói về rừng rậm, ở Tây Tạng hầu như chỉ nói về môi trường, hoàn cảnh địa lý ở Mặc Thoát, những chỗ quan trọng gã chỉ lướt qua một chút, về các tượng Phật thì hoàn toàn là ghép chỗ này một chút, ghép chỗ kia một chút, thậm chí bản thân gã cũng chưa từng thấy những tượng Phật ấy bao giờ nữa. Riêng về các cơ quan cạm bẫy, Trác Mộc Cường Ba gắng sức lục lọi trong các tiểu thuyết thám hiểm và phim ảnh khoa học viễn tưởng mình từng xem qua, có chỗ nói nhanh quá, suýt chút nữa thì lỡ miệng kể ra cả pháo laze nữa. Có điều, những gì ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc thì gã nói ra đến năm phần sự thực, cứ nửa thật nửa giả như vậy, khiến người nghe thật khó tài nào mà phân biệt nổi.
Tất cả chuyện xảy ra trong hơn hai năm, Trác Mộc Cường Ba tổng cộng chỉ nói mất có hơn ba phút đồng hồ. Tên béo dùng bút ghi âm điện tử ghi lại toàn bộ. Kể xong, Trác Mộc Cường Ba liền nói: "Có nhiêu đó vậy thôi."
Tên béo nhìn gã với ánh mắt nghi hoặc: "Không đến nỗi vậy chứ, nghe nói Trác Mộc Cường Ba tiên sinh từng ở trong đội ngũ của nhà nước Trung Quốc hơn hai năm, lẽ nào những việc trải qua chỉ có bao nhiêu đấy thôi?"
Trác Mộc Cường Ba sực nhớ đến Ba Tang, gương mặt liền lộ ra nét đau khổ vật vã: "Dĩ nhiên, những điều tôi biết không chỉ có vậy, nhưng… nhưng… đó… đó là những thứ tôi không muốn nhớ lại nữa, tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng cứ hễ nghĩ đến những chuyện ấy, tôi lại… tôi lại… a… đau đầu quá! Đầu tôi, đầu tôi đau quá!"
Đường Mẫn vội phối hợp, nắm chặt tay Trác Mộc Cường Ba, lo lắng nói: "Sao vậy? Anh không sao chứ? Có cần em đi gọi bác sĩ không?"
Tên béo kia liền ân cần hỏi han: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông phải nhẫn nại, nhất định phải cố gắng nhớ lại những chuyện kia mới được, đó mới là nội dung quan trọng nhất đấy!"
Trác Mộc Cường Ba lấy tay ôm chặt lấy đầu, một lúc sau lại bấu chặt vào ga trải giường, lăn qua lăn lại một lúc lâu, miệng cứ kêu mãi không ngớt: "Không được, đau đầu quá! Á!…" Tên béo gí sát chiếc bút thu âm vào miệng Trác Mộc Cường Ba, cố bức ép: "Cố nhớ một chút thôi, một chút thôi cũng được!"
Đường Mẫn đột nhiên chộp lấy chiếc gối trên đầu giường, đập tới tấp vào đầu vào mặt tên béo, vừa vung chân múa tay, vừa khóc lóc kêu gào: "Anh ấy đã như vậy rồi, các người còn muốn ép nữa hay sao! Rốt cuộc ông có còn là con người nữa không! Cút đi! Cút đi! Cút ra ngoài cho tôi!"
Tên béo bấy giờ mới chần chừ đi ra, nét mặt đầy vẻ không cam tâm: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông hãy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi… hai ba ngày nữa sẽ qua tìm ông, nhất định ông phải nhớ lại đấy…"
"Cút đi!" một chiếc gối bay tới, làm cửa phòng đóng sập lại. Trác Mộc Cường Ba thở phào một hơi nói: "Em đi gọi bác sĩ, tiện thể xem hắn đã đi hay chưa."
Đường Mẫn ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, bộ dạng trông thật đáng thương vô cùng. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận lau vệt nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh của cô, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, em khóc thật đấy à? Công chúa nhỏ, sao nhiều nước mắt thế không biết? Lẽ nào em đã trở thành… mà bọn Trương Lập cứ nói ấy…"
Đường Mẫn cắn cắn môi, véo mũi Trác Mộc Cường Ba một cái: "Anh còn nói nữa, đều tại anh cả thôi! Em còn tưởng anh… anh thực sự… anh còn trêu người ta nữa…" Nói đoạn, sống mũi cô lại thấy cay cay, như thể muốn khóc òa lên tớinơi.
Trác Mộc Cường Ba vội nói: "Được rồi, được rồi, thì ra là anh diễn xuất giống thật quá à. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Mẫn Mẫn của anh đúng là có thiên tài biểu diễn đấy nhé, nếu em mà tham gia vào giới nghệ thuật, nói không chừng lại trở thành nghệ sĩ nổi tiếng cũng nên." Đường Mẫn nghe câu ấy xong mới đổi giận làm vui, đang khóc lại nhoẻn miệngcười.
Sau khi xác định tên béo đã đi hẳn rồi, Trác Mộc Cường Ba lại liên lạc với giáo sư Phương Tân. Nghe gã kể lại mọi chuyện, giáo sư nói: "Cậu nói xem, tại sao tên béo ấy lại tỏ ra lo lắng bất an như vậy nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba vừa mở miệng định nói, giáo sư Phương Tân đã lại nhắc nhở: "Nhớ kỹ, nhìn sự việc phải nhìn thứ ẩn giấu đằng sau nó."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi biết, thông tin đã lan truyền ra. Những kẻ biết được tin này chắc chắn là không chỉ có mình bọn hắn. Hắn cần phải lấy được thông tin từ tôi trước khi các tổ chức khác tìm thấy, vì vậy mới không thể nào ung dung cho được."
Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: "Đúng vậy, còn một khả năng nữa, đó là có tổ chức khác đã để ý đến cậu rồi, chỉ có điều bọn họ vẫn đang ngấm ngầm xung đột, nói không chừng, ở những chỗ chúng ta không thấy được, các thế lực này đã đi đến giai đoạn nước lửa xung khắc, đang chuẩn bị đánh nhau một trận tưng bừng rồi cũng nên."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Còn một điểm nữa, khi tôi đưa ra con số năm tỉ đô la Mỹ với tên béo ấy, hắn không cần nghĩ ngợi gì đã nhận lời luôn. Chuyện này xét về tình, về lý đều không ổn lắm, rõ ràng là chúng đã lòi đuôi ra rồi."
Giáo sư Phương Tân nói: "Ừm, nói vậy nghĩa là sao?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Lúc đưa ra con số năm tỉ, tôi cũng đã suy tính rồi. Thầy giáo, thầy nghĩ thử xem, có năm tỉ đô la Mỹ rồi, muốn làm gì mà chẳng được, tại sao lại cứ phải đi tìm cái ngôi thần miếu xa xăm mờ mịt ấy làm gì chứ? Ngoại trừ thằng ngốc ra, họa may chỉ có thằng điên mới đi làm chuyện kiểu như thế. Hơn nữa, tên béo đó tự xưng mình cũng chỉ là một người đưa tin mà thôi, hắn có quyền quyết định gì mà dễ dàng chấp thuận trả một cái giá lớn như vậy cơ chứ. Vì vậy, tôi cho rằng, ý đồ của bọn chúng là, bất kể tôi đưa ra điều kiện hay yêu cầu gì, trước tiên cứ chấp nhận đã, mục đíchchỉ là lấy được thông tin từ chỗ tôi, bất cứ thông tin nào cũng được. Có điều, tên béo ấy làm lộ liễu quá, ngược lại mới để lộ ra sơ hở."
Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Xem ra những ngày này cậu cũng không nằm không trong bệnh viện, cuối cùng đã dần dần hồi phục được năng lực tự tư duy rồi. Nhưng vậy vẫn chưa đủ đâu, muốn trở thành người quyết sách, cậu cần phải nghĩ được nhiều hơn, xa hơn nữa. Mấy ngày tới, mấy người bọn Trương Lập sẽ qua Thượng Hải, rồi tới Lhasa, lúc đó thương thế của cậu chắc cũng đỡ nhiều rồi, có thể cùng bọn họ trở về. Nhớ kỹ, lúc đi đừng có kéo theo mấy cái đuôi nữa đấy!"
Trác Mộc Cường Ba hiểu, giáo sư Phương Tân bảo gã đừng để các thế lực nước ngoài cũng đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu kia bám theo về Tây Tạng, bèn gật đầu đồng ý. Tối hôm đó, giáo sư Phương Tân lại liên lạc với Trác Mộc Cường Ba, nói đã sắp xếp được một phần tư liệu mới. Trác Mộc Cường Ba vội bật mạng lên, liền được giáo sư gửi cho bản chụp của mấy quyển trục. Vừa nhìn những văn tự ấy, gã lập tức hiểu ra, lại có một phần Cổ cách kim thư nữa được dịch ra.
Giáo sư Phương Tân nói: "Không sai, đến giờ tôi mới biết, thì ra lúc chúng ta xin gia nhập đội huấn luyện đặc biệt của nhà nước, một phần nội dung của quyển trục này cũng vừa khéo trở về với tổ quốc, chính là phần nhắc đến quốc vương và sứ giả đó. Còn trước khi chúng ta sang châu Mỹ, các chuyên gia lại phá giải thêm được đoạn sứ giả mang theo Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu đến nơi chân trời góc biển. Dựa vào những tài liệu chúng ta hiện đang nắm trong tay, có thể đưa ra kết luận rằng, quyển trục này, rất có khả năng là vật đã bị Morton Stanley mang đi từ vương triều Cổ Cách. Hiện nay,chúng ta chỉ có thể dựa vào hành trình hơn trăm năm trước của Morton Stanley để đưa ra một kết luận đại thể. Morton Stanley đã tới Cánh cửa Sinh mệnh. Ở đó, ông ta đã phát hiện ra đầu mối quan trọng. Để không ai biết được những đầu mối này, ông ta đã vơ vét sạch những vàng bạc châu báu, và phóng hỏa thiêu đốt sạch sẽ mọi dấu vết. Những dấu vết ấy có lẽ là chỉ đến Đảo Huyền Không tự, thế nhưng, Morton Stanley vốn không hiểu biết về lịch sử Mật giáo Tây Tạng, nên đã tưởng lầm đó chính là vương triều Cổ Cách, mà sự thực thì, Đảo Huyền Không tự cũng ở ngay bên dưới lòng đất di chỉ Cổ Cách. Vì vậy, Morton Stanley đã lần theo đầu mối đến Cổ Cách, mang đi toàn bộ châu báu của vương triều, bao gồm cả những quyển trục đó, và cả tấm bản đồ nữa. Chuyện sau này ra sao, thì mọi người đều biết cả rồi."
Trác Mộc Cường Ba nghe giáo sư Phương Tân phân tích xong, cảm thấy hết sức rộng mở thông suốt, liền gật đầu nói: "Thì ra là vậy, bởi vì ở Cánh cửa Sinh mệnh và vương triều Cổ Cách đều có thể thấy sự sùng bái hết mực đối với Đảo Huyền Không tự và Bạc Ba La thần miếu, vì vậy Morton Stanley mới tin rằng, những gì ông ta tìm thấy chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, còn viên ngọc thực sự, vẫn đang ẩn giấu ở nơi đâu đó trên đất Tây Tạng này."
Giáo sư Phương Tân nói: "Bên trên có một đoạn ghi chép, viết rằng, trước khi vương triều Cổ Cách được thành lập, nơi đó vốn là lãnh địa của vương triều Tượng Hùng. Có lẽ cũng là dựa theo các ghi chép trong văn thư của Tượng Hùng, rằng, Tượng Hùng vương đã từng phát hiện ra thần tích ở đây, vì vậy mới chọn đất này làm nơi dựng đô lập nước. Cái gọi là "thần tích" đó, theo tôi đoán có thể chính là tiền thân của Đảo Huyền Không tự, ở đó có một đại hiệp cốc bên dưới lòng đất, có nham động và bích họa, những bức tranh chì than mà chúng ta phát hiện, có lẽ là do những người thượng cổ sống trong hang động ở hai bên vách núi này trong thời kỳ đầu tiên để lại. Đối với người Tượng Hùng mà nói, đây chắc chắn là thần tích, mà vương triều Tượng Hùng thì lại tin theo Bản giáo cổ đại, không khó để tưởng tượng rằng, tôn giáo thần bí của pháp sư Á La, có lẽ đã dựa trên cơ sở các hang động của người xưa, để xây dựng nên Đảo Huyền Không tự từ thời vương triều Tượng Hùng."
Trác Mộc Cường Ba không kìm nổi phát ra một tiếng kêu khe khẽ. Những điều ấy, quả là rất có khả năng xảy ra.
Giáo sư Phương Tân tiếp lời: "Người Cổ Cách biết rằng người Tượng Hùng có một tòa cung điện thần kỳ, nhưng họ lại không sao tìm được lối vào Đảo Huyền Không tự, có còn nhớ đường hầm chúng ta phát hiện được trong đàn tế Mạn Đà La cuối cùng không? Đó chính là nơi tiếp giáp giữa Đảo Huyền Không tự và di chỉ Cổ Cách. Tôi tin rằng, các vị Cổ Cách vương cũng nghĩ, tòa thần miếu ấy có lẽ chính là ở dưới lòng đất, nên bao đời vẫn không ngừng bí mật đào bới bên trong căn mật thất cuối cùng đó. Thật đáng tiếc, họ chỉ còn cách Đảo Huyền Không tự có nửa mét nữa thôi. Như vậy là tất cả các đầu mối lịch sử đã kết nối với nhau được rồi. Ôi, lịch sử thời viễn cổ, những trang sử thần bí đã bị lãng quên…" giáo sư Phương Tân không khỏi cảm thán thốt lên.
Trác Mộc Cường Ba nín thở, nhất thời cũng không nói được lời nào.
Cuối cùng, giáo sư Phương Tân thở dài một hơi, đoạn nói: "Được rồi, đại thể các đầu mối là vậy đấy. Ở đây đều là những nội dung tôi phân tích dựa trên cơ sở một nửa là suy đoán, muốn nghiệm chứng thì vẫn còn thiếu rất nhiều căn cứ lịch sử. Có điều, chuyện này không quan trọng lắm, cậu chỉ cần hiểu được cũng đủ rồi. Tối nay, chủ yếu là tôi muốn cho cậu xem thứ này, cậu xem đi…" Ông nói xong, liền cho phóng đại một đoạn văn tự trên màn hình lên, bên dưới còn gạch đỏ làm ký hiệu, "Chỗ này là câu chuyện về quốc vương và sứ giả mà Lữ Cánh Nam từng nói với chúng ta. Cậu xem ở đây đi,quốc vương cho vời thợ giỏi đến, hàng ngày từ sáu giờ đến bảy giờ sáng, phục chế Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu. Còn ở đây nữa, sau khi hoàn thành, quốc vương rất không hài lòng, nói với đám thợ thuyền rằng "Đồ đá dễ mục nát, thành bảo phải trường tồn vĩnh cửu". Hai đoạn này có hàm nghĩa gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Tại sao lại là sáu giờ đến bảy giờ sáng hàng ngày?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu: "Tốt lắm, tại sao lại là từ sáu giờ đến bảy giờ sáng? Vấn đề này rất đáng để chúng ta suy nghĩ tìm hiểu. Khoảng thời gian này, có lẽ là lúc mặt trời dâng lên khỏi đường chân trời. Còn nữa, tòa thành này được khắc tạc trên một tảng đá khổng lồ, cũng có nghĩa là, Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu này là một hình lập thể có thể nhìn thấy được, kỳ thực, không chỉ có thể dịch ra là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu, mà dịch thành Cung điện phát ra ánh sáng, hay Vùng đất thần thánh phản quang đều được cả. Vì vậy, chúng ta có thể suy đoán một cách sơ bộ rằng, cổ nhân đã vận dụng kỹ thuật phản xạ, chiết xạ ánh sáng, có lẽ là gần như kỹ thuật chúng ta đã nhìn thấy ở Cự thạch trận Cổ Cách. Còn câu nói, đá núi dễ mục nát, thành bảo mãi trường tồn của quốc vương là chỉ ý gì nhỉ? Có phải muốn nói rằng, Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu ấy, có thể giữ được còn bền lâu hơn cả đá núi hay không?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Còn đầu mối nào khác không?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Còn mấy chỗ nữa, cũng ẩn chứa hoặc ám thị nội dung gì đó, nhưng giờ chúng ta không thảo luận chuyện ấy vội. Cậu có biết lúc tôi vừa đọc được những miêu tả bức điêu khắc trên đá, đã nghĩ đến điều gì không?"
"Điều gì?"
"Cậu xem đoạn phim này đi, đó là những hình ảnh chúng ta ghi lại được trong mật thất dưới lòng đất của vương triều Cổ Cách đấy."
Mật thất Cổ Cách lấp lóa ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn trên mũ, bên trong đã bị vơ vét sạch sẽ, chỉ còn lại hai món đồ vật, chính là chiếc bàn đá hình vuông gắn liền với nền đất, và một khối điêu khắc lớn bị sa hóa nghiêm trọng, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa. Bấy giờ Trác Mộc Cường Ba cuống cuồng lo lắng cho Đường Mẫn, hoàn toàn không hề chú ý đến những thứ đó, về sau khi xem lại phim ghi hình, đa phần đều là tua lại những hình ảnh giáo sư Phương Tân quay được trong ba tầng cung điện, riêng đoạn phim trong mật thất Cổ Cách không khiến gã chú ý nhiều lắm. Bây giờ, nghe giáo sư Phương Tân giải đáp nghi vấn, rồi xem lại khối đá lớn đã bị sa hóa kia, gã bất giác ngạc nhiên thốt lên: "Lẽ nào, thầy giáo muốn nói, tảng đá này, chính là…"
Giáo sư Phương Tân nói: "Nếu nói tất cả châu báu vàng bạc, quyển trục và một tấm bản đồ đã bị Morton Stanley mang đi khỏi mật thất này, và cả một tấm bản đồ chúng ta phát hiện được nữa, hai tấm một thật một giả, đều liên quan đến Bạc Ba La thần miếu, thì khối đá đã bị sa hóa đến không còn hình dạng ban đầu này, rất có khả năng, chính là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu mà Cổ Cách vương lưu giữ lại đó."
Trác Mộc Cường Ba nửa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nửa lại tiếc nuối không thôi, nói: "Nếu đúng là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu, thì nó đã mất đi hình dáng ban đầu rồi, chúng ta đâu có thu hoạch được gì chứ?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Không phải vậy, tuy có một bộ phận đã bị sa hóa, nhưng hình thái đại thể vẫn còn, cậu nhìn bàn đá này đi, từ độ cao và độ nghiêng vẫn chưa bị sa hóa này có thể thấy, hiển nhiên nó không phải là hình gò đống, mà có lẽ là vùng núi, bằng không thì cũng là khe nứt hay địa hào." Màn hình dừng lại trên một hình ảnh liền sau đó được giáo sư Phương Tân cho phóng to lên, chỉ thấy bên trên bàn đá, hiện ra một đường rãnh nhỏ, "Tôi đã hỏi ý kiến các chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhìn những dấu vết vẫn chưa hoàn toàn bị sa hóa, chỗ cao gồ lên này, rõ ràng có những vết lõm, sau khi được các chuyên gia xác nhận kỹ càng, ít nhất là có ba đường rãnh như thế, nếu chúng vươn ra khỏi vách đá, có lẽ là địa mạo cao nguyên có thể hình thành nên địa hình ba bậc mà không xảy ra đứt gãy, ít nhất cũng phải là núi đá hoa cương kiên cố. Cũng không loại trừ khả năng là do nham thạch núi lửa chúng ta đã thấy ở đại hiệp cốc dưới lòng đất tạo nên. Còn nguyên một nửa bên kia bàn đá đã được làm phẳng, nhìn không ra bất cứ dấu vết chạm trổ điêu khắc nào. Cấu trúc này, làm chúng ta nghiêng về nhận định rằng đây là địa hình khe nứt, nhưng rất kỳ lạ. Tôi sẽ tiếp tục nhờ các chuyên gia và học giả ngành địa lý, xem họ có đưa ra được kiến nghị gì hay không. Giờ thì cậu đã hiểu chưa? Tuy rằng nhìn bề ngoài thì không có đầu mối gì, nhưng chúng ta đang ở trong một thời đại bùng nổ thông tin, kể cả từ những thứ chúng ta không thể tìm được bất cứ đầu mối gì, các chuyên gia cũng có thể vận dụng kiến thức chuyên môn để cung cấp được những thông tin cực kỳ quý giá."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tốt quá rồi, nếu trong tay chúng ta nắm được càng nhiều thông tin, đầu mối cũng sẽ mỗi lúc một nhiều thêm."
Giáo sư Phương Tân nói: "Đúng vậy, còn một manh mối này nữa, theo các chuyên gia nghiên cứu nền văn minh Maya, họ đã có những thành quả mang tính đột phá trong việc tìm hiểu về mấy hình vẽ mà chúng ta không thể nào hiểu nổi trong địa cung Maya. Mấy ngày tới, họ sẽ gửi bản kết luận mới đến, thật may là có mấy ông bạn cũ ấy. Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, cậu nghiên cứu kỹ những hình chụp trục quyển ấy xem, có phát hiện ra được đầu mối gì mới không."
Đêm hôm đó, Trác Mộc Cường Ba thức trắng để xem các bản dịch từ quyển trục. Các nội dung về Cổ Cách vương và vị sứ giả kia không nhiều lắm, nhưng đều cực kỳ quan trọng. Tuy nhiên, có một điểm mà gã nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, tại sao vị sứ giả kia lại đột nhiên thay đổi thái độ, tách các tín vật kia, chia ra cất giấu, thậm chí còn có ý khiến chúng vĩnh viễn không bao giờ thấy ánh mặt trời, mà lại không hủy hoại đi, có phải là cố ý trêu cợt người ta hay không?
Trác Mộc Cường Ba vừa trở lại giường bệnh thì Đường Mẫn đẩy cửa bước vào, vừa thấy tấm chắn lỗ thông khí điều hòa chính giữa trần nhà biến dạng, và dấu chân chi chít trên tường, cô lập tức hiểu ra Trác Mộc Cường Ba vừa làm gì. Cô trách móc: "Anh xem anh kìa, chẳng khác nào đứa trẻ cả, em đã bảo bao nhiêu lần rồi, vết thương của anh vừa mới lành, có mấy chỗ còn chưa cắt chỉ nữa, cứ làm loạn lên như thế, vết thương có thể vỡ ra bất cứ lúc nào đấy."
Trác Mộc Cường Ba cười hì hì, bật người dậy kéo Đường Mẫn lại nói: "Em xem đi, anh nằm lì trên giường không cử động nhúc nhích gì mấy hôm liền rồi, thực sự là khó chịu bức bối lắm mới vận động một chút cho giãn gân cốt thôi. Em nói xem, có phải anh thuộc loại thừa tinh lực hay không? Sớm biết thế này, anh đã cùng đi Moscow với mấy người nhóm Ba Tang rồi, đột nhiên anh lại rất muốn đi Moscow, đã lâu lắm không trở lại nơi ấy rồi."
Đường Mẫn véo tai Trác Mộc Cường Ba nói: "Anh ấy à, chính vì không tự quản nổi mình, nên mới cần có em để quản lýanh!"
Trác Mộc Cường Ba xoay mặt Đường Mẫn lại, thì thầm nói: "Giờ sức khỏe của anh cũng hồi phục kha khá rồi, hay là, đằng nào bây giờ cũng không có ai đến…" Đường Mẫn "ậm ừ" mấy tiếng, dường như muốn rút người ra khỏi vòng tay Trác Mộc Cường Ba, nhưng chỉ nhúc nhích mấy cái rồi không phản kháng gì nữa.
"Cộc cộc cộc… có ai không?" giọng tên béo vang lên thật không hợp lúc một chút nào. Đường Mẫn vội vàng chỉnh lại đầu tóc rối bù, Trác Mộc Cường Ba cố nuốt đầy một bụng tức, nằm lại xuống giường, theo như chỉ đạo của giáo sư Phương Tân. Giờ đây gã cần phải làm một kẻ thất bại cùng cực, vì bị thất bại liên tiếp mà trở nên sa sút tinh thần.
Tên béo bước vào đã cười toe toét nói: "Ồ, ở đây hết cả à, xem ra Trác Mộc Cường Ba tiên sinh cũng đỡ nhiều rồi đấy nhỉ." Y cố làm bộ trấn định, nhưng vẻ nôn nóng trong ánh mắt kia thì không thể giấu nổi Trác Mộc Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba uể oải nói: "Sau khi anh đi, tôi nghĩ rất nhiều, tuy rằng những món châu báu ấy cũng có sức hấp dẫn rất lớn, ừm, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi cũng đã hiểu ra rồi, quý giá nhất vẫn là mạng sống của mình. Tôi không còn hứng thú gì với những thứ anh nói nữa, giờ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống cho tốt thôi, nếu anh cứ cố chấp muốn có được những báu vật ấy, tôi chỉ còn biết thành thật tặng anh một lời khuyên… chớ nên vì kho báu trong tưởng tượng mà để mất tính mạng thật của mình!"
Tên béo thấy Trác Mộc Cường Ba nói năng có vẻ dịu đi, vội vàng thuận thế đưa đẩy: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, rõ ràng là ông vẫn chưa hiểu hết ý của tôi rồi. Chúng tôi chỉ cần một số thông tin và các tài liệu, nếu ông có thể cung cấp, chúng tôi sẽ tặng ông một món tiền lớn, đảm bảo nửa đời về sau ông không cần phải lo nghĩ gì nữa, ngày ngày có thể nằm trên ghế dài mà thưởng thức các cô gái xinh đẹp trên bãi biển, thật tự do thoải mái biết bao. Ông không cần phải đích thân đi đến nơi đó, chỉ cần thông tin ông cung cấp cho chúng tôi chính xác, đáng tin cậy, chúng tôi sẽ đền đáp hậu hĩnh, thếnào hả? Nếu ông đồng ý, xin báo cho một con số, để xem chúng tôi có thể khiến ông hài lòng hay không?"
Trác Mộc Cường Ba muốn báo ra một con số để đối phương biết khó mà lui, bèn tiện mồm đáp: "Năm tỷ", định nói xong thì quan sát sắc mặt của tên béo, nếu thấy y có chút gì do dự, sẽ lập tức bồi thêm một câu, đây chính là tổng tài sản năm đó của công ty gã, kỳ thực, con số ấy đã gấp năm mươi lần giá trị thực của công ty gã rồi.
"Được, quyết định vậy đi." Không ngờ, tên béo kia không nghĩ ngợi gì đã nhận lời luôn. Trác Mộc Cường Ba liền nói: "Tôi nói là đô la Mỹ đó!"
Tên béo cười giả lả nói: "Đương nhiên là đô la Mỹ rồi, nếu là nhân dân tệ thì chúng tôi cũng không có cách nào mà đổi được nhiều tiền như thế đâu. Nhưng có điều…" Y lại nói: "Tôi cần phải xác nhận xem thông tin mà Trác Mộc Cường Ba tiên sinh cung cấp có đáng với cái giá ấy không trước đã, yêu cầu này không có gì là quá đáng chứ?"
Trác Mộc Cường Ba tùy tiện chọn ra một phần những việc đã trải qua để kể lại, như ở châu Mỹ thì chủ yếu nói về rừng rậm, ở Tây Tạng hầu như chỉ nói về môi trường, hoàn cảnh địa lý ở Mặc Thoát, những chỗ quan trọng gã chỉ lướt qua một chút, về các tượng Phật thì hoàn toàn là ghép chỗ này một chút, ghép chỗ kia một chút, thậm chí bản thân gã cũng chưa từng thấy những tượng Phật ấy bao giờ nữa. Riêng về các cơ quan cạm bẫy, Trác Mộc Cường Ba gắng sức lục lọi trong các tiểu thuyết thám hiểm và phim ảnh khoa học viễn tưởng mình từng xem qua, có chỗ nói nhanh quá, suýt chút nữa thì lỡ miệng kể ra cả pháo laze nữa. Có điều, những gì ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc thì gã nói ra đến năm phần sự thực, cứ nửa thật nửa giả như vậy, khiến người nghe thật khó tài nào mà phân biệt nổi.
Tất cả chuyện xảy ra trong hơn hai năm, Trác Mộc Cường Ba tổng cộng chỉ nói mất có hơn ba phút đồng hồ. Tên béo dùng bút ghi âm điện tử ghi lại toàn bộ. Kể xong, Trác Mộc Cường Ba liền nói: "Có nhiêu đó vậy thôi."
Tên béo nhìn gã với ánh mắt nghi hoặc: "Không đến nỗi vậy chứ, nghe nói Trác Mộc Cường Ba tiên sinh từng ở trong đội ngũ của nhà nước Trung Quốc hơn hai năm, lẽ nào những việc trải qua chỉ có bao nhiêu đấy thôi?"
Trác Mộc Cường Ba sực nhớ đến Ba Tang, gương mặt liền lộ ra nét đau khổ vật vã: "Dĩ nhiên, những điều tôi biết không chỉ có vậy, nhưng… nhưng… đó… đó là những thứ tôi không muốn nhớ lại nữa, tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng cứ hễ nghĩ đến những chuyện ấy, tôi lại… tôi lại… a… đau đầu quá! Đầu tôi, đầu tôi đau quá!"
Đường Mẫn vội phối hợp, nắm chặt tay Trác Mộc Cường Ba, lo lắng nói: "Sao vậy? Anh không sao chứ? Có cần em đi gọi bác sĩ không?"
Tên béo kia liền ân cần hỏi han: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông phải nhẫn nại, nhất định phải cố gắng nhớ lại những chuyện kia mới được, đó mới là nội dung quan trọng nhất đấy!"
Trác Mộc Cường Ba lấy tay ôm chặt lấy đầu, một lúc sau lại bấu chặt vào ga trải giường, lăn qua lăn lại một lúc lâu, miệng cứ kêu mãi không ngớt: "Không được, đau đầu quá! Á!…" Tên béo gí sát chiếc bút thu âm vào miệng Trác Mộc Cường Ba, cố bức ép: "Cố nhớ một chút thôi, một chút thôi cũng được!"
Đường Mẫn đột nhiên chộp lấy chiếc gối trên đầu giường, đập tới tấp vào đầu vào mặt tên béo, vừa vung chân múa tay, vừa khóc lóc kêu gào: "Anh ấy đã như vậy rồi, các người còn muốn ép nữa hay sao! Rốt cuộc ông có còn là con người nữa không! Cút đi! Cút đi! Cút ra ngoài cho tôi!"
Tên béo bấy giờ mới chần chừ đi ra, nét mặt đầy vẻ không cam tâm: "Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông hãy nghỉ ngơi cho khỏe, tôi… hai ba ngày nữa sẽ qua tìm ông, nhất định ông phải nhớ lại đấy…"
"Cút đi!" một chiếc gối bay tới, làm cửa phòng đóng sập lại. Trác Mộc Cường Ba thở phào một hơi nói: "Em đi gọi bác sĩ, tiện thể xem hắn đã đi hay chưa."
Đường Mẫn ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, bộ dạng trông thật đáng thương vô cùng. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận lau vệt nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh của cô, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, em khóc thật đấy à? Công chúa nhỏ, sao nhiều nước mắt thế không biết? Lẽ nào em đã trở thành… mà bọn Trương Lập cứ nói ấy…"
Đường Mẫn cắn cắn môi, véo mũi Trác Mộc Cường Ba một cái: "Anh còn nói nữa, đều tại anh cả thôi! Em còn tưởng anh… anh thực sự… anh còn trêu người ta nữa…" Nói đoạn, sống mũi cô lại thấy cay cay, như thể muốn khóc òa lên tớinơi.
Trác Mộc Cường Ba vội nói: "Được rồi, được rồi, thì ra là anh diễn xuất giống thật quá à. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Mẫn Mẫn của anh đúng là có thiên tài biểu diễn đấy nhé, nếu em mà tham gia vào giới nghệ thuật, nói không chừng lại trở thành nghệ sĩ nổi tiếng cũng nên." Đường Mẫn nghe câu ấy xong mới đổi giận làm vui, đang khóc lại nhoẻn miệngcười.
Sau khi xác định tên béo đã đi hẳn rồi, Trác Mộc Cường Ba lại liên lạc với giáo sư Phương Tân. Nghe gã kể lại mọi chuyện, giáo sư nói: "Cậu nói xem, tại sao tên béo ấy lại tỏ ra lo lắng bất an như vậy nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba vừa mở miệng định nói, giáo sư Phương Tân đã lại nhắc nhở: "Nhớ kỹ, nhìn sự việc phải nhìn thứ ẩn giấu đằng sau nó."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi biết, thông tin đã lan truyền ra. Những kẻ biết được tin này chắc chắn là không chỉ có mình bọn hắn. Hắn cần phải lấy được thông tin từ tôi trước khi các tổ chức khác tìm thấy, vì vậy mới không thể nào ung dung cho được."
Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: "Đúng vậy, còn một khả năng nữa, đó là có tổ chức khác đã để ý đến cậu rồi, chỉ có điều bọn họ vẫn đang ngấm ngầm xung đột, nói không chừng, ở những chỗ chúng ta không thấy được, các thế lực này đã đi đến giai đoạn nước lửa xung khắc, đang chuẩn bị đánh nhau một trận tưng bừng rồi cũng nên."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Còn một điểm nữa, khi tôi đưa ra con số năm tỉ đô la Mỹ với tên béo ấy, hắn không cần nghĩ ngợi gì đã nhận lời luôn. Chuyện này xét về tình, về lý đều không ổn lắm, rõ ràng là chúng đã lòi đuôi ra rồi."
Giáo sư Phương Tân nói: "Ừm, nói vậy nghĩa là sao?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Lúc đưa ra con số năm tỉ, tôi cũng đã suy tính rồi. Thầy giáo, thầy nghĩ thử xem, có năm tỉ đô la Mỹ rồi, muốn làm gì mà chẳng được, tại sao lại cứ phải đi tìm cái ngôi thần miếu xa xăm mờ mịt ấy làm gì chứ? Ngoại trừ thằng ngốc ra, họa may chỉ có thằng điên mới đi làm chuyện kiểu như thế. Hơn nữa, tên béo đó tự xưng mình cũng chỉ là một người đưa tin mà thôi, hắn có quyền quyết định gì mà dễ dàng chấp thuận trả một cái giá lớn như vậy cơ chứ. Vì vậy, tôi cho rằng, ý đồ của bọn chúng là, bất kể tôi đưa ra điều kiện hay yêu cầu gì, trước tiên cứ chấp nhận đã, mục đíchchỉ là lấy được thông tin từ chỗ tôi, bất cứ thông tin nào cũng được. Có điều, tên béo ấy làm lộ liễu quá, ngược lại mới để lộ ra sơ hở."
Giáo sư Phương Tân cười cười nói: "Xem ra những ngày này cậu cũng không nằm không trong bệnh viện, cuối cùng đã dần dần hồi phục được năng lực tự tư duy rồi. Nhưng vậy vẫn chưa đủ đâu, muốn trở thành người quyết sách, cậu cần phải nghĩ được nhiều hơn, xa hơn nữa. Mấy ngày tới, mấy người bọn Trương Lập sẽ qua Thượng Hải, rồi tới Lhasa, lúc đó thương thế của cậu chắc cũng đỡ nhiều rồi, có thể cùng bọn họ trở về. Nhớ kỹ, lúc đi đừng có kéo theo mấy cái đuôi nữa đấy!"
Trác Mộc Cường Ba hiểu, giáo sư Phương Tân bảo gã đừng để các thế lực nước ngoài cũng đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu kia bám theo về Tây Tạng, bèn gật đầu đồng ý. Tối hôm đó, giáo sư Phương Tân lại liên lạc với Trác Mộc Cường Ba, nói đã sắp xếp được một phần tư liệu mới. Trác Mộc Cường Ba vội bật mạng lên, liền được giáo sư gửi cho bản chụp của mấy quyển trục. Vừa nhìn những văn tự ấy, gã lập tức hiểu ra, lại có một phần Cổ cách kim thư nữa được dịch ra.
Giáo sư Phương Tân nói: "Không sai, đến giờ tôi mới biết, thì ra lúc chúng ta xin gia nhập đội huấn luyện đặc biệt của nhà nước, một phần nội dung của quyển trục này cũng vừa khéo trở về với tổ quốc, chính là phần nhắc đến quốc vương và sứ giả đó. Còn trước khi chúng ta sang châu Mỹ, các chuyên gia lại phá giải thêm được đoạn sứ giả mang theo Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu đến nơi chân trời góc biển. Dựa vào những tài liệu chúng ta hiện đang nắm trong tay, có thể đưa ra kết luận rằng, quyển trục này, rất có khả năng là vật đã bị Morton Stanley mang đi từ vương triều Cổ Cách. Hiện nay,chúng ta chỉ có thể dựa vào hành trình hơn trăm năm trước của Morton Stanley để đưa ra một kết luận đại thể. Morton Stanley đã tới Cánh cửa Sinh mệnh. Ở đó, ông ta đã phát hiện ra đầu mối quan trọng. Để không ai biết được những đầu mối này, ông ta đã vơ vét sạch những vàng bạc châu báu, và phóng hỏa thiêu đốt sạch sẽ mọi dấu vết. Những dấu vết ấy có lẽ là chỉ đến Đảo Huyền Không tự, thế nhưng, Morton Stanley vốn không hiểu biết về lịch sử Mật giáo Tây Tạng, nên đã tưởng lầm đó chính là vương triều Cổ Cách, mà sự thực thì, Đảo Huyền Không tự cũng ở ngay bên dưới lòng đất di chỉ Cổ Cách. Vì vậy, Morton Stanley đã lần theo đầu mối đến Cổ Cách, mang đi toàn bộ châu báu của vương triều, bao gồm cả những quyển trục đó, và cả tấm bản đồ nữa. Chuyện sau này ra sao, thì mọi người đều biết cả rồi."
Trác Mộc Cường Ba nghe giáo sư Phương Tân phân tích xong, cảm thấy hết sức rộng mở thông suốt, liền gật đầu nói: "Thì ra là vậy, bởi vì ở Cánh cửa Sinh mệnh và vương triều Cổ Cách đều có thể thấy sự sùng bái hết mực đối với Đảo Huyền Không tự và Bạc Ba La thần miếu, vì vậy Morton Stanley mới tin rằng, những gì ông ta tìm thấy chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, còn viên ngọc thực sự, vẫn đang ẩn giấu ở nơi đâu đó trên đất Tây Tạng này."
Giáo sư Phương Tân nói: "Bên trên có một đoạn ghi chép, viết rằng, trước khi vương triều Cổ Cách được thành lập, nơi đó vốn là lãnh địa của vương triều Tượng Hùng. Có lẽ cũng là dựa theo các ghi chép trong văn thư của Tượng Hùng, rằng, Tượng Hùng vương đã từng phát hiện ra thần tích ở đây, vì vậy mới chọn đất này làm nơi dựng đô lập nước. Cái gọi là "thần tích" đó, theo tôi đoán có thể chính là tiền thân của Đảo Huyền Không tự, ở đó có một đại hiệp cốc bên dưới lòng đất, có nham động và bích họa, những bức tranh chì than mà chúng ta phát hiện, có lẽ là do những người thượng cổ sống trong hang động ở hai bên vách núi này trong thời kỳ đầu tiên để lại. Đối với người Tượng Hùng mà nói, đây chắc chắn là thần tích, mà vương triều Tượng Hùng thì lại tin theo Bản giáo cổ đại, không khó để tưởng tượng rằng, tôn giáo thần bí của pháp sư Á La, có lẽ đã dựa trên cơ sở các hang động của người xưa, để xây dựng nên Đảo Huyền Không tự từ thời vương triều Tượng Hùng."
Trác Mộc Cường Ba không kìm nổi phát ra một tiếng kêu khe khẽ. Những điều ấy, quả là rất có khả năng xảy ra.
Giáo sư Phương Tân tiếp lời: "Người Cổ Cách biết rằng người Tượng Hùng có một tòa cung điện thần kỳ, nhưng họ lại không sao tìm được lối vào Đảo Huyền Không tự, có còn nhớ đường hầm chúng ta phát hiện được trong đàn tế Mạn Đà La cuối cùng không? Đó chính là nơi tiếp giáp giữa Đảo Huyền Không tự và di chỉ Cổ Cách. Tôi tin rằng, các vị Cổ Cách vương cũng nghĩ, tòa thần miếu ấy có lẽ chính là ở dưới lòng đất, nên bao đời vẫn không ngừng bí mật đào bới bên trong căn mật thất cuối cùng đó. Thật đáng tiếc, họ chỉ còn cách Đảo Huyền Không tự có nửa mét nữa thôi. Như vậy là tất cả các đầu mối lịch sử đã kết nối với nhau được rồi. Ôi, lịch sử thời viễn cổ, những trang sử thần bí đã bị lãng quên…" giáo sư Phương Tân không khỏi cảm thán thốt lên.
Trác Mộc Cường Ba nín thở, nhất thời cũng không nói được lời nào.
Cuối cùng, giáo sư Phương Tân thở dài một hơi, đoạn nói: "Được rồi, đại thể các đầu mối là vậy đấy. Ở đây đều là những nội dung tôi phân tích dựa trên cơ sở một nửa là suy đoán, muốn nghiệm chứng thì vẫn còn thiếu rất nhiều căn cứ lịch sử. Có điều, chuyện này không quan trọng lắm, cậu chỉ cần hiểu được cũng đủ rồi. Tối nay, chủ yếu là tôi muốn cho cậu xem thứ này, cậu xem đi…" Ông nói xong, liền cho phóng đại một đoạn văn tự trên màn hình lên, bên dưới còn gạch đỏ làm ký hiệu, "Chỗ này là câu chuyện về quốc vương và sứ giả mà Lữ Cánh Nam từng nói với chúng ta. Cậu xem ở đây đi,quốc vương cho vời thợ giỏi đến, hàng ngày từ sáu giờ đến bảy giờ sáng, phục chế Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu. Còn ở đây nữa, sau khi hoàn thành, quốc vương rất không hài lòng, nói với đám thợ thuyền rằng "Đồ đá dễ mục nát, thành bảo phải trường tồn vĩnh cửu". Hai đoạn này có hàm nghĩa gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba hỏi: "Tại sao lại là sáu giờ đến bảy giờ sáng hàng ngày?"
Giáo sư Phương Tân gật đầu: "Tốt lắm, tại sao lại là từ sáu giờ đến bảy giờ sáng? Vấn đề này rất đáng để chúng ta suy nghĩ tìm hiểu. Khoảng thời gian này, có lẽ là lúc mặt trời dâng lên khỏi đường chân trời. Còn nữa, tòa thành này được khắc tạc trên một tảng đá khổng lồ, cũng có nghĩa là, Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu này là một hình lập thể có thể nhìn thấy được, kỳ thực, không chỉ có thể dịch ra là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu, mà dịch thành Cung điện phát ra ánh sáng, hay Vùng đất thần thánh phản quang đều được cả. Vì vậy, chúng ta có thể suy đoán một cách sơ bộ rằng, cổ nhân đã vận dụng kỹ thuật phản xạ, chiết xạ ánh sáng, có lẽ là gần như kỹ thuật chúng ta đã nhìn thấy ở Cự thạch trận Cổ Cách. Còn câu nói, đá núi dễ mục nát, thành bảo mãi trường tồn của quốc vương là chỉ ý gì nhỉ? Có phải muốn nói rằng, Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu ấy, có thể giữ được còn bền lâu hơn cả đá núi hay không?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Còn đầu mối nào khác không?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Còn mấy chỗ nữa, cũng ẩn chứa hoặc ám thị nội dung gì đó, nhưng giờ chúng ta không thảo luận chuyện ấy vội. Cậu có biết lúc tôi vừa đọc được những miêu tả bức điêu khắc trên đá, đã nghĩ đến điều gì không?"
"Điều gì?"
"Cậu xem đoạn phim này đi, đó là những hình ảnh chúng ta ghi lại được trong mật thất dưới lòng đất của vương triều Cổ Cách đấy."
Mật thất Cổ Cách lấp lóa ánh sáng mờ nhạt phát ra từ đèn trên mũ, bên trong đã bị vơ vét sạch sẽ, chỉ còn lại hai món đồ vật, chính là chiếc bàn đá hình vuông gắn liền với nền đất, và một khối điêu khắc lớn bị sa hóa nghiêm trọng, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu nữa. Bấy giờ Trác Mộc Cường Ba cuống cuồng lo lắng cho Đường Mẫn, hoàn toàn không hề chú ý đến những thứ đó, về sau khi xem lại phim ghi hình, đa phần đều là tua lại những hình ảnh giáo sư Phương Tân quay được trong ba tầng cung điện, riêng đoạn phim trong mật thất Cổ Cách không khiến gã chú ý nhiều lắm. Bây giờ, nghe giáo sư Phương Tân giải đáp nghi vấn, rồi xem lại khối đá lớn đã bị sa hóa kia, gã bất giác ngạc nhiên thốt lên: "Lẽ nào, thầy giáo muốn nói, tảng đá này, chính là…"
Giáo sư Phương Tân nói: "Nếu nói tất cả châu báu vàng bạc, quyển trục và một tấm bản đồ đã bị Morton Stanley mang đi khỏi mật thất này, và cả một tấm bản đồ chúng ta phát hiện được nữa, hai tấm một thật một giả, đều liên quan đến Bạc Ba La thần miếu, thì khối đá đã bị sa hóa đến không còn hình dạng ban đầu này, rất có khả năng, chính là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu mà Cổ Cách vương lưu giữ lại đó."
Trác Mộc Cường Ba nửa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nửa lại tiếc nuối không thôi, nói: "Nếu đúng là Tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu, thì nó đã mất đi hình dáng ban đầu rồi, chúng ta đâu có thu hoạch được gì chứ?"
Giáo sư Phương Tân nói: "Không phải vậy, tuy có một bộ phận đã bị sa hóa, nhưng hình thái đại thể vẫn còn, cậu nhìn bàn đá này đi, từ độ cao và độ nghiêng vẫn chưa bị sa hóa này có thể thấy, hiển nhiên nó không phải là hình gò đống, mà có lẽ là vùng núi, bằng không thì cũng là khe nứt hay địa hào." Màn hình dừng lại trên một hình ảnh liền sau đó được giáo sư Phương Tân cho phóng to lên, chỉ thấy bên trên bàn đá, hiện ra một đường rãnh nhỏ, "Tôi đã hỏi ý kiến các chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhìn những dấu vết vẫn chưa hoàn toàn bị sa hóa, chỗ cao gồ lên này, rõ ràng có những vết lõm, sau khi được các chuyên gia xác nhận kỹ càng, ít nhất là có ba đường rãnh như thế, nếu chúng vươn ra khỏi vách đá, có lẽ là địa mạo cao nguyên có thể hình thành nên địa hình ba bậc mà không xảy ra đứt gãy, ít nhất cũng phải là núi đá hoa cương kiên cố. Cũng không loại trừ khả năng là do nham thạch núi lửa chúng ta đã thấy ở đại hiệp cốc dưới lòng đất tạo nên. Còn nguyên một nửa bên kia bàn đá đã được làm phẳng, nhìn không ra bất cứ dấu vết chạm trổ điêu khắc nào. Cấu trúc này, làm chúng ta nghiêng về nhận định rằng đây là địa hình khe nứt, nhưng rất kỳ lạ. Tôi sẽ tiếp tục nhờ các chuyên gia và học giả ngành địa lý, xem họ có đưa ra được kiến nghị gì hay không. Giờ thì cậu đã hiểu chưa? Tuy rằng nhìn bề ngoài thì không có đầu mối gì, nhưng chúng ta đang ở trong một thời đại bùng nổ thông tin, kể cả từ những thứ chúng ta không thể tìm được bất cứ đầu mối gì, các chuyên gia cũng có thể vận dụng kiến thức chuyên môn để cung cấp được những thông tin cực kỳ quý giá."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tốt quá rồi, nếu trong tay chúng ta nắm được càng nhiều thông tin, đầu mối cũng sẽ mỗi lúc một nhiều thêm."
Giáo sư Phương Tân nói: "Đúng vậy, còn một manh mối này nữa, theo các chuyên gia nghiên cứu nền văn minh Maya, họ đã có những thành quả mang tính đột phá trong việc tìm hiểu về mấy hình vẽ mà chúng ta không thể nào hiểu nổi trong địa cung Maya. Mấy ngày tới, họ sẽ gửi bản kết luận mới đến, thật may là có mấy ông bạn cũ ấy. Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, cậu nghiên cứu kỹ những hình chụp trục quyển ấy xem, có phát hiện ra được đầu mối gì mới không."
Đêm hôm đó, Trác Mộc Cường Ba thức trắng để xem các bản dịch từ quyển trục. Các nội dung về Cổ Cách vương và vị sứ giả kia không nhiều lắm, nhưng đều cực kỳ quan trọng. Tuy nhiên, có một điểm mà gã nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, tại sao vị sứ giả kia lại đột nhiên thay đổi thái độ, tách các tín vật kia, chia ra cất giấu, thậm chí còn có ý khiến chúng vĩnh viễn không bao giờ thấy ánh mặt trời, mà lại không hủy hoại đi, có phải là cố ý trêu cợt người ta hay không?
Danh sách chương