Cố Viên nhìn Phú Tiểu Cảnh, khác biệt lớn nhất trong giấc mơ chính là trong mơ, tóc cô xõa ra, còn bây giờ, tóc cô được cột lên theo kiểu tự do.

Anh không phải là người trọng lễ nghi, thậm chí không cho rằng đám cưới là cần thiết, váy cưới lại càng không cần thiết. Nhưng có một lần anh nằm mơ, trong mơ Phú Tiểu Cảnh kết hôn với người đàn ông khác, người đàn ông đó không thấy rõ mặt, nhưng váy cưới trên người cô anh lại nhớ rất rõ, kiểu dáng đơn giản, không một đóa hoa, không thêu thùa, chỉ phô bày đường cong cơ thể cô.

Cô chủ động như vậy quả là nằm ngoài dự kiến của anh.

Phú Tiểu Cảnh kiễng chân ôm Cố Viên, hôn lên mi mắt anh, Cố Viên lo chân cô chưa khỏe nên ôm cô lên, cô dùng tay kéo dải ruy băng buộc tóc ra, tóc cô lập tức xõa tung ra che khuất nửa mắt. Cô dán vào tai anh, hỏi rất trẻ con, “Em nói anh có nghe không?”

Cô lấy dây ruy băng che mắt Cố Viên, giọng không được phép phản bác, “Không được cởi ra, lát nữa anh phải nghe lời em.”

Phú Tiểu Cảnh tuột khỏi tay Cố Viên, nắm tay dẫn anh đến ghế sô pha cho anh ngồi xuống. Cố Viên cũng làm theo cô.

Cô tìm một góc độ tốt, quỳ xuống thảm, để cổ tay lên chóp mũi Cố Viên, “Anh có ngửi được em xài mùi nước hoa gì không?”

Anh chưa kịp trả lời thì cô đã rất đắc ý nói: “Tên là Marry me, Marry me.” Cô biết có thể Cố Viên không thích mùi nước hoa đường phố này nhưng vì tên gọi mang ý nghĩa hay nên cô vẫn xịt một ít lên cổ tay trái. Cổ tay cách chóp mũi Cố Viên vài cm, cô nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có thể lặp lại không?”

Cố Viên không nói, chỉ cầm tay cô lên, hôn lên đó.

“Đồ ngốc, kêu lặp lại cũng không làm.” Phú Tiểu Cảnh cong môi, “Nhưng thôi không sao, em nói thêm mấy lần nữa là được.”

Phú Tiểu Cảnh để một tay cho Cố Viên hôn, quay đầu lại dùng tay kia với lấy hộp nhẫn trên bàn, cô bị Cố Viên hôn đến choáng váng, tay vươn ra làm rơi nhẫn xuống đất.

“Tại anh đó!”

“Tại anh.” Cố Viên dán miệng vào tay cô, thương lương, “Đúng là phải trách anh, có thể cho anh một cơ hội không, ngày mai…” giọng anh vốn đã trầm, còn bị tay cô che mất nhưng vẫn truyền đến tai cô rõ ràng.

“Em muốn là hôm nay!” Phú Tiểu Cảnh rút tay lại, lặp lại lần nữa, “Hôm nay anh phải nghe lời em.”

Ánh sáng trong phòng khách mờ mờ, chỉ có một loạt đèn cầy trên bàn ăn phía xa xa. Phú Tiểu Cảnh mặc váy cưới màu trắng quỳ trên đất, tìm nhẫn mà cô mua, nghĩ thầm may mà che mắt anh rồi chứ không anh thấy dáng vẻ chật vật của cô bây giờ. Tìm một hồi mới thấy trên thảm, cô cầm nhẫn xoa xoa lên mu bàn tay, đưa lên miệng thổi vài giây, vội vàng đeo vào ngón áp út của Cố Viên. Khi chiếc nhẫn chạm vào tay Cố Viên, cô có thể cảm nhận được sự chấn động cơ thể anh, cô vừa hôn lên tay anh vừa đeo nhẫn vào.

“Nước hoa tên là Marry me.” Nhân lúc hương thơm trên cổ tay còn chưa tan hết, cô lại vươn tay lên trước mũi anh, “Marry me, rốt cuộc là anh có đồng ý không? Đồng ý thì hôn em.”

Sau khi xác nhận rồi, Phú Tiểu Cảnh lại hỏi: “Em nói với mẹ là ba năm sau mới chính thức kết hôn với anh, anh còn đồng ý không?”

Ngón tay nối liền với tim, Phú Tiểu Cảnh bị Cố Viên hôn đến tim run rẩy, nhưng cô háo hức thực hiện cả quá trình nên thương lượng với Cố Viên, “Buông em ra trước được không?”

Cố Viên không đồng ý, tuy anh nhắm mắt nhưng tay và miệng rất linh hoạt, cả người cô như có dòng điện chạy qua, cô biết nếu cứ tiếp tục là kế hoạch sẽ phá sản. Cô đã tắt điều hòa từ trước, không khí nóng bức, chóp mũi cô rịn mồ hôi, không khí dính dấp.

“Anh không nghe em nói sao?” Cô giãy giụa chuồn khỏi lòng Cố Viên, sửa lại cổ áo, một lúc sau cô lấy vòng cổ của mình đưa cho Cố Viên, vươn ngón áp út mình ra lệnh cho anh, “Đeo vô cho em.”

Tay Cố Viên run rẩy, cuối cùng Phú Tiểu Cảnh không chờ được, cô tự xỏ ngón tay mình vào. Cô nghĩ, người này đúng là vô dụng, ban nãy tay linh hoạt thế kia làm suýt chút nữa đã khiến cô không kiên trì tiếp được.

“Được, em đồng ý.” Mặc dù Phú Tiểu Cảnh đã trải qua đủ quy trình nhưng từ đầu tới cuối cô không hề dân chủ. Không những không dân chủ mà quy trình cô còn hết sức phức tạp, cô không lường hết tình hình thực tế. Cố Viên lại rất bao dung, để mặc cô mặc váy cưới nhảy tới nhảy lui trong phòng khách.

Cô thắp một ngọn nến trên bàn trà, nhiệt độ trong phòng lại tăng cao hơn.

“Ngày đẹp như hôm nay chúng ta phải uống một ít rượu ngon. Em lấy chai rượu này trong tủ rượu của anh, anh không phiền chứ.”

Trên bàn có thùng đá nhỏ, chai rượu được ướp đá, Phú Tiểu Cảnh khui rượu, cô không đưa ly cho Cố Viên mà đưa ly kề vào miệng anh, rồi không cẩn thận đổ rượu lên áo sơmi anh.

“Xin lỗi anh, thay áo khác nhé. Không thì thôi đừng mặc luôn, nóng quá.” Cô cố ý tắt điều hòa nhưng không phải cố ý làm đổ rượu.

Khi cô mở nút áo anh, cô phát hiện Cố Viên cứng đờ người, tay cô dừng trên nút áo anh.

“Anh tự cởi.” Cố Viên giữ tay cô lại.

“Đừng lo, anh đã chăm sóc em, hôm nay em chăm sóc lại anh.” Phú Tiểu Cảnh đút rượu cho anh từng ngụm một. Tửu lượng cô luôn rất tốt nhưng hôm nay uống không bao nhiêu đã thấy choáng váng, cô hôn lên mắt anh qua dải ruy băng, giống như con mèo đánh dấu chủ quyền lãnh thổ, hôn rồi nói, “Đây là của em.” Mắt anh là của cô, lông mi cũng là của cô. Cô lấy tay điểm nhẹ lên mũi anh, kiêu ngạo nói sau này chỉ có cô được hôn lên đây. Ngón tay lần xuống dưới vẻ lên viền môi anh, rồi phủ môi mình lên, nói cả người anh đều là của em.

Bàn tay anh nổi gân xanh, tai, yết hầu phập phồng, nốt ruồi trên xương quai xanh, vết sẹo trên ngực anh, tất cả đều thuộc về cô. Đối với những vật sở hữu này, cô không chỉ dùng tay miêu tả vuốt ve mà còn muốn nếm thử. Cô thích ăn đồ ngọt, luôn nhạy cảm với vị ngọt, cách xa cũng có thể ngửi được mùi hương. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở New York thì biết người này không có dính gì đến đồ ngọt, sau thì bất kể anh ngụy trang tốt đến mức nào, cô vẫn luôn cảm thấy có chút nguy hiểm, nhưng luôn không thể phòng thủ triệt để.

Lần đầu tiên cô hôn lên vết sẹo anh xuyên qua lớp quần áo, nhiệt độ trong phòng khách rất cao, anh đổ mồ hôi khiến da dính vào áo. Cố Viên ấn đầu cô vào ngực mình, tay vuốt ve tóc cô, chiếc nhẫn trên ngón áp út chạm vào đầu cô đau đau. Chiếc nhẫn này là hàng làm sẵn, chỉ có tên bên trong do cô tự tay khắc.

Phú Tiểu Cảnh không biết lượng sức mình mà hỏi, có phải em là người phụ nữ (nhìn) đẹp nhất thế giới không? Thấy Cố Viên không trả lời, cô lại bổ sung, đối với anh thì có phải em là người phụ nữ đẹp nhất thế giới này không?

Cô chỉ nói đùa nhưng Cố Viên trầm lặng đến mức như thể nói ‘đúng vậy’ là việc làm trái lương tâm. Tuy rằng theo tiêu chuẩn khách quan thì 100% là cô không phải, nhưng mà không phải Tây Thi trong mắt tình nhân sao.

“Đúng. Nhưng nếu em xóa chữ ‘nhìn’ thì sẽ chính xác hơn.”

“Anh chỉ biết trêu em.”

“Đó là sự thật.” Anh lặp lại, “Em là người tốt nhất, anh luôn muốn cho em những gì tốt nhất…”

Phú Tiểu Cảnh không để anh tiếp tục, miệng cô áp vào ngực anh, như muốn gửi lời nói vào thẳng lòng anh: “Chỉ cần là anh, cái gì cũng tốt.”

Cố Viên vuốt tóc cô, để cô dùng hàm răng nhỏ của mình mở nút áo anh ra. Dưới ánh nến, vết sẹo trên người anh cực kỳ chấn động lòng người.

“Sao em lại khóc?” Cố Viên lau nước mắt trên khóe mắt cô.

“Đồ ngốc, không phân biệt được nước mắt với mồ hôi hả. Em nóng.”

“Thật ra từ lâu đã không còn đau nữa rồi, lúc trước cũng không đau. Chỉ là xấu xí nên anh sợ làm em sợ.” Anh thật sự sợ sẽ làm cô sợ hãi.

Khi bị đánh, nỗi đau trên thân thể không đáng sợ mà điều đáng sợ là sự thất vọng vì cha mình ngày càng tích tụ. Bị đánh vì những người bạn gái của cha chỉ là đau thôi, cái khiến anh thực sự tuyệt vọng với Cố Trinh chính là khi ông phát hiện anh trộn thuốc vào cơm của ông, điều này dẫn đến xung đột, anh biết rốt cuộc cha không bao giờ khỏe lại.

Sau đó, không phải anh không đánh lại Cố Trinh, chưa kể, chỉ cần anh báo cảnh sát thì cha sẽ bị đưa đến bệnh viện, anh vẫn có thể dựa vào việc cầm cố đồ đạc trong nhà mà sống. Nhưng lúc ấy Cố Trinh là người thân duy nhất bên cạnh anh, anh không đành lòng bỏ ông. Trước lần bùng phát dữ dội của Cố Trinh, anh chưa từng nói với ai, nói ra thì ngoài việc làm cho cha anh gặp phiền phức thì cao lắm chỉ được vài sự thương cảm, ngoài những thương cảm làm đầu đề trong câu chuyện của mọi người, ngoài việc tăng thêm nhục nhã, không có gì lưu lại.

Lần duy nhất anh thổ lộ là sau khi đến New York, thậm chí anh vì sợ mẹ lo lắng còn nói dối một số việc, nhưng mẹ anh vừa nhìn thấy thì lập tức quay lưng đi, bảo anh che kỹ lại. Brown lên kế hoạch cả nhà đi Long Island chơi, mẹ anh nói riêng với anh bảo anh từ chối, lý do là vì đi biển chắc chắn phải lộ thân trần ra. Hiện tại ngẫm lại, mẹ anh phản ứng mạnh như vậy có lẽ vì không chịu nổi Cố Trinh biến thành như thế, càng sợ Brown biết chuyện. Nhưng lúc đó, anh chỉ cảm thấy nhục nhã, bởi vì trước đó anh không hề có cơ sở để hy vọng.

“Anh khinh thường em quá. Nếu anh là của em, dù sao em cũng phải xem kỹ.” Hiện tại chỉ cần là của anh, cô đều thấy tốt, chỉ có những vết sẹo này làm cô đau lòng. Da thịt của anh, những vết sẹo gắn liền với da thịt anh, những chuyện xưa gắn liền với những vết sẹo này, không chỉ của anh mà còn là của cô.

Lần đầu tiên tay cô chạm vào thứ khiến cô đau đến nhức nhối, run rẩy nhưng không rụt lại, kề sát miệng vào tai anh, từng lời nóng rực truyền vào tai anh: “Hôm nay em uống thuốc, anh không cần mang gì cả, em muốn gần anh hơn một chút.”

Màn đêm mịt mùng, mắt cô rất sáng, dải ruy băng trên mắt anh được tháo ra, giọng cô càng nhỏ: “Anh muốn làm gì cũng được nhưng không được làm bẩn váy cưới của em. Em muốn mặc nó kết hôn với anh…”

Cô chưa nói xong đã bị Cố Viên lấp kín miệng lại.

Trong phòng không có điều hòa, hơi nóng trong cơ thể không có chỗ thoát ra, nếu tách nhau ra thì không nóng đến mức ấy nhưng thân thế quấn lấy nhau khiến nhiệt độ càng lúc càng cao. Đáng tiếc trên phố 110 không có tiếng ve, không thể che lấp được âm thanh từ miệng cô tràn ra. Trước kia Cố Viên nói nơi này cách âm rất tốt, bảo cô không cần lo, cô không tin anh cho lắm.

Phú Tiểu Cảnh nhớ về mùa hè khi cô còn nhỏ, cúp điện, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, cô để tóc khô tự nhiên, ngồi trên sàn phòng khách ăn kem, đọc truyện cổ tích. Đọc đến chuyện hoàng tử kết hôn với công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời thì cô sẽ xé trang sách ấy ném vào thùng rác. Vì mẹ cô không kết hôn, luôn có những đứa trẻ lấy chuyện mẹ cô ra gây chuyện với cô, cô không bao giờ yếu thế, luôn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cha mẹ mày hôm qua lại cãi nhau đúng không, có phải mày lại bị ba mẹ đánh cho một trận, ba mẹ mày có cho tiền tiêu vặt nhiều bằng mẹ tao không. Cãi nhau xong, cô lại lấy đồ ăn vặt chia cho bạn bè, mặt kiêu ngạo, mẹ tao mua cho tao, mày muốn ăn thử không. Khi cô còn học tiểu học, rất thích xem tin tức xã hội, thu thập tin tức những cuộc hôn nhân thất bại làm vũ khí bảo vệ mình, giống như việc mẹ cô không kết hôn là một việc cực kỳ sáng suốt.

Nhưng hiện giờ cô nghĩ đến kết hôn thì đều là những điều tốt đẹp.

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, cô không phân biệt được đó là mồ hôi của anh hay của cô, có lẽ của anh nhiều hơn chút.

Phú Tiểu Cảnh nghĩ, thế này xem như hoàn toàn ở bên nhau. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện