“Mẹ, mẹ không biết anh ấy sợ mẹ thế nào.” Phú Tiểu Cảnh nắm tay Phú Văn Ngọc, “Cho đến bây giờ, những việc lớn anh ấy trải qua không ít, nhưng là lần đầu tiên anh ấy sợ hãi. Anh ấy thật lòng muốn ở bên con. Nếu con muốn được một người chia sẻ rủi ro với con, thì con phải ở bên anh ấy khi anh ấy có hiểm nguy.”
Phú Văn Ngọc không bị con gái thuyết phục, “Thời điểm cha mẹ cậu ấy kết hôn có lễ cũng nghĩ thế này, nhưng kết quả thế nào thì con đã thấy rồi đó. Tình yêu không phải là thuốc tiên chữa được mọi loại bệnh. Mọi người đều nghĩ mình không giống người khác, kết quả cuối cùng vẫn vậy thôi.”
Phú Văn Ngọc kể lại những điều bà biết về nhà họ Cố, Phú Tiểu Cảnh nghe như vậy, không thể nào hình dung được Diệp Đường là bà Brown, vừa tiếc nuối vừa cảm thấy, chỉ có thể là như vậy.
“Bi kịch của họ không liên quan gì đến bệnh tật. Dù không có bệnh thì cuối cùng cũng không thể ở bên nhau được. Con không bao giờ nghĩ rằng mình đã hy sinh bất cứ thứ gì, con sẽ không hy sinh vì ai cả. Nếu có thể tìm được người giống Cố Viên, cần gì cứ phải dây dưa với anh ấy.” Phú Tiểu Cảnh cười bất lực, “Con tìm không thấy, cho nên chỉ có thể liều mạng ở bên anh ấy.”
Phú Văn Ngọc hiểu Phú Tiểu Cảnh tìm không thấy không phải là tìm người có tiền như Cố Viên.
“Trong mắt con chỉ có cậu ta, đương nhiên không tìm thấy ai. Nhưng một năm, hai năm nữa?”
“Có phải chỉ cần con không cần trả phí lái xe do tuổi trẻ nữa là được không? Con có thể đợi, anh ấy cũng có thể đợi, chúng con đều có thể đợi.”
Đêm, Phú Tiểu Cảnh và mẹ nằm chung giường, lần cuối cùng hai người nằm chung là trước khi cô đến Mỹ. Lần đó, Phú Văn Ngọc thức cả đem, cô cũng vậy.
Cô vùi đầu vào lòng mẹ, nói với mẹ như năm đó, “Con nhất định sẽ tốt mà.”
+
Ngày Phú Văn Ngọc và bà ngoại về Trung Quốc, Phú Tiểu Cảnh bay từ Los Angeles đến New York. Một ngày trước khi về nước, Phú Tiểu Cảnh đã đưa mẹ và bà đến các cửa hàng mà cô đã mua đồ. Trước khi đi, bà ngoại lấy mặt dây chuyền bà xin trong chùa mang từ trong nước sang đeo lên cổ cô, “Tiểu Cảnh, khi nào con về, bà làm đồ ăn ngon cho con.”
Phú Tiểu Cảnh xuống máy bay, đến nhà trước. Cô gọi bà Brown nhưng không ai nghe máy, đến nhà cũng không ai mở cửa. Cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó.
Cô mua một đống đồ ăn rồi đến nhà đường 110, có vẻ vẫn có người giúp việc theo giờ nên mọi thứ vẫn như trước khi cô đi. Vừa vào cửa, Phú Tiểu Cảnh đã gửi tin nhắn cho Cố Viên, nhắn anh về nhà ăn tối.
Khi Cố Viên mở cửa, Phú Tiểu Cảnh đang đeo tạp dề xào rau, tóc búi vội. Phú Tiểu Cảnh nghe tiếng bước chân đến gần cũng không quay lại, “Đi rửa tay, rửa xong thì cho em cái dĩa.”
Ở Los Angeles mấy ngày, Phú Tiểu Cảnh đen đi hơn, cánh tay và bắp chân lộ ra của cô cũng đen đi. Khi cô lắc sạn xào rau, chiếc nhẫn đồng trên ngực nhẹ nhàng đong đưa.
Cố Viên ôm cô từ phía sau, tựa đầu vào vai cô, đưa tay sờ lên mặt cô, tay anh mới rửa bằng nước lạnh chưa lau, lòng bàn tay vừa lạnh vừa ướt, chạm vào gương mặt cô bị khói dầu nên dấp dính.
Cô nói nhỏ, “Đừng…”
Cố Viên nghiêng mặt cô qua, tỉ mỉ vẽ lại viền môi cô. Phú Tiểu Cảnh tắt lửa, chống tay lên kệ bếp, theo bản năng hơi ngả người ra sau. Rồi anh vùi đầu vào cổ cô, vòng tay ôm cô thật chặt, không có gì mờ ám, chỉ ôm cô đứng đó.
Phú Tiểu Cảnh luồn tay vào tóc anh vuốt ve, “Ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội lạnh mất.”
Trong lúc ăn, Phú Tiểu Cảnh làm như vô tình hỏi mẹ anh đâu, ban đầu Cố Viên im lặng, sau đó bình tĩnh trả lời mẹ anh tiêm insulin quá liều nên vẫn đang hôn mê.
Cô không biết tại sao bà Brown không còn quyến luyến cuộc đời, túi xách, quần áo, những thứ xa hoa của bà không còn quan trọng, thậm chí có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống chính mình. Cô không hỏi Cố Viên, cũng không tìm lời an ủi anh, cô chỉ không ngừng gắp thức ăn cho anh, để anh ăn nhiều hơn.
“Cha mẹ anh không biết nấu ăn. Bình thường ăn cơm đều là cha mẹ mang hộp cơm từ căn tin về. Năm anh 6 tuổi, mẹ anh nấu ăn rồi làm cháy cả bếp, đêm đó cả nhà đi qua hai trạm xe đến một nhà hàng Nga”. Đã rất lâu rồi mà Cố Viên vẫn nhớ rất kỹ, ngày đó thịt bò kho rất ngon, bánh mì lúa mạch đen rất ngon, nói rồi anh cười, “Chắc em không thể tưởng được, món salad dầu mè thập cẩm. Lần đầu tiên đến New York, mẹ anh đã đưa anh từ sân bay đến thẳng một nhà hàng Nga, món salad khoai tây ở đó cho quá nhiều nước xốt nên cực kỳ ngấy. Anh nhớ rõ hôm đó hỏi mẹ anh, ở New York có nhà hàng nào có món salad trộn dầu mè không? Bà ấy ngẩng lên liếc mắt nhìn anh, nói rằng sau này đừng bao giờ hỏi người khác chuyện này, rất mất mặt.”
“Hôm nào em trộn salad dầu mè cho anh.”
“Thôi. Thật ra nó không ngon lắm đâu. Cha anh vừa ăn vừa mắng nhà hàng đó quê mùa, mắng rồi mà vẫn đi. Lúc đó mẹ anh chưa đi Mỹ, mỗi bữa ăn sẽ có tráng miệng là ba viên kem hạt dẻ, cha anh luôn muốn đưa phần của ông cho anh.”
Ngay cả Cố Viên cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ những chuyện vặt vãnh đó như vậy, có lẽ là do anh đã luôn nhớ nói suốt những năm tháng tuổi thơ của mình, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc vốn không nhiều lắm của anh. Lúc đó, mẹ anh luôn đan khăn quàng cổ cho cha anh, mỗi lần đan được một nửa thì có mẫu đẹp hơn lại tháo ra đan lại, đan đi đan lại nhiều lần, bà luôn muốn cho ông cái tốt nhất, kết quả đến khi ly hôn chiếc khăn vẫn chưa dệt xong.
“Anh thích ăn thì em làm cho anh.”
“Ngọt lắm.” Cố Viên gắp một đũa thịt bò, tiếp tục nói, “Sau khi mẹ anh đi rồi, anh với cha chỉ ăn ở căn tin trường. Em đã thấy phiếu ăn chưa? Anh lên trung học mới có thẻ ăn, trước đó chỉ là phiếu ăn. Hồi đó anh ăn khỏe, vừa tan học là lấy hộp cơm đi múc cơm ngay. Lúc đó anh nghĩ, sau này có bạn gái phải tìm một người biết nấu ăn.”
“Nói thật đi, anh theo đuổi em vì em biết nấu ăn đúng không?” Phú Tiểu Cảnh nhướng mày hỏi anh, “Em không chỉ biết nấu ăn mà còn có người mẹ hiểu chuyện và người bà chu đáo.”
“Em nói với dì Phú thế nào?”
“Nói thẳng nói thật, em không rời khỏi anh được, em còn cách nào khác?”
Phú Tiểu Cảnh đem sợi dây chuyền mà bà tặng đeo lên cổ Cố Viên, “Đây là bà ngoại cho anh, em đeo nó cho anh.”
Nhiệt độ cơ thể vẫn còn lưu lại trên mặt dây chuyền, nhiệt độ cơ thể cô truyền sang cho anh.
Cố Viên kể cho Phú Tiểu Cảnh nghe những chuyện khi còn trong nước, Phú Tiểu Cảnh kinh ngạc, cách nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ rõ mọi việc. Anh nói với Phú Tiểu Cảnh rằng lúc đó mình ghét Kenny, nghĩ là Going Home quá ủy mị, anh ghét bất kỳ thứ gì trữ tình. Nhưng nếu người khác trêu anh, bảo anh chơi Going Home, anh chỉ nói anh không thổi Sax thẳng, thổi không hay. Anh và cha là hai dạng người, cha anh ghét ai thì đều thể hiện rõ trên mặt.
“Lúc trước em đòi nghe Going Home, anh có phải không vui không?”
“Không có.” Chỉ cần không ép anh thích, anh tuyệt đối tôn trọng sở thích của người khác.
“Lúc mua kèn sax thẳng cho anh, em nghĩ là anh sẽ thích nó.”
“Bất cứ cái gì em đưa anh đều thích.”
Phú Tiểu Cảnh cúi đầu múc cho Cố Viên một muỗng canh, “Anh lừa em à.”
Ăn xong, Cố Viên lấy kèn sax mà Phú Tiểu Cảnh mua ra, dạy cô thổi kèn. Thể loại trữ tình mà trước kia anh chán ghét nhất, nó kết hợp với ánh đèn ngoài cửa sổ rất dễ dàng làm người ta nhớ tới cố hương.
“Anh đến Mỹ không lâu, gây gổ với ông Brown, từ Manhattan dọn tới Brooklyn. Em biết ở tuổi đó của anh thì không có chủ nhà đàng hoàng nào chịu cho anh thuê nhà, hơn nữa anh cũng không có nhiều tiền. Có điều lúc đó anh không thấy khổ, chỉ thấy mới lạ. Khi đó anh đi làm thuê, có tiền đều quy đổi thành nhân dân tệ.”
Phú Tiểu Cảnh cười: “Mỗi lần em tiêu tiền cũng tự chuyển thành nhân dân tệ.” Mỗi lần tiêu tiền là thấy đau lòng.
“Anh cũng vậy.” Cố Viên ngước nhìn ngoài cửa sổ, “Khi đó anh tích cóp được chút tiền, muốn gửi cho cha anh, còn chưa gửi thì đã nghe tin ông đi rồi. Ông mất được nửa tháng, dì Tập mới gửi email báo cho anh, nói là cha anh tự sát. Có lẽ em không tin, lúc đó anh không có cảm giác gì, không rơi một giọt nước mắt. Anh cầm tiền đúng ra phải gửi cho cha đi đến một nhà hàng Nga, gọi tất cả những món ngon nhất ở nhà hàng đó. Ăn xong anh quay về phòng ngủ, ngủ cực kỳ ngon, không hề mất ngủ. Ngày hôm sau, anh cầm số tiền ít ỏi còn lại đi xe buýt đến Atlantic. Lúc đó anh không biết đến phố Tàu thì được đi xe buýt miễn phí, nếu biết thì không cần tốn tiền xe rồi. Lúc ấy sòng bài Atlantic không tiêu điều như bây giờ, chỉ mười phút, anh thắng số tiền tương đương hai vé máy bay khứ hồi đi Trung Quóc – Mỹ. Anh nghĩ nếu ông không quá vội thì anh có thể về nước đưa ông khỏi bệnh viện tâm thần.”
Cố Viên dùng tay che mắt, quay lưng về phía Phú Tiểu Cảnh, “Cho dù ông đợi đến khi anh vào đại học mới chết cũng được. Em nói xem, sao ông lại vội vàng như vậy?”
Phú Tiểu Cảnh úp mặt vào lưng Cố Viên, ôm lấy anh từ phía sau, “Đều đã qua rồi, tất cả đã qua rồi.” Cô biết là không qua được, cha anh tựa như vết sẹo trên lưng anh, còn ác liệt hơn cả vết sẹo trên lưng anh. Thì ra nhiều năm như vậy, anh đối với cha mình không hề oán giận, mà là tự trách bản thân.
Thậm chí cô còn hận mẹ anh, sao lại bỏ đi như vậy, để anh lại một mình gánh tất cả những điều này trên lưng. Phú Tiểu Cảnh quay mặt anh sang, hôn anh, quấn quýt tay chân anh để có thể làm anh tạm thời quên đi chuyện này.
Nửa đêm, Phú Tiểu Cảnh tỉnh lại, người cô bị Cố Viên ôm thật chặt, có lẽ anh nằm mơ, nói mơ hồ điều gì đó, cô đoán là về cha anh.
Sáng hôm sau, Phú Tiểu Cảnh đến siêu thị Trung Quốc mua dầu mè, trộn salad dầu mè, Cô học cách nấu bò kho, nhưng bột kem hạt dẻ quá ngọt nên chỉ có cô ăn, Cố Viên chỉ ăn một thìa.
Phú Văn Ngọc không bị con gái thuyết phục, “Thời điểm cha mẹ cậu ấy kết hôn có lễ cũng nghĩ thế này, nhưng kết quả thế nào thì con đã thấy rồi đó. Tình yêu không phải là thuốc tiên chữa được mọi loại bệnh. Mọi người đều nghĩ mình không giống người khác, kết quả cuối cùng vẫn vậy thôi.”
Phú Văn Ngọc kể lại những điều bà biết về nhà họ Cố, Phú Tiểu Cảnh nghe như vậy, không thể nào hình dung được Diệp Đường là bà Brown, vừa tiếc nuối vừa cảm thấy, chỉ có thể là như vậy.
“Bi kịch của họ không liên quan gì đến bệnh tật. Dù không có bệnh thì cuối cùng cũng không thể ở bên nhau được. Con không bao giờ nghĩ rằng mình đã hy sinh bất cứ thứ gì, con sẽ không hy sinh vì ai cả. Nếu có thể tìm được người giống Cố Viên, cần gì cứ phải dây dưa với anh ấy.” Phú Tiểu Cảnh cười bất lực, “Con tìm không thấy, cho nên chỉ có thể liều mạng ở bên anh ấy.”
Phú Văn Ngọc hiểu Phú Tiểu Cảnh tìm không thấy không phải là tìm người có tiền như Cố Viên.
“Trong mắt con chỉ có cậu ta, đương nhiên không tìm thấy ai. Nhưng một năm, hai năm nữa?”
“Có phải chỉ cần con không cần trả phí lái xe do tuổi trẻ nữa là được không? Con có thể đợi, anh ấy cũng có thể đợi, chúng con đều có thể đợi.”
Đêm, Phú Tiểu Cảnh và mẹ nằm chung giường, lần cuối cùng hai người nằm chung là trước khi cô đến Mỹ. Lần đó, Phú Văn Ngọc thức cả đem, cô cũng vậy.
Cô vùi đầu vào lòng mẹ, nói với mẹ như năm đó, “Con nhất định sẽ tốt mà.”
+
Ngày Phú Văn Ngọc và bà ngoại về Trung Quốc, Phú Tiểu Cảnh bay từ Los Angeles đến New York. Một ngày trước khi về nước, Phú Tiểu Cảnh đã đưa mẹ và bà đến các cửa hàng mà cô đã mua đồ. Trước khi đi, bà ngoại lấy mặt dây chuyền bà xin trong chùa mang từ trong nước sang đeo lên cổ cô, “Tiểu Cảnh, khi nào con về, bà làm đồ ăn ngon cho con.”
Phú Tiểu Cảnh xuống máy bay, đến nhà trước. Cô gọi bà Brown nhưng không ai nghe máy, đến nhà cũng không ai mở cửa. Cô mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó.
Cô mua một đống đồ ăn rồi đến nhà đường 110, có vẻ vẫn có người giúp việc theo giờ nên mọi thứ vẫn như trước khi cô đi. Vừa vào cửa, Phú Tiểu Cảnh đã gửi tin nhắn cho Cố Viên, nhắn anh về nhà ăn tối.
Khi Cố Viên mở cửa, Phú Tiểu Cảnh đang đeo tạp dề xào rau, tóc búi vội. Phú Tiểu Cảnh nghe tiếng bước chân đến gần cũng không quay lại, “Đi rửa tay, rửa xong thì cho em cái dĩa.”
Ở Los Angeles mấy ngày, Phú Tiểu Cảnh đen đi hơn, cánh tay và bắp chân lộ ra của cô cũng đen đi. Khi cô lắc sạn xào rau, chiếc nhẫn đồng trên ngực nhẹ nhàng đong đưa.
Cố Viên ôm cô từ phía sau, tựa đầu vào vai cô, đưa tay sờ lên mặt cô, tay anh mới rửa bằng nước lạnh chưa lau, lòng bàn tay vừa lạnh vừa ướt, chạm vào gương mặt cô bị khói dầu nên dấp dính.
Cô nói nhỏ, “Đừng…”
Cố Viên nghiêng mặt cô qua, tỉ mỉ vẽ lại viền môi cô. Phú Tiểu Cảnh tắt lửa, chống tay lên kệ bếp, theo bản năng hơi ngả người ra sau. Rồi anh vùi đầu vào cổ cô, vòng tay ôm cô thật chặt, không có gì mờ ám, chỉ ôm cô đứng đó.
Phú Tiểu Cảnh luồn tay vào tóc anh vuốt ve, “Ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội lạnh mất.”
Trong lúc ăn, Phú Tiểu Cảnh làm như vô tình hỏi mẹ anh đâu, ban đầu Cố Viên im lặng, sau đó bình tĩnh trả lời mẹ anh tiêm insulin quá liều nên vẫn đang hôn mê.
Cô không biết tại sao bà Brown không còn quyến luyến cuộc đời, túi xách, quần áo, những thứ xa hoa của bà không còn quan trọng, thậm chí có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống chính mình. Cô không hỏi Cố Viên, cũng không tìm lời an ủi anh, cô chỉ không ngừng gắp thức ăn cho anh, để anh ăn nhiều hơn.
“Cha mẹ anh không biết nấu ăn. Bình thường ăn cơm đều là cha mẹ mang hộp cơm từ căn tin về. Năm anh 6 tuổi, mẹ anh nấu ăn rồi làm cháy cả bếp, đêm đó cả nhà đi qua hai trạm xe đến một nhà hàng Nga”. Đã rất lâu rồi mà Cố Viên vẫn nhớ rất kỹ, ngày đó thịt bò kho rất ngon, bánh mì lúa mạch đen rất ngon, nói rồi anh cười, “Chắc em không thể tưởng được, món salad dầu mè thập cẩm. Lần đầu tiên đến New York, mẹ anh đã đưa anh từ sân bay đến thẳng một nhà hàng Nga, món salad khoai tây ở đó cho quá nhiều nước xốt nên cực kỳ ngấy. Anh nhớ rõ hôm đó hỏi mẹ anh, ở New York có nhà hàng nào có món salad trộn dầu mè không? Bà ấy ngẩng lên liếc mắt nhìn anh, nói rằng sau này đừng bao giờ hỏi người khác chuyện này, rất mất mặt.”
“Hôm nào em trộn salad dầu mè cho anh.”
“Thôi. Thật ra nó không ngon lắm đâu. Cha anh vừa ăn vừa mắng nhà hàng đó quê mùa, mắng rồi mà vẫn đi. Lúc đó mẹ anh chưa đi Mỹ, mỗi bữa ăn sẽ có tráng miệng là ba viên kem hạt dẻ, cha anh luôn muốn đưa phần của ông cho anh.”
Ngay cả Cố Viên cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ những chuyện vặt vãnh đó như vậy, có lẽ là do anh đã luôn nhớ nói suốt những năm tháng tuổi thơ của mình, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc vốn không nhiều lắm của anh. Lúc đó, mẹ anh luôn đan khăn quàng cổ cho cha anh, mỗi lần đan được một nửa thì có mẫu đẹp hơn lại tháo ra đan lại, đan đi đan lại nhiều lần, bà luôn muốn cho ông cái tốt nhất, kết quả đến khi ly hôn chiếc khăn vẫn chưa dệt xong.
“Anh thích ăn thì em làm cho anh.”
“Ngọt lắm.” Cố Viên gắp một đũa thịt bò, tiếp tục nói, “Sau khi mẹ anh đi rồi, anh với cha chỉ ăn ở căn tin trường. Em đã thấy phiếu ăn chưa? Anh lên trung học mới có thẻ ăn, trước đó chỉ là phiếu ăn. Hồi đó anh ăn khỏe, vừa tan học là lấy hộp cơm đi múc cơm ngay. Lúc đó anh nghĩ, sau này có bạn gái phải tìm một người biết nấu ăn.”
“Nói thật đi, anh theo đuổi em vì em biết nấu ăn đúng không?” Phú Tiểu Cảnh nhướng mày hỏi anh, “Em không chỉ biết nấu ăn mà còn có người mẹ hiểu chuyện và người bà chu đáo.”
“Em nói với dì Phú thế nào?”
“Nói thẳng nói thật, em không rời khỏi anh được, em còn cách nào khác?”
Phú Tiểu Cảnh đem sợi dây chuyền mà bà tặng đeo lên cổ Cố Viên, “Đây là bà ngoại cho anh, em đeo nó cho anh.”
Nhiệt độ cơ thể vẫn còn lưu lại trên mặt dây chuyền, nhiệt độ cơ thể cô truyền sang cho anh.
Cố Viên kể cho Phú Tiểu Cảnh nghe những chuyện khi còn trong nước, Phú Tiểu Cảnh kinh ngạc, cách nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ rõ mọi việc. Anh nói với Phú Tiểu Cảnh rằng lúc đó mình ghét Kenny, nghĩ là Going Home quá ủy mị, anh ghét bất kỳ thứ gì trữ tình. Nhưng nếu người khác trêu anh, bảo anh chơi Going Home, anh chỉ nói anh không thổi Sax thẳng, thổi không hay. Anh và cha là hai dạng người, cha anh ghét ai thì đều thể hiện rõ trên mặt.
“Lúc trước em đòi nghe Going Home, anh có phải không vui không?”
“Không có.” Chỉ cần không ép anh thích, anh tuyệt đối tôn trọng sở thích của người khác.
“Lúc mua kèn sax thẳng cho anh, em nghĩ là anh sẽ thích nó.”
“Bất cứ cái gì em đưa anh đều thích.”
Phú Tiểu Cảnh cúi đầu múc cho Cố Viên một muỗng canh, “Anh lừa em à.”
Ăn xong, Cố Viên lấy kèn sax mà Phú Tiểu Cảnh mua ra, dạy cô thổi kèn. Thể loại trữ tình mà trước kia anh chán ghét nhất, nó kết hợp với ánh đèn ngoài cửa sổ rất dễ dàng làm người ta nhớ tới cố hương.
“Anh đến Mỹ không lâu, gây gổ với ông Brown, từ Manhattan dọn tới Brooklyn. Em biết ở tuổi đó của anh thì không có chủ nhà đàng hoàng nào chịu cho anh thuê nhà, hơn nữa anh cũng không có nhiều tiền. Có điều lúc đó anh không thấy khổ, chỉ thấy mới lạ. Khi đó anh đi làm thuê, có tiền đều quy đổi thành nhân dân tệ.”
Phú Tiểu Cảnh cười: “Mỗi lần em tiêu tiền cũng tự chuyển thành nhân dân tệ.” Mỗi lần tiêu tiền là thấy đau lòng.
“Anh cũng vậy.” Cố Viên ngước nhìn ngoài cửa sổ, “Khi đó anh tích cóp được chút tiền, muốn gửi cho cha anh, còn chưa gửi thì đã nghe tin ông đi rồi. Ông mất được nửa tháng, dì Tập mới gửi email báo cho anh, nói là cha anh tự sát. Có lẽ em không tin, lúc đó anh không có cảm giác gì, không rơi một giọt nước mắt. Anh cầm tiền đúng ra phải gửi cho cha đi đến một nhà hàng Nga, gọi tất cả những món ngon nhất ở nhà hàng đó. Ăn xong anh quay về phòng ngủ, ngủ cực kỳ ngon, không hề mất ngủ. Ngày hôm sau, anh cầm số tiền ít ỏi còn lại đi xe buýt đến Atlantic. Lúc đó anh không biết đến phố Tàu thì được đi xe buýt miễn phí, nếu biết thì không cần tốn tiền xe rồi. Lúc ấy sòng bài Atlantic không tiêu điều như bây giờ, chỉ mười phút, anh thắng số tiền tương đương hai vé máy bay khứ hồi đi Trung Quóc – Mỹ. Anh nghĩ nếu ông không quá vội thì anh có thể về nước đưa ông khỏi bệnh viện tâm thần.”
Cố Viên dùng tay che mắt, quay lưng về phía Phú Tiểu Cảnh, “Cho dù ông đợi đến khi anh vào đại học mới chết cũng được. Em nói xem, sao ông lại vội vàng như vậy?”
Phú Tiểu Cảnh úp mặt vào lưng Cố Viên, ôm lấy anh từ phía sau, “Đều đã qua rồi, tất cả đã qua rồi.” Cô biết là không qua được, cha anh tựa như vết sẹo trên lưng anh, còn ác liệt hơn cả vết sẹo trên lưng anh. Thì ra nhiều năm như vậy, anh đối với cha mình không hề oán giận, mà là tự trách bản thân.
Thậm chí cô còn hận mẹ anh, sao lại bỏ đi như vậy, để anh lại một mình gánh tất cả những điều này trên lưng. Phú Tiểu Cảnh quay mặt anh sang, hôn anh, quấn quýt tay chân anh để có thể làm anh tạm thời quên đi chuyện này.
Nửa đêm, Phú Tiểu Cảnh tỉnh lại, người cô bị Cố Viên ôm thật chặt, có lẽ anh nằm mơ, nói mơ hồ điều gì đó, cô đoán là về cha anh.
Sáng hôm sau, Phú Tiểu Cảnh đến siêu thị Trung Quốc mua dầu mè, trộn salad dầu mè, Cô học cách nấu bò kho, nhưng bột kem hạt dẻ quá ngọt nên chỉ có cô ăn, Cố Viên chỉ ăn một thìa.
Danh sách chương