Sau khi Cố Viên về, Phú Tiểu Cảnh mở phim về Nash cho mẹ với bà ngoại xem. Cô bắt đầu cảm ơn sự hư cấu của bộ phim. Trong phim vợ Nash luôn ở bên ông, con trai ông đã vòa học tại Harvard, không bị di truyền căn bệnh của Nash. Con đường dĩ nhiên quanh co trắc trở, nhưng tương lai luôn tươi sáng.

Bà ngoại thi thoảng cầm khăn lau nước mắt, còn Phú Văn Ngọc thì luôn đặt câu hỏi: “Phim này có giống như kịch của trong nước mình không?” Phú Tiểu Cảnh trả lời lấp lửng, “Đây là phim tiểu sử, nếu không giống hiện thực thì sẽ bị khiếu nại.” Cô đánh cược Phú Văn Ngọc không hiểu tiếng Anh, không tra được thông tin kiểm chứng, lừa bà cũng không sao.

Bà ngoại là người không có lập trường, nhà mình lúc nào cũng là nhất, ban đầu bà thấy Cố Viên cái gì cũng tốt, sau khi biết bệnh tình gia đình anh thì hơi do dự, bây giờ xem phim thì vừa lau nước mắt vừa dặn dò Phú Tiểu Cảnh: “Tìm đàn ông kiếm được bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng nhất là phải biết ấm lạnh, gặp được chuyện lớn thì không rời bỏ mình.”

Phú Tiểu Cảnh vội vàng gật đầu phụ họa, “Cố Viên là như thế. Ngoài việc yêu cầu người ta không rời bỏ mình, trước hết mình cũng phải không rời bỏ người ta. Nếu không thì sao đòi hỏi họ phải đối xử với mình như thế?” nói rồi cô nhìn Phú Văn Ngọc: “Mẹ, con nói đúng không ạ?”

+

Ngày hôm sau trước khi đi, Cố Viên điện thoại nói anh có việc bận không thể đến, Phú Tiểu Cảnh không nói nhiều, chỉ nói rằng sau này còn có dịp khác.

Sợi dây chuyền cô đeo vẫn là chiếc nhẫn đồng đeo trên sợi dây đỏ. Cô mặc váy đen, tóc búi cao. Mỗi khi cô muốn cắt tóc thì ý nghĩ để dài một chút sẽ quyên góp được cho bệnh nhân ung thư thì lại bỏ ý định cắt tóc. Không lâu nữa là cô có thể quyên tóc rồi.

Phú Văn Ngọc hỏi cô sao lại đeo cái dây chuyền không ra sao thế này. Phú Tiểu Cảnh nói đây là nhẫn do Cố Viên chính tay nấu chảy chiếc kèn sax của anh làm ra.

Phú Văn Ngọc nhớ chiếc kèn saxophone mà Cố Trinh đã mượn tiền bà để mua cho con trai, giờ đây nó đã đeo quanh cổ con gái mình. Cố Trinh đã vay tiền bà nhiều lần, lần cuối cùng hai người chia tay trước khi ông trả tiền cho bà. Một thời gian lâu sau đó, bà đột nhiên lại nhận được khoản tiền qua bưu điện, Cố Trinh thực sự hoàn trả khoản tiền cho bà, còn cả lãi vay. Khi đó, thậm chí bà còn có giây lát hối hận, tự hỏi không biết có phải mình dễ tin Cố Viên quá hay không, một cậu bé không muốn có mẹ kế thì có thể sử dụng một ít thủ đoạn, bệnh án có thể do cậu ngụy tạo ra.

Bà ngoại ho khan một tiếng, Phú Tiểu Cảnh vội đưa kẹo bạc hà cho bà ngậm đồng thời đưa cho Phú Văn Ngọc hai viên.

Không hiểu sao Phú Văn Ngọc nhớ tới ngày mà bà nhìn thấy Cố Viên đứng cạnh con gái mình. Chưa kịp bước tới thì Cố Viên đã bỏ đi, chỉ còn lại Phú Tiểu Cảnh ôm cây kẹo bông gòn. Phú Tiểu Cảnh ngây ngô đưa kẹo bông gòn cho bà ăn, bà không nói hai lời ném kẹo thẳng vào thùng rác. Khi đó, bà đã tra hỏi Phú Tiểu Cảnh rất lâu, sợ bỏ sót chi tiết nào, thậm chí còn đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận. Mãi đến khi có tin Cố Trinh tự tử, bà mới xác nhận Cố Viên thật sự không lừa mình.

+

Cố Viên ngồi đối diện bà Brown, người phụ nữ quen thuộc trước mắt mà cảm thấy rất xa lạ.

Tối hôm qua anh lại mất ngủ, tiện tay lật xem những thứ đồ ‘bỏ đi’ mà Cố Trinh vẽ bậy, có một tờ hàm số, anh lấy ra làm thử, hóa ra kết quả là “Diệp Đường’, nghệ danh của mẹ anh. Điều mà Cố Viên không hiểu được nhất là việc lúc Cố Trinh viết hàm số đó, anh đã học cấp hai và mẹ thì đã định cư ở New York. Anh luôn nghĩ nếu không có anh thì cha mẹ anh sẽ không lấy nhau. Anh là sản phẩm của những năm 80, khi đó còn có tội lưu manh, mang thai trước khi kết hôn không phải là chuyện nhỏ, muốn phá thai phải làm hàng loạt thủ tục, nếu là thời đại khác, có lẽ cái loại ngoài ý muốn như anh sẽ không tồn tại. Không có sự cố ngoài ý muốn là anh, thì sẽ không phát sinh ra đôi vợ chồng oán hận nhau.

Nhưng anh nhìn tờ giấy nháp cũ, chợt nhận ra dù không có anh thì cha mẹ anh cũng sẽ ở bên nhau.

Trước khi đến giờ hẹn với Phú Tiểu Cảnh còn 3 giờ đồng hồ, bà Brown gọi điện nói muốn nói về chuyện cha anh, lần này anh không từ chối. Trước khi đến, anh nhét tờ giấy nháp và những hình vẽ vào túi, anh không biết cuối cùng cha anh có muốn bộc bạch nỗi lòng với mẹ không, việc này sẽ quyết định là anh có nên đưa những mẫu giấy ố vàng này cho mẹ mình hay không.

Bà Brown hỏi Cố Viên: “Tại sao Cố Trinh không muốn kết hôn với Tập Lâm? Có phải cô ta không muốn không?”

“Là do cha không muốn liên lụy dì Tập.”

“Nếu ông ấy có lương tâm như vậy, thế sao còn có nhiều bạn gái thế kia? Không sợ liên lụy người ta à, lương tâm chỉ dành cho Tập Lâm sao?” Bà Brown giọng giễu cợt, lấy chiếc muỗng bạc có khắc tên bà khuấy ly café, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương cực to, tay bà chăm sóc rất tốt, không hề nhìn ra dấu vết tuổi tác.

“Cà phê không tồi.” Cố Viên liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mẹ mình, như không nghe bà nói mà hứng thú của anh chỉ tập trung vào cà phê.

“Cha con có phải chưa bao giờ bỏ café?” thấy Cố Viên ngầm thừa nhận, bà Brown lại nói, “Ông ta bệnh thế kia mà vẫn uống café, Tập Lâm không quản ông ấy sao? Cô ta không phải yêu cha con à? Yêu là như thế sao?”

“Vậy bà yêu ông ấy thế nào? Bà yêu ông ấy sao? Đời này ông ấy có thể có lỗi với nhiều người, nhưng ông ấy tuyệt đối không có lỗi với bà. Bà muốn lấy ông ấy, ông ấy lấy bà; bà ghét ông ấy không biết kiếm tiền, ông ấy mở lớp dạy thêm để kiếm thêm thu nhập; sau khi lớp dạy thêm bị tố cáo, muốn từ hoàn công việc dạy học, bà bảo ông tiếp tục ở lại trường, ông ấy cũng đồng ý. Bà ly hôn với ông ấy, ông ấy hiểu bà không dễ để tái hôn nên giữ đứa con chồng trước lại thay cho bà.” Nói tới ‘con chồng trước’, Cố Viên chợt bật cười, “Ông ấy nuôi đứa con chồng trước nhiều năm như vậy, không phải là để kiếm tiền nuôi bà sao? Rốt cuộc thì bà còn gì mà không hài lòng với ông ấy?”

“Ông ấy khăng khăng đòi ly hôn với mẹ.” Bà Brown đẩy trách nhiệm qua Tập Lâm, “Nếu không có Tập Lâm, gia đình ba người chúng ta có thể vẫn bên nhau.”

Cố Viên ném chiếc thìa vào cốc café, tiếng thìa chạm vào đáy cốc rất khó nghe nhưng vẫn kém xa giọng nói không chút cảm tình của anh: “Nếu ông ấy không ly hôn với bà, sao bà có thể người vợ cao quý của bác sĩ?”

Tự tin của bà Brown càng giảm đi, Tập Lâm cả đời không lập gia đình, còn bà thì ly hôn xong thì ngay lập tức lấy Brown, trừ bà ra, không ai tin bà dành tình cảm sâu đậm cho Cố Trinh hơn Tập Lâm.

Bà chột dạ nhưng không thể hiện vẻ yếu thế: “Nếu mẹ không lấy Brown, con có thể đi Mỹ không?”

Cố Viên phối hợp tiếp lời: “Cảm tạ bà cho tôi cơ hội đến Mỹ. Ngày nào bà cũng nhắc nhở tôi, tôi nào dám quên. Nếu không có gì thì tôi đi trước.”

Anh không muốn tranh luận với bà, cho dù nói đến ai đúng ai sai thì không có ý nghĩa gì.

“Cha con có nhắc tới mẹ trong những năm mẹ đi không?” Bà Brown không từ bỏ ý định, hỏi.

“Có phải là cho dù bà ly hôn, đi New York, thành phu nhân Brown, cha tôi phải không hề thay lòng đổi dạ thì bà mới vừa lòng.” Cố Viên lấy tờ giấy nháp ố vàng, mấy bức phác thảo ra đưa bà, “Cái này có giúp bà hài lòng chưa?”

Cho đến hôm nay, Cố Viên vẫn cho rằng cha mình là một tên khốn, ly hôn với vợ trước, giấu giếm bệnh tình mà giao du với một đống bạn gái, nhưng sau khi ly hôn vẫn còn nhớ mãi không quên vợ cũ. Tập Lâm có thể mắng Cố Trinh, Phú Văn Ngọc có thể mắng, nhưng chỉ riêng người phụ nữ trước mặt thì không.

Cố Viên nhìn mẹ khóc trước mặt mình, lần đầu tiên anh thấy mẹ mình thế này, trong chớp mắt anh thấy thật xa lạ.

Anh nhớ lại từ phòng hòa nhạc về, biết anh muốn đến Mỹ để ở cùng mẹ, Cố Trinh cũng thất thố thế này, nhưng mà Cố Trinh thường xuyên hoang mang rối loạn, không biết làm thế nào nên anh không thấy sợ hãi, chỉ cảm giác được giải thoát. Người hạnh phúc dễ dàng bao dung, Cố Viên cho rằng anh đến Mỹ thì sẽ hạnh phúc, anh bao dung những việc Cố Trinh sẽ làm. Lúc trước Cố Trinh đánh anh, anh sẽ đánh lại, nhưng không lần nào anh xuống tay tàn nhẫn, anh không nhẫn tâm đánh một người bệnh, điều may mắn duy nhất là sau khi anh có được những kinh nghiệm phong phú khi bị đánh thì trên mặt không bị thương. Nói dối người khác rất phiền phức. Nhưng ngày hôm đó, anh đứng đó, chịu đựng cha đánh, anh không cảm thấy cha mình đáng sợ, chỉ cảm thấy ông đáng thương, anh vì muốn rời đi khỏi người đáng thương này, trong lòng lại áy náy.

Cố Viên biết cách làm phụ nữ vui, nhưng rõ ràng mẹ anh không nằm trong danh sách này. Nhiều năm như vậy, anh thật sự không có kinh nghiệm ở chung với mẹ.

Anh đã định rời đi, ra đến cửa thì quay lại, mặt bà Brown khóc lấm lem, Cố Viên lấy khăn giấy đưa cho bà.

“Nếu con không đến Mỹ thì có phải ông ấy đã không chết đúng không?” Bà Brown ngẩng đầu lên, bắt đầu trách tội con trai: “Con là người thân duy nhất của ông ấy, ông ấy lại có bệnh, sao con lại nhẫn tâm vứt bỏ ông ấy lại?”

Nếu bà không nói trong thư là mình nhớ con trai thế nào trong những năm ở New York, có thể Cố Viên đã không đến Mỹ, nhưng lúc này, bà cố tình bỏ qua chuyện đó, mà Cố Viên cũng không nhắc.

Thấy Cố Viên im lặng, bà Brown ngược dòng quá khứ: “Hồi nhỏ con ốm đau luôn. Mỗi lần con có triệu chứng gì thì đều là cha con do phát hiện, bác sĩ nghi ngờ cha con là người ngành y. Con đi học, giáo viên nói con bị ADHD, cha con cương quyết đưa con về nhà, đi dạy là dẫn con theo. Con nói con thích cha nhất. Tại sao con lại bỏ rơi ông ấy?”

Bà Brown phải đổ lỗi cho con trai thì mới thấy dễ chịu trong lòng hơn.

Cố Viên không phản bác, mặc kệ mẹ mình với thuyết âm mưu của bà. Bà Brown bỏ qua hết những việc mình đã làm, suy đoán hành động con trai theo cách tồi tệ nhất: “Tại sao con lại lấy phương thức quyết liệt như vậy để đối xử với cha con, rõ ràng là có cách giải quyết tốt hơn. Mẹ đưa con tới Mỹ là để con nhận được sự giáo dục tốt hơn chứ không phải bảo con đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha mình. Con là người to lớn như vậy, làm sao mà cha con lại đánh con như thế được chứ? Người da đen ở khu Brooklyn còn đối phó được mà không đối phó được với cha mình? Con cố ý để ông ấy đánh thành ra như vậy.” bà Brown nhớ tới lần đầu gặp Cố Viên ở sân bay Kennedy, khi đó anh còn cao hơn Cố Trinh trong trí nhớ, nếu Cố Viên có thể đối phó với người da đen khi Brooklyn thì sao không đối phó nổi Cố Trinh chứ.

Bà Brown không đạt được hiệu quả mong muốn, bà hy vọng Cố Viên có thể gây gổ ầm ĩ với bà, như vậy bà sẽ càng hợp tình hợp lý, nhưng Cố Viên không. Cố Viên chỉ tiếp tục uống café. Anh muốn hút điếu thuốc nhưng không mang theo. Anh không cách nào giải thích, cũng không muốn giải thích, để mặc mẹ mình đổ tội Cố Trinh tự sát lên đầu mình.

Thấy Cố Viên không nói, bà lại bắt đầu trách móc Tập Lâm, lý do chỉ một câu đó: “Nếu lúc trước cha con không cho Tập Lâm cơ hội sang Mỹ du học, sự nghiệp của ông ấy chắc chắn tốt hơn. Sự nghiệp phát triển thuận lợi thì sao có thể phát bệnh? Tập Lâm không đến Mỹ vẫn có thể thành phó giáo sư, cơ hội đó quan trọng với cha con thế nào đâu phải cô ta không biết? Sao cô ta có thể yên tâm thoải mái nhận cơ hội đó? Cho dù mẹ với cha con nợ cô ta, thì cô ta không thể chờ được sao? Cô ta là không muốn ba người chúng ta sống tốt!”

Bà coi trọng sự nghiệp Cố Trinh hơn sự nghiệp của mình, Cố Trinh vì Tập Lâm mà coi thường sự nghiệp của ông, bà cảm thấy như đang coi thường bà. Bà không thật sự thích việc diễn xuất, nhưng bà thích nổi tiếng, làm nghệ sĩ là cách nổi tiếng nhanh nhất, vì vậy bà làm nghệ sĩ. Sau khi kết hôn với Cố Trinh, bà bị tình yêu làm mờ mắt, cảm giác về việc nổi tiếng nhạt đi, bà nhanh chóng chấp nhận việc từ hạng A xuống hạng B, một lòng một dạ muốn giúp chồng dạy con, mượn một đống sách trong thư viện dạy dỗ con trai, bà phụ trách lý thuyết, Cố Trinh phụ trách thực tiễn. Sau này Cố Trinh tự trách bản thân đã làm trì hoãn sự nghiệp của bà, bà nhận ra Cố Trinh thích phụ nữ có sự nghiệp riêng, vì thế bắt đầu lăn lộn trong các bữa tiệc rượu để giành lại vị trí cho mình. Bà nhen nhóm niềm yêu thích biểu diễn sau khi Tập Lâm đi Mỹ du học.

Cố Viên uống xong ly café, đứng dậy rời đi, bà Browm túm chặt anh lại, “Có phải con cho là mẹ bôi nhọ Tập Lâm? Kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt hơn cả mẹ. Cha con chia tay với cô ta rồi mới kết hôn với mẹ, qua miệng cô ta biến thành cha con bắt cá hai tay. Cô ta thật sự yêu cha con sao? Chỉ là không cam tâm thôi. Yêu ông ấy sao lại vì sợ bệnh di truyền mà không muốn có con nối dõi cho ông ấy?”

“Hóa ra tôi còn có tác dụng này. Hoặc ngay từ đầu tôi chỉ có mỗi tác dụng này.” Cố Viên trước đây luôn cho rằng mình chỉ một là việc ngoài ý muốn, lần này mới biết mình là sản phẩm của âm mưu có trước, mục đích là để chứng minh tình yêu của mẹ với cha mình. Nghĩ tới đây, anh thật sự không khỏi bật cười, “Ngài còn gì muốn nói với tôi không?”

Giọng bà Brown đột nhiên trầm xuống: “Con hiểu lầm rồi.” Nhưng bà không giải thích, mà chỉ truy hỏi những chuyện xảy ra khi bà rời đi, những chuyện vụn vặt như Cố Trinh còn giữ chiếc đu dây làm cho bà hay không, có đi sân patin không, có đến nhà hàng Nga mà ba người từng ăn không. Bà nói với Cố Trinh, lần đầu tiên bà và Cố Trinh đi Nga, Cố Trinh ăn bảy cái bánh bao Ukraine, uống một chai vodka. Thậm chí còn hỏi một năm Cố Trinh cắt tóc mấy lần, nhưng không hỏi Cố Viên sống có ổn không.

Nói đến chỗ kích động, bà bắt đầu truy vấn tro cốt Cố Trinh ở đây, bảo Cố Viên phải nhanh chóng lấy tro cốt từ Tập Lâm về, nếu tro cốt để trên nghĩa trang thì phải dời đi.

+

Buổi tối, bà Brown nhất quyết muốn đi ăn đồ Nga với Cố Viên. Cố Viên nhìn mẹ mình uống chai vodka lớn, rồi nhét bà vào xe, trong xe tràn ngập tiếng khóc lóc.

Ban đầu anh mang tai nghe, đáng tiếc không có hiệu quả. Bà Brown khi say thì không còn trách móc người khác, chỉ trách bản thân.

Cố Viên đưa người mẹ say rượu của mình cho người giúp việc, chờ bà ngủ rồi mới đi.

Lúc Phú Tiểu Cảnh gọi điện thoại đến, Cố Viên đang hút thuốc, anh nghĩ, ngày hôm nay thật mẹ nó hỗn độn.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Nếu anh chưa ăn thì em qua đây nấu cho anh à?”

“Nghĩ hay ghê!”

Biết Cố Viên đã ăn cơm, cô lại hỏi mấy chuyện linh tinh, có bận không, bận bao lâu nữa. Vì ngại nhà còn người nên cô cố ý tránh xa Phú Văn Ngọc và bà ngoại.

“Có phải anh không vui vì em làm giả báo cáo xét nghiệm không?”

Cố Viên dụi nửa điếu thuốc vào gạt tàn, “Không đâu. Không phải em vì hai chúng ta sao? Anh tìm tài xế cho em, ngày mai đến đón mọi người.”

Phú Tiểu Cảnh từ chối sự sắp xếp của Cố Viên, “Anh coi thường em đó, hành trình này em tự lo liệu được. Chờ em đi rồi quay lại New York thì anh tỏ lòng chân thành chưa muộn. Khi nào anh rảnh? Đến lúc anh có thời gian thì em muốn cùng đi California.” Cô vẫn muốn ngồi đu quay với anh.

“Chờ em về thì sẽ có thời gian. Có việc gì phải điện thoại cho anh đấy.”

+

Hành trình của Phú Tiểu Cảnh không có vấn đề gì, trên đường đi cô không mua giày dép quần áo mà chỉ mua một loạt áo sơmi kỷ niệm của các trường.

Ba người ngủ chung phòng. Mỗi đêm Phú Tiểu Cảnh lén lút nói chuyện với Cố Viên, sau đó gửi cho anh một đống ảnh chụp. Ban đầu Cố Viên còn tùy ý để cô nói đông nói tây, sau đó thì cắt ngang, anh chúc cô ngủ ngon, Phú Tiểu Cảnh đành cúp điện thoại. Thời gian hai người nói chuyện ngày càng ngắn.

Cố Viên không ngờ mẹ anh lại tự sát. Bà không phải uống một đống thuốc ngủ để chờ rửa ruột mà tiêm insulin, bà muốn chết thật chứ không phải giả.

Bà Brown luôn ‘cả vú lấp miệng em’, nhưng những lời cuối cùng lưu lại rất hiểu chuyện. Thư nói bà muốn về nước nhìn lại một lần trước khi chết, nhưng bà thật sự không chờ được visa, hơn nữa, Trung Quốc hai mươi năm sau không liên quan đến Cố Trinh, cũng không liên quan đến bà.

Lời cuối cùng cũng xin lỗi Cố Viên, không phải vì cái gì khác mà vì chết trong nhà anh mua. Sau khi cân nhắc, bà vẫn muốn được chôn cùng tro cốt với Cố Trinh, cho nên tro cốt chỉ có thể giao Cố Viên xử lý.

Mãi đến khi bà Brown mất hứng thú với cuộc đời này, bà vẫn không quên Tập Lâm. Bà dặn dò Cố Viên, nhất định phải đem hàm số mà Cố Trinh viết đưa cho Tập Lâm xem, sau khi Tập Lâm xem xong rồi mới được đốt. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện