Hứa Vi là người trung thành nhất của thuyết tiến hóa xã hội Darwin*, quan niệm cá lớn nuốt cá bé, tin tưởng đồng tiền là vật duy trì trật tự thế giới và là tiêu chí duy nhất đo giá trị con người. Trong một hệ thống mà tiền là tiêu chuẩn tuyệt đối, cô sẵn sàng thể hiện sự khiêm tốn, nỗ lực học hỏi nếu người đó ở cao hơn mình. Nhưng với những người thấp hơn, cô cho rằng họ không xứng đáng được cô tôn trọng bởi vì họ hoặc cha mẹ họ không chịu nỗ lực cố gắng.
Theo quan niệm Hứa Vi, Mạnh Tiêu Tiêu là một người ngu ngốc không hơn không kém, người thể hiện rõ vẻ ưu việt của mình ra bên ngoài một cách rẻ tiền, hơn nữa có vẻ cực kỳ thiếu giáo dục. Mấy năm trước, mẹ Hứa Vi chưa chuyển mình thì một kẻ ngu ngốc như Mạnh Tiêu Tiêu cũng tránh mặt bà, gần đây Mạnh Tiêu Tiêu mới bám dính lấy cô.
Nhưng cho dù thế nào, Mạnh Tiêu Tiêu cũng cùng tầng lớp với cô. Còn Phú Tiểu Cảnh là kẻ khác biệt. Cho dù không có La Dương, Phú Tiểu Cảnh cũng là loại người mà cô ghét nhất. Cô tâng bốc những người cao hơn mình, thì theo lý, những kẻ thấp hơn cô cũng phải tâng bốc cô. Khi Phú Tiểu Cảnh mới chuyển đến, Hứa Vi nhờ Phú Tiểu Cảnh làm beefsteak, rót rượu khi cô tổ chức tiệc. Nhưng trong vòng bạn bè luôn có người muốn chen vào, kéo Phú Tiểu Cảnh vào vòng tròn, cho dù kéo vào làm nền cho cô thì cô cũng phải vừa mắt, không phải ai cũng có được cơ hội đó. Vậy mà cô ta còn không biết ơn, ngược lại còn ra vẻ từ chối, rúc vào căn phòng bảy mét vuông của mình, ra vẻ cao giá.
Loại người như Phú Tiểu Cảnh có cuộc sống tốt đẹp là điều khiêu khích lớn nhất đối với quy tắc sống của cô.
Lúc này, bầu trời lá tre đỏ rực trên sườn xám của Phú Tiểu Cảnh cực kỳ chói mắt, nhưng Hứa Vi cười ngọt ngào với Phú Tiểu Cảnh, hỏi bằng tiếng Anh là mấy hôm nay cô ở đâu? Có phải ở cùng bạn trai không? Sợ Bernie không biết cô hỏi gì chắc.
Phú Tiểu Cảnh cũng cười đáp lại bằng tiếng Trung, “Xin lỗi, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, cô có thể nói tiếng Trung không?”
Sắc mặt Hứa Vi sầm xuống nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
Mạnh Tiêu Tiêu bị người phục vụ chọc tức, lúc này nhìn thấy bộ dạng trà xanh của Phú Tiểu Cảnh càng tức giận hơn, châm chọc, “(Cái) bạn trai (kia) của cô đâu rồi? Siêng năng đổi người thế.” (那个= nèi (nà) gè: cái kia)
Mạnh Tiêu Tiêu nói tiếng Trung, lại nghiến răng nghiến lợi mà nói nên phát âm chữ ‘cái kia’ nghe không rõ.
Lẽ ra Phú Tiểu Cảnh phải tức giận, nhưng nhìn sắc mặt người phục vụ khi nghe thấy chữ ‘cái kia’, trong lòng không khỏi than thầm cho Mạnh Tiêu Tiêu.
Cách phát âm của ‘nàgè’ gần giống ‘nigger’ (mọi đen), giữa người da đen với nhau có thể dùng từ này để trêu đùa với nhau, nhưng người ngoài mà nói thì không khác gì kích nổ một quả bom hạt nhân.
Người phục vụ da đen lai nghe thấy chữ ‘nàgè’, lập tức đứng bật khỏi chỗ, chĩa ngón giữa vào Mạnh Tiêu Tiêu, “Cút, lập tức cút ngay!”
Mạnh Tiêu Tiêu đã bao giờ bị ai chỉ thẳng mặt mà đuổi cút, nhất là loại người mà cô ta khinh thường, hơn nữa sự khinh thường, chịu nhục như thế này chưa bao giờ xảy ra với cô ta. Nếu lần này cô mất mặt trước Phú Tiểu Cảnh thì sau này làm sao còn lăn lộn được trong vòng xã giao.
Máu nóng Mạnh Tiêu Tiêu sôi sùng sục, những điều kiêng kỵ thường ngày đều ném lên chín tầng mây, bất chấp đây là nhà Irene, cái gì nói sướng miệng thì văng hết ra, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị nghề nghiệp, kỳ thị giai cấp, cuối cùng nói tới toàn bộ người da đen, “Mấy người da đen các người vừa xấu vừa béo vừa lười lại tham ăn, chỉ số thông minh thấp, cả đời chỉ đáng làm người phục vụ cho người da trắng! Cô chẳng qua chỉ là con chó giữ nhà cho Irene, có gì hay ho mà không được nói!”
Phú Tiểu Cảnh cực kỳ xấu xa mà mở ghi âm trong điện thoại, trong tình huống cần thiết thì điện thoại tiện dụng hơn bút ghi âm. Chỉ số IQ của Mạnh Tiêu Tiêu vượt ngoài tầm hiểu biết của cô, sao một người có thể trong một phút mà chọc thủng tất cả các điều cấm kị.
Đến cuối thì Phú Tiểu Cảnh không nghe nổi nữa, cô nghĩ người phục vụ được giáo dục tốt, cho dù như vậy chỉ chửi mắng mấy từ ngữ như ‘con *ĩ’ mà không dùng từ xxx để chửi hết người Trung Quốc.
Là một người da trắng cố gắng phân biệt rõ với người phân biệt chủng tộc, Bernie lập tức trấn an người phục vụ, bảo ‘Cục cưng’ và Mạnh Tiêu Tiêu nhanh chóng rời đi, nếu không anh sẽ gọi bảo vệ.
‘Cục cưng’ liếc nhìn Mạnh Tiêu Tiêu, đi thẳng vào thang máy.
Khách lần lượt kéo tới, Mạnh Tiêu Tiêu tiếp tục cuộc đấu võ mồm với người phục vụ. Đúng lúc này Irene bước ra, đúng là cô ấy làm Phú Tiểu Cảnh kinh ngạc. Chiếc váy màu trắng bạc, thêu hoa mai đỏ dày đặc, những bông hoa đỏ tựa máu, mái tóc vàng của cô búi lên lộ chiếc cổ thon dài, đôi hoa tai hồng ngọc lớn. Cô ấy hỏi Bernie có chuyện gì.
“Irene, cô gái này nói chị mời cô ta tới dự tiệc nhưng không có tên trong danh sách khách mời.”
Mạnh Tiêu Tiêu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Irene, hôm qua chúng ta gặp nhau ở đường 57, cô mời chúng tôi tham dự tiệc.”
“Thế à?” Irene liếc nhìn vị khách không mời mà đến đang la lối om sòm này.
“Hôm qua cô mặc chiếc váy đen Givenchy, đồng hồ Patek Philippe, hoa tai ngọc trai baroque, nước hoa là hương cỏ linh lan hòa với hương hoa huệ. Cô còn khen đôi giày của tôi.” Mạnh Tiêu Tiêu cố kể chi tiết để chứng minh hôm qua Irene có gặp mời cô ta.
Irene không ngờ hai người này sẽ đến thật, cô chỉ vì bị quấy rầy quá thì phiền, sự giáo dục từ bé lại làm cô không tiện trở mặt nên phải lịch sự mời cho qua chuyện, cô nghĩ mấy người này sẽ tự hiểu chuyện, cô không gửi email mời, cũng không gửi thư thì sẽ không đến. Thế mà mấy người này lại hiển nhiên không hiểu chuyện.
Nhưng cô chẳng muốn dính líu đến việc phân biệt chủng tộc.
“Cô nhận được thư mời của tôi à?”
“Nhưng đúng là cô đã mời tôi mà!”
“Tên cô không có trong danh sách khách mời, tôi cũng không mời một người vô văn hóa như vậy. Nancy là người tôi vô cùng tôn trọng, tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm cô ấy, đề nghị cô lập tức xin lỗi cô ấy.”
“Đúng rồi, giày của cô là của Jimmy Choo, chắc chắn là hôm qua cô đã mời tôi, cô nhớ lại xem. Cô ta khiêu khích tôi trước, tại sao cô ta được phép cư xử thô lỗ với tôi như thế mà tôi không thể đáp trả? Cô ta còn chửi tôi khó nghe hơn kìa. Chỉ vì cô ta là người da đen thì được xem như là át chủ bài, không phải do tôi yếu thế sao?”
Nếu người nói không phải Mạnh Tiêu Tiêu, Phú Tiểu Cảnh nhất định sẽ bênh vực cô ta, chứng minh đúng thật cô ta không nói ‘nigger’, nhưng mà đây là Mạnh Tiêu Tiêu, cô không thể nói. Hơn nữa, cô ta huênh hoang về sự ưu việt của mình thực đáng ghét.
“Làm phiền cô xin lỗi ngay lập tức và rời đi ngay, ở đây không chào đón cô.”
“Cô không thể đối xử với tôi như vậy!”
Cuối cùng Mạnh Tiêu Tiêu bị bảo vệ áp giải đi ra ngoài, trước khi đi còn bị người phục vụ Nancy tới đạp một cái.
Sau khi Mạnh Tiêu Tiêu đi rồi, Irene ôm người phục vụ của gia đình, an ủi cô ấy, đồng thời xin lỗi khách mời về sự cố vừa rồi.
Irene chào Phú Tiểu Cảnh, hai người khen ngợi lẫn nhau.
Khi Irene bước vào sảnh chờ, Phú Tiểu Cảnh đưa món quà lưu niệm cho người phục vụ, “Đây là điểm tâm nhẹ của Trung Quốc, hy vọng cô sẽ thích chúng.” Cô khen mái tóc, gu ăn mặc của Nancy, cũng nói với Nancy Mạnh Tiêu Tiêu chỉ là ngoại lệ trong những người Trung Quốc, hy vọng cô sẽ không có ấn tượng xấu với người Trung Quốc.
Theo Phú Tiểu Cảnh, Mạnh Tiêu Tiêu mất mặt trước cô, sau này nhất định sẽ chơi xấu cô, nếu Mạnh Tiêu Tiêu bất nhân thì cô đành bất nghĩa. Ít nhiều gì cũng nhờ Nancy mà cô có thêm một con bài.
“Tôi không mang quà lưu niệm theo, có phải thất lễ không?”
“Cứ theo tôi là được rồi, nhưng mà tôi rất muốn thử món dim sum cô làm.”
“Dễ thôi, hôm nào tôi tặng anh một phần.”
“Tốt quá, mấy cô đó là bạn cô à?”
“Đương nhiên là không.”
“Tôi cũng cảm thấy không phải. Tôi cho là con gái Trung Quốc đều giống cô.”
“Trung Quốc có cả tỷ người, dạng người nào cũng có, nhưng thật ra người đẹp hơn tôi nhiều vô kể. Nếu anh có cơ hội đến Trung Quốc, chắc hẳn sẽ không thất vọng.”
“Người Trung Quốc các cô đều thích khiêm tốn.”
Tiệc cocktail chủ yếu mời những người Trung Quốc, nhiều quý cô mặc váy có hơi hướm lễ phục Trung Quốc. Có lẽ vì chủ đề bữa tiệc nên hội trường cũng được trang trí theo phong cách Trung Quốc.
Phú Tiểu Cảnh bị hấp dẫn với bức bình phong bằng trầm hương, trên bình phong hình một người con gái thời Đường cầm quạt tròn, mỉm cười nhìn về phía trước, dáng người đầy đặn, đối lập với Irene đứng trước bình phong. Irene là chủ nhân bữa tiệc nên nhận được vô số lời khen từ khách mời.
Hôm nay, Phú Tiểu Cảnh không đi khắp nơi trao danh thiếp, mặc dù chân cô đi đứng không sao nhưng nếu phải đi lại trong thời gian dài thì cô thích đứng một góc cùng Bernie để quan sát khách mời thì hơn. Danh thiếp không trao thì để sau không muộn.
Phú Tiểu Cảnh chỉ người phụ nữ mà cô và Cố Viên đã gặp hôm Tết, hỏi: “Anh có biết bà ấy không?”
“Đó là bà Brown. Người chồng đã mất của bà ấy là bác sĩ. Tôi nghe Irene nói phòng mạch của bác sĩ Brown ở gần đây. Lần đầu tiên tôi gặp bà Brown, tôi nghĩ bà ấy tầm ba mươi tuổi. Mặc dù bàn tuổi tác phụ nữ không lịch sự nhưng tôi không nhịn được muốn cô đoán tuổi bà ấy.”
Người Mỹ không giỏi việc đoán tuổi người Trung Quốc. Nhưng mà Phú Tiểu Cảnh nhìn thì đoán bà ấy không quá 40 tuổi. Bà Brown mặc bộ sườn xám bằng nhung màu xanh ngọc, chiếc ghim cài áo kim cương cài trên cổ áo rất bắt mắt, lóe đến người ta chói mắt. Chiếc ghim cài áo quả thật bắt mắt hơn cả. Chỉ nhìn vào chiếc cài áo này có thể thấy, bác sĩ là một nghề lương cao ở Mỹ.
Phú Tiểu Cảnh quan sát sắc mặt Bernie, nghĩ thầm bà ấy nhất định lớn hơn 30 rất nhiều, vì vậy cố ý đoán cao hơn, “45?”
“Cao hơn.”
“Không phải 50 chứ.”
“Còn hơn thế nữa, không ngờ phải không.”
“Đúng là không ngờ.” Phú Tiểu Cảnh nhớ tới ánh mắt người phụ nữ kia nhìn Cố Viên, cân nhắc sự tương đồng giữa khuôn mặt hai người, cực kỳ bà tám hỏi: “Bà ấy có con không?”
“Có vẻ cô tò mò về bà ấy thế, nhưng tôi lại không biết. Bà ấy đang nhìn cô kìa, cô có thể chào hỏi bà ấy. Cô có mang danh thiếp không?”
“Có đây.” Những trường hợp thế này làm sao cô lại không mang danh thiếp theo được, vì đến đây cô đã tốn rất nhiều tiền.
Phú Tiểu Cảnh nhìn Bernie, nói thêm: “Anh cũng nên nói chuyện với những cô gái khác, tôi thấy ít nhất có năm cô gái đang nhìn anh.”
Bernie tuy gầy nhưng những mặt khác không thiếu, bóng ma quá khứ ảnh hưởng đến sự tự tin của anh, vì vậy anh tình nguyện ở bên cạnh một người không hiếu thắng như Phú Tiểu Cảnh.
“Cô nói nhiều cô gái Trung Quốc thích tôi, còn cô thì sao?”
“Anh là người đáng yêu, tôi không có lý do gì không thích anh. Tôi rất vui khi được làm bạn với anh.”
Bernie không phải không có thất vọng, “Tôi cũng vậy.”
+
Phú Tiểu Cảnh bước tới chỗ bà Brown đang cầm sâm panh, mở đầu đơn giản khen bà rất đẹp, sau đó theo thông lệ mà tự giới thiệu bản thân, đưa danh thiếp của mình.
Người phụ nữ nhìn danh thiếp của cô, hỏi sao cô không đi cùng Cố Viên.
Cô nhớ cảnh gặp nhau hôm đó, Cố Viên không hề giới thiệu cô là bạn gái của anh, chỉ chào rồi đi. Mặc dù cô không mong đợi ở anh bất cứ điều gì, nhưng vẫn hy vọng anh có thể giới thiệu cô với người quen rằng cô là bạn gái anh, nhưng anh lại trực tiếp kéo cô đi thẳng. Sự khó chịu của cô tan biến khi Cố Viên muốn hôn cô, sau đó khi anh mặc lại quần áo cho cô, cảm giác khó chịu nhanh chóng phủ từng tấc da thịt.
Nhưng mà, bây giờ không còn quan trọng nữa.
“Hôm đó chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau.”
“Thì ra là vậy.”
Bà Brown cũng đưa cho cô tấm danh thiếp, “Sườn xám của cô rất đẹp.”
“Cảm ơn ạ.”
“Cố và Irene quen nhau lâu rồi, quan hệ hai người rất tốt đẹp. Hôm đó tôi thấy hai người ở cạnh nhau nên đã rất kinh ngạc. Irene là cô gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, hơn nữa lại còn thích văn hóa Trung Quốc, hai người đúng là rất xứng đôi, cô thấy thế nào?”
Theo phép lịch sự, Phú Tiểu Cảnh nên phụ họa, nhưng cô lại nhấp một ngụm rượu, mỉm cười: “Điều đó chỉ có họ mới biết thôi.”
Lời nói của người phụ nữ có ý tứ sâu xa, nghe có vẻ như đang ám chỉ điều gì đó với cô, Phú Tiểu Cảnh cố tình phớt lờ sự ám chỉ đó, mỉm cười chào tạm biệt.
Khi cô đang trao đổi danh thiếp với một họa sĩ, vô tình nhìn thoáng qua bà Brown đang nói với Irene gì đó, Irene nhanh chóng trở nên vui vẻ. Ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Phú Tiểu Cảnh đi nửa vòng trong sảnh thì thấy chân mình bị đau, cô trốn sang một bên ăn mấy chiếc bánh kem nhỏ. Vì phối hợp chủ đề buổi tiệc, trên đĩa bạc có rất nhiều món dim sum, ngon hơn món dim sum cô mang đến, có lẽ là mời đầu bếp chuyên môn. Bernie nói muốn ăn điểm tâm cô làm có lẽ là lịch sự.
Chỉ có điều những món ăn này thích hợp với trà hơn rượu.
+
Cố Viên đến vào cuối buổi tiệc, anh vội vàng chào hỏi Irene, liếc một vòng đã tìm thấy Phú Tiểu Cảnh đứng trong góc. Lúc này cô đang bưng dĩa nhỏ nói chuyện với đồng nghiệp, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Cô kiên cường hơn anh nghĩ rất nhiều, điều này rất tốt.
Anh mua cho cô một chiếc váy đỏ mới để đền chiếc váy đỏ đã bị anh làm rách hôm đó, chưa kịp đưa cho cô thì cô đã bỏ chạy mất.
Người đàn ông đang trò chuyện với Phú Tiểu Cảnh nhận ra Cố Viên, rất cẩn thận đưa danh thiếp của anh ta cho Cố Viên, anh ta không hề trao đổi danh thiếp với Phú Tiểu Cảnh.
Sau rồi trong góc chỉ còn lại hai người họ.
“Sữa đậu nành hôm qua rất ngon, tiếc là không đưa cho em được.”
“Em nghĩ món trứng bạc hà ngon hơn, anh không nếm thử sao?”
Phú Tiểu Cảnh đã lấy nĩa khuấy tan nát món trứng bạc hà anh làm cho cô. Dòng chữ để trên dĩa trứng cũng có ý nghĩa, trên giấy viết “Chúng ta xong đời” viết rất đậm.
“Nét chữ nết người, chữ em rất đẹp.”
“Em vẫn luôn cho là chữ viết thế nào không quan trọng bằng nội dung. Em nghĩ anh là người thông minh thì chắc không thể không hiểu em viết gì.”
“Món trứng hôm qua không ngon, nếu em đồng ý thì sáng mai anh chiên lại cho em một dĩa khác ngon hơn. Anh đã thay thảm mới, đầu gối em còn đau không?”
Mỗi lời của anh người ngoài nghe thì có vẻ bình thường, nhưng mỗi một từ đều có nghĩa. Rõ ràng là ‘chiên’ của chiên trứng, nhưng cô lại nghĩ ngay đến thứ khác.
Đầu gối cô bị tấm thảm cũ cạnh lò sưởi cọ sát, tấm thảm rất thô, nhưng nếu anh không dùng sức đến thế thì cô không đau đến vậy. Cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, nhưng biết sức lực không phải đối thủ của anh, anh bảo cô chịu đựng một chút, lại chịu đựng thêm một chút, vừa hôn vừa dỗ dành sẽ tốt thôi, nhưng mà không có tốt hơn, chỉ có càng ngày càng đau. Cô bảo anh dừng lại, anh chỉ ngăn miệng cô lại, nắm lấy tóc cô. Sau rồi động tác trên môi anh cũng nhẹ lại, dời từ môi sang mắt, mày, mũi, nói linh tinh rằng anh thích cô, an ủi cô. Nhưng cô lại càng đau hơn. Ngày cuối cùng của năm 2012, sự đau đớn mà người da đen to lớn đánh cô dạo trước vẫn ít hơn rất nhiều.
Cô không cảm nhận được lạc thú của đàn ông trong chuyện này. Nhưng rất nhiều sugar daddy tìm kiếm sugar baby, có lẽ lạc thú rất lớn. Nhưng đối với cô, thật sự không có gì hứng thú cả.
Nếu anh có cảm tình sâu đậm với cô, cô sẵn sàng chịu đựng nỗi đau đó. Bản thân tình yêu là một loại thuốc gây mê, có thể khiến người ta tạm thời quên đi đau đớn.
Nhưng không, thật sự không cần.
Cô chậm rãi nhấp ngụm rượu, “Anh không phải là người em muốn tìm, bây giờ không phải, sau này cũng không.”
Phú Tiểu Cảnh đã biết từ sớm, đừng bao giờ cố gắng cải tạo một người đàn ông, nếu bạn không thể chấp nhận anh ta của hiện tại thì hãy từ bỏ ngay lập tức. Cô tìm kiếm một người yêu, mà Cố Viên chỉ tìm một tình nhân. Mối quan hệ giữa hai người yêu nhau không hẳn sẽ dài lâu hơn nhân tình, nhưng ít nhất người ta có thể thẳng thắn, thành thật với nhau.
“Mỗi giai đoạn sẽ cần những người khác nhau, em không cần đặt giới hạn cho bản thân. Ít nhất chúng ta có thể thử ở chung một thời gian. Anh không ngại trở thành một bậc thang trong đời em, nếu em có thể dẫm lên anh mà bước cao hơn, anh vui mừng thay cho em.”
Lời Cố Viên nói rất hay, một người sẵn sàng chi tiền mà còn coi trọng thể diện của phụ nữ thật sự không nhiều. Sau khi nghiên cứu rất nhiều sugar daddy, Phú Tiểu Cảnh biết người như anh rất hiếm có.
“Em hiểu rất rõ, ít nhất trong giai đoạn hiện nay em không cần anh.” Nếu cô không có tình cảm với anh, hoặc cô thảm hại hơn một chút, có lẽ cô sẽ chấp nhận điều kiện của anh. Anh thật sự là một mẫu nghiên cứu đặc biệt, cơ bản là không có mẫu nào giống như anh. Ý nghĩa nghiên cứu không kém gì một ông già hơn 80 tuổi vẫn còn muốn làm sugar daddy. Phú Tiểu Cảnh không biết một người đàn ông 80 tuổi còn bị dục vọng chi phối là chuyện tốt hay xấu.
“Em cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu em đổi ý, em có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào. Sườn xám của em rất đẹp, nhưng nếu chân em đau thì không nên mặc cái này. Xin lỗi vì làm em đau.”
Phú Tiểu Cảnh không nghĩ Cố Viên sẽ thực sự xin lỗi, “Lúc trước anh đã tặng em một đôi hoa tai với máy quay đĩa, em gửi bưu điện đến nhà anh, mong anh chú ý nghe điện thoại để nhận hàng.”
“Bây giờ anh có thể theo em đi lấy, nếu tiện cho em. Những món đồ đó gửi qua bưu điện sợ sẽ hỏng.”
Im lặng.
“Sao, không yên tâm về anh?”
“Dĩ nhiên là em tin anh. Dù sao người như anh cũng sẽ tránh được tội quấy rối tình dục.”
Cố Viên vẫn cười, giọng rất nhẹ, chỉ có Phú Tiểu Cảnh mới nghe được, “Nếu bây giờ anh hôn tai em thì bị xem là quấy rối tình dục? Đừng nhìn anh như vậy, anh không hôn em là được mà. Em còn ở trên phố 110?”
+
Cố Viên đến chào tạm biệt Irene.
“Sao anh đi vội vậy? Hôm nay những món ăn Trung Quốc chính tông, không có mấy món cải biên, anh không ở lại sẽ tiếc đấy.”
“Vậy tôi đành hối hận vậy. Bạn tôi đang cần đưa đồ gấp cho tôi, tôi phải đi với cô ấy để lấy ngay bây giờ. Cô ấy không đợi được.”
“Sao lại gấp như thế?”
Cố Viên giành nói trước Phú Tiểu Cảnh, “Một số đồ cá nhân. Chiếc hộp lớn nhất ngoài cửa kia là của tôi. Hy vọng cô sẽ thích nó.”
Irene miễn cưỡng cảm ơn.
Phú Tiểu Cảnh vội vàng tạm biệt Irene, đuổi theo Cố Viên.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trong xe, liên tục lướt điện thoại. Những người đàn ông hơn 50 cam kết trở thành ‘bố đường’ gửi tin nhắn cho cô. Một người đàn ông tự nhận 48 tuổi với mức lương một triệu đô một năm thương lượng, nếu cô đồng ý chơi những trò đa dạng trên giường thì một đêm sẽ được 600 đô, nếu cô có thể đưa cô gái khác đến thì ông ta cho cô gấp đôi tiền, cô gái kia cũng nhận được số tiền tương tự.
Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng gửi tin nhắn: Những trò chơi gì?
Ngay sau đó, cô nhận được một đống hình ảnh khiêu dâm.
“Nếu anh muốn từ chối Irene thì không cần đem em ra là tấm chắn như vậy.”
“Em nghĩ xấu anh quá. Anh thành thật với mong muốn của mình, hy vọng em cũng vậy.”
Cố Viên lấy chiếc hộp từ ghế phụ lái đưa Phú Tiểu Cảnh, “Mấy loại thuốc mỡ, có thể giúp em đỡ đau.”
“Anh giữ mà xài đi. Đối với em lần đầu tiên dùng đũa với lần thứ mười không có gì khác biệt lắm. Em không phải là người có tư tưởng quan trọng lễ nghi, hy vọng anh có thể hiểu.”
Phú Tiểu Cảnh lại nghĩ tới những vết sẹo nông sâu trên cơ thể anh, đêm đó, lần đầu tiên cô chạm vào vết sẹo trên lưng anh, chắc hẳn anh đã chịu đựng nhiều thứ mới đi được đến ngày hôm nay. Vì điểm này, cô không muốn lợi dụng anh, nhưng với điều kiện là anh đừng cám dỗ cô nữa.
“Cảm ơn em đã quan tâm anh như vậy. Ký túc xá của em thế nào rồi? Nếu em không muốn dọn khỏi nhà phố 110 thì em có thể tiếp tục ở đó, bạn cùng nhà của em sẽ dọn đi sớm.”
“Anh… anh từng xem tiết mục của ‘Dạ dày vương’ chưa? Một khi cảm giác thèm ăn bị kích thích thì rất khó để khôi phục lại như trước. Em nghĩ ăn uống điều độ là điều cần thiết.”
Theo quan niệm Hứa Vi, Mạnh Tiêu Tiêu là một người ngu ngốc không hơn không kém, người thể hiện rõ vẻ ưu việt của mình ra bên ngoài một cách rẻ tiền, hơn nữa có vẻ cực kỳ thiếu giáo dục. Mấy năm trước, mẹ Hứa Vi chưa chuyển mình thì một kẻ ngu ngốc như Mạnh Tiêu Tiêu cũng tránh mặt bà, gần đây Mạnh Tiêu Tiêu mới bám dính lấy cô.
Nhưng cho dù thế nào, Mạnh Tiêu Tiêu cũng cùng tầng lớp với cô. Còn Phú Tiểu Cảnh là kẻ khác biệt. Cho dù không có La Dương, Phú Tiểu Cảnh cũng là loại người mà cô ghét nhất. Cô tâng bốc những người cao hơn mình, thì theo lý, những kẻ thấp hơn cô cũng phải tâng bốc cô. Khi Phú Tiểu Cảnh mới chuyển đến, Hứa Vi nhờ Phú Tiểu Cảnh làm beefsteak, rót rượu khi cô tổ chức tiệc. Nhưng trong vòng bạn bè luôn có người muốn chen vào, kéo Phú Tiểu Cảnh vào vòng tròn, cho dù kéo vào làm nền cho cô thì cô cũng phải vừa mắt, không phải ai cũng có được cơ hội đó. Vậy mà cô ta còn không biết ơn, ngược lại còn ra vẻ từ chối, rúc vào căn phòng bảy mét vuông của mình, ra vẻ cao giá.
Loại người như Phú Tiểu Cảnh có cuộc sống tốt đẹp là điều khiêu khích lớn nhất đối với quy tắc sống của cô.
Lúc này, bầu trời lá tre đỏ rực trên sườn xám của Phú Tiểu Cảnh cực kỳ chói mắt, nhưng Hứa Vi cười ngọt ngào với Phú Tiểu Cảnh, hỏi bằng tiếng Anh là mấy hôm nay cô ở đâu? Có phải ở cùng bạn trai không? Sợ Bernie không biết cô hỏi gì chắc.
Phú Tiểu Cảnh cũng cười đáp lại bằng tiếng Trung, “Xin lỗi, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, cô có thể nói tiếng Trung không?”
Sắc mặt Hứa Vi sầm xuống nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
Mạnh Tiêu Tiêu bị người phục vụ chọc tức, lúc này nhìn thấy bộ dạng trà xanh của Phú Tiểu Cảnh càng tức giận hơn, châm chọc, “(Cái) bạn trai (kia) của cô đâu rồi? Siêng năng đổi người thế.” (那个= nèi (nà) gè: cái kia)
Mạnh Tiêu Tiêu nói tiếng Trung, lại nghiến răng nghiến lợi mà nói nên phát âm chữ ‘cái kia’ nghe không rõ.
Lẽ ra Phú Tiểu Cảnh phải tức giận, nhưng nhìn sắc mặt người phục vụ khi nghe thấy chữ ‘cái kia’, trong lòng không khỏi than thầm cho Mạnh Tiêu Tiêu.
Cách phát âm của ‘nàgè’ gần giống ‘nigger’ (mọi đen), giữa người da đen với nhau có thể dùng từ này để trêu đùa với nhau, nhưng người ngoài mà nói thì không khác gì kích nổ một quả bom hạt nhân.
Người phục vụ da đen lai nghe thấy chữ ‘nàgè’, lập tức đứng bật khỏi chỗ, chĩa ngón giữa vào Mạnh Tiêu Tiêu, “Cút, lập tức cút ngay!”
Mạnh Tiêu Tiêu đã bao giờ bị ai chỉ thẳng mặt mà đuổi cút, nhất là loại người mà cô ta khinh thường, hơn nữa sự khinh thường, chịu nhục như thế này chưa bao giờ xảy ra với cô ta. Nếu lần này cô mất mặt trước Phú Tiểu Cảnh thì sau này làm sao còn lăn lộn được trong vòng xã giao.
Máu nóng Mạnh Tiêu Tiêu sôi sùng sục, những điều kiêng kỵ thường ngày đều ném lên chín tầng mây, bất chấp đây là nhà Irene, cái gì nói sướng miệng thì văng hết ra, kỳ thị chủng tộc, kỳ thị nghề nghiệp, kỳ thị giai cấp, cuối cùng nói tới toàn bộ người da đen, “Mấy người da đen các người vừa xấu vừa béo vừa lười lại tham ăn, chỉ số thông minh thấp, cả đời chỉ đáng làm người phục vụ cho người da trắng! Cô chẳng qua chỉ là con chó giữ nhà cho Irene, có gì hay ho mà không được nói!”
Phú Tiểu Cảnh cực kỳ xấu xa mà mở ghi âm trong điện thoại, trong tình huống cần thiết thì điện thoại tiện dụng hơn bút ghi âm. Chỉ số IQ của Mạnh Tiêu Tiêu vượt ngoài tầm hiểu biết của cô, sao một người có thể trong một phút mà chọc thủng tất cả các điều cấm kị.
Đến cuối thì Phú Tiểu Cảnh không nghe nổi nữa, cô nghĩ người phục vụ được giáo dục tốt, cho dù như vậy chỉ chửi mắng mấy từ ngữ như ‘con *ĩ’ mà không dùng từ xxx để chửi hết người Trung Quốc.
Là một người da trắng cố gắng phân biệt rõ với người phân biệt chủng tộc, Bernie lập tức trấn an người phục vụ, bảo ‘Cục cưng’ và Mạnh Tiêu Tiêu nhanh chóng rời đi, nếu không anh sẽ gọi bảo vệ.
‘Cục cưng’ liếc nhìn Mạnh Tiêu Tiêu, đi thẳng vào thang máy.
Khách lần lượt kéo tới, Mạnh Tiêu Tiêu tiếp tục cuộc đấu võ mồm với người phục vụ. Đúng lúc này Irene bước ra, đúng là cô ấy làm Phú Tiểu Cảnh kinh ngạc. Chiếc váy màu trắng bạc, thêu hoa mai đỏ dày đặc, những bông hoa đỏ tựa máu, mái tóc vàng của cô búi lên lộ chiếc cổ thon dài, đôi hoa tai hồng ngọc lớn. Cô ấy hỏi Bernie có chuyện gì.
“Irene, cô gái này nói chị mời cô ta tới dự tiệc nhưng không có tên trong danh sách khách mời.”
Mạnh Tiêu Tiêu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Irene, hôm qua chúng ta gặp nhau ở đường 57, cô mời chúng tôi tham dự tiệc.”
“Thế à?” Irene liếc nhìn vị khách không mời mà đến đang la lối om sòm này.
“Hôm qua cô mặc chiếc váy đen Givenchy, đồng hồ Patek Philippe, hoa tai ngọc trai baroque, nước hoa là hương cỏ linh lan hòa với hương hoa huệ. Cô còn khen đôi giày của tôi.” Mạnh Tiêu Tiêu cố kể chi tiết để chứng minh hôm qua Irene có gặp mời cô ta.
Irene không ngờ hai người này sẽ đến thật, cô chỉ vì bị quấy rầy quá thì phiền, sự giáo dục từ bé lại làm cô không tiện trở mặt nên phải lịch sự mời cho qua chuyện, cô nghĩ mấy người này sẽ tự hiểu chuyện, cô không gửi email mời, cũng không gửi thư thì sẽ không đến. Thế mà mấy người này lại hiển nhiên không hiểu chuyện.
Nhưng cô chẳng muốn dính líu đến việc phân biệt chủng tộc.
“Cô nhận được thư mời của tôi à?”
“Nhưng đúng là cô đã mời tôi mà!”
“Tên cô không có trong danh sách khách mời, tôi cũng không mời một người vô văn hóa như vậy. Nancy là người tôi vô cùng tôn trọng, tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm cô ấy, đề nghị cô lập tức xin lỗi cô ấy.”
“Đúng rồi, giày của cô là của Jimmy Choo, chắc chắn là hôm qua cô đã mời tôi, cô nhớ lại xem. Cô ta khiêu khích tôi trước, tại sao cô ta được phép cư xử thô lỗ với tôi như thế mà tôi không thể đáp trả? Cô ta còn chửi tôi khó nghe hơn kìa. Chỉ vì cô ta là người da đen thì được xem như là át chủ bài, không phải do tôi yếu thế sao?”
Nếu người nói không phải Mạnh Tiêu Tiêu, Phú Tiểu Cảnh nhất định sẽ bênh vực cô ta, chứng minh đúng thật cô ta không nói ‘nigger’, nhưng mà đây là Mạnh Tiêu Tiêu, cô không thể nói. Hơn nữa, cô ta huênh hoang về sự ưu việt của mình thực đáng ghét.
“Làm phiền cô xin lỗi ngay lập tức và rời đi ngay, ở đây không chào đón cô.”
“Cô không thể đối xử với tôi như vậy!”
Cuối cùng Mạnh Tiêu Tiêu bị bảo vệ áp giải đi ra ngoài, trước khi đi còn bị người phục vụ Nancy tới đạp một cái.
Sau khi Mạnh Tiêu Tiêu đi rồi, Irene ôm người phục vụ của gia đình, an ủi cô ấy, đồng thời xin lỗi khách mời về sự cố vừa rồi.
Irene chào Phú Tiểu Cảnh, hai người khen ngợi lẫn nhau.
Khi Irene bước vào sảnh chờ, Phú Tiểu Cảnh đưa món quà lưu niệm cho người phục vụ, “Đây là điểm tâm nhẹ của Trung Quốc, hy vọng cô sẽ thích chúng.” Cô khen mái tóc, gu ăn mặc của Nancy, cũng nói với Nancy Mạnh Tiêu Tiêu chỉ là ngoại lệ trong những người Trung Quốc, hy vọng cô sẽ không có ấn tượng xấu với người Trung Quốc.
Theo Phú Tiểu Cảnh, Mạnh Tiêu Tiêu mất mặt trước cô, sau này nhất định sẽ chơi xấu cô, nếu Mạnh Tiêu Tiêu bất nhân thì cô đành bất nghĩa. Ít nhiều gì cũng nhờ Nancy mà cô có thêm một con bài.
“Tôi không mang quà lưu niệm theo, có phải thất lễ không?”
“Cứ theo tôi là được rồi, nhưng mà tôi rất muốn thử món dim sum cô làm.”
“Dễ thôi, hôm nào tôi tặng anh một phần.”
“Tốt quá, mấy cô đó là bạn cô à?”
“Đương nhiên là không.”
“Tôi cũng cảm thấy không phải. Tôi cho là con gái Trung Quốc đều giống cô.”
“Trung Quốc có cả tỷ người, dạng người nào cũng có, nhưng thật ra người đẹp hơn tôi nhiều vô kể. Nếu anh có cơ hội đến Trung Quốc, chắc hẳn sẽ không thất vọng.”
“Người Trung Quốc các cô đều thích khiêm tốn.”
Tiệc cocktail chủ yếu mời những người Trung Quốc, nhiều quý cô mặc váy có hơi hướm lễ phục Trung Quốc. Có lẽ vì chủ đề bữa tiệc nên hội trường cũng được trang trí theo phong cách Trung Quốc.
Phú Tiểu Cảnh bị hấp dẫn với bức bình phong bằng trầm hương, trên bình phong hình một người con gái thời Đường cầm quạt tròn, mỉm cười nhìn về phía trước, dáng người đầy đặn, đối lập với Irene đứng trước bình phong. Irene là chủ nhân bữa tiệc nên nhận được vô số lời khen từ khách mời.
Hôm nay, Phú Tiểu Cảnh không đi khắp nơi trao danh thiếp, mặc dù chân cô đi đứng không sao nhưng nếu phải đi lại trong thời gian dài thì cô thích đứng một góc cùng Bernie để quan sát khách mời thì hơn. Danh thiếp không trao thì để sau không muộn.
Phú Tiểu Cảnh chỉ người phụ nữ mà cô và Cố Viên đã gặp hôm Tết, hỏi: “Anh có biết bà ấy không?”
“Đó là bà Brown. Người chồng đã mất của bà ấy là bác sĩ. Tôi nghe Irene nói phòng mạch của bác sĩ Brown ở gần đây. Lần đầu tiên tôi gặp bà Brown, tôi nghĩ bà ấy tầm ba mươi tuổi. Mặc dù bàn tuổi tác phụ nữ không lịch sự nhưng tôi không nhịn được muốn cô đoán tuổi bà ấy.”
Người Mỹ không giỏi việc đoán tuổi người Trung Quốc. Nhưng mà Phú Tiểu Cảnh nhìn thì đoán bà ấy không quá 40 tuổi. Bà Brown mặc bộ sườn xám bằng nhung màu xanh ngọc, chiếc ghim cài áo kim cương cài trên cổ áo rất bắt mắt, lóe đến người ta chói mắt. Chiếc ghim cài áo quả thật bắt mắt hơn cả. Chỉ nhìn vào chiếc cài áo này có thể thấy, bác sĩ là một nghề lương cao ở Mỹ.
Phú Tiểu Cảnh quan sát sắc mặt Bernie, nghĩ thầm bà ấy nhất định lớn hơn 30 rất nhiều, vì vậy cố ý đoán cao hơn, “45?”
“Cao hơn.”
“Không phải 50 chứ.”
“Còn hơn thế nữa, không ngờ phải không.”
“Đúng là không ngờ.” Phú Tiểu Cảnh nhớ tới ánh mắt người phụ nữ kia nhìn Cố Viên, cân nhắc sự tương đồng giữa khuôn mặt hai người, cực kỳ bà tám hỏi: “Bà ấy có con không?”
“Có vẻ cô tò mò về bà ấy thế, nhưng tôi lại không biết. Bà ấy đang nhìn cô kìa, cô có thể chào hỏi bà ấy. Cô có mang danh thiếp không?”
“Có đây.” Những trường hợp thế này làm sao cô lại không mang danh thiếp theo được, vì đến đây cô đã tốn rất nhiều tiền.
Phú Tiểu Cảnh nhìn Bernie, nói thêm: “Anh cũng nên nói chuyện với những cô gái khác, tôi thấy ít nhất có năm cô gái đang nhìn anh.”
Bernie tuy gầy nhưng những mặt khác không thiếu, bóng ma quá khứ ảnh hưởng đến sự tự tin của anh, vì vậy anh tình nguyện ở bên cạnh một người không hiếu thắng như Phú Tiểu Cảnh.
“Cô nói nhiều cô gái Trung Quốc thích tôi, còn cô thì sao?”
“Anh là người đáng yêu, tôi không có lý do gì không thích anh. Tôi rất vui khi được làm bạn với anh.”
Bernie không phải không có thất vọng, “Tôi cũng vậy.”
+
Phú Tiểu Cảnh bước tới chỗ bà Brown đang cầm sâm panh, mở đầu đơn giản khen bà rất đẹp, sau đó theo thông lệ mà tự giới thiệu bản thân, đưa danh thiếp của mình.
Người phụ nữ nhìn danh thiếp của cô, hỏi sao cô không đi cùng Cố Viên.
Cô nhớ cảnh gặp nhau hôm đó, Cố Viên không hề giới thiệu cô là bạn gái của anh, chỉ chào rồi đi. Mặc dù cô không mong đợi ở anh bất cứ điều gì, nhưng vẫn hy vọng anh có thể giới thiệu cô với người quen rằng cô là bạn gái anh, nhưng anh lại trực tiếp kéo cô đi thẳng. Sự khó chịu của cô tan biến khi Cố Viên muốn hôn cô, sau đó khi anh mặc lại quần áo cho cô, cảm giác khó chịu nhanh chóng phủ từng tấc da thịt.
Nhưng mà, bây giờ không còn quan trọng nữa.
“Hôm đó chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau.”
“Thì ra là vậy.”
Bà Brown cũng đưa cho cô tấm danh thiếp, “Sườn xám của cô rất đẹp.”
“Cảm ơn ạ.”
“Cố và Irene quen nhau lâu rồi, quan hệ hai người rất tốt đẹp. Hôm đó tôi thấy hai người ở cạnh nhau nên đã rất kinh ngạc. Irene là cô gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp, hơn nữa lại còn thích văn hóa Trung Quốc, hai người đúng là rất xứng đôi, cô thấy thế nào?”
Theo phép lịch sự, Phú Tiểu Cảnh nên phụ họa, nhưng cô lại nhấp một ngụm rượu, mỉm cười: “Điều đó chỉ có họ mới biết thôi.”
Lời nói của người phụ nữ có ý tứ sâu xa, nghe có vẻ như đang ám chỉ điều gì đó với cô, Phú Tiểu Cảnh cố tình phớt lờ sự ám chỉ đó, mỉm cười chào tạm biệt.
Khi cô đang trao đổi danh thiếp với một họa sĩ, vô tình nhìn thoáng qua bà Brown đang nói với Irene gì đó, Irene nhanh chóng trở nên vui vẻ. Ý cười trên mặt không thể che giấu được.
Phú Tiểu Cảnh đi nửa vòng trong sảnh thì thấy chân mình bị đau, cô trốn sang một bên ăn mấy chiếc bánh kem nhỏ. Vì phối hợp chủ đề buổi tiệc, trên đĩa bạc có rất nhiều món dim sum, ngon hơn món dim sum cô mang đến, có lẽ là mời đầu bếp chuyên môn. Bernie nói muốn ăn điểm tâm cô làm có lẽ là lịch sự.
Chỉ có điều những món ăn này thích hợp với trà hơn rượu.
+
Cố Viên đến vào cuối buổi tiệc, anh vội vàng chào hỏi Irene, liếc một vòng đã tìm thấy Phú Tiểu Cảnh đứng trong góc. Lúc này cô đang bưng dĩa nhỏ nói chuyện với đồng nghiệp, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Cô kiên cường hơn anh nghĩ rất nhiều, điều này rất tốt.
Anh mua cho cô một chiếc váy đỏ mới để đền chiếc váy đỏ đã bị anh làm rách hôm đó, chưa kịp đưa cho cô thì cô đã bỏ chạy mất.
Người đàn ông đang trò chuyện với Phú Tiểu Cảnh nhận ra Cố Viên, rất cẩn thận đưa danh thiếp của anh ta cho Cố Viên, anh ta không hề trao đổi danh thiếp với Phú Tiểu Cảnh.
Sau rồi trong góc chỉ còn lại hai người họ.
“Sữa đậu nành hôm qua rất ngon, tiếc là không đưa cho em được.”
“Em nghĩ món trứng bạc hà ngon hơn, anh không nếm thử sao?”
Phú Tiểu Cảnh đã lấy nĩa khuấy tan nát món trứng bạc hà anh làm cho cô. Dòng chữ để trên dĩa trứng cũng có ý nghĩa, trên giấy viết “Chúng ta xong đời” viết rất đậm.
“Nét chữ nết người, chữ em rất đẹp.”
“Em vẫn luôn cho là chữ viết thế nào không quan trọng bằng nội dung. Em nghĩ anh là người thông minh thì chắc không thể không hiểu em viết gì.”
“Món trứng hôm qua không ngon, nếu em đồng ý thì sáng mai anh chiên lại cho em một dĩa khác ngon hơn. Anh đã thay thảm mới, đầu gối em còn đau không?”
Mỗi lời của anh người ngoài nghe thì có vẻ bình thường, nhưng mỗi một từ đều có nghĩa. Rõ ràng là ‘chiên’ của chiên trứng, nhưng cô lại nghĩ ngay đến thứ khác.
Đầu gối cô bị tấm thảm cũ cạnh lò sưởi cọ sát, tấm thảm rất thô, nhưng nếu anh không dùng sức đến thế thì cô không đau đến vậy. Cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, nhưng biết sức lực không phải đối thủ của anh, anh bảo cô chịu đựng một chút, lại chịu đựng thêm một chút, vừa hôn vừa dỗ dành sẽ tốt thôi, nhưng mà không có tốt hơn, chỉ có càng ngày càng đau. Cô bảo anh dừng lại, anh chỉ ngăn miệng cô lại, nắm lấy tóc cô. Sau rồi động tác trên môi anh cũng nhẹ lại, dời từ môi sang mắt, mày, mũi, nói linh tinh rằng anh thích cô, an ủi cô. Nhưng cô lại càng đau hơn. Ngày cuối cùng của năm 2012, sự đau đớn mà người da đen to lớn đánh cô dạo trước vẫn ít hơn rất nhiều.
Cô không cảm nhận được lạc thú của đàn ông trong chuyện này. Nhưng rất nhiều sugar daddy tìm kiếm sugar baby, có lẽ lạc thú rất lớn. Nhưng đối với cô, thật sự không có gì hứng thú cả.
Nếu anh có cảm tình sâu đậm với cô, cô sẵn sàng chịu đựng nỗi đau đó. Bản thân tình yêu là một loại thuốc gây mê, có thể khiến người ta tạm thời quên đi đau đớn.
Nhưng không, thật sự không cần.
Cô chậm rãi nhấp ngụm rượu, “Anh không phải là người em muốn tìm, bây giờ không phải, sau này cũng không.”
Phú Tiểu Cảnh đã biết từ sớm, đừng bao giờ cố gắng cải tạo một người đàn ông, nếu bạn không thể chấp nhận anh ta của hiện tại thì hãy từ bỏ ngay lập tức. Cô tìm kiếm một người yêu, mà Cố Viên chỉ tìm một tình nhân. Mối quan hệ giữa hai người yêu nhau không hẳn sẽ dài lâu hơn nhân tình, nhưng ít nhất người ta có thể thẳng thắn, thành thật với nhau.
“Mỗi giai đoạn sẽ cần những người khác nhau, em không cần đặt giới hạn cho bản thân. Ít nhất chúng ta có thể thử ở chung một thời gian. Anh không ngại trở thành một bậc thang trong đời em, nếu em có thể dẫm lên anh mà bước cao hơn, anh vui mừng thay cho em.”
Lời Cố Viên nói rất hay, một người sẵn sàng chi tiền mà còn coi trọng thể diện của phụ nữ thật sự không nhiều. Sau khi nghiên cứu rất nhiều sugar daddy, Phú Tiểu Cảnh biết người như anh rất hiếm có.
“Em hiểu rất rõ, ít nhất trong giai đoạn hiện nay em không cần anh.” Nếu cô không có tình cảm với anh, hoặc cô thảm hại hơn một chút, có lẽ cô sẽ chấp nhận điều kiện của anh. Anh thật sự là một mẫu nghiên cứu đặc biệt, cơ bản là không có mẫu nào giống như anh. Ý nghĩa nghiên cứu không kém gì một ông già hơn 80 tuổi vẫn còn muốn làm sugar daddy. Phú Tiểu Cảnh không biết một người đàn ông 80 tuổi còn bị dục vọng chi phối là chuyện tốt hay xấu.
“Em cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu em đổi ý, em có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào. Sườn xám của em rất đẹp, nhưng nếu chân em đau thì không nên mặc cái này. Xin lỗi vì làm em đau.”
Phú Tiểu Cảnh không nghĩ Cố Viên sẽ thực sự xin lỗi, “Lúc trước anh đã tặng em một đôi hoa tai với máy quay đĩa, em gửi bưu điện đến nhà anh, mong anh chú ý nghe điện thoại để nhận hàng.”
“Bây giờ anh có thể theo em đi lấy, nếu tiện cho em. Những món đồ đó gửi qua bưu điện sợ sẽ hỏng.”
Im lặng.
“Sao, không yên tâm về anh?”
“Dĩ nhiên là em tin anh. Dù sao người như anh cũng sẽ tránh được tội quấy rối tình dục.”
Cố Viên vẫn cười, giọng rất nhẹ, chỉ có Phú Tiểu Cảnh mới nghe được, “Nếu bây giờ anh hôn tai em thì bị xem là quấy rối tình dục? Đừng nhìn anh như vậy, anh không hôn em là được mà. Em còn ở trên phố 110?”
+
Cố Viên đến chào tạm biệt Irene.
“Sao anh đi vội vậy? Hôm nay những món ăn Trung Quốc chính tông, không có mấy món cải biên, anh không ở lại sẽ tiếc đấy.”
“Vậy tôi đành hối hận vậy. Bạn tôi đang cần đưa đồ gấp cho tôi, tôi phải đi với cô ấy để lấy ngay bây giờ. Cô ấy không đợi được.”
“Sao lại gấp như thế?”
Cố Viên giành nói trước Phú Tiểu Cảnh, “Một số đồ cá nhân. Chiếc hộp lớn nhất ngoài cửa kia là của tôi. Hy vọng cô sẽ thích nó.”
Irene miễn cưỡng cảm ơn.
Phú Tiểu Cảnh vội vàng tạm biệt Irene, đuổi theo Cố Viên.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trong xe, liên tục lướt điện thoại. Những người đàn ông hơn 50 cam kết trở thành ‘bố đường’ gửi tin nhắn cho cô. Một người đàn ông tự nhận 48 tuổi với mức lương một triệu đô một năm thương lượng, nếu cô đồng ý chơi những trò đa dạng trên giường thì một đêm sẽ được 600 đô, nếu cô có thể đưa cô gái khác đến thì ông ta cho cô gấp đôi tiền, cô gái kia cũng nhận được số tiền tương tự.
Phú Tiểu Cảnh nhanh chóng gửi tin nhắn: Những trò chơi gì?
Ngay sau đó, cô nhận được một đống hình ảnh khiêu dâm.
“Nếu anh muốn từ chối Irene thì không cần đem em ra là tấm chắn như vậy.”
“Em nghĩ xấu anh quá. Anh thành thật với mong muốn của mình, hy vọng em cũng vậy.”
Cố Viên lấy chiếc hộp từ ghế phụ lái đưa Phú Tiểu Cảnh, “Mấy loại thuốc mỡ, có thể giúp em đỡ đau.”
“Anh giữ mà xài đi. Đối với em lần đầu tiên dùng đũa với lần thứ mười không có gì khác biệt lắm. Em không phải là người có tư tưởng quan trọng lễ nghi, hy vọng anh có thể hiểu.”
Phú Tiểu Cảnh lại nghĩ tới những vết sẹo nông sâu trên cơ thể anh, đêm đó, lần đầu tiên cô chạm vào vết sẹo trên lưng anh, chắc hẳn anh đã chịu đựng nhiều thứ mới đi được đến ngày hôm nay. Vì điểm này, cô không muốn lợi dụng anh, nhưng với điều kiện là anh đừng cám dỗ cô nữa.
“Cảm ơn em đã quan tâm anh như vậy. Ký túc xá của em thế nào rồi? Nếu em không muốn dọn khỏi nhà phố 110 thì em có thể tiếp tục ở đó, bạn cùng nhà của em sẽ dọn đi sớm.”
“Anh… anh từng xem tiết mục của ‘Dạ dày vương’ chưa? Một khi cảm giác thèm ăn bị kích thích thì rất khó để khôi phục lại như trước. Em nghĩ ăn uống điều độ là điều cần thiết.”
Danh sách chương