Phú Tiểu Cảnh quay cửa kính xe xuống, cười với anh, “Xin lỗi, tôi sợ là không được.”
“Vậy được, em đi đường chú ý an toàn.”
“Anh cũng vậy.”
Sau khi đóng cửa sổ lại, Phú Tiểu Cảnh thu mình trong chiếc áo khoác nặng nề. Cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, chân quơ tìm giày, tầm năm phút sau chân cô vẫn không chạm tới giày. Khi bóng lưng Cố Viên biến mất trong bóng đêm, cô lấy chiếc hộp màu bạc trong túi xách, lấy hai viên kẹo cho vào miệng nhai, cúi đầu, vói vào túi tìm đôi tất len chưa mở, mang vớ vào, lấy giày mang, lái xe về.
Cho dù Cố Viên thật sự không có xe thì vẫn có thể lấy một chiếc xe trong gara Laura để đi, cần gì đến cô cho quá giang? Gần đây cô không thích hợp ở một mình với Cố Viên. Không phải là không yên tâm về Cố Viên, cô không yên tâm về chính bản thân. Cố Viên sẽ không ép buộc cô, chỉ dụ dỗ cô. Mà cô lại là người có thể chịu được sự cám dỗ.
Nhiệt độ trong xe ấm dần, trong gương chiếu hậu có một chiếc xe cách cô tầm mười mét, một chiếc đại G màu đen, so với Bugatti thì coi như là đã khiêm tốn.
Phú Tiểu Cảnh tăng tốc, chiếc xe đó cũng tăng tốc. Cô nhanh nó nhanh, cô chậm nó cũng chậm.
Nỗi sợ hãi khi đi một mình trong đêm đã bị cảm xúc khác thay thế. Cô nhớ cảm giác hoảng sợ khi đi tàu điện ngầm một mình khi cô sống ở Harlem, những chàng trai ân cần vừa nghe nói cô sống ở đường 125 thì hơn phân nửa là lùi bước, dặn cô chú ý an toàn rồi đường ai nấy đi. Cô muốn ở Harlem với giá rẻ thì làm sao lại không biết xấu hổ mà trông cậy người khác đưa cô về an toàn. Nhưng nếu có người tình nguyện phá lệ thì có lẽ chỉ cần một câu nói miệng thôi cũng đủ làm cô cảm động.
Xe đi thẳng một mạch, Phú Tiểu Cảnh bật máy nghe nhạc bài “Going Home”.
Vì muốn gạt Cố Viên khỏi suy nghĩ, cô dành hết tâm trí lên kế hoạch cho những việc cần làm vào ngày mai. Ngày mai nhất định phải mua camera, ‘Cục cưng’ không đồng ý lắp thì cô sẽ lắp trong phòng mình, khi rời khỏi nhà sẽ bật lên, ít nhất tránh được việc ‘Cục cưng’ vu oan giá họa cho mình. Dù chỉ có chút hy vọng xa vời nhưng cô sẽ gửi email đến văn phòng trường, biết đâu có phòng cho cô. Có thể không cần khóa cửa phòng, nếu ‘Cục cưng’ vào phòng cô với ý đồ xấu, cô có thể sử dụng việc đó như lợi thế để yêu cầu hoàn tiền cọc. Nhưng cô cảm thấy mặc dù ‘Cục cưng’ có ác độc cũng không đáng khinh đến vậy.
Cô cố gắng không nghĩ tới Cố Viên, còn chiếc xe cô thì lại không biết cố gắng mà nửa đường chết máy.
Phú Tiểu Cảnh dừng xe mở đèn xi nhan báo hiệu, vội vàng xuống xe mở cốp ra lấy biển cảnh báo phản quang, chạy đi lập rào chắn, khi cô quay lại, Cố Viên đã đứng trước xe.
Cố Viên cởi áo vest ném cho Phú Tiểu Cảnh, xắn tay áo kiểm tra nắp động cơ.
“Em có đèn pin không?”
“Không.”
Cố Viên lấy hộp dụng cụ nhỏ trên xe, lấy chiếc đèn pin lớn nhét vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Em chiếu đèn giúp anh.”
Phú Tiểu Cảnh giơ đèn pin lên, ánh trăng và ánh sáng đèn pin chiếu vào những ngón tay thon dài của Cố Viên.
“Em thuê xe này ở đâu vậy?”
Một điểm cho thuê xe không nổi tiếng nhưng hôm nay có giá khuyến mãi đặc biệt. Phú Tiểu Cảnh nghĩ một ngày nào đó cô sẽ bị cái tính ham những món lợi nhỏ này của mình hại chết. Cô thầm thề sau này sẽ tránh xa những thứ liên quan tới giá cả đặc biệt thế này.
Cố Viên đóng cốp xe, “Động cơ chắc là ổn rồi, anh xem xét lại khung xe.”
“Không cần phiền phức vậy, tôi gọi cho công ty cho thuê xe, tôi có mua bảo hiểm cứu hộ đi đường.”
“Nếu đồng hồ của em bị hỏng thì có thể nhìn lên trời xem trăng kìa. 6 giờ trước họ đã tan tầm, cho dù có ai đó đồng ý hỗ trợ thì chỉ làm em chờ đợi tới vô tận.”
“Tôi gọi cảnh sát trước.”
“Vậy thì xe em được kéo đi.”
Cố Viên nới lỏng cúc áo sơmi, xắn tay áo tới khuỷu tay, ném chiếc cà vạt vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Cầm giúp anh.”
“Anh làm vậy sẽ dơ đồ.” Bộ quần áo hôm nay anh mặc có thể rất đắt tiền.
Cố Viên nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Hôm nay trời lạnh, em cũng không thể bảo anh cởi hết ra được. Đương nhiên nếu em dứt khoát yêu cầu vậy thì anh có thể cân nhắc.”
“Chờ một chút.” Phú Tiểu Cảnh chui vào xe, cởi áo khoác bánh mì, nhét mình và chiếc váy đỏ vào trong áo khoác, cô không kịp cài nút áo, cầm chiếc áo khoác bánh mì dày cộp đưa Cố Viên, “Lấy cái này lót đi.”
Cố Viên không cầm áo khoác trong tay cô mà cài cúc áo khoác cho cô, “Lạnh vầy đừng để bị cảm.”
Khi cài nút áo đầu tiên, ngón tay anh chạm vào xương quai xanh của cô, chỗ bị gió lạnh thổi qua thế mà lại trở nên nóng rực.
Nút áo cài từ trên xuống dưới, cài đến nút áo cuối cùng, anh khom người xuống thấp vài cm. Trước khi Phú Tiểu Cảnh kịp định thần lại, Cố Viên đã khom người xuống gầm xe để kiểm tra. Vai và chân anh thẳng tắp, ánh sáng đèn pin chiếu lên đôi chân dài miên man của anh.
Anh quay lại nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Chiếu ở đây một chút.”
“Hả? Tới liền.” Phú Tiểu Cảnh hít một hơi, chiếu ánh sáng vào chỗ anh chỉ.
Áo khoác Phú Tiểu Cảnh dài không quá gối, bắp chân lộ ra một đoạn giữa áo khoác và đôi vớ len.
Cố Viên kiểm tra sàn xe, quay lại nhìn thấy đôi chân cô bị gió thổi đỏ ửng, anh ngẩng lên nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Đưa đèn pin cho anh, em lên xe ngồi đi.”
“Mấy việc nhỏ này tôi có thể giúp.”
Ngón tay anh chạm vào bắp chân cô, chỉ một giây thì thu tay lại, “Lạnh như vầy rồi, lấy chăn trong cốp xe anh quấn lại nhanh đi.”
Phú Tiểu Cảnh lùi lại một bước, tiếp tục chiếu đèn.
Năm phút sau.
“Vấn đề xe em hơi nặng, có lẽ anh không xử lý được.”
“Không sao, anh không cần lo, mau đứng lên đi.” Phú Tiểu Cảnh vươn người vào xe lấy áo vest Cố Viên, “Lạnh lắm, anh mặc áo vào trước đã. Khoan, anh phủi sạch đất trên sơmi đi.”
Cố Viên có vẻ không bận tâm chuyện cỏn con, lấy áo khoác khoác lên người, không bận tâm đất dính trên sơmi, “Anh có nhà ở gần đây, anh lấy dây kéo xe em qua đó.”
“Tôi vẫn nên gọi cảnh sát thì hơn, cảnh sát ở Mỹ sẽ giúp việc này nhanh hơn.”
“Cũng được. Còn một vấn đề, tối nay em ở đâu?”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Tôi nghĩ cảnh sát sẽ giúp tìm ra cách, không tới nỗi để tôi qua đêm ở đây. Nếu thật sự không được thì gọi xe kéo đến kéo cả xe lẫn người, so với cái xe thì trọng lượng của tôi nhẹ hơn nhiều.”
“Chỗ Laura có phòng cho khách, hay là anh đưa em quay lại đó?”
“Không cần.” Cô và Laura không thân, không nên làm phiền người khác.
“Vậy đợi công ty xe đến kéo xe, anh chở em về.”
Vừa rồi Cố Viên nói anh có nhà ở gần đây, nơi này cách khu Tây chưa đầy hai giờ lái xe. Phú Tiểu Cảnh nghĩ tới đây thì kiên quyết lắc đầu, “Xe thuê có vấn đề, công ty cho thuê phải chịu trách nhiệm về chi phí ăn ở của tôi, hơn nữa tôi có mua bảo hiểm cứu hộ đường bộ, theo thỏa thuận họ phải sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
“Lý thuyết là vậy nhưng đợi họ giúp em tìm được khách sạn thì chắc đã qua giờ ăn trưa.”
Phú Tiểu Cảnh muốn đợi cảnh sát, cô không chịu lên xe Cố Viên, Cố Viên lấy chăn trong cốp xe ra đắp lên chân Phú Tiểu Cảnh, không cần biết cô có đồng ý không vẫn ngồi lên ghế phụ lái.
“Nếu em không đến nỗi không yên tâm về anh quá mức thì cứ đi với anh đến chỗ anh ở một đêm. Cho dù em không tin nhân phẩm của anh…”
Đi đến nhà Cố Viên đúng là cách đơn giản nhất, nhưng cứ như vậy thì cô lại nợ anh một ân tình, nếu cứ mắc nợ thế thì một ngày nào đó cô phải trả giá.
“Anh nói gì thế, tôi có gì mà không yên tâm về anh. Tôi chỉ muốn họ phải trả giá, tối nay chi phí ngủ nghỉ của tôi họ phải chịu trách nhiệm. Người cho thuê xe còn thề thốt xe này chạy 50.000 dặm cũng không hư. Quá đáng.”
Cố Viên bật cười, mỗi lần Phú Tiểu Cảnh từ chối anh đều là lý do không muốn để người khác được lợi. Trước đây cô không chịu chuyển nhà vì không muốn Hứa Vi được lợi, bây giờ cô không đến nhà anh vì không muốn chỗ cho thuê xe được lợi. Miệng cô nói tàn nhẫn hơn ai hết mà kết quả thì không hề được lợi chút gì.
+
Sau rồi Phú Tiểu Cảnh lên xe Cố Viên, đổi từ vị trí ghế lái qua thành ghế sau. Xe cô đã được công ty kéo xe kéo đi, công ty cứu hộ chết tiệt kia sau khi cảnh sát được cảnh sát ra lệnh tìm chỗ ở cho Phú Tiểu Cảnh thì bảo cô đợi ở đây. Có thể sẽ quay lại nhanh, cũng có thể chẳng bao giờ trở lại.
Cố Viên để mở nóc xe, Phú Tiểu Cảnh ngồi trong xe ngắm trăng. Cô khoác bên ngoài một chiếc áo khoác bông, ngoài áo khoác bông còn trùm thêm chiếc chăn nên cả người phồng to.
“Em muốn nghe gì?”
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt.” Ca khúc phá vỡ không khí mờ ám lúc này.
Phú Tiểu Cảnh thấy Cố Viên đơ ra một lúc rồi anh cười, “Cái đó thật tình không có, em có thể đổi cái khác không.”
Cô nghĩ Cố Viên nhớ đến mẹ mình nhưng không tiện hỏi. Mỗi lần hỏi đến bố mẹ, anh đều lảng tránh. Mặc dù cô không nói nhiều về Phú Văn Ngọc với Cố Viên nhưng nếu anh hỏi, cô có thể nói tận mấy tiếng đồng hồ.
“Anh biết chơi saxophone à?”
“Trước kia anh có học qua, nhưng bây giờ thì không thạo nữa.”
Cố Viên tự mở bài Going Home.
“Anh biết thổi bài này không?”
“Chưa thử. Bài này chơi bằng saxophoen thẳng sẽ tốt hơn, nhưng anh chỉ có loại kèn cong.”
“À vậy sao.”
“Thôi, nếu em thật sự không muốn đến chỗ anh thì anh đưa em về nhà.”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh cũng theo Cố Viên về nơi anh ở Hampton. Cho dù cô lựa chọn cách nào thì cuối cùng vẫn phải làm phiền đến Cố Viên, mà đến nhà anh thì là cách ít phiền nhất.
Cô ngồi ở ghế sau, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của công ty cho thuê xe và công ty cứu hộ.
+
Mặc dù Phú Tiểu Cảnh đã hình dung về độ giàu có của Cố Viên nhưng ga ra của anh lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Băng qua con đường dài rải sỏi trong sân, Phú Tiểu Cảnh đi đến lối vào đại sảnh, cô nhìn đôi giày thể thao trên chân, “Tôi có cần cởi giày không?”
“Không. Nhưng dưới sàn có hệ thống sưởi, em cởi giày có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
Phú Tiểu Cảnh cúi xuống cởi giày, nhét vào túi rồi đi theo sau Cố Viên, mang đôi vớ len xách theo túi to to bé bé. Trong một túi có để mấy bình xịt hơi cay, cô dứt khoát từ chối ý tốt muốn xách giúp của Cố Viên.
Cố Viên thả chậm bước chân lại đi bên cô, “Đúng ra anh phải dẫn em tham quan xung quanh nhưng bây giờ muộn rồi, anh không phiền em nghỉ ngơi.”
“Nhà của anh đẹp quá.”
“Đây là do chủ nhà trước trang trí, anh lười bố trí lại, nếu em đồng ý thì anh nhờ em ttư vấn.”
“Tôi đâu có bản lĩnh vậy? Anh tìm kiến trúc sư đi, chắc hẳn sẽ có kiến trúc sư làm hài lòng anh.”
Cố Viên đưa Phú Tiểu Cảnh đến phòng dành cho khách ở bên trái lầu hai, “Đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo, em tự lấy nhé. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon. Nếu không có anh, hôm nay tôi…”
“Những lời này em nên giữ lại trong lòng đi.”
Đóng cửa, Phú Tiểu Cảnh ngã người lên ghế, mắng công ty cho thuê xe với công ty cứu hộ lần nữa. Nếu không có Cố Viên, thực sự cô không biết phải làm gì tối nay, nhưng với Cố Viên, cô cũng thực sự không biết phải làm gì với anh.
Cô dựa lưng vào ghế, cào cào tóc.
Bây giờ là giữa trưa trong nước, Phú Tiểu Cảnh gửi tin nhắn thoại qua cho mẹ.
“Bé con, sao giờ này chưa ngủ?”
“Ngủ không được, con muốn nói chuyện với mẹ.”
“Mẹ nghe Du Du nói, Vu Bác là người tốt, con phải nắm chắc. Mấy hôm nay bà già nằm viện…”
“Ngoại bệnh ạ?”
“Gãy xương, mấy bà già khác ngã một phát như thế thì ốm đau không dậy nổi, bà thì ngược lại, chưa tới mấy ngày đã xuống giường. Mẹ nói con ấy, càng là loại người này càng sống lâu, có thể mẹ chết mà bà già này vẫn sống đó, mẹ đã mua cho bả bảo hiểm tai nạn rồi, tính ra chi phí hoàn trả còn có lời.”
“Mẹ ơi, cần gì nói cho sướng miệng vậy, người ta nghe được còn tưởng mẹ ngược đãi ngoại đó.”
“Mẹ chăm bà ấy đủ tận tình tận nghĩa rồi, bả còn muốn nghe lời hay ý đẹp hả, mơ đi. Không nói tới bà nữa, mẹ định gửi cho con 2.000 đô mà mấy hôm nay bận quá không có thời gian đi ngân hàng, ngày mai mẹ sẽ đi gửi cho con.”
“Con không thiếu tiền, đừng gửi cho con.”
“Yêu không cần tốn tiền chắc? Cái loại yêu mà muốn chiếm lợi, chia đôi chi phí thì bảo hắn cút càng xa càng tốt, nhưng gặp được người tốt thì chúng ta không thể để người ta chi trả hết.”
“Gần đây việc học con rất bận, không có thời gian hẹn hò.”
“Mẹ biết con bận nhưng bận cũng phải dành thời gian ăn bữa cơm, đi tham quan bảo tàng một chuyến. Bé con, mẹ nói cho con nghe, có những người đàn ông tốt, nếu con lơ đãng một chút là bị người khác bắt mất.”
“Sáu tháng cuối năm nay con phải đi New Haven để học tiến sĩ, tới lúc đó tính cũng không muộn. Những mối quan hệ ở đất khách không kéo dài.”
“Con nói cũng có lý…”
“Mẹ, con muốn đi ngủ rồi. Nhớ đừng có gửi tiền cho con, mẹ cứ tự chăm sóc mình thật tốt, cho con gửi lời hỏi thăm bà ngoại.”
Phú Tiểu Cảnh không đợi bà lên tiếng đã tắt máy.
Phòng ngủ có một nhà tắm lớn. Dưới bồn rửa tay có bộ đồ vệ sinh của khách sạn 5 sao, xà phòng tắm gội. Tủ quần áo phòng ngủ, ngăn thứ ba từ dưới lên là để đồ ngủ nữ, quần áo lụa còn quấn bằng ruy băng, thắt nơ đẹp mắt. Logo thêu trên cổ áo nhắc Phú Tiểu Cảnh biết đây là món đồ có giá mà cô không mua nổi.
Phú Tiểu Cảnh chỉ mở một chai sữa tắm, sau đó vừa tắm vừa gội. Cô ngại không mở dầu gội, mặc dù cô biết cô có mở một trăm chai cũng không ảnh hưởng tới giá trị của Cố Viên.
Nếu cô đến đây, 99 bước hay 100 bước thì với người khác chẳng có gì khác nhau. Nhưng với bản thân cô, vẫn là có điểm khác nhau.
Bồn tắm trong phòng tắm màu trắng rộng rãi, có lẽ đủ để 3 người như cô nằm. Cô chỉ dùng vòi sen tắm vội vàng, lau khô rồi quấn một chiếc khăn tắm to ngồi sấy tóc.
Lúc này chuông điện thoại reo vang, giọng nói quen thuộc từ ống nghe vang lên.
“Em ngủ rồi à?”
“Chưa.”
“Vậy em mở cửa đi.”
“Vậy được, em đi đường chú ý an toàn.”
“Anh cũng vậy.”
Sau khi đóng cửa sổ lại, Phú Tiểu Cảnh thu mình trong chiếc áo khoác nặng nề. Cô nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, chân quơ tìm giày, tầm năm phút sau chân cô vẫn không chạm tới giày. Khi bóng lưng Cố Viên biến mất trong bóng đêm, cô lấy chiếc hộp màu bạc trong túi xách, lấy hai viên kẹo cho vào miệng nhai, cúi đầu, vói vào túi tìm đôi tất len chưa mở, mang vớ vào, lấy giày mang, lái xe về.
Cho dù Cố Viên thật sự không có xe thì vẫn có thể lấy một chiếc xe trong gara Laura để đi, cần gì đến cô cho quá giang? Gần đây cô không thích hợp ở một mình với Cố Viên. Không phải là không yên tâm về Cố Viên, cô không yên tâm về chính bản thân. Cố Viên sẽ không ép buộc cô, chỉ dụ dỗ cô. Mà cô lại là người có thể chịu được sự cám dỗ.
Nhiệt độ trong xe ấm dần, trong gương chiếu hậu có một chiếc xe cách cô tầm mười mét, một chiếc đại G màu đen, so với Bugatti thì coi như là đã khiêm tốn.
Phú Tiểu Cảnh tăng tốc, chiếc xe đó cũng tăng tốc. Cô nhanh nó nhanh, cô chậm nó cũng chậm.
Nỗi sợ hãi khi đi một mình trong đêm đã bị cảm xúc khác thay thế. Cô nhớ cảm giác hoảng sợ khi đi tàu điện ngầm một mình khi cô sống ở Harlem, những chàng trai ân cần vừa nghe nói cô sống ở đường 125 thì hơn phân nửa là lùi bước, dặn cô chú ý an toàn rồi đường ai nấy đi. Cô muốn ở Harlem với giá rẻ thì làm sao lại không biết xấu hổ mà trông cậy người khác đưa cô về an toàn. Nhưng nếu có người tình nguyện phá lệ thì có lẽ chỉ cần một câu nói miệng thôi cũng đủ làm cô cảm động.
Xe đi thẳng một mạch, Phú Tiểu Cảnh bật máy nghe nhạc bài “Going Home”.
Vì muốn gạt Cố Viên khỏi suy nghĩ, cô dành hết tâm trí lên kế hoạch cho những việc cần làm vào ngày mai. Ngày mai nhất định phải mua camera, ‘Cục cưng’ không đồng ý lắp thì cô sẽ lắp trong phòng mình, khi rời khỏi nhà sẽ bật lên, ít nhất tránh được việc ‘Cục cưng’ vu oan giá họa cho mình. Dù chỉ có chút hy vọng xa vời nhưng cô sẽ gửi email đến văn phòng trường, biết đâu có phòng cho cô. Có thể không cần khóa cửa phòng, nếu ‘Cục cưng’ vào phòng cô với ý đồ xấu, cô có thể sử dụng việc đó như lợi thế để yêu cầu hoàn tiền cọc. Nhưng cô cảm thấy mặc dù ‘Cục cưng’ có ác độc cũng không đáng khinh đến vậy.
Cô cố gắng không nghĩ tới Cố Viên, còn chiếc xe cô thì lại không biết cố gắng mà nửa đường chết máy.
Phú Tiểu Cảnh dừng xe mở đèn xi nhan báo hiệu, vội vàng xuống xe mở cốp ra lấy biển cảnh báo phản quang, chạy đi lập rào chắn, khi cô quay lại, Cố Viên đã đứng trước xe.
Cố Viên cởi áo vest ném cho Phú Tiểu Cảnh, xắn tay áo kiểm tra nắp động cơ.
“Em có đèn pin không?”
“Không.”
Cố Viên lấy hộp dụng cụ nhỏ trên xe, lấy chiếc đèn pin lớn nhét vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Em chiếu đèn giúp anh.”
Phú Tiểu Cảnh giơ đèn pin lên, ánh trăng và ánh sáng đèn pin chiếu vào những ngón tay thon dài của Cố Viên.
“Em thuê xe này ở đâu vậy?”
Một điểm cho thuê xe không nổi tiếng nhưng hôm nay có giá khuyến mãi đặc biệt. Phú Tiểu Cảnh nghĩ một ngày nào đó cô sẽ bị cái tính ham những món lợi nhỏ này của mình hại chết. Cô thầm thề sau này sẽ tránh xa những thứ liên quan tới giá cả đặc biệt thế này.
Cố Viên đóng cốp xe, “Động cơ chắc là ổn rồi, anh xem xét lại khung xe.”
“Không cần phiền phức vậy, tôi gọi cho công ty cho thuê xe, tôi có mua bảo hiểm cứu hộ đi đường.”
“Nếu đồng hồ của em bị hỏng thì có thể nhìn lên trời xem trăng kìa. 6 giờ trước họ đã tan tầm, cho dù có ai đó đồng ý hỗ trợ thì chỉ làm em chờ đợi tới vô tận.”
“Tôi gọi cảnh sát trước.”
“Vậy thì xe em được kéo đi.”
Cố Viên nới lỏng cúc áo sơmi, xắn tay áo tới khuỷu tay, ném chiếc cà vạt vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Cầm giúp anh.”
“Anh làm vậy sẽ dơ đồ.” Bộ quần áo hôm nay anh mặc có thể rất đắt tiền.
Cố Viên nhìn Phú Tiểu Cảnh cười, “Hôm nay trời lạnh, em cũng không thể bảo anh cởi hết ra được. Đương nhiên nếu em dứt khoát yêu cầu vậy thì anh có thể cân nhắc.”
“Chờ một chút.” Phú Tiểu Cảnh chui vào xe, cởi áo khoác bánh mì, nhét mình và chiếc váy đỏ vào trong áo khoác, cô không kịp cài nút áo, cầm chiếc áo khoác bánh mì dày cộp đưa Cố Viên, “Lấy cái này lót đi.”
Cố Viên không cầm áo khoác trong tay cô mà cài cúc áo khoác cho cô, “Lạnh vầy đừng để bị cảm.”
Khi cài nút áo đầu tiên, ngón tay anh chạm vào xương quai xanh của cô, chỗ bị gió lạnh thổi qua thế mà lại trở nên nóng rực.
Nút áo cài từ trên xuống dưới, cài đến nút áo cuối cùng, anh khom người xuống thấp vài cm. Trước khi Phú Tiểu Cảnh kịp định thần lại, Cố Viên đã khom người xuống gầm xe để kiểm tra. Vai và chân anh thẳng tắp, ánh sáng đèn pin chiếu lên đôi chân dài miên man của anh.
Anh quay lại nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Chiếu ở đây một chút.”
“Hả? Tới liền.” Phú Tiểu Cảnh hít một hơi, chiếu ánh sáng vào chỗ anh chỉ.
Áo khoác Phú Tiểu Cảnh dài không quá gối, bắp chân lộ ra một đoạn giữa áo khoác và đôi vớ len.
Cố Viên kiểm tra sàn xe, quay lại nhìn thấy đôi chân cô bị gió thổi đỏ ửng, anh ngẩng lên nhìn Phú Tiểu Cảnh, “Đưa đèn pin cho anh, em lên xe ngồi đi.”
“Mấy việc nhỏ này tôi có thể giúp.”
Ngón tay anh chạm vào bắp chân cô, chỉ một giây thì thu tay lại, “Lạnh như vầy rồi, lấy chăn trong cốp xe anh quấn lại nhanh đi.”
Phú Tiểu Cảnh lùi lại một bước, tiếp tục chiếu đèn.
Năm phút sau.
“Vấn đề xe em hơi nặng, có lẽ anh không xử lý được.”
“Không sao, anh không cần lo, mau đứng lên đi.” Phú Tiểu Cảnh vươn người vào xe lấy áo vest Cố Viên, “Lạnh lắm, anh mặc áo vào trước đã. Khoan, anh phủi sạch đất trên sơmi đi.”
Cố Viên có vẻ không bận tâm chuyện cỏn con, lấy áo khoác khoác lên người, không bận tâm đất dính trên sơmi, “Anh có nhà ở gần đây, anh lấy dây kéo xe em qua đó.”
“Tôi vẫn nên gọi cảnh sát thì hơn, cảnh sát ở Mỹ sẽ giúp việc này nhanh hơn.”
“Cũng được. Còn một vấn đề, tối nay em ở đâu?”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Tôi nghĩ cảnh sát sẽ giúp tìm ra cách, không tới nỗi để tôi qua đêm ở đây. Nếu thật sự không được thì gọi xe kéo đến kéo cả xe lẫn người, so với cái xe thì trọng lượng của tôi nhẹ hơn nhiều.”
“Chỗ Laura có phòng cho khách, hay là anh đưa em quay lại đó?”
“Không cần.” Cô và Laura không thân, không nên làm phiền người khác.
“Vậy đợi công ty xe đến kéo xe, anh chở em về.”
Vừa rồi Cố Viên nói anh có nhà ở gần đây, nơi này cách khu Tây chưa đầy hai giờ lái xe. Phú Tiểu Cảnh nghĩ tới đây thì kiên quyết lắc đầu, “Xe thuê có vấn đề, công ty cho thuê phải chịu trách nhiệm về chi phí ăn ở của tôi, hơn nữa tôi có mua bảo hiểm cứu hộ đường bộ, theo thỏa thuận họ phải sắp xếp chỗ ở cho tôi.”
“Lý thuyết là vậy nhưng đợi họ giúp em tìm được khách sạn thì chắc đã qua giờ ăn trưa.”
Phú Tiểu Cảnh muốn đợi cảnh sát, cô không chịu lên xe Cố Viên, Cố Viên lấy chăn trong cốp xe ra đắp lên chân Phú Tiểu Cảnh, không cần biết cô có đồng ý không vẫn ngồi lên ghế phụ lái.
“Nếu em không đến nỗi không yên tâm về anh quá mức thì cứ đi với anh đến chỗ anh ở một đêm. Cho dù em không tin nhân phẩm của anh…”
Đi đến nhà Cố Viên đúng là cách đơn giản nhất, nhưng cứ như vậy thì cô lại nợ anh một ân tình, nếu cứ mắc nợ thế thì một ngày nào đó cô phải trả giá.
“Anh nói gì thế, tôi có gì mà không yên tâm về anh. Tôi chỉ muốn họ phải trả giá, tối nay chi phí ngủ nghỉ của tôi họ phải chịu trách nhiệm. Người cho thuê xe còn thề thốt xe này chạy 50.000 dặm cũng không hư. Quá đáng.”
Cố Viên bật cười, mỗi lần Phú Tiểu Cảnh từ chối anh đều là lý do không muốn để người khác được lợi. Trước đây cô không chịu chuyển nhà vì không muốn Hứa Vi được lợi, bây giờ cô không đến nhà anh vì không muốn chỗ cho thuê xe được lợi. Miệng cô nói tàn nhẫn hơn ai hết mà kết quả thì không hề được lợi chút gì.
+
Sau rồi Phú Tiểu Cảnh lên xe Cố Viên, đổi từ vị trí ghế lái qua thành ghế sau. Xe cô đã được công ty kéo xe kéo đi, công ty cứu hộ chết tiệt kia sau khi cảnh sát được cảnh sát ra lệnh tìm chỗ ở cho Phú Tiểu Cảnh thì bảo cô đợi ở đây. Có thể sẽ quay lại nhanh, cũng có thể chẳng bao giờ trở lại.
Cố Viên để mở nóc xe, Phú Tiểu Cảnh ngồi trong xe ngắm trăng. Cô khoác bên ngoài một chiếc áo khoác bông, ngoài áo khoác bông còn trùm thêm chiếc chăn nên cả người phồng to.
“Em muốn nghe gì?”
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt.” Ca khúc phá vỡ không khí mờ ám lúc này.
Phú Tiểu Cảnh thấy Cố Viên đơ ra một lúc rồi anh cười, “Cái đó thật tình không có, em có thể đổi cái khác không.”
Cô nghĩ Cố Viên nhớ đến mẹ mình nhưng không tiện hỏi. Mỗi lần hỏi đến bố mẹ, anh đều lảng tránh. Mặc dù cô không nói nhiều về Phú Văn Ngọc với Cố Viên nhưng nếu anh hỏi, cô có thể nói tận mấy tiếng đồng hồ.
“Anh biết chơi saxophone à?”
“Trước kia anh có học qua, nhưng bây giờ thì không thạo nữa.”
Cố Viên tự mở bài Going Home.
“Anh biết thổi bài này không?”
“Chưa thử. Bài này chơi bằng saxophoen thẳng sẽ tốt hơn, nhưng anh chỉ có loại kèn cong.”
“À vậy sao.”
“Thôi, nếu em thật sự không muốn đến chỗ anh thì anh đưa em về nhà.”
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh cũng theo Cố Viên về nơi anh ở Hampton. Cho dù cô lựa chọn cách nào thì cuối cùng vẫn phải làm phiền đến Cố Viên, mà đến nhà anh thì là cách ít phiền nhất.
Cô ngồi ở ghế sau, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của công ty cho thuê xe và công ty cứu hộ.
+
Mặc dù Phú Tiểu Cảnh đã hình dung về độ giàu có của Cố Viên nhưng ga ra của anh lại nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Băng qua con đường dài rải sỏi trong sân, Phú Tiểu Cảnh đi đến lối vào đại sảnh, cô nhìn đôi giày thể thao trên chân, “Tôi có cần cởi giày không?”
“Không. Nhưng dưới sàn có hệ thống sưởi, em cởi giày có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
Phú Tiểu Cảnh cúi xuống cởi giày, nhét vào túi rồi đi theo sau Cố Viên, mang đôi vớ len xách theo túi to to bé bé. Trong một túi có để mấy bình xịt hơi cay, cô dứt khoát từ chối ý tốt muốn xách giúp của Cố Viên.
Cố Viên thả chậm bước chân lại đi bên cô, “Đúng ra anh phải dẫn em tham quan xung quanh nhưng bây giờ muộn rồi, anh không phiền em nghỉ ngơi.”
“Nhà của anh đẹp quá.”
“Đây là do chủ nhà trước trang trí, anh lười bố trí lại, nếu em đồng ý thì anh nhờ em ttư vấn.”
“Tôi đâu có bản lĩnh vậy? Anh tìm kiến trúc sư đi, chắc hẳn sẽ có kiến trúc sư làm hài lòng anh.”
Cố Viên đưa Phú Tiểu Cảnh đến phòng dành cho khách ở bên trái lầu hai, “Đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo, em tự lấy nhé. Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon. Nếu không có anh, hôm nay tôi…”
“Những lời này em nên giữ lại trong lòng đi.”
Đóng cửa, Phú Tiểu Cảnh ngã người lên ghế, mắng công ty cho thuê xe với công ty cứu hộ lần nữa. Nếu không có Cố Viên, thực sự cô không biết phải làm gì tối nay, nhưng với Cố Viên, cô cũng thực sự không biết phải làm gì với anh.
Cô dựa lưng vào ghế, cào cào tóc.
Bây giờ là giữa trưa trong nước, Phú Tiểu Cảnh gửi tin nhắn thoại qua cho mẹ.
“Bé con, sao giờ này chưa ngủ?”
“Ngủ không được, con muốn nói chuyện với mẹ.”
“Mẹ nghe Du Du nói, Vu Bác là người tốt, con phải nắm chắc. Mấy hôm nay bà già nằm viện…”
“Ngoại bệnh ạ?”
“Gãy xương, mấy bà già khác ngã một phát như thế thì ốm đau không dậy nổi, bà thì ngược lại, chưa tới mấy ngày đã xuống giường. Mẹ nói con ấy, càng là loại người này càng sống lâu, có thể mẹ chết mà bà già này vẫn sống đó, mẹ đã mua cho bả bảo hiểm tai nạn rồi, tính ra chi phí hoàn trả còn có lời.”
“Mẹ ơi, cần gì nói cho sướng miệng vậy, người ta nghe được còn tưởng mẹ ngược đãi ngoại đó.”
“Mẹ chăm bà ấy đủ tận tình tận nghĩa rồi, bả còn muốn nghe lời hay ý đẹp hả, mơ đi. Không nói tới bà nữa, mẹ định gửi cho con 2.000 đô mà mấy hôm nay bận quá không có thời gian đi ngân hàng, ngày mai mẹ sẽ đi gửi cho con.”
“Con không thiếu tiền, đừng gửi cho con.”
“Yêu không cần tốn tiền chắc? Cái loại yêu mà muốn chiếm lợi, chia đôi chi phí thì bảo hắn cút càng xa càng tốt, nhưng gặp được người tốt thì chúng ta không thể để người ta chi trả hết.”
“Gần đây việc học con rất bận, không có thời gian hẹn hò.”
“Mẹ biết con bận nhưng bận cũng phải dành thời gian ăn bữa cơm, đi tham quan bảo tàng một chuyến. Bé con, mẹ nói cho con nghe, có những người đàn ông tốt, nếu con lơ đãng một chút là bị người khác bắt mất.”
“Sáu tháng cuối năm nay con phải đi New Haven để học tiến sĩ, tới lúc đó tính cũng không muộn. Những mối quan hệ ở đất khách không kéo dài.”
“Con nói cũng có lý…”
“Mẹ, con muốn đi ngủ rồi. Nhớ đừng có gửi tiền cho con, mẹ cứ tự chăm sóc mình thật tốt, cho con gửi lời hỏi thăm bà ngoại.”
Phú Tiểu Cảnh không đợi bà lên tiếng đã tắt máy.
Phòng ngủ có một nhà tắm lớn. Dưới bồn rửa tay có bộ đồ vệ sinh của khách sạn 5 sao, xà phòng tắm gội. Tủ quần áo phòng ngủ, ngăn thứ ba từ dưới lên là để đồ ngủ nữ, quần áo lụa còn quấn bằng ruy băng, thắt nơ đẹp mắt. Logo thêu trên cổ áo nhắc Phú Tiểu Cảnh biết đây là món đồ có giá mà cô không mua nổi.
Phú Tiểu Cảnh chỉ mở một chai sữa tắm, sau đó vừa tắm vừa gội. Cô ngại không mở dầu gội, mặc dù cô biết cô có mở một trăm chai cũng không ảnh hưởng tới giá trị của Cố Viên.
Nếu cô đến đây, 99 bước hay 100 bước thì với người khác chẳng có gì khác nhau. Nhưng với bản thân cô, vẫn là có điểm khác nhau.
Bồn tắm trong phòng tắm màu trắng rộng rãi, có lẽ đủ để 3 người như cô nằm. Cô chỉ dùng vòi sen tắm vội vàng, lau khô rồi quấn một chiếc khăn tắm to ngồi sấy tóc.
Lúc này chuông điện thoại reo vang, giọng nói quen thuộc từ ống nghe vang lên.
“Em ngủ rồi à?”
“Chưa.”
“Vậy em mở cửa đi.”
Danh sách chương