Cố Viên đặt một tập tài liệu trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Ngôi nhà này chọn theo yêu cầu của em. Em có thể qua xem trước. Tới lúc đó mua hay thêu tùy theo ý em. Việc sửa chữa sẽ mất thời gian, em có thể thuê một chỗ ở tạm, đến lúc mua nhà thì trang trí tùy theo ý em.”
“Không ngờ anh hào phóng như vậy.”
Cô kìm nén cơn giận, lật tài liệu mà Cố Viên chuẩn bị. Mặc dù là thuê nhưng anh thật sự hào phóng, có thể so sánh với những daddy sugar mà cô nghiên cứu. Tuy rằng phòng để quần áo của Mai là được ngăn với phòng khách, nhưng nhà của cô ấy được coi là dạng tốt nhất trong những đối tượng nghiên cứu, xét cùng một khu vực đó, tiền thuê nhà loại một phòng khách một phòng ngủ cũng là một số tiền đáng kể. Mà nhà Mai ở so với tài liệu trong tay cô thì chẳng đáng gì.
Với ngoại hình của cô, nếu đem ra ngoài bán cho người khác chưa chắc được như giá hiện tại. Nghĩ tới đây, cô không khỏi tự giễu bật cười. Lâm Việt hỏi là cô thích LV hay Fendi, nhưng sẽ không bao giờ đưa cô Hermes.
Sau bao nhiêu ngày nghiên cứu thực tế, cô nắm rất rõ giá cả thị trường. Hành vi Cố Viên thế này coi như là nâng giá cô rất cao.
Tay Phú Tiểu Cảnh lật từng trang rất nhanh, mỗi trang đều là sự cám dỗ đối với cô. Chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ không cần lấy bao giày khỏi túi mỗi khi bước vào cửa, không phải trông chừng có người gõ cửa mỗi khi tắm, không cần mỗi phút mỗi giây đều chuẩn bị tinh thần đón nhận đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Cô không phải là Diogenes*, mỗi ngày sống trong thùng gỗ, phơi mình dưới nắng mặt trời, cô cũng muốn được sống khỏe, ăn ngon, dùng tốt. (Diogenes, còn được gọi là Diogenes the Cynic, là một nhà triết học Hy Lạp và là một trong những người sáng lập ra triết học Cynic.)
Phú Tiểu Cảnh đóng tập hồ sơ lại, ngẩng lên nhìn Cố Viên, “Thật sự anh từng ăn chuối đến nôn ra sao?”
“Thật.”
“Vậy anh thật đã từng ăn thịt gà đến nôn?”
“Tin tôi đi, tôi đã sống nghèo khổ, còn tệ hơn những gì em có thể tưởng tượng. Vì vậy tôi mong em không lặp lại những sai lầm của tôi. Tôi thích em, cho nên hy vọng mình có khả năng cải thiện cuộc sống của em, em không cần nghi ngờ thành ý của tôi.”
“Anh tìm tôi là để tìm đắng cay trong lúc ngọt ngào? Ăn sơn hào hải vị nhiều quá thì muốn tìm tôi cháo trắng rau dưa khai vị?”
Cố Viên không trả lời, mà móc trong túi một gói kẹo bông gòn, mở túi, lấy mấy cái nĩa và bật lửa. Phú Tiểu Cảnh nhìn kẹo bông gòn, khi lửa tắt, Cố Viên đưa café và kẹo cho cô, “Ăn đi cho ấm.”
Thấy Phú Tiểu Cảnh không nhận, Cố Viên để kẹo lên thành ly.
“Ống cống của anh có dơi thật sao?”
Cố Viên chỉ vết sẹo trên khuỷu tay, “Đây là dấu sẹo nó cắn, yên tâm, lúc đó tôi đã tiêm ngừa.”
Nếu vậy việc nghe tiếng súng nổ mỗi đêm là thật.
Anh không nói dối cô, chẳng qua những chuyện quá khứ mà cô nghĩ là hiện tại, anh cũng không giải thích. Kẹo bông gòn bị hơi café nóng bên dưới làm tan chảy, Phú Tiểu Cảnh nhìn kẹo bị tan dần, lúng túng thì có lúng túng, nhưng vì vết sẹo trên tay anh mà lửa giận đã giảm hơn một nửa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, “Thật sự với điều kiện của anh, cho dù không có tiền thì cũng có thể tìm được một người bạn gái nghiêm túc, tôi không trì hoãn việc yêu đương của anh.”
Thực tế cô càng tình nguyện cãi nhau với những người như Mạnh Tiêu Tiêu, mỗi câu của cô ta đều sơ hở, câu nào cũng có thể đánh trả.
“Nếu em không ăn thì kẹo sẽ chảy hết.”
Cố Viên cắn một miếng kẹo bông gòn sắp chảy hết, kéo mặt Phú Tiểu Cảnh, đưa kẹo bông gòn vào miệng cô, phần kẹo tan trong miệng cô. Cô sử dụng cả tay lẫn chân nhưng hoàn toàn không là đối thủ của Cố Viên.
Khi kẹo bông gòn tan hoàn toàn trong miệng cô, anh gối đầu lên vai cô, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô: “Em còn không phải là bạn gái tôi, em còn muốn tôi tìm ai nữa?”
Lời nói của anh nhẹ như kẹo bông gòn, nhưng lại giống như những viên đá nhỏ từng viên rơi vào lòng cô, cô sững người: “Ngài Cố, ngài lại làm gì thế?”
“Tôi trân trọng đề nghị em làm bạn gái tôi, em có đồng ý không?”
Cố Viên nâng mặt cô lên, tìm môi cô. Phú Tiểu Cảnh lại quay đầu tránh đi, lần này anh không dùng lực giữ lại nên cô dễ dàng tránh thoát.
“Chế độ của sugar baby, danh nghĩa bạn gái, anh thật sự đối đãi với tôi không tệ.”
“Sao em lại nghĩ vậy? Tôi thích em, dĩ nhiên cũng hy vọng em có cuộc sống tốt đẹp. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn, bỏ mặc em bị ức hiếp thì mới gọi là thích em? Vậy thì từ thích kia không đáng giá.”
“Thích” của Cố Viên thật sự rất đáng giá.
Bậc thang anh đã đưa cho Phú Tiểu Cảnh, cô không xuống thì có vẻ không biết điều.
Nhưng cô đúng là cố tình không biết điều, “Anh vừa nói có những điều ‘ý ở ngoài lời’, xem ra không phải thật sự có ý muốn tôi làm bạn gái anh.”
Cô không biết vì sao đột nhiên Cố Viên thay đổi quyết định nhưng cô nghĩ khi quyền chủ động của mối quan hệ này do Cố Viên nắm giữ, anh muốn thay đổi thì sẽ thay đổi, cô thật sự không thể nói nên chữ “Được.”
“Trước khi em nói những lời đó, tôi cũng không cho đó là chuyện đáng phải bàn. Tiền của tôi không phải trên trời rơi xuống, cho dù thế nào cũng không tiêu phí cho những phụ nữ không liên quan.”
“Buông tôi ra, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện với Cố Viên, cúi đầu nhìn xuống bàn, lò sưởi sau lưng rất nóng, “Lần cuối cùng anh yêu là khi nào?”
“Ở tuổi của tôi, nói tình cảm không có thì em không tin, nhưng tất cả là chuyện đã qua.”
“Vậy mỗi lần anh yêu đều phải chuẩn bị nhà mới à? Không phải rất mệt sao?”
Cố Viên nhéo tai Phú Tiểu Cảnh, “Làm khó em luôn muốn tiết kiệm tiền cho tôi.”
Phú Tiểu Cảnh né tay anh, “Dù tôi không đòi hỏi việc trong sạch của nam giới nhưng tôi vẫn hy vọng nửa kia của mình có những mối quan hệ tình cảm đơn giản.” cô ngẩng lên, “Vậy nên tôi nghĩ chúng ta không thích hợp. Anh quá lão luyện, tôi vẫn thích đàn ông đơn thuần một chút.”
“Em nói vậy không công bằng với tôi. Không phải ai cũng may mắn cả đời chỉ yêu một lần.”
“Tôi thích những người may mắn, như vậy tôi cũng có thể trở thành người may mắn. Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà.”
“Để đối mặt với những người suốt ngày nói xấu sau lưng em?”
“Thì coi như đó là niềm vui cuộc đời.”
“Em thà đối mặt với họ còn hơn đối diện với tôi?”
“Tôi đã trả tiền thuê căn nhà đó, tôi sống ở đó là chuyện đương nhiên. Dù cô ta có vu khống thế nào sau lưng thì cô ta không thể đuổi tôi ra ngoài.”
++++
++++
Chú thích:
Sugar dating (hẹn hò đường mật): chỉ việc hẹn hò trong đó một người sẽ nhận được tiền, quà tặng, hỗ trợ hoặc các lợi ích tài chính và vật chất khác từ người khác để đổi lấy một mối quan hệ xã hội hoặc tình ái ("company" hay "companionship").
Người nhận được những món quà thường là nữ được gọi là sugar baby hay bé cưng kẹo đường, trong khi đối tác trả tiền của họ được gọi là Sugar daddy hay Người cha kẹo đường (nếu là nam) và sugar mommy (nếu là nữ).
Sugar daddy/mommy thường tặng quà đắt tiền, hỗ trợ cả về mặt tài chính và "tình cảm” và “nhiều thứ khác nữa" cho những cô con gái-con trai nuôi (sugar baby) của mình trong một khoảng thời gian nhất định. Đối tác mở hầu bao thanh toán thường giàu có hơn, già hơn (thường trên 50)
Trong khi đó, sugar baby thường chỉ những cô gái rất trẻ, xinh đẹp và quyến rũ hoặc thanh niên trẻ đẹp trai, thân hình đẹp. Những cô gái/chàng trai trẻ này thường sẵn sàng làm mọi thứ để được "bố mẹ nuôi" chu cấp cho cuộc sống sung sướng hơn bình thườn
“Không ngờ anh hào phóng như vậy.”
Cô kìm nén cơn giận, lật tài liệu mà Cố Viên chuẩn bị. Mặc dù là thuê nhưng anh thật sự hào phóng, có thể so sánh với những daddy sugar mà cô nghiên cứu. Tuy rằng phòng để quần áo của Mai là được ngăn với phòng khách, nhưng nhà của cô ấy được coi là dạng tốt nhất trong những đối tượng nghiên cứu, xét cùng một khu vực đó, tiền thuê nhà loại một phòng khách một phòng ngủ cũng là một số tiền đáng kể. Mà nhà Mai ở so với tài liệu trong tay cô thì chẳng đáng gì.
Với ngoại hình của cô, nếu đem ra ngoài bán cho người khác chưa chắc được như giá hiện tại. Nghĩ tới đây, cô không khỏi tự giễu bật cười. Lâm Việt hỏi là cô thích LV hay Fendi, nhưng sẽ không bao giờ đưa cô Hermes.
Sau bao nhiêu ngày nghiên cứu thực tế, cô nắm rất rõ giá cả thị trường. Hành vi Cố Viên thế này coi như là nâng giá cô rất cao.
Tay Phú Tiểu Cảnh lật từng trang rất nhanh, mỗi trang đều là sự cám dỗ đối với cô. Chỉ cần cô đồng ý, cô sẽ không cần lấy bao giày khỏi túi mỗi khi bước vào cửa, không phải trông chừng có người gõ cửa mỗi khi tắm, không cần mỗi phút mỗi giây đều chuẩn bị tinh thần đón nhận đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Cô không phải là Diogenes*, mỗi ngày sống trong thùng gỗ, phơi mình dưới nắng mặt trời, cô cũng muốn được sống khỏe, ăn ngon, dùng tốt. (Diogenes, còn được gọi là Diogenes the Cynic, là một nhà triết học Hy Lạp và là một trong những người sáng lập ra triết học Cynic.)
Phú Tiểu Cảnh đóng tập hồ sơ lại, ngẩng lên nhìn Cố Viên, “Thật sự anh từng ăn chuối đến nôn ra sao?”
“Thật.”
“Vậy anh thật đã từng ăn thịt gà đến nôn?”
“Tin tôi đi, tôi đã sống nghèo khổ, còn tệ hơn những gì em có thể tưởng tượng. Vì vậy tôi mong em không lặp lại những sai lầm của tôi. Tôi thích em, cho nên hy vọng mình có khả năng cải thiện cuộc sống của em, em không cần nghi ngờ thành ý của tôi.”
“Anh tìm tôi là để tìm đắng cay trong lúc ngọt ngào? Ăn sơn hào hải vị nhiều quá thì muốn tìm tôi cháo trắng rau dưa khai vị?”
Cố Viên không trả lời, mà móc trong túi một gói kẹo bông gòn, mở túi, lấy mấy cái nĩa và bật lửa. Phú Tiểu Cảnh nhìn kẹo bông gòn, khi lửa tắt, Cố Viên đưa café và kẹo cho cô, “Ăn đi cho ấm.”
Thấy Phú Tiểu Cảnh không nhận, Cố Viên để kẹo lên thành ly.
“Ống cống của anh có dơi thật sao?”
Cố Viên chỉ vết sẹo trên khuỷu tay, “Đây là dấu sẹo nó cắn, yên tâm, lúc đó tôi đã tiêm ngừa.”
Nếu vậy việc nghe tiếng súng nổ mỗi đêm là thật.
Anh không nói dối cô, chẳng qua những chuyện quá khứ mà cô nghĩ là hiện tại, anh cũng không giải thích. Kẹo bông gòn bị hơi café nóng bên dưới làm tan chảy, Phú Tiểu Cảnh nhìn kẹo bị tan dần, lúng túng thì có lúng túng, nhưng vì vết sẹo trên tay anh mà lửa giận đã giảm hơn một nửa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, “Thật sự với điều kiện của anh, cho dù không có tiền thì cũng có thể tìm được một người bạn gái nghiêm túc, tôi không trì hoãn việc yêu đương của anh.”
Thực tế cô càng tình nguyện cãi nhau với những người như Mạnh Tiêu Tiêu, mỗi câu của cô ta đều sơ hở, câu nào cũng có thể đánh trả.
“Nếu em không ăn thì kẹo sẽ chảy hết.”
Cố Viên cắn một miếng kẹo bông gòn sắp chảy hết, kéo mặt Phú Tiểu Cảnh, đưa kẹo bông gòn vào miệng cô, phần kẹo tan trong miệng cô. Cô sử dụng cả tay lẫn chân nhưng hoàn toàn không là đối thủ của Cố Viên.
Khi kẹo bông gòn tan hoàn toàn trong miệng cô, anh gối đầu lên vai cô, từng chữ từng chữ truyền đến tai cô: “Em còn không phải là bạn gái tôi, em còn muốn tôi tìm ai nữa?”
Lời nói của anh nhẹ như kẹo bông gòn, nhưng lại giống như những viên đá nhỏ từng viên rơi vào lòng cô, cô sững người: “Ngài Cố, ngài lại làm gì thế?”
“Tôi trân trọng đề nghị em làm bạn gái tôi, em có đồng ý không?”
Cố Viên nâng mặt cô lên, tìm môi cô. Phú Tiểu Cảnh lại quay đầu tránh đi, lần này anh không dùng lực giữ lại nên cô dễ dàng tránh thoát.
“Chế độ của sugar baby, danh nghĩa bạn gái, anh thật sự đối đãi với tôi không tệ.”
“Sao em lại nghĩ vậy? Tôi thích em, dĩ nhiên cũng hy vọng em có cuộc sống tốt đẹp. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn, bỏ mặc em bị ức hiếp thì mới gọi là thích em? Vậy thì từ thích kia không đáng giá.”
“Thích” của Cố Viên thật sự rất đáng giá.
Bậc thang anh đã đưa cho Phú Tiểu Cảnh, cô không xuống thì có vẻ không biết điều.
Nhưng cô đúng là cố tình không biết điều, “Anh vừa nói có những điều ‘ý ở ngoài lời’, xem ra không phải thật sự có ý muốn tôi làm bạn gái anh.”
Cô không biết vì sao đột nhiên Cố Viên thay đổi quyết định nhưng cô nghĩ khi quyền chủ động của mối quan hệ này do Cố Viên nắm giữ, anh muốn thay đổi thì sẽ thay đổi, cô thật sự không thể nói nên chữ “Được.”
“Trước khi em nói những lời đó, tôi cũng không cho đó là chuyện đáng phải bàn. Tiền của tôi không phải trên trời rơi xuống, cho dù thế nào cũng không tiêu phí cho những phụ nữ không liên quan.”
“Buông tôi ra, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Phú Tiểu Cảnh ngồi đối diện với Cố Viên, cúi đầu nhìn xuống bàn, lò sưởi sau lưng rất nóng, “Lần cuối cùng anh yêu là khi nào?”
“Ở tuổi của tôi, nói tình cảm không có thì em không tin, nhưng tất cả là chuyện đã qua.”
“Vậy mỗi lần anh yêu đều phải chuẩn bị nhà mới à? Không phải rất mệt sao?”
Cố Viên nhéo tai Phú Tiểu Cảnh, “Làm khó em luôn muốn tiết kiệm tiền cho tôi.”
Phú Tiểu Cảnh né tay anh, “Dù tôi không đòi hỏi việc trong sạch của nam giới nhưng tôi vẫn hy vọng nửa kia của mình có những mối quan hệ tình cảm đơn giản.” cô ngẩng lên, “Vậy nên tôi nghĩ chúng ta không thích hợp. Anh quá lão luyện, tôi vẫn thích đàn ông đơn thuần một chút.”
“Em nói vậy không công bằng với tôi. Không phải ai cũng may mắn cả đời chỉ yêu một lần.”
“Tôi thích những người may mắn, như vậy tôi cũng có thể trở thành người may mắn. Muộn lắm rồi, tôi phải về nhà.”
“Để đối mặt với những người suốt ngày nói xấu sau lưng em?”
“Thì coi như đó là niềm vui cuộc đời.”
“Em thà đối mặt với họ còn hơn đối diện với tôi?”
“Tôi đã trả tiền thuê căn nhà đó, tôi sống ở đó là chuyện đương nhiên. Dù cô ta có vu khống thế nào sau lưng thì cô ta không thể đuổi tôi ra ngoài.”
++++
++++
Chú thích:
Sugar dating (hẹn hò đường mật): chỉ việc hẹn hò trong đó một người sẽ nhận được tiền, quà tặng, hỗ trợ hoặc các lợi ích tài chính và vật chất khác từ người khác để đổi lấy một mối quan hệ xã hội hoặc tình ái ("company" hay "companionship").
Người nhận được những món quà thường là nữ được gọi là sugar baby hay bé cưng kẹo đường, trong khi đối tác trả tiền của họ được gọi là Sugar daddy hay Người cha kẹo đường (nếu là nam) và sugar mommy (nếu là nữ).
Sugar daddy/mommy thường tặng quà đắt tiền, hỗ trợ cả về mặt tài chính và "tình cảm” và “nhiều thứ khác nữa" cho những cô con gái-con trai nuôi (sugar baby) của mình trong một khoảng thời gian nhất định. Đối tác mở hầu bao thanh toán thường giàu có hơn, già hơn (thường trên 50)
Trong khi đó, sugar baby thường chỉ những cô gái rất trẻ, xinh đẹp và quyến rũ hoặc thanh niên trẻ đẹp trai, thân hình đẹp. Những cô gái/chàng trai trẻ này thường sẵn sàng làm mọi thứ để được "bố mẹ nuôi" chu cấp cho cuộc sống sung sướng hơn bình thườn
Danh sách chương