Người dịch: Diệp Lam Khuê
Muốn nói tại sao Yến Tư Thành và nhóm người Tiểu Bàn đánh nhau…hoặc nói tại sao Yến Tư Thành đánh cả nhóm người của Tiểu Bàn…
Truy cứu căn nguyên, vẫn là do rượu gây họa.
Thời điểm Yến Tư Thành rời khỏi Lý Viện Viện để tìm Tiểu Bàn, Tiểu Bàn và vài ba cậu sinh viên còn đang loanh quanh bên ngoài trường học. Yến Tư Thành thính tai, ngay từ lúc ăn cơm đã nghe thấy một bàn khác tán gẫu qua lại không ít tin đồn vớ vẩn liên quan đến Lý Viện Viện, hiện tại mấy người này vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện phiếm về Lý Viện Viện.
Trước kia công chúa thích Giang Đồng Bân, đây là sự thật, người ngoài đùa cợt lung tung trêu ghẹo vài câu thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ công chúa và Giang Đồng Bân không còn quan hệ, những lời đàm tiếu này liền nghe thật chói tai.
Ý định ban đầu của Yến Tư Thành khi tìm bọn họ là muốn bảo bọn họ từ nay về sau không nên nhắc lại sự tình liên quan đến Lý Viện Viện, thích cũng được ghét cũng được, chuyện này hoàn toàn dừng ở đây, hắn không muốn có người rảnh rỗi bàn luận tạo thành phiền nhiễu cho Lý Viện Viện.
Nhưng nào ngờ, mấy cậu sinh viên say rượu cái gì cũng không có, từ đầu tới chân chỉ có tính khí nóng nảy, vừa mới nói hai ba câu, một người liền vung nắm đấm về phía Yến Tư Thành.
Kết quả đương nhiên ai cũng có thể đoán được.
Lúc cảnh sát đến nơi, bốn con người, tính luôn Tiểu Bàn, toàn bộ đều đã biến thành mặt mũi bầm dập.
Tiểu Bàn rất oan ức, trực tiếp giải thích với cảnh sát:
“Tôi không có động thủ mà! Tôi không có động thủ! Là hắn đánh tôi!”
Yến Tư Thành liếc cậu ta một cái, im lặng không tiếng động nhìn phương xa.
“Im lặng, tất cả im lặng.”
Cảnh sát đẩy hết mọi người lên chung một xe, sau đó xuất phát về đồn công an.
Yến Tư Thành cảm thấy bản thân càng mất mặt hơn, ở Đại Đường, xưa nay chỉ có phần hắn bắt giữ người khác, nhưng đến nơi này thì bị đảo ngược, hắn không dám gọi điện thoại báo cho Lý Viện Viện, sợ Lý Viện Viện ghét bỏ hắn. Lúc vào đồn công an, Yến Tư Thành kinh ngạc phát hiện trong trí nhớ của mình thế mà lại có tên của cảnh sát trực ban ở đây.
“Nhóc con, cậu tới nữa hả?” Một viên cảnh sát bước đến gần hắn, thái độ xem ra rất quen thuộc, “Bữa nay lại đánh nhau với ai, vì cái gì?” Nghe có vẻ như, Yến Tư Thành trước kia đúng là khách quen ở đây.
Yến Tư Thành nhìn lướt sang bên cạnh, mấy người này vốn đã uống quá nhiều rượu, hiện tại bị Yến Tư Thành tẩn một trận, đầu óc càng choáng váng mơ hồ, một hai người bụm đầu ngồi liêu xiêu lẹo vẹo trên ghế, Yến Tư Thành mặt không biến sắc nói:
“Bọn họ uống nhiều rồi khiêu khích gây sự.”
Tiểu Bàn vẫn còn chút tỉnh táo, nghe xong câu đó, lập tức đập tay ghế muốn đứng dậy, Yến Tư Thành lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Tiểu Bàn đột nhiên cảm thấy cái bao tử bị đạp một cước của mình rét run. Cứ tiếp tục thành thành thật thật ôm bụng ngồi yên thôi.
Viên cảnh sát làm biên bản nhìn Yến Tư Thành vài lần:
“Rồi, từng đứa từng đứa tới nói.”
Đợi sau khi Lý Viện Viện mặc nguyên bộ đồ ngủ hỏi thăm suốt chặng đường mới đến được đồn công an thì đã là mười một giờ đêm. Những bạn học khác đều lần lượt được người ta nhận về hết, chỉ còn Yến Tư Thành ngồi trên ghế tựa trong phòng chờ.
Phòng chờ trống trơn khiến Yến Tư Thành trông có chút cô đơn, Lý Viện Viện đẩy cửa tiến vào, bốn mắt giao nhau, Yến Tư Thành nhìn nhìn cả người toàn đồ ngủ của cô, trái tim bỗng chốc ấm áp, nhưng cũng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Hắn lại làm công chúa lo lắng rồi…
Lý Viện Viện gấp gáp xông lên mấy bước, khóe miệng Yến Tư Thành giật giật, vừa định mở miệng xin lỗi, Lý Viện Viện đã lướt qua hắn nhanh như gió, trực tiếp đi về phía căn phòng gần đấy. Yến Tư Thành sững sờ, trong lòng bất chợt dâng trào một nỗi sợ hãi…
Hắn tạo thêm phiền phức cho công chúa, kết quả bây giờ điện hạ tức giận tới mức thậm chí một lời cũng không muốn nói với hắn sao? Giữa lúc hoảng hốt, Lý Viện Viện xoay người hô to một câu:
“Tư Thành chờ chút, em ra hẵng nói!”
Sau đó tức khắc đâm đầu vào nhà vệ sinh, quả đúng là…‘nỗi buồn’ khẩn cấp mà…(1)
Yến Tư Thành dở khóc dở cười. Ngay lúc này, viên cảnh sát trực ban đến gọi hắn:
“Yến Tư Thành, cậu có thể đi rồi.”
Tối hôm nay Lý Viện Viện ăn không ít thứ, lo lắng tìm suốt quãng đường, thời điểm bước vào đồn công an cái bụng đã đau chịu không nổi, cô cấp tốc giải quyết vấn đề của bản thân xong, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng khi quay trở ra phòng chờ thì không còn nhìn thấy bóng dáng của Yến Tư Thành nữa.
Lý Viện Viện tìm một vòng, hỏi cả cảnh sát trực ban, viên cảnh sát chỉ chỉ bên ngoài, Lý Viện Viện đẩy cửa bước ra, không ngờ lại trông thấy trong khu đất trống trước đồn có một người đàn ông vừa đánh vừa chửi Yến Tư Thành.
“…Còn tưởng mày sống yên ổn được vài ngày! Mày muốn làm tao tức chết mà!”
Lý Viện Viện đứng hơi xa, nghe thấy hai ba câu rời rạc chứ không nghe được toàn bộ, nhưng nhìn Yến Tư Thành bị đánh như thế thì thật sự là chấn động thị giác quá thể.
Yến Tư Thành chỉ chịu đòn chứ không hề đánh trả, Lý Viện Viện cho rằng Yến Tư Thành đã trông thấy cô, không muốn tiếp tục gây rắc rối, bởi vậy mới nhẫn nại với những hành động hung hãn của đối phương, nhưng trưởng thị vệ của cô thì đâu thể để mặc cho người khác đánh mắng! Yến Tư Thành cùng cô lớn lên từ nhỏ, cô chưa bao giờ hạ lệnh trách phạt hắn, làm sao có thể để người khác đánh chứ!
Lý Viện Viện nổi giận đùng đùng lóc cóc chạy tới.
Cô nhảy vọt vào giữa hai người một cách thô bạo, dang hai tay, che chở Yến Tư Thành ở phía sau hệt như đang bảo vệ gà con, vì dang tay quá mạnh, cái bụng bất ngờ ưỡn ra khiến một chiếc cúc trên áo ngủ đứt văng, bắn thẳng lên mặt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, Lý Viện Viện gay gắt quát to:
“Không cho phép đánh!”
Cô trợn trừng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Người đàn ông ấy cũng trợn mắt với cô:
“Cô là ai? Tôi đánh nó thì mắc mớ gì tới cô!”
Lý Viện Viện mở miệng, khí thế hùng hổ:
“Yến Tư Thành là người của tôi, ông không được phép tổn thương anh ấy một chút nào nữa!”
Người đàn ông trung niên sững sờ:
“Cô…Người của cô?”
“Không sai! Ông cách anh ấy xa một chút!”
Đáy lòng Yến Tư Thành ấm áp, nhưng sau sự ấm áp đó lại là từng trận gió không biết mệt mỏi thổi qua trái tim hắn, hắn phải đại nghịch bất đạo lấy tay kéo kéo góc áo của Lý Viện Viện, khàn giọng thì thào:
“Viện Viện…Đây là…ba anh.”
Ba? Cha?(2)
Lý Viện Viện ngây ngốc.
Cô chỉ có cảm giác, ngày hôm nay đại khái là bản thân mình quả thật ăn nhiều đến độ đầu óc thiểu năng luôn rồi, thế mà không hề đoán ra mối quan hệ ở trình độ này! Thực sự…quá mất mặt.
Yến Thành Quốc cũng ngốc ngốc quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, mặc đồ ngủ đi dép lê, đôi dép đó là của Yến Tư Thành, Yến Thành Quốc nhận ra, là Yến Tư Thành đem từ nhà lên trường học, mà hiện tại lại mang trên chân của một đứa con gái…Đây là…Đã ở chung rồi sao? Yến Thành Quốc nhịn xuống sự kinh ngạc, con mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng lại trên bụng của Lý Viện Viện.
Ban nãy Lý Viện Viện quá kích động, vừa nhấc hai tay ưỡn bụng một cái, làm đứt một cái cúc áo, bây giờ phần da thịt ngay giữa áo và quần lộ ra, trắng muốt, tỏ rõ cái bụng của cô tròn trịa cỡ nào.
Yến Thành Quốc lắc đầu không dám tin, ông hiểu quan điểm của con trai ông, có nói gì thì nó cũng sẽ không thích cô bé trước mắt đâu, trừ phi…Trừ phi…
Sắc mặt Yến Thành Quốc dần dần thay đổi, ông cứng đơ nhìn chòng chọc bụng của Lý Viện Viện, Lý Viện Viện kéo kéo quần áo của mình, cố gắng giữ bình tĩnh che đi da thịt, Yến Tư Thành lặng lẽ đem Lý Viện Viện ra sau lưng hắn để hắn che chắn cho cô.
Yến Thành Quốc gật gật đầu:
“Giỏi, giỏi, biết chăm sóc người ta quá nhỉ.” Ông nhìn Yến Tư Thành chằm chằm, “Thế sao trước giờ mày không thông cảm cho ba mày một chút chứ?” Ánh mắt của Yến Thành Quốc trở nên dữ tợn, “Mày đúng là muốn tao tức chết mà!”
Ông vừa tìm thấy chiếc điện thoại di động liền nhắm thẳng mặt Yến Tư Thành nện xuống, Yến Tư Thành nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát chiếc điện thoại đang đánh tới.
Yến Thành Quốc càng tức giận, cả người phát run:
“Ngày hôm nay tao phải đánh chết mày thằng ranh con! Cái thằng khốn nạn chỉ biết gây họa!”
Yến Thành Quốc vươn tay bắt được cánh tay của Yến Tư Thành, vừa kéo qua liền đấm một đấm lên mặt Yến Tư Thành. Lý Viện Viện đứng sau lưng hắn hít mạnh một hơi đầy khí lạnh, Yến Tư Thành hầu như chỉ theo bản năng giơ tay đón đỡ nắm đấm đang lao tới của Yến Thành Quốc, tiến một bước, dùng vai đẩy Yến Thành Quốc một phát, khiến Yến Thành Quốc buộc lòng phải lùi về sau, rời khỏi phạm vi có thể đánh trúng Lý Viện Viện.
Yến Thành Quốc bị Yến Tư Thành chống trả thì sững sờ, khi đã phục hồi tinh thần lại càng kích động đến lửa giận ngút trời, ông lập tức túm lấy cổ áo của Yến Tư Thành, vung quyền đánh tới, Yến Tư Thành lùi lại, dễ dàng nghiêng đầu tránh thoát. Yến Thành Quốc dùng hết sức lực toàn thân đánh mấy quyền, chẳng qua quyền nào quyền nấy đều đánh vào khoảng không, rõ ràng Yến Tư Thành vẫn còn bị ông bắt giữ, nhưng ông làm sao cũng đánh không được.
Yến Thành Quốc vừa tức vừa ảo não, giận đỏ cả mặt:
“Mày có bản lĩnh gớm nhỉ! Tao cho mày tránh này!”
Ông nói xong liền giơ chân đạp Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành tập võ từ bé, một thân công phu sớm đã thành nền tảng vững chắc trong lòng, hiện tại công chúa lại đang đứng sau lưng hắn, bốn chữ ‘bảo vệ công chúa’ cắm rễ trong tâm trí từ nhỏ tới lớn thúc đẩy hắn tung một cước mà bản thân hắn gần như không thể khống chế đá văng cái chân của Yến Thành Quốc.
Thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức, nhưng một cước này lại đá trúng vị trí xương cẳng chân không có cơ bắp bao quanh. Yến Thành Quốc bị đá tức khắc rụt chân về, ôm cẳng chân nhảy tưng tưng mấy cái.
“Thằng ranh con!”
Yến Thành Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nộ khí công tâm nhất thời không tìm được lời nào khác để mắng chửi:
“Thằng ranh…” Ông vừa nói vừa xoa cẳng chân, đau kinh khủng, chỉ có thể liên tục mắng: “Thằng ranh con!”
Yến Tư Thành thấy Yến Thành Quốc bị mình đá vào chỗ dễ đau đớn, hắn cũng không nỡ cho lắm. Cha mẹ Yến Tư Thành mất sớm, sau đó hắn liền vào phủ công chúa bảo hộ công chúa tới tận bây giờ, đời này hắn đã có chủ nhân, đã có cấp trên, nhưng ấn tượng về cha mẹ thì ít ỏi và mờ nhạt vô cùng.
Thuở nhỏ hắn thường hâm mộ những người cùng làm thị vệ với hắn, bọn họ vẫn còn gia đình giúp đỡ, còn có người nhà quan tâm, tình thân lo lắng. Sau này hắn trở thành trưởng thị vệ, hắn không hề chú ý đến việc tư của kẻ khác, duy chỉ có chuyện bất hiếu với cha mẹ, hắn mới thường xuyên răn dạy cấp dưới. Yến Tư Thành luôn nghĩ trong lòng, nếu cha mẹ hắn vẫn còn, hắn nhất định sẽ dùng sự nỗ lực lớn nhất của mình để hiếu kính họ.
Nào biết ý trời trêu ngươi như vậy, hắn thực sự có “cha mẹ”, nhưng hắn và “cha đẻ” vừa giáp mặt, chưa kịp nói mấy câu thì đã diễn màn bạo lực rồi, hắn còn xô cha một cái, đá cha một cước nữa đấy.
Tuy rằng đó không phải là người cha chân chính của hắn, nhưng Yến Tư Thành vẫn cảm thấy bản thân quả thật có chỗ sai.
“Chỉ cần người không gây tổn hại cho cô ấy, con tùy ý người xử trí.” Yến Tư Thành biểu đạt lòng tôn kính cao cả với Yến Thành Quốc.
“Xử trí! Ngày hôm nay tao phải giải quyết mày! Tao…tao…”
Yến Thành Quốc quay tới quay lui, không tìm được thứ gì, chỉ có đôi tay trống không, thế là một trận bạt tai liền đổ ập xuống khuôn mặt của Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành không tránh, tiếng bạt tai bốp bốp khiến Lý Viện Viện nghe mà căng thẳng trong lòng.
Yến Thành Quốc cũng sửng sốt, ông không ngờ rằng con trai ông thực sự nói lời giữ lời, cứ để ông đánh bồm bộp một trận như vậy. Đánh xong, lòng bàn tay đau nhói làm lửa giận của Yến Thành Quốc được trút bỏ không ít. Ông thở hồng hộc trừng mắt nhìn Yến tư Thành.
Mặt Yến Tư Thành sưng đỏ, hắn cúi đầu đứng yên, cực kỳ giống bộ dáng bé ngoan đang nhận lỗi.
Yến Thành Quốc nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn nhìn Lý Viện Viện đứng phía sau.
Lúc này Lý Viện Viện đang túm lấy chỗ vạt áo bị đứt nút để che đi phần bụng, kỳ thực cô cũng không mập tới mức có thể căng rách áo quần, chẳng qua ban nãy động tác kích động quá lớn, cái bụng lại vừa vặn là điểm cao nhất trên cơ thể, cúc áo nằm ở nơi đầu sóng ngọn gió đó tự nhiên không chịu nổi áp lực nên mới bục ra.
Lý Viện Viện thấy tầm mắt của Yến Thành Quốc rơi trên người mình, cô giấu hết tất cả tâm tình vừa rồi xuống đáy lòng, khách khí nở nụ cười hệt như đang chiêu đãi khách quý ở phủ công chúa, nhưng cô lập tức nghĩ lại, đây là phụ thân của Yến Tư Thành, là trưởng bối, hiện tại cô không phải là công chúa, cũng không có tư cách mang thân phận ấy, vẫn nên hành lễ với trưởng bối thì hơn.
Ngay tức khắc, Lý Viện Viện cúi người chào Yến Thành Quốc.
Yến Thành Quốc chẳng biết tại sao tay ông lại run rẩy, giống như có chút nhận không nổi. Im lặng hồi lâu, mãi đến khi Lý Viện Viện đã đứng thẳng người, Yến Thành Quốc mới chỉ vào Lý Viện Viện hỏi Yến Tư Thành:
“Cô bé này đang ở chỗ nào?”
Ông vừa hỏi vừa đánh giá Lý Viện Viện, nút áo trên bụng Lý Viện Viện bị đứt mất, đây vốn là tình huống khiến người ta vừa lúng túng vừa quẫn bách, nhưng bây giờ Lý Viện Viện đứng ở chỗ đó, sắc mặt trấn định như cũ, tay níu giữ vạt áo, không phải là không bứt rứt khó chịu, mà là thành công che giấu sự khó chịu của mình. Yến Thành Quốc luôn có mắt nhìn người, ông cảm thấy cô gái này tuy dáng dấp không đẹp đẽ gì, nhưng thái độ tu dưỡng cũng không tệ.
Ông là một thương nhân, thời thời khắc khắc đều có bàn tính riêng ở trong lòng.
Yến Tư Thành quay đầu nhìn Lý Viện Viện một cái, sau đó quyết định mặt không biến sắc bịa chuyện:
“Là bạn học.”
Lửa giận dưới đáy lòng của Yến Thành Quốc lại phực cháy, vung tay chuẩn bị đánh người:
“Thằng ranh này còn lừa tao!”
“Là bạn bè.”
Yến Thành Quốc cười lạnh, chỉ vào đôi dép của Lý Viện Viện:
“Bạn ở chung chứ gì? Mày coi ba mày là đứa mù sao? Mày nói thật cho đàng hoàng cho tao!”
Ông ngừng một chút, hỏi:
“Sống chung bao lâu rồi?”
Nếu nghiêm túc tính toán, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện ở cùng nhau ước chừng hơn mười năm rồi.
Yến Tư Thành không hề do dự ngó lơ đáp áp chân thực nhất này, lựa chọn một cái đáp án chân thực khác:
“Một tuần.”
“Lừa bố mày à!” Không ngờ câu trả lời vô cùng thành thật của Yến Tư Thành lại càng kích thích sự phẫn nộ của Yến Thành Quốc, “Tao bảo mày nói thật! Ở chung bao lâu rồi?!”
Chẳng lẽ phải nói là hơn mười năm à….
Yến Tư Thành cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn thở dài nói:
“Quả thực chỉ có một tuần.”
“Một tuần sao có thể có lớn như vậy!”
Yến Thành Quốc hít sâu, nhịn cơn giận xuống:
“Mày nói mau, mấy tháng rồi? Mày gây họa cũng không phải lần một lần hai, mày phải thành thật khai ra, tao còn có thể giúp mày nghĩ biện pháp, còn che đậy được cho mày, nói đi!”
Yến Tư Thành giật mình, đờ người quay sang nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lại ngơ ngác nhìn Yến Thành Quốc:
“Bác trai, bác nói cái gì mấy tháng rồi?”
“Đứa bé đó!” Yến Thành Quốc cau mày, “Còn muốn giả ngu sao? Đứa bé trong bụng cô, mấy tháng rồi?!”
Lý Viện Viện giữ nguyên tư thế túm lấy vạt áo, hóa đá tại chỗ.
Yến Tư Thành cũng hoảng hồn, ánh mắt dại ra.
Bụng của cô…chẳng lẽ lại trông giống như đang mang một đứa trẻ à….
Tác giả có lời muốn nói:
Đã bù đắp ~
Cảm tạ trang địa lôi của hai muội muội CL và Nho Khô ~╭(╯3╰)╮
Lại nói, A Cửu mặc quần áo rộng thùng thình đi tàu điện ngầm một lần nữa, thật sự có người nhường chỗ ngồi cho tôi đấy…
Lúc đó tôi không chút do dự ngồi xuống, trong lòng cảm thấy vị nam sĩ này thực đúng là thân sĩ a ~
Nhưng vừa mới nghĩ lại…
Mặt đều đỏ ORZ
Thực sự là một câu chuyện cực kỳ thương tâm QAQ
(1) Nguyên văn: niệu cấp – dịch nghĩa gốc của ‘niệu’ thì mất hay nên ta dùng ‘nỗi buồn’, nghe cũng hài hơn ^^
(2) Ba 爸 (phát âm: “bà”), Cha 爹 (phát âm: “diē”) – khác nhau ở chỗ cái nào thông dụng ở hiện đại, cái nào ở cổ đại thôi.
Muốn nói tại sao Yến Tư Thành và nhóm người Tiểu Bàn đánh nhau…hoặc nói tại sao Yến Tư Thành đánh cả nhóm người của Tiểu Bàn…
Truy cứu căn nguyên, vẫn là do rượu gây họa.
Thời điểm Yến Tư Thành rời khỏi Lý Viện Viện để tìm Tiểu Bàn, Tiểu Bàn và vài ba cậu sinh viên còn đang loanh quanh bên ngoài trường học. Yến Tư Thành thính tai, ngay từ lúc ăn cơm đã nghe thấy một bàn khác tán gẫu qua lại không ít tin đồn vớ vẩn liên quan đến Lý Viện Viện, hiện tại mấy người này vừa đi vừa tiếp tục nói chuyện phiếm về Lý Viện Viện.
Trước kia công chúa thích Giang Đồng Bân, đây là sự thật, người ngoài đùa cợt lung tung trêu ghẹo vài câu thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ công chúa và Giang Đồng Bân không còn quan hệ, những lời đàm tiếu này liền nghe thật chói tai.
Ý định ban đầu của Yến Tư Thành khi tìm bọn họ là muốn bảo bọn họ từ nay về sau không nên nhắc lại sự tình liên quan đến Lý Viện Viện, thích cũng được ghét cũng được, chuyện này hoàn toàn dừng ở đây, hắn không muốn có người rảnh rỗi bàn luận tạo thành phiền nhiễu cho Lý Viện Viện.
Nhưng nào ngờ, mấy cậu sinh viên say rượu cái gì cũng không có, từ đầu tới chân chỉ có tính khí nóng nảy, vừa mới nói hai ba câu, một người liền vung nắm đấm về phía Yến Tư Thành.
Kết quả đương nhiên ai cũng có thể đoán được.
Lúc cảnh sát đến nơi, bốn con người, tính luôn Tiểu Bàn, toàn bộ đều đã biến thành mặt mũi bầm dập.
Tiểu Bàn rất oan ức, trực tiếp giải thích với cảnh sát:
“Tôi không có động thủ mà! Tôi không có động thủ! Là hắn đánh tôi!”
Yến Tư Thành liếc cậu ta một cái, im lặng không tiếng động nhìn phương xa.
“Im lặng, tất cả im lặng.”
Cảnh sát đẩy hết mọi người lên chung một xe, sau đó xuất phát về đồn công an.
Yến Tư Thành cảm thấy bản thân càng mất mặt hơn, ở Đại Đường, xưa nay chỉ có phần hắn bắt giữ người khác, nhưng đến nơi này thì bị đảo ngược, hắn không dám gọi điện thoại báo cho Lý Viện Viện, sợ Lý Viện Viện ghét bỏ hắn. Lúc vào đồn công an, Yến Tư Thành kinh ngạc phát hiện trong trí nhớ của mình thế mà lại có tên của cảnh sát trực ban ở đây.
“Nhóc con, cậu tới nữa hả?” Một viên cảnh sát bước đến gần hắn, thái độ xem ra rất quen thuộc, “Bữa nay lại đánh nhau với ai, vì cái gì?” Nghe có vẻ như, Yến Tư Thành trước kia đúng là khách quen ở đây.
Yến Tư Thành nhìn lướt sang bên cạnh, mấy người này vốn đã uống quá nhiều rượu, hiện tại bị Yến Tư Thành tẩn một trận, đầu óc càng choáng váng mơ hồ, một hai người bụm đầu ngồi liêu xiêu lẹo vẹo trên ghế, Yến Tư Thành mặt không biến sắc nói:
“Bọn họ uống nhiều rồi khiêu khích gây sự.”
Tiểu Bàn vẫn còn chút tỉnh táo, nghe xong câu đó, lập tức đập tay ghế muốn đứng dậy, Yến Tư Thành lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Tiểu Bàn đột nhiên cảm thấy cái bao tử bị đạp một cước của mình rét run. Cứ tiếp tục thành thành thật thật ôm bụng ngồi yên thôi.
Viên cảnh sát làm biên bản nhìn Yến Tư Thành vài lần:
“Rồi, từng đứa từng đứa tới nói.”
Đợi sau khi Lý Viện Viện mặc nguyên bộ đồ ngủ hỏi thăm suốt chặng đường mới đến được đồn công an thì đã là mười một giờ đêm. Những bạn học khác đều lần lượt được người ta nhận về hết, chỉ còn Yến Tư Thành ngồi trên ghế tựa trong phòng chờ.
Phòng chờ trống trơn khiến Yến Tư Thành trông có chút cô đơn, Lý Viện Viện đẩy cửa tiến vào, bốn mắt giao nhau, Yến Tư Thành nhìn nhìn cả người toàn đồ ngủ của cô, trái tim bỗng chốc ấm áp, nhưng cũng đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Hắn lại làm công chúa lo lắng rồi…
Lý Viện Viện gấp gáp xông lên mấy bước, khóe miệng Yến Tư Thành giật giật, vừa định mở miệng xin lỗi, Lý Viện Viện đã lướt qua hắn nhanh như gió, trực tiếp đi về phía căn phòng gần đấy. Yến Tư Thành sững sờ, trong lòng bất chợt dâng trào một nỗi sợ hãi…
Hắn tạo thêm phiền phức cho công chúa, kết quả bây giờ điện hạ tức giận tới mức thậm chí một lời cũng không muốn nói với hắn sao? Giữa lúc hoảng hốt, Lý Viện Viện xoay người hô to một câu:
“Tư Thành chờ chút, em ra hẵng nói!”
Sau đó tức khắc đâm đầu vào nhà vệ sinh, quả đúng là…‘nỗi buồn’ khẩn cấp mà…(1)
Yến Tư Thành dở khóc dở cười. Ngay lúc này, viên cảnh sát trực ban đến gọi hắn:
“Yến Tư Thành, cậu có thể đi rồi.”
Tối hôm nay Lý Viện Viện ăn không ít thứ, lo lắng tìm suốt quãng đường, thời điểm bước vào đồn công an cái bụng đã đau chịu không nổi, cô cấp tốc giải quyết vấn đề của bản thân xong, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng khi quay trở ra phòng chờ thì không còn nhìn thấy bóng dáng của Yến Tư Thành nữa.
Lý Viện Viện tìm một vòng, hỏi cả cảnh sát trực ban, viên cảnh sát chỉ chỉ bên ngoài, Lý Viện Viện đẩy cửa bước ra, không ngờ lại trông thấy trong khu đất trống trước đồn có một người đàn ông vừa đánh vừa chửi Yến Tư Thành.
“…Còn tưởng mày sống yên ổn được vài ngày! Mày muốn làm tao tức chết mà!”
Lý Viện Viện đứng hơi xa, nghe thấy hai ba câu rời rạc chứ không nghe được toàn bộ, nhưng nhìn Yến Tư Thành bị đánh như thế thì thật sự là chấn động thị giác quá thể.
Yến Tư Thành chỉ chịu đòn chứ không hề đánh trả, Lý Viện Viện cho rằng Yến Tư Thành đã trông thấy cô, không muốn tiếp tục gây rắc rối, bởi vậy mới nhẫn nại với những hành động hung hãn của đối phương, nhưng trưởng thị vệ của cô thì đâu thể để mặc cho người khác đánh mắng! Yến Tư Thành cùng cô lớn lên từ nhỏ, cô chưa bao giờ hạ lệnh trách phạt hắn, làm sao có thể để người khác đánh chứ!
Lý Viện Viện nổi giận đùng đùng lóc cóc chạy tới.
Cô nhảy vọt vào giữa hai người một cách thô bạo, dang hai tay, che chở Yến Tư Thành ở phía sau hệt như đang bảo vệ gà con, vì dang tay quá mạnh, cái bụng bất ngờ ưỡn ra khiến một chiếc cúc trên áo ngủ đứt văng, bắn thẳng lên mặt của người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, Lý Viện Viện gay gắt quát to:
“Không cho phép đánh!”
Cô trợn trừng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Người đàn ông ấy cũng trợn mắt với cô:
“Cô là ai? Tôi đánh nó thì mắc mớ gì tới cô!”
Lý Viện Viện mở miệng, khí thế hùng hổ:
“Yến Tư Thành là người của tôi, ông không được phép tổn thương anh ấy một chút nào nữa!”
Người đàn ông trung niên sững sờ:
“Cô…Người của cô?”
“Không sai! Ông cách anh ấy xa một chút!”
Đáy lòng Yến Tư Thành ấm áp, nhưng sau sự ấm áp đó lại là từng trận gió không biết mệt mỏi thổi qua trái tim hắn, hắn phải đại nghịch bất đạo lấy tay kéo kéo góc áo của Lý Viện Viện, khàn giọng thì thào:
“Viện Viện…Đây là…ba anh.”
Ba? Cha?(2)
Lý Viện Viện ngây ngốc.
Cô chỉ có cảm giác, ngày hôm nay đại khái là bản thân mình quả thật ăn nhiều đến độ đầu óc thiểu năng luôn rồi, thế mà không hề đoán ra mối quan hệ ở trình độ này! Thực sự…quá mất mặt.
Yến Thành Quốc cũng ngốc ngốc quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, mặc đồ ngủ đi dép lê, đôi dép đó là của Yến Tư Thành, Yến Thành Quốc nhận ra, là Yến Tư Thành đem từ nhà lên trường học, mà hiện tại lại mang trên chân của một đứa con gái…Đây là…Đã ở chung rồi sao? Yến Thành Quốc nhịn xuống sự kinh ngạc, con mắt đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng lại trên bụng của Lý Viện Viện.
Ban nãy Lý Viện Viện quá kích động, vừa nhấc hai tay ưỡn bụng một cái, làm đứt một cái cúc áo, bây giờ phần da thịt ngay giữa áo và quần lộ ra, trắng muốt, tỏ rõ cái bụng của cô tròn trịa cỡ nào.
Yến Thành Quốc lắc đầu không dám tin, ông hiểu quan điểm của con trai ông, có nói gì thì nó cũng sẽ không thích cô bé trước mắt đâu, trừ phi…Trừ phi…
Sắc mặt Yến Thành Quốc dần dần thay đổi, ông cứng đơ nhìn chòng chọc bụng của Lý Viện Viện, Lý Viện Viện kéo kéo quần áo của mình, cố gắng giữ bình tĩnh che đi da thịt, Yến Tư Thành lặng lẽ đem Lý Viện Viện ra sau lưng hắn để hắn che chắn cho cô.
Yến Thành Quốc gật gật đầu:
“Giỏi, giỏi, biết chăm sóc người ta quá nhỉ.” Ông nhìn Yến Tư Thành chằm chằm, “Thế sao trước giờ mày không thông cảm cho ba mày một chút chứ?” Ánh mắt của Yến Thành Quốc trở nên dữ tợn, “Mày đúng là muốn tao tức chết mà!”
Ông vừa tìm thấy chiếc điện thoại di động liền nhắm thẳng mặt Yến Tư Thành nện xuống, Yến Tư Thành nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát chiếc điện thoại đang đánh tới.
Yến Thành Quốc càng tức giận, cả người phát run:
“Ngày hôm nay tao phải đánh chết mày thằng ranh con! Cái thằng khốn nạn chỉ biết gây họa!”
Yến Thành Quốc vươn tay bắt được cánh tay của Yến Tư Thành, vừa kéo qua liền đấm một đấm lên mặt Yến Tư Thành. Lý Viện Viện đứng sau lưng hắn hít mạnh một hơi đầy khí lạnh, Yến Tư Thành hầu như chỉ theo bản năng giơ tay đón đỡ nắm đấm đang lao tới của Yến Thành Quốc, tiến một bước, dùng vai đẩy Yến Thành Quốc một phát, khiến Yến Thành Quốc buộc lòng phải lùi về sau, rời khỏi phạm vi có thể đánh trúng Lý Viện Viện.
Yến Thành Quốc bị Yến Tư Thành chống trả thì sững sờ, khi đã phục hồi tinh thần lại càng kích động đến lửa giận ngút trời, ông lập tức túm lấy cổ áo của Yến Tư Thành, vung quyền đánh tới, Yến Tư Thành lùi lại, dễ dàng nghiêng đầu tránh thoát. Yến Thành Quốc dùng hết sức lực toàn thân đánh mấy quyền, chẳng qua quyền nào quyền nấy đều đánh vào khoảng không, rõ ràng Yến Tư Thành vẫn còn bị ông bắt giữ, nhưng ông làm sao cũng đánh không được.
Yến Thành Quốc vừa tức vừa ảo não, giận đỏ cả mặt:
“Mày có bản lĩnh gớm nhỉ! Tao cho mày tránh này!”
Ông nói xong liền giơ chân đạp Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành tập võ từ bé, một thân công phu sớm đã thành nền tảng vững chắc trong lòng, hiện tại công chúa lại đang đứng sau lưng hắn, bốn chữ ‘bảo vệ công chúa’ cắm rễ trong tâm trí từ nhỏ tới lớn thúc đẩy hắn tung một cước mà bản thân hắn gần như không thể khống chế đá văng cái chân của Yến Thành Quốc.
Thoạt nhìn không dùng bao nhiêu sức, nhưng một cước này lại đá trúng vị trí xương cẳng chân không có cơ bắp bao quanh. Yến Thành Quốc bị đá tức khắc rụt chân về, ôm cẳng chân nhảy tưng tưng mấy cái.
“Thằng ranh con!”
Yến Thành Quốc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nộ khí công tâm nhất thời không tìm được lời nào khác để mắng chửi:
“Thằng ranh…” Ông vừa nói vừa xoa cẳng chân, đau kinh khủng, chỉ có thể liên tục mắng: “Thằng ranh con!”
Yến Tư Thành thấy Yến Thành Quốc bị mình đá vào chỗ dễ đau đớn, hắn cũng không nỡ cho lắm. Cha mẹ Yến Tư Thành mất sớm, sau đó hắn liền vào phủ công chúa bảo hộ công chúa tới tận bây giờ, đời này hắn đã có chủ nhân, đã có cấp trên, nhưng ấn tượng về cha mẹ thì ít ỏi và mờ nhạt vô cùng.
Thuở nhỏ hắn thường hâm mộ những người cùng làm thị vệ với hắn, bọn họ vẫn còn gia đình giúp đỡ, còn có người nhà quan tâm, tình thân lo lắng. Sau này hắn trở thành trưởng thị vệ, hắn không hề chú ý đến việc tư của kẻ khác, duy chỉ có chuyện bất hiếu với cha mẹ, hắn mới thường xuyên răn dạy cấp dưới. Yến Tư Thành luôn nghĩ trong lòng, nếu cha mẹ hắn vẫn còn, hắn nhất định sẽ dùng sự nỗ lực lớn nhất của mình để hiếu kính họ.
Nào biết ý trời trêu ngươi như vậy, hắn thực sự có “cha mẹ”, nhưng hắn và “cha đẻ” vừa giáp mặt, chưa kịp nói mấy câu thì đã diễn màn bạo lực rồi, hắn còn xô cha một cái, đá cha một cước nữa đấy.
Tuy rằng đó không phải là người cha chân chính của hắn, nhưng Yến Tư Thành vẫn cảm thấy bản thân quả thật có chỗ sai.
“Chỉ cần người không gây tổn hại cho cô ấy, con tùy ý người xử trí.” Yến Tư Thành biểu đạt lòng tôn kính cao cả với Yến Thành Quốc.
“Xử trí! Ngày hôm nay tao phải giải quyết mày! Tao…tao…”
Yến Thành Quốc quay tới quay lui, không tìm được thứ gì, chỉ có đôi tay trống không, thế là một trận bạt tai liền đổ ập xuống khuôn mặt của Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành không tránh, tiếng bạt tai bốp bốp khiến Lý Viện Viện nghe mà căng thẳng trong lòng.
Yến Thành Quốc cũng sửng sốt, ông không ngờ rằng con trai ông thực sự nói lời giữ lời, cứ để ông đánh bồm bộp một trận như vậy. Đánh xong, lòng bàn tay đau nhói làm lửa giận của Yến Thành Quốc được trút bỏ không ít. Ông thở hồng hộc trừng mắt nhìn Yến tư Thành.
Mặt Yến Tư Thành sưng đỏ, hắn cúi đầu đứng yên, cực kỳ giống bộ dáng bé ngoan đang nhận lỗi.
Yến Thành Quốc nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn nhìn Lý Viện Viện đứng phía sau.
Lúc này Lý Viện Viện đang túm lấy chỗ vạt áo bị đứt nút để che đi phần bụng, kỳ thực cô cũng không mập tới mức có thể căng rách áo quần, chẳng qua ban nãy động tác kích động quá lớn, cái bụng lại vừa vặn là điểm cao nhất trên cơ thể, cúc áo nằm ở nơi đầu sóng ngọn gió đó tự nhiên không chịu nổi áp lực nên mới bục ra.
Lý Viện Viện thấy tầm mắt của Yến Thành Quốc rơi trên người mình, cô giấu hết tất cả tâm tình vừa rồi xuống đáy lòng, khách khí nở nụ cười hệt như đang chiêu đãi khách quý ở phủ công chúa, nhưng cô lập tức nghĩ lại, đây là phụ thân của Yến Tư Thành, là trưởng bối, hiện tại cô không phải là công chúa, cũng không có tư cách mang thân phận ấy, vẫn nên hành lễ với trưởng bối thì hơn.
Ngay tức khắc, Lý Viện Viện cúi người chào Yến Thành Quốc.
Yến Thành Quốc chẳng biết tại sao tay ông lại run rẩy, giống như có chút nhận không nổi. Im lặng hồi lâu, mãi đến khi Lý Viện Viện đã đứng thẳng người, Yến Thành Quốc mới chỉ vào Lý Viện Viện hỏi Yến Tư Thành:
“Cô bé này đang ở chỗ nào?”
Ông vừa hỏi vừa đánh giá Lý Viện Viện, nút áo trên bụng Lý Viện Viện bị đứt mất, đây vốn là tình huống khiến người ta vừa lúng túng vừa quẫn bách, nhưng bây giờ Lý Viện Viện đứng ở chỗ đó, sắc mặt trấn định như cũ, tay níu giữ vạt áo, không phải là không bứt rứt khó chịu, mà là thành công che giấu sự khó chịu của mình. Yến Thành Quốc luôn có mắt nhìn người, ông cảm thấy cô gái này tuy dáng dấp không đẹp đẽ gì, nhưng thái độ tu dưỡng cũng không tệ.
Ông là một thương nhân, thời thời khắc khắc đều có bàn tính riêng ở trong lòng.
Yến Tư Thành quay đầu nhìn Lý Viện Viện một cái, sau đó quyết định mặt không biến sắc bịa chuyện:
“Là bạn học.”
Lửa giận dưới đáy lòng của Yến Thành Quốc lại phực cháy, vung tay chuẩn bị đánh người:
“Thằng ranh này còn lừa tao!”
“Là bạn bè.”
Yến Thành Quốc cười lạnh, chỉ vào đôi dép của Lý Viện Viện:
“Bạn ở chung chứ gì? Mày coi ba mày là đứa mù sao? Mày nói thật cho đàng hoàng cho tao!”
Ông ngừng một chút, hỏi:
“Sống chung bao lâu rồi?”
Nếu nghiêm túc tính toán, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện ở cùng nhau ước chừng hơn mười năm rồi.
Yến Tư Thành không hề do dự ngó lơ đáp áp chân thực nhất này, lựa chọn một cái đáp án chân thực khác:
“Một tuần.”
“Lừa bố mày à!” Không ngờ câu trả lời vô cùng thành thật của Yến Tư Thành lại càng kích thích sự phẫn nộ của Yến Thành Quốc, “Tao bảo mày nói thật! Ở chung bao lâu rồi?!”
Chẳng lẽ phải nói là hơn mười năm à….
Yến Tư Thành cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn thở dài nói:
“Quả thực chỉ có một tuần.”
“Một tuần sao có thể có lớn như vậy!”
Yến Thành Quốc hít sâu, nhịn cơn giận xuống:
“Mày nói mau, mấy tháng rồi? Mày gây họa cũng không phải lần một lần hai, mày phải thành thật khai ra, tao còn có thể giúp mày nghĩ biện pháp, còn che đậy được cho mày, nói đi!”
Yến Tư Thành giật mình, đờ người quay sang nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lại ngơ ngác nhìn Yến Thành Quốc:
“Bác trai, bác nói cái gì mấy tháng rồi?”
“Đứa bé đó!” Yến Thành Quốc cau mày, “Còn muốn giả ngu sao? Đứa bé trong bụng cô, mấy tháng rồi?!”
Lý Viện Viện giữ nguyên tư thế túm lấy vạt áo, hóa đá tại chỗ.
Yến Tư Thành cũng hoảng hồn, ánh mắt dại ra.
Bụng của cô…chẳng lẽ lại trông giống như đang mang một đứa trẻ à….
Tác giả có lời muốn nói:
Đã bù đắp ~
Cảm tạ trang địa lôi của hai muội muội CL và Nho Khô ~╭(╯3╰)╮
Lại nói, A Cửu mặc quần áo rộng thùng thình đi tàu điện ngầm một lần nữa, thật sự có người nhường chỗ ngồi cho tôi đấy…
Lúc đó tôi không chút do dự ngồi xuống, trong lòng cảm thấy vị nam sĩ này thực đúng là thân sĩ a ~
Nhưng vừa mới nghĩ lại…
Mặt đều đỏ ORZ
Thực sự là một câu chuyện cực kỳ thương tâm QAQ
(1) Nguyên văn: niệu cấp – dịch nghĩa gốc của ‘niệu’ thì mất hay nên ta dùng ‘nỗi buồn’, nghe cũng hài hơn ^^
(2) Ba 爸 (phát âm: “bà”), Cha 爹 (phát âm: “diē”) – khác nhau ở chỗ cái nào thông dụng ở hiện đại, cái nào ở cổ đại thôi.
Danh sách chương