Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Trong tiếng Trung Quốc, “Anh ngữ” và “ưng vũ” có phát âm y hệt nhau: “yīng yǔ”. Viện Viện không biết tiếng Anh nên hiểu nhầm, Thành ca cũng mù tịt =]]
Đợt tập luyện buổi chiều kết thúc. Ngày hôm nay Trương Nam không hề trách mắng Lý Viện Viện, mãi đến lúc thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị rời đi mới nói một câu:
“Mặc dù chưa hoàn toàn khớp với cảm giác thương tâm, nhưng tiến bộ rất lớn. Cứ diễn tinh tế thêm chút xíu nữa, cuối tuần sau lên sân khấu chắc không thành vấn đề.”
Lý Viện Viện rất cao hứng, lập tức khen Trương Nam:
“Kịch bản anh sửa quả thật không tệ.”
Trương Nam ngẩn ra, dở khóc dở cười:
“Cô dùng giọng điệu kiểu lãnh đạo khen thưởng nhân viên đó để làm cái gì? Là diễn viên mà hễ diễn không được thì bắt đạo diễn sửa kịch bản, xong rồi cô còn tự cao tự đại được tới vậy hả?”
Lý Viện Viện kiêu ngạo gật đầu. Cô vừa quay đi, tầm mắt liền bắt lấy bóng dáng của Tiểu Bàn, nhất thời không thèm quản xem Trương Nam có đang nói hay không, chạy tới bên cạnh Tiểu Bàn, mỉm cười với cậu ta.
Tiểu Bàn cũng cười ha ha:
“Lý Viện Viện, hôm nay cậu diễn quá tốt, tập luyện nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có ngày khỏi phải nhìn thấy Trương Nam ở phòng tập mắng người rồi.”
Lý Viện Viện được khen nên rất vui vẻ:
“Cái này phải cảm ơn cậu đã cổ vũ cho mình.”
“Đâu có liên quan gì tới mình đâu. Mình thấy đều là công lao của cú ngã kia, quả thực giống như thay da đổi thịt ấy.”
Lý Viện Viện cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa:
“Tối nay cậu có…”
Lý Viện Viện chưa dứt lời, vài nam sinh từ đằng sau đi tới, vỗ vai Tiểu Bàn mấy cái:
“Này, ăn cơm thôi.”
Gương mặt của bọn họ mang theo ý cười trêu chọc, Tiểu Bàn hơi đỏ mặt, lập tức phất phất tay với Lý Viện Viện:
“Mình đi trước nhé.”
Khóe môi Lý Viện Viện cong lên thành nụ cười ôn hòa:
“Được. Ngày mai gặp.”
Những nam sinh kia lôi kéo Tiểu Bàn rời khỏi, người thì khoác vai, người thì vỗ lưng đùa giỡn. Chào hỏi Tiểu Bàn xong, ai nấy đều quay đầu về phía Lý Viện Viện rồi cười ám muội và khó hiểu. Một giọng nói mơ hồ truyền đến:
“Bạn trai cô ấy đẹp trai như thế mà lại đi thích cậu à..”
Lý Viện Viện không giận, thoải mái để bọn họ nhìn. Thời điểm mấy nam sinh đó bước ra khỏi phòng, cô cũng không bất ngờ khi từng người lần lượt té ngã, sau đó lồm cồm bò dậy, vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì hết.
Chỉ có Lý Viện Viện trông thấy Yến Tư Thành đứng ngoài cửa.
Đợi những nam sinh đó đi xa, Lý Viện Viện mới chậm rì rì bước qua, nhẹ nhàng thở dài:
“Đàn ông nơi này cũng thích ngồi lê đôi mách như phụ nữ à.”
Yến Tư Thành hơi cúi đầu:
“Điện hạ, có cần thuộc hạ…”
“Thôi. Dù sao nơi đây cũng không phải Đại Đường. Lại nói…” Đôi mắt Lý Viện Viện mở thật to nhìn Yến Tư Thành, “Tư Thành, chiều nay ngươi có quan sát kỹ Tiểu Bàn không?”
“…Có.”
Quả thực quan sát tỉ mỉ vô cùng.
“Cậu ấy rất đáng yêu có phải không?”
Yến Tư Thành lặng thinh.
“Theo ý của Tư Thành, rốt cuộc ta phải theo đuổi như thế nào mới có thể khiến Tiểu Bàn vừa ý?”
Lý Viện Viện tuy là công chúa, nhưng trong quãng thời gian còn ở Đại Đường, cô lại cần phải thận trọng từng bước. Trái ngược với vị hoàng tỷ vì được sủng ái nên cả gan ngấm ngầm nuôi dưỡng nam sủng, đối với quan hệ nam nữ, cô luôn nghiêm cẩn giữ mình(1), không dám vượt qua. Chính vì thế, trước lúc hòa thân, cô hiếm khi có cơ hội tiếp xúc nam giới như bây giờ, bởi vậy cô càng không biết nên làm như thế nào mới khiến cho một người đàn ông vừa ý.
Về điểm này, Lý Viện Viện cảm thấy mình phải cố gắng lĩnh giáo Yến Tư Thành một chút.
Suy cho cùng, những thứ mà đàn ông ưa chuộng ở phụ nữ đại khái đều tương tự nhau thôi.(2)
Yến Tư Thành nghe xong vấn đề của Lý Viện Viện, câm nín nửa ngày. Kỳ thực hắn rất muốn nói, hắn chưa từng trải qua bất cứ kinh nghiệm theo đuổi nào của đàn ông, nhưng cuối cùng lại nghĩ, khiến đàn ông yêu thích chắc cũng giống như khiến phụ nữ yêu thích đi.
Cả đời này Yến Tư Thành chỉ chuyên tâm làm một chuyện, đó là bảo hộ Lý Viện Viện. Đương nhiên, quá trình ấy bao gồm cả sự phát sinh của vài nhiệm vụ râu ria không đáng kể. Làm Lý Viện Viện vui lòng chính là một trong số đó.
Thế là Yến Tư Thành rất tự nhiên đem vấn đề “làm thế nào để theo đuổi đàn ông” đặt ngang hàng với việc “làm Lý Viện Viện vui lòng”.
Hắn tổng kết kinh nghiệm, gom góp từ ngữ, sau đó cực kỳ thành thật nêu ý kiến:
“Nấu đồ ăn.”
Lý Viện Viện cẩn thận suy nghĩ, lát sau cô như bừng tỉnh: thực sự là quá đúng nha! Lý Viện Viện ngay tức khắc nhìn vị trưởng thị vệ suốt ngày bày vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc của mình bằng cặp mắt khác xưa.
“Có bí quyết nào khác không?”
Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện một cái:
“Thuận theo nàng(3).”
“Còn nữa không?”
“Tất cả đều thuận theo nàng.”
Lý Viện Viện gật đầu, tiếp tục cân nhắc ý nghĩa của những chữ này đến khi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Lý Viện Viện an ổn ngủ say, Yến Tư Thành tắt đèn, tắt tiếng ti-vi, sau đó bắt đầu bài học buổi tối. Chẳng qua, đêm nay Yến Tư Thành không được tập trung cho lắm.
Buổi chiều hắn đã quan sát kỹ lưỡng, Giang Đồng Bân này ôn nhuận có thừa định lực không đủ, nói đơn giản là tính cách do dự thiếu quyết đoán, ngày sau gặp chuyện e rằng không đảm đương nổi, nhưng…..
Công chúa thích.
Yến Tư Thành nhíu mày.
Nhớ lại nụ cười của Lý Viện Viện lúc cô nói Giang Đồng Bân “đáng yêu”, Yến Tư Thành chỉ thở dài một tiếng, sắc đẹp bề ngoài cuối cùng cũng sẽ hóa thành xương tàn, muốn hai người chung sống cả đời thì cần phải xem xét tính cách của nhau. Tóm lại, công chúa khá là hời hợt đối với chuyện tuyển hôn phu của mình. Nhưng…..
Công chúa thích.
Yến Tư Thành quanh năm suốt tháng coi khái niệm “công chúa thích” là nguyên tắc tối cao khi hành sự, nhưng hiện tại tâm lý và nguyên tắc của hắn lại phát sinh mâu thuẫn. Ngoại trừ thở dài nghĩ cách giúp Lý Viện Viện theo đuổi Giang Đồng Bân, Yến Tư Thành cũng không còn biện pháp thay thế nào cả.
Sáng sớm hôm sau, Lý Viện Viện ôm món cháo Yến Tư Thành nấu, nói muốn cho Tiểu Bàn ăn.
Yến Tư Thành nhìn bình giữ nhiệt đựng đầy cháo mà chính Lý Viện Viện cũng không ăn được bao nhiêu, hơi mở miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo trì trầm mặc.
Tuy nhiên, khi vào phòng tập bọn họ lại không trông thấy Tiểu Bàn. Đợi một lát, người đầu tiên đến là một cô gái Lý Viện Viện chưa từng gặp qua. Lý Viện Viện hỏi thăm mới biết được, hôm nay là thứ hai, câu lạc bộ kịch nói không tập luyện, phòng này để dành cho người khác học.
Bấy giờ Lý Viện Viện mới sực nhớ, ngày hôm qua trước khi ra về, Trương Nam hình như nói một câu: buổi tối ngày mai tập lúc tám giờ.
Là buổi tối à.
Lý Viện Viện lại dán mắt vào bình cháo trước ngực. Yến Tư Thành dõi theo Lý Viện Viện, rất sợ nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô. Ai ngờ Lý Viện Viện ngẩng đầu lên ngay, đôi môi bị liếm tới mức bóng loáng, nhất định là thèm ăn khủng khiếp rồi.
“Tư Thành, hay chúng ta đổi phương pháp khác khiến Tiểu Bàn vui vẻ đi, cách gửi tặng đồ ăn này hành hạ ta quá.”
Yến Tư Thành tự nhiên là vạn phần vừa ý.
Sáng sớm không diễn tập, hai người liền cùng nhau trở về nhà. Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem ti-vi, còn Yến Tư Thành ở một bên chờ đợi.
Thẳng đến chiều, điện thoại di động của Lý Viện Viện đột ngột đổ chuông:
“Chu Tình?”
“Lý Viện Viện, cậu muốn chết hả, tiết của lão yêu bà mà cậu cũng dám trốn! Đi học nhanh lên cho mình!”
Lý Viện Viện sững sờ:
“Mình cũng phải…đi học?”
“Chứ sao nữa! Cậu muốn bị rớt hả?!”
“Bị rớt” hình như là chuyện cực kỳ đáng sợ. Lý Viện Viện nghe Chu Tình căn dặn thêm mấy câu xong mới cúp điện thoại, sau đó nhăn mày:
“Tư Thành, làm sao mới có thể đến lớp ưng vũ?”
Yến Tư Thành ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy, những thứ mà ti-vi có thể cho hắn thật sự quá ít, quả nhiên hắn vẫn phải gia nhập vào sinh hoạt thực tế mới được.
Sau một hồi suy nghĩ, hai người mang theo hai cây dù cùng đi lên phòng học số bốn.
Đến trước cửa lớp, tiết học đã bắt đầu, Lý Viện Viện nhớ rõ lời dặn của Chu Tình qua điện thoại, cậu ấy bảo sẽ giúp cô canh ở cửa sau để cô chuồn vào, nhưng Lý Viện Viện hết quay bên trái lại ngó bên phải, hoàn toàn không nhận ra cái nào mới là cửa sau.
Không muốn phí thêm thời gian vào những chuyện như thế, Lý Viện Viện giơ tay ấn lên nắm đấm cửa, đẩy một phát rồi bước vào.
Người phụ nữ trung niên mặc quần tây đen đứng trên bục giảng, quay đầu lại, đẩy mắt kính lên:
“Lại một người đi trễ? Tên gì?”
Lý Viện Viện chớp mắt, nhìn thấy Chu Tình đang vò đầu bứt tóc, thành thật đáp:
“Lý Viện Viện.”
Giáo sư nghiêm mặt vạch một nét vào cuốn vở đặt trên bàn:
“Vào đi, còn tới trễ lần hai thì em khỏi cần thi môn này nữa.”
Lý Viện Viện gật đầu, tiến về phía Chu Tình. Mới đi được mấy bước, cô chợt nghe giáo sư hỏi tiếp:
“Bạn học này chắc không phải trong chuyên ngành của chúng tôi đâu nhỉ, tới để hộ tống bạn gái hay tới để dự thính(4)?”
Thì ra là đang hỏi Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành cân nhắc một chút:
“Em tới dự thính.”
Giáo sư bày ra bộ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, nhìn hắn:
“Nói nhảm kiểu gì nhạt nhẽo thế, chuyên ngành nào mà chẳng có lớp Anh ngữ hả? Em có thể chạy tới chỗ tôi để dự thính mới tài đấy, theo bạn gái thì cứ việc nói thẳng đi.”
Mọi người trong phòng lén lút bật cười.
Vị giáo sư Anh ngữ này nổi danh trong khoa văn học là nghiêm khắc, xảo quyệt, cộng thêm độc mồm độc miệng. Số sinh viên bị bà ấy giễu cợt nhiều đếm không xuể, cho nên người ta mới tặng cái biệt danh “lão yêu bà”. Tuy nhiên, mỗi lần nghe giáo sư vừa độc miệng vừa giảng bài lại rất thú vị. Chính vì thế, lượng người đăng ký môn của bà ấy cũng không hề ít.
Thấy Yến Tư Thành bị trêu chọc trước mặt mọi người, Lý Viện Viện cau mày. Mặc dù trước kia cô không được sủng ái, nhưng luôn mang thân phận cao quý, đứng trên người khác mà hô hào mệnh lệnh, thậm chí phu tử đến phủ công chúa dạy học cũng tuyệt đối cung kính, chưa từng mở miệng đùa bỡn bất cứ ai giống như vậy cả.
Hiện tại, Lý Viện Viện tương đối bất mãn với vị giáo sư này. Lý Viện Viện là một công chúa thích bao che khuyết điểm, ngay cả khi lâm vào tình trạng bị chèn ép, cô vẫn sẽ tận lực khiến cho người trong phủ của mình nhận được sự tôn trọng thích đáng, huống hồ đây là trưởng thị vệ của cô. Chừng nào còn ở cùng cô, trừ phi bản thân cũng bị nhục nhã đến mức không còn cách nào để phản kháng, nếu không cô sẽ làm mọi thứ để bảo hộ hắn.
Bàn tay Lý Viện Viện nắm chặt thành quyền, định đứng dậy ngay tức khắc, nhưng giáo sư lại nói:
“Được rồi, không phí thời gian của mọi người nữa, vào đi. Vào tiết không được diễn trò ân ái. Tôi cứ nhìn thấy một lần là phá một lần đấy.”
Cả lớp cười càng to.
Yến Tư Thành ngồi xuống bên cạnh Lý Viện Viện, im lặng và kín đáo kéo ống tay áo của cô.
“Điện hạ, đùa vui mà thôi, không tổn hại gì cả.”
Lý Viện Viện thấy giáo sư quả nhiên xoay người bắt đầu giảng, cô thở dài một tiếng, vỗ nhẹ tay Yến Tư Thành như muốn động viên. Ánh mắt Yến Tư Thành dừng lại trên mu bàn tay của Lý Viện Viện, nhất thời trở nên thật dịu dàng.
“Ê ê…Không phải chứ, hai người…”, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ cao chót vót, “Hai người ở cùng nhau? Bây giờ mới hết một tuần thôi mà!”
Là Chu Tình đang kinh hãi trợn tròn mắt.
“Tư Thành là bà con xa của mình.”
Cặp mắt của Chu Tình chuyển tới chuyển lui giữa hai người bọn họ, cuối cùng vỗ vai Lý Viện Viện:
“Cậu được lắm Lý Viện Viện, thâm tàng bất lộ nha!”
Lý Viện Viện biết giải thích không có tác dụng, dứt khoát ngậm miệng, tùy cậu ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Cô nhìn bảng đen, quyết định chăm chú nghe giảng để làm phong phú thêm sự hiểu biết của cô về thế giới này. Nhưng đến khi xem kỹ những điều được viết trên bảng, Lý Viện Viện ngu người luôn rồi.
“As China citizens attaching great importance to the rapidly…”(5)
Gì…..
Đây là cái quái gì…..
Lý Viện Viện cứng ngắc quay đầu, nhìn vào mắt Yến Tư Thành. Xem ra, trình độ kinh hãi và mù mịt của bọn họ giống hệt nhau.
Tác giả có lời muốn nói :
Ta lớn rồi nên không có bị loạn như vậy nữa a ╮(╯▽╰)╭ nhớ năm đó tiếng Anh của A Cửu cũng…dở hết nói nổi luôn a ╮(╯▽╰)╭
(1) Nguyên văn: nghiêm ngặt tuân thủ đại phòng—“tuân thủ đại phòng” là cách nói văn vẻ hoa mỹ của “giữ gìn trinh tiết”.
(2) Ý nói là sở thích của anh nào cũng như nhau hết, hỏi 1 bạn đại diện cho toàn bộ nam giới là được rồi.
(3) Ở đây Cửu viết 她 (“tha”, nữ giới), chứ không phải 他 (“tha”, nam giới). Phiên âm tiếng Việt chỉ có 1 chữ “tha” cho cả hai từ, vì hai từ này vốn là đồng âm “tā”. Thành ca bật đèn xanh rõ thế mà Viện Viện cứ ù ù cạc cạc là saooooo??!! (4) Dự thính: nghe giảng nhưng không đăng ký học môn đó, coi như là nghe chùa đi XD
(5) Dịch nghĩa: “Trong khi/Bởi vì người dân Trung Quốc vô cùng chú trọng đến sự [—] nhanh chóng…” => cái cụm “[—] nhanh chóng” là “[việc gì đó đang trong tình trạng như thế nào đó mà Cửu hem có chế ra] một cách nhanh chóng”. P/S: A Cửu căn bản vẫn còn lơ tơ mơ với tiếng Anh lắm, có lỗi ngữ pháp kìa =]]]
Trong tiếng Trung Quốc, “Anh ngữ” và “ưng vũ” có phát âm y hệt nhau: “yīng yǔ”. Viện Viện không biết tiếng Anh nên hiểu nhầm, Thành ca cũng mù tịt =]]
Đợt tập luyện buổi chiều kết thúc. Ngày hôm nay Trương Nam không hề trách mắng Lý Viện Viện, mãi đến lúc thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị rời đi mới nói một câu:
“Mặc dù chưa hoàn toàn khớp với cảm giác thương tâm, nhưng tiến bộ rất lớn. Cứ diễn tinh tế thêm chút xíu nữa, cuối tuần sau lên sân khấu chắc không thành vấn đề.”
Lý Viện Viện rất cao hứng, lập tức khen Trương Nam:
“Kịch bản anh sửa quả thật không tệ.”
Trương Nam ngẩn ra, dở khóc dở cười:
“Cô dùng giọng điệu kiểu lãnh đạo khen thưởng nhân viên đó để làm cái gì? Là diễn viên mà hễ diễn không được thì bắt đạo diễn sửa kịch bản, xong rồi cô còn tự cao tự đại được tới vậy hả?”
Lý Viện Viện kiêu ngạo gật đầu. Cô vừa quay đi, tầm mắt liền bắt lấy bóng dáng của Tiểu Bàn, nhất thời không thèm quản xem Trương Nam có đang nói hay không, chạy tới bên cạnh Tiểu Bàn, mỉm cười với cậu ta.
Tiểu Bàn cũng cười ha ha:
“Lý Viện Viện, hôm nay cậu diễn quá tốt, tập luyện nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có ngày khỏi phải nhìn thấy Trương Nam ở phòng tập mắng người rồi.”
Lý Viện Viện được khen nên rất vui vẻ:
“Cái này phải cảm ơn cậu đã cổ vũ cho mình.”
“Đâu có liên quan gì tới mình đâu. Mình thấy đều là công lao của cú ngã kia, quả thực giống như thay da đổi thịt ấy.”
Lý Viện Viện cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa:
“Tối nay cậu có…”
Lý Viện Viện chưa dứt lời, vài nam sinh từ đằng sau đi tới, vỗ vai Tiểu Bàn mấy cái:
“Này, ăn cơm thôi.”
Gương mặt của bọn họ mang theo ý cười trêu chọc, Tiểu Bàn hơi đỏ mặt, lập tức phất phất tay với Lý Viện Viện:
“Mình đi trước nhé.”
Khóe môi Lý Viện Viện cong lên thành nụ cười ôn hòa:
“Được. Ngày mai gặp.”
Những nam sinh kia lôi kéo Tiểu Bàn rời khỏi, người thì khoác vai, người thì vỗ lưng đùa giỡn. Chào hỏi Tiểu Bàn xong, ai nấy đều quay đầu về phía Lý Viện Viện rồi cười ám muội và khó hiểu. Một giọng nói mơ hồ truyền đến:
“Bạn trai cô ấy đẹp trai như thế mà lại đi thích cậu à..”
Lý Viện Viện không giận, thoải mái để bọn họ nhìn. Thời điểm mấy nam sinh đó bước ra khỏi phòng, cô cũng không bất ngờ khi từng người lần lượt té ngã, sau đó lồm cồm bò dậy, vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì hết.
Chỉ có Lý Viện Viện trông thấy Yến Tư Thành đứng ngoài cửa.
Đợi những nam sinh đó đi xa, Lý Viện Viện mới chậm rì rì bước qua, nhẹ nhàng thở dài:
“Đàn ông nơi này cũng thích ngồi lê đôi mách như phụ nữ à.”
Yến Tư Thành hơi cúi đầu:
“Điện hạ, có cần thuộc hạ…”
“Thôi. Dù sao nơi đây cũng không phải Đại Đường. Lại nói…” Đôi mắt Lý Viện Viện mở thật to nhìn Yến Tư Thành, “Tư Thành, chiều nay ngươi có quan sát kỹ Tiểu Bàn không?”
“…Có.”
Quả thực quan sát tỉ mỉ vô cùng.
“Cậu ấy rất đáng yêu có phải không?”
Yến Tư Thành lặng thinh.
“Theo ý của Tư Thành, rốt cuộc ta phải theo đuổi như thế nào mới có thể khiến Tiểu Bàn vừa ý?”
Lý Viện Viện tuy là công chúa, nhưng trong quãng thời gian còn ở Đại Đường, cô lại cần phải thận trọng từng bước. Trái ngược với vị hoàng tỷ vì được sủng ái nên cả gan ngấm ngầm nuôi dưỡng nam sủng, đối với quan hệ nam nữ, cô luôn nghiêm cẩn giữ mình(1), không dám vượt qua. Chính vì thế, trước lúc hòa thân, cô hiếm khi có cơ hội tiếp xúc nam giới như bây giờ, bởi vậy cô càng không biết nên làm như thế nào mới khiến cho một người đàn ông vừa ý.
Về điểm này, Lý Viện Viện cảm thấy mình phải cố gắng lĩnh giáo Yến Tư Thành một chút.
Suy cho cùng, những thứ mà đàn ông ưa chuộng ở phụ nữ đại khái đều tương tự nhau thôi.(2)
Yến Tư Thành nghe xong vấn đề của Lý Viện Viện, câm nín nửa ngày. Kỳ thực hắn rất muốn nói, hắn chưa từng trải qua bất cứ kinh nghiệm theo đuổi nào của đàn ông, nhưng cuối cùng lại nghĩ, khiến đàn ông yêu thích chắc cũng giống như khiến phụ nữ yêu thích đi.
Cả đời này Yến Tư Thành chỉ chuyên tâm làm một chuyện, đó là bảo hộ Lý Viện Viện. Đương nhiên, quá trình ấy bao gồm cả sự phát sinh của vài nhiệm vụ râu ria không đáng kể. Làm Lý Viện Viện vui lòng chính là một trong số đó.
Thế là Yến Tư Thành rất tự nhiên đem vấn đề “làm thế nào để theo đuổi đàn ông” đặt ngang hàng với việc “làm Lý Viện Viện vui lòng”.
Hắn tổng kết kinh nghiệm, gom góp từ ngữ, sau đó cực kỳ thành thật nêu ý kiến:
“Nấu đồ ăn.”
Lý Viện Viện cẩn thận suy nghĩ, lát sau cô như bừng tỉnh: thực sự là quá đúng nha! Lý Viện Viện ngay tức khắc nhìn vị trưởng thị vệ suốt ngày bày vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc của mình bằng cặp mắt khác xưa.
“Có bí quyết nào khác không?”
Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện một cái:
“Thuận theo nàng(3).”
“Còn nữa không?”
“Tất cả đều thuận theo nàng.”
Lý Viện Viện gật đầu, tiếp tục cân nhắc ý nghĩa của những chữ này đến khi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Lý Viện Viện an ổn ngủ say, Yến Tư Thành tắt đèn, tắt tiếng ti-vi, sau đó bắt đầu bài học buổi tối. Chẳng qua, đêm nay Yến Tư Thành không được tập trung cho lắm.
Buổi chiều hắn đã quan sát kỹ lưỡng, Giang Đồng Bân này ôn nhuận có thừa định lực không đủ, nói đơn giản là tính cách do dự thiếu quyết đoán, ngày sau gặp chuyện e rằng không đảm đương nổi, nhưng…..
Công chúa thích.
Yến Tư Thành nhíu mày.
Nhớ lại nụ cười của Lý Viện Viện lúc cô nói Giang Đồng Bân “đáng yêu”, Yến Tư Thành chỉ thở dài một tiếng, sắc đẹp bề ngoài cuối cùng cũng sẽ hóa thành xương tàn, muốn hai người chung sống cả đời thì cần phải xem xét tính cách của nhau. Tóm lại, công chúa khá là hời hợt đối với chuyện tuyển hôn phu của mình. Nhưng…..
Công chúa thích.
Yến Tư Thành quanh năm suốt tháng coi khái niệm “công chúa thích” là nguyên tắc tối cao khi hành sự, nhưng hiện tại tâm lý và nguyên tắc của hắn lại phát sinh mâu thuẫn. Ngoại trừ thở dài nghĩ cách giúp Lý Viện Viện theo đuổi Giang Đồng Bân, Yến Tư Thành cũng không còn biện pháp thay thế nào cả.
Sáng sớm hôm sau, Lý Viện Viện ôm món cháo Yến Tư Thành nấu, nói muốn cho Tiểu Bàn ăn.
Yến Tư Thành nhìn bình giữ nhiệt đựng đầy cháo mà chính Lý Viện Viện cũng không ăn được bao nhiêu, hơi mở miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo trì trầm mặc.
Tuy nhiên, khi vào phòng tập bọn họ lại không trông thấy Tiểu Bàn. Đợi một lát, người đầu tiên đến là một cô gái Lý Viện Viện chưa từng gặp qua. Lý Viện Viện hỏi thăm mới biết được, hôm nay là thứ hai, câu lạc bộ kịch nói không tập luyện, phòng này để dành cho người khác học.
Bấy giờ Lý Viện Viện mới sực nhớ, ngày hôm qua trước khi ra về, Trương Nam hình như nói một câu: buổi tối ngày mai tập lúc tám giờ.
Là buổi tối à.
Lý Viện Viện lại dán mắt vào bình cháo trước ngực. Yến Tư Thành dõi theo Lý Viện Viện, rất sợ nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô. Ai ngờ Lý Viện Viện ngẩng đầu lên ngay, đôi môi bị liếm tới mức bóng loáng, nhất định là thèm ăn khủng khiếp rồi.
“Tư Thành, hay chúng ta đổi phương pháp khác khiến Tiểu Bàn vui vẻ đi, cách gửi tặng đồ ăn này hành hạ ta quá.”
Yến Tư Thành tự nhiên là vạn phần vừa ý.
Sáng sớm không diễn tập, hai người liền cùng nhau trở về nhà. Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem ti-vi, còn Yến Tư Thành ở một bên chờ đợi.
Thẳng đến chiều, điện thoại di động của Lý Viện Viện đột ngột đổ chuông:
“Chu Tình?”
“Lý Viện Viện, cậu muốn chết hả, tiết của lão yêu bà mà cậu cũng dám trốn! Đi học nhanh lên cho mình!”
Lý Viện Viện sững sờ:
“Mình cũng phải…đi học?”
“Chứ sao nữa! Cậu muốn bị rớt hả?!”
“Bị rớt” hình như là chuyện cực kỳ đáng sợ. Lý Viện Viện nghe Chu Tình căn dặn thêm mấy câu xong mới cúp điện thoại, sau đó nhăn mày:
“Tư Thành, làm sao mới có thể đến lớp ưng vũ?”
Yến Tư Thành ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy, những thứ mà ti-vi có thể cho hắn thật sự quá ít, quả nhiên hắn vẫn phải gia nhập vào sinh hoạt thực tế mới được.
Sau một hồi suy nghĩ, hai người mang theo hai cây dù cùng đi lên phòng học số bốn.
Đến trước cửa lớp, tiết học đã bắt đầu, Lý Viện Viện nhớ rõ lời dặn của Chu Tình qua điện thoại, cậu ấy bảo sẽ giúp cô canh ở cửa sau để cô chuồn vào, nhưng Lý Viện Viện hết quay bên trái lại ngó bên phải, hoàn toàn không nhận ra cái nào mới là cửa sau.
Không muốn phí thêm thời gian vào những chuyện như thế, Lý Viện Viện giơ tay ấn lên nắm đấm cửa, đẩy một phát rồi bước vào.
Người phụ nữ trung niên mặc quần tây đen đứng trên bục giảng, quay đầu lại, đẩy mắt kính lên:
“Lại một người đi trễ? Tên gì?”
Lý Viện Viện chớp mắt, nhìn thấy Chu Tình đang vò đầu bứt tóc, thành thật đáp:
“Lý Viện Viện.”
Giáo sư nghiêm mặt vạch một nét vào cuốn vở đặt trên bàn:
“Vào đi, còn tới trễ lần hai thì em khỏi cần thi môn này nữa.”
Lý Viện Viện gật đầu, tiến về phía Chu Tình. Mới đi được mấy bước, cô chợt nghe giáo sư hỏi tiếp:
“Bạn học này chắc không phải trong chuyên ngành của chúng tôi đâu nhỉ, tới để hộ tống bạn gái hay tới để dự thính(4)?”
Thì ra là đang hỏi Yến Tư Thành.
Yến Tư Thành cân nhắc một chút:
“Em tới dự thính.”
Giáo sư bày ra bộ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, nhìn hắn:
“Nói nhảm kiểu gì nhạt nhẽo thế, chuyên ngành nào mà chẳng có lớp Anh ngữ hả? Em có thể chạy tới chỗ tôi để dự thính mới tài đấy, theo bạn gái thì cứ việc nói thẳng đi.”
Mọi người trong phòng lén lút bật cười.
Vị giáo sư Anh ngữ này nổi danh trong khoa văn học là nghiêm khắc, xảo quyệt, cộng thêm độc mồm độc miệng. Số sinh viên bị bà ấy giễu cợt nhiều đếm không xuể, cho nên người ta mới tặng cái biệt danh “lão yêu bà”. Tuy nhiên, mỗi lần nghe giáo sư vừa độc miệng vừa giảng bài lại rất thú vị. Chính vì thế, lượng người đăng ký môn của bà ấy cũng không hề ít.
Thấy Yến Tư Thành bị trêu chọc trước mặt mọi người, Lý Viện Viện cau mày. Mặc dù trước kia cô không được sủng ái, nhưng luôn mang thân phận cao quý, đứng trên người khác mà hô hào mệnh lệnh, thậm chí phu tử đến phủ công chúa dạy học cũng tuyệt đối cung kính, chưa từng mở miệng đùa bỡn bất cứ ai giống như vậy cả.
Hiện tại, Lý Viện Viện tương đối bất mãn với vị giáo sư này. Lý Viện Viện là một công chúa thích bao che khuyết điểm, ngay cả khi lâm vào tình trạng bị chèn ép, cô vẫn sẽ tận lực khiến cho người trong phủ của mình nhận được sự tôn trọng thích đáng, huống hồ đây là trưởng thị vệ của cô. Chừng nào còn ở cùng cô, trừ phi bản thân cũng bị nhục nhã đến mức không còn cách nào để phản kháng, nếu không cô sẽ làm mọi thứ để bảo hộ hắn.
Bàn tay Lý Viện Viện nắm chặt thành quyền, định đứng dậy ngay tức khắc, nhưng giáo sư lại nói:
“Được rồi, không phí thời gian của mọi người nữa, vào đi. Vào tiết không được diễn trò ân ái. Tôi cứ nhìn thấy một lần là phá một lần đấy.”
Cả lớp cười càng to.
Yến Tư Thành ngồi xuống bên cạnh Lý Viện Viện, im lặng và kín đáo kéo ống tay áo của cô.
“Điện hạ, đùa vui mà thôi, không tổn hại gì cả.”
Lý Viện Viện thấy giáo sư quả nhiên xoay người bắt đầu giảng, cô thở dài một tiếng, vỗ nhẹ tay Yến Tư Thành như muốn động viên. Ánh mắt Yến Tư Thành dừng lại trên mu bàn tay của Lý Viện Viện, nhất thời trở nên thật dịu dàng.
“Ê ê…Không phải chứ, hai người…”, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ cao chót vót, “Hai người ở cùng nhau? Bây giờ mới hết một tuần thôi mà!”
Là Chu Tình đang kinh hãi trợn tròn mắt.
“Tư Thành là bà con xa của mình.”
Cặp mắt của Chu Tình chuyển tới chuyển lui giữa hai người bọn họ, cuối cùng vỗ vai Lý Viện Viện:
“Cậu được lắm Lý Viện Viện, thâm tàng bất lộ nha!”
Lý Viện Viện biết giải thích không có tác dụng, dứt khoát ngậm miệng, tùy cậu ấy muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Cô nhìn bảng đen, quyết định chăm chú nghe giảng để làm phong phú thêm sự hiểu biết của cô về thế giới này. Nhưng đến khi xem kỹ những điều được viết trên bảng, Lý Viện Viện ngu người luôn rồi.
“As China citizens attaching great importance to the rapidly…”(5)
Gì…..
Đây là cái quái gì…..
Lý Viện Viện cứng ngắc quay đầu, nhìn vào mắt Yến Tư Thành. Xem ra, trình độ kinh hãi và mù mịt của bọn họ giống hệt nhau.
Tác giả có lời muốn nói :
Ta lớn rồi nên không có bị loạn như vậy nữa a ╮(╯▽╰)╭ nhớ năm đó tiếng Anh của A Cửu cũng…dở hết nói nổi luôn a ╮(╯▽╰)╭
(1) Nguyên văn: nghiêm ngặt tuân thủ đại phòng—“tuân thủ đại phòng” là cách nói văn vẻ hoa mỹ của “giữ gìn trinh tiết”.
(2) Ý nói là sở thích của anh nào cũng như nhau hết, hỏi 1 bạn đại diện cho toàn bộ nam giới là được rồi.
(3) Ở đây Cửu viết 她 (“tha”, nữ giới), chứ không phải 他 (“tha”, nam giới). Phiên âm tiếng Việt chỉ có 1 chữ “tha” cho cả hai từ, vì hai từ này vốn là đồng âm “tā”. Thành ca bật đèn xanh rõ thế mà Viện Viện cứ ù ù cạc cạc là saooooo??!! (4) Dự thính: nghe giảng nhưng không đăng ký học môn đó, coi như là nghe chùa đi XD
(5) Dịch nghĩa: “Trong khi/Bởi vì người dân Trung Quốc vô cùng chú trọng đến sự [—] nhanh chóng…” => cái cụm “[—] nhanh chóng” là “[việc gì đó đang trong tình trạng như thế nào đó mà Cửu hem có chế ra] một cách nhanh chóng”. P/S: A Cửu căn bản vẫn còn lơ tơ mơ với tiếng Anh lắm, có lỗi ngữ pháp kìa =]]]
Danh sách chương