Đêm không ngủ.

.

"Chị không có cảm giác gì với hoa anh đào sao?" Thời Duyệt cực kì khó hiểu.

Hứa Ấu Diên càng khó hiểu hơn: "Chị cần phải có cảm xúc đặc biệt gì với hoa anh đào sao?"

Nói mới nhớ, căn phòng trong Phòng Bí Mật của Thời Duyệt cũng có một cây hoa anh đào luôn thả cánh hoa bên bờ ao, dù thế nào cũng không bao giờ héo tàn. Thì ra hoa anh đào có ý nghĩa không tầm thường với đứa trẻ này? Hứa Ấu Diên hiểu những tâm trạng tương tự, khi mới hai mươi Hứa Ấu Diên cũng sẽ dán nhãn cho cuộc sống của mình, ví dụ như vào một dịp sinh nhật nào đó, cô nhận được một món quà của thương hiệu nọ, về sau sẽ có xu hướng muốn mua đồ của thương hiệu đó, trở thành người ủng hộ thương hiệu này. Đơn giản mà nói chính là yêu ai yêu cả đường đi.

Cô đã không dán nhãn cho mình một thời gian dài, cũng không biết vì độc thân lại bận bịu làm việc và đánh quái trong Phòng Bí Mật, hay thế giới đã thay đổi nhanh chóng, các thương hiệu truyền thống luôn bị muôn vàn những thương hiệu nhỏ nhưng đặc sắc lấn át, cô căn bản không biết dán cái nhãn nào cho mình.

Thế nhưng Thời Duyệt nhất định rất thích, cũng rất vui vẻ với chuyện này.

Thấy Thời Duyệt có vẻ khó chịu, Hứa Ấu Diên hiểu việc mình cần làm lúc này không phải là tiếp tục giữ vững quan điểm của mình, mà lập tức đi lấy quả bom tắm đầy cánh hoa anh đào kia, không biết lấy tình cảm với bom tắm ở đâu ra, khen ngợi không dứt, tỏ ra mình rất ưa thích loại này.

Thời Duyệt nhìn chị cầm quả bom tắm hết ngửi rồi nhìn, sợ chị sẽ ăn sạch, "hừ" một tiếng lấy nó về:

"Thôi đi, chị căn bản cũng không thích. Coi như phạt chị, tối nay phải bắt chị ngâm trong hoa anh đào chị không thích, không ngâm đến khi nào cả người dính đầy hoa anh đào thì không được đứng lên."

Bình thường luôn có những ý tưởng đặc biệt, nhưng Thời Duyệt tỏ ra nhỏ nhen vẫn rất phù hợp với tuổi của mình.

Hứa Âu Diên cười nói: "Được được, khi nào em cho chị đứng dậy thì chị mới đứng dậy, được không?"

"Chị dỗ trẻ con đấy à?"

"Không sai, chị đang dỗ trẻ con đấy."

Thời Duyệt cảm thấy mình thật ngốc.

Khi đó cô nhìn thấy chị Thời Dã đăng ảnh đi Nhật cùng nhóm Hứa Ấu Diên Giang Uẩn lên vòng bạn bè, vừa đúng mùa hoa anh đào, nhóm bạn chụp ảnh dưới một cây hoa, Thời Dã còn viết: "Chị Điểu thích hoa anh đào nhất, nhất định phải đến."

Trong ảnh, Hứa Ấu Diên vẫn đứng ngoài góc như mọi khi, nâng cằm nở nụ cười đặc biệt tươi tắn.

Thế nhưng đáng giận là A Can dựa vào bên cạnh chị, cả người nghiêng về phía trước, gần như che mất nửa mặt của chị. Thời Duyệt cũng không hiểu vì sao chị Thời Dã lại chọn một bức ảnh như vậy để đăng lên...lẽ nào không có ảnh Hứa Ấu Diên lộ toàn mặt để đăng sao?

Hứa Ấu Diên cũng thật là, lần nào cũng đứng ngoài cùng, rất dễ bị kéo mặt đến nỗi biến dạng. Thời Duyệt đợi nhiều năm mới được xem một bức ảnh cả nhóm trên vòng bạn bè của Thời Dã, kết quả là không phải bị che mặt thì cũng bị biến hình, nếu không thì cũng có vợ cũ ở bên cạnh.

Từ đó Thời Duyệt bắt đầu sưu tầm những thứ có liên quan đến hoa anh đào, thậm chí nghỉ hè còn đặc biệt bay đến Nhật Bản, vào cùng ngày cùng tháng ở cùng địa điểm trong bức ảnh của Hứa Ấu Diên, dựa vào những chi tiết rất nhỏ trong ảnh, tìm kiếm cây hoa anh đào kia.

Thật sự đã tìm được.

Đợi bao nhiêu lượt khách thay phiên chụp ảnh, rốt cuộc cũng đến mình, Thời Duyệt đứng dưới tàng cây, khởi động máy bay không người lái.

Máy bay không người lái từ từ bay lên cao, chụp lại hình ảnh của cô và cây hoa anh đào chôn giấu những bí mật.

Cô từng nghe một bài hát cũ, có một lời ca làm cô rất thích, "Anh đến thành phố của em, đi qua những con đường em đã từng đến"*, mỗi lần nghe thấy bài hát này, cô đều sẽ nghĩ đến Hứa Ấu Diên.

*Đã Lâu Không Gặp - Trần Dịch Tấn.

Nhớ đến những ngày đến nhà họ Hứa học thêm, nhớ đến giọng nói dịu dàng và bóng hình vội vã tình cờ gặp được nơi góc phố.

Nhớ đến mối tình đầu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc nhưng chưa bao giờ rời khỏi tâm trí mình.

Tất cả chua xót lẫn ngọt ngào đều được cất giấu trong những bông hoa anh đào, đối với Thời Duyệt, hoa anh đào chính là Hứa Ấu Diên.

Cam tâm tình nguyện hết lòng ghi nhớ nhiều năm như vậy, cuối cùng thì hay lắm, Lão Hứa hoàn toàn không nhớ chuyện này.

Giờ đây ngẫm lại, ngay từ đầu câu chuyện Hứa Ấu Diên thích hoa anh đào nhất có lẽ chỉ là chị Thời Dã tiện tay viết bừa, chỉ có cô mới tưởng là thật nhiều năm như vậy.

Nếu không phải hiện giờ Hứa Ấu Diên đang ở ngay bên cạnh, khi biết được sự thật, Thời Duyệt hẳn sẽ rất đau tim.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy cùng nhau, Hứa Ấu Diên phát hiện thang máy nhà Thời Duyệt có ba tầng, không chỉ có tầng trên là phòng làm việc, lúc này hai cô đang ở tầng hai, Thời Duyệt bấm nút "1".

"Nhà em còn tầng dưới?" Hứa Ấu Diên ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Cửa thang máy từ từ đóng lại, "Tầng dưới là bể bơi và phòng tập thể thao."

"Em mua ba tầng?" Hứa Ấu Diên vẫn nhớ khi đó khu Nam Giang ONE vừa mở bán phiên đầu tiên đã rất nóng, hiện tại giá bán đã cao ngất trời, năm đó cũng không hề rẻ. Thời Duyệt lại có thể mua ba tầng cùng một lúc.

"Tuyệt đối không được nói cho chị em." Thời Duyệt đặt bom tắm vào ô kính được khảm trên vách thang máy.

"Chị không lắm miệng như thế, chuyện của em tự em nói cho cậu ấy."

"Cho nên, Lão Hứa siêu kín miệng, muốn tắm vòi hoa sen nóng bao nhiêu độ đây? Em thường tắm 37 độ, có thể tăng thêm mấy độ cho chị."

"Tắm vòi hoa sen?" Hứa Ấu Diên còn chưa hiểu sẽ đi đâu để tắm vòi hoa sen, Thời Duyệt đã bấm nút, vòi hoa sen bao trọn thang máy xuất hiện, Hứa Ấu Diên ngẩng đầu, dòng nước ấm áp đổ xuống.

Cô vô thức co người lại, tưởng rằng mình sẽ bị xối vào mặt. Không ngờ nước chảy rất êm, hoàn toàn mang lại cảm giác thoải mái, khác hẳn với vòi hoa sen mạnh mẽ ở Cư Hợp Uyển của cô.

"Nhiệt độ thế nào." Thời Duyệt vuốt mái tóc ướt nhẹp lên đầu, một dòng nước nhỏ chảy xuống từ trên đỉnh đầu, qua hai mắt, làm ướt hàng mi dài, khiến cô khẽ híp mắt lại.

Thời Duyệt ngước đầu lên, từ cánh tay đến bụng rồi eo, mỗi đường cong trên cơ thể đều vươn lên. Sức sống căng tràn ẩn hiện dưới làn da bóng mịn.

Ánh mắt Hứa Ấu Diên bị thu hút, giống như đang xem một bộ phim tuyệt vời.

"Hửm?" Khi Thời Duyệt đã búi tóc xong, Hứa Ấu Diên vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.

"Được, rất vừa." Hứa Ấu Diên nở nụ cười trong sạch, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Có thể thấy Thời Duyệt rất tự tin về vóc dáng của mình, nơi cần đầy đặn thì đầy đặn, nơi cần gầy thì gầy, đôi chân dài thon thả, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng không ngại khoe ưu điểm của mình.

Trước kia Hứa Ấu Diên cũng xem như khá ổn, thời đại học sau khi giảm béo thành công có một khoảng thời gian rất gầy, mùa đông cũng thích lắc lư hai chân đi khoe khắp nơi.

Từ năm ngoái cân nặng bắt đầu tăng nhẹ không kiểm soát, cô cảm thấy chế độ ăn uống của mình cũng không thay đổi quá nhiều, còn hay thức đêm, nhưng cân nặng không thể đi xuống. Thật ra, dù béo lên ba, bốn kilôgam, Hứa Ấu Diên cũng không cảm thấy mình quá lệch chuẩn. Thế nhưng trước cơ thể tươi mới của Thời Duyệt, cô không thể không có chút tự ti.

Thậm chí còn xấu hổ hơn khi tự vuốt ve cơ thể mình trước mặt Thời Duyệt, dù vẫn còn một lớp áo tắm, dù là động tác tắm rửa rất bình thường...

Hứa Ấu Diên từ từ quay người, đưa lưng lại với Thời Duyệt.

Thời Duyệt: "Hứa Ấu Diên, chị làm gì thế?"

Hứa Ấu Diên: "Chị đang nghiên cứu thang máy thần kỳ của em, lại có cả chức năng tắm vòi hoa sen. Làm thế nào mà em nghĩ ra được? Tắm trong thang máy."

"Tầng dưới là bể bơi." Thời Duyệt lại gần từ phía sau, Hứa Ấu Diên cảm nhận được dòng nước vốn đang xả xuống gáy bị ngăn lại.

Thời Duyệt đứng sau lưng cô, rất gần, một cánh tay đưa qua bên mặt cô, chống lên vách thang máy phía trước.

"Sau khi tắm, có thể trực tiếp xuống bể bơi..." Thời Duyệt cách cô rất gần, có tiếng nước làm nền, giọng nói càng thêm hấp dẫn, "Vừa tiện, vừa thích."

Hai cô đã từng trải qua cảnh này.

Lần đầu tiên gặp nhau trong Phòng Bí Mật, Thời Duyệt mặc vẻ ngoài ma cà rồng từng ghé bên tai cô, nói một cách mập mờ.

Có điều khi đó Hứa Ấu Diên chỉ cảm thấy đối phương vừa lỗi thời vừa lỗ mãng, không có cảm giác gì, còn từng âm thầm mắng trong lòng.

Ai có thể ngờ kịch bản tương tự như vậy, lại khác biệt đến kỳ diệu thế này.

Lần này nhịp tim của cô đã tăng tốc.

"Lẽ nào chị không thích?"

Thời Duyệt phát hiện nội tâm của Hứa Ấu Diên thay đổi, cơ thể xích lại gần hơn, cất tiếng hỏi.

Không ngờ đúng lúc này, Hứa Ấu Diên nghiêng đầu về phía cô, bốn mắt nhìn nhau.

Đây là âm thầm thừa nhận? Mặc kệ, Thời Duyệt cảm thấy đây chính là âm thầm thừa nhận!

Bàn tay kia nâng lên, Thời Duyệt giữ gáy Hứa Ấu Diên, không cho chị cơ hội né tránh hay đổi ý.

Ước mơ được gọi là ước mơ, vốn là vì xa không thể chạm, vốn là vì không dễ dàng đạt được.

Dù sao nó cũng là họ hàng gần với "mơ".

Thiếu nữ thiên tài cũng không ngoại lệ.

"Oắt con muốn làm gì đấy."

Ngay khi Thời Duyệt sắp hôn lên môi Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên khẽ ấn vào mi tâm của cô.

Thời Duyệt: "..."

Chỉ nghĩ chị sẽ né tránh, lại quên mất chị có thể chặn đường từ ngay phía trước.

Trán bị chọc, khí thế Thời Duyệt lập tức hạ xuống, rơi vào thế yếu.

"Em chỉ..." Thời Duyệt hé môi, muốn tìm từ ngữ hài hước để xoa dịu. Hàng ngàn hàng vạn lựa chọn lại không chọn được một câu, cảm thấy nói gì cũng cực kì lúng túng.

Cách tốt nhất để quên đi một thảm họa không phải là cố gắng vượt qua, mà là gặp phải một thảm họa khác đáng sợ hơn.

Hoàn toàn không ngờ được một dòng nước nóng bỏng người bỗng ào xuống từ đỉnh đầu, tất cả lúng túng và do dự không nói nên lời gần như sôi lên.

Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đồng thanh kêu lên, Thời Duyệt hoảng hốt, phát hiện cái tay chống lên vách để đùa giỡn của mình đã bấm vào bảng điều khiển từ khi nào không hay, nước bị cô tăng lên mấy độ, biến thành nước nóng mổ lợn!

Khi nhiệt độ tăng lên sẽ có tiếng "tít tít" nhắc nhở, thế nhưng Thời Duyệt rất ghét những âm thanh nhắc nhở kiểu này, thường đặt âm lượng ở mức nhỏ nhất. Hơn nữa còn có tiếng nước chảy và tiếng tim đập như sấm, âm báo nhắc nhở có lọt vào tai cũng không đi vào não.

Nhanh chóng hạ nhiệt độ của nước, Thời Duyệt vẫn chưa tỉnh hồn chợt nhận ra Hứa Ấu Diên đang che đầu mình, bảo vệ cho mình, cô lo lắng hỏi:

"Chị không sao chứ?"

Thấy cánh tay của chị bị bỏng hơi đỏ lên, Thời Duyệt cuống quýt, lập tức muốn đi lấy thuốc.

"Đừng cuống, chỉ là nước bỗng tăng nhiệt, cũng không bị bỏng." Hứa Ấu Diên giữ chặt Thời Duyệt để em không sốt ruột, "Hơn nữa chị thích tắm nước nóng, nhiệt độ như thế cũng không sao."

"Vớ vẩn, không phải chị vừa mới kêu lên sao?"

"Là vì chị bị giật mình." Hứa Ấu Diên sờ lên tay và mặt, chắc chắn rằng không bị thương, song bầu không khí khó được tốt đẹp đã tiêu tan không còn sót lại chút gì.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, Hứa Ấu Diên không nhịn được cười ha ha.

Thời Duyệt nghĩ lại cũng cười thành tiếng.

Cái quái gì, sao có thể xui xẻo thế này!

Thế nhưng khi nguy hiểm ập đến, việc đầu tiên Hứa Ấu Diên làm không phải né tránh hay tự bảo vệ mình theo bản năng, mà là bảo vệ Thời Duyệt, hoàn toàn làm Thời Duyệt bất ngờ.

Vì thế trong lòng Hứa Ấu Diên, rốt cuộc Thời Duyệt ở vị trí nào?

Đôi khi Thời Duyệt cảm thấy mình hiểu rất rõ Hứa Ấu Diên, đôi khi hoàn toàn ngược lại.

Ra khỏi thang máy, nước trong bể bơi đã sẵn sàng.Thời Duyệt ném bom tắm hoa anh đào xuống, bom tắm vừa xoay tròn vừa tan ra trong nước nóng, thả ra vô số cánh hoa anh đào và tinh dầu, nhuộm toàn bộ bể bơi thành màu hồng phấn.

Hứa Ấu Diên ngồi bên bể bơi, đón những cánh hoa vào lòng bàn tay, nhận ra đây không phải hiệu ứng 4D, mà là cánh hoa thật, mùi của tinh dầu cũng rất dễ chịu, số lượng có hạn trên toàn thế giới cũng hợp lý.

"Bom tắm bây giờ đều ghê gớm thế này à, em mua ở cửa hàng nào? Gửi link cho chị đi."

Thời Duyệt xuống bể bơi, nhanh chóng bơi được một vòng rồi trở lại, vọt lên khỏi mặt nước, cả người dính đầy cánh hoa:

"Chị cũng thích thứ chỉ dành cho con gái này à?"

"Làm sao, chị mới ba mươi tư, vẫn là con gái."

Hứa Ấu Diên cũng xuống nước, cảm thấy mình đang được dạo chơi trong biển hoa, khi cánh hoa dính vào mặt thậm chí là trước mũi, làm gián đoạn nhịp thở cũng khiến cô suýt sặc nước, Hứa Ấu Diên phát hiện làm con gái cũng không dễ dàng, vẫn đành quyết định không mua...

Ngâm mình trong nước nóng vô cùng dễ chịu, Hứa Ấu Diên trôi lững lờ trên mặt nước, không làm bất cứ việc gì, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể từ từ tiêu tan.

Ngoài cửa sổ là cảnh sông và bầu trời sao rực rỡ, Hứa Ấu Diên trở mình ghé vào mép bể bơi, không khỏi nghĩ, nếu một ngày nào đó mình có đủ tiền mua nhà, không chừng cũng sẽ làm một bể bơi, nhỏ bằng một nửa thế này là được. An nhàn ngâm mình trong nước, thật sự là chuyện dễ chịu nhất thế giới.

Mà Thời Duyệt thì tội nghiệp hơn, mới bơi được hai vòng đã bị hệ thống nhắc nhở có điện thoại, cô vẫn luôn đeo tai nghe bluetooth tiếp điện thoại, dường như là chuyện của công ty. Nói suốt bốn mươi phút, thật sự khát nước, leo lên khỏi bể bơi, đến tủ lạnh bên bể lấy một lon coca uống, rồi ngồi xuống ghế tiếp tục nghe điện thoại.

Thỉnh thoảng bắt gặp ánh nhìn của Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đều gửi cho chị ánh mắt có lỗi.

Công việc bận rộn, Hứa Ấu Diên hiểu.

Hứa Ấu Diên ở dưới nước đến khi có chút chóng mặt, Thời Duyệt vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, dường như đã được nâng cấp lên thành họp qua điện thoại.

Hứa Ấu Diên lên bờ muốn đi dội nước, Thời Duyệt lấy đồ ngủ cho chị, đưa cho chị một chiếc áo ngủ đặc biệt gợi cảm, là loại có đai lưng, vạt áo rất dễ bị mở.

Dù không nghĩ là sẽ bị hở, Hứa Ấu Diên vẫn từ chối thẳng thừng.

Thời Duyệt vừa hết sức ra dáng tổng giám đốc bá đạo dặn dò "nhất định phải hoàn thành vào cuối tháng", vừa bĩu môi một cách đáng yêu, còn đung đưa vai, tỏ vẻ không đồng ý.

Hứa Ấu Diên đuổi em đi lấy một bộ khác, Thời Duyệt hết cách đành lên tầng lấy một chiếc áo phông rộng và quần thể thao, lúc này Hứa Ấu Diên mới hài lòng đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rồi ra ngoài, cuối cùng Thời Duyệt cũng nói chuyện điện thoại xong, cổ họng đều sắp bốc hơi.

"Trời ạ điện với chả thoại, đến đúng lúc thật." Thời Duyệt lại mở một lon nước, uống hết trong một hơi.

"Đừng uống nước có ga nhanh như thế." Hứa Ấu Diên nhìn em tu ừng ực không ngừng, cảm thấy trong ngực cũng khó chịu.

Thời Duyệt uống xong, nhắm mắt lại, rụt rụt hai vai, thở ra một hơi thật dài: "Thoải mái."

"Không phải em vẫn tập gym à, còn dám uống nước có ga."

Thời Duyệt trả lời rất thành thật: "Không vấn đề, uống nhưng vẫn có cơ bụng."

Hứa Ấu Diên hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng em.

Thời Duyệt cũng ôm đồ ngủ đi tắm, chiếc váy ngủ này là cô cẩn thận chọn cho chuyến đi đến khách sạn suối nước nóng, không được đi khách sạn suối nước nóng, nhưng vẫn được ở cùng nhau cả đêm, bộ chiến bào này vẫn có thể phát huy tác dụng của nó.

Sau khi tắm xong, Thời Duyệt hào hứng mặc váy ngủ, sấy tóc khô tám phần, cố ý để lại hơi ẩm khiêu gợi, vừa vặn xứng với chiếc váy ngủ siêu ngắn này.

Trước khi ra khỏi phòng tắm còn thoa kem dưỡng lên toàn thân, xịt chút nước hoa lên cổ tay và sau tai, Thời Duyệt đứng trước gương cẩn thận ngắm mình thật kỹ, lại tô thêm chút son môi.

Mím môi. Duyệt.

Thời Duyệt chưa bao giờ là người sẽ sụp đổ chỉ vì một thất bại tạm thời.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Khi Thời Duyệt ra khỏi phòng tắm, Hứa Ấu Diên đang ngồi trên ghế dựa xem một quyển tạp chí khoa học, thấy Thời Duyệt đi ra liền vẫy tay gọi em đến:

"Hệ thống được nhắc đến trong cuộc phỏng vấn này, chính là hệ thống của Tiểu Ấu phải không?"

Thời Duyệt liếc nhìn bìa tạp chí liền biết Hứa Ấu Diên đang đọc gì: "Không hẳn, là báo cáo trước khi em về nước, đang nói về một hệ thống cũ hơn, hệ thống cũ hơn cũng thất bại."

"Bây giờ Tiểu Ấu thế nào?"

"Chị yên tâm, em ngắt điện nó hoàn toàn rồi, còn tháo pin, đóng hệ thống." Thời Duyệt chỉ lên trên, "Tuyệt đối sẽ không đột nhiên xuất hiện."

Hứa Ấu Diên hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó từ bài báo này, chị hỏi thăm về nguyên nhân dẫn đến hành vi khác thường của Tiểu Ấu. Thời Duyệt biết Hứa Ấu Diên không hiểu nhiều về trí tuệ nhân tạo, cố gắng dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất.

Hứa Ấu Diên vừa nghe đã hiểu: "Xem ra em hiểu rất rõ về trí tuệ nhân tạo, chỉ có bản thân hiểu cặn kẽ, mới có thể làm người khác cũng nhanh chóng tiếp thu được."

Thời Duyệt cười khổ: "Hiểu là một chuyện, thật sự đạt được hiệu quả như mình mong muốn là một chuyện khác. Mặc dù tất cả các chương trình và quy luật trong hệ thống Hằng Tinh đều phù hợp với suy nghĩ của con người, nhưng thật sự làm ra một AI không có lỗ hổng lại là một chuyện khác."

"Em cảm thấy mâu thuẫn cốt yếu là gì?"

"Mâu thuẫn cốt yếu là, chúng ta muốn tất cả trí tuệ nhân tạo phải thông minh, một khi nó đã có tính năng 'thông minh', cũng có nghĩa là tồn tại tư duy và phân tích, tất nhiên sẽ dẫn đến sự khác biệt giữa các cá thể, không giống con người. Chúng ta cảm thấy không có lỗ hổng, nhưng đối với chúng có lẽ hoàn toàn là một chuyện khác. Em biết lộ trình tư duy của hệ thống Hằng Tinh, nhưng đồng thời khi hệ thống được khởi động, những lộ trình tư duy cố định ấy sẽ suy diễn ra vô số những lộ trình nhỏ hơn mà em không biết, đây là lí do chủ yếu vì sao trí tuệ sở dĩ được gọi là trí tuệ."

"Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên nói, "Mặc dù chúng nó có trí tuệ, nhưng cũng không thể gọi là thông minh. Trí tuệ đến từ tư duy sinh động trong não của con người, nhưng người máy chỉ là máy, chúng được làm từ kim loại lạnh như băng và rất nhiều chương trình, không phải sao?"

Thời Duyệt nói: "Thật ra con người chẳng qua cũng chỉ là sinh vật dựa trên carbon, nếu coi chương trình của AI là nguyên tố carbon của trí tuệ thì sẽ dễ lý giải hơn nhiều. Chúng ta có thể suy nghĩ là nhờ hoạt động tổ chức của hệ thần kinh trung ương, còn AI là nhờ chương trình. Hình thức khác biệt nhưng hiệu quả giống nhau, nên em cảm thấy tư duy của AI cũng có thể được gọi là trí tuệ."

Câu nói của Thời Duyệt giúp Hứa Ấu Diên hiểu ra, chỉ là Thời Duyệt vẫn cau mày như cũ:

"Quy luật thì dễ nói, nhưng đến khi thật sự bắt đầu mới biết khó khăn thế nào. Một khi đã được khởi động hoàn toàn, logic của hệ thống Hằng Tinh cũng được liên kết chặt chẽ, dù phát hiện ra lỗi, chỉ cần sửa một phần là sẽ phải sửa toàn bộ. Em cũng định viết lại hệ thống, hơn nữa còn sửa tên, gọi là hệ thống X. Hy vọng là cái tên mới này có thể ban phúc cho em."

Hệ thống "X" là lấy chữ cái viết tắt của họ Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt nói xong chờ đợi Hứa Ấu Diên hiểu ý và cười với mình, kết quả là Hứa Ấu Diên hoàn toàn không nghĩ gì khác, chỉ đắm chìm trong suy tư của mình.

Hứa Ấu Diên nói: "Sau khi trí tuệ AI có khả năng suy ra logic của chính nó, nhưng nếu ngay từ đầu logic hệ thống do em viết chính là logic của con người thì sao? Nếu vậy có dễ kiểm soát hơn không?

Em đã từng đọc bài báo này chưa. Hơn hai mươi năm trước có một phóng viên người Mỹ, trước khi bố ông ta qua đời vì ung thư, ông ta đã ghi lại ngôn ngữ của bố mình, sau đó làm ra một chương trình trò chuyện dành cho người máy, sau khi bố ông ta qua đời, ông ta vẫn có thể tiến hành những cuộc đối thoại hư cấu với bố. Trên thế giới không phải chỉ có một mình ông ta làm chuyện này, chỉ là cho đến bây giờ chương trình trò chuyện vẫn chưa được nâng cấp thành hệ thống thông minh thật sự. Nếu quả thật có một hệ thống thông minh như vậy, AI được trang bị hệ thống này có thể mô phỏng giọng nói, giọng điệu và thậm chí là cách tư duy của người thân, logic như vậy mới có thể làm dịu bớt mâu thuẫn với con người, càng hòa hợp với con người, càng dễ kiểm soát các rủi ro."

Nghe xong lời Hứa Ấu Diên nói, Thời Duyệt cảm thấy một khoảng mờ mịt trong đầu đã được mở khóa, một thế giới hoàn toàn mới được mở ra, vô số khả năng tràn vào trong tâm trí cô.

"Thật ra sau khi mẹ chị qua đời, chị có viết một chương trình trò chơi, rất thô, chỉ tương đương với khung lõi của dự án, đang được lưu trữ trên máy chủ tổng giám đốc Lộc cho chị mượn." Hứa Ấu Diên nói, "Cũng làm hai tinh thể truy cập, vốn muốn tìm cơ hội vào trong cùng bố chị nên luôn mang theo. Em có muốn trải nghiệm thử ngay bây giờ không?"

Thời Duyệt không thể đợi được: "Vâng!"

Hứa Ấu Diên lấy tinh thể truy cập trong túi, hai người cùng bước vào trò chơi này.

Quả nhiên chỉ là khung lõi của dự án, nền trò chơi trắng tinh, trên cao có bốn chữ Tống thể* được in đậm "Hồi Ức Vĩnh Cửu".

*Tống thể là một kiểu font chữ Hán có chân (serif), bắt nguồn từ các bản in thời Nam Tống, hiện thường được dùng trong in ấn và các văn bản chính thức.

Nhìn thấy bốn chữ này, Thời Duyệt cũng xúc động.

Cả thế giới chỉ có một dãy nhà, Thời Duyệt nhận ra đây là khu chung cư mình sống trước đây, hiện giờ bố mẹ cô vẫn ở nơi này. Nhà họ Thời và nhà họ Hứa chính là hàng xóm trong khu chung cư này.

Vào trong chung cư, tất cả đều rất quen thuộc, dưới sự dẫn dắt của Hứa Ấu Diên, hai người đi đến trước nhà họ Hứa, gõ cửa.

Bên trong có tiếng một người phụ nữ vang lên, đáp lại "đến đây", Thời Duyệt nhận ra đây là tiếng của mẹ Hứa Ấu Diên, trước kia cô đến nhà họ Hứa gõ cửa học thêm, đã từng nghe vô số lần.

Cửa được mở ra, người mẹ đã khuất của Hứa Ấu Diên đang ở ngay trước mắt, già hơn một chút so với trong trí nhớ của Thời Duyệt, khoảng năm mươi lăm tuổi.

"Đến sớm vậy à? Mẹ còn chưa nấu cơm xong!" Mẹ Hứa Ấu Diên như nhìn thấy gì đó, ghét bỏ "ôi" một tiếng, "Con bé này, quay cái gì đấy."

Thật ra Hứa Ấu Diên đã vào rồi lại ra cảnh tượng này rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy mẹ, mắt vẫn không khỏi ướt nhòe:

"Bản thiết kế cho cảnh này vốn là ngày sinh nhật của mẹ chị, chị về tặng cho bà ấy video quay vào dịp Tết. Vẫn chưa thêm chương trình trò chuyện thông minh, tạm thời chưa thể đối thoại."

Thời Duyệt vỗ vai Hứa Ấu Diên an ủi cô, Hứa Ấu Diên cắn môi, điều chỉnh cảm xúc của mình: "Chị vẫn chưa dẫn bố chị vào trong, vì sợ ông ấy sẽ không chịu nổi. Nếu cảnh tượng trong trò chơi này có thể được tạo một chương trình thông minh, truyền vào AI, chị tin sẽ có rất nhiều người cần nó."

Đương nhiên, tất cả AI thông minh đều không thoát khỏi cuộc thảo luận về đạo đức, còn điều Thời Duyệt muốn làm hiện tại chính là nghiên cứu lĩnh vực chuyên môn của mình mà không bị sao nhãng.

Ngày hôm sau khi ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Thời Duyệt mặc váy ngủ gợi cảm không chỉ cảm thấy hơi lạnh, mà trong mắt còn hiện đầy tơ máu.

Còn Hứa Ấu Diên vẫn đang hăng say thảo luận với cô về hệ thống.

Đêm qua đúng là một đêm không ngủ. Thời Duyệt kiên cường mỉm cười, chỉ là không ngủ kiểu này hơi khác so với trong tưởng tượng của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện