Yên tâm ôm chị, hạnh phúc.

.

"Chị yêu em, yêu em rất nhiều."

Bằng sự chân thành, Hứa Ấu Diên nói ra lời đã chôn giấu trong lòng nhiều năm.

Trước mặt người yêu sắp ra đi, cô không muốn che giấu một khắc nào, chỉ muốn để Thời Duyệt được nghe âm thanh từ nơi sâu kín nhất.

Mặt mỏng lại không giỏi biểu đạt, nhưng khoảnh khắc khi biểu đạt lại cảm động vô cùng.

Mười ngón đan xen cùng nhau, Thời Duyệt chỉ ước gì có thể khắc những chữ này lên tim mình.

"Có câu nói này của chị, dù thất bại dù mất mạng, em cũng không sợ gì nữa."

Trong mắt Thời Duyệt lóe lên ánh sáng của sự quyết tâm và kiên cường, hoàn toàn khác với dáng vẻ suy sụp những ngày trước, dường như lời tỏ tình của Hứa Ấu Diên có ích hơn bất cứ loại thuốc nào, giúp Thời Duyệt lấy lại tinh thần chỉ trong nháy mắt.

Mà những ngày tiếp theo, Thời Duyệt thật sự hồi phục rất nhiều.

Thậm chí một tuần sau đó cô đã có thể tự ăn uống, thêm một tuần nữa, có thể xuống giường đi lại.

Hứa Ấu Diên vui mừng, đồng thời cũng khó hiểu.

Lại thêm một tuần nữa, bác sĩ nói Thời Duyệt có thể xuất viện về nhà, sau khi về nhà tiếp tục quan sát, đến khám định kỳ là được.

"Đợi đã bác sĩ." Hứa Ấu Diên cảm thấy kịch bản này không đúng, giữ bác sĩ lại hỏi, "Không phải ông nói tế bào ung thư đã di căn sao? Sao cứ thế khỏe lại còn được ra viện?"

Bác sĩ càng khó hiểu: "Bệnh tình của vợ cô chuyển biến tốt đẹp, cô không vui sao?"

"Đương nhiên là tôi vui rồi, nhưng vui kiểu này luôn cảm thấy rất bất an, cảm thấy không hiểu ra sao, không khoa học cho lắm."

"Nghĩa là cuộc phẫu thuật cuối cùng rất thành công, thuốc cũng phát huy tác dụng, không khoa học thế nào? Như thế nào mới là khoa học, hả?"

Hứa Ấu Diên bị hỏi lại liên tục, im bặt không trả lời được.

Nói vậy hai cô đã cực kì may mắn, hẳn phải nên vui mừng mới đúng. Nhưng Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy mình đã bỏ sót điều quan trọng ở một phần nào đó.

"Thời Duyệt em thành thật nói đi, rốt cuộc là sao."

Chuẩn bị bước vào ngày cuối cùng trong trò chơi, hai cô vẫn khỏe mạnh, chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên là 87 điểm Thời Duyệt là 86 điểm, duy trì rất ổn định.

Chiến thắng ở ngay trước mắt, Hứa Ấu Diên cũng nghĩ đến vài chuyện: "Cảm thấy lần này thuận lợi qua ải, ngoài việc bản thân chúng ta tu luyện theo hệ Phật, còn có gì đó hỗ trợ. Rốt cuộc là sao, em không định nói rõ với chị à?"

Thời Duyệt rất thành thật hỏi: "Cái gì hỗ trợ cơ?"

Hứa Ấu Diên cau mày, nói: "Còn nhớ trước khi chúng ta vào trò chơi, ngoài kiểm tra chỉ số thông minh, còn phải điền một bảng câu hỏi không?"

Thời Duyệt gật đầu: "Hình như là có việc đấy."

"Trong bảng câu hỏi ngoài một vài nội dung cơ bản, còn có một câu hỏi cuối cùng rất nổi bật. Hỏi, bạn muốn cùng đồng đội làm gì trong bối cảnh nhất? Rốt cuộc em đã điền gì ở câu hỏi này?"

"Điền một từ." Thời Duyệt nói, "Em nhớ lúc đấy chị nói chị đã điền một từ."

"Đúng, chị điền một từ, đồ ăn. Chị muốn làm đồ ăn với đồng đội trong bối cảnh này." Hứa Ấu Diên không muốn giấu giếm điều gì, nói thẳng.

"Ồ, đúng là phong cách chị Điểu của chúng ta." Thời Duyệt giơ ngón cái với chị.

"Vậy em đã điền cái gì? Từ gì?" Hứa Ấu Diên hỏi tiếp.

"Chị nghĩ em sẽ điền từ gì?"

"Ban đầu chị nghĩ với cái mặt dày của em, nhất định là điền từ kia."

"Từ nào?" Thời Duyệt làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ỏ, chị cho rằng em sẽ điền từ 'yêu' hả?"

"Ngoài từ này em còn có thể điền từ nào?"

"Chậc chậc chậc." Thời Duyệt lắc đầu, ra vẻ cực kì tiếc nuối, "Hóa ra trong lòng chị em chính là người như vậy."

Hứa Ấu Diên cực kì chắc chắn cũng cực kì lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đấy không phải việc em sẽ làm à! Hơn nữa chị hoàn toàn không tin bảng câu hỏi này chỉ đơn giản là tặng thêm một lượt chơi, nó còn có thể tạo ra buff khác, đúng không?"

"Ghê vậy? Ví dụ như?"

"Ví dụ như, chị điền là muốn làm đồ ăn cùng đồng đội, vậy nếu chị làm đồ ăn cùng em trong bối cảnh, thực hiện nguyện vọng này của chị, có khả năng sẽ nhận được một phần thưởng nhỏ, ví dụ như ít buff may mắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao toàn bộ hành trình lần này của chúng ta có thể suôn sẻ như vậy. Vì chúng ta đã làm đồ ăn cùng nhau vô số lần, đúng không?"

Nghe đến đây, Thời Duyệt hiểu rằng mình không thể trốn được, Hứa Ấu Diên đã đoán ra, cô cũng không giả ngốc, cúi đầu cười.

Nhìn em cười, Hứa Ấu Diên liền biết mình đã đoán đúng:

"Ban đầu chị nghĩ em điền từ kia, vì chúng ta đã làm không ít lần, nhờ đó tích tụ may mắn giúp chúng ta có thể vượt qua một số cửa ải khó khăn. Nhưng từ khi em đổ bệnh, chúng ta hoàn toàn không làm lần nào, không thể nào là việc này. Vì thế, em không điền làm yêu, mà điền hy vọng chị sẽ tỏ tình!"

......

Mấy tháng trước ở cuộc họp bàn về phiên bản mới của Phòng Bí Mật, Thời Duyệt đưa ra ý tưởng này:

"Tôi cảm thấy chủ đề tình yêu nên đào sâu hơn vào sự tương tác giữa hai người có thể trở thành người yêu. Ngoài những thử thách để kiểm tra xem đối phương có phải người hợp với mình không, có phải cũng nên để dành chút không gian cho việc bày tỏ?"

Lão Đới đứng đầu nhóm nội dung chủ đề tình yêu nói: "Boss, nếu các cặp đôi muốn bày tỏ cũng không cần không gian, mở miệng là được, mỗi ngày bày tỏ mười nghìn lần."

"Tôi nói." Thời Duyệt kiên định với lập trường của mình, "Phòng Bí Mật của chúng ta đang ở giai đoạn quan trọng nhất, là để người chơi có càng nhiều cơ hội tìm được tình yêu đích thực, chứng minh mình là người hợp nhất với người kia. Tất nhiên, sau khi trở thành người yêu sẽ tha hồ bày tỏ, nhưng trong giai đoạn mập mờ thì sao? Mọi người có từng nghĩ đến giai đoạn mập mờ không? Hiện giờ trong nước đã không còn bảo thủ, không phải cứ hôn môi nắm tay nhau là sẽ sống cùng nhau đến hết đời. Cái giá của hôn nhân rất lớn, người bình thường đều không muốn dễ dàng bước vào hôn nhân, khảo sát trước hôn nhân là việc vô cùng quan trọng. Đây cũng là lí do vì sao dù đã có quan hệ thể xác rất sâu, nhưng phải tiếp tục hẹn hò cho đến khi chắc chắn rằng bản thân thật sự hiểu người này, người này cũng hợp để ở bên, mới có thể bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn."

Thời Duyệt nói một cách chắc chắn: "Chúng ta cần nghĩ xem nên làm thế nào để rút ngắn giai đoạn mập mờ, tăng xác suất có thể tốt nghiệp của các cặp đôi."

Lão Hà ngồi một bên xen vào nói đùa: "Chúng ta còn phải tăng hiệu suất cho họ ư? Mãi không tốt nghiệp ở lại trong trò chơi còn tăng thời gian online cho chúng ta mà?"

Lão Hà cười hề hề bị Thời Duyệt trừng mắt, không dám nói tiếp.

"Kéo dài, chỉ hẹn hò không có thành tựu gì, không đóng góp gì cho tỷ lệ kết hôn, chúng ta vẫn chỉ là ứng dụng hook-up hạng ba. Mùa giải này còn lớn như vậy. Anh có tin không, mời anh uống trà mấy phút, anh đã bị loại bỏ rồi?"

Lão Hà: "Tin..."

"Vậy nên phải thúc đẩy một phần, cho người chơi một cơ hội nhỏ, nhất là những người chơi mặt mỏng, phải hỗ trợ một chút giúp họ tỏ tình! Có một số việc sẽ không thành nếu cứ giấu trong lòng, phải nói ra. Hỗ trợ cũng phải kín đáo chút, không thể ấn đầu bắt người ta tỏ tình, vậy thì mất hết ý nghĩa rồi."

Lão Đới: "Ý của boss chính là cho người chơi một bất ngờ nhỏ?"

Thời Duyệt nghiêm túc nói: "Chuyện này giao hết cho anh, anh cứ theo vậy mà làm."

Sau đó Lão Đới nghĩ ra bảng câu hỏi, rất đúng ý Thời Duyệt.

Thời Duyệt đã có tất cả, chỉ chưa có một câu tỏ tình của Hứa Ấu Diên.

Vì thế khi điền bảng câu hỏi trước lúc vào trò chơi, Thời Duyệt mạnh dạn điền "Làm gì cũng được, chỉ cần chị ấy có thể nói một câu 'Chị yêu em'."

Viết xong đọc lại, vừa dứt khoát vừa có vần.

Thấy Thời Duyệt thừa nhận, Hứa Ấu Diên nhận ra mình lại bị gài bẫy.

Lời tỏ tình vừa chân thành vừa buồn nôn như vậy, kết quả lại là cái bẫy Thời Duyệt đào!

Nỗi xúc động muốn đánh mông Thời Duyệt đã lâu vọt lên đầu, cô tóm lấy Thời Duyệt chuẩn bị dạy một bài học, Thời Duyệt lập tức khuyên:

"Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đánh người ta! Không sợ tát một cái làm mình gãy xương hở?"

"Gãy xương chị cũng chịu, dù sao cũng sắp qua ải rồi, không tranh thủ bây giờ đánh cho hả giận còn đợi đến khi nào! Chị..."

Hứa Ấu Diên còn chưa nói xong, Thời Duyệt đã ôm đầu chạy đi không thấy tăm hơi, tay chân nhanh nhẹn rõ ràng đã mưu tính từ trước.

Thời Duyệt không trốn thì thôi, vừa trốn liền làm Hứa Ấu Diên thật sự nổi giận, thề nhất định phải bắt được em!

Đuổi từ phòng ngủ đến phòng khách, phát hiện Thời Duyệt chạy ra ngoài, lúc bước ra khỏi cửa, Thời Duyệt còn quay lại, khuôn mặt có điểm phấn khích nở nụ cười với Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên sửng sốt trong giây lát.

Vì cô nhìn thấy điềm chẳng lành trên khuôn mặt của Thời Duyệt.

"Đợi đã, Thời Duyệt."

Thời Duyệt không nghe chị, nhanh chóng xuống nhà.

"Thời Duyệt!" Hứa Ấu Diên ghé vào cầu thang gọi to, Thời Duyệt vẫn không dừng lại, biến mất trong hành lang như bị trúng tà.

Hứa Ấu Diên cuống quýt. Tuy rằng cô không biết nỗi hoảng loạn này đến từ đâu, nhưng cảm giác áp lực mạnh mẽ và sự biến đổi kỳ lạ ép vào ngực từ tất cả mọi hướng, giống như sắp có chuyện rất đáng sợ xảy ra.

Thời gian trong trò chơi sắp hết, nếu gặp chuyện không hay ở giây phút cuối cùng.

Thời điểm càng buông lỏng, càng dễ bị giáng một đòn trí mạng.

Cầu thang rung chuyển trước mắt, Hứa Ấu Diên không biết mình đã đi xuống như thế nào. Khi cô chạy xuống những bậc thang, Thời Duyệt đã đứng bên lề đường, chuẩn bị đi qua.

Có một siêu thị nằm chéo với tòa nhà cũ của các cô, là nơi các cô thường xuyên mua thức ăn.

Muốn đến siêu thị, nhất định phải đi qua con đường này.

Con đường này không có nhiều xe qua lại, vì thế xe đi qua sẽ đều phóng rất nhanh, thường là những chiếc xe kiểu cũ lái tay, cơ bản đều là xe lớn chạy đường dài.

Khi Thời Duyệt chuẩn bị sang đường, một chiếc xe tải ầm ầm chạy đến.

"Thời Duyệt! Quay lại! Xe!" Khuôn mặt lo lắng của Hứa Ấu Diên có vẻ vô cùng tức tối, giận đùng đùng chạy đến chỗ Thời Duyệt.

Đương nhiên Thời Duyệt không quay lại, cười đợi xe tải chạy qua, sau đó nhướn mày nhìn Hứa Ấu Diên, sang đường đi đến siêu thị.

Ngay khi Thời Duyệt thôi nhướn mày chuẩn bị quay lại nhìn tình hình giao thông, một chiếc xe tải lao ầm ầm như điên về phía cô.

Tim Hứa Ấu Diên gần như ngừng đập.

Không do dự một giây nào, gần như từ bản năng của cơ thể, Hứa Ấu Diên lao đến ôm chầm Thời Duyệt.

Hứa Ấu Diên che chở cho Thời Duyệt thật chặt, chờ đợi cơn đau khi xe tải đâm vào người.

Nhưng không xảy ra.

Chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nhau.

"Ấu Diên, Ấu Diên?"

Thời Duyệt khẽ gọi chị.

Lúc này Hứa Ấu Diên mới mở mắt.

Nhận ra hai người cũng không phải ở trên đường, mà đang ở trong một căn phòng.

Một căn phòng rộng rãi sáng sủa có những ngôi sao có ao nước ấm có hoa anh đào, còn có hai con cún.

Hai con cún đứng trước mặt cô, thè lưỡi vẫy đuôi, thấy cô ngẩng đầu lên, lại gần liếm liếm mũi cô.

Hứa Ấu Diên nhất thời ngây ngốc.

Đây là đâu? Đúng rồi, đây là phòng của Thời Duyệt trong Phòng Bí Mật.

"Chị vẫn ổn chứ?" Vẫn còn ở dưới Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đỡ vai chị, cười hỏi.

Trái tim Hứa Ấu Diên vẫn bị bao phủ bởi sự lo lắng và căng thẳng cực độ khi nãy, nhìn Thời Duyệt bình yên vô sự trong lòng, vẫn hơi thẫn thờ.

"Em chạy cái gì..." Giọng nói khàn khàn, Hứa Ấu Diên vừa cất tiếng liền rơi nước mắt, bàn tay vuốt ve gò má của em không kìm được run rẩy, "Chị không đuổi kịp em."

Nhận ra cảm xúc của Hứa Ấu Diên không ổn, Thời Duyệt giải thích: "Không phải chúng ta đang đùa nhau à? Em xuống nhà tiện đường đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ chị lại đuổi theo. Làm chị sợ rồi, chiếc xe kia cũng không đâm vào em. Em không ngốc, nhìn thấy xe còn đi ra được sao? Hứa Ấu Diên, chúng ta qua ải rồi, đã hết giờ."

Hứa Ấu Diên không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Thời Duyệt. Mãi cho đến khi chắc chắn rằng đây chính là Thời Duyệt, chắc chắn rằng hai người đã thật sự chiến thắng, rốt cuộc không cần trở lại trò chơi thế giới chân thực, Hứa Ấu Diên mới từ từ bình tĩnh lại.

Nắm cổ áo của Thời Duyệt, tựa vào trong lòng em, từ từ an ủi cơ thể run rẩy.

Trong trò chơi, Thời Duyệt ngồi bên bờ ao ôm chị, mà ngoài hiện thực, Thời Duyệt cũng nằm trên ghế sô pha ôm Hứa Ấu Diên, từ từ tháo tinh thể truy cập của chị, không nói một lời, tiếp tục ở bên chị.

Tiếng còi tàu trên sông từ bên ngoài cửa sổ đưa Hứa Ấu Diên đang dần bình tĩnh trở về hiện thực, cô đứng dậy khỏi người Thời Duyệt, ngượng ngùng che đi những giọt nước mắt.

"Đè nặng em rồi."

"Không có, mới đè tí tẹo, em còn không cảm thấy sức nặng." Thời Duyệt dịch hông về phía trước, tiếp tục ôm eo Hứa Ấu Diên, tựa cằm vào bụng chị ngẩng đầu nhìn chị, giống như hai con cún trong trò chơi.

"Cho em ôm chị thêm một lát, được không? Chị đỡ hơn tẹo nào không?"

"Chị đỡ hơn nhiều rồi." Hứa Ấu Diên không né tránh, vuốt ve tóc của Thời Duyệt, nhìn khuôn mặt trẻ trung quen thuộc lại thấp thoáng cảm giác lạ lẫm của em, lại gần ngắm kỹ hơn, cũng không tìm được một nếp nhăn nào.

Đây là Thời Duyệt của hiện thực, là dáng vẻ em vốn nên có.

Ở trong trò chơi 15 năm, rõ ràng ngoài hiện thực chỉ là 48 tiếng đồng hồ ngắt quãng, nhưng 15 năm kia vẫn là khoảng thời gian đầy trọn vẹn.

Hứa Ấu Diên cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính, so sánh với bản thân 50 tuổi, 35 tuổi hoàn toàn vẫn còn trẻ, gì mà nếp nhăn soi được trong tấm gương rõ nét, gì mà tóc bỗng nhiên bạc, ấy là vấn đề sao?

Cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng, rốt cuộc tỉnh lại, phát hiện mình vẫn là dáng vẻ cũ, tất cả tài sản vốn có vẫn nằm ở trong tay. Cảm giác này làm cô vô cùng vui mừng, cũng càng yêu và trân trọng bản thân mình hơn.

"Tốt quá, rốt cuộc giải quyết xong toàn bộ vòng loại, dây cung trong đầu em cũng có thể nới lỏng một hai ngày rồi." Thời Duyệt cũng hơi tê, bám cả người vào Hứa Ấu Diên, ngửi ngửi mùi thơm dễ chịu của chị, "Nhưng cũng không thoải mái được mấy ngày, ngay khi tháng tư kết thúc sẽ là giai đoạn thi đấu, chúng ta phải tìm hiểu về tình hình các đối thủ cạnh tranh một chút."

"Hai ngày tới em đừng nghĩ gì, nghỉ ngơi đi." Hứa Ấu Diên xoa đầu em, "Mấy năm qua em thật sự vất vả rồi..."

Thời Duyệt có cảm giác Hứa Ấu Diên vẫn đang chìm đắm trong trò chơi chủ đề tình yêu, khó lòng tự thoát khỏi, ngay cả bàn tay vuốt ve cũng đầy cảm giác thân mật của người bạn đồng hành đã ở bên nhau hơn nửa đời người.

Thời Duyệt yên tâm ôm chị, hạnh phúc.

Đây là thế giới hiện thực ư? Đúng, nhất định.

Trút hết cảm xúc theo nhiều vòng bơi trong bể bơi nhà mình, sau khi tiêu hao hết sức lực của cơ thể, Thời Duyệt ghé vào thành bể bơi nhìn bầu trời đêm đầy sao và cảnh sông rực rỡ, một lần nữa đưa thân phận thật sự của mình trở về vị trí cũ, trong lòng cũng rất xúc động.

Dù đã là năm 2036, nhưng vẫn có những người sống trong khu nhà cũ không thang máy, dựa vào thu nhập hơn mười nghìn tệ mỗi tháng để nuôi sống cả gia đình.

Dù cố gắng hết sức, vẫn có muôn vàn khốn khó và giới hạn cuộc sống đang chờ đợi họ.

Những gì họ trải qua không phải trò chơi, mà là cuộc sống thực.

Thời Duyệt ra khỏi bể bơi, lau người, lấy điện thoại bên thành bể, tìm được một quỹ từ thiện có tiếng chuyên giúp đỡ trẻ em nghèo khó, quyên góp mười triệu, cảm giác trĩu nặng trong lòng mới nhẹ hơn phần nào.

Tắm xong, Thời Duyệt lê cơ thể mệt nhọc vừa lau tóc vừa đi ra, phát hiện tóc của mình hơi dài, còn dày, lúc buộc lên sẽ hơi đau đầu, định cắt ngắn một chút, nhìn cũng gọn gàng hơn.

Cầm chai coca đá uống một hơi sảng khoái, khi trở lại tầng trên, cô nhìn thấy Hứa Ấu Diên vẫn đang chạy trên máy, mồ hôi đầm đìa, lưng đã ướt đẫm, điện thoại bật lên đặt trước mặt, dường như đang nói chuyện video với ai đấy.

"Ừm...thật ra cũng không cần phải đi ăn một bữa, chỉ cần hai người các chị vẫn ổn là được." Hứa Ấu Diên vừa chạy vừa nói, hơi thở vẫn rất ổn định. Trải qua một thời gian dài tập luyện, thể trạng của chị đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

Hứa Ấu Diên nói tiếp: "Hơn nữa nhỡ lại bị chụp ảnh em đi ăn với Diêm Dung, chuyện này còn phải làm sáng tỏ như thế nào?"

Thời Duyệt liếc qua, đang nói chuyện video cùng Thương Lộc.

Thương Lộc muốn dẫn Diêm Dung đến xin lỗi Hứa Ấu Diên, xem ra phía Diêm Dung vẫn chưa làm sáng tỏ, chỉ là Thời Duyệt cũng chẳng còn quan tâm.

Trải qua bài kiểm tra "thế giới chân thực", trái tim của Hứa Ấu Diên đã đặt vững ở chỗ Thời Duyệt, Thời Duyệt chắc chắn một trăm phần trăm Hứa Ấu Diên không thể có tâm tư khác, cũng sẽ không chuyển đi, phía Diêm Dung thích thế nào thì cứ vậy đi.

Thương Lộc nói: "Không sao, chúng ta không ra ngoài ăn, đến nhà chị."

Hứa Ấu Diên cười ha ha: "Paparazzi người ta còn có thể chụp được chị từ tòa nhà đối diện, ở nhà cũng không an toàn hơn được chứ. Thôi được rồi, thật sự không sao đâu, không cần mời em một bữa, hai người thành thật ở bên nhau là tốt hơn bất cứ điều gì rồi."

"Hầy." Nghe thấy tiếng thở dài của Thương Lộc liền biết vấn đề này vẫn chưa giải quyết xong, "Chị cũng muốn tốt."

Hứa Ấu Diên nhất thời không dám nói tiếp.

Chuyện Diêm Dung công khai yêu đương gây ầm ĩ lớn như vậy, đến giờ Hứa Ấu Diên vẫn chưa dám quang minh chính đại đi ra ngoài, trên mạng vẫn có một biển người hỗn tạp đang bàn tán về chuyện này, Hứa Ấu Diên chưa nghĩ ra cách giải quyết hợp lý.

Nghe ý của Thương Lộc, đoàn đội của Diêm Dung cũng rất đau đầu, nếu bây giờ nói chuyện hoang đường như cô ấy công khai đang yêu nhưng lại tag nhầm đối tượng yêu đương, nhất định sẽ kéo vô số anti đến, bóp cho mù mịt trời đất. Hơn nữa cũng không phù hợp với hình tượng thông minh giỏi giang thường thấy của cô ấy, sợ sẽ sụp đổ hình tượng --- vì vậy họ vẫn đang thảo luận biện pháp tốt nhất.

Trong lúc thảo luận biện pháp, Diêm Dung giao nộp tất cả tài khoản mạng xã hội, thậm chí ngay cả điện thoại cũng bị khóa lại, mật khẩu chỉ có quản lý biết, muốn liên lạc với ai quản lý sẽ liên lạc giúp cô ấy.

Đoàn đội dặn Diêm Dung nhất định phải ít xuất hiện, khi đi làm nếu bị hỏi đến chuyện yêu đương phải giả ngốc không biết gì, tuyệt đối không được nói bừa.

Khi tan việc về nhà, quản lý chỉ ước gì có thể buộc dây quanh cổ cô ấy, đeo khẩu trang lên cái miệng luôn gây họa của cô ấy.

Bên này đoàn đội vẫn đang đau đầu, bên kia Diêm Dung không kìm nén được tâm trạng nôn nóng và nhớ nhung, nửa đêm lén chạy ra ngoài, đi tìm Thương Lộc.

Thương Lộc nghe thấy tiếng chuông cửa giữa đêm, bừng tỉnh.

Vừa tỉnh lại cô đã biết là bà trẻ nào gọi cửa. Cẩn thận từng li từng tí mở cửa nhìn, thực tế không làm cô thất vọng.

Vất vả đưa Diêm Dung vừa nhà, Thương Lộc mang đôi mắt thâm gọi video cho Hứa Ấu Diên.

"Chị cũng muốn tốt, có điều đứa bé này luôn làm ra những việc khiến chị khó có thể chịu nổi. Nhưng thật ra lòng dạ em ấy không hề xấu, chỉ là đầu óc thiếu suy nghĩ. Nói thật là, khá đáng yêu."

Nhìn biểu cảm đắm chìm trong tình yêu, Hứa Ấu Diên liền hiểu ý của chị:

"Chị Lộc, thật ra chị vẫn thích Diêm Dung, chỉ là bị quẩn quanh giữa yêu thích và khó chịu, không chắc chắn."

Thương Lộc gật đầu, nhìn Hứa Ấu Diên bằng ánh mắt như nhìn tri kỷ: "Em hiểu đấy."

Hai người đều ngầm hiểu.

Đều là hai người cùng lứa tuổi, đều bị trẻ con kém cùng số tuổi quấy, đối phương đều có đặc điểm mình thích, nhưng cũng có mặt khiến mình không chịu nổi, mà nguyên nhân ít nhiều đều là vì sự chênh lệch tuổi tác.

Thời Duyệt ngồi một bên nghe hai chị nói gần nói xa giống như đang nói bóng nói gió về sự nghi ngờ của mình, tâm tư khẽ chuyển, cô ghé vào bên cạnh máy chạy cười rạng rỡ với Thương Lộc:

"Chị Lộc! Đã lâu không gặp."

"Ơ, Tiểu Thời Duyệt. Đã lâu không gặp đâu ra, không phải vừa gặp nhau lúc Tết hả."

"Ngại quá, vừa rồi em đi ngang qua, vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai chị." Thời Duyệt nói, "Em có một ý kiến, có thể sẽ gợi ý cho chị Lộc một chút. Hứa Ấu Diên, em nói được không?"

Thời Duyệt chớp chớp mắt với Hứa Ấu Diên, nhìn có vẻ rất rất ngoan ngoãn, chỉ đợi chị lên tiếng.

Nụ cười của Hứa Ấu Diên cứng đờ --- em đã ghé vào đây lên tiếng rồi, chị còn có thể bịt miệng em được à?

"Xin mời." Hứa Ấu Diên nói.

Được Hứa Ấu Diên cho phép, Thời Duyệt mạnh dạn không e dè nói: "Chị Lộc, chị biết Phòng Bí Mật không, là trò chơi hẹn hò online, xác suất thành đôi đã vượt mốc 80%."

Thương Lộc: "Đương nhiên là biết, ai lại không biết Phòng Bí Mật chứ, nổi đình nổi đám từ năm ngoái đến năm nay."

"Chị Lộc muốn biết mình và Diêm Dung có hợp nhau không, đến Phòng Bí Mật đi chơi một chuyến là được, chị có thể chọn một trong ba chủ đề chính tùy thích, cùng nhau trải qua một chút nguy hiểm gì đó yêu đương gì đó, chắc chắn có ích hơn nhiều so với việc ngồi nhà đoán già đoán non."

Thương Lộc "ừ" một tiếng, rất đồng ý với lời của Thời Duyệt: "Là ý kiến hay."

"Đúng mà, Phòng Bí Mật cũng không có tác dụng gì khác, chỉ là hai người muốn thành đôi, vào trong một lần, đảm bảo có thể nhìn rõ đối phương. Dù không hợp nhau, cũng có lý do để có thể chia tay ngay lập tức, mỗi một việc mỗi một chuyện đều được bày ra trước mắt trong trò chơi, ai không đồng ý chia tay cũng không có gì để phản đối."

Hiển nhiên là Thương Lộc rất tán thành với lời của Thời Duyệt, Thời Duyệt cũng nhân cơ hội nói, trước đó Ấu Diên đã nhắc đến chuyện của Thương Lộc và Diêm Dung với cô, cô đã nghĩ rất lâu, cảm thấy nếu dùng nền tảng bên thứ ba - Phòng Bí Mật - để tung chiêu, chuyện gì cũng sẽ rõ ràng. Về sau Diêm Dung muốn trách cũng chỉ có thể trách Phòng Bí Mật, không thể trách Thương Lộc --- đây chính là ý kiến của cô.

Thời Duyệt ở đây thao thao bất tuyệt, Hứa Ấu Diên ở một bên có vẻ đang tập trung chạy bộ, thật ra nội tâm như gương sáng, biết rõ em đang nghĩ gì.

Ngoài việc giải quyết rắc rối cho cặp đôi Thương Lộc và Diêm Dung, Diêm Dung dùng Phòng Bí Mật một lần, fans hâm mộ của cô ấy lại chẳng phát cuồng? Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng được fans của cô ấy đẩy lên đầu bảng xếp hạng doanh số, có thể thấy lưu lượng của cô ấy lớn như thế nào.

Phòng Bí Mật vốn đã hot, lại thêm một làn sóng người dùng ập đến, còn đúng vào giai đoạn thi đấu, Diêm Dung thêm dầu vào lửa rất có thể sẽ đưa N-COUNT lên thần đàn, mượn cơ hội này để vượt qua và đạp SQUALL dưới chân.

Nói không chừng, N-COUNT sẽ trở thành trùm của một thế hệ trò chơi mới.

Những suy tính này đều được ẩn giấu trong nụ cười của Thời Duyệt.

Hứa Ấu Diên hiểu rất rõ tham vọng của Thời Duyệt, nhưng chẳng hề cảm thấy không ổn chút nào.

Ngược lại, có một cảm giác rung động rõ rệt đang lan tỏa trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện