Cô vừa hoảng vừa khẩn trương, đầu lưỡi như thắt lại, còn chưa kịp nói, nước mắt đã thi nhau đến.
- Cho nên, anh không phải lại...... lại như vậy khi dễ tôi đúng không, sao anh có thể như vậy, sao có thể...... anh có biết đây chính là giậu đổ bìm leo, thật sự là rất tệ hại......
Người đàn ông trầm xuống.
- Em cho rằng tôi và em đã ngủ với nhau? - Chẳng lẽ không đúng sao......
Cô càng khóc càng chịu không nổi, nghẹn ngào ép lại không được.
Nam Cảnh Thâm bắt được tay nhỏ bé của cô, dùng một chút lực tháo nó ra khỏi tay hắn, hắn cúi thấp người nhìn cô.
- Tôi hiện tại rất muốn tức giận, em không sợ chọc giận tôi, liền tiếp tục khóc thử xem.
Ý Ý bị ngữ khí cùng biểu tình của hắn làm cho sợ tới mức liên tục làm giảm tiếng khóc của mình lại, trong lòng đều là ủy khuất, không quan tâm la lên:
- Là anh khi dễ tôi, anh còn hung dữ với tôi!
- Nếu tôi thực sự khi dễ em, em cho là bây giờ em còn có thể ngồi dậy sao?
Biểu tình hắn càng ngày càng trầm xuống, hơi thở ở trong khoang mũi, lúc nói thì thở ra:
- Tôi đã dạy em vài lần, đối với người phải có tâm phòng bị, nhưng em lại làm ngược lại!
- Tôi mới không cần anh dạy, anh mới là ngụy quân tử, nói một đường làm một nẻo, hơn nữa, anh cũng không phải ba tôi, cũng không phải chồng tôi, dựa vào cái gì dạy tôi cái này cái kia......
Nam Cảnh Thâm hít nhẹ một hơi, đè nặng, hắn gằn từng tiếng, nghiến rắng phát ra tiếng:
- Lặp lại lần nữa!
- Tôi nói bao nhiêu lần cũng đều giống nhau, không cần anh quản nhiều......
Nói còn chưa nói hết, cả người cô bị Nam Cảnh Thâm trực tiếp khiêng lên.
Trước mắt trời đất quay cuồng, chờ cô phản ứng được, người đã ngồi trên đùi hắn.
Tim đập cô đập nhanh, cảm giác bồn chồn.
- Anh muốn làm gì, anh...... mau thả tôi ra.
Giọng điệu cô yếu đuối như em bé, không có chút uy hiếp trong lời nói, nghe giống như người kia là người xấu thật sự.
Nam Cảnh Thâm lại không cái tâm tư kia, con ngươi đen không có một tia ấm áp, lạnh lẽo hỏi:
- Nếu lời tốt dạy em không nghe, tôi không ngại áp dụng một chút thủ đoạn.
- Không được như vậy, anh không thể lại khi dễ người ta!
Cô tựa hồ ý thức được cái gì, tay lung tung nắm lấy hắn vạt áo hắn, thật vất vả chống được lên đầu gối hắn, tính toán muốn từ trên đùi hắn đi xuống.
Nam Cảnh Thâm so với cô nhanh hơn, bỏ qua tay cô, vén áo cô lên, không nói hai lời trực tiếp phát một tay:
- Về sau đàn ông khác đưa em rượu, còn muốn uống không?
Một phát này, làm Ý Ý vỡ mộng.
Cô tốt xấu cũng là một người trưởng thành hơn hai mười tuổi, lại giống như là hài tử bị trừng phạt.
Không, cái này không phải là trừng phạt, mà là nhục nhã.
- Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi, anh là đồ bại hoại, anh là đồ trứng thúi......
Cô oa oa khóc, tư thế nằm úp sấp, cô xấu hổ và giận dữ vùng vẫy, một cước đá tới tủ đầu giường.
Mắt Nam Cảnh Thâm tối sầm lại, ôm cô hướng bên cạnh ngồi, mặt không chút thay đổi đánh một phát:
- Tôi hỏi em còn uống không?
- Anh đừng quá phận......
Cô từ nhỏ đến lớn, khi nào thì chịu qua loại ủy khuất này.
- Uống không?
Nam Cảnh Thâm kiên định, không cho chính mình mềm lòng.
Vật nhỏ này, không để ý một chút, một Bạc Tư hoàn toàn không trông nom được cô, nhiều lần tái phạm, không chừng cô sẽ thương tâm đến tình trạng gì, cả ngày ở trong nhà oán giận hắn cực không xứng chức là chồng cô, còn không tín nhiệm cô, lúc nào cũng phái người giám thị cô.
Không giám thị cô, con thỏ nhỏ này chui vào miệng hổ lúc nào mà vẫn không biết.
Hắn còn muốn quản như thế nào!
- Ô ô ô...... Ô ô......
Ý Ý cắn môi không chịu mở miệng.
Nam Cảnh Thâm đem áo cô kéo lên cao hơn nữa, bàn tay tới gần, Ý Ý sợ hãi, cơ thể căng cứng, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại bá đạo vô lý như vậy, nghĩ muốn há mồm cầu xin tha thứ, chính là mông lại bị đánh hai cái thật mạnh.
Cô không nhịn xuống được nữa, lớn tiếng khóc đi, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.
Cuối cùng cũng không dám thật sự cùng hắn phản kháng, liên tục bị đánh vài cái, cô sợ hãi, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ:
- Không uống......
- Lớn tiếng chút!
- Tôi nói tôi không uống nữa, không uống nữa được chưa!
Người đàn ông nhíu mi tâm, hừ nhẹ nói:
- Xem ra là khẩu phục nhưng tâm không phục.
Hắn làm bộ muốn đánh, Ý Ý hoảng hốt hô lên:
- Tôi không uống nữa, không bao giờ... nữa, không uống rượu nữa......
Tay Nam Cảnh Thâm rơi xuống một nửa, dừng lại, thu tay lại, xoay cô lại, đỡ lưng cô rồi dựng cô ngồi dậy.
- Thật không uống nữa?
- Không uống không uống, ô ô......
Làm sao có người đáng ghét như vậy.
- Phải nhớ kỹ lời mình nói, nhớ kỹ mới ngoan.
Hắn để cô xuống, Ý Ý lập tức hướng giường, dùng chăn che nửa cái đầu, dùng lưng đối với hắn, bả vai nhỏ run rẩy, khóc thút thít không dừng lại được, cô cố ý dỗi, không để ý tới hắn.
Nam Cảnh Thâm không có khó xử cô, thanh âm cũng không tự giác đích nhu hòa đi rất nhiều.
- Tôi không có chạm vào em.
- Hừ......
Ý Ý nghe thấy hắn nói, bản năng cự tuyệt, cô ôm lấy chăn... Đỉnh, bỗng nhiên lại kéo xuống, chạy tới cửa nhìn người đàn ông kia.
- Anh vừa mới nói cái gì.
- Tôi nói, em hai lần ở trước mặt tôi thoát y, tôi cũng chưa có chạm qua em.
Hắn mỉm cười.
- Ngoan ngoãn, em vẫn còn nhỏ, tấm màng kia vẫn còn.
Phòng ngủ đột nhiên an tĩnh.
Nam Cảnh Thâm mở cửa, ngồi ở sô pha phòng khách rút ra điếu thuốc, khói thuốc mông lung ở trên mặt hắn, làm cho người ta nhìn không thấu tình hình hiện tại.
Bé cưng của hắn, tính tình khờ dại vô hại, hắn làm vậy, bất quá là bởi vì hắn đối với cô có phép tắc, cho nên cô mới có tâm phòng bị, nhưng đối với người khác, thường thường ngốc lăng không có đoán tâm tư đối phương, dù có bị người bán, chỉ sợ còn vui tươi hớn hở giúp người đếm tiền.
Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt ngày thường đáng yêu kia của bé cưng, ai nhìn cũng thích, người đánh chủ ý lên cô đúng là không ít, hắn liền cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng dập điếu thuốc, Nam Cảnh Thâm lấy thuốc mỡ trong tủ, một lần nữa trở về phòng ngủ.
Vừa mới mở cửa, ánh sáng màu vàng chiếu vào, trên giường có thân ảnh im lặng nằm yên, thập phần nhu thuận.
Trái tim hắn như muốn hòa tan.
Cước bộ nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống mép giường, ôn nhu nói:
- Tôi nhìn vết thương cho em, sẽ không đánh em.
Ý Ý không ngủ, cũng không quay lưng lại, đỏ ửng trên mặt còn chưa có tan, khóe mắt lộ vết nước mắt, điềm đạm đáng yêu, phi thường chọc người yêu thương.
Nam Cảnh Thâm từ dưới chân cô đem chăn xốc lên, gió lạnh tiến vào, cô cuộn hai chân mình hướng ngực để.
- Đừng nhúc nhích, đã muốn sưng lên.
Hắn dùng khẩu khí đứng đắn nói chuyện.
Ý Ý ngẩn ra, thật sẽ không làm gì sao, trong chốc lát, trên mông bỗng nhiên có chút lạnh, hắn thoa nhẹ nhàng thứ gì đó bằng đầu ngón tay hắn.
Hắn tự thoa thuốc cho cô sao?
- Cho nên, anh không phải lại...... lại như vậy khi dễ tôi đúng không, sao anh có thể như vậy, sao có thể...... anh có biết đây chính là giậu đổ bìm leo, thật sự là rất tệ hại......
Người đàn ông trầm xuống.
- Em cho rằng tôi và em đã ngủ với nhau? - Chẳng lẽ không đúng sao......
Cô càng khóc càng chịu không nổi, nghẹn ngào ép lại không được.
Nam Cảnh Thâm bắt được tay nhỏ bé của cô, dùng một chút lực tháo nó ra khỏi tay hắn, hắn cúi thấp người nhìn cô.
- Tôi hiện tại rất muốn tức giận, em không sợ chọc giận tôi, liền tiếp tục khóc thử xem.
Ý Ý bị ngữ khí cùng biểu tình của hắn làm cho sợ tới mức liên tục làm giảm tiếng khóc của mình lại, trong lòng đều là ủy khuất, không quan tâm la lên:
- Là anh khi dễ tôi, anh còn hung dữ với tôi!
- Nếu tôi thực sự khi dễ em, em cho là bây giờ em còn có thể ngồi dậy sao?
Biểu tình hắn càng ngày càng trầm xuống, hơi thở ở trong khoang mũi, lúc nói thì thở ra:
- Tôi đã dạy em vài lần, đối với người phải có tâm phòng bị, nhưng em lại làm ngược lại!
- Tôi mới không cần anh dạy, anh mới là ngụy quân tử, nói một đường làm một nẻo, hơn nữa, anh cũng không phải ba tôi, cũng không phải chồng tôi, dựa vào cái gì dạy tôi cái này cái kia......
Nam Cảnh Thâm hít nhẹ một hơi, đè nặng, hắn gằn từng tiếng, nghiến rắng phát ra tiếng:
- Lặp lại lần nữa!
- Tôi nói bao nhiêu lần cũng đều giống nhau, không cần anh quản nhiều......
Nói còn chưa nói hết, cả người cô bị Nam Cảnh Thâm trực tiếp khiêng lên.
Trước mắt trời đất quay cuồng, chờ cô phản ứng được, người đã ngồi trên đùi hắn.
Tim đập cô đập nhanh, cảm giác bồn chồn.
- Anh muốn làm gì, anh...... mau thả tôi ra.
Giọng điệu cô yếu đuối như em bé, không có chút uy hiếp trong lời nói, nghe giống như người kia là người xấu thật sự.
Nam Cảnh Thâm lại không cái tâm tư kia, con ngươi đen không có một tia ấm áp, lạnh lẽo hỏi:
- Nếu lời tốt dạy em không nghe, tôi không ngại áp dụng một chút thủ đoạn.
- Không được như vậy, anh không thể lại khi dễ người ta!
Cô tựa hồ ý thức được cái gì, tay lung tung nắm lấy hắn vạt áo hắn, thật vất vả chống được lên đầu gối hắn, tính toán muốn từ trên đùi hắn đi xuống.
Nam Cảnh Thâm so với cô nhanh hơn, bỏ qua tay cô, vén áo cô lên, không nói hai lời trực tiếp phát một tay:
- Về sau đàn ông khác đưa em rượu, còn muốn uống không?
Một phát này, làm Ý Ý vỡ mộng.
Cô tốt xấu cũng là một người trưởng thành hơn hai mười tuổi, lại giống như là hài tử bị trừng phạt.
Không, cái này không phải là trừng phạt, mà là nhục nhã.
- Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi, anh là đồ bại hoại, anh là đồ trứng thúi......
Cô oa oa khóc, tư thế nằm úp sấp, cô xấu hổ và giận dữ vùng vẫy, một cước đá tới tủ đầu giường.
Mắt Nam Cảnh Thâm tối sầm lại, ôm cô hướng bên cạnh ngồi, mặt không chút thay đổi đánh một phát:
- Tôi hỏi em còn uống không?
- Anh đừng quá phận......
Cô từ nhỏ đến lớn, khi nào thì chịu qua loại ủy khuất này.
- Uống không?
Nam Cảnh Thâm kiên định, không cho chính mình mềm lòng.
Vật nhỏ này, không để ý một chút, một Bạc Tư hoàn toàn không trông nom được cô, nhiều lần tái phạm, không chừng cô sẽ thương tâm đến tình trạng gì, cả ngày ở trong nhà oán giận hắn cực không xứng chức là chồng cô, còn không tín nhiệm cô, lúc nào cũng phái người giám thị cô.
Không giám thị cô, con thỏ nhỏ này chui vào miệng hổ lúc nào mà vẫn không biết.
Hắn còn muốn quản như thế nào!
- Ô ô ô...... Ô ô......
Ý Ý cắn môi không chịu mở miệng.
Nam Cảnh Thâm đem áo cô kéo lên cao hơn nữa, bàn tay tới gần, Ý Ý sợ hãi, cơ thể căng cứng, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại bá đạo vô lý như vậy, nghĩ muốn há mồm cầu xin tha thứ, chính là mông lại bị đánh hai cái thật mạnh.
Cô không nhịn xuống được nữa, lớn tiếng khóc đi, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ.
Cuối cùng cũng không dám thật sự cùng hắn phản kháng, liên tục bị đánh vài cái, cô sợ hãi, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ:
- Không uống......
- Lớn tiếng chút!
- Tôi nói tôi không uống nữa, không uống nữa được chưa!
Người đàn ông nhíu mi tâm, hừ nhẹ nói:
- Xem ra là khẩu phục nhưng tâm không phục.
Hắn làm bộ muốn đánh, Ý Ý hoảng hốt hô lên:
- Tôi không uống nữa, không bao giờ... nữa, không uống rượu nữa......
Tay Nam Cảnh Thâm rơi xuống một nửa, dừng lại, thu tay lại, xoay cô lại, đỡ lưng cô rồi dựng cô ngồi dậy.
- Thật không uống nữa?
- Không uống không uống, ô ô......
Làm sao có người đáng ghét như vậy.
- Phải nhớ kỹ lời mình nói, nhớ kỹ mới ngoan.
Hắn để cô xuống, Ý Ý lập tức hướng giường, dùng chăn che nửa cái đầu, dùng lưng đối với hắn, bả vai nhỏ run rẩy, khóc thút thít không dừng lại được, cô cố ý dỗi, không để ý tới hắn.
Nam Cảnh Thâm không có khó xử cô, thanh âm cũng không tự giác đích nhu hòa đi rất nhiều.
- Tôi không có chạm vào em.
- Hừ......
Ý Ý nghe thấy hắn nói, bản năng cự tuyệt, cô ôm lấy chăn... Đỉnh, bỗng nhiên lại kéo xuống, chạy tới cửa nhìn người đàn ông kia.
- Anh vừa mới nói cái gì.
- Tôi nói, em hai lần ở trước mặt tôi thoát y, tôi cũng chưa có chạm qua em.
Hắn mỉm cười.
- Ngoan ngoãn, em vẫn còn nhỏ, tấm màng kia vẫn còn.
Phòng ngủ đột nhiên an tĩnh.
Nam Cảnh Thâm mở cửa, ngồi ở sô pha phòng khách rút ra điếu thuốc, khói thuốc mông lung ở trên mặt hắn, làm cho người ta nhìn không thấu tình hình hiện tại.
Bé cưng của hắn, tính tình khờ dại vô hại, hắn làm vậy, bất quá là bởi vì hắn đối với cô có phép tắc, cho nên cô mới có tâm phòng bị, nhưng đối với người khác, thường thường ngốc lăng không có đoán tâm tư đối phương, dù có bị người bán, chỉ sợ còn vui tươi hớn hở giúp người đếm tiền.
Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt ngày thường đáng yêu kia của bé cưng, ai nhìn cũng thích, người đánh chủ ý lên cô đúng là không ít, hắn liền cảm thấy lo lắng.
Cuối cùng dập điếu thuốc, Nam Cảnh Thâm lấy thuốc mỡ trong tủ, một lần nữa trở về phòng ngủ.
Vừa mới mở cửa, ánh sáng màu vàng chiếu vào, trên giường có thân ảnh im lặng nằm yên, thập phần nhu thuận.
Trái tim hắn như muốn hòa tan.
Cước bộ nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống mép giường, ôn nhu nói:
- Tôi nhìn vết thương cho em, sẽ không đánh em.
Ý Ý không ngủ, cũng không quay lưng lại, đỏ ửng trên mặt còn chưa có tan, khóe mắt lộ vết nước mắt, điềm đạm đáng yêu, phi thường chọc người yêu thương.
Nam Cảnh Thâm từ dưới chân cô đem chăn xốc lên, gió lạnh tiến vào, cô cuộn hai chân mình hướng ngực để.
- Đừng nhúc nhích, đã muốn sưng lên.
Hắn dùng khẩu khí đứng đắn nói chuyện.
Ý Ý ngẩn ra, thật sẽ không làm gì sao, trong chốc lát, trên mông bỗng nhiên có chút lạnh, hắn thoa nhẹ nhàng thứ gì đó bằng đầu ngón tay hắn.
Hắn tự thoa thuốc cho cô sao?
Danh sách chương