Một tuần.
Suốt một tuần, Ý Ý không có gặp Nam Cảnh Thâm ở công ty.
Cô mỗi ngày thức dậy sớm, cửa công ty vừa mở, cô tuyệt đối là người thứ nhất vào, ngủ muộn hơn chó, chính là chờ Nam Cảnh Thâm lái xe rời đi, cô mới có thể đi.
Không gặp mặt nhau, tránh được nhiều rắc rối.
Năm giờ chiều tan làm, Ý Ý lôi kéo Tống Khải Nhân đi dạo phố, mua quần áo để ngày mai tham gia tiệc bạn học. Khi hai người chia tay, ước định thời gian, chờ ngày mai Tống Khải Nhân lái xe tới đón.
Về đến nhà, Ý Ý tắm rửa, tính toán ngủ sớm, di động lại vang lên.
Không phải điện thoại gọi đến, mà là có tin nhắn.
Vừa thấy màn hình sáng lên, Ý Ý đang tựa vào đầu giường bật người ngồi thẳng, tin nhắn không phải của người khác, là của cái vị cô chưa bao giờ đã gặp mặt—— Tứ gia.
- Ngày mai muốn đi dự tiệc bạn học? Hắn sao biết được, Ý Ý một chút cũng không thấy lạ, hai năm nay, nhất cử nhất động của cô, Hồ bá đều báo cho hắn biết.
Cô ngạc nhiên chính là, cách lâu như vậy, hắn thế nhưng hội đột nhiên nhắn tin đến, mặc dù không có gặp mặt, Ý Ý không hiểu sao lại thấy khẩn trương, lúc đánh chữ, ngón tay lại căng thẳng.
- Năm giờ chiều sẽ đi.
Gửi đi tin nhắn, tâm tình cô vẫn không yên, di động nắm ở trong tay chưa buông ra, chuông điện thoại lại vang lên, cả người cô đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa quăng mất cái điện thoại.
Hắn nhắn lại:
- Bảo Bạc Tư đưa đi, buổi tối trước mười giờ phải về đến nhà.
Ý Ý chậm chạp đánh vào trong màn hình: “Ngày mai Khải Nhân lái xe, tôi với cô ấy đi cùng nhau”.
Còn không có gửi tin nhắn này, cô nghĩ nghĩ, xóa hết toàn bộ, đổi thành: "Đã biết."
Cô rốt cuộc không có cách nào đi khiêu khích ông chồng có nề nếp cứng nhắc này.
Lúc cô đang nghĩ đến Tứ gia sẽ không quay về, cô tiến vào trong chăn, cầm trong tay điều khiển từ xa, nhưng chưa có đem TV bậc lên, ánh mắt cứ nhìn cái điện thoại ở bên cạnh, không biết qua bao lâu, màn hình bỗng nhiên sáng lên.
Cô chạy nhanh lại, trên màn hình chỉ có một chữ: "Ngoan".
Trong lúc nhất thời, Ý Ý cảm thấy trong lòng ngũ vị trần tạp, trong đầu cố gắng đem bộ dáng Tứ gia nghĩ nghĩ, nhưng cố gắng mấy, một gương mặt lại càng ngày càng rõ, thẳng đến nghĩ đến mặt Nam Cảnh Thâm, cùng với trong tưởng tượng của cô trùng khớp, cô đột nhiên kinh hãi, ngồi bậc dậy, tay nắm lại trong lòng, đầu phát đau.
Như thế nào lại vậy......
Xưng hô chỉ hơn có một chữ, liền dễ lẫn lộn vậy sao.
Hay là nói...... Trong tiềm thức, cô đã nhớ kỹ khuôn mặt Nam Cảnh Thâm, bất giác đem Nam Tứ gia cùng Tứ gia hai cái xưng hô chồng lên sao?
Ý nghĩ này, cô quả thực cảm thấy sợ hãi.
Cô đẩy cao chăn, đem chăn che lên đầu mình, cũng đem chăn che hết cả người mình, bỗng nhiên duỗi chân, đá đá chăn, dùng sức phát tiết, cô đem chăn từ đỉnh đầu lay xuống, sợi tóc ma sát ra tĩnh điện dính ở trên mặt, cô cũng không quản, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Ngày hôm sau, bởi vì là cuối tuần, Ý Ý ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, chậm chạp rửa mặt, đổi quần áo thường ngày mới xuống lầu, mới vừa ngồi vào nhà ăn, cô gọi video cho Tống Khải Nhân.
Không mất vài giây, bên kia liền tiếp, Ý Ý còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Quỳ ở phía sau cô, đặt cái khăn ăn trước mặt cô, lại lấy tiếp bộ đồ ăn, dọn xong, Tiểu Quỳ hơi hơi cúi thắt lưng, hỏi cô:
- Phu nhân, bắt đầu ăn luôn sao?
- Bắt đầu luôn đi.
Tiểu Quỳ đứng thẳng dậy, đi vào nhà bếp.
Tay trái Ý Ý giơ di động, tay phải hướng người bên cạnh, người giúp việc cầm khăn nóng để lau tay, lại đổi sang tay trái, di động đổi vị trí, hình ảnh lung lay mấy lần, mới vừa dừng, Ý Ý còn chưa kịp nói, Tiểu Quỳ mang theo người giúp việc bưng ra ba món mặn, 2 món rau dưa, còn có một chén củ từ canh gà, thuần thục để trước mặt cô.
- Phu nhân, đồ ăn đã xong, mời ngài ăn.
- Tôi đã biết.
Ý Ý phất tay.
- Đừng đứng phía sau tôi, các ngươi cũng đi ăn đi, món canh gà nhìn rất ngon, các người ăn nhiều một chút.
- Cám ơn phu nhân, phu nhân đối chúng tôi tốt nhất.
Nữ giúp việc trong nhà nhiều, Tiểu Quỳ được lại gần cô, xem như là gan lớn, nhưng những người khác cũng không có lộ ra bộ dáng nơm nớp lo sợ, cười vui vẻ rời đi.
Lúc này, trong nhà ăn chỉ có mình Ý Ý dùng bữa, nhưng có một cái bàn nhỏ ở sảnh bên, bọn người giúp việc có thể ăn cơm ở đó, hơn nữa bữa ăn giống y chang bữa ăn của Ý Ý.
Vì thế, Hồ bá từng có lần tức giận, mắng các cô không quy củ, bảo Ý Ý uốn nắn lại các cô, dù sao một mình cô cũng ăn không nhiều như vậy, bỏ cũng lãng phí, không bằng chia cho mọi người, thời gian lâu, Hồ bá cũng liền mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy người giúp việc giữ thính vừa đi, nhà ăn an tĩnh lại, Ý Ý mới rỗi rãnh nhìn di động, đã thấy Tống Khải Nhân kia cười tà tà nhìn cô.
Ý Ý cảm thấy lỗ chân lông lạnh toát.
- Cậu cười cái gì nha?
Tống Khải Nhân múc một thìa cơm trắng, nhai hai cái, nói:
- Mình hâm mộ cậu nha, cậu mới là phu nhân nhà giàu chân chính có tâm hồn rộng lượng, làm sao loại tiểu nhân nhà nghèo như mình có thể so sánh.
Tống gia là cửa nhà nghèo sao.
Luận về thứ hạng, Tống Khải Nhân mới là thiên kim Đại tiểu thư chân chính, còn chưa có lập gia đình đâu, dựa vào công ty trong nhà, giá trị con người đã tăng tới vài triệu (triệu ở đây là NDT không phải VND nhé).
Cùng là ăn cơm, Tống Khải Nhân chính mình tự động, Ý Ý lại tiền hô hậu ủng, được hầu hạ chu đáo, cô kỳ thật cũng không quen, kháng nghị qua vài lần, đều bị Tứ gia bác bỏ.
- Cậu cứ cười, cẩn thận buổi tối mình lấy đũa kẹp cậu a.
- Cậu kẹp đi, cậu kẹp chết mình, cũng không ngăn được ghen tị a, vị Tứ gia kia nhà cậu a, chính là thật sự rất thương cậu.
- Có sao.
Ý Ý uống một ngụm canh, đầu lưỡi suýt bị bỏng:
- Có sao không.
- Hai năm nay, anh ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cậu à?
Ý Ý lắc đầu.
- Cậu tin nổi không, đàn ông mỗi ngày mình gặp nhiều nhất chỉ có Hồ bá cùng Bạc Tư.
Tống Khải Nhân bĩu môi, giễu cợt nói:
- Anh ta nghĩ như thế nào nha, thả cái tiểu vưu vật mỗi ngày một mình trông phòng, một chút cũng không lo lắng đến, cậu không có nhu cầu sao.
Lời này, Ý Ý xấu hổ muốn chết.
Biết rõ nhà ăn không có ai, vẫn ngại ngùng nhìn xung quanh, sau đó hung hăng nhìn lại màn hình.
- Cậu đó, không ngăn được cái miệng tiểu hỗn đản cậu.
- Mình chính là chỉ đùa một chút thôi, nhìn cậu kìa.
Tống Khải Nhân ăn tiếp một thìa cơm.
- Buổi chiều mấy giờ tới đón cậu a?
- Mình chính là muốn nói chuyện này với cậu, buổi chiều mình không không đi chung với cậu được, Bạc Tư chở mình.
Tống Khải Nhân híp mắt, cười hắc hắc nói:
- Xem đi, mình đã nói Tứ gia khẩn trương cậu mà, bảo bối như vậy, sợ đánh mất cậu nha?
Suốt một tuần, Ý Ý không có gặp Nam Cảnh Thâm ở công ty.
Cô mỗi ngày thức dậy sớm, cửa công ty vừa mở, cô tuyệt đối là người thứ nhất vào, ngủ muộn hơn chó, chính là chờ Nam Cảnh Thâm lái xe rời đi, cô mới có thể đi.
Không gặp mặt nhau, tránh được nhiều rắc rối.
Năm giờ chiều tan làm, Ý Ý lôi kéo Tống Khải Nhân đi dạo phố, mua quần áo để ngày mai tham gia tiệc bạn học. Khi hai người chia tay, ước định thời gian, chờ ngày mai Tống Khải Nhân lái xe tới đón.
Về đến nhà, Ý Ý tắm rửa, tính toán ngủ sớm, di động lại vang lên.
Không phải điện thoại gọi đến, mà là có tin nhắn.
Vừa thấy màn hình sáng lên, Ý Ý đang tựa vào đầu giường bật người ngồi thẳng, tin nhắn không phải của người khác, là của cái vị cô chưa bao giờ đã gặp mặt—— Tứ gia.
- Ngày mai muốn đi dự tiệc bạn học? Hắn sao biết được, Ý Ý một chút cũng không thấy lạ, hai năm nay, nhất cử nhất động của cô, Hồ bá đều báo cho hắn biết.
Cô ngạc nhiên chính là, cách lâu như vậy, hắn thế nhưng hội đột nhiên nhắn tin đến, mặc dù không có gặp mặt, Ý Ý không hiểu sao lại thấy khẩn trương, lúc đánh chữ, ngón tay lại căng thẳng.
- Năm giờ chiều sẽ đi.
Gửi đi tin nhắn, tâm tình cô vẫn không yên, di động nắm ở trong tay chưa buông ra, chuông điện thoại lại vang lên, cả người cô đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa quăng mất cái điện thoại.
Hắn nhắn lại:
- Bảo Bạc Tư đưa đi, buổi tối trước mười giờ phải về đến nhà.
Ý Ý chậm chạp đánh vào trong màn hình: “Ngày mai Khải Nhân lái xe, tôi với cô ấy đi cùng nhau”.
Còn không có gửi tin nhắn này, cô nghĩ nghĩ, xóa hết toàn bộ, đổi thành: "Đã biết."
Cô rốt cuộc không có cách nào đi khiêu khích ông chồng có nề nếp cứng nhắc này.
Lúc cô đang nghĩ đến Tứ gia sẽ không quay về, cô tiến vào trong chăn, cầm trong tay điều khiển từ xa, nhưng chưa có đem TV bậc lên, ánh mắt cứ nhìn cái điện thoại ở bên cạnh, không biết qua bao lâu, màn hình bỗng nhiên sáng lên.
Cô chạy nhanh lại, trên màn hình chỉ có một chữ: "Ngoan".
Trong lúc nhất thời, Ý Ý cảm thấy trong lòng ngũ vị trần tạp, trong đầu cố gắng đem bộ dáng Tứ gia nghĩ nghĩ, nhưng cố gắng mấy, một gương mặt lại càng ngày càng rõ, thẳng đến nghĩ đến mặt Nam Cảnh Thâm, cùng với trong tưởng tượng của cô trùng khớp, cô đột nhiên kinh hãi, ngồi bậc dậy, tay nắm lại trong lòng, đầu phát đau.
Như thế nào lại vậy......
Xưng hô chỉ hơn có một chữ, liền dễ lẫn lộn vậy sao.
Hay là nói...... Trong tiềm thức, cô đã nhớ kỹ khuôn mặt Nam Cảnh Thâm, bất giác đem Nam Tứ gia cùng Tứ gia hai cái xưng hô chồng lên sao?
Ý nghĩ này, cô quả thực cảm thấy sợ hãi.
Cô đẩy cao chăn, đem chăn che lên đầu mình, cũng đem chăn che hết cả người mình, bỗng nhiên duỗi chân, đá đá chăn, dùng sức phát tiết, cô đem chăn từ đỉnh đầu lay xuống, sợi tóc ma sát ra tĩnh điện dính ở trên mặt, cô cũng không quản, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Ngày hôm sau, bởi vì là cuối tuần, Ý Ý ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, chậm chạp rửa mặt, đổi quần áo thường ngày mới xuống lầu, mới vừa ngồi vào nhà ăn, cô gọi video cho Tống Khải Nhân.
Không mất vài giây, bên kia liền tiếp, Ý Ý còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Quỳ ở phía sau cô, đặt cái khăn ăn trước mặt cô, lại lấy tiếp bộ đồ ăn, dọn xong, Tiểu Quỳ hơi hơi cúi thắt lưng, hỏi cô:
- Phu nhân, bắt đầu ăn luôn sao?
- Bắt đầu luôn đi.
Tiểu Quỳ đứng thẳng dậy, đi vào nhà bếp.
Tay trái Ý Ý giơ di động, tay phải hướng người bên cạnh, người giúp việc cầm khăn nóng để lau tay, lại đổi sang tay trái, di động đổi vị trí, hình ảnh lung lay mấy lần, mới vừa dừng, Ý Ý còn chưa kịp nói, Tiểu Quỳ mang theo người giúp việc bưng ra ba món mặn, 2 món rau dưa, còn có một chén củ từ canh gà, thuần thục để trước mặt cô.
- Phu nhân, đồ ăn đã xong, mời ngài ăn.
- Tôi đã biết.
Ý Ý phất tay.
- Đừng đứng phía sau tôi, các ngươi cũng đi ăn đi, món canh gà nhìn rất ngon, các người ăn nhiều một chút.
- Cám ơn phu nhân, phu nhân đối chúng tôi tốt nhất.
Nữ giúp việc trong nhà nhiều, Tiểu Quỳ được lại gần cô, xem như là gan lớn, nhưng những người khác cũng không có lộ ra bộ dáng nơm nớp lo sợ, cười vui vẻ rời đi.
Lúc này, trong nhà ăn chỉ có mình Ý Ý dùng bữa, nhưng có một cái bàn nhỏ ở sảnh bên, bọn người giúp việc có thể ăn cơm ở đó, hơn nữa bữa ăn giống y chang bữa ăn của Ý Ý.
Vì thế, Hồ bá từng có lần tức giận, mắng các cô không quy củ, bảo Ý Ý uốn nắn lại các cô, dù sao một mình cô cũng ăn không nhiều như vậy, bỏ cũng lãng phí, không bằng chia cho mọi người, thời gian lâu, Hồ bá cũng liền mở một mắt nhắm một mắt.
Mấy người giúp việc giữ thính vừa đi, nhà ăn an tĩnh lại, Ý Ý mới rỗi rãnh nhìn di động, đã thấy Tống Khải Nhân kia cười tà tà nhìn cô.
Ý Ý cảm thấy lỗ chân lông lạnh toát.
- Cậu cười cái gì nha?
Tống Khải Nhân múc một thìa cơm trắng, nhai hai cái, nói:
- Mình hâm mộ cậu nha, cậu mới là phu nhân nhà giàu chân chính có tâm hồn rộng lượng, làm sao loại tiểu nhân nhà nghèo như mình có thể so sánh.
Tống gia là cửa nhà nghèo sao.
Luận về thứ hạng, Tống Khải Nhân mới là thiên kim Đại tiểu thư chân chính, còn chưa có lập gia đình đâu, dựa vào công ty trong nhà, giá trị con người đã tăng tới vài triệu (triệu ở đây là NDT không phải VND nhé).
Cùng là ăn cơm, Tống Khải Nhân chính mình tự động, Ý Ý lại tiền hô hậu ủng, được hầu hạ chu đáo, cô kỳ thật cũng không quen, kháng nghị qua vài lần, đều bị Tứ gia bác bỏ.
- Cậu cứ cười, cẩn thận buổi tối mình lấy đũa kẹp cậu a.
- Cậu kẹp đi, cậu kẹp chết mình, cũng không ngăn được ghen tị a, vị Tứ gia kia nhà cậu a, chính là thật sự rất thương cậu.
- Có sao.
Ý Ý uống một ngụm canh, đầu lưỡi suýt bị bỏng:
- Có sao không.
- Hai năm nay, anh ta chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cậu à?
Ý Ý lắc đầu.
- Cậu tin nổi không, đàn ông mỗi ngày mình gặp nhiều nhất chỉ có Hồ bá cùng Bạc Tư.
Tống Khải Nhân bĩu môi, giễu cợt nói:
- Anh ta nghĩ như thế nào nha, thả cái tiểu vưu vật mỗi ngày một mình trông phòng, một chút cũng không lo lắng đến, cậu không có nhu cầu sao.
Lời này, Ý Ý xấu hổ muốn chết.
Biết rõ nhà ăn không có ai, vẫn ngại ngùng nhìn xung quanh, sau đó hung hăng nhìn lại màn hình.
- Cậu đó, không ngăn được cái miệng tiểu hỗn đản cậu.
- Mình chính là chỉ đùa một chút thôi, nhìn cậu kìa.
Tống Khải Nhân ăn tiếp một thìa cơm.
- Buổi chiều mấy giờ tới đón cậu a?
- Mình chính là muốn nói chuyện này với cậu, buổi chiều mình không không đi chung với cậu được, Bạc Tư chở mình.
Tống Khải Nhân híp mắt, cười hắc hắc nói:
- Xem đi, mình đã nói Tứ gia khẩn trương cậu mà, bảo bối như vậy, sợ đánh mất cậu nha?
Danh sách chương