Tiêu Tĩnh Đình rơi nước mắt càng nhiều, sắp kiềm chế không nổi nữa:
- Bọn họ...... trước đây là người yêu của nhau.
- Lại có chuyện như vậy!
Bạch Uyển Như sốt ruột thay con gái, tức giận đứng dậy, chân ghế cọ mặt đất phát ta tiếng chói tai, cũng không ngăn nổi bà ta đem mũi nhọn sắc bén nhắm ngay Ý Ý.
- Tiêu Ý Ý, cô hãy thành thật nói cho tôi, trong hôn lễ Tĩnh Đình, có phải là cô ở đó quấy rối không? Chẳng trách sau đó tôi không tra ra được người tung cái video ngày đó, cô làm sao không biết xấu hổ như vậy, cũng đã lập gia đình rồi, còn nhìn chằm chằm anh rể cô không tha, cô cùng người mẹ kia của cô đều đê tiện như vậy!
Ý Ý có chút sâu xa, nhưng tiếng mắng nhục nhã của Bạch Uyển Như ngược lại đi vào trong tai cô, cô lắc người, dùng sức lắc đầu, miễn cưỡng tỉnh táo mấy phần, cười lạnh một tiếng:
- Đến cùng là ai đê tiện vậy, biệt thự này, đâu đâu cũng là mẹ tôi sắp xếp, bà đến bây giờ cũng không dám động, miễn cưỡng gánh lấy cái thân phận nhị phu nhân mà ở đây sống, tôi nhường bà một chút thì thôi, bà còn dám nhắc đến mẹ của tôi.
- Cô —— cô ăn nói bậy bạ cái gì!
Bạch Uyển Như chột dạ, dù sao bà ta thượng vị danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ nhất bị người ta vạch ra điểm yếu.
Ánh mắt lén lút dò xét Nam Vân bên cạnh, trong lòng là có sự kiêng dè.
- Tao muốn xé rách cái miệng của mày!
Cứ như vậy, Tiêu Tĩnh Đình bắt được cái gạt tàn điếu thuốc, ném về phía Ý Ý.
Ý Ý không tránh, trên trán bị đập rách một góc, máu chảy đến trên mắt, cô đưa tay ra lau, ngón tay từ từ mò lên, mò tới vết thương, sau đó mới cảm nhận được đau đớn.
Cảm giác đau đớn làm cô từ trong men say lập tức tỉnh lại, đầu óc hoàn toàn rõ ràng, cách dòng máu, nặng nề nhìn Tiêu Tĩnh Đình.
Tiêu Tĩnh Đình bị cô nhìn đến trong lòng sợ sệt, trốn ra phía sau Bạch Uyển Như, mẹ con cô ta có thể lớn lối như vậy, đơn giản là ỷ vào Tiêu Ý Ý tính tình mềm yếu, chỉ có lúc chọc giận, mới miệng lưỡi bén nhọn, Tiêu Tĩnh Đình cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới làm vậy, cũng không nghĩ đến cô lại không né.
Ý Ý bình tĩnh lấy điện thoại di động ra.
Nam Vân đứng bên cạnh cô, vốn là muốn lúc cái gạt tàn thuốc đánh tới thì kéo cô ra, lại bị phản ứng của cô dọa sợ, hắn đến gần, có thể nhìn thấy trong con ngươi đen kia, hỗn độn một chút tản ra, đến bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nhìn Ý Ý bấm dãy dãy số, ánh mắt căng thẳng.
- Em muốn làm gì? - Báo cảnh sát.
Nhẹ nhàng hai chữ, bầu không khí nhất thời rớt xuống.
- Mày muốn làm vậy......
Bạch Uyển Như nói không ra nói, giờ khắc này hiện lên ở trong đầu chỉ có hai chữ mặt mũi.
Bà ta sốt ruột, đưa tay lôi kéo Tiêu Chấn Hải.
- Ông nói câu gì đi a, ông xem một chút con gái ông, là muốn huyên náo tất cả mọi người sống không yên ổn!
Tiêu Chấn Hải cũng uống không ít rượu, mấy người phụ nữ làm phiền làm cho đầu ông ta đau sắp nứt, liên hệ với tình cảnh Tiêu thị gần đây, bị Nam gia thu hồi 2% cổ phần, trong lòng rất không thoải mái, đang lo nín giận không chỗ phát, Bạch Uyển Như vừa gọi, vừa vặn là đụng vào lỗ châu mai.
- Bà chỉ biết có náo náo náo, thân là trưởng bối, chuyện con cái náo thì tính là chuyện gì, không nhìn lại chính mình đi!
- Ông...... Tôi thấy ông chính là bất công, Tĩnh Đình nhà chúng ta bị bắt nạt thành dạng gì!
Bạch Uyển Như ra vẻ buồn khổ, hình tượng cũng không cần, làm càn ngang ngược, xông lên đoạt lấy điện thoại của Ý, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
- Mày chính là đồ sao chổi, chỉ cần có mày ở đây, thì không thể binh yên được!
Bà ta vừa mắng, vừa đem điện thoại ra nhìn, trên màn ảnh, xác thực có hoàn chỉnh dãy số "110", nhưng chưa có bấm gọi.
Ý Ý lạnh lùng nhìn bà ta, tay mở ra.
- Đưa điện thoại di động cho tôi.
Ý thức được bị lừa, Bạch Uyển Như giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cái tính ngang ngược bị tắt đi một nửa, bà ta dùng sức khoét Ý Ý một chút, mới đưa trả lại cho cô.
Ý Ý không nói gì, siết điện thoại di động đi ra ngoài, bóng người hơi hơi lay động, cô đi không nhanh, nhưng cũng không quay đầu lại, thật giống như phía sau có cái gì làm cho cô cảm thấy tránh không kịp.
- Nam Vân!
Ý Ý vừa đi, Nam Vân không chút suy nghĩ đi theo sau, Tiêu Tĩnh Đình cuống lên, tiến lên bắt lấy tay hắn, oan ức khóc nói:
- Anh không thể đi.
Nam Vân nhíu chặt mi tâm.
- Tiêu Tĩnh Đình, cô biết rõ ngày hôm nay tôi không muốn tới đây, còn dám ngăn cản nữa, cẩn thận tôi cho cô cả đời đều ở nhà mẹ đẻ.
Cô ta cả kinh, không hoài nghi chút nào câu nói của hắn, càng sợ mới tân hôn không lâu liền thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ, như vậy, mặc dù đã kết hôn, cũng sẽ trở thành trò cười.
Suy nghĩ đến đó, cô ta thật không dám ngăn cản.
Khí lực trên tay mới vừa buông lỏng, Nam Vân liền bỏ qua cô ta, nhanh chân rời đi.
Ra khỏi biệt thự, gió lạnh thổi, Ý Ý hoàn toàn thanh tỉnh, vết thương trên trán bị gió lạnh thổi qua, cô thoáng làm vẻ mặt đều sẽ động đến nó, đau đến nước mắt trào ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, như một tầng màn sương mù, từ cửa chính đến bên lề đường, mấy lần dập đầu suýt chút nữa ngã chổng vó.
Ở nơi này một lát, phía sau có ánh đèn đánh tới, rồi truyền đến tiếng nói đàn ông:
- Anh đưa em về.
Nam Vân nhấn còi ô tô.
- Lên xe.
Bước chânÝ Ý chậm lại, cứng ngắc lại hai giây, theo bản năng hướng về ven đường bước một bước, trong lòng lấy dũng khí, liền nhìn thẳng cái người không muốn nhìn thấy, khẩu khí ôn nhạt nói:
- Không cần, anh rể.
Một tiếng anh rể, hoàn toàn cùng hắn phân biệt rõ ràng.
Trong lòng Nam Vân rất không có tư vị, nhất thời cũng không rõ đây là cảm giác gì, có mất mát cũng có bi thương, nhưng mà trên mặt, hắn cố ý nổi giận.
- Anh kêu em lên xe!
Ý Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt trong suốt, mênh mông không gợn sóng.
Nam Vân cảm thấy trong lòng hốt hoảng:
- Tiêu Ý Ý, đừng làm cho anh nói lần thứ hai, hoặc là em muốn anh xuống xe đến......
- Đủ rồi.
Ý Ý lạnh lùng đánh gãy lời hắn.
- Tôi bây giờ nhìn thấy các người, bất luận người nào, đều cảm thấy buồn nôn, xin thương tình, để tôi yên tĩnh một chút.
Lời nói cực kì xa cách.
Nam Vân chấn động tại chỗ, chờ phục hồi tinh thần lại, Ý Ý đã đi xa, thân thể nho nhỏ được đèn xe chiếu xuống càng chạy càng xa.
Hắn dùng sức nện vào còi xe, tiếng còi sắc nhọn chói tai, cả kinh con mèo trong bụi cỏ, làm nó kêu lên.
......
Từ khu biệt thự đi ra, qua hai con đường lớn là có trạm xe buýt.
Ý Ý lạnh lẽo ngồi ở trên ghế, vết thương trên đầu chưa được xử lý, trên mí mắt có vết máu đã khô, cô mệt mỏi mở to mắt, nước mắt xoay chuyển vài vòng, cố gắng không để rơi ra.
Người chung quanh nhìn cô với ánh mắt quái lạ.
Cô không chút nào để ý, tình cờ giương mắt, trông thấy cách đó không xa một chiếc xe màu đen, trên cửa sổ hạ xuống đặt cánh tay, đầu ngón tay kẹp thuốc lá lúc sáng lúc tối, ở trong màn đêm, gương mặt lạnh lùng càng rõ ràng, Ý Ý bỗng nhiên chấn động.
- Bọn họ...... trước đây là người yêu của nhau.
- Lại có chuyện như vậy!
Bạch Uyển Như sốt ruột thay con gái, tức giận đứng dậy, chân ghế cọ mặt đất phát ta tiếng chói tai, cũng không ngăn nổi bà ta đem mũi nhọn sắc bén nhắm ngay Ý Ý.
- Tiêu Ý Ý, cô hãy thành thật nói cho tôi, trong hôn lễ Tĩnh Đình, có phải là cô ở đó quấy rối không? Chẳng trách sau đó tôi không tra ra được người tung cái video ngày đó, cô làm sao không biết xấu hổ như vậy, cũng đã lập gia đình rồi, còn nhìn chằm chằm anh rể cô không tha, cô cùng người mẹ kia của cô đều đê tiện như vậy!
Ý Ý có chút sâu xa, nhưng tiếng mắng nhục nhã của Bạch Uyển Như ngược lại đi vào trong tai cô, cô lắc người, dùng sức lắc đầu, miễn cưỡng tỉnh táo mấy phần, cười lạnh một tiếng:
- Đến cùng là ai đê tiện vậy, biệt thự này, đâu đâu cũng là mẹ tôi sắp xếp, bà đến bây giờ cũng không dám động, miễn cưỡng gánh lấy cái thân phận nhị phu nhân mà ở đây sống, tôi nhường bà một chút thì thôi, bà còn dám nhắc đến mẹ của tôi.
- Cô —— cô ăn nói bậy bạ cái gì!
Bạch Uyển Như chột dạ, dù sao bà ta thượng vị danh bất chính, ngôn bất thuận, sợ nhất bị người ta vạch ra điểm yếu.
Ánh mắt lén lút dò xét Nam Vân bên cạnh, trong lòng là có sự kiêng dè.
- Tao muốn xé rách cái miệng của mày!
Cứ như vậy, Tiêu Tĩnh Đình bắt được cái gạt tàn điếu thuốc, ném về phía Ý Ý.
Ý Ý không tránh, trên trán bị đập rách một góc, máu chảy đến trên mắt, cô đưa tay ra lau, ngón tay từ từ mò lên, mò tới vết thương, sau đó mới cảm nhận được đau đớn.
Cảm giác đau đớn làm cô từ trong men say lập tức tỉnh lại, đầu óc hoàn toàn rõ ràng, cách dòng máu, nặng nề nhìn Tiêu Tĩnh Đình.
Tiêu Tĩnh Đình bị cô nhìn đến trong lòng sợ sệt, trốn ra phía sau Bạch Uyển Như, mẹ con cô ta có thể lớn lối như vậy, đơn giản là ỷ vào Tiêu Ý Ý tính tình mềm yếu, chỉ có lúc chọc giận, mới miệng lưỡi bén nhọn, Tiêu Tĩnh Đình cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới làm vậy, cũng không nghĩ đến cô lại không né.
Ý Ý bình tĩnh lấy điện thoại di động ra.
Nam Vân đứng bên cạnh cô, vốn là muốn lúc cái gạt tàn thuốc đánh tới thì kéo cô ra, lại bị phản ứng của cô dọa sợ, hắn đến gần, có thể nhìn thấy trong con ngươi đen kia, hỗn độn một chút tản ra, đến bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn nhìn Ý Ý bấm dãy dãy số, ánh mắt căng thẳng.
- Em muốn làm gì? - Báo cảnh sát.
Nhẹ nhàng hai chữ, bầu không khí nhất thời rớt xuống.
- Mày muốn làm vậy......
Bạch Uyển Như nói không ra nói, giờ khắc này hiện lên ở trong đầu chỉ có hai chữ mặt mũi.
Bà ta sốt ruột, đưa tay lôi kéo Tiêu Chấn Hải.
- Ông nói câu gì đi a, ông xem một chút con gái ông, là muốn huyên náo tất cả mọi người sống không yên ổn!
Tiêu Chấn Hải cũng uống không ít rượu, mấy người phụ nữ làm phiền làm cho đầu ông ta đau sắp nứt, liên hệ với tình cảnh Tiêu thị gần đây, bị Nam gia thu hồi 2% cổ phần, trong lòng rất không thoải mái, đang lo nín giận không chỗ phát, Bạch Uyển Như vừa gọi, vừa vặn là đụng vào lỗ châu mai.
- Bà chỉ biết có náo náo náo, thân là trưởng bối, chuyện con cái náo thì tính là chuyện gì, không nhìn lại chính mình đi!
- Ông...... Tôi thấy ông chính là bất công, Tĩnh Đình nhà chúng ta bị bắt nạt thành dạng gì!
Bạch Uyển Như ra vẻ buồn khổ, hình tượng cũng không cần, làm càn ngang ngược, xông lên đoạt lấy điện thoại của Ý, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
- Mày chính là đồ sao chổi, chỉ cần có mày ở đây, thì không thể binh yên được!
Bà ta vừa mắng, vừa đem điện thoại ra nhìn, trên màn ảnh, xác thực có hoàn chỉnh dãy số "110", nhưng chưa có bấm gọi.
Ý Ý lạnh lùng nhìn bà ta, tay mở ra.
- Đưa điện thoại di động cho tôi.
Ý thức được bị lừa, Bạch Uyển Như giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cái tính ngang ngược bị tắt đi một nửa, bà ta dùng sức khoét Ý Ý một chút, mới đưa trả lại cho cô.
Ý Ý không nói gì, siết điện thoại di động đi ra ngoài, bóng người hơi hơi lay động, cô đi không nhanh, nhưng cũng không quay đầu lại, thật giống như phía sau có cái gì làm cho cô cảm thấy tránh không kịp.
- Nam Vân!
Ý Ý vừa đi, Nam Vân không chút suy nghĩ đi theo sau, Tiêu Tĩnh Đình cuống lên, tiến lên bắt lấy tay hắn, oan ức khóc nói:
- Anh không thể đi.
Nam Vân nhíu chặt mi tâm.
- Tiêu Tĩnh Đình, cô biết rõ ngày hôm nay tôi không muốn tới đây, còn dám ngăn cản nữa, cẩn thận tôi cho cô cả đời đều ở nhà mẹ đẻ.
Cô ta cả kinh, không hoài nghi chút nào câu nói của hắn, càng sợ mới tân hôn không lâu liền thật sự bị đuổi về nhà mẹ đẻ, như vậy, mặc dù đã kết hôn, cũng sẽ trở thành trò cười.
Suy nghĩ đến đó, cô ta thật không dám ngăn cản.
Khí lực trên tay mới vừa buông lỏng, Nam Vân liền bỏ qua cô ta, nhanh chân rời đi.
Ra khỏi biệt thự, gió lạnh thổi, Ý Ý hoàn toàn thanh tỉnh, vết thương trên trán bị gió lạnh thổi qua, cô thoáng làm vẻ mặt đều sẽ động đến nó, đau đến nước mắt trào ra, trước mắt là một mảnh mơ hồ, như một tầng màn sương mù, từ cửa chính đến bên lề đường, mấy lần dập đầu suýt chút nữa ngã chổng vó.
Ở nơi này một lát, phía sau có ánh đèn đánh tới, rồi truyền đến tiếng nói đàn ông:
- Anh đưa em về.
Nam Vân nhấn còi ô tô.
- Lên xe.
Bước chânÝ Ý chậm lại, cứng ngắc lại hai giây, theo bản năng hướng về ven đường bước một bước, trong lòng lấy dũng khí, liền nhìn thẳng cái người không muốn nhìn thấy, khẩu khí ôn nhạt nói:
- Không cần, anh rể.
Một tiếng anh rể, hoàn toàn cùng hắn phân biệt rõ ràng.
Trong lòng Nam Vân rất không có tư vị, nhất thời cũng không rõ đây là cảm giác gì, có mất mát cũng có bi thương, nhưng mà trên mặt, hắn cố ý nổi giận.
- Anh kêu em lên xe!
Ý Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ánh mắt trong suốt, mênh mông không gợn sóng.
Nam Vân cảm thấy trong lòng hốt hoảng:
- Tiêu Ý Ý, đừng làm cho anh nói lần thứ hai, hoặc là em muốn anh xuống xe đến......
- Đủ rồi.
Ý Ý lạnh lùng đánh gãy lời hắn.
- Tôi bây giờ nhìn thấy các người, bất luận người nào, đều cảm thấy buồn nôn, xin thương tình, để tôi yên tĩnh một chút.
Lời nói cực kì xa cách.
Nam Vân chấn động tại chỗ, chờ phục hồi tinh thần lại, Ý Ý đã đi xa, thân thể nho nhỏ được đèn xe chiếu xuống càng chạy càng xa.
Hắn dùng sức nện vào còi xe, tiếng còi sắc nhọn chói tai, cả kinh con mèo trong bụi cỏ, làm nó kêu lên.
......
Từ khu biệt thự đi ra, qua hai con đường lớn là có trạm xe buýt.
Ý Ý lạnh lẽo ngồi ở trên ghế, vết thương trên đầu chưa được xử lý, trên mí mắt có vết máu đã khô, cô mệt mỏi mở to mắt, nước mắt xoay chuyển vài vòng, cố gắng không để rơi ra.
Người chung quanh nhìn cô với ánh mắt quái lạ.
Cô không chút nào để ý, tình cờ giương mắt, trông thấy cách đó không xa một chiếc xe màu đen, trên cửa sổ hạ xuống đặt cánh tay, đầu ngón tay kẹp thuốc lá lúc sáng lúc tối, ở trong màn đêm, gương mặt lạnh lùng càng rõ ràng, Ý Ý bỗng nhiên chấn động.
Danh sách chương