Nam Cảnh Thâm không nhịn được cười:
- Chuyện đêm đó, em có ấn tượng gì không? Ý Ý khinh thường liếc nhìn hắn, hàng răng trắng cắn môi dưới, khuôn mặt đã có chút sắc hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con giống như một con chuột đồng nhỏ.
Đặc biệt đáng yêu.
Cô trầm thấp "Ừ" một tiếng, da dưới cổ đỏ ửng lên.
Cô là người đặc biệt dễ dàng đỏ mặt.
Một bên Nam Cảnh Thâm có ghế tựa, hắn không ngồi, mà là ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhìn cô, ánh mắt sáng kia khó làm cho người ta lơ là.
- Cảm giác gì?
- Anh......
Cô có chút giận, giờ là lúc truy hỏi những chuyện này sao.
- Tôi quên rồi.
Người đàn ông cười như không cười.
- Cảm giác thân thể đều nhớ không rõ, em làm sao lại kết luận chính mình mang thai?
-......
Cô cắn môi hồng, nước mắt chảy dài, gương mặt mê man.
- Tôi...... cái bụng rất đau, từng trận đau, hơn nữa tôi nằm nhoài trên bồn cầu ói ra, tuy rằng cái gì cũng không phun ra, nhưng là nôn ói, tôi lên mạng tra, phụ nữ có thai...... thời kỳ này, sẽ thỉnh thoảng nôn khan.
- Em là đang nói với tôi em nghi mình có cảm giác mang thai?
Ý Ý khóc thút thít một tiếng, gương mặt oan ức.
- Ừ.
Khóe miệng Nam Cảnh Thâm nhếch lên ý cười, khóe miệng cười càng ngày càng mở rộng, cho đến khi kiềm chế không được, trực tiếp bật cười:
- Ngốc nghếch, Tứ gia cũng không có chạm vào em, em làm sao lại nghi ngờ mình mang thai?
Ý Ý kinh ngạc ngước mắt, đồng tử mở lớn, nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày.
Vừa khiếp sợ, lại vừa mê man.
Còn bí mật mang theo tia...... vui ngầm.
Lời nói của hắn ở trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy lần, chỉ có một mảnh mù âm tựa như sương mù.
- Anh vừa nãy...... nói cái gì?
Nam Cảnh Thâm đứng dậy, hai tay chống hai bên người cô, hắn nghiêng người đến, mặt hơi giơ lên, đáy mắt thâm thúy chứa ý cười từng tấc lan đến trên mặt.
- Tôi nói, buổi tối hôm ấy, chúng ta chưa làm gì cả, em uống say, ói ra đầy người tôi, tôi chiếu cố em cả buổi tối, không có cơ hội làm.
Ý Ý kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ.
Cô xác định chính mình không có nghe lầm.
- Thật vậy sao?
Cô bắt lấy ống tay áo của hắn, bức thiết hỏi:
- Anh nói là thật sao?
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai, cười liếc nhìn cô, cười đến làm lòng cô hoảng sợ.
- Nam Tứ gia, anh trước tiên đừng cười a, anh mau nói cho tôi biết có phải thật hay không?
Nam Cảnh Thâm nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng dùng lực, nâng lên đối diện với mắt của hắn, ngữ khí một nửa dụ dỗ, một nửa sủng nịch:
- Sau khi làm tình, thân thể sẽ đau mỏi, đặc biệt là lúc xuống giường, dưới thân sẽ có dòng chảy nhỏ trào ra, nếu như không có rửa rấy, sau một quãng thời gian, sẽ khá là dính......
Ý Ý mắc cỡ bịt miệng của hắn, người đàn ông này, lại đang phổ cập loại...... tri thức kia.
- Anh đừng nói nữa, xin anh đó.
- Thẹn thùng à?
Cô cắn môi dưới, không dám phát ra tiếng.
Hắn ngược lại tâm tình rất tốt.
- Kỳ thực cũng không phải là không có cơ hội làm, em lúc đó cứ như con khỉ nhào vào người tôi, rõ ràng không muốn hôn, lại nhất định phải hôn tôi, tay lại ở trên người tôi sờ loạn, nếu như tôi không kiên trì, quần áo sớm đã bị em lột sạch.
Cô có như vậy sao?
Coi như thật sự có, cũng không thể cứ như vậy trực tiếp nói ra a, cô tốt xấu gì cũng là nữ hài tử!
- Tôi không nghĩ tới em sẽ cảm thấy đáng tiếc, em muốn hài tử như vậy, không bằng, tôi hiện tại rồi cùng em sinh đứa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ý Ý trong nháy mắt đỏ lên.
Dòng máu khắp người chảy ngược, tràn ngập vào đầu, mắt trợn lên, phảng phất như nghe thấy được tiếng nước sôi.
- Anh, anh, anh, anh...... anh đùa giỡn lưu manh!
- Phốc ——
Nam Cảnh Thâm không chịu được, cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng cô sẽ mắng ra cái gì khó nghe, sao lại hờn dỗi mềm nhu như vậy, ở đâu ra là đang tức giận, làm nũng thì đúng hơn.
Hắn gật đầu một cái.
- Tôi là đang đùa giỡn, cũng chỉ đối với em đùa giỡn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên, tức đến nổ phổi, đẩy vai của hắn, đầu còn kém đập vào ngực hắn, viền mắt nóng lên, vừa mới nhịn xuống nước mắt lại trào ra.
- Anh xấu xa, làm tôi sợ đến như vậy, anh vẫn còn ở đây trêu tôi!
Nam Cảnh Thâm không nhúc nhích, cánh tay dài trườn qua phía sau cô, khuỷu tay dùng sức thu lại, ung dung kéo cô ôm vào trong lồng ngực.
- Tôi làm sao lại xấu xa, buổi tối đó nếu như cùng em làm, em bây giờ mới càng nên khóc.
Ý Ý hít mũi, oan ức vô cùng, lại phản bác hắn không được, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, hận không thể cùng hắn phân rõ giới hạn, tay nhỏ chống đỡ trên ngực hắn dùng sức đẩy ra, hung dữ nhìn chằm chằm hắn:
- Anh biết chân tướng của mọi chuyện, còn giấu tôi lâu như vậy, làm tôi sợ, tôi ngày hôm nay ra nhiều máu, đều là do anh làm cho sợ hãi!
Nam Cảnh Thâm dở khóc dở cười.
- Em thật sự cho rằng, dọa một cái, thân thể sẽ xuất huyết?
Hắn hỏi như vậy, Ý Ý đột nhiên thấy mình cãi chày cãi cối, cắn môi dưới, lời muốn mắng ra, cùng tiếng nghẹn ngào đều trở về bụng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nhất thời cả kinh, lại muốn đẩy hắn ra, Nam Cảnh Thâm buông tay, cô không chút suy nghĩ từ trong lồng ngực của hắn đứng dậy.
Hắn đi mở cửa.
Đứng ở cửa chính là Phó Dật Bạch, đầu tiên là đưa cho hắn một chén nước đường đỏ, sau đó tay kia trên mang theo cái túi nhỏ đưa tới.
- Tôi để y tá đi mua, nhỏ bé cái gì, phụ nữ đều hiểu.
- Ừ.
Nam Cảnh Thâm hai tay tiếp nhận.
- Cậu còn không đi?
Phó Dật Bạch hai tay ôm ngực, đáy mắt trêu tức hết sức rõ ràng.
- Lão tứ, cậu xong đời rồi.
Nam Cảnh Thâm ngước mắt.
Phó Dật Bạch liền nghiêng người xuống nói:
- Chưa từng thấy cậu đối với phụ nữ để bụng quá.
- Ừ.
Vẻ mặtNam Cảnh Thâm nhàn nhạt, sắc mặt bình tĩnh không có một tia sóng, giơ tay đóng cửa.
Một tiếng bắt chuyện cũng không, suýt chút nữa đập phải mũi Phó Dật Bạch, hắn sợ hãi lau mặt, chỉ vào cửa rống:
- Lão tứ, cậu liền làm đi!
- Tiếng gì vậy?
Ý Ý dò xét, trong tay cô không biết từ nơi nào giật cái khăn giấy, xoa xoa nước mắt trên mặt.
- Không có gì, chỉ là một con chó đi ngang qua.
Ý Ý trong lòng thầm nói, lúc nào trong bệnh viện có thể tùy ý mang chó vào.
Nam Cảnh Thâm dùng mũi chân câu cái ghế ngồi xuống, đem nước đường đỏ đưa cho cô, đáy mắt lạnh lùng hiếm thấy có một tia mềm mại.
- Cái bụng còn đau không?
Vẫn còn chút, có điều đã tốt lắm rồi, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu.
Cô đem cốc từ trong tay người đàn ông nhận lấy, mùi vị đường đỏ, lẫn vào vị hành tây vị xộc vào trong lỗ mũi, giơ tay lên, suýt nữa ném cái cốc.
- Không cho vứt.
Nam Cảnh Thâm nắm tay cô, đem cốc đẩy lấy lại, nghiêm túc nói:
- Nhất định phải uống hết, tôi nhìn em uống.
Cô bóp mũi lại.
- Thật là khó ngửi.
Người đàn ông ngồi vào bên cạnh người cô, bàn tay đặt ở trên bụng cô xoa theo chiều kim đồng hồ.
- Tính tình sao lại mơ hồ như thế, đến giả bộ cũng không biết.
- Chuyện đêm đó, em có ấn tượng gì không? Ý Ý khinh thường liếc nhìn hắn, hàng răng trắng cắn môi dưới, khuôn mặt đã có chút sắc hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con giống như một con chuột đồng nhỏ.
Đặc biệt đáng yêu.
Cô trầm thấp "Ừ" một tiếng, da dưới cổ đỏ ửng lên.
Cô là người đặc biệt dễ dàng đỏ mặt.
Một bên Nam Cảnh Thâm có ghế tựa, hắn không ngồi, mà là ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhìn cô, ánh mắt sáng kia khó làm cho người ta lơ là.
- Cảm giác gì?
- Anh......
Cô có chút giận, giờ là lúc truy hỏi những chuyện này sao.
- Tôi quên rồi.
Người đàn ông cười như không cười.
- Cảm giác thân thể đều nhớ không rõ, em làm sao lại kết luận chính mình mang thai?
-......
Cô cắn môi hồng, nước mắt chảy dài, gương mặt mê man.
- Tôi...... cái bụng rất đau, từng trận đau, hơn nữa tôi nằm nhoài trên bồn cầu ói ra, tuy rằng cái gì cũng không phun ra, nhưng là nôn ói, tôi lên mạng tra, phụ nữ có thai...... thời kỳ này, sẽ thỉnh thoảng nôn khan.
- Em là đang nói với tôi em nghi mình có cảm giác mang thai?
Ý Ý khóc thút thít một tiếng, gương mặt oan ức.
- Ừ.
Khóe miệng Nam Cảnh Thâm nhếch lên ý cười, khóe miệng cười càng ngày càng mở rộng, cho đến khi kiềm chế không được, trực tiếp bật cười:
- Ngốc nghếch, Tứ gia cũng không có chạm vào em, em làm sao lại nghi ngờ mình mang thai?
Ý Ý kinh ngạc ngước mắt, đồng tử mở lớn, nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày.
Vừa khiếp sợ, lại vừa mê man.
Còn bí mật mang theo tia...... vui ngầm.
Lời nói của hắn ở trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy lần, chỉ có một mảnh mù âm tựa như sương mù.
- Anh vừa nãy...... nói cái gì?
Nam Cảnh Thâm đứng dậy, hai tay chống hai bên người cô, hắn nghiêng người đến, mặt hơi giơ lên, đáy mắt thâm thúy chứa ý cười từng tấc lan đến trên mặt.
- Tôi nói, buổi tối hôm ấy, chúng ta chưa làm gì cả, em uống say, ói ra đầy người tôi, tôi chiếu cố em cả buổi tối, không có cơ hội làm.
Ý Ý kinh ngạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ.
Cô xác định chính mình không có nghe lầm.
- Thật vậy sao?
Cô bắt lấy ống tay áo của hắn, bức thiết hỏi:
- Anh nói là thật sao?
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai, cười liếc nhìn cô, cười đến làm lòng cô hoảng sợ.
- Nam Tứ gia, anh trước tiên đừng cười a, anh mau nói cho tôi biết có phải thật hay không?
Nam Cảnh Thâm nắm lấy cằm của cô, nhẹ nhàng dùng lực, nâng lên đối diện với mắt của hắn, ngữ khí một nửa dụ dỗ, một nửa sủng nịch:
- Sau khi làm tình, thân thể sẽ đau mỏi, đặc biệt là lúc xuống giường, dưới thân sẽ có dòng chảy nhỏ trào ra, nếu như không có rửa rấy, sau một quãng thời gian, sẽ khá là dính......
Ý Ý mắc cỡ bịt miệng của hắn, người đàn ông này, lại đang phổ cập loại...... tri thức kia.
- Anh đừng nói nữa, xin anh đó.
- Thẹn thùng à?
Cô cắn môi dưới, không dám phát ra tiếng.
Hắn ngược lại tâm tình rất tốt.
- Kỳ thực cũng không phải là không có cơ hội làm, em lúc đó cứ như con khỉ nhào vào người tôi, rõ ràng không muốn hôn, lại nhất định phải hôn tôi, tay lại ở trên người tôi sờ loạn, nếu như tôi không kiên trì, quần áo sớm đã bị em lột sạch.
Cô có như vậy sao?
Coi như thật sự có, cũng không thể cứ như vậy trực tiếp nói ra a, cô tốt xấu gì cũng là nữ hài tử!
- Tôi không nghĩ tới em sẽ cảm thấy đáng tiếc, em muốn hài tử như vậy, không bằng, tôi hiện tại rồi cùng em sinh đứa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ý Ý trong nháy mắt đỏ lên.
Dòng máu khắp người chảy ngược, tràn ngập vào đầu, mắt trợn lên, phảng phất như nghe thấy được tiếng nước sôi.
- Anh, anh, anh, anh...... anh đùa giỡn lưu manh!
- Phốc ——
Nam Cảnh Thâm không chịu được, cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng cô sẽ mắng ra cái gì khó nghe, sao lại hờn dỗi mềm nhu như vậy, ở đâu ra là đang tức giận, làm nũng thì đúng hơn.
Hắn gật đầu một cái.
- Tôi là đang đùa giỡn, cũng chỉ đối với em đùa giỡn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ lên, tức đến nổ phổi, đẩy vai của hắn, đầu còn kém đập vào ngực hắn, viền mắt nóng lên, vừa mới nhịn xuống nước mắt lại trào ra.
- Anh xấu xa, làm tôi sợ đến như vậy, anh vẫn còn ở đây trêu tôi!
Nam Cảnh Thâm không nhúc nhích, cánh tay dài trườn qua phía sau cô, khuỷu tay dùng sức thu lại, ung dung kéo cô ôm vào trong lồng ngực.
- Tôi làm sao lại xấu xa, buổi tối đó nếu như cùng em làm, em bây giờ mới càng nên khóc.
Ý Ý hít mũi, oan ức vô cùng, lại phản bác hắn không được, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, hận không thể cùng hắn phân rõ giới hạn, tay nhỏ chống đỡ trên ngực hắn dùng sức đẩy ra, hung dữ nhìn chằm chằm hắn:
- Anh biết chân tướng của mọi chuyện, còn giấu tôi lâu như vậy, làm tôi sợ, tôi ngày hôm nay ra nhiều máu, đều là do anh làm cho sợ hãi!
Nam Cảnh Thâm dở khóc dở cười.
- Em thật sự cho rằng, dọa một cái, thân thể sẽ xuất huyết?
Hắn hỏi như vậy, Ý Ý đột nhiên thấy mình cãi chày cãi cối, cắn môi dưới, lời muốn mắng ra, cùng tiếng nghẹn ngào đều trở về bụng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nhất thời cả kinh, lại muốn đẩy hắn ra, Nam Cảnh Thâm buông tay, cô không chút suy nghĩ từ trong lồng ngực của hắn đứng dậy.
Hắn đi mở cửa.
Đứng ở cửa chính là Phó Dật Bạch, đầu tiên là đưa cho hắn một chén nước đường đỏ, sau đó tay kia trên mang theo cái túi nhỏ đưa tới.
- Tôi để y tá đi mua, nhỏ bé cái gì, phụ nữ đều hiểu.
- Ừ.
Nam Cảnh Thâm hai tay tiếp nhận.
- Cậu còn không đi?
Phó Dật Bạch hai tay ôm ngực, đáy mắt trêu tức hết sức rõ ràng.
- Lão tứ, cậu xong đời rồi.
Nam Cảnh Thâm ngước mắt.
Phó Dật Bạch liền nghiêng người xuống nói:
- Chưa từng thấy cậu đối với phụ nữ để bụng quá.
- Ừ.
Vẻ mặtNam Cảnh Thâm nhàn nhạt, sắc mặt bình tĩnh không có một tia sóng, giơ tay đóng cửa.
Một tiếng bắt chuyện cũng không, suýt chút nữa đập phải mũi Phó Dật Bạch, hắn sợ hãi lau mặt, chỉ vào cửa rống:
- Lão tứ, cậu liền làm đi!
- Tiếng gì vậy?
Ý Ý dò xét, trong tay cô không biết từ nơi nào giật cái khăn giấy, xoa xoa nước mắt trên mặt.
- Không có gì, chỉ là một con chó đi ngang qua.
Ý Ý trong lòng thầm nói, lúc nào trong bệnh viện có thể tùy ý mang chó vào.
Nam Cảnh Thâm dùng mũi chân câu cái ghế ngồi xuống, đem nước đường đỏ đưa cho cô, đáy mắt lạnh lùng hiếm thấy có một tia mềm mại.
- Cái bụng còn đau không?
Vẫn còn chút, có điều đã tốt lắm rồi, suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu.
Cô đem cốc từ trong tay người đàn ông nhận lấy, mùi vị đường đỏ, lẫn vào vị hành tây vị xộc vào trong lỗ mũi, giơ tay lên, suýt nữa ném cái cốc.
- Không cho vứt.
Nam Cảnh Thâm nắm tay cô, đem cốc đẩy lấy lại, nghiêm túc nói:
- Nhất định phải uống hết, tôi nhìn em uống.
Cô bóp mũi lại.
- Thật là khó ngửi.
Người đàn ông ngồi vào bên cạnh người cô, bàn tay đặt ở trên bụng cô xoa theo chiều kim đồng hồ.
- Tính tình sao lại mơ hồ như thế, đến giả bộ cũng không biết.
Danh sách chương