Từ Nam Phong ở trấn cổ nhỏ Kinh Châu đợi Lĩnh Nam phái người đến tiếp ứng.
Có điều Từ Nam Phong không ngờ được Cửu công chúa tự mình đến đón nàng.
“Tiểu Dao nhi không phân thân ra được nên để muội đến đón tẩu.” Chỉ mấy tháng không thấy, Cửu công chúa lại phát ra khí chất thành thục lạnh lùng, bỏ đi một phần yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, nàng lại càng trở nên thẳng thắn hơn.
Cửu công chúa mặc một bộ váy đỏ thắm mạ vàng, chân váy xòe ra như một đóa sen hồng nở rộ trong nước. Nữ nhân bình thường mặc lên sẽ không phô bày được hết sự diễm lệ của bộ y phục này, nhưng mặc trên người nàng lại vừa vặn phù hợp, chỉ cần tô thêm chút son đỏ đã trở nên diễm lệ vô song.
“Cửu công chúa, mọi người vẫn khỏe chứ?”
“Ban đầu thực sự không quen được. Ngôn ngữ nghe không hiểu, tập tục cũng không giống nhau, tùy ý đến một chỗ cũng đụng phải mấy con muỗi, kiến, rắn, lại không thấy được người muốn thấy, len lén khóc không biết bao nhiêu lần. Sau đó thật vất vả mới thích ứng được, hắn … lại xảy ra chuyện như vậy.”
Hắn trong câu nói kia, đương nhiên là ám chỉ Kiếm Nô.
Vừa nhắc đến việc này, trong lòng Từ Nam Phong lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cửu công chúa nhìn ra suy nghĩ trong lòng, nàng, làm ra vẻ không để tâm, cười một tiếng “Ngay từ đầu muội cũng từng cảm thấy hận. Hận Kiếm Nô không nghe lời, hận Tứ ca suy nghĩ không chu toàn, cuối cùng nhận ra, người đáng hận nhất là bản thân muội.”
Bầu không khí có chút trầm xuống.
Ở trong trấn nhỏ ấm áp phủ đầy rêu xanh này tràn đầy những hồi ức loang lổ của Từ Nam Phong. Suốt thời gian dài bôn ba làm mặt nàng đầy bụi bặm, lòng bàn tay cũng bị dây cương mài rách.
Từ Nam Phong nhận lấy chén thuốc và băng vải từ tay Bát Bảo, xử lý sạch sẽ vết thương xong thì băng bó lại. Cửu công chúa ngồi đối diện nàng, đôi môi đỏ mọng đặt lên miệng chén trà lưu lại một dấu đỏ nhàn nhạt.
Một lát sau, Từ Nam Phong ngẩng đầu, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng “Muội không ở lại Lĩnh Nam là vì muốn đi tìm hắn sao?”
“Đúng. Tất cả mọi người đều nói hắn đã chết, nhưng muội không tin.” Cửu công chúa rũ mắt, quầng thâm dưới mí mắt không che giấu được. Nàng siết chặt chén sứ, thất thần lẩm bẩm “Mạng của hắn là của bổn cung. Ngoại trừ bổn cung ra, ai cũng không thể giết hắn.”
Từ Nam Phong không biết nên an ủi Cửu công chúa ra sao. Nàng nhìn ra cây chuối tây ngoài đình viện, chợt nhớ tới khoảng thời trước cùng Kỷ vương trong thư phòng đọc sách viết chữ, nhỏ giọng than thở “Ta cũng nhớ Thiếu Giới, chẳng biết khi nào mới có thể gặp chàng.”
“Tẩu yên tâm, rất nhanh thôi.” Nụ cười của Cửu công chúa có phần khinh miệt “Phụ hoàng là lão già hồ đồ, chỉ vì cái lợi trước mắt mà tự đặt chân lên con đường chết. Thời điểm ông ta đụng đến tẩu, Tứ ca tuyệt đối không bỏ qua. Nói không chừng thời điểm tẩu từ Kinh Châu về Lạc Dương, ở kinh thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.”
Nói đến đây, ý cười của Cửu công chúa nhạt đi. Ánh mắt của nàng càng thêm trống rỗng, lẩm bẩm “Muội thực sự rất hâm mộ tẩu, trời sập xuống cũng có Tứ ca chống đỡ. Muội không thể như vậy, muội chỉ có thể tự mình đi tranh thủ. Nếu tranh không được thì phải trộm, chém giết, lừa gạt … Có đôi khi muội cũng rất mệt mỏi, cũng muốn tìm một bờ vai để dựa, nhưng cuối cùng lại không tìm được chốn dung thân.”
Đối diện với cô nương vừa đáng thương lại vừa kiên cường này, trong lòng Từ Nam Phong luôn nảy sinh lòng trắc ẩn. Nàng dịu dàng trấn an “Hiền phi nương nương rất nhớ muội, Tứ ca của muội cũng không lúc nào không nghĩ tới việc đón muội về Lạc Dương, Tiểu Dao nhi cũng rất …” Từ Nam Phong ngừng một chút, lựa lời nói nốt “… rất chiếu cố muội.”
“Nhưng tất cả những thứ này đều không phải điều muội muốn nhất. Từ Nam Phong, tẩu cũng thấy muội rất nực cười phải không? Suốt bao lâu nay vẫn tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không thoát ra được.”
Cửu công chúa đứng dậy, chậm rãi đi tới hành lang, ngước mắt nhìn từng hạt mưa từ mái hiên rơi xuống. Váy thêu mẫu đơn đỏ thắm như phản chiếu cả sắc xanh của khu vườn, tô đậm thêm vẻ u buồn của thiếu nữ. Nàng bật cười, mở miệng nói tiếp “Người muội yêu không thể cho muội thân phận và địa vị muội muốn, người cho muội vinh quang lại không phải người muội yêu … Có thể là do muội quá tham lam.”
“Cửu công chúa, muội biết không, đã từng có thời điểm ta luôn chìm trong suy nghĩ đau khổ, nếu như ta chết thì tốt rồi. Chết đi ta sẽ không phải chịu đựng những thống khổ kia nữa.”
Cửu công chúa kinh ngạc quay đầu nhìn nàng “Tẩu không phải người như vậy.”
Từ Nam Phong cười “Mỗi lần nhớ đến chuyện trước đây, ta đều cảm thấy may mắn vì bản thân mình kiên cường chống đỡ. Từ khi gặp được Tứ ca của muội, ta luôn tin tưởng rằng, trải qua thời gian càng dài, muội vĩnh viễn không biết được sau phần cực khổ kia sẽ là kinh hỉ nào đang chờ muội.”
Cửu công chúa giật mình, hừ một tiếng che đi sự bối rối “Dài dòng, mệt mỏi.”
Từ Nam Phong trề môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Nàng tiến lên phía trước, dùng cánh tay dính đầy bụi bặm và máu nhẹ nhàng ôm lấy Cửu công chúa.
Đôi vai thon gầy của Cửu công chúa cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Nàng buồn cười hỏi “Từ Nam Phong, tẩu đang làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên rất muốn ôm muội.” Lực cánh tay của Từ Nam Phong tăng thêm một chút, dịu dàng nói “Ta luôn cảm thấy bóng lưng của muội quá cô độc.”
Trên người Từ Nam Phong dính đầy bụi bặm và máu tươi nhưng Cửu công chúa luôn thích sạch sẽ không đẩy nàng ra. Có lẽ, Cửu công chúa thật sự cần một chỗ dựa.
Nhiều năm về sau, mỗi lần Từ Nam Phong nhớ lại chuyện cũ, nàng luôn nhớ đến năm đó ở mưa rào trút xuống khoảng sân nhỏ kia, Cửu công chúa mặc một thân váy đỏ, cô đơn đứng yên lặng, mơ hồ như một cảnh tượng trong mơ, dường như chỉ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan.
Giữa tiếng sấm hè, cuối cùng Kỷ vương cũng dẫn quân trở về.
Bỏ lại địa quân theo sau, Kỷ vương và thân tín về kinh trước. Vó ngựa đạp xuống đường, bùn nhão văng tung tóe.
Lúc đi ngang qua cửa thành, Kỷ vương ghìm ngựa, ngẩng đầu nhìn cành cây cổ thụ sần sùi, cẩn thận quan sát sau những tán lá xanh um, thấy được một dải lụa hồng đã bạc màu buộc trên đó.
Con ngươi của hắn hiện lên một tia dị sắc nhưng nhanh chóng bị che đi, nhanh chóng thúc ngựa đến cửa cung.
Hoàng đế rất nhanh đã cho hắn vào tiếp kiến.
Kỷ vương kiềm chế tính khí, cùng các vị tướng quân báo cáo từng sự kiện một, trong đó có nhắc đến một chuyện “Hổ Môn quan địa thế gồ ghề hiểm yếu, mùng chín tháng trước, nhi thần bị phục kích, suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Có một tiểu tướng chỉ huy tàn quân tấn công vào vị trí lương thảo trọng yếu của địch, không màng nguy hiểm dâng lên tấm địa đồ Hổ Môn quan, nhi thần mới có thể bình an thoát nạn, mười vạn quân sĩ Đại Viêm mới có thể bảo toàn.”
Hoàng đế nghe xong rất tán thưởng, tiện đà hỏi thêm “Tên tiểu tướng quân kia là ngươi phương nào? Có thể một mình tấn công vào vị trí lương thảo trọng yếu của quân địch mà lại cam tâm làm một kẻ vô danh tiểu tốt thì thật ủy khuất hắn … Hiện giờ hắn có thể vào điện trình diện không? Trẫm muốn gặp hắn một lần, cho hắn thăng quan tiến chức.”
Nét mặt Kỷ vương lộ ra một chút khó xử, ôm quyền khom người thưa “Bẩm phụ hoàng, người này hiện đang ở ngoài điện. Nhưng trong chiến dịch vừa rồi hắn bị trọng thương, chân bị tàn tật. Nhi thần sợ hắn tùy tiện đến đây quấy nhiễu thánh giá nên …”
“Vì nước bị thương, có thể thấy hắn là kẻ trung nghĩa, trẫm càng muốn gặp hắn.” Hoàng đế không kìm nổi tò mò cắt ngang lời Kỷ vương “Mời hắn vào đây.”
Không bao lâu, ở ngoài cửa điện xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi.
Người nọ đứng ở cửa, vóc người cao ngất giống như một bức tượng đá. Dù bước chân của hắn có chút khập khiễng, nhưng hắn lại kiên trì không dùng gậy, chỉ cố gắng đứng thẳng người như một gốc cây tùng vĩnh viễn không khuất phục.
Chỉ là, thân ảnh kia rất quen thuộc.
Hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước, híp mắt một cái, ý cười trên miệng cứng lại.
Mà người đang khập khiễng tiến vào trong điện lúc này, đầu tiên chậm rãi co một chân, sau đó dùng tay chống đỡ, trên trán nổi gân xanh, khó khăn cúi người hành lễ.
Kỷ vương đứng dậy muốn nâng hắn lên, nhưng bị hắn im lặng đẩy ra.
Ánh mắt Hoàng đế phức tạp, lúc người nọ hành lễ xong lập tức ngẩng đầu lên. Gương mặt còn trẻ tuổi, vô cùng tuấn tú, từng câu từng chữ chậm rãi cất lên “Ty chức Lưu Bái, khấu kiến bệ hạ.”
“Ngươi …”
Hoàng đế dừng một chút, hỏi “Mấy tháng trước trong quân gửi thư báo, không phải người đã mất tích sao?”
“Lúc đầu ty chức rơi xuống khe núi sâu, may mắn không chết nhưng bị trọng thương hôn mê. Trong lúc mơ hồ bị giặc Khương bắt đi. Ty chức ở trong quân doanh Khương quốc làm nô lệ một tháng, sau đó trộm được bản đồ lương thảo của quân địch, tìm cơ hội chạy trốn để cùng Kỷ vương điện hạ tụ hợp.”
Hoàng đế không còn thái độ trọng hiền tài như vừa rồi, ngược lại lộ ra vẻ trầm tư “Lưu Bái, lần này ngươi lập công lớn, có muốn được thưởng gì không?”
Kiếm Nô rũ mắt, yết hầu động vài lần. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, dùng toàn bộ sức lực nói “Ty chức không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quan to lộc hậu, chỉ cầu có thể cưới một người làm vợ.”
“Tích Nguyệt thì không được, nàng đã gả làm vợ người khác, không thể gả cho ngươi.” Hoàng đế thoáng cái đã nhìn thấy ý nghĩ của hắn. Ông ta thật sự bất đắc dĩ, không có biện pháp thay đổi suy nghĩ của Kiếm Nô.
Trải qua nhiều lần sinh tử, chuyện đầu tiên sau khi hắn trở về vẫn là tâm tâm niệm niệm muốn kết hôn với Cửu công chúa.
Hoàng đế thở dài, dứt khoát nói “Việc này trẫm không thể làm chủ, ngươi nên đổi một cái khác.”
Mắt Kiếm Nô phiếm hồng.
“Trừ điều này, ty chức … không có yêu cầu gì khác.”
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào chỗ bị thương của hắn, nói lảng sang chuyện khác “Chân của ngươi, còn có thể chữa trị được không?”
Kiếm Nô hờ hững trả lời “Quân y đã kiểm tra qua, nói còn lưu lại mầm bệnh, chung quy không thể so sánh với người bình thường.”
“Đáng tiếc.” Hoàng đế bày ra vẻ mặt tiếc hận “Nhưng thôi, Lưu Bái, trẫm không so đo chuyện xằng bậy của ngươi và Tích Nguyệt. Nay ngươi lập được công lao, trẫm thưởng cho ngươi một phủ đệ, lệnh cho ngươi trưởng quản quân khí giám(*), từ nay không cần lên tiền tuyến giết địch, chỉ cần yên ổn ở thành Lạc Dương huấn luyện quân sĩ. Nghỉ ngơi mấy ngày thì đến Binh bộ báo danh đi.”
(*)Quân khí giám: Là một chức danh có thật ở đời nhà Tống, thuộc chính lục phẩm.
Kiếm Nô mím môi, hai tay nắm chặt, lại dập đầu tạ ơn.
“Ty chức lĩnh mệnh.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, tay chống đầu gối gian nan đứng lên. Động tác người bình thường có thể hoàn thành nhẹ nhàng thì đối với hắn lại vạn phần gian nan.
Nhìn bóng lưng Kiếm Nô rời đi, Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng “Lão Tứ, ngươi tính toán khá lắm. Cố tình giở trò mê hoặc, dụ dỗ trẫm nói ra những lời kia để trẫm không trách phạt hắn?”
Kỷ vương cười nhạt “Nhi thần chỉ không muốn chứng kiến một bề tôi có công bị lãng phí tài hoa.”
Hoàng đế đánh giá thần sắc của Kỷ vương nhưng không tìm ra chút sơ hở nào của đứa con trai này. Một khắc sau, ông đứng dậy, bước tới trước mặt Kỷ vương, nặng nề nói “Lão Tứ, trẫm có một chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi phải sống cho tốt.”
Long bào thêu kim long vàng chói làm đau mắt Kỷ vương. Trong lòng hắn cười nhạt, ngoài mặt lại phối hợp cùng con cáo già kia diễn kịch “Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế trầm mặc, chắp tay thở dài “Thê tử của ngươi, Từ thị Nam Phong cuối tháng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo … qua đời.”
Kỷ vương trợn to mắt, cố gắng nhếch khóe môi “Phụ hoàng lại nói đùa hù dọa nhi thần rồi.”
“Quân vô hí ngôn. Vì đột nhiên bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, mùa hè nắng nóng, thi thể dễ hư thối, trẫm đã sai người hậu táng nàng rồi.”
Ý cười trên khóe miệng Kỷ vương biến mất, con mắt đỏ lên, lộ ra thần sắc yếu đuối cầu khẩn, giọng nói run rẩy “Phụ, phụ hoàng …”
“Ngươi … A!” Hoàng đế vỗ vai hắn, ngữ khí nặng nề “Ngươi trở về xem thì sẽ biết.”
Kỷ vương bất chấp lễ nghĩa, vội vàng chạy ra khỏi điện.
Nhưng ai ngờ được, chân hắn còn chưa bước ra khỏi cửa, thân thể đã không chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống phải bám vào khung cửa, phun ra một ngụm máu tươi.
Có điều Từ Nam Phong không ngờ được Cửu công chúa tự mình đến đón nàng.
“Tiểu Dao nhi không phân thân ra được nên để muội đến đón tẩu.” Chỉ mấy tháng không thấy, Cửu công chúa lại phát ra khí chất thành thục lạnh lùng, bỏ đi một phần yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, nàng lại càng trở nên thẳng thắn hơn.
Cửu công chúa mặc một bộ váy đỏ thắm mạ vàng, chân váy xòe ra như một đóa sen hồng nở rộ trong nước. Nữ nhân bình thường mặc lên sẽ không phô bày được hết sự diễm lệ của bộ y phục này, nhưng mặc trên người nàng lại vừa vặn phù hợp, chỉ cần tô thêm chút son đỏ đã trở nên diễm lệ vô song.
“Cửu công chúa, mọi người vẫn khỏe chứ?”
“Ban đầu thực sự không quen được. Ngôn ngữ nghe không hiểu, tập tục cũng không giống nhau, tùy ý đến một chỗ cũng đụng phải mấy con muỗi, kiến, rắn, lại không thấy được người muốn thấy, len lén khóc không biết bao nhiêu lần. Sau đó thật vất vả mới thích ứng được, hắn … lại xảy ra chuyện như vậy.”
Hắn trong câu nói kia, đương nhiên là ám chỉ Kiếm Nô.
Vừa nhắc đến việc này, trong lòng Từ Nam Phong lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cửu công chúa nhìn ra suy nghĩ trong lòng, nàng, làm ra vẻ không để tâm, cười một tiếng “Ngay từ đầu muội cũng từng cảm thấy hận. Hận Kiếm Nô không nghe lời, hận Tứ ca suy nghĩ không chu toàn, cuối cùng nhận ra, người đáng hận nhất là bản thân muội.”
Bầu không khí có chút trầm xuống.
Ở trong trấn nhỏ ấm áp phủ đầy rêu xanh này tràn đầy những hồi ức loang lổ của Từ Nam Phong. Suốt thời gian dài bôn ba làm mặt nàng đầy bụi bặm, lòng bàn tay cũng bị dây cương mài rách.
Từ Nam Phong nhận lấy chén thuốc và băng vải từ tay Bát Bảo, xử lý sạch sẽ vết thương xong thì băng bó lại. Cửu công chúa ngồi đối diện nàng, đôi môi đỏ mọng đặt lên miệng chén trà lưu lại một dấu đỏ nhàn nhạt.
Một lát sau, Từ Nam Phong ngẩng đầu, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng “Muội không ở lại Lĩnh Nam là vì muốn đi tìm hắn sao?”
“Đúng. Tất cả mọi người đều nói hắn đã chết, nhưng muội không tin.” Cửu công chúa rũ mắt, quầng thâm dưới mí mắt không che giấu được. Nàng siết chặt chén sứ, thất thần lẩm bẩm “Mạng của hắn là của bổn cung. Ngoại trừ bổn cung ra, ai cũng không thể giết hắn.”
Từ Nam Phong không biết nên an ủi Cửu công chúa ra sao. Nàng nhìn ra cây chuối tây ngoài đình viện, chợt nhớ tới khoảng thời trước cùng Kỷ vương trong thư phòng đọc sách viết chữ, nhỏ giọng than thở “Ta cũng nhớ Thiếu Giới, chẳng biết khi nào mới có thể gặp chàng.”
“Tẩu yên tâm, rất nhanh thôi.” Nụ cười của Cửu công chúa có phần khinh miệt “Phụ hoàng là lão già hồ đồ, chỉ vì cái lợi trước mắt mà tự đặt chân lên con đường chết. Thời điểm ông ta đụng đến tẩu, Tứ ca tuyệt đối không bỏ qua. Nói không chừng thời điểm tẩu từ Kinh Châu về Lạc Dương, ở kinh thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.”
Nói đến đây, ý cười của Cửu công chúa nhạt đi. Ánh mắt của nàng càng thêm trống rỗng, lẩm bẩm “Muội thực sự rất hâm mộ tẩu, trời sập xuống cũng có Tứ ca chống đỡ. Muội không thể như vậy, muội chỉ có thể tự mình đi tranh thủ. Nếu tranh không được thì phải trộm, chém giết, lừa gạt … Có đôi khi muội cũng rất mệt mỏi, cũng muốn tìm một bờ vai để dựa, nhưng cuối cùng lại không tìm được chốn dung thân.”
Đối diện với cô nương vừa đáng thương lại vừa kiên cường này, trong lòng Từ Nam Phong luôn nảy sinh lòng trắc ẩn. Nàng dịu dàng trấn an “Hiền phi nương nương rất nhớ muội, Tứ ca của muội cũng không lúc nào không nghĩ tới việc đón muội về Lạc Dương, Tiểu Dao nhi cũng rất …” Từ Nam Phong ngừng một chút, lựa lời nói nốt “… rất chiếu cố muội.”
“Nhưng tất cả những thứ này đều không phải điều muội muốn nhất. Từ Nam Phong, tẩu cũng thấy muội rất nực cười phải không? Suốt bao lâu nay vẫn tự mình đâm đầu vào ngõ cụt, làm thế nào cũng không thoát ra được.”
Cửu công chúa đứng dậy, chậm rãi đi tới hành lang, ngước mắt nhìn từng hạt mưa từ mái hiên rơi xuống. Váy thêu mẫu đơn đỏ thắm như phản chiếu cả sắc xanh của khu vườn, tô đậm thêm vẻ u buồn của thiếu nữ. Nàng bật cười, mở miệng nói tiếp “Người muội yêu không thể cho muội thân phận và địa vị muội muốn, người cho muội vinh quang lại không phải người muội yêu … Có thể là do muội quá tham lam.”
“Cửu công chúa, muội biết không, đã từng có thời điểm ta luôn chìm trong suy nghĩ đau khổ, nếu như ta chết thì tốt rồi. Chết đi ta sẽ không phải chịu đựng những thống khổ kia nữa.”
Cửu công chúa kinh ngạc quay đầu nhìn nàng “Tẩu không phải người như vậy.”
Từ Nam Phong cười “Mỗi lần nhớ đến chuyện trước đây, ta đều cảm thấy may mắn vì bản thân mình kiên cường chống đỡ. Từ khi gặp được Tứ ca của muội, ta luôn tin tưởng rằng, trải qua thời gian càng dài, muội vĩnh viễn không biết được sau phần cực khổ kia sẽ là kinh hỉ nào đang chờ muội.”
Cửu công chúa giật mình, hừ một tiếng che đi sự bối rối “Dài dòng, mệt mỏi.”
Từ Nam Phong trề môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Nàng tiến lên phía trước, dùng cánh tay dính đầy bụi bặm và máu nhẹ nhàng ôm lấy Cửu công chúa.
Đôi vai thon gầy của Cửu công chúa cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng. Nàng buồn cười hỏi “Từ Nam Phong, tẩu đang làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên rất muốn ôm muội.” Lực cánh tay của Từ Nam Phong tăng thêm một chút, dịu dàng nói “Ta luôn cảm thấy bóng lưng của muội quá cô độc.”
Trên người Từ Nam Phong dính đầy bụi bặm và máu tươi nhưng Cửu công chúa luôn thích sạch sẽ không đẩy nàng ra. Có lẽ, Cửu công chúa thật sự cần một chỗ dựa.
Nhiều năm về sau, mỗi lần Từ Nam Phong nhớ lại chuyện cũ, nàng luôn nhớ đến năm đó ở mưa rào trút xuống khoảng sân nhỏ kia, Cửu công chúa mặc một thân váy đỏ, cô đơn đứng yên lặng, mơ hồ như một cảnh tượng trong mơ, dường như chỉ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ tan.
Giữa tiếng sấm hè, cuối cùng Kỷ vương cũng dẫn quân trở về.
Bỏ lại địa quân theo sau, Kỷ vương và thân tín về kinh trước. Vó ngựa đạp xuống đường, bùn nhão văng tung tóe.
Lúc đi ngang qua cửa thành, Kỷ vương ghìm ngựa, ngẩng đầu nhìn cành cây cổ thụ sần sùi, cẩn thận quan sát sau những tán lá xanh um, thấy được một dải lụa hồng đã bạc màu buộc trên đó.
Con ngươi của hắn hiện lên một tia dị sắc nhưng nhanh chóng bị che đi, nhanh chóng thúc ngựa đến cửa cung.
Hoàng đế rất nhanh đã cho hắn vào tiếp kiến.
Kỷ vương kiềm chế tính khí, cùng các vị tướng quân báo cáo từng sự kiện một, trong đó có nhắc đến một chuyện “Hổ Môn quan địa thế gồ ghề hiểm yếu, mùng chín tháng trước, nhi thần bị phục kích, suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Có một tiểu tướng chỉ huy tàn quân tấn công vào vị trí lương thảo trọng yếu của địch, không màng nguy hiểm dâng lên tấm địa đồ Hổ Môn quan, nhi thần mới có thể bình an thoát nạn, mười vạn quân sĩ Đại Viêm mới có thể bảo toàn.”
Hoàng đế nghe xong rất tán thưởng, tiện đà hỏi thêm “Tên tiểu tướng quân kia là ngươi phương nào? Có thể một mình tấn công vào vị trí lương thảo trọng yếu của quân địch mà lại cam tâm làm một kẻ vô danh tiểu tốt thì thật ủy khuất hắn … Hiện giờ hắn có thể vào điện trình diện không? Trẫm muốn gặp hắn một lần, cho hắn thăng quan tiến chức.”
Nét mặt Kỷ vương lộ ra một chút khó xử, ôm quyền khom người thưa “Bẩm phụ hoàng, người này hiện đang ở ngoài điện. Nhưng trong chiến dịch vừa rồi hắn bị trọng thương, chân bị tàn tật. Nhi thần sợ hắn tùy tiện đến đây quấy nhiễu thánh giá nên …”
“Vì nước bị thương, có thể thấy hắn là kẻ trung nghĩa, trẫm càng muốn gặp hắn.” Hoàng đế không kìm nổi tò mò cắt ngang lời Kỷ vương “Mời hắn vào đây.”
Không bao lâu, ở ngoài cửa điện xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi.
Người nọ đứng ở cửa, vóc người cao ngất giống như một bức tượng đá. Dù bước chân của hắn có chút khập khiễng, nhưng hắn lại kiên trì không dùng gậy, chỉ cố gắng đứng thẳng người như một gốc cây tùng vĩnh viễn không khuất phục.
Chỉ là, thân ảnh kia rất quen thuộc.
Hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước, híp mắt một cái, ý cười trên miệng cứng lại.
Mà người đang khập khiễng tiến vào trong điện lúc này, đầu tiên chậm rãi co một chân, sau đó dùng tay chống đỡ, trên trán nổi gân xanh, khó khăn cúi người hành lễ.
Kỷ vương đứng dậy muốn nâng hắn lên, nhưng bị hắn im lặng đẩy ra.
Ánh mắt Hoàng đế phức tạp, lúc người nọ hành lễ xong lập tức ngẩng đầu lên. Gương mặt còn trẻ tuổi, vô cùng tuấn tú, từng câu từng chữ chậm rãi cất lên “Ty chức Lưu Bái, khấu kiến bệ hạ.”
“Ngươi …”
Hoàng đế dừng một chút, hỏi “Mấy tháng trước trong quân gửi thư báo, không phải người đã mất tích sao?”
“Lúc đầu ty chức rơi xuống khe núi sâu, may mắn không chết nhưng bị trọng thương hôn mê. Trong lúc mơ hồ bị giặc Khương bắt đi. Ty chức ở trong quân doanh Khương quốc làm nô lệ một tháng, sau đó trộm được bản đồ lương thảo của quân địch, tìm cơ hội chạy trốn để cùng Kỷ vương điện hạ tụ hợp.”
Hoàng đế không còn thái độ trọng hiền tài như vừa rồi, ngược lại lộ ra vẻ trầm tư “Lưu Bái, lần này ngươi lập công lớn, có muốn được thưởng gì không?”
Kiếm Nô rũ mắt, yết hầu động vài lần. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, dùng toàn bộ sức lực nói “Ty chức không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quan to lộc hậu, chỉ cầu có thể cưới một người làm vợ.”
“Tích Nguyệt thì không được, nàng đã gả làm vợ người khác, không thể gả cho ngươi.” Hoàng đế thoáng cái đã nhìn thấy ý nghĩ của hắn. Ông ta thật sự bất đắc dĩ, không có biện pháp thay đổi suy nghĩ của Kiếm Nô.
Trải qua nhiều lần sinh tử, chuyện đầu tiên sau khi hắn trở về vẫn là tâm tâm niệm niệm muốn kết hôn với Cửu công chúa.
Hoàng đế thở dài, dứt khoát nói “Việc này trẫm không thể làm chủ, ngươi nên đổi một cái khác.”
Mắt Kiếm Nô phiếm hồng.
“Trừ điều này, ty chức … không có yêu cầu gì khác.”
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào chỗ bị thương của hắn, nói lảng sang chuyện khác “Chân của ngươi, còn có thể chữa trị được không?”
Kiếm Nô hờ hững trả lời “Quân y đã kiểm tra qua, nói còn lưu lại mầm bệnh, chung quy không thể so sánh với người bình thường.”
“Đáng tiếc.” Hoàng đế bày ra vẻ mặt tiếc hận “Nhưng thôi, Lưu Bái, trẫm không so đo chuyện xằng bậy của ngươi và Tích Nguyệt. Nay ngươi lập được công lao, trẫm thưởng cho ngươi một phủ đệ, lệnh cho ngươi trưởng quản quân khí giám(*), từ nay không cần lên tiền tuyến giết địch, chỉ cần yên ổn ở thành Lạc Dương huấn luyện quân sĩ. Nghỉ ngơi mấy ngày thì đến Binh bộ báo danh đi.”
(*)Quân khí giám: Là một chức danh có thật ở đời nhà Tống, thuộc chính lục phẩm.
Kiếm Nô mím môi, hai tay nắm chặt, lại dập đầu tạ ơn.
“Ty chức lĩnh mệnh.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, tay chống đầu gối gian nan đứng lên. Động tác người bình thường có thể hoàn thành nhẹ nhàng thì đối với hắn lại vạn phần gian nan.
Nhìn bóng lưng Kiếm Nô rời đi, Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng “Lão Tứ, ngươi tính toán khá lắm. Cố tình giở trò mê hoặc, dụ dỗ trẫm nói ra những lời kia để trẫm không trách phạt hắn?”
Kỷ vương cười nhạt “Nhi thần chỉ không muốn chứng kiến một bề tôi có công bị lãng phí tài hoa.”
Hoàng đế đánh giá thần sắc của Kỷ vương nhưng không tìm ra chút sơ hở nào của đứa con trai này. Một khắc sau, ông đứng dậy, bước tới trước mặt Kỷ vương, nặng nề nói “Lão Tứ, trẫm có một chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi phải sống cho tốt.”
Long bào thêu kim long vàng chói làm đau mắt Kỷ vương. Trong lòng hắn cười nhạt, ngoài mặt lại phối hợp cùng con cáo già kia diễn kịch “Phụ hoàng, đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế trầm mặc, chắp tay thở dài “Thê tử của ngươi, Từ thị Nam Phong cuối tháng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo … qua đời.”
Kỷ vương trợn to mắt, cố gắng nhếch khóe môi “Phụ hoàng lại nói đùa hù dọa nhi thần rồi.”
“Quân vô hí ngôn. Vì đột nhiên bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, mùa hè nắng nóng, thi thể dễ hư thối, trẫm đã sai người hậu táng nàng rồi.”
Ý cười trên khóe miệng Kỷ vương biến mất, con mắt đỏ lên, lộ ra thần sắc yếu đuối cầu khẩn, giọng nói run rẩy “Phụ, phụ hoàng …”
“Ngươi … A!” Hoàng đế vỗ vai hắn, ngữ khí nặng nề “Ngươi trở về xem thì sẽ biết.”
Kỷ vương bất chấp lễ nghĩa, vội vàng chạy ra khỏi điện.
Nhưng ai ngờ được, chân hắn còn chưa bước ra khỏi cửa, thân thể đã không chống đỡ nổi, ngã quỵ xuống phải bám vào khung cửa, phun ra một ngụm máu tươi.
Danh sách chương