Đây... Đây mà là tình huống bình thường? Trời đất, ta đã sớm biết Lưu Quan Trương chẳng đáng tin cậy gì rồi mà. Tôn Vũ đổ mồ hôi!

Lưu Bị khóc càng lúc càng thương tâm. Hai hàng nước mắt tuôn ra như suối. Lam quang nhu hòa trên người nàng chiếu sáng khắp nơi, trên đỉnh đầu từ từ ngưng kết ra hai chữ màu lam trông thật tội nghiệp — Thống khốc!(khóc nức nở)

Chuyện này... Tên võ tướng kỹ không đứng đắn như vậy rốt cuộc có tác dụng gì? Tôn Vũ lắc lắc đầu, nhìn về phía Quan Vũ, Trương Phi xin giúp đỡ.

"Đừng nóng vội, sẽ biết ngay thôi." Quan Vũ nhún vai nói: "Đây là võ tướng kỹ đáng sợ nhất thiên hạ! Có một không hai!"

Tôn Vũ cẩn thận nhớ lại, danh sư Trịnh Huyền cũng từng nói trong các võ tướng kỹ bà từng gặp qua thì Lưu Bị là đáng sợ nhất... Thế nhưng mà..."Thống khốc" là cái võ tướng kỹ quái gì, chẳng nhẽ làm địch nhân khóc đến chết à.

Lúc này Lữ Bố nghe tiếng khóc đến choáng váng đầu óc. Nàng hừ lạnh một tiếng, có chút chột dạ nói: "Vị này... Khụ khụ... Tỷ tỷ, ta không đánh tỷ, làm sao lại khóc? Đừng khóc nữa, ồn ào quá! Ta sẽ không đánh tỷ đâu?"

Lưu Bị giương đôi mắt to đẫm nước lên, nức nở nói: "Tiểu muội muội không đánh ta, nhưng mà ta lại muốn đánh muội. Bởi vì muội giúp Trụ làm ác, ta chỉ có thể xin lỗi muội rồi."

Lưu Bị rút Thư Hùng song cổ kiếm ra. Tay trái nàng cầm Hùng kiếm, tay phải cầm Thư kiếm. Chỉ nghe nàng lẩm bẩm: "Nam nhân đều bị võ tướng kỹ của Điêu Thuyền đánh ngã rồi, không thể trông cậy vào được. Vậy thì ta dùng Thư kiếm..."

Tay phải nàng nhẹ nhàng nâng lên, chỉ Thư kiếm về phía Lữ Bố. Nàng cất giọng đầy vẻ thê thảm đáng thương, buồn ai oán nói: "Các vị anh hùng, người gọi Lữ Bố này... Nàng ức hiếp ta. Mọi người hãy giúp ta đánh nàng đi!"

"Bệnh thần kinh à? Có phải trẻ con đánh nhau đâu, mình đánh không thắng lại gọi ca ca tỷ tỷ tới giúp đỡ." Viên Thiệu đứng trên đài thấy cảnh này thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nàng xoay người bỏ đi, không muốn để ý tới cô nàng Lưu Bị tâm thần này nữa.

Nhưng đúng lúc này, toàn bộ liên minh quân phản Đổng Trác đột nhiên rung động. Viên Thiệu bị luồng lam quang của Lưu Bị chiếu tới, chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng thấy Lưu Bị đang khóc, trong tâm không hiểu sao lại thấy thương cảm. Cảm giác này giống như gai độc đâm vào tim khiến Viên Thiệu vô cùng khổ sở.

Nàng cảm thấy... Lại có người dám ức hiếp một cô nương đáng thương như Lưu Bị. Thật không thể tưởng tượng được! Ồ, đúng rồi! Người ức hiếp Lưu Bị chính là Lữ Bố... Ta phải giúp Lưu Bị đánh Lữ Bố. Viên Thiệu nghĩ tới đây, đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng ra lệnh: "Tướng lĩnh Viên gia nghe lệnh. Toàn bộ xuất kích vây công Lữ Bố!"

Ngay tại lúc Viên Thiệu hạ lệnh, hầu như toàn bộ chư hầu đều hạ mệnh lệnh giống vậy: "Toàn bộ võ tướng xuất kích, bất kể giá nào cũng phải đánh bại Lữ Bố! Xả giận cho Lưu Bị muội tử!"

Thực ra không cần các nàng hạ lệnh, võ tướng trong doanh trại đều đã sôi sục rồi.

Trước khi Viên Thiệu ra lệnh, đã có mười một đại tướng cưỡi ngựa phóng ra doanh trại. Mười một người này tự báo họ tên nói: "Lưu Bị muội tử, chúng ta là thủ hạ dưới trướng đại nhân Viên Thuật gồm Kỷ Linh, Lý Phong, Trương Huân, Lương Cương, Trần Kỷ, Trần Lan, Dương Hoằng, Lôi Bạc, Lưu Huân, Nhạc Tựu, Kiều Nhuy tới trợ giúp muội đánh bại Lữ Bố để trút giận đây!"

Ngay sau đó lại có mười hai người lao ra, tự báo họ tên: "Lưu Bị muội tử, chúng ta chính là tướng lĩnh dưới trướng đại nhân Viên Thiệu gồm Nhan Lương, Văn Xú, Chu Linh, Lữ Uy Hoàng, Chu Ngang, Quý Ung, Cao Can, Cao Lãm, Thuần Vu Quỳnh, Khôi Nguyên Tiến, Tương Nghĩa Cừ, Hàn Cử Tử tới trợ giúp muội đánh bại Lữ Bố để hả giận!"

"Lưu Bị muội tử, chúng ta là thủ hạ của Tào Tháo đại nhân gồm Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Nhạc Tiến, Vu Cấm, tới trợ giúp muội đánh bại Lữ Bố để hả giận!"

"Lưu Bị muội tử, chúng ta là người dưới trướng đại nhân Tôn Kiên gồm Hoàng Cái, Trình Phổ, Hàn Đương, Tổ Mậu, tới trợ giúp muội..."

"Lưu Bị muội tử, ta là đại tướng Trương Cáp dưới trướng Hàn Phức, tới trợ giúp muội..."

"Lưu Bị muội tử, chúng ta là thủ hạ của Mã Đằng đại nhân gồm Trương Ngoạn, Thành Công Anh, Thành Nghi, Lương Hưng, Trình Ngân, Diêm Hành, Hàn Toại tới trợ giúp muội..."

"Lưu Bị muội tử, ta là..."

Oa wa wa! Một đám dũng tướng danh tướng vốn được các chư hầu giấu đi bây giờ lại xông ra toàn bộ. Cả trăm người lao tới, thương mâu, đại đao, trường kích, lưu tinh chùy, song tiên, song đao... các loại vũ khí cái gì cần có thì đều có đủ.

Một đám hồng quang, lam quang, kim quang bùng phát. Khắp không trung là các hàng chữ đủ mọi màu sắc. Tôn Vũ đưa mắt nhìn thấy: "Thị huyết", "Kỵ tướng", "Thương tướng", "Chùy tướng", "Cung vương", "Cung tướng", "Mãnh tướng", "Bôn xạ" ... liên miên bất tận, không thể đếm xuể.

Trăm viên đại tướng đầy căm phẫn lao về phía Lữ Bố hung ác độc địa. Trong lòng bọn họ chỉ muốn giúp người bị hại là Lưu Bị đang khóc nức nở kia bầm thây Lữ Bố thành vạn mảnh.

Quá khoa trương rồi! Quá không khoa học rồi! Quá con mẹ nó cường đại rồi! Tôn Vũ không nhịn được chửi toạc ra. Đây... Chính là võ tướng kỹ điều khiển nhân tâm... Loại võ tướng kỹ dùng sức đánh bừa đứng trước kỹ năng này quả thực không đáng nhắc tới.

"Thống khốc" của Lưu Bị quả nhiên là võ tướng kỹ đáng sợ nhất thiên hạ, có một không hai!

Hơn trăm viên võ tướng bị "Thống khốc" của Lưu Bị dẫn ra khỏi trại. Cảnh tượng như một đám mây ngũ sắc cuồn cuộn hướng về phía Lữ Bố. Hồng quang, lam quang, kim quang trộn lẫn vào nhau, ánh lên khắp trời đất giống như một bông hoa đang nở rộ.

Lữ Bố giương mắt ngắm nghía hơn trăm người đang phóng về phía mình, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào. Nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Thật ầm ĩ! Xem ra phải đánh bay toàn bộ các ngươi lên trời."

Bên trong kiệu phía sau nàng, Điêu Thuyền khẽ thở dài nói: "Bu bu, ra tay phải có chừng mực, đừng giết chết người. Tiểu hài tử giết người là không tốt! Có nghe thấy không?"

Lữ Bố gật đầu đáp: "Muội biết rồi, tỷ tỷ về trước đi. Sắp có một trận hỗn chiến, muội sợ tỷ bị ngộ thương."

Điêu Thiền thở dài. Chiếc kiệu nhỏ được khiêng như bay về hướng Hổ Lao quan, trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Giữa chiến trường chỉ để lại một mình Lữ Bố!

Một người chuẩn bị khiêu chiến cả trăm người!

Trong thiên hạ này không ai có thể đối kháng cùng lúc với hơn trăm viên võ tướng, hơn nữa còn phải đối phó với một đống võ tướng kỹ xảo trá tai quái. Kể cả là siêu cấp võ tướng ám kim sắc như Lữ Bố cũng không có thực lực này.

Tiếc là Lữ Bố cũng không nghĩ tới việc lùi bước! Nàng muốn chiến đấu. Nàng là nhân trung Lữ Bố, há có thể e ngại điều gì? Nhìn đám võ tướng lao tới, Lữ Bố hừ lạnh nói: "Quá mức ầm ĩ! Đánh bay toàn bộ các ngươi lên trời!" Ánh sáng ám kim sắc trên người nàng đột nhiên bùng phát. Một tia hồng quang, một tia lam quang, một tia kim quang từ trong quầng sáng ám kim bắn ra, sau đó hỗn hợp lại cùng một chỗ, biến thành một tầng ám kim sắc càng thêm đậm.

Thị huyết la lỵ Hạ Hầu Đôn đã vọt tới trước mặt Lữ Bố. Một thanh thiết thương từ trong đấu khí cuộn trào mãnh liệt đâm ra. Lữ Bố không thèm nhìn, khua kích qua đã đẩy lui cả người lẫn ngựa Hạ Hầu Đôn ra xa một trượng.

Ngay phía sau là một đám võ tướng cao cấp lam sắc và võ tướng trung cấp hồng sắc. Mấy chục thanh đao thương mâu chùycùng đánh về phía Lữ Bố.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện