Hai thanh đao của Hoa Hùng và Tôn Kiên chạm nhau. Một tiếng “Keng!” vang lên. Tôn Kiên suýt chút nữa phải buông Cổ Đĩnh đao.

Tôn Kiên ngửa mạnh người về phía sau, vứa hóa giải lực do thanh đao truyền đến vừa tránh khỏi nhát chém của Hoa Hùng.

Hoa Hùng đắc ý cười lớn, nói: “Bại tướng dưới tay ta đã tiến bộ hơn lần trước một chút rồi.”

Hai ngựa lướt qua nhau. Hoa Hùng và Tôn Kiên đồng thời ghìm cương quay đầu ngựa, chuẩn bị giao thủ lần thứ hai.

Đúng lúc này, “Phụ tá” do Tôn Vũ phóng ra đã bay đến bên người Tôn Kiên. Chỉ thấy lam quang trên người Tôn Kiên bừng phát. Hai hàng chữ màu lam “Hổ tướng” và “Phụ tá” cùng hiển thị trên đỉnh đầu nàng, trông có vẻ vô cùng kỳ dị.

Quân sĩ hai bên cùng xôn xao ầm ĩ: “Oa, chuyện gì thế này? Tại sao võ tướng kỹ của người kia lại có thể bay đến đầu người khác?”

Hoa Hùng thấy kỳ lạ. Nàng quay đầu nhìn về phía lam quang bay đến. Chỉ thấy Tôn Vũ ngồi trên lưng ngựa, không có gì khác lạ, trên người cũng không có lấy một tia sáng. Tất nhiên là như vậy rồi! NM01 đã bay đến bên người Tôn Kiên, Tôn Vũ liền trở lại là một người bình thường.

Tướng mạo Hoa Hùng nhìn như mẫu tinh tinh. Trí lực của nàng tỷ lệ thuận với vẻ ngoài. Nàng hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, ngược lại còn cười hừ hừ nói: “Giả thần giả quỷ, tiếp ta một đao.”

Lúc này Tôn Kiên phóng ngựa về phía trước đánh tới Hoa Hùng. Hai hàng chữ màu lam trên đầu rực sáng.

Hoa Hùng không thèm quan tâm, cũng cầm đao xông lên.

Ngay khi hai ngựa tới cách nhau nửa đường, Tôn Vũ hét lớn một tiếng: “Phát động.” NM01 trong thân thể Tôn Kiên nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức hoạt tính hóa tế bào của Tôn Kiên.

Tôn Kiên liền cảm thấy sức mạnh như suối tuôn ra, thần thanh khí sảng. Nàng cười ha ha, toàn lực thúc dục “Hổ tướng” của bản than. Chỉ thấy một luồng kim quang bắn ra từ trên người nàng xua tan lam quang vốn có. Hai chữ “Hổ tướng” trên đỉnh đầu trong nháy mắt chuyển thành kim sắc.

Kim quang vạn trượng bắn ra bốn phía giống như một vầng mặt trời nhỏ tỏa sáng ngạo nghễ giữa chiến trường.

Đáng tiếc là thân thể Tôn Kiên không tỏa ra đấu khí như Trương Phi và Quan Vũ. Dù sao kim quang này cũng là hàng nhái, còn xa mới đạt được trình độ cường đại như “Chiến thần”, “Đấu thần”. Võ tướng cấp kim sắc thật sự khi sử dụng võ tướng kỹ thì đấu khí phát ra có thể che mưa gió, nhưng võ tướng kỹ hàng nhái trên người của Tôn Kiên hiện giờ cùng lắm cũng chỉ có thể phủi bụi quanh thân thôi.

Nhưng hàng nhái này Hoa Hùng cũng còn xa mói có khả năng chống đỡ! Hai ngựa gặp nhau, Hoa Hùng thấy ánh sáng trên người Tôn Kiên biến thành màu vàng đã bị uy phong của nàng áp chế rồi, vì vậy mà mất đi khí thế. Đúng lúc này, Tôn Kiên vung đao chém về phía Hoa Hùng.

Hoa Hùng cùng dùng toàn lực vung đao chém lại.

Hai đao chạm nhau, chỉ nghe một tiếng “Keng!” ngân lên khắp chiến trường. Tiếng kim loại va chạm mạnh này khiến người ta cảm thấy ê răng. Sau đó mọi người thấy đại đao của Hoa Hùng bị tuột khỏi tay văng ra xa mấy chục trượng rồi mới “leng keng” rơi xuống mặt đất.

Tôn Kiên chỉ dùng một đao đã đánh bay binh khí của Hoa Hùng. Kỳ thực kể cả Hoa Hùng chỉ là võ tướng lam sắc cũng không thể có chuyện bị một đao giả kim sắc của Tôn Kiên đánh rơi vũ khí, dẫu thế nào cũng phải đấu được hơn mười chiêu. Nhưng Hoa Hùng hoàn toàn bị võ tướng kỹ khác thường của Tôn Vũ làm cho kinh hãi, đây mới chính là nguyên nhân thất thủ.

Chuyện này dọa Hoa Hùng đến hồn phi phách tán. Loại người như nàng chiếm được thượng phong xem ra rất oai phong lẫm liệt, nhưng khi xuống hạ phong thì như chó nhà có tang vậy. Đại đao trên tay vừa rơi xuống, nàng vội vàng thúc ngựa bỏ chạy.

“Sao có thể để ngươi chạy được?” Tôn Vũ lớn tiếng phát lệnh: “Phát động kỵ tướng!”

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tôn Kiên nhảy lên một hàng chữ đỏ “Kỵ tướng”, một kỹ năng tăng tốc độ ngựa.

Trong nháy mắt, tốc độ chiến mã tăng vọt, càng chạy càng nhanh giống như thiên mã hành không. Bây giờ trên đầu Tôn Kiên có ba hàng chữ, “Hổ tướng” màu vàng, “Phụ tá” màu lam, “Kỵ tướng” màu đỏ… Hào quang tỏa sáng rực rỡ trên đầu.

Quân sĩ hai bên la hét ầm ĩ. Tiếng kêu của quân sĩ Đổng Trác tràn ngập mùi vị thất bại. Binh sĩ liên minh quân bên này lại như mở cở trong bụng, cười to nói: “Ha ha ha, võ tướng kỹ của đại tướng bên ta thật lợi hại! Tôn Kiên tướng quân, chem. tướng địch!”

Tôn Kiên phóng ngựa đuổi theo phía sau Hoa Hùng. Tốc độ ngựa của nàng hiện giờ nhanh hơn nhiều so với Hoa Hùng. Cho dù Hoa Hùng có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay nàng được, chỉ chốc lát đã đuổi tới ngay sau ngựa Hoa Hùng. Tôn Kiên hét lên một tiếng, vung đao chém tới. Hoa Hùng làm sao tránh được. Một đao này chém ngang lưng, Hoa Hùng bị chém thành hai nửa. Máu tươi phun xối xả, mẫu tinh tinh đã mất mạng.

“A!” Quân sĩ hai bên nhìn đến ngây người ra.

“Tôn Kiên uy vũ! Tôn Vũ uy vũ!” Đám binh lính hét lớn.

Tôn Kiên nhân cơ hội vung Cổ Đĩnh đao về phía trước ra hiệu. Binh sĩ liên minh quân tràn lên đánh cho thiết kỵ Tây Lương của Hoa Hùng đại bại bỏ chạy. Nhuyễn muội tử lo lắng Tôn Vũ có sơ xuất gì. Nàng cũng dẫn bạch mã nghĩa quân xông lên. Lam quang của “Bạch mã” bao trùm cả năm nghìn kỵ binh. Sắc áo choàng trắng trên bình nguyên giống như cuồng phong sóng vỗ, chém giết thiết kỵ Tây Lương đến mức má má cũng không nhận ra được.

Trận này đại quân Đổng Trác thảm bại, tổn thất đại tướng Hoa Hùng. Tôn Kiên và Công Tôn Toản dẫn binh đuổi giết thẳng đến tận Dĩ Thủy quan nhưng bị quân Đổng Trác đóng cửa thành rồi ném đá lăn cây bức lui. Tuy nhiên Dĩ Thủy quan cũng đã cận kề nguy hiểm. Hai người Tôn Kiên và Tôn Vũ có công đầu, chiến thắng trở về quân doanh.

Lúc bọn họ giành thắng lợi về thì trong doanh đã giết lợn tế dê, chuẩn bị xong yến tiệc. Tào Tháo mặc một bộ quần áo hoa lệ rực rỡ từ trong quân doanh ra nghênh đón. Nàng có tâm tư riêng, biết rõ Tôn Kiên và Công Tôn Toản không có khả năng chịu ra sức cho nàng, bởi vậy nàng không quan tâm những người khác, đôi meo meo mắt chỉ nhìn chằm chằm lên một mình Tôn Vũ, cười hì hì nói: “Tôn Vũ tướng quân thật bản lĩnh! Ta đã chuẩn bị xong yến tiệc, mời Tôn tướng quân vào ngồi.”

Mọi người tiến vào đại trướng. Chỉ thấy minh chủ Viên Thiệu trên ghế chủ vị đứng lên, nâng chén nói: “Các vị tướng quân, lần này đây chúng ta giết Hoa Hùng, đánh bại quân Đổng Trác, Dĩ Thủy quan đã có thể đánh một trận mà phá tan. Ta chúc các vị tướng quân kỳ khai đắc thắng, trừ tặc an quốc.”

Đám chư hầu đều nâng chén cạn một hơi.

Viên Thiệu lại nói: “Lần này giết chết Hoa Hùng chính là công lao của Tôn Kiên tướng quân. Quả đúng là Giang Đông chi hổ, oai phong hiển hách.”

Tôn Kiên vội vàng đứng dậy nói: “Minh chủ quá lời, lần này người lập công đầu hẳn phải là Tôn Vũ Tôn Tầm Chân tướng quân. Nếu không có võ tướng kỹ “Phụ tá” thì ta cũng không phải đối thủ của Hoa Hùng rồi.”

Viên Thiệu còn chưa mở miệng thì Viên Thuật đứng cạnh nàng đột nhiên đứng lên cười lạnh nói: “Hắn chỉ là nam nhân đê tiện, cái loại võ tướng kỹ bất chính kia có gì hữu dụng chứ? Người giết Hoa Hùng là Tôn Kiên tướng quân, nam nhân kia không có liên quan gì.”

Ta nhổ vào, lại còn nói võ tướng kỹ của ta bất chính? Trong lòng Tôn Vũ thầm oán giận, nhưng kiếp trước hắn chính là một nhà khoa học bình tĩnh lý trí, không dễ dàng nổi giận. Mặt hắn không đổi sắc, chỉ đứng lắng nghe.

Trên mặt Tôn Kiên cũng hiện vẻ tức giận. Nàng có ý định chiêu Tôn Vũ nên tất nhiên phải nói giúp Tôn Vũ. Vì vậy nàng nghiêm mặt nói với Viên Thuật: “Viên Thuật, ngươi biết chiến tranh là gì sao? Ta làm tướng ở trên chiến trường lẽ nào còn không biết người nào xuất lực, người nào không? Công đầu trận này chính là của Tôn Vũ, ta không thể nhận.”

Tổ tông Viên Thuật bốn đời làm tam công, môn sinh đệ tử khắp thiên hạ, đương nhiên không để Tôn Kiên vào mắt. Nàng hừ lạnh nói: “Bao nhiêu chư hầu trong trướng đều khiêm nhường không dám giành công lao. Một tên nam nhân đê tiên của Công Tôn gia kia có tư cách gì nhận công lao? Đuổi hắn ra khỏi trướng cho ta.”

Ta nhịn. Tôn Vũ thầm nghĩ: ta tới đây để tìm Hoa Đà, không cần chấp nhặt với nàng. Dù sao Viên Thuật trong thế giới kia của ta cũng là một tên ngốc, nếu cô ta mà biết phân biệt trái phải ta mới thấy kì lạ.

Có điều Tôn Vũ có thể nhìn nhưng nhuyễn muội tử không nhịn được. Công Tôn gia và Viên gia vốn mâu thuẫn với nhau, bây giờ Viên Thuật còn dám mắng nam nhân của nàng. Nàng vỗ bàn một cái, giận dữ đứng lên nói: “Viên Thuật, ngậm cái mõm chó của ngươi lại.”

Lúc này, Tào Tháo ở một bên cũng nhìn không thuận mắt rồi. Nàng nheo đôi meo meo mắt, bộ quần áo rung rung đi ra giữa trướng, nói với Viên Thuật: “Người có công phải được thưởng, đây là tuân theo quy tắc hành quân đánh trận. Nếu không như vậy thì còn tướng sĩ nào chịu phục tùng mệnh lệnh? Xuất thân ra sao thì có liên quan gì tới chuyện này?”

Viên Thuật nghe xong tức giận vung tay nói: “ Nếu các ngươi đã xem trọng một tên nam nhân đê tiện như vậy, nữ nhân cao quý như ta cũng khinh thường không kết giao với các ngươi. Ta xin cáo lui.”

Đây không phải trẻ con chửi nhau, nhận thấy lời mình nói không có đạo lý, tranh luận không được lại ăn vạ rằng “Ta không thèm chơi với các ngươi” sao? Trong lòng Tôn Vũ đổ mồ hôi.

Tôn Kiên là Giang Đông chi hổ, nàng cũng chẳng sợ Viên Thuật, kỳ lạ nói: “Ngươi muốn lui thì cứ lui. Ai quan tâm đến cái đồ ngớ ngẩn hay càu nhàu như ngươi chứ.”

Trong lòng Tào Tháo cũng rất tức giận Viên Thuật, vì vậy nàng không tới căn ngăn mà còn cười khùng khục với Tôn Kiên.

Tôn Vũ thấy các nàng trêu đùa rất thú vị cũng nhịn không được mà cười ha ha. Dù sao khiêm tốn quá cũng không tốt, thỉnh thoảng phải phách lối một lần.

Lần này Viên Thuật tức giận đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Nàng phất tay áo định rời đi.

Viên Thiệu trên ghế chủ vị vội vàng đảm đương việc hòa giải. Nàng khuyên nhủ: “Đừng vì đấu khẩu nhau mà ảnh hưởng đến đại sự thảo phạt quốc tặc.”

Viên Thuật là đồng môn với Viên Thiệu nên đành giữ mặt mũi cho Viên Thiệu. Nhưng bây giờ trong lòng nàng đã hận ba người Tôn Kiên, Tào Tháo, Công Tôn Toản thấu xương, thề sau nay nhất định phải cho ba kẻ này biết tay. Trong suy nghĩ của nàng, Tôn Vũ đến tư cách hận cũng không có, chỉ cần hận chủ công Công Tôn Toản của hắn là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện