Công Tôn Toản nhận quân lệnh, vội vàng ra khỏi thành trở lại quân doanh tập hợp quân để xuất phát. Thấy Tôn Vũ rầu rĩ không vui, Công Tôn Toản nhịn không được cười nói: "Tầm Chân, ngươi làm sao vậy? Tiên phong là chuyện tốt, có công đầu. Đây là cơ hội tốt để thể hiện sự uy vũ của chúng ta."
Tôn Vũ nói: "Ta có dự cảm không tốt! Tướng thủ ở Dĩ Thủy quan... Người này tên Hoa Hùng, là một kẻ rất phiền phức."
Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Có Tầm Chân ở đây sẽ không cần phải sợ hắn. Ngươi nhất định có thể đánh bại được hắn."
Đổ mồ hôi! Nhuyễn muội tử, ngươi kỳ vọng vào ta quá cao rồi. Ta chỉ là một võ tướng trung cấp hồng sắc nhỏ bé, tuy rằng có thể phát ra đồng thời mấy kỹ năng nhưng so với các đại tướng cao cấp của thế giới này, quả thực kém không chỉ một chút đâu.
Đúng rồi! Trong “Tam quốc diễn nghĩa” không phải có đoạn rót rượu trảm Hoa Hùng đó hay sao? Lưu Quan Trương, ba cô nàng không đáng tin cậy này đang ở nơi nào? Tôn Vũ lập tức nghĩ tới chuyện núp bóng người khác! Hơn nữa là núp bóng bộ ba không đáng tin này.
"Ồ? Đào viên tam tỷ muội đâu rồi?" Tôn Vũ nhìn lại phía sau. Lưu Quan Trương rõ ràng không cùng đi theo.
Công Tôn Toản cười nói: "Đào viên tam tỷ muội cũng không phải thuộc hạ của ta, dĩ nhiên sẽ không theo chúng ta. Bọn họ ở lại đại trướng rồi."
Thảm rồi! Tôn Vũ buồn bực nói: "Bá Khuê, trận này chỉ sợ khó đánh. Ngươi nghe lời ta, ngàn vạn không nên xông lên phía trước. Chúng ta để cho... Khục khục, để cho Tôn Kiên đi đánh Dĩ Thủy quan đi."
Công Tôn Toản kỳ quái nhìn Tôn Vũ. Tuy nàng rất nghi hoặc vì cái gì có công đâu mà lại không đoạt, muốn đem công lao tặng cho người khác, nhưng nàng rất tin tưởng Tôn Vũ, vì vậy ngoãn ngoãn gật đầu.
Hai người trở lại quân doanh của Công Tôn quân, mang theo Triệu Vân, Trương Bạch Kỵ, điểm năm nghìn bạch mã nghĩa quân, một vạn bộ binh, chậm rãi đi theo phía sau Tôn Kiên hướng về Dĩ Thủy quan.
"Tầm Chân tiên sinh, chúng ta lại phải ra trận hay sao?" Triệu Vân nghiêng cái đầu nhỏ, phiền muộn nói: "Đánh trận thì không còn thời gian ăn cơm rồi. Lại phải chạy khắp nơi, Tử Long không thích."
"Ặc..." Tôn Vũ đổ mồ hôi, sờ đầu Triệu Vân cười nói: "Chúng ta chỉ tới xem trò. Trận đánh này không cần chúng ta phải ra mặt. Ngươi cứ ở trong xe ngoan ngoãn ăn cơm đi, cố gắng béo khỏe lên một chút."
Trương Bạch Kỵ ở bên cạnh cắn môi không nói lời nào. Từ khi biết rõ cha mẹ mình chết trong loạn chiến với quân Hoàng Cân, nàng luôn luôn im lặng như vậy. Công việc bưng trà đưa nước gì gì đó của nha hoàn, nàng ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lại không nói lời nào. Tôn Vũ biết rằng trong lòng nàng đau khổ, cũng không yêu cầu nàng làm gì. Vốn là một thiếu nữ nhà bên vui vẻ yêu đời lại bị “Thái bình yêu thuật” làm hại.
Lúc này đại quân đã gần đến Dĩ Thủy quan. Khoảng cách đến cửa ải chỉ còn vài dặm thì Tôn Kiên ở phía trước đột nhiên ngừng lại.
Tôn Vũ lấy làm lạ, cùng Công Tôn Toản đánh ngựa đến tiền quân hỏi Tôn Kiên: "Tôn tướng quân vì sao lại dừng lại?"
Tôn Kiên mặc dù đã trung niên, sinh vài người con rồi nhưng không hề mất tư thế oai hùng. Nàng mặc thiết giáp, khuôn mặt đầy anh khí. Nghe Tôn Vũ hỏi, Tôn Kiên cười lạnh nói: "Trinh sát báo lại, phía trước đã đánh nhau rồi."
"A? Không phải chúng ta là tiên phong hay sao? Còn có người chạy nhanh hơn so với chúng ta?" Tôn Vũ đổ mồ hôi.
"Hãy đi lên cao quan sát xem!" Tôn Kiên thấy ven đường có một quả núi nhỏ, liền dẫn mấy đại tướng tâm phúc cùng một tiểu đội binh sĩ đi lên núi. Tôn Vũ và Công Tôn Toản cũng đi theo.
Mọi người từ trên núi nhìn về hướng Dĩ Thủy quan. Chỉ thấy có một đội quân khoảng ba nghìn người đã bày trận trước Dĩ Thủy quan. Trong trận có một lá đại kỳ viết chữ "Bảo".
Tôn Kiên cười lạnh nói: "Là quân của tướng Bảo Tín ở Tế Bắc. Xem ra nàng không muốn để Tôn Kiên ta lập công đầu, bởi vậy chạy theo đường nhỏ đến trước một bước. Cũng được! Ta xem nàng có bản lĩnh gì."
Tôn Vũ nghe lời này, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần có người đánh nhau phía trước thì mình không cần lên sân khấu nữa, vậy là an toàn rồi. Việc chính của ta là làm quen với các lộ chư hầu trong liên minh quân, sau đó hỏi thăm tin tức của Hoa Đà.
Tôn Kiên thấy Công Tôn Toản luôn luôn đỏ mặt theo sau Tôn Vũ, một câu nói cũng không nói. Chuyện của Công Tôn quân hoàn toàn do Tôn Vũ định đoạt, nhịn không được ngạc nhiên nói: "Tôn Vũ tướng quân, chức vị của ngươi ở Công Tôn gia là gì?"
"Ơ... Quân nghị giáo úy!" Tôn Vũ đáp.
"..." Tôn Kiên trong lòng lấy làm lạ. Chức quan nhỏ như thế, rõ ràng lại có thể hiệu lệnh Công Tôn gia, dường như ngay cả chủ công Công Tôn Toản cũng nghe lời hắn. Thật đúng là kỳ lạ! Kể cả hắn là nam nhân của Công Tôn Toản đi nữa thì cũng không thể có chuyện như vậy. Đây chính là thế giời nữ tôn nam ti, nam nhân ở rể giống như bát nước hắt ra ngoài, là không hề có một chút địa vị nào.
Tôn Kiên lắc đầu, nghĩ thầm: Công Tôn gia danh môn Hà Bắc cũng càng ngày càng không đáng tin rồi.
Có điều nàng lại nghĩ: Công Tôn gia tựa hồ không có ý tranh công. Nhìn bộ dạng tên Tôn Vũ này, Bảo Tín ở phía trước giúp đỡ ngăn cản một trận, hắn còn cao hứng không thôi. Lòng dạ thật là rộng rãi. Mấy ngày hôm trước nhìn hắn trong quân trướng đại diện cho Công Tôn gia lên tiếng, ăn nói từ tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không giống với đám nam nhân vô dụng bình thường. Thế gian có câu "Chỉ hạng đàn ông và tiểu nhân là khó dạy", Tôn Vũ này dường như không giống vậy. Cũng không biết hai nữ nhi Tôn Sách và Tôn Quyền của ta trong tương lai có thể chiêu được một nam nhân như vậy ở rể hay không.
Tôn Vũ đến từ một thế giới khác. Thế giới đó không phải nữ tôn nam ti, mà là nam nữ bình đẳng. Cho nên trên người Tôn Vũ tự nhiên có một loại khí chất cùng nữ nhân ngang vai ngang vế. Hơn nữa... chung quy Tôn Vũ cảm thấy nam hẳn là phải mạnh hơn nữ. Điều này làm cho hắn ở giữa đám nam nhân bộc lộ tài năng có vẻ đặc biệt chói mắt.
Lúc này trong quân của Bảo Tín trước Dĩ Thủy quan có một nữ tướng lao ra, trên tay cầm một thanh kim đảng*. Nàng lớn tiếng mắng: “Ác tặc trong ải nghe đây, lão nương tên là Bảo Trung. Các ngươi giúp đỡ Đổng nghịch, tội ác tày trời, còn không mau mau xuống đây nhận lấy cái chết?"
NM01 giới thiệu với Tôn Vũ: "Bảo Trung, em Bảo Tín. Theo hồi thứ năm “Tam quốc diễn nghĩa” ghi lại, Bảo Trung phụng lệnh Bảo Tín, lĩnh ba nghìn quân theo đường nhỏ đi trước đến Dĩ Thủy quan. Kết quả... bị Hoa Hùng vung đao chém rớt xuống ngựa."
Tôn Vũ trong lòng thở dài, thầm nghĩ: xem ra Bảo Trung sắp gặp chuyện xúi quẩy rồi. Mà tạm thời ta nhìn xem nàng có phải mỹ nữ hay không. Nếu là mỹ nữ ta còn cứu nàng một mạng. Nếu như nàng mặt xanh nanh vàng, vậy thì quên đi.
NM01 dùng chức năng chụp ảnh cự ly xa chụp một bức hình Bảo Trung cho Tôn Vũ xem. Chỉ thấy mặt mũi Bảo Trung đầy vẻ hung dữ, thật đúng là mặt xanh nanh vàng...
Ặc... Tôn Vũ vội vàng ra lệnh: "Nhanh tắt đi hình chiếu của ngươi đi. Dọa ta chết mất!"
Lúc này cửa Dĩ Thủy quan mở rộng, một viên nữ tướng dẫn theo năm trăm thiết kỵ chạy ra. NM01 truyền lại ảnh chụp, chỉ thấy viên đại tướng này có thân hình cao lớn, sợ rằng cao đến hai thước, lưng hùm vai gấu, tay cầm một thanh đại đao. Bộ dáng kia... khục khục, đầu báo tay vượn, nhìn tổng thể như một con tinh tinh mẹ.
Trời ơi! Hù chết mẹ ta. Tôn Vũ mắng to NM01: "Về sau hễ ai có bộ dạng như vậy đều phải che mắt ta lại!"
Trống trận vang lên trước Dĩ Thủy quan. Bảo Trung mặt xanh nanh vàng thấy tướng địch xuất hiện, cười to nói: "Tới tốt lắm!" Nàng cầm kim đảng vung lên, trên thân bùng phát hồng quang, trên đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn "Đảng tướng". Bảo Trung thúc ngựa khua đảng chạy thẳng đến hướng Dĩ Thủy quan.
Bên kia, mẫu tinh tinh đầu báo tay vượn cười to nói: "Ta chính là Hoa Hùng. Tặc tướng còn không lui đi!" Mẫu tinh tinh Hoa Hùng thúc ngựa múa đao, chạy thẳng về phía Bảo Trung.
Hai tướng cùng lúc vọt tới. Bảo Trung phát động "Đảng tướng", hồng quang trên thân nhấp nhoáng trông rất uy phong.
Đã thấy mẫu tinh tinh Hoa Hùng cười nhạt một tiếng. Trên thân nàng đột nhiên tỏa ra lam quang, hai chữ lớn màu lam "Dũng tướng" bay lên. Nàng vung đại đao trong tay. Thanh đao chém ra gió vun vút khiến người khác kinh hồn lạc phách.
Bảo Trung vừa thấy người Hoa Hùng tỏa lam quang liền biết là hỏng bét rồi. Nhưng hai ngựa đã chạy gần lại nhau, Bảo Trung muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Nàng cắn răng đánh ra một đảng.
Mẫu tinh tinh Hoa Hùng hét lớn một tiếng, tay nâng đao chém thẳng vào thanh đảng của Bảo Trung. Chỉ nghe được một tiếng “Keng!” ngân dài, thanh kim đảng đã bị chém thành hai đoạn.
Thế đao của Hoa Hùng không ngừng, sau khi chặt đứt kim đảng thuận thế chém về phía trước. Từ đầu đến chân Bảo Trung, cả người lẫn ngựa bị cắt thành hai nửa.
Máu tươi bắn ra xối xả, thi thể bay tứ tung, quân của Bảo Tín sợ đến ngây người. Toàn quân nhịn không được đều lùi về phía sau một bước.
Hoa Hùng lập tức khua quân đột kích. Năm trăm thiết kỵ Tây Lương mang theo uy phong của Hoa Hùng trảm tướng, nhất loạt xông lên. Bảo Tín đánh không lại, vội vàng chạy trối chết. Chỉ trong chốc lát, ba nghìn quân của Bảo Tín bị đánh cho tan tác.
"Ta choáng váng! Hoa Hùng quả nhiên là yêu quái." Tôn Vũ buồn bực. Tên yêu quái này... phải đối phó thế nào? Hắn đã gặp qua vài loại võ tướng kỹ lam sắc, ví như “Bạch mã” của Công Tôn Toản, "Hoàng Cân" của Trương Lương, nhưng tất cả đều là ngự binh kỹ. Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải võ tướng cấp lam sắc. Nếu liều mạng xông lên... Chỉ sợ không ổn. Bảo Trung là võ tướng cấp hồng sắc bị một đao đã mất mạng rồi. Kể cả ta cùng lúc phát động tất cả võ tướng kỹ hồng sắc của mình cũng chưa chắc có thể đánh thắng.
Tôn Vũ nói: "Ta có dự cảm không tốt! Tướng thủ ở Dĩ Thủy quan... Người này tên Hoa Hùng, là một kẻ rất phiền phức."
Công Tôn Toản ôn nhu nói: "Có Tầm Chân ở đây sẽ không cần phải sợ hắn. Ngươi nhất định có thể đánh bại được hắn."
Đổ mồ hôi! Nhuyễn muội tử, ngươi kỳ vọng vào ta quá cao rồi. Ta chỉ là một võ tướng trung cấp hồng sắc nhỏ bé, tuy rằng có thể phát ra đồng thời mấy kỹ năng nhưng so với các đại tướng cao cấp của thế giới này, quả thực kém không chỉ một chút đâu.
Đúng rồi! Trong “Tam quốc diễn nghĩa” không phải có đoạn rót rượu trảm Hoa Hùng đó hay sao? Lưu Quan Trương, ba cô nàng không đáng tin cậy này đang ở nơi nào? Tôn Vũ lập tức nghĩ tới chuyện núp bóng người khác! Hơn nữa là núp bóng bộ ba không đáng tin này.
"Ồ? Đào viên tam tỷ muội đâu rồi?" Tôn Vũ nhìn lại phía sau. Lưu Quan Trương rõ ràng không cùng đi theo.
Công Tôn Toản cười nói: "Đào viên tam tỷ muội cũng không phải thuộc hạ của ta, dĩ nhiên sẽ không theo chúng ta. Bọn họ ở lại đại trướng rồi."
Thảm rồi! Tôn Vũ buồn bực nói: "Bá Khuê, trận này chỉ sợ khó đánh. Ngươi nghe lời ta, ngàn vạn không nên xông lên phía trước. Chúng ta để cho... Khục khục, để cho Tôn Kiên đi đánh Dĩ Thủy quan đi."
Công Tôn Toản kỳ quái nhìn Tôn Vũ. Tuy nàng rất nghi hoặc vì cái gì có công đâu mà lại không đoạt, muốn đem công lao tặng cho người khác, nhưng nàng rất tin tưởng Tôn Vũ, vì vậy ngoãn ngoãn gật đầu.
Hai người trở lại quân doanh của Công Tôn quân, mang theo Triệu Vân, Trương Bạch Kỵ, điểm năm nghìn bạch mã nghĩa quân, một vạn bộ binh, chậm rãi đi theo phía sau Tôn Kiên hướng về Dĩ Thủy quan.
"Tầm Chân tiên sinh, chúng ta lại phải ra trận hay sao?" Triệu Vân nghiêng cái đầu nhỏ, phiền muộn nói: "Đánh trận thì không còn thời gian ăn cơm rồi. Lại phải chạy khắp nơi, Tử Long không thích."
"Ặc..." Tôn Vũ đổ mồ hôi, sờ đầu Triệu Vân cười nói: "Chúng ta chỉ tới xem trò. Trận đánh này không cần chúng ta phải ra mặt. Ngươi cứ ở trong xe ngoan ngoãn ăn cơm đi, cố gắng béo khỏe lên một chút."
Trương Bạch Kỵ ở bên cạnh cắn môi không nói lời nào. Từ khi biết rõ cha mẹ mình chết trong loạn chiến với quân Hoàng Cân, nàng luôn luôn im lặng như vậy. Công việc bưng trà đưa nước gì gì đó của nha hoàn, nàng ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lại không nói lời nào. Tôn Vũ biết rằng trong lòng nàng đau khổ, cũng không yêu cầu nàng làm gì. Vốn là một thiếu nữ nhà bên vui vẻ yêu đời lại bị “Thái bình yêu thuật” làm hại.
Lúc này đại quân đã gần đến Dĩ Thủy quan. Khoảng cách đến cửa ải chỉ còn vài dặm thì Tôn Kiên ở phía trước đột nhiên ngừng lại.
Tôn Vũ lấy làm lạ, cùng Công Tôn Toản đánh ngựa đến tiền quân hỏi Tôn Kiên: "Tôn tướng quân vì sao lại dừng lại?"
Tôn Kiên mặc dù đã trung niên, sinh vài người con rồi nhưng không hề mất tư thế oai hùng. Nàng mặc thiết giáp, khuôn mặt đầy anh khí. Nghe Tôn Vũ hỏi, Tôn Kiên cười lạnh nói: "Trinh sát báo lại, phía trước đã đánh nhau rồi."
"A? Không phải chúng ta là tiên phong hay sao? Còn có người chạy nhanh hơn so với chúng ta?" Tôn Vũ đổ mồ hôi.
"Hãy đi lên cao quan sát xem!" Tôn Kiên thấy ven đường có một quả núi nhỏ, liền dẫn mấy đại tướng tâm phúc cùng một tiểu đội binh sĩ đi lên núi. Tôn Vũ và Công Tôn Toản cũng đi theo.
Mọi người từ trên núi nhìn về hướng Dĩ Thủy quan. Chỉ thấy có một đội quân khoảng ba nghìn người đã bày trận trước Dĩ Thủy quan. Trong trận có một lá đại kỳ viết chữ "Bảo".
Tôn Kiên cười lạnh nói: "Là quân của tướng Bảo Tín ở Tế Bắc. Xem ra nàng không muốn để Tôn Kiên ta lập công đầu, bởi vậy chạy theo đường nhỏ đến trước một bước. Cũng được! Ta xem nàng có bản lĩnh gì."
Tôn Vũ nghe lời này, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần có người đánh nhau phía trước thì mình không cần lên sân khấu nữa, vậy là an toàn rồi. Việc chính của ta là làm quen với các lộ chư hầu trong liên minh quân, sau đó hỏi thăm tin tức của Hoa Đà.
Tôn Kiên thấy Công Tôn Toản luôn luôn đỏ mặt theo sau Tôn Vũ, một câu nói cũng không nói. Chuyện của Công Tôn quân hoàn toàn do Tôn Vũ định đoạt, nhịn không được ngạc nhiên nói: "Tôn Vũ tướng quân, chức vị của ngươi ở Công Tôn gia là gì?"
"Ơ... Quân nghị giáo úy!" Tôn Vũ đáp.
"..." Tôn Kiên trong lòng lấy làm lạ. Chức quan nhỏ như thế, rõ ràng lại có thể hiệu lệnh Công Tôn gia, dường như ngay cả chủ công Công Tôn Toản cũng nghe lời hắn. Thật đúng là kỳ lạ! Kể cả hắn là nam nhân của Công Tôn Toản đi nữa thì cũng không thể có chuyện như vậy. Đây chính là thế giời nữ tôn nam ti, nam nhân ở rể giống như bát nước hắt ra ngoài, là không hề có một chút địa vị nào.
Tôn Kiên lắc đầu, nghĩ thầm: Công Tôn gia danh môn Hà Bắc cũng càng ngày càng không đáng tin rồi.
Có điều nàng lại nghĩ: Công Tôn gia tựa hồ không có ý tranh công. Nhìn bộ dạng tên Tôn Vũ này, Bảo Tín ở phía trước giúp đỡ ngăn cản một trận, hắn còn cao hứng không thôi. Lòng dạ thật là rộng rãi. Mấy ngày hôm trước nhìn hắn trong quân trướng đại diện cho Công Tôn gia lên tiếng, ăn nói từ tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không giống với đám nam nhân vô dụng bình thường. Thế gian có câu "Chỉ hạng đàn ông và tiểu nhân là khó dạy", Tôn Vũ này dường như không giống vậy. Cũng không biết hai nữ nhi Tôn Sách và Tôn Quyền của ta trong tương lai có thể chiêu được một nam nhân như vậy ở rể hay không.
Tôn Vũ đến từ một thế giới khác. Thế giới đó không phải nữ tôn nam ti, mà là nam nữ bình đẳng. Cho nên trên người Tôn Vũ tự nhiên có một loại khí chất cùng nữ nhân ngang vai ngang vế. Hơn nữa... chung quy Tôn Vũ cảm thấy nam hẳn là phải mạnh hơn nữ. Điều này làm cho hắn ở giữa đám nam nhân bộc lộ tài năng có vẻ đặc biệt chói mắt.
Lúc này trong quân của Bảo Tín trước Dĩ Thủy quan có một nữ tướng lao ra, trên tay cầm một thanh kim đảng*. Nàng lớn tiếng mắng: “Ác tặc trong ải nghe đây, lão nương tên là Bảo Trung. Các ngươi giúp đỡ Đổng nghịch, tội ác tày trời, còn không mau mau xuống đây nhận lấy cái chết?"
NM01 giới thiệu với Tôn Vũ: "Bảo Trung, em Bảo Tín. Theo hồi thứ năm “Tam quốc diễn nghĩa” ghi lại, Bảo Trung phụng lệnh Bảo Tín, lĩnh ba nghìn quân theo đường nhỏ đi trước đến Dĩ Thủy quan. Kết quả... bị Hoa Hùng vung đao chém rớt xuống ngựa."
Tôn Vũ trong lòng thở dài, thầm nghĩ: xem ra Bảo Trung sắp gặp chuyện xúi quẩy rồi. Mà tạm thời ta nhìn xem nàng có phải mỹ nữ hay không. Nếu là mỹ nữ ta còn cứu nàng một mạng. Nếu như nàng mặt xanh nanh vàng, vậy thì quên đi.
NM01 dùng chức năng chụp ảnh cự ly xa chụp một bức hình Bảo Trung cho Tôn Vũ xem. Chỉ thấy mặt mũi Bảo Trung đầy vẻ hung dữ, thật đúng là mặt xanh nanh vàng...
Ặc... Tôn Vũ vội vàng ra lệnh: "Nhanh tắt đi hình chiếu của ngươi đi. Dọa ta chết mất!"
Lúc này cửa Dĩ Thủy quan mở rộng, một viên nữ tướng dẫn theo năm trăm thiết kỵ chạy ra. NM01 truyền lại ảnh chụp, chỉ thấy viên đại tướng này có thân hình cao lớn, sợ rằng cao đến hai thước, lưng hùm vai gấu, tay cầm một thanh đại đao. Bộ dáng kia... khục khục, đầu báo tay vượn, nhìn tổng thể như một con tinh tinh mẹ.
Trời ơi! Hù chết mẹ ta. Tôn Vũ mắng to NM01: "Về sau hễ ai có bộ dạng như vậy đều phải che mắt ta lại!"
Trống trận vang lên trước Dĩ Thủy quan. Bảo Trung mặt xanh nanh vàng thấy tướng địch xuất hiện, cười to nói: "Tới tốt lắm!" Nàng cầm kim đảng vung lên, trên thân bùng phát hồng quang, trên đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn "Đảng tướng". Bảo Trung thúc ngựa khua đảng chạy thẳng đến hướng Dĩ Thủy quan.
Bên kia, mẫu tinh tinh đầu báo tay vượn cười to nói: "Ta chính là Hoa Hùng. Tặc tướng còn không lui đi!" Mẫu tinh tinh Hoa Hùng thúc ngựa múa đao, chạy thẳng về phía Bảo Trung.
Hai tướng cùng lúc vọt tới. Bảo Trung phát động "Đảng tướng", hồng quang trên thân nhấp nhoáng trông rất uy phong.
Đã thấy mẫu tinh tinh Hoa Hùng cười nhạt một tiếng. Trên thân nàng đột nhiên tỏa ra lam quang, hai chữ lớn màu lam "Dũng tướng" bay lên. Nàng vung đại đao trong tay. Thanh đao chém ra gió vun vút khiến người khác kinh hồn lạc phách.
Bảo Trung vừa thấy người Hoa Hùng tỏa lam quang liền biết là hỏng bét rồi. Nhưng hai ngựa đã chạy gần lại nhau, Bảo Trung muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa. Nàng cắn răng đánh ra một đảng.
Mẫu tinh tinh Hoa Hùng hét lớn một tiếng, tay nâng đao chém thẳng vào thanh đảng của Bảo Trung. Chỉ nghe được một tiếng “Keng!” ngân dài, thanh kim đảng đã bị chém thành hai đoạn.
Thế đao của Hoa Hùng không ngừng, sau khi chặt đứt kim đảng thuận thế chém về phía trước. Từ đầu đến chân Bảo Trung, cả người lẫn ngựa bị cắt thành hai nửa.
Máu tươi bắn ra xối xả, thi thể bay tứ tung, quân của Bảo Tín sợ đến ngây người. Toàn quân nhịn không được đều lùi về phía sau một bước.
Hoa Hùng lập tức khua quân đột kích. Năm trăm thiết kỵ Tây Lương mang theo uy phong của Hoa Hùng trảm tướng, nhất loạt xông lên. Bảo Tín đánh không lại, vội vàng chạy trối chết. Chỉ trong chốc lát, ba nghìn quân của Bảo Tín bị đánh cho tan tác.
"Ta choáng váng! Hoa Hùng quả nhiên là yêu quái." Tôn Vũ buồn bực. Tên yêu quái này... phải đối phó thế nào? Hắn đã gặp qua vài loại võ tướng kỹ lam sắc, ví như “Bạch mã” của Công Tôn Toản, "Hoàng Cân" của Trương Lương, nhưng tất cả đều là ngự binh kỹ. Đây là lần đầu tiên hắn đụng phải võ tướng cấp lam sắc. Nếu liều mạng xông lên... Chỉ sợ không ổn. Bảo Trung là võ tướng cấp hồng sắc bị một đao đã mất mạng rồi. Kể cả ta cùng lúc phát động tất cả võ tướng kỹ hồng sắc của mình cũng chưa chắc có thể đánh thắng.
Danh sách chương