Đúng lúc này, ở ngoài phòng có người kêu to: “Ô Hoàn đã đuổi tới, Điền tướng Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần đã sắp phát điên rồi! "Đấu Thần" Trương Phi tả xung hữu đột trong đại quân Ô Hoàn như chốn không người. Đánh cả buổi, Trương Thuần đến cả cọng lông của Trương Phi cũng không chạm đến được. Tuy Ô Hoàn có bốn vạn đại quân, nhưng cũng không cả khả năng để cho cả bốn vạn đại quân cùng tiến lên. Nhiều nhất chỉ có thể có vài chục người đồng thời giao đấu cùng Trương Phi. Nếu cứ đánh tiếp như vậy, cũng không biết đánh tới khi nào mới xong.

"Năm mươi người vòng qua phía bên trái, cùng lúc đâm nàng!" Trương Thuần tức giận nói: "Bên phải, bên phải cũng qua năm mươi người đồng thời bắn tên."

"Ta cũng không tin nàng có đủ thể lực để chống đỡ liên tục." Trương Thuần oán hận mà nói: "Dốc sức cầm chân nàng cho ta."

Trương Phi ở trong trận cười ha ha nói: "Ngươi có thể làm gì được ta?" Trượng bát xà mâu vung tới, đại quân Ô Hoàn ngã trái ngã phải.

Trương Thuần đang muốn gọi Khâu Lực Cư đến, đột nhiên nghe được tiếng la hét của các thuộc hạ.

"Bọn phế vật này, rống cái gì mà rống?" Trương Thuần theo ánh mắt của các thuộc hạ nhìn về phía tây nam.

Lại có người lao ra từ trong rừng cây, trên người mang theo kim quang, trên đỉnh đầu có hai chữ "Chiến Thần", hóa ra Quan Vũ đã đến.

Trương Thuần hít một hơi khí lạnh: "Lại có một người cấp kim sắc đến sao?"

Quan Vũ thúc ngựa múa đao, Thanh Long Yển Nguyệt Đao vung lên, mấy chục người xung quanh ngã ngựa. Nàng và Trương Phi không giống nhau, Trương Phi ưa thích đánh bừa, nhưng Quan Vũ tương đối thông minh hơn, biết rõ muốn bắt giặc phải bắt vua trước. Nàng ở trong rừng cây cũng đã xác định rõ vị trí của Trương Thuần. Vì vậy lúc này nàng lập tức lao thẳng về phía Trương Thuần.

Trương Thuần chỉ nhìn thấy một đạo kim quang đang lao thẳng đến trước mặt mình, ánh sáng chói mắt đến mức kỵ binh Ô Hoàn đứng như trời trồng. Trương Thuần hoảng sợ, ghìm ngựa muốn chạy trốn, nhưng nàng phát hiện ngựa của Quan Vũ rất nhanh, hiển nhiên là võ tướng kỹ "Chiến Thần" của Quan Vũ đã kèm theo tác dụng đề cao tốc độ của ngựa. Nàng trong lúc hoảng hốt cầm lấy cung săn, "Bôn xạ" liên tục bắn ra, nhưng Quan Vũ há lại để cho nàng bắn trúng. Những mũi tên mang theo hồng quang bay đến trước người Quan Vũ một trượng đã bị nàng dùng đại đao tiện tay đánh bay.

Một đại đội kỵ binh Ô Hoàn xông tới vây kín Quan Vũ, muốn ngăn cản bước tiến của nàng. Thế nhưng kim quang lóe lên, đại đội này văng ra bốn phương tám hướng, tất nhiên là bị Quan Vũ một chiêu đánh bay.

Trương Thuần sắc mặt tái nhợt, nàng chân tay luống cuống mà nhìn Quan Vũ đánh vào trung quân. Thanh Long Yển Nguyệt Đao lóng lánh sắc vàng như vào chốn không người, xoẹt một đao, chém Trương Thuần thành hai đoạn, máu tươi tuôn ra. Ô Hoàn đại vương Trương Thuần chết mà không nhắm mắt dưới đao của một “tiểu tướng” chẳng có danh tiếng gì.

Ngay sau đó Quan Vũ lại quay đao chặt đứt soái kỳ của Trương Thuần vứt trên mặt đất.

Đại vương đã chết, soái kỳ thì bị chém hạ, quân Ô Hoàn lập tức đại loạn.

Khâu Lực Cư chứng kiến thế cục như vậy, đã biết sĩ khí không thể vãn hồi, nàng hét lớn: "Rút lui, toàn quân rút lui!"

Đại quân Ô Hoàn vừa rút lui, Quan Vũ lập tức thu đao không truy đuổi nữa, nhưng Trương Phi vẫn còn đang cao hứng đánh tiếp. Mái tóc ngắn của nàng vốn bị dính nước mưa ướp nhẹp, nhưng sau khi nàng sử dụng võ tướng kỹ, đấu khí đã làm hơi nước bay đi, khiến cho tóc của nàng lại dựng đứng lên. Lúc này nàng mang theo mái tóc dựng đứng, hét lớn: "Chạy đi đâu? Quay lại đánh tiếp một canh giờ nữa với ta!"

Quan Vũ thấy tam muội lại bắt đầu càn quấy, tức giận nói: "Tam muội, đừng náo loạn nữa!"

"Mặc kệ ta, ta vẫn còn chưa đánh đã tay!" Trương Phi rút một cái hồ lô rượu từ bên hông, uống một hớp lớn, cười nói: "Mượn rượu tiếp sức, ta lại đi đánh thêm một chầu, làm nóng người."

Quan Vũ biết rõ tam muội chưa bao giờ nghe lời của mình, thế nhưng lại rất nghe lời Lưu Bị, vì vậy nàng giả bộ tức giận nói: "Đại tỷ còn đang lo lắng cho ngươi, ngươi đuổi theo chúng, đại tỷ sẽ càng thêm lo lắng... Vừa rồi nàng vì muốn giúp ngươi, thiếu chút nữa sử dụng võ tướng kỹ đấy."

Nghe xong lời này, Trương Phi lập tức sợ tới mức biến sắc, lau mồ hôi lạnh nói: "Đại tỷ muốn dùng võ tướng kỹ? Thật là đáng sợ, ta lập tức trở về."

"Chiến Thần" và "Đấu Thần" thu lại kim quang, vội vã chạy về trong rừng cây. Lúc này Lưu Bị đang ngóng nhìn về phía đông bắc, Tôn Vũ thì đang ôm Công Tôn Toản và Triệu Vân, cũng nhìn về phía đông bắc. Nhìn thấy Quan Vũ và Trương Phi trở về mà không bị thương, Tôn Vũ nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Quan Vũ nói chỉ đi tiếp ứng cho Trương Phi, không đánh nhau, kết quả vừa ra tay đã dọa cho bốn vạn thiết kỵ Ô Hoàn chạy tán loạn. Võ tướng kỹ thực huyền diệu, ta nhất định phải gấp rút nghiên cứu, để cho thực lực của mình càng mạnh hơn.

Trương Phi thúc ngựa chạy về, mừng rỡ nhảy xuống ngựa, lao vào trong lòng Lưu Bị, giống như một con mèo nhỏ cọ cọ ở trong ngực Lưu Bị nói: "Đại tỷ, nghe nói ngươi muốn dùng võ tướng kỹ, làm ta sợ muốn chết. Ta đã trở về, đại tỷ ngươi đừng tức giận nha...."

Lưu Bị ôn nhu xoa đầu Trương Phi, cười nói: "Ngươi không hồ đồ, đại tỷ sẽ không tức giận, cũng không cần sử dụng võ tướng kỹ nữa."

Các nàng đang trò chuyện vui vẻ, Tôn Vũ cũng cẩn thận lắng nghe, trong lòng lại càng hiếu kỳ. Vừa rồi Quan Vũ thấy Lưu Bị sắp xuất chiêu liền lập tức ngăn cản. Hiện giờ Trương Phi cũng rất sợ Lưu Bị dùng võ tướng kỹ, rốt cuộc là võ tướng kỹ gì a? Chẳng phải chỉ là một võ tướng kỹ cao cấp lam sắc thôi sao? Tại sao lại khiến chiến thần và đấu thần sợ hãi đến như vậy.

Là một nhà khoa học ưa thích tìm tòi gốc rễ mọi việc, Tôn Vũ hận không thể bắt Lưu Bị lại, ép nàng sử dụng võ tướng kỹ ra cho hắn nhìn xem. Thế nhưng cái này cũng chỉ có thể nghĩ, chưa nói tới ép buộc một nữ nhân yếu ớt Tôn Vũ hắn làm không được, cho dù hắn thật sự muốn làm, "Chiến thần" và "Đấu thần" bên cạnh cũng không phải là ngồi không.

Lúc này chiến sự đã chấm dứt, mọi người rốt cục có thời gian ngồi xuống nói chuyện rồi.

Tôn Vũ tò mò hỏi: "Lưu cô nương, lúc ta ở Trác huyện đã từng đi tìm các ngươi, nghe nói các ngươi xuôi nam tiêu diệt giặc Hoàng Cân, tại sao các ngươi lại xuất hiện ở phía đông bắc Trác huyện này?"

Trương Phi nghe xong, lập tức cười hì hì nói: "Nhị tỷ dẫn đường, nàng nói hướng mặt trời mọc là hướng đông, ở bên trái hướng đông chính là hướng nam, vì vậy nàng liền dẫn chúng ta đi tới nơi này."

Tôn Vũ: "..."

Công Tôn Toản: "..."

Triệu Vân: "Ô ô, bánh bao ăn ngon thật."

Tôn Vũ cười khổ nói: "Đối mặt với hướng đông, quay về bên phải mới là hướng nam a..., phía bên trái chính là hướng bắc rồi. Quan nhị cô nương không biết, chẳng lẽ Lưu cô nương và Trương cô nương cũng không biết?"

Trương Phi bữu môi nói: "Ai thèm tìm hiểu nam bắc làm gì, thật phiền phức. Ta chỉ thích uống rượu với đánh nhau, những chuyện khác ta không quan tâm."

Lưu Bị thì ôn nhu cười nói: "Nhị muội muốn đi nơi nào, ta liền cho phép nàng đi nơi đó, chỉ cần nàng vui là được rồi..."

Tôn Vũ: "..."

Công Tôn Toản: "..."

Triệu Vân: "Bánh bao thật sự ăn quá ngon rồi, ta có thể xin thêm một cái không?"

Khục khục, Tôn Vũ đối với loại người không nói logic này đành phải bó tay. Hắn cười khổ nói: "Các ngươi... Ba người các ngươi thật sự muốn đi tiêu diệt giặc Hoàng Cân à? Sao ta có cảm giác là các ngươi chỉ muốn đi ra ngoài thành dạo chơi vậy?"

Quan Vũ hất râu lên, hừ hừ nói: "Đương nhiên là thật, ba tỷ muội chúng ta năm đó kết nghĩa vườn đào, thề phải giúp đỡ Hán thất, báo đáp quốc gia, mang lại ấm no cho dân chúng... Sao lại có thể coi là lời nói chơi được."

Khục khục, Tôn Vũ nhịn không được hỏi: "Giúp đỡ Hán thất đương nhiên là tốt. Tuy nhiên... ngươi biết hoàng thành Lạc Dương của Hán thất ở phương hướng nào không?"

Quan Vũ hừ hừ cười nói: "Nói nhảm, ta làm sao có thể ngay cả hoàng thành cũng không biết? Chính là hướng này..." Quan Vũ chỉ một ngón tay, chỉ chính là hướng bắc...

Đổ mồ hôi, chẳng lẽ ngươi lại muốn đi giúp đỡ Ô Hoàn... Tôn Vũ trong lòng đổ mồ hôi lạnh, không được, ta không thể cùng nói chuyện với những người không có logic như vậy. Lưu Quan Trương ba người thoạt nhìn chỉ có Lưu Bị là tương đối đáng tin cậy, khó trách Lưu Bị là đại tỷ. Ta luôn khó hiểu vì cái gì người có bản lĩnh cao lại chịu làm muội muội, thì ra Quan Vũ và Trương Phi đều là không đáng tin cậy như vậy, vì vậy đành phải nhận Lưu Bị làm lão đại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện