Lúc này người đứng xem càng lúc càng đông, tất cả người đi ngang qua đều vây quanh lại đây. Tôn Vũ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đã đủ huyên náo rồi, hắn nở nụ cười nói với Mi Phương: "Nếu như cô không sợ ta, sao không tiếp nhận khiêu chiến của ta? Nếu ta thua sẽ đưa cô hai mươi kim, quỳ xuống đất dập đầu tạ tội. Nếu cô thua thì phải giữ nguyên hiện trạng bức tường này, trong vòng nửa năm không được lau rửa, thế nào?"
Mi Phương là người hiếu thắng, làm sao chịu được sự khiêu khích này. Nàng chẳng thèm đặt gã này ở trong lòng, vừa nghe lời này liền đáp: "Được, đấu thì đấu! Muốn đấu thế nào? Ngươi ra luật chơi đi!"
Tôn Vũ quay qua đám người xung quanh nói: "Hỡi các hương thân phụ lão, ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, muốn khiêu chiến toán thuật với phú thương Từ Châu Mi gia. Mời phụ lão Từ Châu làm chứng, ba ngày sau tại tửu lầu nhiệt náo nhất Từ Châu... Ặc... Là lầu nào nhỉ?"
Đám đông vây xem kêu lên: "Lầu Bá Vương!"
Tôn Vũ mau chóng tiếp lời nói: "Giờ ngọ ba khắc ba ngày sau tại lầu Bá Vương, Lý Nam ta cùng Mi gia quyết phân cao thấp! Phương pháp tỷ thí... để công bằng, chúng ta dùng sổ sách của lầu Lầu Bá Vương để so tài. Mỗi người được phát mười bản sổ sách, người nào tính xong trước người đó thắng, mọi người thấy thế nào?"
Đám đông lớn tiếng tán thưởng, Mi Phương cười lạnh nói: "Ngươi tự muốn tìm đường chết, ta cũng không cản. Ba ngày sau tại lầu Bá Vương phân thắng bại, ngươi cũng đừng sợ mà chạy mất." Nói xong Mi Phương khoát tay, mang đám gia đinh hộ viện vào trong nhà. Tính cách nàng thật cao ngạo, quả thựa không tẩy rửa bức tường mà cứ để nó nguyên như vậy.
Bởi vì Mi Phương cho rằng mình so tài tính toán là tất thắng, lưu lại những chữ này thêm mấy ngày có thể làm xấu mặt Tôn Vũ, đương nhiên vui vẻ không lau nó. Nàng cũng không lo lắng Tôn Vũ chạy trốn, nếu như Tôn Vũ thực sự chạy trốn, Mi gia càng được thêm thể diện.
Lần này quần chúng vây xem không thấy cảnh náo nhiệt nhưng mà tràng đại chiến ba ngày sau là không chạy thoát đâu được. Thời đại này trò tiêu khiển của dân chúng quá ít, vừa nghe thấy loại chuyện này tất cả đều hết sức vui mừng. Mọi người mau chóng tản ra thông báo cho thân thích bằng hữu của mình trong thành Từ Châu, kêu đến cô bảy bà tám Trương Tam Lý Tứ Vương mặt rỗ, báo cho tất cả những người có thể thông báo, ba ngày sau ở lầu Bá Vương sẽ có trò hay để xem.
Nửa ngày sau, toàn bộ thành Từ Châu như nổ tung, người người nhà nhà bàn luận về chuyện này. Mọi người đều vội vã muốn xem trận tỷ thí ba ngày. Việc làm ăn của lầu Bá Vương lập tức trở nên nhộn nhịp, các bàn tiệc ba ngày sau đều được đặt sẵn rồi, chỉ chờ đến ngày xem náo nhiệt.
Tôn Vũ dẫn bốn cô gái đi ngênh ngang trên đường trong sự chỉ trỏ của mọi người.
"Tướng công... Chàng là võ tướng mà. Võ tướng kỹ 'Thương vương' có thể dùng trong toán thuật sao?" Mi Trinh lo lắng nói: "So tài tính toán với tỷ tỷ của ta làm sao thắng được?" Mi Trinh đã sớm muốn nói mấy lời này rồi, nhưng mà vừa rồi nhiều người, nàng phải giữ mặt mũi cho tướng công mình, đành phải ngậm miệng không nói. Bây giờ đã đi ra xa, nàng vội vàng hỏi lại.
"Yên tâm, võ tướng kỹ của tướng công nàng có rất nhiều, không thiếu cái lạ." Tôn Vũ cười hì hì nói: "Vài phép tính không phải chiêu thức tài giỏi gì."
Mi Trinh nửa tin nửa ngờ...
Thái Sử Từ ở bên cạnh nói: "Toán thuật dùng để làm gì?"
Từ Hoảng ở cùng Thái Sử Từ mấy ngày đã biết rõ nhược điểm của nàng, hơn nữa nàng từng bị Thái Sử Từ hù dọa, Từ Hoảng tìm được cơ hội lập tức trả thù. Nàng làm bộ hiểu biết nói : "Toán thuật chính là cách bọn buôn người tính toán bán trẻ em được bao nhiêu tiền."
"A!" Thái Sử sợ hãi co rúm người lại, lẩm bẩm: "Xem ra Mi gia là người xấu, lại đi nắm giữ võ tướng kỹ đáng sợ như thế. Không được, loại người bại hoại này phải bắt toàn bộ bán đi."
Ngưu B muội tử Từ Hoảng hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng đám bại hoại đó muốn bắt là bắt được à? Ba ngày sau nếu như tỷ thí thua, gã tướng quân buôn người này sẽ trao ngươi cho người nhà Mi gia để đền phí tổn cho bức tường bị bôi bẩn."
Thái Sử từ kinh hãi, ôm cánh tay Tôn Vũ kêu lên: "Ngài nhất định phải thắng đó!"
Ôi trời ơi! Sao ta thu đám nữ nhân này đều là quái vật vậy, Tôn Vũ lắc đầu. Phía trước không xa chính là lầu Bá Vương. Tôn Vũ tìm khách sạn bên cạnh lầu Bá Vương thuê mấy gian phòng để mình cùng chúng nữ ở lại.
------------------------------
Đến tối mịt hôm đó, gia chủ Mi gia là Mi Trúc mới uể oải trở về nhà.
Hiện tại Từ Châu đang tiếp một vị quý khách, chính là Tào Tung, mẫu thân Tào Tháo. Mi Trúc coi như là quan viên Từ Châu nên theo Đào Khiêm đi nghênh tiếp. Sau khi tiệc rượu kết thúc, về tới nhà thì sắc trời đã tối đen.
Kiệu dừng trước cửa nhà, theo ánh đèn lồng nàng nhìn thấy trên bức tường có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: cự thương Hà Bắc Lý Nam đến đây khiêu chiến kỹ năng tính toán với Mi gia! Dám tiếp chiến hay không? Mi Trúc kinh ngạc, vội bước nhanh vào trong phủ tìm nhị muội để hỏi. Mi Phương kể tỉ mỉ lại chuyện ban ngày Lý Nam tới gây sự, ước định ba ngày sau tỷ thí toán thuật.
Nghe xong lời kể của Mi Phương, Mi Trúc thở dài nói: "Nhị muội…Haizzz …Sao muội luôn kiếm chuyện với người khác vậy. Lần trước muội thừa dịp ta rời nhà buôn bán, tự ý gả tam muội cho đứa con phế vật của Đào đại nhân, làm hại tam muội bỏ nhà đi, ta tìm mấy tháng còn chưa thấy. Lần này muội lại làm ầm ĩ... Muội biết không? Bây giờ Từ Châu đang ở tiếp đãi Tào Tung, đây chính là thời điểm không được gây chuyện lộn xộn."
Mi Phương hừ một tiếng nói: "Tam muội là phế vật, có cái võ tướng kỹ phế vật, gả cho một tên phế vật không phải thích hợp hay sao? Muội chỉ tìm mối lương duyên cho tam muội, nào biết được muội ấy bỏ nhà đi."
"Ôi, muội cũng đừng mang thêm phiền phức cho tỷ tỷ nữa." Mi Trúc thở dài nói: "Tam muội dù sao cũng là muội muội của chúng ta. Võ tướng kỹ của tam muội có vô dụng thế nào đi nữa cũng là ruột thịt của chúng ta, ta không cho phép muội nói như vậy. Tóm lại, phải mau chóng cho người tìm tam muội trở về. Về việc hôn nhân với Đào gia, nếu như tam muội không bằng lòng, ta sẽ tới nhà họ từ chối."
Nàng dừng một chút lại nói: "Việc tỷ thí ba ngày sau ta sẽ không đi, mình muội đi thôi. Chỗ nào tha thứ được thì hãy tha thứ, làm người không thể quá khắc bạc, muội nhớ cho kĩ. Sau khi thắng người tên Lý Nam kia thì khiêm tốn một chút, không được cười nhạo người ta." Nàng cũng không nghĩ tới việc nhị muội thất bại, bởi vì nữ nhân có võ tướng kỹ không có khả năng bại bởi tay nam nhân.
Nhưng Mi Phương không để lời của Mi Trúc vào trong lòng. Nàng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: ta phải làm nhục tên Lý Nam kia một phen, cho hắn biết sự lợi hại của Mi gia.
Dịch: cell
Biên tập: laohactu
Nguồn: Tàng Thư Viện
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
-----o0o-----
Phía sau thái thú Đào Khiêm là quan viên văn võ Từ Châu.Tôn Vũ không biết ai trong đám người này. Trong liên minh quân phản Đổng Trác, Tôn Vũ chỉ chú ý đến mấy chư hầu nổi danh, hắn không để ý đến Đào Khiêm, càng không thể nào để ý đến đám tướng lĩnh thủ hạ của bà. Nhưng những người này rất nhanh liền sẽ biết đến mình, bởi vì mình sắp biểu diễn trước mặt bọn họ một phen.
Đương nhiên thời điểm biểu diễn không phải bây giờ! Tôn Vũ dán một bộ râu giả, tô đậm lông mi, hóa trang thành một thương nhân thô hào. Bởi vì Đào Khiêm cũng tham gia liên minh quân phản Đổng Trác nên Tôn Vũ sợ có người nhận ra mình.
Phia trước đoàn xe Tào gia có một lão thái bà ăn mặc sặc sỡ bước xuống. Bà ta và Đào Khiêm chắp tay vấn an với nhau, xem ra lão thái bà này chính là Tào Tung rồi. Không ngờ trong thế giới này, ngay cả Tào Tung, cha Tào Tháo, cũng biến thành lão thái bà. Không biết phụ thân của nàng rốt cục là ai.
Thừa dịp Đào Khiêm mang theo quan viên văn võ nghênh tiếp Tào gia, xe ngựa của Tôn Vũ không ai chú ý đến đi vào trong thành Từ Châu.
Quả thật là một tòa thành phồn hoa sầm uất. Chỉ thấy trên đường ngựa xe như nước, người đi như dệt vải. Cửa hàng hai bên đường mọc san sát. Các loại thương điếm cái gì cần có đều có, cái thì bán công cụ, cái thì bán son, bán vải vóc, bán vàng, đồ trang sức... Mặt khác người bán hàng rong cũng đông nghịt, bán đồ ăn, bán thịt, bán kẹo đường hồ lô...
Tôn Vũ mua cho mỗi người một xâu kẹo đường hồ lồ. Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh đều sinh ra trong nhà phú hào, đối với thứ này cũng không có cảm giác gì. Thái Sử Từ sống trong gia cảnh nghèo khó nên ăn mứt quả thiếu chút nữa khóc ra nước mắt. Từ Hoảng thì nhăn mặt lại, trong lòng cảm thấy ăn rất ngon, nhưng mà vừa ăn vừa lên tiếng ca thán: "Thật khó ăn, ta không thích ăn cái thứ này."
Ôi trời! Tôn Vũ tức giận nói: "Không thích ăn thì trả lại cho ta! Ta ném đi cho rồi."
Từ Hoảng xoay người lại, quay lưng về phía Tôn Vũ nói: "Tuy khó ăn nhưng lương thực quý giá không thể bỏ đi. Ta cố gắng nuốt xuống là được rồi."
Ta choáng váng! Cô ăn ngon cứ việc nói thẳng là ăn ngon thì sẽ chết à? Cái loại người gì kỳ quặc? Tôn Vũ vô cùng buồn bực.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố náo nhiệt. Mi Trinh có chút kích động, vài lần thiếu chút nữa nhảy xuống xe ngựa, đều bị Tôn Vũ giữ lại. Dưới sự chỉ dẫn của Mi Trinh, xe ngựa từ từ đi tới trước cửa Mi gia.
Đây là một đại viện điển hình của nhà phú gia thương nhân. Khí thế hiển lộ không thể nghi ngờ. Cửa lớn được sơn son thiếp vàng, vòng cửa bằng đồng bóng loáng lòe lòe. Hai con sư tử đá dương nanh múa vuốt hai bên cửa, rất có khí thế. Đối diện cánh cửa là một bức điêu khắc thi ca, xem ra Mi gia tuy là thương nhân nhưng cũng muốn học đòi văn vẻ.
Tôn Vũ cười hì hì nói với mấy cô gái: "Đến nổi rồi, chúng ta chuẩn bị đại náo Mi gia. Có điều... thân phận mọi người đều phải sửa lại. Từ giờ trở đi, tên ta là Lý Nam, tự... Sơ Kỳ, có ý là trút giận. Mi Trinh là đại phu nhân của ta. Trương Bạch Kỵ làm bộ là đại nha hoàn của ta, Thái Sử Từ là tiểu nha hoàn. Từ Hoảng... Khụ khụ, mời cô làm thiếp thân hộ vệ của ta."
"Vì sao muốn sắp đặt như vậy?" Mi Trinh hiếu kỳ hỏi.
Tôn Vũ cười nói: "Hì hì! Chủ yếu là để hiển lộ rõ ràng thân phận của tra. Mang theo một đám mỹ nữ lão bà nha hoàn, còn có mỹ nhân hộ vệ, thân phận tự nhiên sẽ cao thêm một bậc, trước mặt tỷ tỷ nàng càng dễ dàng diễu võ dương oai. Đúng rồi, nàng đeo khăn che mặt lại, đừng để ngay từ đầu bị người ta nhận ra."
Mi Trinh chỗ hiểu chỗ không. Có điều nàng biết rõ Tôn Vũ có đủ loại võ tướng kỹ, muốn lấy lại thể diện cho mình thật đơn giản nên nàng nhất nhất làm theo sự sắp đặt của hắn. Nàng lấy một chiếc khăn che kín mặt mình lại.
Tôn Vũ sai Trương Bạch Kỵ đi tới cửa hàng văn phòng tứ bảo mua một chiếc bút long thật lớn, to bằng cổ tay, chấm đẫm mực rồi hắn đến bức tường phía trước Mi gia, vung vẩy bút viết mấy chữ nghuệch ngoạc: "Cự thương Hà Bắc Lý Nam đến đây khiêu chiến kỹ năng tính toán với Mi gia! Dám tiếp chiến hay không?"
Mấy chữ này rất khó coi, bức tường của Mi gia mà không tẩy rửa thì coi như bị hủy hoại. Tôn Vũ viết xong lại bảo Thái Sử Từ đi mua một cái thanh la, đứng trước cửa Mi gia gõ vang “Keng keng keng keng”. Âm thanh khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Ầm ĩ như thế một hồi, hàng xóm láng giềng đều kinh động chạy lại đây. Một đám đông đứng trước cửa nhà Mi gia xem náo nhiệt. Chỉ thấy Tôn Vũ với bộ râu xấu xí đang đắc ý kêu lớn vào trong nhà Mi gia: "Người nhà họ Mi nghe đây, ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, toán thuật vô song, các ngươi dám ra đây cùng ta so tài hay không?"
"Hả, đúng là đồ bệnh tâm thần. Một gã đàn ông lại dám ngang nhiên khiêu chiến toán thuật với người nhà Mi gia?" Đám đông kêu lên.
"Ngươi không biết ‘Châu toán’ của nhị tiểu thư Mi Phương nhanh đến mức nào sao?"
"Ngươi chẳng lẽ không biết thần kỹ ‘Tâm toán’ của đại tiểu thư Mi Trúc lợi hại thế nào hay sao?"
"Bị điên mất rồi!"
"Đồ ngu! Nam nhân không võ tướng kỹ thì đấu sao lại hai tiểu thư Mi gia."
Đám người vây quanh đều chửi rủa Tôn Vũ là đồ tâm thần. Tôn Vũ cũng không quan tấm đến mấy kẻ giáp ất bính đinh này, chỉ dương dương tự đắc kêu gào vào trong nhà Mi gia.
Lão bộc gác cổng Mi gia đi ra, nhìn thấy bức tường bị viết chằng chịt lên thì tức giận hét lớn: "Cái đồ khốn khiếp nhà ngươi chết chắc rồi. Ngươi đừng có chạy, chờ ta đi vào gọi người."
Tôn Vũ hì hì cười nói: "Cứ từ từ mà gọi, đừng nôn nóng! Ta không chạy đâu."
Chỉ chốc lát sau, lão gác cổng gọi ra một đám người. Những người này đều là giữ nhà, hộ viện gì gì đó. Bọn họ ào ào kéo ra vây Tôn Vũ cùng bốn cô gái ở giữa. Một cô gái từ trong đám người bước ra. Nàng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt nhọn, môi mỏng, nhìn khá xinh đẹp nhưng bộ dạng có vẻ đanh đá, tính tình không tốt lắm.
Cô gái lớn tiếng mắng: “Người nào dám đến Mi gia dương oai diễu võ? Muốn đọ toán thuật? Hừ hừ, bước ra để Mi Phương ta xem nào."
Ồ, thì ra cô gái này chính là Mi Phương? Theo sử sách ghi chép, người này không có tài năng gì, lại không hợp với Quan Vũ, sau lại đầu hàng Đông Ngô hại Quan Vũ chết trận ở Mạch thành, quả thực là nhân vật phản diện. Tôn Vũ không có hảo cảm với nàng, hừ hừ nói: "Ồ, cô chính là Mi Phương nổi danh với ‘Châu toán’ đó sao?"
"Đúng vậy! Ngươi là kẻ đã viết bậy lên tường nhà ta à, có muốn chết không?" Mi Phương một tay chống nạnh, đanh đá kêu lên.
Tôn Vũ lạnh lùng cười, học bộ dạng kiêu ngạo của Từ Hoảng nói: "Ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, lần này đi ngang qua Từ Châu, nghe nói hai tỷ muội Mi gia tính toán rất lợi hại nên muốn tới khiêu chiến. Sợ rồi sao?"
"Phì!" Mi Phương nhổ nước miếng: "Ta là nữ nhân có võ tướng kỹ, sao phải sợ nam nhân? Ngươi cũng đừng làm trò cười ở đây nữa, ngoan ngoan đền tiền bức tường này đi. Hừm... Tổng cộng là hai mươi kim. Sau khi đền xong thì quỳ xuống dập đầu cho ta năm mươi cái, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không ta kêu người đánh cho ngươi sống dở chết dở!"
-----o0o-----
Mi Phương là người hiếu thắng, làm sao chịu được sự khiêu khích này. Nàng chẳng thèm đặt gã này ở trong lòng, vừa nghe lời này liền đáp: "Được, đấu thì đấu! Muốn đấu thế nào? Ngươi ra luật chơi đi!"
Tôn Vũ quay qua đám người xung quanh nói: "Hỡi các hương thân phụ lão, ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, muốn khiêu chiến toán thuật với phú thương Từ Châu Mi gia. Mời phụ lão Từ Châu làm chứng, ba ngày sau tại tửu lầu nhiệt náo nhất Từ Châu... Ặc... Là lầu nào nhỉ?"
Đám đông vây xem kêu lên: "Lầu Bá Vương!"
Tôn Vũ mau chóng tiếp lời nói: "Giờ ngọ ba khắc ba ngày sau tại lầu Bá Vương, Lý Nam ta cùng Mi gia quyết phân cao thấp! Phương pháp tỷ thí... để công bằng, chúng ta dùng sổ sách của lầu Lầu Bá Vương để so tài. Mỗi người được phát mười bản sổ sách, người nào tính xong trước người đó thắng, mọi người thấy thế nào?"
Đám đông lớn tiếng tán thưởng, Mi Phương cười lạnh nói: "Ngươi tự muốn tìm đường chết, ta cũng không cản. Ba ngày sau tại lầu Bá Vương phân thắng bại, ngươi cũng đừng sợ mà chạy mất." Nói xong Mi Phương khoát tay, mang đám gia đinh hộ viện vào trong nhà. Tính cách nàng thật cao ngạo, quả thựa không tẩy rửa bức tường mà cứ để nó nguyên như vậy.
Bởi vì Mi Phương cho rằng mình so tài tính toán là tất thắng, lưu lại những chữ này thêm mấy ngày có thể làm xấu mặt Tôn Vũ, đương nhiên vui vẻ không lau nó. Nàng cũng không lo lắng Tôn Vũ chạy trốn, nếu như Tôn Vũ thực sự chạy trốn, Mi gia càng được thêm thể diện.
Lần này quần chúng vây xem không thấy cảnh náo nhiệt nhưng mà tràng đại chiến ba ngày sau là không chạy thoát đâu được. Thời đại này trò tiêu khiển của dân chúng quá ít, vừa nghe thấy loại chuyện này tất cả đều hết sức vui mừng. Mọi người mau chóng tản ra thông báo cho thân thích bằng hữu của mình trong thành Từ Châu, kêu đến cô bảy bà tám Trương Tam Lý Tứ Vương mặt rỗ, báo cho tất cả những người có thể thông báo, ba ngày sau ở lầu Bá Vương sẽ có trò hay để xem.
Nửa ngày sau, toàn bộ thành Từ Châu như nổ tung, người người nhà nhà bàn luận về chuyện này. Mọi người đều vội vã muốn xem trận tỷ thí ba ngày. Việc làm ăn của lầu Bá Vương lập tức trở nên nhộn nhịp, các bàn tiệc ba ngày sau đều được đặt sẵn rồi, chỉ chờ đến ngày xem náo nhiệt.
Tôn Vũ dẫn bốn cô gái đi ngênh ngang trên đường trong sự chỉ trỏ của mọi người.
"Tướng công... Chàng là võ tướng mà. Võ tướng kỹ 'Thương vương' có thể dùng trong toán thuật sao?" Mi Trinh lo lắng nói: "So tài tính toán với tỷ tỷ của ta làm sao thắng được?" Mi Trinh đã sớm muốn nói mấy lời này rồi, nhưng mà vừa rồi nhiều người, nàng phải giữ mặt mũi cho tướng công mình, đành phải ngậm miệng không nói. Bây giờ đã đi ra xa, nàng vội vàng hỏi lại.
"Yên tâm, võ tướng kỹ của tướng công nàng có rất nhiều, không thiếu cái lạ." Tôn Vũ cười hì hì nói: "Vài phép tính không phải chiêu thức tài giỏi gì."
Mi Trinh nửa tin nửa ngờ...
Thái Sử Từ ở bên cạnh nói: "Toán thuật dùng để làm gì?"
Từ Hoảng ở cùng Thái Sử Từ mấy ngày đã biết rõ nhược điểm của nàng, hơn nữa nàng từng bị Thái Sử Từ hù dọa, Từ Hoảng tìm được cơ hội lập tức trả thù. Nàng làm bộ hiểu biết nói : "Toán thuật chính là cách bọn buôn người tính toán bán trẻ em được bao nhiêu tiền."
"A!" Thái Sử sợ hãi co rúm người lại, lẩm bẩm: "Xem ra Mi gia là người xấu, lại đi nắm giữ võ tướng kỹ đáng sợ như thế. Không được, loại người bại hoại này phải bắt toàn bộ bán đi."
Ngưu B muội tử Từ Hoảng hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng đám bại hoại đó muốn bắt là bắt được à? Ba ngày sau nếu như tỷ thí thua, gã tướng quân buôn người này sẽ trao ngươi cho người nhà Mi gia để đền phí tổn cho bức tường bị bôi bẩn."
Thái Sử từ kinh hãi, ôm cánh tay Tôn Vũ kêu lên: "Ngài nhất định phải thắng đó!"
Ôi trời ơi! Sao ta thu đám nữ nhân này đều là quái vật vậy, Tôn Vũ lắc đầu. Phía trước không xa chính là lầu Bá Vương. Tôn Vũ tìm khách sạn bên cạnh lầu Bá Vương thuê mấy gian phòng để mình cùng chúng nữ ở lại.
------------------------------
Đến tối mịt hôm đó, gia chủ Mi gia là Mi Trúc mới uể oải trở về nhà.
Hiện tại Từ Châu đang tiếp một vị quý khách, chính là Tào Tung, mẫu thân Tào Tháo. Mi Trúc coi như là quan viên Từ Châu nên theo Đào Khiêm đi nghênh tiếp. Sau khi tiệc rượu kết thúc, về tới nhà thì sắc trời đã tối đen.
Kiệu dừng trước cửa nhà, theo ánh đèn lồng nàng nhìn thấy trên bức tường có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: cự thương Hà Bắc Lý Nam đến đây khiêu chiến kỹ năng tính toán với Mi gia! Dám tiếp chiến hay không? Mi Trúc kinh ngạc, vội bước nhanh vào trong phủ tìm nhị muội để hỏi. Mi Phương kể tỉ mỉ lại chuyện ban ngày Lý Nam tới gây sự, ước định ba ngày sau tỷ thí toán thuật.
Nghe xong lời kể của Mi Phương, Mi Trúc thở dài nói: "Nhị muội…Haizzz …Sao muội luôn kiếm chuyện với người khác vậy. Lần trước muội thừa dịp ta rời nhà buôn bán, tự ý gả tam muội cho đứa con phế vật của Đào đại nhân, làm hại tam muội bỏ nhà đi, ta tìm mấy tháng còn chưa thấy. Lần này muội lại làm ầm ĩ... Muội biết không? Bây giờ Từ Châu đang ở tiếp đãi Tào Tung, đây chính là thời điểm không được gây chuyện lộn xộn."
Mi Phương hừ một tiếng nói: "Tam muội là phế vật, có cái võ tướng kỹ phế vật, gả cho một tên phế vật không phải thích hợp hay sao? Muội chỉ tìm mối lương duyên cho tam muội, nào biết được muội ấy bỏ nhà đi."
"Ôi, muội cũng đừng mang thêm phiền phức cho tỷ tỷ nữa." Mi Trúc thở dài nói: "Tam muội dù sao cũng là muội muội của chúng ta. Võ tướng kỹ của tam muội có vô dụng thế nào đi nữa cũng là ruột thịt của chúng ta, ta không cho phép muội nói như vậy. Tóm lại, phải mau chóng cho người tìm tam muội trở về. Về việc hôn nhân với Đào gia, nếu như tam muội không bằng lòng, ta sẽ tới nhà họ từ chối."
Nàng dừng một chút lại nói: "Việc tỷ thí ba ngày sau ta sẽ không đi, mình muội đi thôi. Chỗ nào tha thứ được thì hãy tha thứ, làm người không thể quá khắc bạc, muội nhớ cho kĩ. Sau khi thắng người tên Lý Nam kia thì khiêm tốn một chút, không được cười nhạo người ta." Nàng cũng không nghĩ tới việc nhị muội thất bại, bởi vì nữ nhân có võ tướng kỹ không có khả năng bại bởi tay nam nhân.
Nhưng Mi Phương không để lời của Mi Trúc vào trong lòng. Nàng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: ta phải làm nhục tên Lý Nam kia một phen, cho hắn biết sự lợi hại của Mi gia.
Dịch: cell
Biên tập: laohactu
Nguồn: Tàng Thư Viện
CHÚC MỪNG NĂM MỚI
-----o0o-----
Phía sau thái thú Đào Khiêm là quan viên văn võ Từ Châu.Tôn Vũ không biết ai trong đám người này. Trong liên minh quân phản Đổng Trác, Tôn Vũ chỉ chú ý đến mấy chư hầu nổi danh, hắn không để ý đến Đào Khiêm, càng không thể nào để ý đến đám tướng lĩnh thủ hạ của bà. Nhưng những người này rất nhanh liền sẽ biết đến mình, bởi vì mình sắp biểu diễn trước mặt bọn họ một phen.
Đương nhiên thời điểm biểu diễn không phải bây giờ! Tôn Vũ dán một bộ râu giả, tô đậm lông mi, hóa trang thành một thương nhân thô hào. Bởi vì Đào Khiêm cũng tham gia liên minh quân phản Đổng Trác nên Tôn Vũ sợ có người nhận ra mình.
Phia trước đoàn xe Tào gia có một lão thái bà ăn mặc sặc sỡ bước xuống. Bà ta và Đào Khiêm chắp tay vấn an với nhau, xem ra lão thái bà này chính là Tào Tung rồi. Không ngờ trong thế giới này, ngay cả Tào Tung, cha Tào Tháo, cũng biến thành lão thái bà. Không biết phụ thân của nàng rốt cục là ai.
Thừa dịp Đào Khiêm mang theo quan viên văn võ nghênh tiếp Tào gia, xe ngựa của Tôn Vũ không ai chú ý đến đi vào trong thành Từ Châu.
Quả thật là một tòa thành phồn hoa sầm uất. Chỉ thấy trên đường ngựa xe như nước, người đi như dệt vải. Cửa hàng hai bên đường mọc san sát. Các loại thương điếm cái gì cần có đều có, cái thì bán công cụ, cái thì bán son, bán vải vóc, bán vàng, đồ trang sức... Mặt khác người bán hàng rong cũng đông nghịt, bán đồ ăn, bán thịt, bán kẹo đường hồ lô...
Tôn Vũ mua cho mỗi người một xâu kẹo đường hồ lồ. Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh đều sinh ra trong nhà phú hào, đối với thứ này cũng không có cảm giác gì. Thái Sử Từ sống trong gia cảnh nghèo khó nên ăn mứt quả thiếu chút nữa khóc ra nước mắt. Từ Hoảng thì nhăn mặt lại, trong lòng cảm thấy ăn rất ngon, nhưng mà vừa ăn vừa lên tiếng ca thán: "Thật khó ăn, ta không thích ăn cái thứ này."
Ôi trời! Tôn Vũ tức giận nói: "Không thích ăn thì trả lại cho ta! Ta ném đi cho rồi."
Từ Hoảng xoay người lại, quay lưng về phía Tôn Vũ nói: "Tuy khó ăn nhưng lương thực quý giá không thể bỏ đi. Ta cố gắng nuốt xuống là được rồi."
Ta choáng váng! Cô ăn ngon cứ việc nói thẳng là ăn ngon thì sẽ chết à? Cái loại người gì kỳ quặc? Tôn Vũ vô cùng buồn bực.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố náo nhiệt. Mi Trinh có chút kích động, vài lần thiếu chút nữa nhảy xuống xe ngựa, đều bị Tôn Vũ giữ lại. Dưới sự chỉ dẫn của Mi Trinh, xe ngựa từ từ đi tới trước cửa Mi gia.
Đây là một đại viện điển hình của nhà phú gia thương nhân. Khí thế hiển lộ không thể nghi ngờ. Cửa lớn được sơn son thiếp vàng, vòng cửa bằng đồng bóng loáng lòe lòe. Hai con sư tử đá dương nanh múa vuốt hai bên cửa, rất có khí thế. Đối diện cánh cửa là một bức điêu khắc thi ca, xem ra Mi gia tuy là thương nhân nhưng cũng muốn học đòi văn vẻ.
Tôn Vũ cười hì hì nói với mấy cô gái: "Đến nổi rồi, chúng ta chuẩn bị đại náo Mi gia. Có điều... thân phận mọi người đều phải sửa lại. Từ giờ trở đi, tên ta là Lý Nam, tự... Sơ Kỳ, có ý là trút giận. Mi Trinh là đại phu nhân của ta. Trương Bạch Kỵ làm bộ là đại nha hoàn của ta, Thái Sử Từ là tiểu nha hoàn. Từ Hoảng... Khụ khụ, mời cô làm thiếp thân hộ vệ của ta."
"Vì sao muốn sắp đặt như vậy?" Mi Trinh hiếu kỳ hỏi.
Tôn Vũ cười nói: "Hì hì! Chủ yếu là để hiển lộ rõ ràng thân phận của tra. Mang theo một đám mỹ nữ lão bà nha hoàn, còn có mỹ nhân hộ vệ, thân phận tự nhiên sẽ cao thêm một bậc, trước mặt tỷ tỷ nàng càng dễ dàng diễu võ dương oai. Đúng rồi, nàng đeo khăn che mặt lại, đừng để ngay từ đầu bị người ta nhận ra."
Mi Trinh chỗ hiểu chỗ không. Có điều nàng biết rõ Tôn Vũ có đủ loại võ tướng kỹ, muốn lấy lại thể diện cho mình thật đơn giản nên nàng nhất nhất làm theo sự sắp đặt của hắn. Nàng lấy một chiếc khăn che kín mặt mình lại.
Tôn Vũ sai Trương Bạch Kỵ đi tới cửa hàng văn phòng tứ bảo mua một chiếc bút long thật lớn, to bằng cổ tay, chấm đẫm mực rồi hắn đến bức tường phía trước Mi gia, vung vẩy bút viết mấy chữ nghuệch ngoạc: "Cự thương Hà Bắc Lý Nam đến đây khiêu chiến kỹ năng tính toán với Mi gia! Dám tiếp chiến hay không?"
Mấy chữ này rất khó coi, bức tường của Mi gia mà không tẩy rửa thì coi như bị hủy hoại. Tôn Vũ viết xong lại bảo Thái Sử Từ đi mua một cái thanh la, đứng trước cửa Mi gia gõ vang “Keng keng keng keng”. Âm thanh khiến mọi người đinh tai nhức óc.
Ầm ĩ như thế một hồi, hàng xóm láng giềng đều kinh động chạy lại đây. Một đám đông đứng trước cửa nhà Mi gia xem náo nhiệt. Chỉ thấy Tôn Vũ với bộ râu xấu xí đang đắc ý kêu lớn vào trong nhà Mi gia: "Người nhà họ Mi nghe đây, ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, toán thuật vô song, các ngươi dám ra đây cùng ta so tài hay không?"
"Hả, đúng là đồ bệnh tâm thần. Một gã đàn ông lại dám ngang nhiên khiêu chiến toán thuật với người nhà Mi gia?" Đám đông kêu lên.
"Ngươi không biết ‘Châu toán’ của nhị tiểu thư Mi Phương nhanh đến mức nào sao?"
"Ngươi chẳng lẽ không biết thần kỹ ‘Tâm toán’ của đại tiểu thư Mi Trúc lợi hại thế nào hay sao?"
"Bị điên mất rồi!"
"Đồ ngu! Nam nhân không võ tướng kỹ thì đấu sao lại hai tiểu thư Mi gia."
Đám người vây quanh đều chửi rủa Tôn Vũ là đồ tâm thần. Tôn Vũ cũng không quan tấm đến mấy kẻ giáp ất bính đinh này, chỉ dương dương tự đắc kêu gào vào trong nhà Mi gia.
Lão bộc gác cổng Mi gia đi ra, nhìn thấy bức tường bị viết chằng chịt lên thì tức giận hét lớn: "Cái đồ khốn khiếp nhà ngươi chết chắc rồi. Ngươi đừng có chạy, chờ ta đi vào gọi người."
Tôn Vũ hì hì cười nói: "Cứ từ từ mà gọi, đừng nôn nóng! Ta không chạy đâu."
Chỉ chốc lát sau, lão gác cổng gọi ra một đám người. Những người này đều là giữ nhà, hộ viện gì gì đó. Bọn họ ào ào kéo ra vây Tôn Vũ cùng bốn cô gái ở giữa. Một cô gái từ trong đám người bước ra. Nàng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt nhọn, môi mỏng, nhìn khá xinh đẹp nhưng bộ dạng có vẻ đanh đá, tính tình không tốt lắm.
Cô gái lớn tiếng mắng: “Người nào dám đến Mi gia dương oai diễu võ? Muốn đọ toán thuật? Hừ hừ, bước ra để Mi Phương ta xem nào."
Ồ, thì ra cô gái này chính là Mi Phương? Theo sử sách ghi chép, người này không có tài năng gì, lại không hợp với Quan Vũ, sau lại đầu hàng Đông Ngô hại Quan Vũ chết trận ở Mạch thành, quả thực là nhân vật phản diện. Tôn Vũ không có hảo cảm với nàng, hừ hừ nói: "Ồ, cô chính là Mi Phương nổi danh với ‘Châu toán’ đó sao?"
"Đúng vậy! Ngươi là kẻ đã viết bậy lên tường nhà ta à, có muốn chết không?" Mi Phương một tay chống nạnh, đanh đá kêu lên.
Tôn Vũ lạnh lùng cười, học bộ dạng kiêu ngạo của Từ Hoảng nói: "Ta là cự thương Hà Bắc Lý Nam, lần này đi ngang qua Từ Châu, nghe nói hai tỷ muội Mi gia tính toán rất lợi hại nên muốn tới khiêu chiến. Sợ rồi sao?"
"Phì!" Mi Phương nhổ nước miếng: "Ta là nữ nhân có võ tướng kỹ, sao phải sợ nam nhân? Ngươi cũng đừng làm trò cười ở đây nữa, ngoan ngoan đền tiền bức tường này đi. Hừm... Tổng cộng là hai mươi kim. Sau khi đền xong thì quỳ xuống dập đầu cho ta năm mươi cái, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không ta kêu người đánh cho ngươi sống dở chết dở!"
-----o0o-----
Danh sách chương