Lý Giai mới vừa làm được một thời gian, thời gian đó, nàng cũng không hiểu cái gì phải tự bảo vệ mình bằng "áo mưa", chỉ biết rằng nếu không muốn mang thai thì sau khi xong việc phải uống thuốc tránh thai sau đó. Rồi nàng đổi qua làm việc cho khách điếm này, khi mới vào làm, nàng quen biết Trần Cầm đã 23 tuổi, nàng ấy đã làm việc được nhiều năm, tuy nhiên khách nhân đều nói Trần Cầm chỉ mới 19 tuổi. Lý Giai vì mới tới, miệng lại hảo ngọt lừa người, cho nên Trần Cầm đối với nàng cũng rất chiếu cố, thời gian sau, không biết như thế nào, thể trọng của Trần Cầm tụt xuống nhanh chóng, lúc đầu chính nàng ta còn tưởng mình giảm cân thành công, có chút đắc ý vui mừng, nhưng kèm theo sự tụt nhanh của thể trọng là những cơn sốt nhẹ kéo dài triền miên, toàn thân bắt đầu xuất hiện các hồng sắc tựa như phát ban, cái cổ có phần hơi sưng lên. Trần Cầm cũng không chú ý quá những điều đó, nàng vẫn tiếp tục tiếp khách, thế nhưng thân thể ngày càng mệt mỏi, thỉnh thoảng cơ thể còn có những trận đau kịch liệt, từ từ chịu không nổi, Trần Cầm lúc này mới đi đến một phòng khám nhỏ, cái vị bác sĩ kia tùy tiện kiểm tra một chút, chỉ nói là bị nhiễm siêu vi, không có gì là hệ trọng, rồi lại cấp một ít dược cho Trần Cầm mang về.

Trần Cầm đem thuốc của vị bác sĩ kia uống hết, nhưng bệnh tình vẫn không có biến chuyển, người nàng càng ngày càng gầy đi thấy rõ, Lý Giai khuyên nàng nên đi đến bệnh viện, nàng cuối cùng cũng quyết tâm đến một bệnh viện lớn kiểm tra, tại xã hội này, ai cũng đều biết, đi bệnh viện vô cùng tốn kém, dù chỉ một chút bệnh nhỏ cũng đều tốn vài trăm đồng, sở dĩ vì lẽ đó mà Lý Giai đều giống các nàng khác, thường ngày có một chút cảm sốt đều đi đến các phòng khám nhỏ tùy tiện khám qua loa là xong hết, nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không bao giờ bước đến bệnh viện.

Ngày đó, Lý Giai cùng Trần Cầm đi đến bệnh viện, lại vừa phải kiểm tra cái này lại phải kiếm tra cái kia, vội vàng kiểm tra hết một lần, cuối cùng vị bác sĩ kia sau khi nhìn toàn bộ các kết quả kiểm tra, lạnh lùng nói: "Các người đi đến trung tâm xét nghiệm máu đi."

Làm qua rất nhiều kiểm tra, tốn hết vài trăm đồng nhưng cuối cùng lại vẫn không có kết quả gì, Trần Cầm vừa đi vừa nói hối hận, kỳ thực không nên đến bệnh viện. Lý Giai nhìn thời gian rồi nói, đến cũng đã đến rồi, thôi thì đi đến trung tâm xét nghiệm đi, dù gì bệnh tình của nàng ta cũng không có gì biến chuyển tốt, phải khẳng định biết được bệnh gì thì mới được. Nhõng nhẽo lôi kéo một hồi, Lý Giai cũng đem được Trần Cầm đưa đến trung tâm xét nghiệm, bác sĩ hỏi rõ tình trạng của Trần Cầm, lập tức cho nàng ta kiểm tra máu, lại vừa nhìn Lý Giai nói: "ngươi cũng đến đây rồi, cũng đi xét nghiệm đi."Lý giai ngạc nhiên hỏi vì cái gì mà nàng cũng phải xét nghiệm ? Bác sĩ nọ liền giảng giải một cách tỉ mỉ cho nàng về cái gì nào là bệnh AIDS, cùng triệu chứng, cách lây nhiễm, và những người nằm trong nhóm nguy cơ nhiễm bệnh cao. Lúc đó Lý Giai trợn tròn mắt, đây không phải là một bệnh nan y sao, hơn nữa chính bản thân nàng còn thuộc về nhóm người có nguy cơ cao, sợ hãi nhất chính là Trần Cầm hiện đang có những dấu hiệu của bệnh AIDS. Trần Cầm nghe xong tâm liền trầm xuống, nàng vẫn luôn biết bệnh AIDS là gì, nhưng cũng như những nàng khác, tâm lý đều phó mặc cho sự hên xui may rủi, đối với việc mặc "áo mưa" không bao giờ các nàng để trong lòng, không nghĩ tới tai họa hiện nay lại giáng xuống đầu mình, hiện giờ nhìn xem tình trạng của nàng chính là do một trong số khách nhân truyền nhiễm.

Chờ Lý Giai cùng Trần Cầm đều hoàn tất các xét nghiệm máu, vị bác sĩ kia nói cho các nàng, kiểm tra đều là miễn phí, vài ngày sau mới có kết quả, nói các nàng để lại số điện thoại, cuộc sống sinh hoạt bình thường cũng nên chú ý một chút.

Hai người thấp thỏm loạng choạng bước ra khỏi trung tâm, mấy ngày chờ đợi kết quả, các nàng đều như người mất hồn, tinh thần hoảng hốt lơ mơ. Sau khi nhận được điện thoại từ phía trung tâm, kết quả của Trần Cầm là dương tính, nhưng Lý Giai lại là âm tính, chuyện này đồng nghĩa với việc Trần Cầm bị ban án tử. Nàng lập tức co quắp người trên mặt đất gào khóc, tuy rằng bệnh AIDS điều trị miễn phí, chính là căn bệnh này không bao giờ hết, cho dù cố gắng thế nào thì kết cục cũng chỉ có một chữ "chết".

Sau khi khóc lóc truyệt vọng, Trần Cầm như trở thành một con người hoàn toàn khác, nàng liều mạng tiếp khách, bao nhiêu tiền nàng cũng đều chịu làm, Lý Giai khuyên nàng nên hảo hảo trị liệu, nhưng nàng ta hoàn toàn cam chịu, trong lòng đã tràn ngập hận thù nam nhân, thầm nghĩ phải trả thù, đưa những thương tổn bọn họ gây ra cho nàng trả lại hết cho bọn họ. Lý Giai nhìn Trần Cầm như thế trong lòng rất xót xa, nhưng lại bất lực, điều duy nhất có thể làm chính là giúp Trần Cầm giữ kín bí mật trên.

Cuối cùng không chỉ dừng lại ở việc sốt cao, Trần Cầm còn có những hành động khác thường là ho khan và gầy đi rất nhanh chóng, điều đó làm cho ông chủ khách điếm có phần nghi ngờ, sau khi tra hỏi nhiều lần, Trần Cầm mới thừa nhận mình bị bệnh AIDS, mấy ngày nay, sợ rằng nó đã truyền nhiễm cho rất nhiều khách nhân. Ông chủ nghe thế sợ hãi sẽ rước lấy thị phi, lập tức đem nàng đuổi ngay, trước khi rời đi, Trần Cầm có cười cùng với các tỷ muội nói, cho dù ly khai khỏi đây, sự trả thù của nàng cũng không chấm dứt, nàng sẽ tiếp tục trả thù nam nhân, trả thù xã hội này, mãi cho đến khi tính mệnh nàng kết thúc mới thôi. Nghe những lời này dường như có vẻ điên khùng, nhưng cũng có nhiều người thông cảm cho tâm trạng của Trần Cầm, đổi lại là các nàng, có thể các nàng cũng làm như vậy, bởi vì trong lòng mỗi người, đều cũng ít nhiều đối với xã hội này oán hận.

Sau khi Trần Cầm đi rồi, bọn tỷ muội đều bắt đầu chú ý đến việc mang "áo mưa", mỗi người đều cẩn thận như đang ở trong một đại dịch. Đại đa số mọi người đều có khuyết điểm chung, khi chuyện phát sinh thì vô cùng khẩn trương, nhưng sau đó, lại lập tức rời xa những lời cảnh báo, như một cơn gió nhẹ, mà thần hồn nát thần tính qua đi, cái nguy cơ trong trí nhớ mọi người cũng dần phai nhạt, tất cả mọi người lại trở lại nguyên trạng ban đầu. Khi yêu cầu khách mặc "áo mưa" cũng gặp trắc trở, lại phiền phức, có một số người cũng không muốn dùng, nhưng vì đồng tiền, các nàng cũng không ép, tâm lý là loại bệnh trạng bất hảo phi thường, thường thường có thể đem rất nhiều người vô tình hướng tới con đường tuyệt vọng.

Chỉ có Lí Giai là kiên trì, nàng không bao giờ tiếc tiền để sử dụng "áo mưa", nhất định phải cầu xin khách sử dụng, có một số cương quyết không dùng, nàng nói chính bản thân mình mắc bệnh AIDS, hậu quả là bị rất nhiều loại người này đánh. Lý Giai vẫn thường xuyên đi tham gia một số hoạt động tuyên truyền bệnh AIDS, để cảnh báo chính bản thân mình không quên đi bài học của Trần Cầm.

Hiểu Hồng đối với Lý Giai quật cường kiên trì như thế rất bội phục nàng, đáng tiếc là chính nàng ấy không làm được như vậy, nhìn đồng tiền bày ra trước mắt, làm sao Hiểu Hồng có thể cố chấp khư khư kiên trì được.

Sau khi hóa trang xong, Lý Giai lắc đầu thở dài, ngữ điệu bi ai, thay bằng khuôn mặt luôn tươi cười, dùng thân xác và thời gian để đổi lấy đồng tiền, bắt đầu một đêm, liên tục không ngừng lặp lại nụ cười giả tạo của mình. Nhưng điều khiến Lý Giai lo lắng, bởi vì ở nhà còn có Tiểu Văn đợi lâu lắm, sáng sớm vẫn chưa ăn gì, dù sao đồ ăn vặt cũng không thể nào so với cơm được, sở dĩ do đó mà Lý Giai hiện nay đã rất ít lên sân khấu hoạt động, chỉ có thể cùng khách nhân giao dịch bán rượu tại băng ghế sô pha, lại chỉ có thể kiếm ít tiền tip, nếu thông thường ra sân khấu hoạt động, đồng thời với việc đến khuya ngày thứ hai mới có thể về tới nhà cùng Tiểu Văn, dù cho ít tiền hơn, nhưng nàng không do dự mà lựa chọn phương pháp thứ 2.

Tiểu Văn ở nhà ngoan ngoãn tẩy y phục, lại dùng cây lau nhà tỉ mỉ lau chùi mặt đất một lần, cây lau nhà này là do Lý Giai mua cho nàng, vì sợ Tiểu Văn cả ngày cầm cái khăn quỳ rạp trên mặt đất cực khổ, lại sợ nàng va trúng đồ vật bị thương, cũng không quản là bao nhiêu tiền, dứt khoát mua cho Tiểu Văn một cây lau nhà, vừa tiện lại vừa ít tốn công sức hơn. Sau khi đã làm xong việc, Tiểu Văn lại bò lại trên giường, cầm lấy chiếc hộp âm nhạc, đem vào trong chăn, cẩn thận vặn dây cót, thanh âm dễ nghe lại bắt đầu vang lên, cho dù mỗi ngày nghe đi nghe lại chỉ có một giai điệu, nhưng Tiểu Văn cũng chưa bao giờ cảm thấy chán, nàng vẫn nghĩ đó là một chiếc hộp vô cùng kỳ diệu, nàng còn có thể một mình cùng nó nói chuyện phiếm, thậm chí còn đối với chiếc hộp hứa hẹn.

Tiểu Văn chỉ có một nguyện vọng, đó chính là mong muốn Giai Giai sẽ không bao giờ rời bỏ nàng, vĩnh viễn cùng với Giai Giai cùng một chỗ.

Sáng sớm tinh mơ, Lý Giai thường có thói quen mua bữa sáng cho Tiểu Văn, về đến nhà đã thấy Tiểu Văn đang ôm chiếc hộp âm nhạc, ngủ gật một cách đáng yêu trên quả cầu nhỏ, nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, Tiểu Văn cảm giác được thanh âm , thân thể khẽ động đậy, nhỏ giọng hỏi: "Có phải Giai Giai quay về không ?"

"Ân. Ta đi rửa mặt một chút, ngươi nằm xuống giường đi." Chính là Tiểu Văn rất dễ giật mình, Lý Giai bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người vào phòng tắm đem gương mặt giả tạo đáng ghét kia tháo xuống. Khi trở lại phòng thì Tiểu Văn đã lặng lẽ đem chiếc hộp âm nhạc để lại trên đầu giường, ôm chân ngồi ở trên giường, nàng vẫn luôn nhớ Lý Giai đã từng hỏi nàng Giai Giai và chiếc hộp ai quan trọng hơn, sở dĩ vì chuyện này, chỉ cần Lý Giai trở lại, Tiểu Văn sẽ tuyệt nhiên không chạm đến chiếc hộp âm nhạc, bởi vì Lý Giai trong lòng nàng so với chiếc hộp quan trọng hơn nhiều.

Lý Giai nhoài người về phía gương mặt thơm mát của Tiểu Văn hôn một cái, sau đó ôm nàng đem đến bữa ăn sáng. Đang ăn, Lý Giai bỗng nhớ đến Hiểu Hồng có nói đến chuyện tuyên truyền AIDS, quyết định sẽ đi xuống đường phố xem thử, dù sao hiện giờ nàng cũng ra sân khấu ít, kiếm tiền đương nhiên so với lúc trước kém hơn, có thể tiết kiệm được một ít cũng tốt, lại còn có thể mua đồ ăn vặt và trái cây cho Tiểu Văn, Lý Giai ở đây không hề dùng đến tủ lạnh, do đó chỉ có thể mua từng chút đồ ăn, rồi sau đó mỗi ngày lại mua tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện