Dù sao ba nàng ấy cũng đã nghe được cuộc điện thoại vừa nãy, Lý Giai đơn giản đem sự tình nàng muốn quay về nhà một lần nói ra, Seven bảo đảm ngày nghỉ không thành vấn đề, Tân U cũng nguyện ý sẽ chiếu cố Tiểu Văn, chính là Tiểu Văn rất không vui, từ khi biết rõ Lý Giai phải ly khai vài ngày lại không thể mang theo nàng, Tiểu Văn liền rầu rĩ, đến trường là vô pháp mới cùng Lý Giai xa cách nhau, hiện tại thật vất vả mới có kỳ nghỉ, nàng hận không thể thời khắc nào cũng dính vào người Lý Giai, lại thế nào cam lòng để Lý Giai đi.

Lý Giai đẩy cửa phòng ra, thấy Tiểu Văn ngây ngốc trải ra giường, đem chăn cũng đều trải ra thật đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhất phó biểu tình mất hứng, bĩu môi thoạt nhìn trông rất đáng thương. Lý Giai đi đến đem nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng đong đưa, "Ta cũng không phải sẽ không trở lại, thế nào như vậy không vui, qua vài ngày ta sẽ trở lại, còn có thể mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi."

"Ân" Tiểu Văn ngoan ngoãn gật đầu, "Ta sẽ ngoan ngoãn chờ Giai Giai trở về." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình vẫn là không đổi, Tiểu Văn sẽ không cố tình nhâm tính, nàng biết rõ Giai Giai là muốn về nhà nhìn qua bố mẹ, cho nên nàng cũng sẽ rất ngoan nghe lời, hảo hảo ở chỗ này chờ Giai Giai trở về, thế nhưng không vui chính là không vui, nàng có thể ngoan ngoãn không hồ nháo, nhưng cũng không thể miễn cưỡng gạt tự mình nở nụ cười, Tiểu Văn còn không biết được thế nào là làm ra một bộ dạng giả tạo. Lý Giai cau mày hôn nhẹ khuôn mặt Tiểu Văn, muốn trêu nàng vui vẻ, vì thế ngay sau đó liền nói "Ah ừm.. chúng ta tiếp tục bài học hôm qua có được hay không ? Ta còn chưa giáo ngươi hết a."

Tiểu Văn suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Muốn ngủ, muốn Giai Giai ôm, có được hay không?" Nếu Tiểu Văn đã không muốn, Lý Giai cũng chỉ hảo ôm Tiểu Văn cùng nhau tiến vào trong chăn, bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt nàng đang ở trong ngực mình, đôi lông mi thật dài đen bóng, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương như một búp bê, chính là tiểu oa nhi này đêm nay thế nào cũng không chịu cười, điều này làm cho Lý Giai trong lòng rất khó chịu, cảm giác vô cùng mất mát, tình trạng bên phụ mẫu vừa có chuyển biến tốt, Tiểu Văn lại biến thành như thế này. Nụ cười của Tiểu Văn đối với nàng mà nói, là một loại cảm giác yên lành thoải mái hạnh phúc, là thứ tối trọng yếu, cho dù bên ngoài chịu biết bao khổ cực, cho dù đương sơ ở tại khách điểm làm thiếp, chỉ cần nghĩ đến nụ cười của Tiểu Văn, Lý Giai đều hội cảm thấy tinh thần cùng nghị lực trở nên phấn chấn bội lần. Còn hơn bộ dạng Tiểu Văn hiện tại, Lý Giai thà rằng nàng khóc, ít nhất khóc còn có thể dỗ dành, Tiểu Văn sẽ lại nở nụ cười ngọt ngào, luôn luôn một bộ dạng vui vẻ thỏa mãn. Mà hiện tại, không khóc, không cười, không nháo, Tiểu Văn là vô cùng rầu rĩ, làm cho Lý Giai đặc biệt khó chịu đau xót, không biết phải làm sao. Nàng đưa tay tắt đèn ngủ, ôm Tiểu Văn nhắm mắt lại, vùng chân mày vẫn nhíu lại không hề giãn ra, giữa cuộc sống, phiền muộn luôn luôn hết lần này đến lần khác kéo đến, tựa hồ như vĩnh viễn không có chỗ dừng lại.

Bởi vì ngày nghĩ hữu hạn, Lý Giai không muốn lãng phí thời gian ngồi xe, cho nên nàng quyết định mua vé tàu tốc hành, vốn lúc đầu Tân U muốn cấp Lý Giai đi máy bay, chính là quê hương Lý Giai căn bản không có sân bay. Mọi đồ đạc đều tràn đầy hành lý, quần áo của Lý Giai thì không có bao nhiêu, chính là một vài bộ thay cho sạch sẽ, tất cả chỉ đều là lễ vật nàng mua cấp cho phụ mẫu và ca ca. Tại trước cửa trạm xe lửa, Lý Giai không nỡ hôn nhẹ lấy gương mặt Tiểu Văn, Tiểu Văn cũng đưa tay ôm lấy Lý Giai, căn răng nỗ lực không để mình khóc, nàng không muốn để Lý Giai đau lòng. "Ngoan, ta sẽ sớm quay về. Nghe lời Tân tỷ tỷ, biết chưa ?" Lý Giai nhiều lần dặn dò trước đó, trước khi lên xe lại tiếp tục lặp lại một lần nữa.

Tiểu Văn gật đầu, "Ân, ta sẽ rất ngoan, sẽ rất nhớ Giai Giai." Tiểu Văn cau mày, biểu tình ủy khuất.

"Nhanh đi thôi, sắp đến giờ tàu chạy rồi. Ta sẽ chiếu cố nàng, ngươi yên tâm." Tân U cấp bách nói, sợ Lý Giai làm lỡ chuyến tàu lửa.

Lý Giai lưu luyến không rời đem theo hành lý lên xe lửa, tuy rằng nàng rất muốn gặp phụ mẫu, vốn lẽ ra là phải vui vẻ, nhưng thế nào Lý Giai cũng không vui lên được, nàng ban đầu nghĩ rằng Tiểu Văn chỉ là ngày đó vừa mới nghe được Lý Giai phải đi, nhất thời mất hứng không vui, ngày thứ hai sẽ hảo, kết quả nàng đã nhiều ngày vẫn rầu rĩ không vui, không có chuyển biến tốt đẹp, khiến cho Lý Giai một chút vui mừng quay về nhà cũng không có, trong chốc lát nàng còn thậm chí muốn bỏ đi cơ hội khó khăn được về nhà lần này. Tìm được một chiếc giường để ổn định hành lý, tàu lửa bắt đầu chuyển bánh, cảnh sắc từ từ di chuyển về phía sau, Lý Giai nằm lên giường, tâm tình có chút áp lực.

Nghe được thanh âm tàu lửa rời đi, Tiểu Văn liền ôm Tân u khóc nức nở, bộ dạng vô cùng đáng thương làm cho Tân U yêu thương đau lòng, vội vàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cùng dùng những lời ngon ngọt dỗ dành, ba người cùng nhau chậm rãi đi ra khỏi trạm xe lửa, Seven hiếm thấy không khi dễ Tiểu Văn, còn đi mua cấp nàng một ly kem, Tiểu Văn nắm chặt ly kem, bàn tay nhỏ bé khóc đến mức run rẩy, khuôn mặt đều là lệ, khóc đến độ Tân U cùng Seven bắt đầu xót xa.

Trên đường trở về, Tiểu Văn cuối cùng tâm tình cũng ổn định, không hề khóc, nàng lau đi nước mắt, còn không quên kéo kéo y phục Tân U, đáng thương nhỏ giọng nói, "Không nói cho Giai Giai biết ta khóc có được hay không ?" Không thể nói cho Giai Giai, Giai Giai hội đau lòng.

"Hảo, chúng ta sẽ không nói, Tiểu Văn ngoan." Tân U đem Tiểu Văn ôm đến trong lòng, Seven phía trước lái xe nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy hai người, bất đắc dĩ lắc đầu, cho nên nàng mới không thích tiểu hài tử, thật là rất phiền phức.

**************

Thời gian chầm chậm nhàm chán trôi qua, Lý Giai xách theo hành lý xuống trạm xe lửa, nhìn phong cảnh xung quanh, trong nháy mắt ký ức lại hiện về, có chút cùng cảnh tượng lúc này đè chồng lên nhau, một phần chỉ còn giống trong ký ức nàng, cảnh vật gần với trạm xe lửa cùng với mấy năm trước khi nàng rời đi đã có nhiều thay đổi, càng ngày càng tốt, lại càng xinh đẹp hơn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy rằng cũng là một mảnh lam thiên, nhưng khi đứng tại trên lãnh thổ quê hương, chung quy vẫn tựa hồ như có cảm giác khác. Đứng ngây người một lát, nàng lại theo dòng người hướng ra cửa, Lý Giai ngẩn ngơ đứng ở phía trước trạm xe lửa, chung quanh nhà ga, đoàn người rộn ràng nhốn nháo chuyển động, phong cảnh trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, cái loại cảm giác này khiến Lý Giai có chút sửng sốt, nhất thời có phần mênh mông cùng thương cảm, thế nhưng nàng cũng không có nhiều thời gian để mà xúc động, một thanh âm vang lên phá tan mạch suy nghĩ của Lý Giai "Tiểu Giai", Lý Giai theo hướng thanh âm quay lại, ca ca đang đứng ở phía không xa nhìn nàng, trong mắt tựa hồ còn có chút chưa xác định rõ, tuy rằng cho dù biệt ly không phải quá lâu, nhưng Lý Giai ngày ấy khi rời nhà vẫn còn là một nữ hài tử ngây thơ, mà hôm nay nàng ở đây, đã toàn thân lộ ra vẻ trưởng thành cùng mị lực của một nữ nhân, thời gian công việc ở khách điếm đào tạo nàng so với tuổi tác cùng khí chất hiện tại của Lý Giai quả thực không hợp.

"Ca !" Lý Giai thanh âm lộ ra vẻ xúc động, mấy năm không gặp, ca ca nàng dường như không có quá nhiều thay đổi, chỉ là lại có thêm vài râu mép, lại có chút cảm giác rất nam nhân. Nghe được Lý Giai trả lời, anh trai Lý Giai tức khắc xác định đây đúng là muội muội của mình, hắn cũng không có nhìn lầm, anh trai Lý Giai bước nhanh tới, nhìn nàng quan sát một hồi lâu, hốc mắt của nam tử hán đã bắt đầu có hơi nước, cuối cùng anh trai nàng chỉ là vỗ vỗ nhẹ bờ vai Lý Giai, cắn răng, nhẹ nhàng nói "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Lý Giai cúi đầu, gắt gao nhấp môi, không biết nói cái gì, nàng làm sao xin lỗi với phụ mẫu, còn có anh trai luôn luôn thương yêu nàng a. Anh trai Lý Giai tiếp nhận hành lý từ trong tay Lý Giai, đưa tay ngoắc một chiếc taxi, sau đó lôi Lý Giai ngồi lên. Trên đường đi, anh trai Lý Giai nói cho nàng biết, khi hắn kết hôn, đã mua nhà, vốn định muốn đưa phụ mẫu cùng đến ở, chính là phụ mẫu vẫn kiên trì không chịu dọn đi, là sợ Lý Giai không biết số điện thoại mới, vô pháp gọi lại về nhà, sợ Lý Giai không tìm được đường về, hai vị lão nhân vì Lý Giai, quả thực hao tốn không ít âm. Lý Giai nghe những lời này, bất chấp người tài xế xa lạ có thể chê cười nàng hay không, liền ôm lấy anh trai khóc nức nở lên, anh trai thật giống Lý Giai đối với Tiểu Văn, từng chút từng chút ôn nhu nhẹ nhàng, vỗ nhẹ sau lưng Lý Giai, nhìn em gái hắn như thế, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện