Khuya ngày hôm qua tuyết đã ngừng rơi, chẳng qua những chậu hoa của cô đã chết hết một nửa vì lạnh nguyên nhân là do hôm qua cô quên mang chúng từ ban công vào trong nhà.
Cô thử tìm cách cứu chúng nó nhưng không có cách nào, đa số chậu hoa đã nằm trong thùng rác.
Chín giờ sáng, khi cô đang dọn bồn hoa thì phòng bếp nhà anh có tiếng động, là cô gái kia, cô ấy đang làm bữa sáng, mùi thức ăn theo làn gió bay đến mọi ngỏ ngách.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, cô gái kia mỉm cười thân mật thay cho lời chào hỏi, Đường Lâm cười ngượng ngạo gật đầu chào lại đối phương, rồi mới nén số hoa đã chết vào thùng rác.
Mười phút sau, cô mặc áo khoác vào, choàng khăn quàng cổ, ra ngoài đi bộ đến phòng khám thú y thăm Kiều Khả.
Trên đường không có nhiều người, không khí lại lạnh, tuyết đóng trên đường dày đến ba cen-ti-mét, một chiếc xe dọn tuyết đang chầm chậm chạy qua đường, nơi nó đi qua lộ ra màu đen của nhựa đường trên mặt đường.
Hàng cây bên đọng lại sương, những cành cây tương đối to còn phủ đầy bông tuyết.
Khi đi ngang qua quán coffee ở góc đường, đột nhiên cô dừng lại, nhìn bóng người khôi ngô đang ngồi bên trong, vào lúc này anh không nên xuất hiện ở đây, là cái người thích sạch sẽ và cuồng vận động, anh đang ngồi bên cửa sổ đánh máy tính, bên cạnh máy tính là một ly cà phê nóng đang bốc khói, cằm anh mọc ra vài sợi râu.
Thật không ngờ cô lại gặp anh ở đây, cô nghĩ rằng giờ này anh đang ở nhà với cô gái châu Á không rõ quốc tịch kia.
Trông anh rất mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ, nhưng anh vẫn tập trung nhìn màn hình máy tính ở trước mặt, đôi tay gõ bàn phím rất nhanh, rồi tự dưng dừng lại, nhăn mày nhìn màn hình, hình như là gặp phải vấn đề khó nhưng không lâu sau đó anh lại tiếp tục gõ bàn phím.
Cô không biết mình ở đó đứng bao lâu, lúc anh ngừng động tác đưa tay lấy cà phê thì nhìn thấy cô.
Một tay anh giay giay giữa trán, tay kia cầm ly coffee, không nhúc nhích nhìn cô.
Chân cô giống như bị dán dính vào mặt đường, bởi vì anh không cử động nên cô cũng không cử động, hai người cứ nhìn nhau qua cánh cửa kính không biết qua bao lâu anh buông ly coffe, thong thả gõ mấy chữ trên bàn phím cặp mắt màu hổ phách kia không rời khỏi người cô dù chỉ một giây, bàn tay vẫn giay giay trán, sau đó anh quay màn hình máy tính về phía cô, trên màn hình hiện ra hai chữ——
“Vào đây” (ta chém trong bản raw là netE IN. . . . . .)
Cô trợn mắt nhìn hai chữ kia, rồi lại nhìn gương mặt anh, anh không có bất kỳ hành động và biểu tình gì, chỉ nhìn cô.
Người đàn ông này muốn cô đi vào? Tại sao?
Cô có nên đi vào không? Biết rõ là mình nên rời khỏi, nhưng cô lại muốn biết tại sao anh lại ở đây? Tại sao không ở nhà? Tại sao không ở bên cô gái kia? Cô gái kia có phải là bạn giá anh không? Hay cô ấy là người vợ tốt của anh?
Cô hoảng sợ vì cái kết luận bất thình lình trong đầu mình.
Kỳ quái, dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng cô vẫn luôn chú ý đến ánh mắt anh, nó không chỉ đơng thuần là màu hổ phách mà còn có vài điểm màu đồng, cô nghĩ muốn nâng khuôn mặt của anh lên mà phát tiết dục vọng của mình.
Hoang đường!
Cô buộc mình dời tầm mắt, xoay người tránh đi.
Đừng để ý đến anh, đừng để ý đến anh, cho dù cô đi vào thì có thể làm gì? Nói Hello với anh sao? Hay là nói xin chào, thời tiết hôm nay thật đẹp . . . . .
Còn có năm bước là đến cửa rồi.
Đi qua, đi qua, trực tiếp đi qua.
Còn có ba bước.
Trực tiếp rời khỏi có quá đáng lắm không? Hay là đi vào chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Còn có hai bước.
Nếu cô nói lung tung thì làm sao đây? Nếu cô hỏi sai vấn đề thì làm sao bây giờ? Nếu cô không nhịn được hỏi anh cô gái kia là ai,nếu bị anh phát hiện cô có tình cảm với anh thì bị làm sao bây giờ?
Còn có một bước.
Đáng chết, vẫn là đừng vào tốt hơn, lần sau nếu anh có hỏi, thì cô nói là mình đang vội——
Đến cửa, đúng lúc có một đôi tình nhân từ trong quán đi ra, chặn đường của cô khiến cô dừng lại, cô chỉ dừng lại hai giây, nhưng tầm mắt của anh hình như muốn thiêu đốt lưng của cô.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác của cô, anh không có khả năng vẫn đang nhìn cô, cô lại chưa nói mình muốn đi vào, thậm chí cô còn chưa gật đầu.
Có khả năng sao?
Một cỗ kích động khiến cô quay đầu lại.
Anh đang nhìn.
Tim đập nhanh, cô theo quán tính nín thở, hơi hoảng hốt vội vàng quay đầu.
Đợi cặp đôi chặn đường của cô đi qua, cô cất bước đi tiếp, nhưng lại như bị thôi miên, không tự chủ được xoay người đi vào trong quán.
Đương nhiên anh đang ở đây.
Mà còn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đáng giận, người đàn ông này rất hấp dẫn, khiến người khác không thể bỏ qua!
Cô phải giải quyết nó, ít nhất phải hỏi rõ sự tình, để cô chặt đứt dục vọng cuồng dã và những suy nghĩ lung tung của mình.
Thở sâu, bước chân của cô trở nên kiên quyết và nhanh chóng, vội vàng đến trước mặt anh.
"Hi, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Đường Lâmthật không dám tin mình vậy mà vẫn cười được, cô lại càng không thể tin được, sau khi chào buổi sáng, thế nhưng không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Cô gái kia là ai?"
Cô không dám nhìn anh, gắn gượng chống đỡ.
Cô biết mình đang đỏ mặt, trời mới biết cô có tư cách và lý do gì để hỏi anh câu đó, nhưng lại không đầu không đuôi há mồm liền hỏi.
Cô nghĩ muốn tự giết mình! Đang tính co giò chạy, "Chị dâu tôi." Anh trả lời mắt cũng không chớp.
Cô ngây người hai giây, sau đó thở ra, "Anh ngoại tình với chị dâu của mình sao?"
"Cái gì?" Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn cô.
"Đêm qua rõ ràng tôi thấy anh ——" cô hơi dừng lại, nhìn anh anh, rồi nói, "Hôn cô ấy."
"Tôi không có." Anh nhíu mày, rồi mới giật mình hiểu ra, mắng một câu rồi mới nói: "Đó là anh tôi."
"Anh của anh?"
"Đúng."
Cô vẫn đang đứng, còn anh thì ngồi, trái tim cô mãnh liệt nhảy lên, anh chỉ nhìn cô mà thôi nhưng cô lại cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể đang sôi hết cả lên.
Quả nhiên trực giác của con gái luôn đúng, người đàn ông này có tình cảm với cô.
"Tôi không muốn làm người thứ ba." Cô nói với giọng khàn khàn.
"Tôi cũng vậy"
Khi ra khỏi tiệm cà phê, Đường Lâm biết chắc mình sẽ lên giường với người đàn ông này, nhưng cô chỉ cảm thấy mình rất kỳ quái tại sao lại không cùng anh đi thuê phòng ở gần đó mà lại nói anh trước hết đi thăm chó với cô.
Anh đồng ý, cùng cô đi đến phòng khám thú y, đứng ở bên ngoài chờ cô, sau đó lại cùng cô trở về nhà, giữa đường cô cô ghé vào siêu thị gần đó mua một hộp bao cao su, đã lâu rồi cô không ở chung với đàn ông, trong nhà cũng có bao nhưng chúng đã sớm hết hạn sử dụng.
Anh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô rồi lấy một hộp size tương đối lớn.
Cô trừng mắt, anh không thấy xấu hổ mà cầm đến quầy thanh toán, cô im lặng để lại hộp đang cầm trên tay lên kệ, không khống chế được ảo tưởng trong đầu.
Từ lúc ra khỏi quán đến giờ anh không có chạm vào cô, cô biết vì sao, anh không dám, cô cũng không dám, bời vì sợ khi đã đụng rồi thì sẽ không dừng được nữa.
Cô dừng lại trước cửa nhà trọ, cổ họng khô khốc hỏi, "Bên nào đây?".
"Nhà anh có người". Anh nói.
Đúng rồi, anh trai và chị dâu của anh.
Cô đi về phía nhà trọ của mình, leo cầu thang một mạch lên đến lầu sáu, cô biết anh đi phía sau cô như một lò lửa khổng lồ, khiến ai cũng không thể bỏ qua, cô không quay đầu lại nhìn anh, mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào, chưa kịp xoay người lại, cô đã nghe thấy anh đóng cửa, chìa khóa rơi xuống.
Chuyện kế tiếp giống như một cơn lốc xoáy, cô không nhớ rõ trình tự, giống như củi khô gặp phải lửa, chìa khóa của cô rớt xuống đất, máy tính của anh cũng vậy, hai người nhệt tình ôm hôn, điên cuồng cởi quần áo của nhau, áo khoác, khăn quàng cổ, quần, giầy, cô không biết hai người làm sao mà vào được phòng ngủ, có lẽ anh ôm cô vào, bởi vì cô không nhớ rõ chân mình có đụng đất hay không, cô theo khát vọng của mình vuốt ve thân thể anh, cho nên khi đó chính cô cởi quần áo của anh, đợi khi cô phát hiện ra điều đó thì cô đã ở trên giường, trên người chỉ còn lại quần lót và áo len.
Anh bước xuống giường kéo rèm cửa lại, cơ bắp rắn chắc, khỏe mạnh cơ thể xinh đẹp không gì sánh được.
Cô nửa quỳ nửa ngồi trên giường, tim đập rất nhanh,cả người nóng lên, khi anh quay lại cởi bỏ chiếc áo lông là vật cuối cùng trên người cô xuống, hôm nay ra ngoài cô không mặc áo lót, bởi vì mặc nhiều lớp quần áo, cô không muốn trên người bị trói buộc thêm.
Anh nhìn chằm chằm cô, đứng im tại chỗ, ánh mắt muốn thiêu trụi người cô.
Đường Lâm không khỏi lo lắng, bối rối hiện lên không đầu, nếu anh cảm thấy dáng người cô không tốt thì làm sao bây giờ?
Cô khẩn trương theo bản năng liếm đôi môi đỏ mọng, nghĩ muốn đưa tay che đi bộ ngự rất tròn của mình, anh nhào đến bắt lấy cổ tay cô, nhìn cô, rồi lại buông tay cô ra, dưới cái nhìn chăm chú củ cô âu yếm hôn bầu ngực cô, sử dùng dục vọng mãnh liệt nhất khiến cô quên hết thảy mọi lo lắng.
Giữa chừng anh dừng lại manh bao, khi cô còn chưa hoàn hồn anh đã đi vào trong cô, cơ thể cô đã chuẩn bị tốt để nghênh đón anh tiến vào, họ làm tình cuồng dã mà trực tiếp, giống như muốn tất cả của đối phương.
Sau khi hoan ái cực độ, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại cô phát hiện anh vẫn nằm cạnh mình, ngủ say như một đứa bé.
Bên ngoải trời vẫn sáng, cô đưa mắt hình đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới một giờ chiều.
Xem bộ dáng của anh hình như rất mệt mỏi, cô đoán anh một đêm không ngủ, nói thật tì đêm qua cô ngủ cũng không ngon, cho nên suy nghĩ một chút, cô liền nằm xuống, rút vào ngực anh.
Cô thử tìm cách cứu chúng nó nhưng không có cách nào, đa số chậu hoa đã nằm trong thùng rác.
Chín giờ sáng, khi cô đang dọn bồn hoa thì phòng bếp nhà anh có tiếng động, là cô gái kia, cô ấy đang làm bữa sáng, mùi thức ăn theo làn gió bay đến mọi ngỏ ngách.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, cô gái kia mỉm cười thân mật thay cho lời chào hỏi, Đường Lâm cười ngượng ngạo gật đầu chào lại đối phương, rồi mới nén số hoa đã chết vào thùng rác.
Mười phút sau, cô mặc áo khoác vào, choàng khăn quàng cổ, ra ngoài đi bộ đến phòng khám thú y thăm Kiều Khả.
Trên đường không có nhiều người, không khí lại lạnh, tuyết đóng trên đường dày đến ba cen-ti-mét, một chiếc xe dọn tuyết đang chầm chậm chạy qua đường, nơi nó đi qua lộ ra màu đen của nhựa đường trên mặt đường.
Hàng cây bên đọng lại sương, những cành cây tương đối to còn phủ đầy bông tuyết.
Khi đi ngang qua quán coffee ở góc đường, đột nhiên cô dừng lại, nhìn bóng người khôi ngô đang ngồi bên trong, vào lúc này anh không nên xuất hiện ở đây, là cái người thích sạch sẽ và cuồng vận động, anh đang ngồi bên cửa sổ đánh máy tính, bên cạnh máy tính là một ly cà phê nóng đang bốc khói, cằm anh mọc ra vài sợi râu.
Thật không ngờ cô lại gặp anh ở đây, cô nghĩ rằng giờ này anh đang ở nhà với cô gái châu Á không rõ quốc tịch kia.
Trông anh rất mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ, nhưng anh vẫn tập trung nhìn màn hình máy tính ở trước mặt, đôi tay gõ bàn phím rất nhanh, rồi tự dưng dừng lại, nhăn mày nhìn màn hình, hình như là gặp phải vấn đề khó nhưng không lâu sau đó anh lại tiếp tục gõ bàn phím.
Cô không biết mình ở đó đứng bao lâu, lúc anh ngừng động tác đưa tay lấy cà phê thì nhìn thấy cô.
Một tay anh giay giay giữa trán, tay kia cầm ly coffee, không nhúc nhích nhìn cô.
Chân cô giống như bị dán dính vào mặt đường, bởi vì anh không cử động nên cô cũng không cử động, hai người cứ nhìn nhau qua cánh cửa kính không biết qua bao lâu anh buông ly coffe, thong thả gõ mấy chữ trên bàn phím cặp mắt màu hổ phách kia không rời khỏi người cô dù chỉ một giây, bàn tay vẫn giay giay trán, sau đó anh quay màn hình máy tính về phía cô, trên màn hình hiện ra hai chữ——
“Vào đây” (ta chém trong bản raw là netE IN. . . . . .)
Cô trợn mắt nhìn hai chữ kia, rồi lại nhìn gương mặt anh, anh không có bất kỳ hành động và biểu tình gì, chỉ nhìn cô.
Người đàn ông này muốn cô đi vào? Tại sao?
Cô có nên đi vào không? Biết rõ là mình nên rời khỏi, nhưng cô lại muốn biết tại sao anh lại ở đây? Tại sao không ở nhà? Tại sao không ở bên cô gái kia? Cô gái kia có phải là bạn giá anh không? Hay cô ấy là người vợ tốt của anh?
Cô hoảng sợ vì cái kết luận bất thình lình trong đầu mình.
Kỳ quái, dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng cô vẫn luôn chú ý đến ánh mắt anh, nó không chỉ đơng thuần là màu hổ phách mà còn có vài điểm màu đồng, cô nghĩ muốn nâng khuôn mặt của anh lên mà phát tiết dục vọng của mình.
Hoang đường!
Cô buộc mình dời tầm mắt, xoay người tránh đi.
Đừng để ý đến anh, đừng để ý đến anh, cho dù cô đi vào thì có thể làm gì? Nói Hello với anh sao? Hay là nói xin chào, thời tiết hôm nay thật đẹp . . . . .
Còn có năm bước là đến cửa rồi.
Đi qua, đi qua, trực tiếp đi qua.
Còn có ba bước.
Trực tiếp rời khỏi có quá đáng lắm không? Hay là đi vào chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Còn có hai bước.
Nếu cô nói lung tung thì làm sao đây? Nếu cô hỏi sai vấn đề thì làm sao bây giờ? Nếu cô không nhịn được hỏi anh cô gái kia là ai,nếu bị anh phát hiện cô có tình cảm với anh thì bị làm sao bây giờ?
Còn có một bước.
Đáng chết, vẫn là đừng vào tốt hơn, lần sau nếu anh có hỏi, thì cô nói là mình đang vội——
Đến cửa, đúng lúc có một đôi tình nhân từ trong quán đi ra, chặn đường của cô khiến cô dừng lại, cô chỉ dừng lại hai giây, nhưng tầm mắt của anh hình như muốn thiêu đốt lưng của cô.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác của cô, anh không có khả năng vẫn đang nhìn cô, cô lại chưa nói mình muốn đi vào, thậm chí cô còn chưa gật đầu.
Có khả năng sao?
Một cỗ kích động khiến cô quay đầu lại.
Anh đang nhìn.
Tim đập nhanh, cô theo quán tính nín thở, hơi hoảng hốt vội vàng quay đầu.
Đợi cặp đôi chặn đường của cô đi qua, cô cất bước đi tiếp, nhưng lại như bị thôi miên, không tự chủ được xoay người đi vào trong quán.
Đương nhiên anh đang ở đây.
Mà còn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đáng giận, người đàn ông này rất hấp dẫn, khiến người khác không thể bỏ qua!
Cô phải giải quyết nó, ít nhất phải hỏi rõ sự tình, để cô chặt đứt dục vọng cuồng dã và những suy nghĩ lung tung của mình.
Thở sâu, bước chân của cô trở nên kiên quyết và nhanh chóng, vội vàng đến trước mặt anh.
"Hi, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Đường Lâmthật không dám tin mình vậy mà vẫn cười được, cô lại càng không thể tin được, sau khi chào buổi sáng, thế nhưng không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Cô gái kia là ai?"
Cô không dám nhìn anh, gắn gượng chống đỡ.
Cô biết mình đang đỏ mặt, trời mới biết cô có tư cách và lý do gì để hỏi anh câu đó, nhưng lại không đầu không đuôi há mồm liền hỏi.
Cô nghĩ muốn tự giết mình! Đang tính co giò chạy, "Chị dâu tôi." Anh trả lời mắt cũng không chớp.
Cô ngây người hai giây, sau đó thở ra, "Anh ngoại tình với chị dâu của mình sao?"
"Cái gì?" Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn cô.
"Đêm qua rõ ràng tôi thấy anh ——" cô hơi dừng lại, nhìn anh anh, rồi nói, "Hôn cô ấy."
"Tôi không có." Anh nhíu mày, rồi mới giật mình hiểu ra, mắng một câu rồi mới nói: "Đó là anh tôi."
"Anh của anh?"
"Đúng."
Cô vẫn đang đứng, còn anh thì ngồi, trái tim cô mãnh liệt nhảy lên, anh chỉ nhìn cô mà thôi nhưng cô lại cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể đang sôi hết cả lên.
Quả nhiên trực giác của con gái luôn đúng, người đàn ông này có tình cảm với cô.
"Tôi không muốn làm người thứ ba." Cô nói với giọng khàn khàn.
"Tôi cũng vậy"
Khi ra khỏi tiệm cà phê, Đường Lâm biết chắc mình sẽ lên giường với người đàn ông này, nhưng cô chỉ cảm thấy mình rất kỳ quái tại sao lại không cùng anh đi thuê phòng ở gần đó mà lại nói anh trước hết đi thăm chó với cô.
Anh đồng ý, cùng cô đi đến phòng khám thú y, đứng ở bên ngoài chờ cô, sau đó lại cùng cô trở về nhà, giữa đường cô cô ghé vào siêu thị gần đó mua một hộp bao cao su, đã lâu rồi cô không ở chung với đàn ông, trong nhà cũng có bao nhưng chúng đã sớm hết hạn sử dụng.
Anh một câu cũng không nói, chỉ nhìn cô rồi lấy một hộp size tương đối lớn.
Cô trừng mắt, anh không thấy xấu hổ mà cầm đến quầy thanh toán, cô im lặng để lại hộp đang cầm trên tay lên kệ, không khống chế được ảo tưởng trong đầu.
Từ lúc ra khỏi quán đến giờ anh không có chạm vào cô, cô biết vì sao, anh không dám, cô cũng không dám, bời vì sợ khi đã đụng rồi thì sẽ không dừng được nữa.
Cô dừng lại trước cửa nhà trọ, cổ họng khô khốc hỏi, "Bên nào đây?".
"Nhà anh có người". Anh nói.
Đúng rồi, anh trai và chị dâu của anh.
Cô đi về phía nhà trọ của mình, leo cầu thang một mạch lên đến lầu sáu, cô biết anh đi phía sau cô như một lò lửa khổng lồ, khiến ai cũng không thể bỏ qua, cô không quay đầu lại nhìn anh, mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, đi vào, chưa kịp xoay người lại, cô đã nghe thấy anh đóng cửa, chìa khóa rơi xuống.
Chuyện kế tiếp giống như một cơn lốc xoáy, cô không nhớ rõ trình tự, giống như củi khô gặp phải lửa, chìa khóa của cô rớt xuống đất, máy tính của anh cũng vậy, hai người nhệt tình ôm hôn, điên cuồng cởi quần áo của nhau, áo khoác, khăn quàng cổ, quần, giầy, cô không biết hai người làm sao mà vào được phòng ngủ, có lẽ anh ôm cô vào, bởi vì cô không nhớ rõ chân mình có đụng đất hay không, cô theo khát vọng của mình vuốt ve thân thể anh, cho nên khi đó chính cô cởi quần áo của anh, đợi khi cô phát hiện ra điều đó thì cô đã ở trên giường, trên người chỉ còn lại quần lót và áo len.
Anh bước xuống giường kéo rèm cửa lại, cơ bắp rắn chắc, khỏe mạnh cơ thể xinh đẹp không gì sánh được.
Cô nửa quỳ nửa ngồi trên giường, tim đập rất nhanh,cả người nóng lên, khi anh quay lại cởi bỏ chiếc áo lông là vật cuối cùng trên người cô xuống, hôm nay ra ngoài cô không mặc áo lót, bởi vì mặc nhiều lớp quần áo, cô không muốn trên người bị trói buộc thêm.
Anh nhìn chằm chằm cô, đứng im tại chỗ, ánh mắt muốn thiêu trụi người cô.
Đường Lâm không khỏi lo lắng, bối rối hiện lên không đầu, nếu anh cảm thấy dáng người cô không tốt thì làm sao bây giờ?
Cô khẩn trương theo bản năng liếm đôi môi đỏ mọng, nghĩ muốn đưa tay che đi bộ ngự rất tròn của mình, anh nhào đến bắt lấy cổ tay cô, nhìn cô, rồi lại buông tay cô ra, dưới cái nhìn chăm chú củ cô âu yếm hôn bầu ngực cô, sử dùng dục vọng mãnh liệt nhất khiến cô quên hết thảy mọi lo lắng.
Giữa chừng anh dừng lại manh bao, khi cô còn chưa hoàn hồn anh đã đi vào trong cô, cơ thể cô đã chuẩn bị tốt để nghênh đón anh tiến vào, họ làm tình cuồng dã mà trực tiếp, giống như muốn tất cả của đối phương.
Sau khi hoan ái cực độ, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại cô phát hiện anh vẫn nằm cạnh mình, ngủ say như một đứa bé.
Bên ngoải trời vẫn sáng, cô đưa mắt hình đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới một giờ chiều.
Xem bộ dáng của anh hình như rất mệt mỏi, cô đoán anh một đêm không ngủ, nói thật tì đêm qua cô ngủ cũng không ngon, cho nên suy nghĩ một chút, cô liền nằm xuống, rút vào ngực anh.
Danh sách chương