Từ trong đáy mắt Reese, Nhiếp Xuyên thấy được một thế giới khác mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
"Ở trong mắt anh, em sẽ trở thành một tiền phong hàng ngoài như thế nào?" Nhiếp Xuyên nghiêng mặt sang, từ những góc độ khác nhau quan sát Reese, cậu luôn có thể nhìn thấy những thứ bất đồng.
"Trong mắt em có thiên quân vạn mã, em sẽ không ngừng vượt ra khỏi sức tưởng tượng của tất cả mọi người, em am hiểu ngụy trang bản thân trở nên thật bình thường, trong lúc bất ngờ đánh ra một đòn khiến đối thủ không kịp trở tay." Reese giơ tay lên, đốt ngón tay lướt qua xương lông mày của Nhiếp Xuyên, gần như thành kính mà hôn lên đó, "Phương thức xinh đẹp có rất nhiều.
Có thể rất hoa mỹ, có thể rất mạnh mẽ, nhưng cũng có thể giống như em, khiến hình ảnh trong mắt mọi người như đóng băng lại."
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Reese.
Cho dù đây chỉ là lời cổ vũ, nhưng cũng là điều tuyệt vời nhất Reese nói với cậu.
Cậu sẽ phấn đấu hết mình, đạt đến độ cao mà anh ấy móng đợi.
Sáng hôm sau, Reese còn chưa tỉnh lại, Nhiếp Xuyên đã dậy trước, dùng di động xem video thi đấu của KSU.
Cậu cẩn thận quan sát, bất kể là phối hợp đồng đội của KSU hay là thói quen chơi của Raven Harvey, cậu đều không ngại phiền phức xem đi xem lại mấy lần.
Reese tỉnh đậy, nghiêng đầu sang thì thấy Nhiếp Xuyên đang nằm nghiêng, cuộn người ôm điện thoại di động.
Anh xoa xoa đầu cậu, ôm người dịch sát vào trong ngực mình: "Em không ăn sáng à?"
Nhiếp Xuyên bấm tạm dừng video, bình thường mấy cái này đều là Reese chuẩn bị cho hai người, nhưng hôm nay mắt cá chân anh đang bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Em dậy chuẩn bị bữa sáng đây!" Nhiếp Xuyên ném điện thoại sang một bên, bò dậy.
"Em định đi nhà ăn của trường mua mang về à?" Reese từ tốn ngồi dậy, tầm mắt lần theo đường nét hai chân của Nhiếp Xuyên.
Chỉ thấy cậu đứng ở bên giường, cúi người xuống xỏ quần, đường nét từ eo đến lưng kéo căng, cảm giác vô cùng có sức giãn.
Cổ họng Reese hơi run lên, ánh mắt cũng tối xuống.
"Đương nhiên không phải đi nhà ăn mua, em làm bữa sáng cho anh! Em mới học được đó!" Nhiếp Xuyên quay đầu lại, toét miệng cười một cái thật tươi.
Cậu lấy bánh mì nướng ra, dùng dao con khoét một hình vuông ở phía trên, sau đó dùng thìa ấn dẹp chỗ đó xuống, tạo thành một chỗ lõm.
Nhiếp Xuyên đập trứng gà vào bên trong, lại trải lên phía trên một tầng phô mai, rồi mới bỏ vào lò vi sóng, nướng ba phút.
Lúc lấy ra, cả phòng lập tức tràn ngập mùi bánh mì sữa nướng cùng mùi phô mai thơm ngậy, làm người ta ngửi mà thèm nhỏ dãi, bụng đói cồn cào.
Nhiếp Xuyên lấy dao cắt chéo miếng bánh mì ra, lòng đỏ trứng gà hãy còn lòng đào dường như muốn chảy từ bên trong ra.
"Khà khà!" Nhiếp Xuyên cực kỳ hài lòng với kiệt tác của mình, đặt đĩa lên giường: "Anh nếm thử xem.
Tuy là không ngon được bằng bánh mì bít tết anh làm cho em, nhưng mà mùi vị nhất định cũng rất ngon!"
Đây là lần đầu tiên thức dậy mà Reese không đi đánh răng rửa mặt ngay, trái lại vẫn lười biếng ngồi ở trên giường.
Anh ôm vòng qua vai Nhiếp Xuyên, hai người dựa sát vào nhau.
Reese cắn một miếng, phô mai bên trong bánh kéo sợi thật dài, anh chậm rãi nhai, ngay cả tiếng nhai nuốt đồ ăn của anh cũng có cảm giác gợi cảm vô cùng.
"Ăn ngon lắm." Reese rất nhanh đã ăn hết chỗ bánh mì nướng phô mai mà Nhiếp Xuyên chuẩn bị.
Được đối phương khen ngợi, Nhiếp Xuyên toét miệng cười, hớn ha hớn hở.
Reese đặt cái đĩa đã trống không lên trên bàn học ở đầu giường, khoanh chân lại, chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên: "Giờ em có thể nói cho tôi biết, cái này là ai dạy em làm chưa?"
Nhiếp Xuyên trong lòng đánh thịch một cái, lập tức cười giả lả nói: "Em học cách làm trên mạng đó!"
"Em rất thích ăn, nhưng mà đối với chuyện nấu nướng thì hoàn toàn không có hứng thú."
Trong mắt Reese mang theo chút trêu chọc.
"Nhưng mà làm cho anh ăn thì không như vậy!" Nhiếp Xuyên vội bày tỏ tấm lòng của mình.
Reese không nói gì, đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên, hiển nhiên là không tin lời Nhiếp Xuyên nói.
Nhiếp Xuyên 囧.
Có nên nói thật ra không? Nói ra là chết đó!
Nhưng mà không nói thật? Bị Reese phát hiện ra vẫn sẽ chết thôi...!
Chỉ mong thẳng thắng khai nhận sẽ được hưởng khoan hồng vậy...!
"Có một fan làm bánh mì nướng phô mai này cho em ăn, em cảm thấy ăn rất ngon, bèn cảm ơn cô ấy...!Sau đó nhân tiện hỏi thăm cô ấy cách làm, không ngờ nó lại đơn giản như vậy, cho nên em mới muốn làm thử cho anh ăn..."
Đầu Nhiếp Xuyên càng lúc càng cúi thấp xuống, ánh mắt của Reese cứ như đang nhìn xuyên vào trong lòng cậu vậy.
"Ồ, fan kia của em tên gì thế?"
"Tên của fan làm sao em nhớ hết được...!Ha ha..." Nhiếp Xuyên cười nhạt hai tiếng.
"Em không nhớ rõ tên của người ta, vậy mà có thể nhân tiện hỏi đối phương cách làm bánh mì nướng phô mai à?"
"Cô ấy...!Tên của cô ấy anh cũng biết..."
"Ồ, thế cô ấy tên gì?"
"...! Victoria..." Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy mình ngu không để đâu cho hết, không biết đánh trống lảng sang chuyện khác gì cả.
"Chính là cái cô Victoria từng viết thư tình cho em, còn viết tên em lên trên ngực, không cần biết em đi thi đấu ở đâu cũng đều có mặt cổ vũ kia à?"
"Cái kia, thư tình em còn chưa kịp liếc mắt một cái đã bị anh tịch thu rồi còn gì...!Còn tên của em, cô ấy cũng đâu viết lên ngực, là viết lên áo phông mà..."
Ngực với áo phông là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau nhé!
"Tiểu Xuyên, em nói xem, có phải em nên sửa lại cái tật cứ hay tùy tiện ăn đồ người khác đưa cho một chút không?"
Reese chậm rãi vươn tay tới.
Bàn tay anh chạm lên trên eo của Nhiếp Xuyên, từ vạt áo ngủ duỗi vào trong.
Nhiếp Xuyên biết rất rõ cái người này đang muốn làm gì.
"Em buổi chiều còn phải đi tập!"
"Chỉ là tập luyện bình thường mà thôi."
Vì thế, chiều hôm đó, tư thế ném rổ của Nhiếp Xuyên có hơi bị kỳ lạ.
"Nhiếp Xuyên làm sao thế nhỉ? Ngoại trừ Ewing và Reese, tỉ lệ ném rổ thành công của cậu ấy trong toàn đội là cao nhất mà, phải không?" Carlo có hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Xuyên.
"Tuy tư thế có hơi...!Dị dị, nhưng mà không phải vẫn vào giỏ à...!Có lẽ là do chúng ta nói mấy lời kia với cậu ấy, cho nên cậu ấy hơi căng thẳng xíu?" Ewing nói.
Sau khi Nhiếp Xuyên tập ném rổ xong, vừa đi tới chỗ bọn Carlo thì huấn luyện viên Gordon lại gọi cậu đi.
Chuyện này làm cho cả Carlo cả Ewing đều thấy sốt ruột, mà Nhiếp Xuyên lại rất rõ, huấn luyện viên Gordon sẽ nói gì với mình.
Bọn họ đi ra chỗ góc sân, nhưng thành viên khác trong đội vẫn tiếp tục tập luyện, nhưng sự chú ý đều dồn lên trên người Nhiếp Xuyên.
Huấn luyện viên Gordon khoanh hai tay lại với nhau, dựa lên trên tường, tư thế của ông có vẻ rất nhàn nhã, nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Trò đã nghĩ kỹ chưa, Nhiếp Xuyên?"
Ngay cả khúc dạo đầu cũng cắt bỏ luôn.
"Nếu thầy để em đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài, về mặt sức mạnh em sẽ không phải đối thủ của Raven Harvey."
"Raven Harvey là tiền phong hàng trong, nếu thực sự muốn giao tranh chính diện với cậu ta, so đấu sức mạnh cùng lực bộc phát ở dưới giỏ mà nói, chúng ra có Carlo.
Nhưng làm tiền phong hàng ngoài, trò chỉ cần làm được duy nhất một chuyện."
"Ghi điểm." Lông mày Nhiếp Xuyên hơi chau lại.
"Đúng thế.
Trò yên tâm, tôi sẽ để Carlo đánh yểm trợ, cố gắng ngăn cản, hạn chế tối đa uy hiếp mà Raven Harvey tạo thành cho trò."
"Vậy ai sẽ phụ trách theo kèm hậu vệ dẫn bóng của đối phương? KSU không chỉ có mình Raven Harvey.
Hậu vệ dẫn bóng của bọn họ tuy không nổi tiếng như Ceston Lind, nhưng năng lực kiểm soát bóng của cậu ta tuyệt đối không thể coi thường.
Cả tiền phong hàng trong của KSU nữa, trình độ tuyệt đối nằm trong top, là một tay ghi bàn thiện nghệ."
Càng theo dõi các trận đấu của đối phương, Nhiếp Xuyên lại càng có cảm giác, không có Reese, viễn cảnh trận đấu của bọn họ với KSU càng thêm mờ mịt tăm tối.
"Tôi sẽ để Chuck thay vế vị trí hậu vệ dẫn bóng.
Tuy có lẽ Chuck không xuất sắc bằng Connor, tốc độ tiến bộ cũng không nhanh chóng giống như trò, nhưng trò ấy cũng có một mặt vững chắc và tinh tế của riêng mình.
Tôi tin tưởng Chuck.
Cũng hi vọng trò sẽ tin tưởng vào trò ấy."
Nhiếp Xuyên nhìn về phía sân bóng, bên trong đang tiến hành tập đấu đối kháng, Chuck cùng Carlo và Black Mount phối hợp rất tốt, ngay phút đầu tiên đã cướp bóng thành công từ trong tay Ewing.
"Vâng, em tin tưởng Chuck." Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Rất tốt, vậy cứ quyết định như thế.
Trò đi tập luyện tiếp đi."
Khi Nhiếp Xuyên đã đi xa rồi, trợ lý huấn luyện mới đi đến bên cạnh huấn luyện viên Gordon.
"Nhiếp Xuyên là một cầu thủ xuất sắc, nhưng cậu ấy luôn mang đến cho tôi cảm giác rằng, bản thân không có khát khao ghi bàn, không có ham muốn thể hiện bản thân.
Cậu ấy không có loại quyết tâm muốn cho đối thủ một kích trí mạng." Trợ lý huấn luyện lo lắng nói.
"Nhưng lần này trò ấy sẽ cứng rắn hơn.
Trò ấy là một người rất có trách nhiệm.
Một khi đã nhận lời thay thế vị trí của Reese, trò ấy sẽ ép chính mình đạt đến cường độ của Reese.
Hơn nữa, nếu trận với KSU sắp tới đây, trò ấy không thể tiến bộ hơn nữa, vậy khi chúng ta đối mặt với Owen Whishaw của CBU cũng khó lòng mà thắng được." Huấn luyện viên Gordon nheo mắt lại, "E là lần Reese bị thương này, cũng là cơ hội để buộc trò ấy phải trưởng thành."
Sai khi Nhiếp Xuyên kết thúc một ngày tập luyện, lúc trên đường trở về ký túc xá, cậu nhận được điện thoại của Relvin.
"Hey, cục cưng, tôi nghe nói Reese Reddington bị thương hả, cậu ta có thể tham gia trận đấu ngày mai với KSU không?"
"Không."
"...!Không phải chứ?" Giọng Relvin lập tức xìu xuống, "Vậy ngày mai các cậu để ai chơi vị trí tiền phong hàng ngoài thế?"
"Tôi." Nhiếp Xuyên đã bắt đầu mường tượng ra nét mặt của Relvin khi nghe được thông tin này.
Quả nhiên, cậu nghe thấy ở đầu dây bên kia như có tiếng sặc nước miếng.
"Cậu...!Cậu chơi tiền phong hàng ngoài á?"
"Vậy là anh cảm thấy tôi không có năng lực đó à?" Nhiếp Xuyên buồn cười, hỏi ngược lại.
"Cậu có biết tôi chơi vị trí gì trong đội không?"
"Tiền phong hàng ngoài." Nhiếp Xuyên trả lời.
"Vậy là được rồi.
Cậu ở trong tay tôi không chỉ một lần giành được điểm, cho nên nói về vấn đề thực lực, cậu đương nhiên là có thể.
Chỉ là nếu trở thành tiền phong hàng ngoài, vậy thì Allen, cậu nhất định phải có khát khao giành chiến thắng nhiều hơn so với bất cứ ai." Giọng Relvin rất trầm, anh ta đang nói nghiêm túc.
"Nhất định là thế, cám ơn anh."
Bởi vì đây không chỉ là trận chiến của riêng mình cậu với tư cách là một tiền phong hàng ngoài, mà cậu còn muốn dẫn cả đội tiến vào trận chung kết.
Cậu muốn cùng với Reese giành được chiến thắng cuối cùng.
"Cậu phải nhớ kỹ, đối mặt với Raven Harvey, không cần phân cao thấp cùng cậu ta ở dưới giỏ.
Cậu có để ý không, trong các trận đấu mà cậu ra sân, cậu rất ít khi ra tay ném rổ, cho nên không có nhiều người chú ý tới cậu.
Nhưng một khi đã ra tay, cảm giác bóng của cậu rất tốt, tỉ lệ ném thành công cũng khá cao.
Cho nên phải tìm mọi cơ hội để ghi điểm."
"Cảm ơn gợi ý của anh.
Này, Relvin..."
"Hả?"
"Đừng có để thua AZU, nhớ phải đánh bại Ceston Lind đấy nhé!"
"Xía, không cần cậu lo.
Trận đấu ngày mai của cậu, tôi sẽ tới xem trực tiếp."
Đầu ngón tay Nhiếp Xuyên nóng lên, cậu mong ngày mai sẽ nhanh nhanh tới hơn bao giờ hết..
"Ở trong mắt anh, em sẽ trở thành một tiền phong hàng ngoài như thế nào?" Nhiếp Xuyên nghiêng mặt sang, từ những góc độ khác nhau quan sát Reese, cậu luôn có thể nhìn thấy những thứ bất đồng.
"Trong mắt em có thiên quân vạn mã, em sẽ không ngừng vượt ra khỏi sức tưởng tượng của tất cả mọi người, em am hiểu ngụy trang bản thân trở nên thật bình thường, trong lúc bất ngờ đánh ra một đòn khiến đối thủ không kịp trở tay." Reese giơ tay lên, đốt ngón tay lướt qua xương lông mày của Nhiếp Xuyên, gần như thành kính mà hôn lên đó, "Phương thức xinh đẹp có rất nhiều.
Có thể rất hoa mỹ, có thể rất mạnh mẽ, nhưng cũng có thể giống như em, khiến hình ảnh trong mắt mọi người như đóng băng lại."
Nhiếp Xuyên nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Reese.
Cho dù đây chỉ là lời cổ vũ, nhưng cũng là điều tuyệt vời nhất Reese nói với cậu.
Cậu sẽ phấn đấu hết mình, đạt đến độ cao mà anh ấy móng đợi.
Sáng hôm sau, Reese còn chưa tỉnh lại, Nhiếp Xuyên đã dậy trước, dùng di động xem video thi đấu của KSU.
Cậu cẩn thận quan sát, bất kể là phối hợp đồng đội của KSU hay là thói quen chơi của Raven Harvey, cậu đều không ngại phiền phức xem đi xem lại mấy lần.
Reese tỉnh đậy, nghiêng đầu sang thì thấy Nhiếp Xuyên đang nằm nghiêng, cuộn người ôm điện thoại di động.
Anh xoa xoa đầu cậu, ôm người dịch sát vào trong ngực mình: "Em không ăn sáng à?"
Nhiếp Xuyên bấm tạm dừng video, bình thường mấy cái này đều là Reese chuẩn bị cho hai người, nhưng hôm nay mắt cá chân anh đang bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Em dậy chuẩn bị bữa sáng đây!" Nhiếp Xuyên ném điện thoại sang một bên, bò dậy.
"Em định đi nhà ăn của trường mua mang về à?" Reese từ tốn ngồi dậy, tầm mắt lần theo đường nét hai chân của Nhiếp Xuyên.
Chỉ thấy cậu đứng ở bên giường, cúi người xuống xỏ quần, đường nét từ eo đến lưng kéo căng, cảm giác vô cùng có sức giãn.
Cổ họng Reese hơi run lên, ánh mắt cũng tối xuống.
"Đương nhiên không phải đi nhà ăn mua, em làm bữa sáng cho anh! Em mới học được đó!" Nhiếp Xuyên quay đầu lại, toét miệng cười một cái thật tươi.
Cậu lấy bánh mì nướng ra, dùng dao con khoét một hình vuông ở phía trên, sau đó dùng thìa ấn dẹp chỗ đó xuống, tạo thành một chỗ lõm.
Nhiếp Xuyên đập trứng gà vào bên trong, lại trải lên phía trên một tầng phô mai, rồi mới bỏ vào lò vi sóng, nướng ba phút.
Lúc lấy ra, cả phòng lập tức tràn ngập mùi bánh mì sữa nướng cùng mùi phô mai thơm ngậy, làm người ta ngửi mà thèm nhỏ dãi, bụng đói cồn cào.
Nhiếp Xuyên lấy dao cắt chéo miếng bánh mì ra, lòng đỏ trứng gà hãy còn lòng đào dường như muốn chảy từ bên trong ra.
"Khà khà!" Nhiếp Xuyên cực kỳ hài lòng với kiệt tác của mình, đặt đĩa lên giường: "Anh nếm thử xem.
Tuy là không ngon được bằng bánh mì bít tết anh làm cho em, nhưng mà mùi vị nhất định cũng rất ngon!"
Đây là lần đầu tiên thức dậy mà Reese không đi đánh răng rửa mặt ngay, trái lại vẫn lười biếng ngồi ở trên giường.
Anh ôm vòng qua vai Nhiếp Xuyên, hai người dựa sát vào nhau.
Reese cắn một miếng, phô mai bên trong bánh kéo sợi thật dài, anh chậm rãi nhai, ngay cả tiếng nhai nuốt đồ ăn của anh cũng có cảm giác gợi cảm vô cùng.
"Ăn ngon lắm." Reese rất nhanh đã ăn hết chỗ bánh mì nướng phô mai mà Nhiếp Xuyên chuẩn bị.
Được đối phương khen ngợi, Nhiếp Xuyên toét miệng cười, hớn ha hớn hở.
Reese đặt cái đĩa đã trống không lên trên bàn học ở đầu giường, khoanh chân lại, chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên: "Giờ em có thể nói cho tôi biết, cái này là ai dạy em làm chưa?"
Nhiếp Xuyên trong lòng đánh thịch một cái, lập tức cười giả lả nói: "Em học cách làm trên mạng đó!"
"Em rất thích ăn, nhưng mà đối với chuyện nấu nướng thì hoàn toàn không có hứng thú."
Trong mắt Reese mang theo chút trêu chọc.
"Nhưng mà làm cho anh ăn thì không như vậy!" Nhiếp Xuyên vội bày tỏ tấm lòng của mình.
Reese không nói gì, đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên, hiển nhiên là không tin lời Nhiếp Xuyên nói.
Nhiếp Xuyên 囧.
Có nên nói thật ra không? Nói ra là chết đó!
Nhưng mà không nói thật? Bị Reese phát hiện ra vẫn sẽ chết thôi...!
Chỉ mong thẳng thắng khai nhận sẽ được hưởng khoan hồng vậy...!
"Có một fan làm bánh mì nướng phô mai này cho em ăn, em cảm thấy ăn rất ngon, bèn cảm ơn cô ấy...!Sau đó nhân tiện hỏi thăm cô ấy cách làm, không ngờ nó lại đơn giản như vậy, cho nên em mới muốn làm thử cho anh ăn..."
Đầu Nhiếp Xuyên càng lúc càng cúi thấp xuống, ánh mắt của Reese cứ như đang nhìn xuyên vào trong lòng cậu vậy.
"Ồ, fan kia của em tên gì thế?"
"Tên của fan làm sao em nhớ hết được...!Ha ha..." Nhiếp Xuyên cười nhạt hai tiếng.
"Em không nhớ rõ tên của người ta, vậy mà có thể nhân tiện hỏi đối phương cách làm bánh mì nướng phô mai à?"
"Cô ấy...!Tên của cô ấy anh cũng biết..."
"Ồ, thế cô ấy tên gì?"
"...! Victoria..." Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy mình ngu không để đâu cho hết, không biết đánh trống lảng sang chuyện khác gì cả.
"Chính là cái cô Victoria từng viết thư tình cho em, còn viết tên em lên trên ngực, không cần biết em đi thi đấu ở đâu cũng đều có mặt cổ vũ kia à?"
"Cái kia, thư tình em còn chưa kịp liếc mắt một cái đã bị anh tịch thu rồi còn gì...!Còn tên của em, cô ấy cũng đâu viết lên ngực, là viết lên áo phông mà..."
Ngực với áo phông là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau nhé!
"Tiểu Xuyên, em nói xem, có phải em nên sửa lại cái tật cứ hay tùy tiện ăn đồ người khác đưa cho một chút không?"
Reese chậm rãi vươn tay tới.
Bàn tay anh chạm lên trên eo của Nhiếp Xuyên, từ vạt áo ngủ duỗi vào trong.
Nhiếp Xuyên biết rất rõ cái người này đang muốn làm gì.
"Em buổi chiều còn phải đi tập!"
"Chỉ là tập luyện bình thường mà thôi."
Vì thế, chiều hôm đó, tư thế ném rổ của Nhiếp Xuyên có hơi bị kỳ lạ.
"Nhiếp Xuyên làm sao thế nhỉ? Ngoại trừ Ewing và Reese, tỉ lệ ném rổ thành công của cậu ấy trong toàn đội là cao nhất mà, phải không?" Carlo có hơi lo lắng nhìn theo bóng lưng của Nhiếp Xuyên.
"Tuy tư thế có hơi...!Dị dị, nhưng mà không phải vẫn vào giỏ à...!Có lẽ là do chúng ta nói mấy lời kia với cậu ấy, cho nên cậu ấy hơi căng thẳng xíu?" Ewing nói.
Sau khi Nhiếp Xuyên tập ném rổ xong, vừa đi tới chỗ bọn Carlo thì huấn luyện viên Gordon lại gọi cậu đi.
Chuyện này làm cho cả Carlo cả Ewing đều thấy sốt ruột, mà Nhiếp Xuyên lại rất rõ, huấn luyện viên Gordon sẽ nói gì với mình.
Bọn họ đi ra chỗ góc sân, nhưng thành viên khác trong đội vẫn tiếp tục tập luyện, nhưng sự chú ý đều dồn lên trên người Nhiếp Xuyên.
Huấn luyện viên Gordon khoanh hai tay lại với nhau, dựa lên trên tường, tư thế của ông có vẻ rất nhàn nhã, nhưng nét mặt lại vô cùng nghiêm túc: "Trò đã nghĩ kỹ chưa, Nhiếp Xuyên?"
Ngay cả khúc dạo đầu cũng cắt bỏ luôn.
"Nếu thầy để em đảm nhiệm vị trí tiền phong hàng ngoài, về mặt sức mạnh em sẽ không phải đối thủ của Raven Harvey."
"Raven Harvey là tiền phong hàng trong, nếu thực sự muốn giao tranh chính diện với cậu ta, so đấu sức mạnh cùng lực bộc phát ở dưới giỏ mà nói, chúng ra có Carlo.
Nhưng làm tiền phong hàng ngoài, trò chỉ cần làm được duy nhất một chuyện."
"Ghi điểm." Lông mày Nhiếp Xuyên hơi chau lại.
"Đúng thế.
Trò yên tâm, tôi sẽ để Carlo đánh yểm trợ, cố gắng ngăn cản, hạn chế tối đa uy hiếp mà Raven Harvey tạo thành cho trò."
"Vậy ai sẽ phụ trách theo kèm hậu vệ dẫn bóng của đối phương? KSU không chỉ có mình Raven Harvey.
Hậu vệ dẫn bóng của bọn họ tuy không nổi tiếng như Ceston Lind, nhưng năng lực kiểm soát bóng của cậu ta tuyệt đối không thể coi thường.
Cả tiền phong hàng trong của KSU nữa, trình độ tuyệt đối nằm trong top, là một tay ghi bàn thiện nghệ."
Càng theo dõi các trận đấu của đối phương, Nhiếp Xuyên lại càng có cảm giác, không có Reese, viễn cảnh trận đấu của bọn họ với KSU càng thêm mờ mịt tăm tối.
"Tôi sẽ để Chuck thay vế vị trí hậu vệ dẫn bóng.
Tuy có lẽ Chuck không xuất sắc bằng Connor, tốc độ tiến bộ cũng không nhanh chóng giống như trò, nhưng trò ấy cũng có một mặt vững chắc và tinh tế của riêng mình.
Tôi tin tưởng Chuck.
Cũng hi vọng trò sẽ tin tưởng vào trò ấy."
Nhiếp Xuyên nhìn về phía sân bóng, bên trong đang tiến hành tập đấu đối kháng, Chuck cùng Carlo và Black Mount phối hợp rất tốt, ngay phút đầu tiên đã cướp bóng thành công từ trong tay Ewing.
"Vâng, em tin tưởng Chuck." Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Rất tốt, vậy cứ quyết định như thế.
Trò đi tập luyện tiếp đi."
Khi Nhiếp Xuyên đã đi xa rồi, trợ lý huấn luyện mới đi đến bên cạnh huấn luyện viên Gordon.
"Nhiếp Xuyên là một cầu thủ xuất sắc, nhưng cậu ấy luôn mang đến cho tôi cảm giác rằng, bản thân không có khát khao ghi bàn, không có ham muốn thể hiện bản thân.
Cậu ấy không có loại quyết tâm muốn cho đối thủ một kích trí mạng." Trợ lý huấn luyện lo lắng nói.
"Nhưng lần này trò ấy sẽ cứng rắn hơn.
Trò ấy là một người rất có trách nhiệm.
Một khi đã nhận lời thay thế vị trí của Reese, trò ấy sẽ ép chính mình đạt đến cường độ của Reese.
Hơn nữa, nếu trận với KSU sắp tới đây, trò ấy không thể tiến bộ hơn nữa, vậy khi chúng ta đối mặt với Owen Whishaw của CBU cũng khó lòng mà thắng được." Huấn luyện viên Gordon nheo mắt lại, "E là lần Reese bị thương này, cũng là cơ hội để buộc trò ấy phải trưởng thành."
Sai khi Nhiếp Xuyên kết thúc một ngày tập luyện, lúc trên đường trở về ký túc xá, cậu nhận được điện thoại của Relvin.
"Hey, cục cưng, tôi nghe nói Reese Reddington bị thương hả, cậu ta có thể tham gia trận đấu ngày mai với KSU không?"
"Không."
"...!Không phải chứ?" Giọng Relvin lập tức xìu xuống, "Vậy ngày mai các cậu để ai chơi vị trí tiền phong hàng ngoài thế?"
"Tôi." Nhiếp Xuyên đã bắt đầu mường tượng ra nét mặt của Relvin khi nghe được thông tin này.
Quả nhiên, cậu nghe thấy ở đầu dây bên kia như có tiếng sặc nước miếng.
"Cậu...!Cậu chơi tiền phong hàng ngoài á?"
"Vậy là anh cảm thấy tôi không có năng lực đó à?" Nhiếp Xuyên buồn cười, hỏi ngược lại.
"Cậu có biết tôi chơi vị trí gì trong đội không?"
"Tiền phong hàng ngoài." Nhiếp Xuyên trả lời.
"Vậy là được rồi.
Cậu ở trong tay tôi không chỉ một lần giành được điểm, cho nên nói về vấn đề thực lực, cậu đương nhiên là có thể.
Chỉ là nếu trở thành tiền phong hàng ngoài, vậy thì Allen, cậu nhất định phải có khát khao giành chiến thắng nhiều hơn so với bất cứ ai." Giọng Relvin rất trầm, anh ta đang nói nghiêm túc.
"Nhất định là thế, cám ơn anh."
Bởi vì đây không chỉ là trận chiến của riêng mình cậu với tư cách là một tiền phong hàng ngoài, mà cậu còn muốn dẫn cả đội tiến vào trận chung kết.
Cậu muốn cùng với Reese giành được chiến thắng cuối cùng.
"Cậu phải nhớ kỹ, đối mặt với Raven Harvey, không cần phân cao thấp cùng cậu ta ở dưới giỏ.
Cậu có để ý không, trong các trận đấu mà cậu ra sân, cậu rất ít khi ra tay ném rổ, cho nên không có nhiều người chú ý tới cậu.
Nhưng một khi đã ra tay, cảm giác bóng của cậu rất tốt, tỉ lệ ném thành công cũng khá cao.
Cho nên phải tìm mọi cơ hội để ghi điểm."
"Cảm ơn gợi ý của anh.
Này, Relvin..."
"Hả?"
"Đừng có để thua AZU, nhớ phải đánh bại Ceston Lind đấy nhé!"
"Xía, không cần cậu lo.
Trận đấu ngày mai của cậu, tôi sẽ tới xem trực tiếp."
Đầu ngón tay Nhiếp Xuyên nóng lên, cậu mong ngày mai sẽ nhanh nhanh tới hơn bao giờ hết..
Danh sách chương