Lâm Hạ dắt cô đến cuối hành lang bệnh viện. Đẩy Liễu Liễu vào tường.
Nữ chính đại nhân cô thật sự muốn tìm chết sao? dám đẩy bản cô nương. Liễu Liễu trừng mắt nhìn
" Nhìn cái gì. Lâm Nguyệt tao cảnh cáo mày một lần nữa Ngôn Hàn là của tao tao cấm mày đụng vào. Còn nữa tao cảnh cáo mày, nếu mày nói ra chuyện này thì đừng mong sống yên." Lâm Hạ trừng mắt nhìn.
Mẹ kiếp hình như mình xuyên nhầm rồi đây tuyệt đối không phải nữ chính đại nhân.
" Sao không đúng à. Người là do tôi cứu cô dựa vào đâu mà bắt tôi nói rằng cô cứu." Liễu Liễu đứng khoanh tay dựa vào tường.
Lẽ ra cô không định tìm nam nữ chính để pha hoại nhưng đây là công lao của nữ phụ Lâm Nguyệt cô không thể để nữ chính cướp.
" Mày dám" Lâm Hạ dơ tay định tái Lâm Nguyệt.
Thân hình cô lay động nhanh chóng bắt lấy cách tay của Lâm Hạ bẻ về đằng sau, trực tiếp bẻ gẫy
Hệ Thống:[ Liễu Liễu cô có thể thương hoa tiếc ngọc được không vậy?]
Liễu Liễu: Không thể mi không thấy ta chút nữa bị đánh à
"Á.." Lâm Nguyệt ôm cánh tay mắt căm thù nhìn về Liễu Liễu
" Nhìn tôi làm gì. Xinh lắm hay sao mà nhìn. Nhìn tôi cũng làm thể làm cho tay cô khỏi được. Không bằng cô dành thời gian này để tìm người băng bó thì hơn." Nói xong cô quay người bỏ đi. Cô nhếch mép cười. Cô sợ sẽ không kìm lòng mà giết nữ chính mất.
Nữ chính đại nhân. Đây chỉ là món quà gặp mặt. Chúng ta còn rất nhiều thời gian cứ từ từ chơi. Bản cô nương rất tốt sẽ giúp hai người tăng chỉ số tình yêu. Không cần cảm ơi.
-------------
Sau khi xuất viện. Cô liền quay lại Lâm gia lấy đồ để chuẩn bị vào trọ trong kí túc xá. Cô bước vào nhà.
" CHoang..." bao nhiêu thứ đồ ném về phía cô. Cô nhanh nhẹn tránh hết.
TRời nhà họ Lâm bị điên hết rồi sao. Ném đồ lung tung vậy.
" Mày còn mặt mũi quay về nhà sao. Sao mày dám bẻ gãy tay con gái tao hả."
Đập vào mắt cô là cảnh ba người ngồi trong phòng. Một bà phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt đôi môi đỏ chót y như mỏ quạ đang trừng mắt nhìn về phía cô. Nữ chính đang ngồi cạnh ông lâm, vẻ mặt yếu đuối hiền từ khác xa lúc ở bệnh viện.
" Mẹ... Lâm Nguyệt không có đẩy con, là do con bất cẩn nên ngã." nữ chính lên tiếng giải thích ánh mắt nhìn về phía Liễu Liễu. Vẻ sợ sệt.
Liễu Liễu:"..." Nữ chính ngươi muốn giải oan cho bản cô nương à sao ta cảm thấy cô muốn tố cáo ta vậy hả. Nữ chính cô thật âm hiểm.
Nữ chính đại nhân cô thật sự muốn tìm chết sao? dám đẩy bản cô nương. Liễu Liễu trừng mắt nhìn
" Nhìn cái gì. Lâm Nguyệt tao cảnh cáo mày một lần nữa Ngôn Hàn là của tao tao cấm mày đụng vào. Còn nữa tao cảnh cáo mày, nếu mày nói ra chuyện này thì đừng mong sống yên." Lâm Hạ trừng mắt nhìn.
Mẹ kiếp hình như mình xuyên nhầm rồi đây tuyệt đối không phải nữ chính đại nhân.
" Sao không đúng à. Người là do tôi cứu cô dựa vào đâu mà bắt tôi nói rằng cô cứu." Liễu Liễu đứng khoanh tay dựa vào tường.
Lẽ ra cô không định tìm nam nữ chính để pha hoại nhưng đây là công lao của nữ phụ Lâm Nguyệt cô không thể để nữ chính cướp.
" Mày dám" Lâm Hạ dơ tay định tái Lâm Nguyệt.
Thân hình cô lay động nhanh chóng bắt lấy cách tay của Lâm Hạ bẻ về đằng sau, trực tiếp bẻ gẫy
Hệ Thống:[ Liễu Liễu cô có thể thương hoa tiếc ngọc được không vậy?]
Liễu Liễu: Không thể mi không thấy ta chút nữa bị đánh à
"Á.." Lâm Nguyệt ôm cánh tay mắt căm thù nhìn về Liễu Liễu
" Nhìn tôi làm gì. Xinh lắm hay sao mà nhìn. Nhìn tôi cũng làm thể làm cho tay cô khỏi được. Không bằng cô dành thời gian này để tìm người băng bó thì hơn." Nói xong cô quay người bỏ đi. Cô nhếch mép cười. Cô sợ sẽ không kìm lòng mà giết nữ chính mất.
Nữ chính đại nhân. Đây chỉ là món quà gặp mặt. Chúng ta còn rất nhiều thời gian cứ từ từ chơi. Bản cô nương rất tốt sẽ giúp hai người tăng chỉ số tình yêu. Không cần cảm ơi.
-------------
Sau khi xuất viện. Cô liền quay lại Lâm gia lấy đồ để chuẩn bị vào trọ trong kí túc xá. Cô bước vào nhà.
" CHoang..." bao nhiêu thứ đồ ném về phía cô. Cô nhanh nhẹn tránh hết.
TRời nhà họ Lâm bị điên hết rồi sao. Ném đồ lung tung vậy.
" Mày còn mặt mũi quay về nhà sao. Sao mày dám bẻ gãy tay con gái tao hả."
Đập vào mắt cô là cảnh ba người ngồi trong phòng. Một bà phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt đôi môi đỏ chót y như mỏ quạ đang trừng mắt nhìn về phía cô. Nữ chính đang ngồi cạnh ông lâm, vẻ mặt yếu đuối hiền từ khác xa lúc ở bệnh viện.
" Mẹ... Lâm Nguyệt không có đẩy con, là do con bất cẩn nên ngã." nữ chính lên tiếng giải thích ánh mắt nhìn về phía Liễu Liễu. Vẻ sợ sệt.
Liễu Liễu:"..." Nữ chính ngươi muốn giải oan cho bản cô nương à sao ta cảm thấy cô muốn tố cáo ta vậy hả. Nữ chính cô thật âm hiểm.
Danh sách chương