“Cậu...Tại sao vẫn có thể quay trở lại đây?”

Cam Phong vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Phong quay trở lại văn phòng.

Vừa rồi chính ông ta không phải đã đi khiếu nại với tổng giám đốc Mộ về việc Tần Phong đánh mình rồi sao? Quy định của công ty ghi rất rõ ràng, bất kỳ ai cố ý gây sự trong công ty đều sẽ bị đuổi việc.

“Nếu không muốn bị đánh nữa thì ông tốt nhất nên ngậm chặt cái miệng của mình lại đi.”

Tần Phong hờ hững nói.

Cam Phong nắm chặt nắm tay, cuối cùng chỉ có thể căm tức mà xoay người trở lại văn phòng của ông ta, biết làm sao được, ông ta bị Tần Phong đánh cho sợ rồi, nên không dám gây sự nữa.

“Xin chào trợ lý Trương!”

“Chào trợ lý Trương!”

Lúc này, trợ lý riêng của Mộ Uyển Quân đi vào phòng tiêu thụ, mọi người đều vui vẻ chào hỏi với cô ấy.

Cô ấy cũng gật gật đầu chào hỏi lại, sau đó đi đến chỗ ngồi của Tần Phong: “Tần Phong, tổng giám đốc bảo tôi đến hướng dẫn cho anh một thời gian!”

Mộ Uyển Quân sợ Tần Phong lại gây ra chuyện gì náo loạn nữa nên cố ý kêu trợ lý bên cạnh đến giám sát hắn, để thuận tiện hướng dẫn cho Tần Phong một số việc liên quan đến công việc đang làm luôn.

“Cảm ơn!”

Tần Phong cũng không tỏ ra từ chối.

Hắn nhìn thoáng qua thẻ tên của trợ lý, nhìn thấy tên của cô ấy là Trương Vận.

Trương Vận cũng tầm tuổi với Tần Phong, khoảng 25-26 tuổi gì đó, khuôn mặt trái xoan thanh tú kết hợp cùng màu son môi gợi cảm và bộ trang phục công sở tinh tế càng tôn lên vẻ nữ tính thanh lịch của cô ấy.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, không hề nói gì vô nghĩa mà vào thẳng vấn đề luôn: “Nhiệm vụ chính của phòng tiêu thụ là phải thúc đẩy, tiếp thị và phân phối sản phẩm ra thị trường...”

Những đồng nghiệp khác thấy Tần phong được trợ lý riêng của tổng giám đốc chỉ dẫn, thêm việc hắn đánh trưởng phòng Cam mà vẫn bình yên vô sự không bị đuổi việc thì trong lòng ai nấy cũng đều suy đoán Tần Phong chắc chắn là có quan hệ với sếp lớn.

Một số đồng nghiệp cũng đã quyết định phải làm quen và giữ mối quan hệ tốt với Tần Phong, nếu không được thì ít nhất cũng không nên đắc tội với hắn.

Nhưng cũng có một vài đồng nghiệp nhát gan muốn tránh xa Tần Phong ra, dù sao Tần Phong cũng đã đánh trưởng phòng Cam nên rất dễ bị làm khó dễ trong công việc.

Trương Vận hướng dẫn rất kỹ càng tỉ mỉ, vậy nên đến tầm giữa trưa là Tần Phong cũng đã nắm được cơ bản cách làm việc của phòng tiêu thụ rồi.

Công ty có phụ cấp cơm trưa, vậy nên vừa đến giờ nghỉ là tất cả mọi người đều đi xuống nhà ăn dưới lầu một, Trương Vận cũng đứng dậy đi theo.

Lúc Tần Phong đi đến cửa thang máy thì dừng lại, hắn do dự một lát, sau đó xoay người đi về phía văn phòng của tổng giám đốc, dự định mời Mộ Uyển Quân đi ra ngoài ăn bữa cơm.

Tần Phong làm vậy cũng không phải vì mê nhan sắc của Mộ Uyển Quân, hắn chỉ đơn giản là cảm thấy Mộ Uyển Quân rất là quan tâm đến mẹ của hắn, nếu cưới cô về nhà thì có thể yên tâm rằng mẹ sẽ được chăm sóc tốt.

Mà hắn sẽ có càng nhiều thời gian đi làm việc của mình hơn.

Nếu đã muốn theo đuổi thì phải tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn chứ nhỉ.

Bên trong văn phòng!

Mộ Uyển Quân sắc mặt lạnh lùng nhưng hốc mắt lại có chút đỏ lên.

Cô đang tranh luận gay gắt với người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt mình.

“Đủ rồi đó ba, cuộc sống của con ba đừng có nhúng tay vào nữa được không.”

Mộ Uyển Quân tức giận quát lớn.

Người đàn ông trung niên chính là ba của Mộ Uyển Quân, Mộ Chính Thuần.

Hôm nay ông ấy đến đây là để thúc giục Mộ Uyển Quân đồng ý kết hôn với đại thiếu gia của nhà họ Đinh. Thế lực của nhà họ Đinh ở Bạch hải cũng rất mạnh, chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn dưới trướng của Tần Phong mà thôi.

Đại thiếu gia của nhà họ Đinh cũng rất tài giỏi và đang được nhà họ Đinh tập trung đào tạo để trở thành người kế thừa tiếp theo, nhưng Mộ Uyển Quân lại cực kỳ chán ghét anh ta, bởi vì tất cả mọi người trong vòng thượng lưu đều biết rõ, mặc dù đại thiếu gia của nhà họ Đinh có tài nhưng lại sống rất phóng túng.

Không biết có bao nhiêu cô gái đã bị hủy hoại ở trong tay của anh ta rồi, Mộ Uyển Quân sao có thể đồng ý kết hôn với anh ta được chứ?

Mộ Chính Thuần nhíu mày, ông ta lạnh lùng nói: “Uyển quân, con cũng không còn trẻ nữa, đã đến tuổi nên kết hôn rồi, chắc con cũng biết tình cảnh hiện tại của công ty dược phẩm Hân Vượng nhà chúng ta rất khó khăn, chỉ có liên hôn với nhà họ Đinh mới có thể cứu vãn được, chẳng lẽ con không thể lấy đại cục làm trọng sao?”

“Lấy đại cục làm trọng bằng cách hy sinh hạnh phúc của con ư?”

Mộ Uyển Quân hỏi ngược lại.

Mộ Uyển Quân thấy ba im lặng không nói gì, cô khó chịu tắt đi máy tính, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Mộ Chính Thuần lúc này lại nói: “Nếu con không đồng ý cuộc hôn nhân này, chúng ta xem như cắt đứt quan hệ.”

“Ha ha!”

Mộ Uyển Quân cười lạnh một tiếng: “Ba đem cái này ra để uy hiếp con sao? Có lẽ ba nên để tay lên ngực mà tự hỏi một chút đi, quan hệ của hai ba con chúng ta có cắt đứt hay không thì cũng có khác gì nhau sao?”

Ba cô đúng là thực sự rất quan tâm đến cô nhưng thái độ của ông ấy lại vô cùng nghiêm khắc. Khi cô còn đi học, hầu như ngày nào cô cũng phải làm bạn với một đống sách vở, hoàn toàn không hề có một tí tuổi thơ nào.

Đến lúc lớn lên, ba lại yêu cầu cô học tất cả các loại kiến ​​thức liên quan đến quản lý kinh doanh và dược phẩm, cô thậm chí còn không thể ngủ quá năm tiếng đồng hồ một ngày.

Tất cả nhưng việc này cô đều có thể chấp nhận, nhưng bây giờ ông ấy lại còn muốn quản lý cả chuyện hôn nhân của cô, thậm chí vì công ty mà ép cô phải kết hôn với cái loại người như đại thiếu gia nhà họ Đinh.

Mộ Uyển Quân rất rõ ràng, một khi gả cho đại thiếu gia nhà họ Đinh thì coi như hạnh phúc cả cuộc đời cô xem như tan nát hết.

Sự nghiêm khắc của ba làm cho tình cảm của hai ba con càng ngày càng trở nên xa cách.

“Con...”

Mộ Chính Thuần nghe được những lời con gái nói, nhất thời tức giận mà giơ tay lên muốn đánh cô.

“Con đừng có mà thách thức sự kiên nhẫn của ba.”

Mộ Chính Thuần lớn tiếng nói.

“Không phải chính ba mới là người khiêu khích trước sao, đem hạnh phúc của con gái ra làm vật phẩm trao đổi lợi ích, đây là việc mà một người ba có trách nhiệm nên làm ư?”

Mộ Uyển Quân cũng lớn tiếng cãi lại.

Bên cạnh Mộ Chính Thuần còn có một người đàn ông trạc tuổi ông ấy, ông ta chính là tài xế kiêm vệ sĩ của Mộ Chính Thuần, Ngô Uy.

“Chủ tịch bớt giận, sao ngài cứ phải cùng đại tiểu thư đối chọi làm gì cơ chứ?”

Ngô Uy vội vàng ngăn giữa hai ba con.

“Chú Ngô, chú hãy tránh ra đi, cứ để cho ông ấy đánh, cho dù có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không gả vào nhà họ Đinh đâu.”

Mộ Uyển Quân nói với Ngô Uy.

“Đại tiểu thư, chủ tịch chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, cô cũng đừng cáu kỉnh mà nói thêm nữa được không.”

Ngô Uy không còn cách nào khác là phải qua lại khuyên cả hai bên.

Những lời này của Mộ Uyển Quân chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Mộ Chính Thuần càng thêm tức giận nói: “Con đừng tưởng rằng ba không dám đánh con.”

“Vèo!”

Mộ Chính Thuần một bàn tay đánh mạnh về phía Mộ Uyển Quân.

Cùng lúc đó.

Một bóng người nhanh chóng chạy đến, bàn tay cong lại thành hình móng vuốt, định bóp chặt lấy cổ của Mộ Chính Thuần.

“Thật to gan!”

Nhìn thấy có người định tấn công Mộ Chính Thuần, vệ sĩ Ngô Uy tức giận hét lớn một tiếng và lập tức tung ra một cú đấm để chặn lại.

“Rầm!”

Nhưng đối mặt với bóng người đang chạy tới, cú đấm của Ngô Uy lại dường như vô cùng yếu ớt, không những không ngăn cản được mà còn bị bắn ngược lại ra ngoài.

Bóng người đang chạy đến chính là Tần Phong.

Hắn mới vừa đi tới cửa thì đúng lúc nhìn thấy Mộ Chính Thuần giơ tay định đánh vào mặt của Mộ Uyển Quân, thế là hắn không suy nghĩ gì nhiều mà chạy vào trong.

Tần Phong sau khi đánh bay Ngô Uy xong, lại một lần nữa bóp lấy cổ của Mộ Chính Thuần rồi nhấc ông ta lên cao, hắn lạnh lùng nói: “Thật đúng là to gan lớn mật, sao ông dám đánh tổng giám đốc Mộ hả?

“Buông...ra! Cậu...Cậu là ai?”

Tốc độ của Tần Phong quá nhanh, đợi đến lúc bản thân bị nắm cổ nhấc lên cao thì Mộ Chính Thuần mới nhận ra được, ông ấy muốn kéo tay của Tần Phong ra, nhưng làm cách nào cũng không thể kéo ra được, sắc mặt bởi vì hít thở không được mà trở nên trắng bệch.

“Tôi là ai ông không cần phải biết, nhưng ông dám tấn công cô ấy thì ông phải chết.”

Giọng nói của Tần Phong tràn đầy sự tàn nhẫn.

Hắn không hề biết Mộ Chính Thuần chính là ba của Mộ Uyển Quân, còn tưởng rằng đây là kẻ thù của cô cho nên không hề nương tay.

Đang lúc hắn định bóp gãy cổ của Mộ Chính Thuần thì đầu óc Mộ Uyển Quân bắt đầu tỉnh táo lại.

Cô hoảng hốt nói: “Tần Phong, anh mau thả ông ấy ra đi, ông...Ông ấy là ba của tôi.”

“Gì?”

Nghe được lời nói của Mộ Uyển Quân, Tần Phong lập tức choáng váng. Cái gì, người hắn đang bóp cổ là ba của Mộ Uyển Quân ư?

Ngay lập tức, Tần Phong và Mộ Chính Thuần bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ và im lặng lạ thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện