Dịch: Thanh Hoan
Hắc long túm tay phượng hoàng đẩy ra xa khỏi mình, gằn từng chữ: “Giờ cô có hình người rồi, không thể như thế nữa.”
“Vì sao?”
“Không phải ta để Huyền Vũ dạy cô lễ nghi luân thường rồi à? Lão không nói cho cô à?” Hắc long giật áo choàng từ trên giá xuống, lộ vòm ngực rắn chắc, ngón tay phượng hoàng khẽ nhúc nhích, thân thể đã phản ứng trước cả đầu óc nhào về phía hắc long như hổ đói vồ mồi.
Hắc long dường như đã đoán trước được từ lâu, một tay bắt lấy cổ tay nàng, lại đẩy nàng ra xa lần nữa.
“Không phải lão không dạy!” Phượng hoàng tức dậm chân: “Là ta không đi học, lúc nào lão cũng cáu giận với ta, sao không phải là anh dạy ta?”
“Không có thời gian.” Hắc long xốc lại áo bào, đi ra khỏi cửa. Phượng hoàng đuổi theo sau líu lo không ngừng, rốt cuộc hắc long không kiên nhẫn, dừng chân dưới hiên quay đầu lại nhìn nàng.
“Cô muốn ta dạy cô thật à?”
Phượng hoàng gật đầu như gà con mổ thóc, hắc lon đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy nàng, trầm giọng nói một câu làm tim phượng hoàng nảy lên một cái: “Cô biết cái này gọi là gì không?”
Phượng hoàng cau mày suy nghĩ rất lâu, đột nhiên bảo: “Cái này gọi là sàm sỡ.” Tay nàng lần sờ lên vòm ngực của hắc long: “Oa, con rồng ngốc, tim anh đập nhanh thế!”
Hắc long lập tức kéo tay nàng ra, nhìn trái rồi nhìn phải mới nhỏ giọng trách cứ: “Nếu đã biết đấy gọi là sàm sỡ thì không được sờ loạn chứ!”
“Thế nhưng ông nội Huyền vũ bảo sàm sỡ chỉ xảy ra khi nam tử đụng chạm vào nữ tử nha, ta sờ anh cũng là sàm sỡ à?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắc long xẹt qua một chút mất tự nhiên, hắn thả phượng hoàng ra nói khẽ: “Tất nhiên là thế rồi. Cho nên về sau không được làm xằng làm bậy như thế nữa.”
Phượng hoàng gật đầu, cái hiểu cái không, hắc long tiếp tục đi về phía trước, nàng vẫn muốn đi theo nhưng cánh tay đã bị người ôm lấy.
Cụ ông Huyền Vũ có dáng người thấp bé lúc này đang cầm quải trượng ôm lấy cánh tay của phượng hoàng: “Bảo cô chép chữ, cô lại trốn chỗ này! Hôm nay lão phu phải trị cô cho ra ngô ra khoai! Đi theo ta.”
Hắc long quay đầu nhìn thấy cảnh này, cười khẽ: “Tới thật đúng lúc, phải phạt nàng cho ra trò đấy!”
Phượng hoàng nhìn bóng lưng hắc long càng lúc càng xa, kinh hãi kêu lên: “Con rồng ngốc cứu mạng, ông nội Huyền Vũ sàm sỡ ta!”
Vừa dứt lời, tỳ nữ xung quanh và Huyền Vũ suýt thì ngã quỵ.
Cụ ông Huyền Vũ phẫn nộ quay đầu lại, vết sẹo nơi mắt trái hình như còn giúp vẻ phẫn nộ của lão tăng thêm một ít: “Từ này không phải dùng như thế! Xòe lòng bàn tay ra đây!”
Phượng hoàng mếu máo xòe lòng bàn tay ra, cụ ông Huyền Vũ lập tức dùng quải trượng hung hăng đập. Lòng bàn tay nõn nà của nàng lập tức đỏ lựng lên. Phượng hoàng bị đau giãy dụa, Huyền Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây chính là quy củ của ta, đã theo ta học ăn học nói thì phải nghe lời ta! (Đã vào lớp của ta thì phải chơi theo format của ta =)))
Phượng hoàng học chữ đọc sách trong thư phòng của Huyền Vũ, cóc tinh và chó yêu đi theo bồi đọc, thỉnh thoảng cũng bị cụ ông Huyền Vũ tạm dừng ra sức đánh.
“Giờ ta kiểm tra các cô cậu đã, câu “bất ngạo tài dĩ kiêu nhân, bất dĩ sủng nhi tác uy”* nghĩa là gì?” Cụ ông Huyền Vũ cầm quải trượng đưa lưng về phía bọn họ đặt câu hỏi.
*Đại ý là “không ỷ có tài mà kiêu ngạo, không ỷ được sủng ái mà ra oai”
Phượng hoàng cầm một cái bút lông ngồi dưới đất, trước mặt là một cái bàn thấp, mặt như có thâm thù đại hận. Bên cạnh là cóc tinh và chó yêu cũng bị áp bách ngồi bên cạnh, mặt mũi đau khổ. Câu hỏi mà Huyền Vũ đặt kia phượng hoàng nghe cũng không hiểu, đành tranh thủ thời gian nháy mắt với Đại Hoàng và Tiểu Lục.
Đúng lúc Huyền Vũ quay đầu, thấy ba đứa châu đầu nghe tai, lập tức vung quải trượng hành hung một trận.
“Ý của câu này là “không thể vì mình có tài mà kiêu ngạo, cũng thể vì…” Giọng nói của cụ ông Huyền Vũ tự nhiên trầm xuống, nhìn phượng hoàng rất chăm chú: “Càng không thể vì được sủng ái mà làm mưa làm gió.”
Chó yêu và cóc tinh đều hiểu, đồng loạt gật đầu, duy chỉ có phượng hoàng là chẳng hiểu mô tê gì, nàng gãi đầu hỏi: “Làm mưa làm gió nghĩa là sao?”
Huyền Vũ sắp bị nàng chọc giận đến ngất xỉu, giận dữ mắng mấy câu ngu dốt, cóc tinh sợ phượng hoàng lại bị đánh, vội vàng nói: “Để ta lấy một ví dụ cho phượng hoàng tỷ tỷ nhé. Tỉ như hiện giờ tỷ tỷ được đế tôn sủng ái và che chở, nên mỗi ngày tỷ tỷ đều chạy theo rắn tinh đi nhổ lông của khổng tước yêu làm quạt, đấy chính là làm mưa làm gió! Tỷ tỷ đọc sách cổ thấy câu: “Nước ấm nấu ếch xanh” cũng định bắt ta thử, đấy cũng là làm mưa làm gió đó!”
Chó yêu phụ họa gật đầu: “Bởi vì Tiểu Lục là cóc, vẫn còn, vẫn còn! Lần trước tỷ tỷ thừa dịp ông nội Huyền Vũ ngủ còn định lấy mai rùa của ông nội ra xem bói… ô ô ô.”
Chó yêu còn chưa nói xong đã bị cóc tinh nhảy dựng lên đá văng ra, cóc tinh hung dữ trầm giọng nói: “Cái này thì đừng nói!” Sau đó nó nhìn về phía cụ ông Huyền Vũ với vẻ mặt nịnh nọt: “Giải thích như vậy đúng chưa ạ?”
Nhìn vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ của phượng hoàng, Huyền Vũ đau đầu quay lưng lại: “Mặc dù là nói bậy nói bạ, nhưng không phải không có lý, tạm thời cứ hiểu như vậy đi.”
Phượng hoàng trịnh trọng nói: “Thì ra cái này gọi là làm mưa làm gió, ta còn tưởng như thế gọi là bắt nạt các ngươi cơ. Yên tâm đi Đại Hoàng Tiểu Lục, về sau ta nhất định sẽ kiềm chế.”
Cóc tinh vui vẻ hô to: “Tỷ tỷ vạn tuế!”, nhưng trong lúc nhảy nhót đầu lại đập vào bàn thấp trước mặt phượng hoàng, ngã xuống đất mồm há lè lưỡi ngất rồi. Cụ ông Huyền Vũ chỉ quải trượng vào cóc tinh, thuận mồm răn dạy: “Biết cái này gọi là gì không, gọi là “vui quá hóa buồn” đấy.”
Phượng hoàng cùng chó yêu đều không nhịn được cười, mà cụ ông Huyền Vũ cũng cười, thật hiếm có. Sau đó lại tranh thủ thời gian nghiêm mặt lại che giấu cảm xúc.
Hắc long đứng ngoài cửa sổ trông thấy cảnh ấy, mỉm cười.
Thì ra trên thế gian này thật sự có một nơi có thể làm hắn vừa nhìn thấy đã thả lỏng, dù phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó giải quyết nữa thì giờ khắc này, tâm trạng của hắn cũng như bầu trời sau cơn mưa, ngay cả mây đen cũng như được dát một tầng vàng kim lấp lánh.
Ban đêm khi phượng hoàng đi từ chỗ Huyền Vũ về, Huyền Vũ vẫn không quên đưa cho nàng một hộp cao tiêu sưng giảm đau.
Cóc tinh chậc chậc cảm khái: “Người ta cứ nghĩ ông nội Huyền Vũ bình thường nóng tính như thế, chứ thực ra là một người mặt lạnh như thiện tâm. Chỉ sợ bình thường lúc đánh tỷ tỷ, ông cụ cũng đau lòng lắm ấy.”
Phượng hoàng cảm động đến muốn gào khóc, nàng còn tưởng Huyền Vũ luôn luôn không thích nàng, nhất là sau khi xảy ra chuyện Lôi Thần kia.
Lần trước khi Lôi Thần bị giết, không biết thiên đình tính thế nào, ba mươi sáu vị thần tướng của Lôi Bộ hốt hoảng chạy về xong thì từ phía thiên đình không còn tin tức gì truyền lại nữa.
Bên dưới cái mặt ngoài quá mức bình tĩnh luôn là mưa to gió lớn sắp ập tới.
Từ sau khi bá hạ được giải trừ phong ấn, cả ngày đều tản bộ quay hải vực, phượng hoàng cũng giữ đúng lời hứa, cứ mấy ngày lại đưa một đám cá béo ngon lạnh tới. Bá hạ thỉnh thoảng cũng cùng bơi với bầy cá, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngắm mặt trời, ngày tháng trôi qua thật là hai chữ “Tự tại” viết hoa.
Có điều, khi hắc long hỏi nó thủy quan đi đâu rồi, nó lại không trả lời được. Thậm chí nó cũng không biết mình có phải đã ăn luôn thủy quan kia rồi không. Dù sao lúc ở hang động dưới đáy biển kia, hắn cứ há mồm hút một cái là đã có một bầy cá lớn tràn vào, biết đâu trong đó có lẫn cả thủy quan thì sao? Mặc dù phượng hoàng ngày nào cũng sống rất vô ưu vô lo, nhưng nhìn hai đầu lông mày của hắc long thỉnh thoảng lại nhíu chặt lại kia, nàng cũng có thể cảm thấy được chút ưu sầu.
Chuyện sát thần kia, chắc chắn là rất khó giải quyết, phải không?
Ngày hôm đó, phượng hoàng đang đọc sách trong tẩm điện của hắc long, không biết là tiểu thuyết trên trần gian mà cóc tinh vơ vét từ đâu tới, lần đầu tiên phượng hoàng mới hiểu được sơ sơ về chữ “tình” này.
Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, dường như có đồ vật gì thả nhẹ bước chân đi tới. Nghe tiếng động ấy không giống là hắc long: “Phượng hoàng cất giọng: “Đại Hoàng, Tiểu Lục, là hai mi à?”
Bên ngoài không có người đáp lại, chỉ còn gió đêm thổi cho rèm cửa hơi đong đưa.
Phượng hoàng lặng lẽ xuống giường, cũng thả nhẹ bước chân nín thở tới gần cửa. Còn chưa đợi nàng đẩy rèm ra nhìn xem ai muốn giở trò, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng dáng màu nâu. Một con chồn cao bằng nửa người đứng thẳng trước mặt nàng, một cặp mắt dài nhỏ đang chớp lên thứ ánh sáng rất âm hiểm. Nụ cười quỷ dị này của con chồn làm phượng hoàng thấy da đầu căng chặt.
Nàng nhớ đến lời hắc long từng nói, đám chồn kia sẽ đến báo thù.
Tất nhiên nàng không sợ, thậm chí còn thấy hơi phẫn nộ. Lúc trước con chồn kia suýt nữa đã ăn thịt nàng rồi. Thù này nàng còn chưa đi tìm bọn nó báo thì thôi, thế mà bọn nó còn dám tìm đến tận cửa!
Phượng hoàng nhất thời vân vê hai ngón tay, ngọn lửa bùng lên trên đầu ngón tay, chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng không sợ, ngược lại chồn kia lại thấy sợ choáng váng.
“Con chồn đáng chết, hôm nay ta phải nướng chín các ngươi treo trên thành Sắt Vi!” Ngọn lửa trong tay nàng đột nhiên bay tới, chồn không tránh kịp bị đốt trúng cái đuôi, kêu rên thảm thiết.
Nó không ngờ phượng hoàng có hình người xong lại lợi hại như vậy, vội vàng xoay người, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Phượng hoàng đuổi theo không bỏ, ngọn lửa trong tay liên tục bắn về phía đám chồn đang chạy phía trước.
Nhưng nàng không để ý tới là những quả cầu lửa to to nhỏ nhỏ kia cũng đang chậm rãi rơi xuống, rơi vào nóc thiên điện, xà nhà bằng gỗ và các bụi cây trong sân, đám cháy nhanh chóng bùng lên, lan rộng.
Nàng vừa có hình người, linh lực còn chưa dùng thành thạo, ngay cả lửa phượng bình thường cũng chưa khống chế được.
Hắc long đang bàn chuyện ở chủ điện, đột nhiên nghe thấy có người bên ngoài hô to: “Hỏng rồi!” Mấy tiểu yêu tinh thủ vệ chạy từ ngoài vào, mặt còn đang xám xịt: “Đế tôn, ngoài kia cháy rồi!”
Tim hắc long đột nhiên như bị ai siết lại, hắn nhổm người dậy, bản thân hắn cũng không phát hiện vẻ sốt ruột trong giọng nói của mình: “Nói cho tử tế nào, cháy ở đâu?”
“Là thiên điện mà phượng hoàng tỷ tỷ đang ở! Thế lửa quá lớn, mấy cái guồng nước được đưa lại đây rồi như vẫn không dập được.”
Hắc long vội khép sổ gấp lại, nhanh chóng đi xuống lao ra ngoài, vừa ra lệnh cho đám người đi cứu hỏa, vừa chạy về phía đám cháy.
Xà tinh, hoa yêu bố trí người mang xe quỷ đi đón bá hạ ở hải vực, nhưng người còn lại theo hắc long đi ra ngoài.
Bọn họ vừa chạy đến thiên điện, đã thấy phượng hoàng đang dùng cả tay lẫn chân bò lên nóc phòng, phía trước còn có một con chồn sắp bị khói hun cho không mở được mắt.
“Ha ha! Ai bảo mi chạy! Giờ không chạy được rồi chứ gì? Khụ khụ!” Phượng hoàng cũng bị khói hun đến váng đầu, đúng lúc nàng đang ho thì chân trượt, lăn lông lốc từ trên nóc nhào xuống.
Cmn! Từ lúc biến thành người, ngay cả nóc nhà cũng bò không nổi. Hôm nay đã khác hôm xưa, tay chân của người sao có thể sánh được với móng vuốt của gà chứ?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên bầu trời đột nhiên có một trận mưa lớn rơi xuống. Hạt mưa to kinh người, có một viên nện vào mắt phượng hoàng, lập tức mắt nàng hoa lên, không nhìn thấy cái gì nữa.
Đợi đến lúc nàng bình tĩnh lại, thì cả người đã cuộn thành một vòng nằm trong ngực hắc long.
Hắc long lơ lửng giữa không trung, áo choàng màu tím gặp nước mưa dần chuyển sang màu đen, hạt mưa lăn từ hai đầu lông mày đen nhánh của hắn xuống, uốn lượn theo gò má tuấn mỹ rơi xuống dưới. Phượng hoàng ngơ ngẩn ngẩng đầu, vừa lúc chạm đến ánh mắt hắn đang nhìn xuống. Ánh mắt của hắn vẫn luôn lạnh lẽo mà đạm mạc, nhưng hiện giờ, trong vẻ đạm mạc ấy lại lộ ra sát khí khủng khiếp.
Nàng không rét mà run, lập tức chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Bá hạ nằm trên tấm ván, lúc này mới được hơn mười tiểu yêu tinh đẩy tới rất là thong dong, nó lau lau khóe môi: “Cũng may đủ nước, lúc chạy đến đây ta còn sợ không đủ, trên đường đều nhịn không dám há mồm một tí nào!”
Hắc long túm tay phượng hoàng đẩy ra xa khỏi mình, gằn từng chữ: “Giờ cô có hình người rồi, không thể như thế nữa.”
“Vì sao?”
“Không phải ta để Huyền Vũ dạy cô lễ nghi luân thường rồi à? Lão không nói cho cô à?” Hắc long giật áo choàng từ trên giá xuống, lộ vòm ngực rắn chắc, ngón tay phượng hoàng khẽ nhúc nhích, thân thể đã phản ứng trước cả đầu óc nhào về phía hắc long như hổ đói vồ mồi.
Hắc long dường như đã đoán trước được từ lâu, một tay bắt lấy cổ tay nàng, lại đẩy nàng ra xa lần nữa.
“Không phải lão không dạy!” Phượng hoàng tức dậm chân: “Là ta không đi học, lúc nào lão cũng cáu giận với ta, sao không phải là anh dạy ta?”
“Không có thời gian.” Hắc long xốc lại áo bào, đi ra khỏi cửa. Phượng hoàng đuổi theo sau líu lo không ngừng, rốt cuộc hắc long không kiên nhẫn, dừng chân dưới hiên quay đầu lại nhìn nàng.
“Cô muốn ta dạy cô thật à?”
Phượng hoàng gật đầu như gà con mổ thóc, hắc lon đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy nàng, trầm giọng nói một câu làm tim phượng hoàng nảy lên một cái: “Cô biết cái này gọi là gì không?”
Phượng hoàng cau mày suy nghĩ rất lâu, đột nhiên bảo: “Cái này gọi là sàm sỡ.” Tay nàng lần sờ lên vòm ngực của hắc long: “Oa, con rồng ngốc, tim anh đập nhanh thế!”
Hắc long lập tức kéo tay nàng ra, nhìn trái rồi nhìn phải mới nhỏ giọng trách cứ: “Nếu đã biết đấy gọi là sàm sỡ thì không được sờ loạn chứ!”
“Thế nhưng ông nội Huyền vũ bảo sàm sỡ chỉ xảy ra khi nam tử đụng chạm vào nữ tử nha, ta sờ anh cũng là sàm sỡ à?”
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắc long xẹt qua một chút mất tự nhiên, hắn thả phượng hoàng ra nói khẽ: “Tất nhiên là thế rồi. Cho nên về sau không được làm xằng làm bậy như thế nữa.”
Phượng hoàng gật đầu, cái hiểu cái không, hắc long tiếp tục đi về phía trước, nàng vẫn muốn đi theo nhưng cánh tay đã bị người ôm lấy.
Cụ ông Huyền Vũ có dáng người thấp bé lúc này đang cầm quải trượng ôm lấy cánh tay của phượng hoàng: “Bảo cô chép chữ, cô lại trốn chỗ này! Hôm nay lão phu phải trị cô cho ra ngô ra khoai! Đi theo ta.”
Hắc long quay đầu nhìn thấy cảnh này, cười khẽ: “Tới thật đúng lúc, phải phạt nàng cho ra trò đấy!”
Phượng hoàng nhìn bóng lưng hắc long càng lúc càng xa, kinh hãi kêu lên: “Con rồng ngốc cứu mạng, ông nội Huyền Vũ sàm sỡ ta!”
Vừa dứt lời, tỳ nữ xung quanh và Huyền Vũ suýt thì ngã quỵ.
Cụ ông Huyền Vũ phẫn nộ quay đầu lại, vết sẹo nơi mắt trái hình như còn giúp vẻ phẫn nộ của lão tăng thêm một ít: “Từ này không phải dùng như thế! Xòe lòng bàn tay ra đây!”
Phượng hoàng mếu máo xòe lòng bàn tay ra, cụ ông Huyền Vũ lập tức dùng quải trượng hung hăng đập. Lòng bàn tay nõn nà của nàng lập tức đỏ lựng lên. Phượng hoàng bị đau giãy dụa, Huyền Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Đây chính là quy củ của ta, đã theo ta học ăn học nói thì phải nghe lời ta! (Đã vào lớp của ta thì phải chơi theo format của ta =)))
Phượng hoàng học chữ đọc sách trong thư phòng của Huyền Vũ, cóc tinh và chó yêu đi theo bồi đọc, thỉnh thoảng cũng bị cụ ông Huyền Vũ tạm dừng ra sức đánh.
“Giờ ta kiểm tra các cô cậu đã, câu “bất ngạo tài dĩ kiêu nhân, bất dĩ sủng nhi tác uy”* nghĩa là gì?” Cụ ông Huyền Vũ cầm quải trượng đưa lưng về phía bọn họ đặt câu hỏi.
*Đại ý là “không ỷ có tài mà kiêu ngạo, không ỷ được sủng ái mà ra oai”
Phượng hoàng cầm một cái bút lông ngồi dưới đất, trước mặt là một cái bàn thấp, mặt như có thâm thù đại hận. Bên cạnh là cóc tinh và chó yêu cũng bị áp bách ngồi bên cạnh, mặt mũi đau khổ. Câu hỏi mà Huyền Vũ đặt kia phượng hoàng nghe cũng không hiểu, đành tranh thủ thời gian nháy mắt với Đại Hoàng và Tiểu Lục.
Đúng lúc Huyền Vũ quay đầu, thấy ba đứa châu đầu nghe tai, lập tức vung quải trượng hành hung một trận.
“Ý của câu này là “không thể vì mình có tài mà kiêu ngạo, cũng thể vì…” Giọng nói của cụ ông Huyền Vũ tự nhiên trầm xuống, nhìn phượng hoàng rất chăm chú: “Càng không thể vì được sủng ái mà làm mưa làm gió.”
Chó yêu và cóc tinh đều hiểu, đồng loạt gật đầu, duy chỉ có phượng hoàng là chẳng hiểu mô tê gì, nàng gãi đầu hỏi: “Làm mưa làm gió nghĩa là sao?”
Huyền Vũ sắp bị nàng chọc giận đến ngất xỉu, giận dữ mắng mấy câu ngu dốt, cóc tinh sợ phượng hoàng lại bị đánh, vội vàng nói: “Để ta lấy một ví dụ cho phượng hoàng tỷ tỷ nhé. Tỉ như hiện giờ tỷ tỷ được đế tôn sủng ái và che chở, nên mỗi ngày tỷ tỷ đều chạy theo rắn tinh đi nhổ lông của khổng tước yêu làm quạt, đấy chính là làm mưa làm gió! Tỷ tỷ đọc sách cổ thấy câu: “Nước ấm nấu ếch xanh” cũng định bắt ta thử, đấy cũng là làm mưa làm gió đó!”
Chó yêu phụ họa gật đầu: “Bởi vì Tiểu Lục là cóc, vẫn còn, vẫn còn! Lần trước tỷ tỷ thừa dịp ông nội Huyền Vũ ngủ còn định lấy mai rùa của ông nội ra xem bói… ô ô ô.”
Chó yêu còn chưa nói xong đã bị cóc tinh nhảy dựng lên đá văng ra, cóc tinh hung dữ trầm giọng nói: “Cái này thì đừng nói!” Sau đó nó nhìn về phía cụ ông Huyền Vũ với vẻ mặt nịnh nọt: “Giải thích như vậy đúng chưa ạ?”
Nhìn vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ của phượng hoàng, Huyền Vũ đau đầu quay lưng lại: “Mặc dù là nói bậy nói bạ, nhưng không phải không có lý, tạm thời cứ hiểu như vậy đi.”
Phượng hoàng trịnh trọng nói: “Thì ra cái này gọi là làm mưa làm gió, ta còn tưởng như thế gọi là bắt nạt các ngươi cơ. Yên tâm đi Đại Hoàng Tiểu Lục, về sau ta nhất định sẽ kiềm chế.”
Cóc tinh vui vẻ hô to: “Tỷ tỷ vạn tuế!”, nhưng trong lúc nhảy nhót đầu lại đập vào bàn thấp trước mặt phượng hoàng, ngã xuống đất mồm há lè lưỡi ngất rồi. Cụ ông Huyền Vũ chỉ quải trượng vào cóc tinh, thuận mồm răn dạy: “Biết cái này gọi là gì không, gọi là “vui quá hóa buồn” đấy.”
Phượng hoàng cùng chó yêu đều không nhịn được cười, mà cụ ông Huyền Vũ cũng cười, thật hiếm có. Sau đó lại tranh thủ thời gian nghiêm mặt lại che giấu cảm xúc.
Hắc long đứng ngoài cửa sổ trông thấy cảnh ấy, mỉm cười.
Thì ra trên thế gian này thật sự có một nơi có thể làm hắn vừa nhìn thấy đã thả lỏng, dù phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó giải quyết nữa thì giờ khắc này, tâm trạng của hắn cũng như bầu trời sau cơn mưa, ngay cả mây đen cũng như được dát một tầng vàng kim lấp lánh.
Ban đêm khi phượng hoàng đi từ chỗ Huyền Vũ về, Huyền Vũ vẫn không quên đưa cho nàng một hộp cao tiêu sưng giảm đau.
Cóc tinh chậc chậc cảm khái: “Người ta cứ nghĩ ông nội Huyền Vũ bình thường nóng tính như thế, chứ thực ra là một người mặt lạnh như thiện tâm. Chỉ sợ bình thường lúc đánh tỷ tỷ, ông cụ cũng đau lòng lắm ấy.”
Phượng hoàng cảm động đến muốn gào khóc, nàng còn tưởng Huyền Vũ luôn luôn không thích nàng, nhất là sau khi xảy ra chuyện Lôi Thần kia.
Lần trước khi Lôi Thần bị giết, không biết thiên đình tính thế nào, ba mươi sáu vị thần tướng của Lôi Bộ hốt hoảng chạy về xong thì từ phía thiên đình không còn tin tức gì truyền lại nữa.
Bên dưới cái mặt ngoài quá mức bình tĩnh luôn là mưa to gió lớn sắp ập tới.
Từ sau khi bá hạ được giải trừ phong ấn, cả ngày đều tản bộ quay hải vực, phượng hoàng cũng giữ đúng lời hứa, cứ mấy ngày lại đưa một đám cá béo ngon lạnh tới. Bá hạ thỉnh thoảng cũng cùng bơi với bầy cá, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngắm mặt trời, ngày tháng trôi qua thật là hai chữ “Tự tại” viết hoa.
Có điều, khi hắc long hỏi nó thủy quan đi đâu rồi, nó lại không trả lời được. Thậm chí nó cũng không biết mình có phải đã ăn luôn thủy quan kia rồi không. Dù sao lúc ở hang động dưới đáy biển kia, hắn cứ há mồm hút một cái là đã có một bầy cá lớn tràn vào, biết đâu trong đó có lẫn cả thủy quan thì sao? Mặc dù phượng hoàng ngày nào cũng sống rất vô ưu vô lo, nhưng nhìn hai đầu lông mày của hắc long thỉnh thoảng lại nhíu chặt lại kia, nàng cũng có thể cảm thấy được chút ưu sầu.
Chuyện sát thần kia, chắc chắn là rất khó giải quyết, phải không?
Ngày hôm đó, phượng hoàng đang đọc sách trong tẩm điện của hắc long, không biết là tiểu thuyết trên trần gian mà cóc tinh vơ vét từ đâu tới, lần đầu tiên phượng hoàng mới hiểu được sơ sơ về chữ “tình” này.
Đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, dường như có đồ vật gì thả nhẹ bước chân đi tới. Nghe tiếng động ấy không giống là hắc long: “Phượng hoàng cất giọng: “Đại Hoàng, Tiểu Lục, là hai mi à?”
Bên ngoài không có người đáp lại, chỉ còn gió đêm thổi cho rèm cửa hơi đong đưa.
Phượng hoàng lặng lẽ xuống giường, cũng thả nhẹ bước chân nín thở tới gần cửa. Còn chưa đợi nàng đẩy rèm ra nhìn xem ai muốn giở trò, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng dáng màu nâu. Một con chồn cao bằng nửa người đứng thẳng trước mặt nàng, một cặp mắt dài nhỏ đang chớp lên thứ ánh sáng rất âm hiểm. Nụ cười quỷ dị này của con chồn làm phượng hoàng thấy da đầu căng chặt.
Nàng nhớ đến lời hắc long từng nói, đám chồn kia sẽ đến báo thù.
Tất nhiên nàng không sợ, thậm chí còn thấy hơi phẫn nộ. Lúc trước con chồn kia suýt nữa đã ăn thịt nàng rồi. Thù này nàng còn chưa đi tìm bọn nó báo thì thôi, thế mà bọn nó còn dám tìm đến tận cửa!
Phượng hoàng nhất thời vân vê hai ngón tay, ngọn lửa bùng lên trên đầu ngón tay, chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng không sợ, ngược lại chồn kia lại thấy sợ choáng váng.
“Con chồn đáng chết, hôm nay ta phải nướng chín các ngươi treo trên thành Sắt Vi!” Ngọn lửa trong tay nàng đột nhiên bay tới, chồn không tránh kịp bị đốt trúng cái đuôi, kêu rên thảm thiết.
Nó không ngờ phượng hoàng có hình người xong lại lợi hại như vậy, vội vàng xoay người, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Phượng hoàng đuổi theo không bỏ, ngọn lửa trong tay liên tục bắn về phía đám chồn đang chạy phía trước.
Nhưng nàng không để ý tới là những quả cầu lửa to to nhỏ nhỏ kia cũng đang chậm rãi rơi xuống, rơi vào nóc thiên điện, xà nhà bằng gỗ và các bụi cây trong sân, đám cháy nhanh chóng bùng lên, lan rộng.
Nàng vừa có hình người, linh lực còn chưa dùng thành thạo, ngay cả lửa phượng bình thường cũng chưa khống chế được.
Hắc long đang bàn chuyện ở chủ điện, đột nhiên nghe thấy có người bên ngoài hô to: “Hỏng rồi!” Mấy tiểu yêu tinh thủ vệ chạy từ ngoài vào, mặt còn đang xám xịt: “Đế tôn, ngoài kia cháy rồi!”
Tim hắc long đột nhiên như bị ai siết lại, hắn nhổm người dậy, bản thân hắn cũng không phát hiện vẻ sốt ruột trong giọng nói của mình: “Nói cho tử tế nào, cháy ở đâu?”
“Là thiên điện mà phượng hoàng tỷ tỷ đang ở! Thế lửa quá lớn, mấy cái guồng nước được đưa lại đây rồi như vẫn không dập được.”
Hắc long vội khép sổ gấp lại, nhanh chóng đi xuống lao ra ngoài, vừa ra lệnh cho đám người đi cứu hỏa, vừa chạy về phía đám cháy.
Xà tinh, hoa yêu bố trí người mang xe quỷ đi đón bá hạ ở hải vực, nhưng người còn lại theo hắc long đi ra ngoài.
Bọn họ vừa chạy đến thiên điện, đã thấy phượng hoàng đang dùng cả tay lẫn chân bò lên nóc phòng, phía trước còn có một con chồn sắp bị khói hun cho không mở được mắt.
“Ha ha! Ai bảo mi chạy! Giờ không chạy được rồi chứ gì? Khụ khụ!” Phượng hoàng cũng bị khói hun đến váng đầu, đúng lúc nàng đang ho thì chân trượt, lăn lông lốc từ trên nóc nhào xuống.
Cmn! Từ lúc biến thành người, ngay cả nóc nhà cũng bò không nổi. Hôm nay đã khác hôm xưa, tay chân của người sao có thể sánh được với móng vuốt của gà chứ?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trên bầu trời đột nhiên có một trận mưa lớn rơi xuống. Hạt mưa to kinh người, có một viên nện vào mắt phượng hoàng, lập tức mắt nàng hoa lên, không nhìn thấy cái gì nữa.
Đợi đến lúc nàng bình tĩnh lại, thì cả người đã cuộn thành một vòng nằm trong ngực hắc long.
Hắc long lơ lửng giữa không trung, áo choàng màu tím gặp nước mưa dần chuyển sang màu đen, hạt mưa lăn từ hai đầu lông mày đen nhánh của hắn xuống, uốn lượn theo gò má tuấn mỹ rơi xuống dưới. Phượng hoàng ngơ ngẩn ngẩng đầu, vừa lúc chạm đến ánh mắt hắn đang nhìn xuống. Ánh mắt của hắn vẫn luôn lạnh lẽo mà đạm mạc, nhưng hiện giờ, trong vẻ đạm mạc ấy lại lộ ra sát khí khủng khiếp.
Nàng không rét mà run, lập tức chột dạ dời mắt đi chỗ khác.
Bá hạ nằm trên tấm ván, lúc này mới được hơn mười tiểu yêu tinh đẩy tới rất là thong dong, nó lau lau khóe môi: “Cũng may đủ nước, lúc chạy đến đây ta còn sợ không đủ, trên đường đều nhịn không dám há mồm một tí nào!”
Danh sách chương