Dịch: Thanh Hoan
Cả đám vội vàng lấy Tị Thủy Châu ra, lặn xuống đáy nước. Trong nước, ngay cả sinh vật phù du cũng không có. Hắc long dẫn đầu, mấy người còn lại rón rén đi theo phía sau hắn, đội hình cứ đi như vậy một lúc thì hắc long đột ngột dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn phía sau, trầm giọng hỏi: “Phượng hoàng đâu?”
Hoa yêu nhìn về phía cóc tinh, cóc tinh nhìn về phía chó yêu, hô to một tiếng: “Ối giời ơi, Đại Hoàng cũng biến mất rồi!”
Phượng Hoàng và chó yêu bị lạc khỏi bọn hắc long từ lúc nào kia, đang đứng nhìn những vảy lân đang lấp ló nơi đáy nước. Những vảy lân này vẫn lấp lánh bảy màu, nhưng bị những tầng bùn biển dày bao phủ, chỉ có thể thấy mơ hồ một đôi phần.
“Tỷ tỷ…” Chó yêu theo sát phượng hoàng: “Tỷ có cảm thấy như kiểu chúng ta đang bị kẻ nào nhìn chằm chằm phía sau lưng không, thật đáng sợ.”
“Đại hoàng!” Phượng hoàng hất mấy mảnh rong trôi tới trước mặt: “Mi dù gì cũng là một trong số các tùy tùng của gà bá vương đệ nhất Man Hoang, cứng rắn lên tí được không? Mi mà cứ thế này, người ngoài nghe thấy sẽ mất mặt lắm. Mi đi đường cho tử tế vào, đừng túm cánh ta nữa!”
Nàng vừa dứt lời, giọng nói đầy run rẩy của chó yêu vang lên phía sau lưng.
“Tỷ tỷ à, ta có túm cánh tỷ đâu?”
Phượng hoàng vội vàng quay đầu lại nhìn, kẻ đang túm lấy mình đâu có phải chó yêu, mà rõ ràng là một cái móng vuốt màu xanh trắng. Nàng lập tức sợ đến dựng hết cả lông lên: “Đây là cái quái quỷ gì vậy?”
Nàng nhảy chồm chồm lên muốn văng thứ này ra, nhưng mặc cho nàng giày vò thế nào, móng vuốt này vẫn túm chặt lấy cánh nàng không nhúc nhích.
Lúc này, nàng mới phát hiện hắc long và hoa yêu không thấy đâu, một tràng cười lanh lảnh quỷ dị truyền vào trong tai nàng: “Hì hì… hì hì…”
Cái móng vuốt màu xanh trắng trên cánh của phượng hoàng tự động di chuyển, chậm rãi lần đến trên lưng của nàng.
Nàng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Phượng hoàng vội nhẩm một đoạn thần chú mà nàng đã quên gần hết, nhẩm liên tục ba lần đều không có hiệu quả. May mắn khi nhẩm đến lần thứ tư thì trên người nàng lóe ra một luồng sáng cực mạnh, bắn cho cái móng vuốt xanh trắng kia bay víu ra ngoài, hóa thành một ngôi sao phía chân trời xa xa.
Chó yêu ở một bên vội vàng chạy lại nịnh hót: “Vừa rồi tỷ tỷ xài pháp thuật lợi hại quá!”
Phượng hoàng cũng lấy làm lạ, về lý thuyết, kim thân của nàng đã bị hủy, linh lực bị áp chế không thể phóng ra lấy một phần, bây giờ niệm thần chú lại bắt đầu có hiệu quả. Quả thật, điều này làm trong lòng nàng dâng lên một nỗi xúc động mang tên khổ tận cam lai, lệ rơi đầy mặt.
Ngay khi lòng nàng còn đang bùi ngùi không thôi, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân quen thuộc.
Hắc long thu kiếm vào lòng bàn tay, vội vàng chạy tới, cóc tinh nhảy chồm chồm nhào tới ôm chặt lấy cặp vuốt của phượng hoàng: “Tỷ tỷ! Cũng may đế tôn đến kịp thời, nếu không thì Tiểu Lục biết sống làm sao?”
“Lo vớ lo vẩn làm gì?” Phượng hoàng giương cánh vỗ vỗ đầu cóc tinh: “Năm xưa, tốt xấu gì ta cũng là một tiểu thần có linh lực mạnh mẽ, đối phó mấy loại yêu quái nhỏ này còn không phải một cái phẩy tay à?”
“Ừ! Đúng là lợi hại lắm!” Hắc long lại gần, không nói không rằng xách ngược phượng hoàng lên, nhanh chóng chụp một cái xích trói hồn vào chân gà: “Có điều, rất tiếc phải nói cho cô thần chú vừa rồi là ta niệm.”
Đầu kia của xích trói hồn buộc vào cổ tay hắn, phượng hoàng nhìn xiềng xích trên chân: “Chẳng lẽ về sau lần nào gặp nguy hiểm anh cũng khóa ta lại bên cạnh anh à?”
Hắc long từ chối đáp lời.
“Chẳng lẽ cô không thích?” Hắn hỏi.
“Thích mới là lạ ấy!” Có vẻ biểu cảm của phượng hoàng quá mỉa mai coi thường, hắc long nhìn thấy, lập tức bắn tới một ánh mắt cực kì nguy hiểm.
Tim phượng hoàng run lên, đây là cái ánh mắt gì? Chẳng lẽ đang uy hiếp ta? Không công bằng lại còn không cho người nói đấy phỏng? Tự do của đời gà đâu? Nàng há lại là loại gà mặc cho rồng bài bố? Phượng hoàng hít một hơi dài lấy dũng khí, ngửa đầu ra sức gào lên: “Có thể làm cái xích dài hơn tí nữa không, ta thấy hơi bị vướng chân!”
Thế là, hắc long bắt đầu hành trình dưới mảnh hải vực tĩnh mịch này trong bộ dạng như kiểu dắt thú cưng đi dạo.
Hoa yêu cố gắng kiềm chế cơ mặt đang run rẩy, nàng ta không khỏi hoài nghi mục đích của chuyến đi lần này, đến tột cùng là đến để điều tra có tà ma hay không, hay là đến xem đế tôn đại nhân dẫn cục cưng của hắn đi du lịch nữa.
Phượng hoàng đi không được bao lâu bắt đầu cảm thấy cái xích này vướng víu phát rồ, lại không dám nói thẳng trước mặt hắc long, trong lòng mới nảy ra một kế.
“Hắc long to đầu ngốc nghếch kia…” Hắc long quay đầu, cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, phượng hoàng lập tức thức thời mà đổi giọng: “Long ca ca, tục ngữ nói rồi, đời người có ba việc gấp, một khi việc tới, có nín cũng không nín được…”
“Nói nhảm ít thôi.”
“Ta muốn đi nhà xí!”
Hắc long dừng bước, chỉ về phía bên phải, ở đó có một cái phòng nhỏ do vỏ sò vỡ nứt đắp lên nhau mà thành.
“Vừa khéo ở kia có một cái gì, đi đi!”
Phượng hoàng thừa cơ giơ cái chân gà lên: “Ta đi nhà xí mang theo cái này làm sao được? Chẳng lẽ anh muốn theo ta đi vào à? Mặc dù ta chỉ là một con gà con, nhưng cũng cần thể diện chứ…”
Hắc long nhìn chằm chằm mặt nàng, suy nghĩ một hồi: “Ở chỗ này, chẳng biết lúc nào sẽ lại có một con yêu quái mai phục sẵn xông ra, cô nhất quyết phải bắt ta tháo ra à?”
Thì làm sao đâu? Dù sao nàng cũng chỉ làm bộ đi vào tí rồi ra thôi mà: “Không làm sao đâu, các người chẳng phải đang đứng bên ngoài còn gì, có chuyện gì ta hô to một tiếng thì anh ập vào ngay là được."
Hắc long do dự một hồi, cuối cùng vẫn cởi xích trói hồn ra.
Phượng hoàng lúc này mới như trút được gánh nặng, bước đi nhẹ nhàng tiến vào nhà xí.
Trong phòng nhỏ làm bằng vỏ sò chỉ có một hàng, tổng cộng bốn cái hố. Phượng hoàng chọn một cái trông thuận mắt nhất ngồi xuống. Lúc đầu cũng chỉ định diễn một cái thôi, cơ mà bây giờ đành nào cũng vào rồi, đi một cái vậy.
Nhưng nàng vừa chuẩn bị ngồi xuống thì lập tức thấy mặt đất rung lắc dữ dội.
Dọa cho phượng hoàng vội vàng dán vào vách tường, địa chấn à? Hay biển gầm? Hay là vòng xoáy kia lại tới rồi?
Nàng cảm thấy chỗ này không nên ở lâu, vội vàng rối rít chạy ra ngoài, nhưng khi nàng sắp chạy ra ngoài thì cả nhà xí như bị người nâng lên. Phượng hoàng không đứng vững ngã lăn lông lốc về một bên, đầu đập vào vách tường, nàng cảm thấy mắt mũi hoa hết cả lên.
Nàng còn chưa kịp thở ra thì lớp bùn biển dưới sàn nhà xí đột ngột sụp đổ. Phượng hoàng không kịp chạy, lập tức rơi xuống dưới theo lớp bùn biển kia.
Đúng lúc này, một chiếc xích màu đen lao vút tới, đầu dây xích xoắn chặt lấy cái chân gà của nàng, nhấc nàng lên không.
Thế mới ngăn cản nàng không bị rơi xuống dưới nữa.
Phượng hoàng còn chưa kịp vui vẻ, dưới đáy vực sâu lại có một lực lượng vô hình bao trùm lấy nàng, điên cuồng kéo nàng xuống dưới.
Xích trói hồn càng túm càng chặt, cỗ lực lượng từ đáy vực sâu kia cũng không chịu yếu thế, bọn họ mỗi phe túm lấy một cái cánh gà của phượng hoàng, sắp xé rách nàng ra rồi.
Có lẽ vì lo lắng đến vấn đề này, hắc long không dám ra sức lôi kéo nữa. Chỉ vài giây sau, một tiếng “răng rắc” vang lên.
Ở bên ngoài, hắc long nhìn sợi xích trói hồn đứt làm đôi, bên trên có dính hai cái lông gà.
Ánh mắt hắn âm trầm xuống, vẫn đánh mất rồi…
Hoa yêu kinh hãi nhìn cái lỗ lớn xuất hiện ngay chỗ mà cái nhà xí vừa rồi nằm đó, thoáng nhìn xuống dưới, dòng chảy ngầm bên trong vực thẳm phun trào lên. Một khi bị kéo xuống chỗ này, không biết sẽ bị kéo đến đâu nữa.
Chỉ sợ con gà kia phen này dữ nhiều lành ít.
Cóc tinh ở một bên hú lên kinh hãi, ôm chó yêu khóc nức nở: “Thì ra cái vòng xoáy chúng ta thấy trên mặt biển lúc này là do cái động này tạo thành, bên trong chắc chắn có thứ gì đó. Xong rồi! Phượng hoàng tỷ tỷ của chúng ta….”
……..
Mạnh Thê Thê chạy vội về tới Ngụy phủ, vừa khéo chạm mặt với Thịnh Gia Ngạn cũng đang bước vội vàng.
“A Ngạn!” Mạnh Thê Thê vội vàng kêu lên một tiếng, nhào ngay vào trong lòng Thịnh Gia Ngạn, nàng nhắm mắt lại vẫn còn thấy hốc mắt nóng bỏng: “Mắt ta đau!”
Quần áo của Thịnh Gia Ngạn chế bằng tơ tằm thượng hạng, mát lạnh, rốt cuộc cũng trấn an được nỗi lòng xao động vô cùng của nàng. Nàng ôm chặt lấy eo của Thịnh Gia Ngạn, vùi đầu vào ngực hắn không muốn xa rời.
Thịnh Gia Ngạn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu nàng, nhỏ giọng bảo: “Ta dẫn muội về phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Cảnh Hành trốn ở một bên trông thấy tình cảnh này điên cuồng cắn móng tay, nó có vẻ sắp rơi lệ đầy mặt: “Tốt quá rồi, hai người mà mình thích rốt cuộc cũng ở cạnh nhau…”
Ngụy Sơ Hoa chạy theo hắn đến đây cũng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nàng ta đầy uể oải mất mát nhìn theo bóng lưng Thịnh Gia Ngạn đi xa, lẩm bẩm: “Gì vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, kết quả vẫn là nàng ta thắng.”
Ngụy Sơ Hoa quay đầu nhìn ca ca đứng ở cửa còn thất hồn lạc phách hơn cả mình, nàng vội vàng chạy ra đón, thấy hai mắt Ngụy Tử Hi trống rỗng, vẻ mặt kia cực kì dọa người.
“Ca ca, ca bị làm sao thế?”
“Không sao.” Ngụy Tử Hi mệt mỏi trả lời một câu: “Sơ Hoa, muội có cảm thấy Thê Thê lần này rất khác so với mấy năm trước không?”
“Không giống á?” Ngụy Sơ Hoa cau mày nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không có nha, sao vậy ca ca?”
“Muội không thấy nàng ấy có chỗ khác hẳn so với người thường à?” Hôm nay là lần đầu tiên Ngụy Tử Hi nhìn thấy Mạnh Thê Thê không hề ra tay đã đánh bay hai hộ vệ thân thủ tốt, hắn biết Mạnh Thê Thê biết một ít quyền cước, nhưng tình cảnh hôm nay mà hắn nhìn thấy thật sự quá kì quái.
Ngụy Sơ Hoa dừng lại, môi nàng khẽ mấp máy, cuối cùng lại nói: “Không có nha, nàng ta ngoài việc xinh đẹp hơn so với người thường một chút, thì còn có thế làm sao nữa?”
Ngụy Tử Hi xua xua tay, ra hiệu không sao cả, sau đó chậm rãi đi về viện của mình.
Ngụy Sơ Hoa nhìn qua bóng lưng ca ca mình đi xa, chỉ cảm thấy có lẽ hắn bị Mạnh Thê Thê cự tuyệt, sợ là phải đau buồn mất một thời gian nữa, ngoài ra nàng không nghĩ thêm gì nhiều.
Về sau, người trong Ngụy phủ về cơ bản đều thấy Mạnh Thê Thê như một kẻ theo đuôi đi theo sau lưng Thịnh Gia Ngạn. Hai người họ đứng cạnh nhau trông xứng đôi cực kì, lúc nào cũng khiến người ta phải nhìn nhiều vài lần.
Những ngày cuối hè dần trôi qua, cả vườn hoa quế thơm lừng cũng dần kết trái trĩu trịt.
Vào một buổi chiều đầy ý thu, Mạnh Thê Thê bò ra bàn buồn ngủ, một đôi chân trắng nõn nà nhỏ nhắn của nàng đang đặt trong lòng Thịnh Gia Ngạn, suối tóc dài đen như mực tỏa khắp mặt bàn. Thịnh Gia Ngạn đang ngồi ở phía đối diện phê duyệt tấu chương từ kinh thành chuyển đến. Mấy ngày nay, sức khỏe của lão hoàng đế trong kinh thành càng ngày càng yếu. Viện thái y cũng lấp lửng nói cho hắn, lão hoàng đế có khả năng không sống qua được mùa đông giá rét năm nay.
Thịnh Gia Ngạn là nhiếp chính vương nắm quyền to trong tay, lại có lão hoàng đế âm thầm cất nhắc, đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí hoàng đế kế vị.
Lúc Mạc Xuân Phong đi vào, thấy Mạnh Thê Thê buồn chán ngán ngẩm lấy chân đạp lên quần áo của Thịnh Gia Ngạn, mà Thịnh Gia Ngạn rất bận rộn, chỉ chăm chú phê duyệt tấu chương, cũng không nhắc nhở nàng làm phiền.
Mạc Xuân Phong âm thầm thở dài sườn sượt, hai người kia càng ngày càng không biết xấu hổ, không biết né tránh người ngoài!
“Vương gia!” Mạc Xuân Phong đặt một đống tấu chương mới lên mặt bàn sách theo thứ tự: “Hành trình của cả nhà Lâm chưởng quỹ đã được sắp xếp ổn thỏa. Sang tháng là bọn họ có thể lên đường rồi, chắc không đến mười ngày là có thể đến nước Việt!”
“Ừ!” Thịnh Gia Ngạn cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Hộ bộ báo lên Lương Châu năm nay thu hoạch có vẻ không tốt lắm, nhưng ta nghe nói là thái thú Lương Châu tự chiếm dụng lương thực, ngươi nhớ bảo người đi tra chuyện này!”
“Vâng!” Mạc Xuân Phong nói thêm: “Còn có án oan ở thành Lật Dương, Đỉnh Thần đã phái người đi tra xét rồi ạ.”
Bọn họ mỗi người một câu, nói qua nói lại, Mạnh Thê Thê càng nghe càng thấy chán, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Chính sự nghe nhiều thật là chán, không có cái gì vui hơn à?”
Mạc Xuân Phong nhìn Thịnh Gia Ngạn một cái, đối phương chỉ cười khẽ một tiếng: “Muội muốn nghe cái gì?”
“Ví dụ như bí mật cung đình này, bê bối hoàng thất này…” Mạnh Thê Thê xòe tay ra đếm.
Mạc Xuân Phong nghe xong, âm thầm trợn trắng mắt một cái: “Chuyện đáng bàn tán nhất trong triều đình chúng ta hiện giờ chính là gian tình giữa cô với nhiếp chính vương đấy, biết chửa? Cơ mà Thê Thê nói ta mới nhớ ra.” Mạc Xuân Phong nói: “Lão hoàng đế già của nước Sở hàng xóm, tuổi gần bảy mươi, cưới một tiểu cô nương mười sáu tuổi làm tân hoàng hậu, nói là tuân theo mệnh trời. Kết quả, đêm cưới được người ta về, hắn phát hiện tận hoàng hậu là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, lập tức cười phớ lớ, ai ngờ một hơi thở gấp, cứ thế băng hà rồi. Tân hoàng hậu biến thành thái hậu, dẫn dắt một tiểu hoàng đến chưa đầy tám tuổi. Cả thiên hạ đang cười chuyện này đấy!”
“Cái này có gì đáng cười đâu?” Mạnh Thê Thê đụng phải mu bàn tay của Thịnh Gia Ngạn, đối phương bị nàng nhiễu làm chữ viết bị nguệch ngoạc đi, không khỏi ném lại cho nàng một ánh mắt sắc bén.
“Thê Thê.” Gian ngoài truyền vào tiếng của Ngụy Tử Hi.
Mạnh Thê Thê lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng không vội vã lên tiếng, ngược lại Mạc Xuân Phong hiểu ý Thịnh Gia Ngạn mở miệng hỏi thăm: “Ngụy công tử có việc gì vậy?”
Giọng nói hiền lành của Ngụy Tử Hi từ gian ngoài truyền vào, thậm chí Mạnh Thê Thê còn có thể tưởng tượng ra hắn đang cười một nụ cười ấm áp như nắng xuân thế nào: “Một tháng nữa là ta phải vào kinh nhập sĩ, nên trước khi đi muốn mời Thê Thê cô nương cùng ta lên núi xem hạnh. Sơ Hoa cũng đi, ta chỉ muốn mời hai cô nương làm bạn, nên muốn hỏi ý Thê Thê xem thế nào…”
Lần trước Ngụy Tử Hi với Mạnh Thê Thê từ biệt nhau, không khí có phần xấu hổ giằng co, vì thế sau đó rất ít khi chủ động đi tìm nàng, thường thường gặp nhau trong phủ cũng chỉ khách sáo hỏi thăm, bây giờ hắn sắp vào kinh nhập sĩ, đến chào từ biệt với Mạnh Thê Thê cũng là hợp lý hợp tình.
Vốn đã nghe Thịnh Gia Ngạn từng nói, Ngụy Tử Hi này có tâm tư cẩn thận, lòng dạ thâm trầm, mặc dù trên mặt nhìn không ra, nhưng con người này, càng lớn sẽ càng trầm ổn. Dùng một câu hình dung hắn không thể thích hợp hơn, đó là: “Thứ mà Ngụy Tử Hi thiếu không phải là kế sách, mưu lược, mà thiếu chính là sự tôi luyện và từng trải của thời gian.”
Hơn nữa chuyện lần trước, Mạnh Thê Thê về sau nghĩ lại cũng thấy hơi ngại. Không biết lần trước mình bị trúng cái tà gì, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi. Dù sao người của Ngụy phủ tính đến thời điểm này, nàng vẫn thấy rất tốt. Ngụy Sơ Hoa kia dù có đỏng đảnh, cao ngạo chút, nhưng không đáng ghét. Dù là nàng ta thường xuyên tranh cãi với Mạnh Thê Thê, nhưng cũng không bao giờ làm chuyện tính kế gài bẫy sau lưng người khác.
Đấy cũng có thể xem như một cô gái thẳng thắn chính trực.
Mạnh Thê Thê nhân cơ hội này, định nhận lời mời của Ngụy Tử Hi ngay.
Nhưng nàng vừa vui vẻ ra mặt, toan mở miệng, chợt cảm nhận được ánh mắt hơi lạnh lẽo do Thịnh Gia Ngạn ngồi bên cạnh quăng tới, câu nhận lời đã đến miệng rồi mà không thành lời, chỉ có thể hậm hực bảo: “Không cần đâu, các anh đi thôi, dạo này ta không được khỏe lắm!”
Nhớ năm xưa, nàng cũng là một đại nữ hiệp trong miệng người ta, không ngờ giờ lại phải cúi đầu trước dâm uy của Thịnh Gia Ngạn. Thật sự không phải nàng sợ hắn đâu! Mà là lúc này tay của Thịnh Gia Ngạn đã ở trên lưng nàng rồi, Mạnh Thê Thê biết rất rõ, nếu như mình nói ra điều gì đó làm hắn không hài lòng, mình sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào… Buồn buồn buồn!”
“Cô không khỏe à? Sao thế, có nghiêm trọng không, có cần tìm đại phu không?” Ngụy Tử Hi ở bên ngoài nghe thấy vậy, lập tức lo lắng hỏi han.
Đối mặt với sự quan tâm của đối phương, Mạnh Thê Thê vội hít lại nước mũi rơi xuống vì cảm động. Ánh mắt vô cùng đáng thương của nàng nhìn về phía Thịnh Gia Ngạn, hiện tại mới thấy, ngược lại Thịnh Gia Ngạn mới là kẻ không niệm tình người kia kìa.
Thịnh Gia Ngạn hơi thở dài, cất giọng: “Đã như vậy, chúng ta cùng đi xem đi.”
Ngụy Tử Hi nghe thấy Thịnh Gia Ngạn cũng muốn đi cùng, dường như chuyện này cũng nằm trong sự dự liệu của hắn. Dưới ánh nắng mùa thu, hắn cười cực kì thân thiết: “Như vậy cũng tốt, Sơ Hoa mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Dưới hiên có hai tiểu nha hoàn nhìn thấy Ngụy Tử Hi cười, đều say mê trước phong thái của Ngụy Tử Hi. “Thịnh công tử ở trong phòng là loại hình tuấn mỹ, cao không thể chạm. Ngụy đại thiếu gia mới thật sự là nho nhã hiền lành mà…”
“Có điều ta nghe những người khác nói, đại thiếu gia lúc còn bé thường xuyên giày vò đám động vật nhỏ đến chết đó. Cũng may, hiện giờ công tử ôn tồn lễ độ đến vậy, thật sự là không thể tin được khi còn bé đại thiếu gia nhà chúng ta lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”
“Ai nha.” Một tiểu nha hoàn khác cũng không để ý đến chuyện này: “Lúc bé ai cũng không hiểu chuyện mà, chuyện hắn làm lúc đó có thể nói lên điều gì đâu?”
Cả đám vội vàng lấy Tị Thủy Châu ra, lặn xuống đáy nước. Trong nước, ngay cả sinh vật phù du cũng không có. Hắc long dẫn đầu, mấy người còn lại rón rén đi theo phía sau hắn, đội hình cứ đi như vậy một lúc thì hắc long đột ngột dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn phía sau, trầm giọng hỏi: “Phượng hoàng đâu?”
Hoa yêu nhìn về phía cóc tinh, cóc tinh nhìn về phía chó yêu, hô to một tiếng: “Ối giời ơi, Đại Hoàng cũng biến mất rồi!”
Phượng Hoàng và chó yêu bị lạc khỏi bọn hắc long từ lúc nào kia, đang đứng nhìn những vảy lân đang lấp ló nơi đáy nước. Những vảy lân này vẫn lấp lánh bảy màu, nhưng bị những tầng bùn biển dày bao phủ, chỉ có thể thấy mơ hồ một đôi phần.
“Tỷ tỷ…” Chó yêu theo sát phượng hoàng: “Tỷ có cảm thấy như kiểu chúng ta đang bị kẻ nào nhìn chằm chằm phía sau lưng không, thật đáng sợ.”
“Đại hoàng!” Phượng hoàng hất mấy mảnh rong trôi tới trước mặt: “Mi dù gì cũng là một trong số các tùy tùng của gà bá vương đệ nhất Man Hoang, cứng rắn lên tí được không? Mi mà cứ thế này, người ngoài nghe thấy sẽ mất mặt lắm. Mi đi đường cho tử tế vào, đừng túm cánh ta nữa!”
Nàng vừa dứt lời, giọng nói đầy run rẩy của chó yêu vang lên phía sau lưng.
“Tỷ tỷ à, ta có túm cánh tỷ đâu?”
Phượng hoàng vội vàng quay đầu lại nhìn, kẻ đang túm lấy mình đâu có phải chó yêu, mà rõ ràng là một cái móng vuốt màu xanh trắng. Nàng lập tức sợ đến dựng hết cả lông lên: “Đây là cái quái quỷ gì vậy?”
Nàng nhảy chồm chồm lên muốn văng thứ này ra, nhưng mặc cho nàng giày vò thế nào, móng vuốt này vẫn túm chặt lấy cánh nàng không nhúc nhích.
Lúc này, nàng mới phát hiện hắc long và hoa yêu không thấy đâu, một tràng cười lanh lảnh quỷ dị truyền vào trong tai nàng: “Hì hì… hì hì…”
Cái móng vuốt màu xanh trắng trên cánh của phượng hoàng tự động di chuyển, chậm rãi lần đến trên lưng của nàng.
Nàng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Phượng hoàng vội nhẩm một đoạn thần chú mà nàng đã quên gần hết, nhẩm liên tục ba lần đều không có hiệu quả. May mắn khi nhẩm đến lần thứ tư thì trên người nàng lóe ra một luồng sáng cực mạnh, bắn cho cái móng vuốt xanh trắng kia bay víu ra ngoài, hóa thành một ngôi sao phía chân trời xa xa.
Chó yêu ở một bên vội vàng chạy lại nịnh hót: “Vừa rồi tỷ tỷ xài pháp thuật lợi hại quá!”
Phượng hoàng cũng lấy làm lạ, về lý thuyết, kim thân của nàng đã bị hủy, linh lực bị áp chế không thể phóng ra lấy một phần, bây giờ niệm thần chú lại bắt đầu có hiệu quả. Quả thật, điều này làm trong lòng nàng dâng lên một nỗi xúc động mang tên khổ tận cam lai, lệ rơi đầy mặt.
Ngay khi lòng nàng còn đang bùi ngùi không thôi, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân quen thuộc.
Hắc long thu kiếm vào lòng bàn tay, vội vàng chạy tới, cóc tinh nhảy chồm chồm nhào tới ôm chặt lấy cặp vuốt của phượng hoàng: “Tỷ tỷ! Cũng may đế tôn đến kịp thời, nếu không thì Tiểu Lục biết sống làm sao?”
“Lo vớ lo vẩn làm gì?” Phượng hoàng giương cánh vỗ vỗ đầu cóc tinh: “Năm xưa, tốt xấu gì ta cũng là một tiểu thần có linh lực mạnh mẽ, đối phó mấy loại yêu quái nhỏ này còn không phải một cái phẩy tay à?”
“Ừ! Đúng là lợi hại lắm!” Hắc long lại gần, không nói không rằng xách ngược phượng hoàng lên, nhanh chóng chụp một cái xích trói hồn vào chân gà: “Có điều, rất tiếc phải nói cho cô thần chú vừa rồi là ta niệm.”
Đầu kia của xích trói hồn buộc vào cổ tay hắn, phượng hoàng nhìn xiềng xích trên chân: “Chẳng lẽ về sau lần nào gặp nguy hiểm anh cũng khóa ta lại bên cạnh anh à?”
Hắc long từ chối đáp lời.
“Chẳng lẽ cô không thích?” Hắn hỏi.
“Thích mới là lạ ấy!” Có vẻ biểu cảm của phượng hoàng quá mỉa mai coi thường, hắc long nhìn thấy, lập tức bắn tới một ánh mắt cực kì nguy hiểm.
Tim phượng hoàng run lên, đây là cái ánh mắt gì? Chẳng lẽ đang uy hiếp ta? Không công bằng lại còn không cho người nói đấy phỏng? Tự do của đời gà đâu? Nàng há lại là loại gà mặc cho rồng bài bố? Phượng hoàng hít một hơi dài lấy dũng khí, ngửa đầu ra sức gào lên: “Có thể làm cái xích dài hơn tí nữa không, ta thấy hơi bị vướng chân!”
Thế là, hắc long bắt đầu hành trình dưới mảnh hải vực tĩnh mịch này trong bộ dạng như kiểu dắt thú cưng đi dạo.
Hoa yêu cố gắng kiềm chế cơ mặt đang run rẩy, nàng ta không khỏi hoài nghi mục đích của chuyến đi lần này, đến tột cùng là đến để điều tra có tà ma hay không, hay là đến xem đế tôn đại nhân dẫn cục cưng của hắn đi du lịch nữa.
Phượng hoàng đi không được bao lâu bắt đầu cảm thấy cái xích này vướng víu phát rồ, lại không dám nói thẳng trước mặt hắc long, trong lòng mới nảy ra một kế.
“Hắc long to đầu ngốc nghếch kia…” Hắc long quay đầu, cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, phượng hoàng lập tức thức thời mà đổi giọng: “Long ca ca, tục ngữ nói rồi, đời người có ba việc gấp, một khi việc tới, có nín cũng không nín được…”
“Nói nhảm ít thôi.”
“Ta muốn đi nhà xí!”
Hắc long dừng bước, chỉ về phía bên phải, ở đó có một cái phòng nhỏ do vỏ sò vỡ nứt đắp lên nhau mà thành.
“Vừa khéo ở kia có một cái gì, đi đi!”
Phượng hoàng thừa cơ giơ cái chân gà lên: “Ta đi nhà xí mang theo cái này làm sao được? Chẳng lẽ anh muốn theo ta đi vào à? Mặc dù ta chỉ là một con gà con, nhưng cũng cần thể diện chứ…”
Hắc long nhìn chằm chằm mặt nàng, suy nghĩ một hồi: “Ở chỗ này, chẳng biết lúc nào sẽ lại có một con yêu quái mai phục sẵn xông ra, cô nhất quyết phải bắt ta tháo ra à?”
Thì làm sao đâu? Dù sao nàng cũng chỉ làm bộ đi vào tí rồi ra thôi mà: “Không làm sao đâu, các người chẳng phải đang đứng bên ngoài còn gì, có chuyện gì ta hô to một tiếng thì anh ập vào ngay là được."
Hắc long do dự một hồi, cuối cùng vẫn cởi xích trói hồn ra.
Phượng hoàng lúc này mới như trút được gánh nặng, bước đi nhẹ nhàng tiến vào nhà xí.
Trong phòng nhỏ làm bằng vỏ sò chỉ có một hàng, tổng cộng bốn cái hố. Phượng hoàng chọn một cái trông thuận mắt nhất ngồi xuống. Lúc đầu cũng chỉ định diễn một cái thôi, cơ mà bây giờ đành nào cũng vào rồi, đi một cái vậy.
Nhưng nàng vừa chuẩn bị ngồi xuống thì lập tức thấy mặt đất rung lắc dữ dội.
Dọa cho phượng hoàng vội vàng dán vào vách tường, địa chấn à? Hay biển gầm? Hay là vòng xoáy kia lại tới rồi?
Nàng cảm thấy chỗ này không nên ở lâu, vội vàng rối rít chạy ra ngoài, nhưng khi nàng sắp chạy ra ngoài thì cả nhà xí như bị người nâng lên. Phượng hoàng không đứng vững ngã lăn lông lốc về một bên, đầu đập vào vách tường, nàng cảm thấy mắt mũi hoa hết cả lên.
Nàng còn chưa kịp thở ra thì lớp bùn biển dưới sàn nhà xí đột ngột sụp đổ. Phượng hoàng không kịp chạy, lập tức rơi xuống dưới theo lớp bùn biển kia.
Đúng lúc này, một chiếc xích màu đen lao vút tới, đầu dây xích xoắn chặt lấy cái chân gà của nàng, nhấc nàng lên không.
Thế mới ngăn cản nàng không bị rơi xuống dưới nữa.
Phượng hoàng còn chưa kịp vui vẻ, dưới đáy vực sâu lại có một lực lượng vô hình bao trùm lấy nàng, điên cuồng kéo nàng xuống dưới.
Xích trói hồn càng túm càng chặt, cỗ lực lượng từ đáy vực sâu kia cũng không chịu yếu thế, bọn họ mỗi phe túm lấy một cái cánh gà của phượng hoàng, sắp xé rách nàng ra rồi.
Có lẽ vì lo lắng đến vấn đề này, hắc long không dám ra sức lôi kéo nữa. Chỉ vài giây sau, một tiếng “răng rắc” vang lên.
Ở bên ngoài, hắc long nhìn sợi xích trói hồn đứt làm đôi, bên trên có dính hai cái lông gà.
Ánh mắt hắn âm trầm xuống, vẫn đánh mất rồi…
Hoa yêu kinh hãi nhìn cái lỗ lớn xuất hiện ngay chỗ mà cái nhà xí vừa rồi nằm đó, thoáng nhìn xuống dưới, dòng chảy ngầm bên trong vực thẳm phun trào lên. Một khi bị kéo xuống chỗ này, không biết sẽ bị kéo đến đâu nữa.
Chỉ sợ con gà kia phen này dữ nhiều lành ít.
Cóc tinh ở một bên hú lên kinh hãi, ôm chó yêu khóc nức nở: “Thì ra cái vòng xoáy chúng ta thấy trên mặt biển lúc này là do cái động này tạo thành, bên trong chắc chắn có thứ gì đó. Xong rồi! Phượng hoàng tỷ tỷ của chúng ta….”
……..
Mạnh Thê Thê chạy vội về tới Ngụy phủ, vừa khéo chạm mặt với Thịnh Gia Ngạn cũng đang bước vội vàng.
“A Ngạn!” Mạnh Thê Thê vội vàng kêu lên một tiếng, nhào ngay vào trong lòng Thịnh Gia Ngạn, nàng nhắm mắt lại vẫn còn thấy hốc mắt nóng bỏng: “Mắt ta đau!”
Quần áo của Thịnh Gia Ngạn chế bằng tơ tằm thượng hạng, mát lạnh, rốt cuộc cũng trấn an được nỗi lòng xao động vô cùng của nàng. Nàng ôm chặt lấy eo của Thịnh Gia Ngạn, vùi đầu vào ngực hắn không muốn xa rời.
Thịnh Gia Ngạn nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đầu nàng, nhỏ giọng bảo: “Ta dẫn muội về phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Cảnh Hành trốn ở một bên trông thấy tình cảnh này điên cuồng cắn móng tay, nó có vẻ sắp rơi lệ đầy mặt: “Tốt quá rồi, hai người mà mình thích rốt cuộc cũng ở cạnh nhau…”
Ngụy Sơ Hoa chạy theo hắn đến đây cũng nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nàng ta đầy uể oải mất mát nhìn theo bóng lưng Thịnh Gia Ngạn đi xa, lẩm bẩm: “Gì vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, kết quả vẫn là nàng ta thắng.”
Ngụy Sơ Hoa quay đầu nhìn ca ca đứng ở cửa còn thất hồn lạc phách hơn cả mình, nàng vội vàng chạy ra đón, thấy hai mắt Ngụy Tử Hi trống rỗng, vẻ mặt kia cực kì dọa người.
“Ca ca, ca bị làm sao thế?”
“Không sao.” Ngụy Tử Hi mệt mỏi trả lời một câu: “Sơ Hoa, muội có cảm thấy Thê Thê lần này rất khác so với mấy năm trước không?”
“Không giống á?” Ngụy Sơ Hoa cau mày nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không có nha, sao vậy ca ca?”
“Muội không thấy nàng ấy có chỗ khác hẳn so với người thường à?” Hôm nay là lần đầu tiên Ngụy Tử Hi nhìn thấy Mạnh Thê Thê không hề ra tay đã đánh bay hai hộ vệ thân thủ tốt, hắn biết Mạnh Thê Thê biết một ít quyền cước, nhưng tình cảnh hôm nay mà hắn nhìn thấy thật sự quá kì quái.
Ngụy Sơ Hoa dừng lại, môi nàng khẽ mấp máy, cuối cùng lại nói: “Không có nha, nàng ta ngoài việc xinh đẹp hơn so với người thường một chút, thì còn có thế làm sao nữa?”
Ngụy Tử Hi xua xua tay, ra hiệu không sao cả, sau đó chậm rãi đi về viện của mình.
Ngụy Sơ Hoa nhìn qua bóng lưng ca ca mình đi xa, chỉ cảm thấy có lẽ hắn bị Mạnh Thê Thê cự tuyệt, sợ là phải đau buồn mất một thời gian nữa, ngoài ra nàng không nghĩ thêm gì nhiều.
Về sau, người trong Ngụy phủ về cơ bản đều thấy Mạnh Thê Thê như một kẻ theo đuôi đi theo sau lưng Thịnh Gia Ngạn. Hai người họ đứng cạnh nhau trông xứng đôi cực kì, lúc nào cũng khiến người ta phải nhìn nhiều vài lần.
Những ngày cuối hè dần trôi qua, cả vườn hoa quế thơm lừng cũng dần kết trái trĩu trịt.
Vào một buổi chiều đầy ý thu, Mạnh Thê Thê bò ra bàn buồn ngủ, một đôi chân trắng nõn nà nhỏ nhắn của nàng đang đặt trong lòng Thịnh Gia Ngạn, suối tóc dài đen như mực tỏa khắp mặt bàn. Thịnh Gia Ngạn đang ngồi ở phía đối diện phê duyệt tấu chương từ kinh thành chuyển đến. Mấy ngày nay, sức khỏe của lão hoàng đế trong kinh thành càng ngày càng yếu. Viện thái y cũng lấp lửng nói cho hắn, lão hoàng đế có khả năng không sống qua được mùa đông giá rét năm nay.
Thịnh Gia Ngạn là nhiếp chính vương nắm quyền to trong tay, lại có lão hoàng đế âm thầm cất nhắc, đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí hoàng đế kế vị.
Lúc Mạc Xuân Phong đi vào, thấy Mạnh Thê Thê buồn chán ngán ngẩm lấy chân đạp lên quần áo của Thịnh Gia Ngạn, mà Thịnh Gia Ngạn rất bận rộn, chỉ chăm chú phê duyệt tấu chương, cũng không nhắc nhở nàng làm phiền.
Mạc Xuân Phong âm thầm thở dài sườn sượt, hai người kia càng ngày càng không biết xấu hổ, không biết né tránh người ngoài!
“Vương gia!” Mạc Xuân Phong đặt một đống tấu chương mới lên mặt bàn sách theo thứ tự: “Hành trình của cả nhà Lâm chưởng quỹ đã được sắp xếp ổn thỏa. Sang tháng là bọn họ có thể lên đường rồi, chắc không đến mười ngày là có thể đến nước Việt!”
“Ừ!” Thịnh Gia Ngạn cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Hộ bộ báo lên Lương Châu năm nay thu hoạch có vẻ không tốt lắm, nhưng ta nghe nói là thái thú Lương Châu tự chiếm dụng lương thực, ngươi nhớ bảo người đi tra chuyện này!”
“Vâng!” Mạc Xuân Phong nói thêm: “Còn có án oan ở thành Lật Dương, Đỉnh Thần đã phái người đi tra xét rồi ạ.”
Bọn họ mỗi người một câu, nói qua nói lại, Mạnh Thê Thê càng nghe càng thấy chán, mới ngẩng đầu lên hỏi: “Chính sự nghe nhiều thật là chán, không có cái gì vui hơn à?”
Mạc Xuân Phong nhìn Thịnh Gia Ngạn một cái, đối phương chỉ cười khẽ một tiếng: “Muội muốn nghe cái gì?”
“Ví dụ như bí mật cung đình này, bê bối hoàng thất này…” Mạnh Thê Thê xòe tay ra đếm.
Mạc Xuân Phong nghe xong, âm thầm trợn trắng mắt một cái: “Chuyện đáng bàn tán nhất trong triều đình chúng ta hiện giờ chính là gian tình giữa cô với nhiếp chính vương đấy, biết chửa? Cơ mà Thê Thê nói ta mới nhớ ra.” Mạc Xuân Phong nói: “Lão hoàng đế già của nước Sở hàng xóm, tuổi gần bảy mươi, cưới một tiểu cô nương mười sáu tuổi làm tân hoàng hậu, nói là tuân theo mệnh trời. Kết quả, đêm cưới được người ta về, hắn phát hiện tận hoàng hậu là một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, lập tức cười phớ lớ, ai ngờ một hơi thở gấp, cứ thế băng hà rồi. Tân hoàng hậu biến thành thái hậu, dẫn dắt một tiểu hoàng đến chưa đầy tám tuổi. Cả thiên hạ đang cười chuyện này đấy!”
“Cái này có gì đáng cười đâu?” Mạnh Thê Thê đụng phải mu bàn tay của Thịnh Gia Ngạn, đối phương bị nàng nhiễu làm chữ viết bị nguệch ngoạc đi, không khỏi ném lại cho nàng một ánh mắt sắc bén.
“Thê Thê.” Gian ngoài truyền vào tiếng của Ngụy Tử Hi.
Mạnh Thê Thê lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng không vội vã lên tiếng, ngược lại Mạc Xuân Phong hiểu ý Thịnh Gia Ngạn mở miệng hỏi thăm: “Ngụy công tử có việc gì vậy?”
Giọng nói hiền lành của Ngụy Tử Hi từ gian ngoài truyền vào, thậm chí Mạnh Thê Thê còn có thể tưởng tượng ra hắn đang cười một nụ cười ấm áp như nắng xuân thế nào: “Một tháng nữa là ta phải vào kinh nhập sĩ, nên trước khi đi muốn mời Thê Thê cô nương cùng ta lên núi xem hạnh. Sơ Hoa cũng đi, ta chỉ muốn mời hai cô nương làm bạn, nên muốn hỏi ý Thê Thê xem thế nào…”
Lần trước Ngụy Tử Hi với Mạnh Thê Thê từ biệt nhau, không khí có phần xấu hổ giằng co, vì thế sau đó rất ít khi chủ động đi tìm nàng, thường thường gặp nhau trong phủ cũng chỉ khách sáo hỏi thăm, bây giờ hắn sắp vào kinh nhập sĩ, đến chào từ biệt với Mạnh Thê Thê cũng là hợp lý hợp tình.
Vốn đã nghe Thịnh Gia Ngạn từng nói, Ngụy Tử Hi này có tâm tư cẩn thận, lòng dạ thâm trầm, mặc dù trên mặt nhìn không ra, nhưng con người này, càng lớn sẽ càng trầm ổn. Dùng một câu hình dung hắn không thể thích hợp hơn, đó là: “Thứ mà Ngụy Tử Hi thiếu không phải là kế sách, mưu lược, mà thiếu chính là sự tôi luyện và từng trải của thời gian.”
Hơn nữa chuyện lần trước, Mạnh Thê Thê về sau nghĩ lại cũng thấy hơi ngại. Không biết lần trước mình bị trúng cái tà gì, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để xin lỗi. Dù sao người của Ngụy phủ tính đến thời điểm này, nàng vẫn thấy rất tốt. Ngụy Sơ Hoa kia dù có đỏng đảnh, cao ngạo chút, nhưng không đáng ghét. Dù là nàng ta thường xuyên tranh cãi với Mạnh Thê Thê, nhưng cũng không bao giờ làm chuyện tính kế gài bẫy sau lưng người khác.
Đấy cũng có thể xem như một cô gái thẳng thắn chính trực.
Mạnh Thê Thê nhân cơ hội này, định nhận lời mời của Ngụy Tử Hi ngay.
Nhưng nàng vừa vui vẻ ra mặt, toan mở miệng, chợt cảm nhận được ánh mắt hơi lạnh lẽo do Thịnh Gia Ngạn ngồi bên cạnh quăng tới, câu nhận lời đã đến miệng rồi mà không thành lời, chỉ có thể hậm hực bảo: “Không cần đâu, các anh đi thôi, dạo này ta không được khỏe lắm!”
Nhớ năm xưa, nàng cũng là một đại nữ hiệp trong miệng người ta, không ngờ giờ lại phải cúi đầu trước dâm uy của Thịnh Gia Ngạn. Thật sự không phải nàng sợ hắn đâu! Mà là lúc này tay của Thịnh Gia Ngạn đã ở trên lưng nàng rồi, Mạnh Thê Thê biết rất rõ, nếu như mình nói ra điều gì đó làm hắn không hài lòng, mình sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào… Buồn buồn buồn!”
“Cô không khỏe à? Sao thế, có nghiêm trọng không, có cần tìm đại phu không?” Ngụy Tử Hi ở bên ngoài nghe thấy vậy, lập tức lo lắng hỏi han.
Đối mặt với sự quan tâm của đối phương, Mạnh Thê Thê vội hít lại nước mũi rơi xuống vì cảm động. Ánh mắt vô cùng đáng thương của nàng nhìn về phía Thịnh Gia Ngạn, hiện tại mới thấy, ngược lại Thịnh Gia Ngạn mới là kẻ không niệm tình người kia kìa.
Thịnh Gia Ngạn hơi thở dài, cất giọng: “Đã như vậy, chúng ta cùng đi xem đi.”
Ngụy Tử Hi nghe thấy Thịnh Gia Ngạn cũng muốn đi cùng, dường như chuyện này cũng nằm trong sự dự liệu của hắn. Dưới ánh nắng mùa thu, hắn cười cực kì thân thiết: “Như vậy cũng tốt, Sơ Hoa mà biết chắc sẽ vui lắm.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Dưới hiên có hai tiểu nha hoàn nhìn thấy Ngụy Tử Hi cười, đều say mê trước phong thái của Ngụy Tử Hi. “Thịnh công tử ở trong phòng là loại hình tuấn mỹ, cao không thể chạm. Ngụy đại thiếu gia mới thật sự là nho nhã hiền lành mà…”
“Có điều ta nghe những người khác nói, đại thiếu gia lúc còn bé thường xuyên giày vò đám động vật nhỏ đến chết đó. Cũng may, hiện giờ công tử ôn tồn lễ độ đến vậy, thật sự là không thể tin được khi còn bé đại thiếu gia nhà chúng ta lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”
“Ai nha.” Một tiểu nha hoàn khác cũng không để ý đến chuyện này: “Lúc bé ai cũng không hiểu chuyện mà, chuyện hắn làm lúc đó có thể nói lên điều gì đâu?”
Danh sách chương