Dịch: Thanh Hoan
Tạnh ráo không được mấy ngày, thành U Châu lại bắt đầu rả rích mưa. Thỉnh thoảng lại ào xuống một trận thật to, sấm chớp lúc ẩn lúc hiện giữa đám mây đen sì, cảm giác ẩm ướt oi nồng từ bốn phương tám hướng ập tới.
Giữa màn mưa, hồ sen xanh rì đột ngột xuất hiện một mảnh hồng phấn diễm lệ, ở một góc hồ, một đàn cá chép tung tăng quẫy đuôi đớp lá, mùa hè lại sắp đến nữa rồi.
Cao Lan đã bị giam vào địa lao tám ngày, suốt những ngày này Cao phủ bị bao trùm trong một bầu không khí bi thảm. Cao Hiển và Cao phu nhân dường như đã bàn bạc sẵn, không hề xuất hiện lấy một lần nào. Hàng ngày chỉ còn quản gia tới Tây Uyển hỏi thăm tình hình bên này, xem có cần gì không, ngoài ra không còn một ai tới quấy rầy sự yên tĩnh của Tây Uyển nữa.
Thậm chí ngay cả Phương Thiên Bảo cũng rất ít lộ diện, không biết hắn đang bận gì nữa, chỉ có một lần hắn đến tìm Lâm Cảnh Hành, lại gặp Thịnh Gia Ngạn và Mạnh Thê Thê đứng ngắm mưa dưới hiên. Bình thường với tính cách của hắn, nhất định sẽ đến trêu chọc một trận, ai ngờ, hắn nhìn thoáng qua Thịnh Gia Ngạn một cái là vội vàng chạy mất. Mạnh Thê Thê còn chẳng hiểu mô tê ra làm sao.
Nhưng mấy ngày nay nàng cũng mừng vì được tự do thoải mái, không có ai đến quấy rầy mình càng tốt. Thịnh Gia Ngạn cũng có vẻ bận bịu cực kì, tấu chương từ kinh thành bay tới càng ngày càng nhiều, thời gian Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần ở bên ngoài cũng càng ngày càng dài. Thỉnh thoảng kịp gặp nhau trong bữa cơm, nàng thấy lông mày bọn họ đều nhíu lại, chắc là chuyện ở kinh thành rất khó giải quyết rồi.
Buổi chiều nay, Mạnh Thê Thê nhàn quá, chán quá, nghe mưa cũng nghe ngán, liền thừa dịp hai tỳ nữ ngủ gật, cầm một cái ô giấy cán ngọc, lặng lẽ chạy ra vườn hoa “tản bộ”.
Nói cũng kì quái, từ khi tỳ nữ bên cạnh Mạnh Thê Thê bị lặng lẽ đổi đi không lí do, hai tỳ nữ mới đến này không còn thì thào với nhau dưới hiên nữa. Làm nàng cả ngày chỉ thấy chán và chán, ngay cả thú vui nhỏ nhoi là nghe lén cũng mất.
Mạnh Thê Thê cầm ô, nhảy nhót trên con đường lát đá xanh ẩm ướt. Một đường giẫm qua vô số vết bùn mới tìm được một cái đình hóng mát nhỏ để nghỉ giải lao.
Cách đó không xa, có một cái tiểu viện, trước cửa viện truyền đến tiếng cãi vã rất nhỏ hấp dẫn ánh mắt của Mạnh Thê Thê.
Thấy có một người phụ nữ mặc áo hoa nhí màu xanh đang tranh cãi gì đó với một người phụ nữ mặc áo đỏ. Hai người mặt đỏ phừng phừng, mưa to thế mà cũng không ai che ô, đánh nhau túi bụi.
“Phu nhân đã dặn rồi, huyết yến là phải lấy cho vị trong viện này dùng cơ mà, lần này bà cầm hết đi rồi, tôi lấy cái gì cho vị trong viện kia uống? Hả?” Bà áo xanh giận dữ chất vấn.
Bà áo đỏ cũng không chịu kém cạnh: “Thế phải làm sao? Khúc di nương bệnh kia kìa, chẳng lẽ không cần ăn cái này? Tôi nói cho bà biết, chẳng qua giờ phu nhân đóng cửa không tiếp khách, chứ tôi mà đi xin phép phu nhân một cái thì huyết yến này cũng để cho di nương nhà tôi thôi. Trong viện kia là thân phận gì, ai chẳng biết. Ngoài cái bụng của ả đáng dùng tổ yến, thì thân phận của ả là cái gì mà đòi xứng? Bà bực tức gì thì đi mà tìm lão gia ấy!”
Dứt lời, bà áo đỏ hung hăng huých vai đụng bà áo xanh ngã dũi dụi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi ra ngoài, tư thế kia không khác gì một chú gà mái vừa chiến thắng.
Bà áo xanh nghẹn một bụng tức to, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn chằm chằm bóng lưng bà áo xanh đã đi xa, ánh mắt hung tợn, còn không quên nhổ một ngụm nước bọt: “Thứ gì, còn dám lấy di nương ra làm cớ. Khúc di nương nhà mày lúc chưa được sủng ái thì rửa chân cho phu nhân còn không xứng đâu, còn dám ở đây dọa tao à, bà mày nhổ vào!” Bà ta hùng hùng hổ hổ, nhưng giọng thì lại đè thấp xuống rất nhiều.
Mạnh Thê Thê nghe xong, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu viện, lại không nhìn ra gì cả.
Có phải tỳ nữ tên Tố Hòa kia bị giam ở đây không ta? Mà có phải hay không thì Mạnh Thê Thê cũng quyết định phải vào xem một chuyến.
Nhưng mà… Nàng nhìn bà thím áo xanh canh ở cổng gặm hạt dưa kia. Trông bộ dạng canh chừng chặt như thế này, chắc là không cho người tùy ý ra vào rồi.
Đúng lúc Mạnh Thê Thê gặp khó khăn, bên cạnh truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
“Cục… cục…” Mạnh Thê Thê cúi đầu, con gà mái Tiểu Hồng trước đây vẫn đi theo Phương Thiên Bảo ăn ngon uống sướng ở Cao phủ đang chải chuốt lông vũ ngay bên chân nàng. “Tiểu Hồng, mày ở đây làm gì thế?”
Con gà mái tên Tiểu Hồng kia trừng mắt nhìn mưa rơi bên ngoài kia, giống như đang nói: “Tránh mưa thôi chứ làm gì?”
Mạnh Thê Thê thấy rất ngạc nhiên, nàng đột nhiên cảm thấy lời của Phương Thiên Bảo rất đúng, Tiểu Hồng là một con gà có linh tính, mấy ngày nay Phương Thiên Bảo không đến Cao phủ, vậy mà nó vẫn có thể bình an vô sự ngênh ngang đi tới đi lui trong Cao phủ, lại còn ở trong đình nghỉ mát tránh mưa, sợ là sắp thành gà tinh rồi ấy chứ?
Mạnh Thê Thê đột nhiên nảy ra một kế, chỉ cái tiểu viện kia: “Tiểu Hồng, mày có thể giúp tỷ đánh lạc hướng bà thím kia đi không? Tỷ muốn vào trong xem.”
Tiểu Hồng liếc nàng một cái, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dường như khinh thường làm vậy.
Mạnh Thê Thê vội vàng lấy lòng nó: “Mày mà giúp tỷ thành công vụ này, hàng ngày tỷ sẽ cho mày ăn gạo, chịu không nào?”
Tiểu Hồng suy nghĩ một lát, vẫn nghểnh đầu, mắt nhỏ híp lại.
“Không chỉ gạo, mà còn có côn trùng nữa!”
Tiểu Hồng rốt cục quay mặt nhìn thẳng vào Mạnh Thê Thê, nhưng cặp mắt còn nhỏ hơn hạt đậu xanh kia vẫn còn đang híp.
Mạnh Thê Thê cắn răng một cái: “Còn mát xa toàn thân cho mày, còn chải lông cho mày nữa!”
Tiểu Hồng cuối cùng cũng hài lòng, chân đạp lên mũi giày của Mạnh Thê Thê một cái, in lên một cái ấn hình hoa mai, cuộc giao dịch này xem như đã thành công.
Chỉ thấy đồng chí Tiểu Hồng này vỗ cánh phạch một cái, sau đó bước từng bước một về phía tiểu viện kia, Mạnh Thê Thê vội vàng trốn sau cột len lén nhìn.
Tiểu Hồng đầu tiên là đi ngang qua một khóm hoa bụi, bộ dạng thong dong tự tại như đang đi dạo ở vườn hoa nhà mình kia làm người giận sôi. Sau đó, con gà đột nhiên đứng lại, lại đột nhiên đâm sầm vào bụi hoa, mãi không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy mấy bông hoa hơi hơi rung rung.
Mạnh Thê Thê đứng sau cột nhìn mà chẳng hiểu gì, chẳng lẽ Tiểu Hồng nó lâm trận bỏ chạy?
Không lâu lắm, Tiểu Hồng lại chui từ trong bụi hoa ra, trong miệng còn mổ một con sâu đang uốn éo. Lần này nó không còn bước đi chậm rãi nữa, mà cả thân hình lao vun vút tới chỗ bà thím áo xanh với tốc độ của một con báo.
Bà thím kia đang ngồi ở cửa ra vào nhìn trời, xỉa răng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động, bà ta nghi hoặc nhìn sang, một con gà mái mào đỏ, mắt đầy hung ác lao vùn vụt về phía bà ta, cánh còn đập tung tóe bọt nước.
Có một cái chớp mắt mà cả bà thím lẫn Mạnh Thê Thê đều tưởng Tiểu Hồng sắp bay lên trời. Tiểu Hồng nhanh chóng đi đến trước mặt bà thím áo xanh kia, nhanh như chớp thả con sâu lên mũi giày bà ta.
Thế giới yên tĩnh mấy giây, sau đó một tiếng thét dậy trời dậy đất vang lên.
“Có sâu! Cứu mạng a! Có sâu! Aaaaaaaaaaaaaa! Buồn nôn quá! Cứu mạng!” Bà ta giật đùng đùng tại chỗ, vừa nhảy vừa hét. Tiểu Hồng thừa cơ trốn sang một bên nhìn.
Tiếng kêu của bà thím áo xanh làm hai nha hoàn hầu hạ trong viện chạy tới, hai người họ cuống quít giúp bà thím giẫm giẫm đạp đạp.
“Sâu đâu? Đâu rồi, đâu rồi?”
“Ngay dưới chân cô kia kìa! A a a a, nó muốn bò tới đây, nó còn đang giãy… a a a a a!”
Ba người loạn thành một nùi, không biết ai đạp phải váy của ai, đầu tiên có một nha hoàn tiếp đất bằng mặt, xô ngã một nha hoàn khác, sau đó bà thím bị hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, kết quả ba người ngã chồng đống lên nhau, Tiểu Hồng thừa dịp loại lại đạp cho một cước.
Mấy người họ ngã xuống đất mãi mà chưa thấy động tĩnh, chắc là ngất đi rồi.
Tiểu Hồng thấy Mạnh Thê Thê vẫn còn đang trốn sau cột nhìn thì không hài lòng vẫy cánh mấy lần thúc giục nàng.
Mạnh Thê Thê lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngơ ngơ ngác ngác chạy tới, nhìn thoáng qua ba người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
“Tiểu Hồng à…” Nghĩ mãi mà không tìm ra từ nào thích hợp để hình dung, nàng đành phải thốt lên thán phục từ tận đáy lòng: “Làm tốt lắm!”
Tiểu Hồng khinh khỉnh tỉa tót lông vũ của mình. Nó vẫn biết là nó ưu tú rồi, không cần người khác tới công nhận đâu.
Mạnh Thê Thê cẩn thận rón rén bước vào tiểu viện. Trong tiểu viện chỉ có một gian nhà chính cùng hai gian kề, Mạnh Thê Thê đi thẳng vào gian chính.
Đẩy cửa, nhìn thấy ngay cô gái ngồi bên người ngẩn ngơ.
Chính là nàng ta! Nàng ta chính là tỳ nữ bị người kéo đi mà mình nhìn thấy hôm đó! Mạnh Thê Thê kích động phát khóc, tìm ngược tìm xuôi, kết quả nàng ta lại ở ngay trong khu nhà nhỏ này. Chẳng nói sớm, hại nàng chạy ra bên ngoài, suýt nữa phải ngồi tù nữa.
“Tố Hòa!” Mạnh Thê Thê mừng rỡ gọi một tiếng.
Tố Hòa đờ ra nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt, nàng ta vô thức ôm lấy phần bụng đã nhô ra của mình.
“Cô là?”
“Ta tới cứu cô!” Mạnh Thê Thê tiến lên giữ chặt cổ tay nàng ta: “Mau theo ta đi!”
Ai ngờ nàng lôi kéo mãi mà đối phương không nhúc nhích tí nào. Mạnh Thê Thê quay đầu lại, Tố Hòa đang nhìn nàng rất kì quái.
“Sao vậy, cô không đi à?” Mạnh Thê Thê kinh ngạc. Nàng vẫn nghĩ trong tình huống này, rõ ràng là mẹ chồng không thích, tướng công không yêu, trong lòng hẳn là phải vô cùng đau khổ mới đúng, giờ có người dẫn nàng ta ra khỏi nơi này, sao nàng ta lại không muốn đi được?”
“Không phải.” Tố Hòa lắc đầu, kéo làn váy lên, lộ ra xích sắt khóa trên mắt cá chân: “Tôi không đi được, cũng không trốn được."
Xiềng xích khóa chặt cổ chân gầy và trắng trẻo của nàng ta, đầu xích còn lại buộc vào giường.
Mạnh Thê Thê không thể tin vào hai mắt mình, lòng dạ Cao phu nhân lại có thể độc ác như vậy, xích rồi nhốt nàng ta trong này như một tội phạm! Trách không được không cho người tùy ý ra vào, lại chỉ để một người trông coi, hóa ra vì chắc chắn Tố Hòa không trốn được.
Tố Hòa nhìn Mạnh Thê Thê, thật lòng thật dạ mà cười: “Tạ ơn cô nương, cô đi nhanh đi, nếu thể cho bà Vương phát hiện ra cô lại bẩm đến chỗ phu nhân thì khổ thân cô ra.”
Mạnh Thê Thê cắn răng nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta thật lâu, âm thầm làm ra quyết định to gan.
“Tố Hòa, cô có muốn trốn đi không?”
Thân hình gầy yếu của Tố Hòa run lên, gật gật đầu: “Tất nhiên là muốn, ở đây, ngày nào tôi cũng không ngủ yên, hôm nào cũng gặp ác mộng. Nếu có thể chạy trốn, tôi thật sự không muốn ở lại đâu. Nhưng dù tôi có đi ra, thì bằng khả năng của tôi sao có thể nuôi sống mình với đứa bé này chứ?”
Mạnh Thê Thê vỗ ngực một cái: “Chuyện này cô không cần lo, cứ để ta. Chỉ cần cô muốn đi, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cô. Mấy ngày tới cô cứ giả vờ ngoan ngoãn ở lại đây nhé, ta sẽ nghĩ cách cứu cô ra ngoài.”
Tố Hòa nhìn nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu: “Mặc dù không biết cô nương vì sao muốn cứu tôi, nhưng tôi tin ánh mắt không nói dối. Tố Hòa còn một chuyện muốn nhờ, xin cô nương giúp tôi.”
Tạnh ráo không được mấy ngày, thành U Châu lại bắt đầu rả rích mưa. Thỉnh thoảng lại ào xuống một trận thật to, sấm chớp lúc ẩn lúc hiện giữa đám mây đen sì, cảm giác ẩm ướt oi nồng từ bốn phương tám hướng ập tới.
Giữa màn mưa, hồ sen xanh rì đột ngột xuất hiện một mảnh hồng phấn diễm lệ, ở một góc hồ, một đàn cá chép tung tăng quẫy đuôi đớp lá, mùa hè lại sắp đến nữa rồi.
Cao Lan đã bị giam vào địa lao tám ngày, suốt những ngày này Cao phủ bị bao trùm trong một bầu không khí bi thảm. Cao Hiển và Cao phu nhân dường như đã bàn bạc sẵn, không hề xuất hiện lấy một lần nào. Hàng ngày chỉ còn quản gia tới Tây Uyển hỏi thăm tình hình bên này, xem có cần gì không, ngoài ra không còn một ai tới quấy rầy sự yên tĩnh của Tây Uyển nữa.
Thậm chí ngay cả Phương Thiên Bảo cũng rất ít lộ diện, không biết hắn đang bận gì nữa, chỉ có một lần hắn đến tìm Lâm Cảnh Hành, lại gặp Thịnh Gia Ngạn và Mạnh Thê Thê đứng ngắm mưa dưới hiên. Bình thường với tính cách của hắn, nhất định sẽ đến trêu chọc một trận, ai ngờ, hắn nhìn thoáng qua Thịnh Gia Ngạn một cái là vội vàng chạy mất. Mạnh Thê Thê còn chẳng hiểu mô tê ra làm sao.
Nhưng mấy ngày nay nàng cũng mừng vì được tự do thoải mái, không có ai đến quấy rầy mình càng tốt. Thịnh Gia Ngạn cũng có vẻ bận bịu cực kì, tấu chương từ kinh thành bay tới càng ngày càng nhiều, thời gian Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần ở bên ngoài cũng càng ngày càng dài. Thỉnh thoảng kịp gặp nhau trong bữa cơm, nàng thấy lông mày bọn họ đều nhíu lại, chắc là chuyện ở kinh thành rất khó giải quyết rồi.
Buổi chiều nay, Mạnh Thê Thê nhàn quá, chán quá, nghe mưa cũng nghe ngán, liền thừa dịp hai tỳ nữ ngủ gật, cầm một cái ô giấy cán ngọc, lặng lẽ chạy ra vườn hoa “tản bộ”.
Nói cũng kì quái, từ khi tỳ nữ bên cạnh Mạnh Thê Thê bị lặng lẽ đổi đi không lí do, hai tỳ nữ mới đến này không còn thì thào với nhau dưới hiên nữa. Làm nàng cả ngày chỉ thấy chán và chán, ngay cả thú vui nhỏ nhoi là nghe lén cũng mất.
Mạnh Thê Thê cầm ô, nhảy nhót trên con đường lát đá xanh ẩm ướt. Một đường giẫm qua vô số vết bùn mới tìm được một cái đình hóng mát nhỏ để nghỉ giải lao.
Cách đó không xa, có một cái tiểu viện, trước cửa viện truyền đến tiếng cãi vã rất nhỏ hấp dẫn ánh mắt của Mạnh Thê Thê.
Thấy có một người phụ nữ mặc áo hoa nhí màu xanh đang tranh cãi gì đó với một người phụ nữ mặc áo đỏ. Hai người mặt đỏ phừng phừng, mưa to thế mà cũng không ai che ô, đánh nhau túi bụi.
“Phu nhân đã dặn rồi, huyết yến là phải lấy cho vị trong viện này dùng cơ mà, lần này bà cầm hết đi rồi, tôi lấy cái gì cho vị trong viện kia uống? Hả?” Bà áo xanh giận dữ chất vấn.
Bà áo đỏ cũng không chịu kém cạnh: “Thế phải làm sao? Khúc di nương bệnh kia kìa, chẳng lẽ không cần ăn cái này? Tôi nói cho bà biết, chẳng qua giờ phu nhân đóng cửa không tiếp khách, chứ tôi mà đi xin phép phu nhân một cái thì huyết yến này cũng để cho di nương nhà tôi thôi. Trong viện kia là thân phận gì, ai chẳng biết. Ngoài cái bụng của ả đáng dùng tổ yến, thì thân phận của ả là cái gì mà đòi xứng? Bà bực tức gì thì đi mà tìm lão gia ấy!”
Dứt lời, bà áo đỏ hung hăng huých vai đụng bà áo xanh ngã dũi dụi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang đi ra ngoài, tư thế kia không khác gì một chú gà mái vừa chiến thắng.
Bà áo xanh nghẹn một bụng tức to, nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, nhìn chằm chằm bóng lưng bà áo xanh đã đi xa, ánh mắt hung tợn, còn không quên nhổ một ngụm nước bọt: “Thứ gì, còn dám lấy di nương ra làm cớ. Khúc di nương nhà mày lúc chưa được sủng ái thì rửa chân cho phu nhân còn không xứng đâu, còn dám ở đây dọa tao à, bà mày nhổ vào!” Bà ta hùng hùng hổ hổ, nhưng giọng thì lại đè thấp xuống rất nhiều.
Mạnh Thê Thê nghe xong, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu viện, lại không nhìn ra gì cả.
Có phải tỳ nữ tên Tố Hòa kia bị giam ở đây không ta? Mà có phải hay không thì Mạnh Thê Thê cũng quyết định phải vào xem một chuyến.
Nhưng mà… Nàng nhìn bà thím áo xanh canh ở cổng gặm hạt dưa kia. Trông bộ dạng canh chừng chặt như thế này, chắc là không cho người tùy ý ra vào rồi.
Đúng lúc Mạnh Thê Thê gặp khó khăn, bên cạnh truyền đến một tiếng động rất nhỏ.
“Cục… cục…” Mạnh Thê Thê cúi đầu, con gà mái Tiểu Hồng trước đây vẫn đi theo Phương Thiên Bảo ăn ngon uống sướng ở Cao phủ đang chải chuốt lông vũ ngay bên chân nàng. “Tiểu Hồng, mày ở đây làm gì thế?”
Con gà mái tên Tiểu Hồng kia trừng mắt nhìn mưa rơi bên ngoài kia, giống như đang nói: “Tránh mưa thôi chứ làm gì?”
Mạnh Thê Thê thấy rất ngạc nhiên, nàng đột nhiên cảm thấy lời của Phương Thiên Bảo rất đúng, Tiểu Hồng là một con gà có linh tính, mấy ngày nay Phương Thiên Bảo không đến Cao phủ, vậy mà nó vẫn có thể bình an vô sự ngênh ngang đi tới đi lui trong Cao phủ, lại còn ở trong đình nghỉ mát tránh mưa, sợ là sắp thành gà tinh rồi ấy chứ?
Mạnh Thê Thê đột nhiên nảy ra một kế, chỉ cái tiểu viện kia: “Tiểu Hồng, mày có thể giúp tỷ đánh lạc hướng bà thím kia đi không? Tỷ muốn vào trong xem.”
Tiểu Hồng liếc nàng một cái, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dường như khinh thường làm vậy.
Mạnh Thê Thê vội vàng lấy lòng nó: “Mày mà giúp tỷ thành công vụ này, hàng ngày tỷ sẽ cho mày ăn gạo, chịu không nào?”
Tiểu Hồng suy nghĩ một lát, vẫn nghểnh đầu, mắt nhỏ híp lại.
“Không chỉ gạo, mà còn có côn trùng nữa!”
Tiểu Hồng rốt cục quay mặt nhìn thẳng vào Mạnh Thê Thê, nhưng cặp mắt còn nhỏ hơn hạt đậu xanh kia vẫn còn đang híp.
Mạnh Thê Thê cắn răng một cái: “Còn mát xa toàn thân cho mày, còn chải lông cho mày nữa!”
Tiểu Hồng cuối cùng cũng hài lòng, chân đạp lên mũi giày của Mạnh Thê Thê một cái, in lên một cái ấn hình hoa mai, cuộc giao dịch này xem như đã thành công.
Chỉ thấy đồng chí Tiểu Hồng này vỗ cánh phạch một cái, sau đó bước từng bước một về phía tiểu viện kia, Mạnh Thê Thê vội vàng trốn sau cột len lén nhìn.
Tiểu Hồng đầu tiên là đi ngang qua một khóm hoa bụi, bộ dạng thong dong tự tại như đang đi dạo ở vườn hoa nhà mình kia làm người giận sôi. Sau đó, con gà đột nhiên đứng lại, lại đột nhiên đâm sầm vào bụi hoa, mãi không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy mấy bông hoa hơi hơi rung rung.
Mạnh Thê Thê đứng sau cột nhìn mà chẳng hiểu gì, chẳng lẽ Tiểu Hồng nó lâm trận bỏ chạy?
Không lâu lắm, Tiểu Hồng lại chui từ trong bụi hoa ra, trong miệng còn mổ một con sâu đang uốn éo. Lần này nó không còn bước đi chậm rãi nữa, mà cả thân hình lao vun vút tới chỗ bà thím áo xanh với tốc độ của một con báo.
Bà thím kia đang ngồi ở cửa ra vào nhìn trời, xỉa răng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động, bà ta nghi hoặc nhìn sang, một con gà mái mào đỏ, mắt đầy hung ác lao vùn vụt về phía bà ta, cánh còn đập tung tóe bọt nước.
Có một cái chớp mắt mà cả bà thím lẫn Mạnh Thê Thê đều tưởng Tiểu Hồng sắp bay lên trời. Tiểu Hồng nhanh chóng đi đến trước mặt bà thím áo xanh kia, nhanh như chớp thả con sâu lên mũi giày bà ta.
Thế giới yên tĩnh mấy giây, sau đó một tiếng thét dậy trời dậy đất vang lên.
“Có sâu! Cứu mạng a! Có sâu! Aaaaaaaaaaaaaa! Buồn nôn quá! Cứu mạng!” Bà ta giật đùng đùng tại chỗ, vừa nhảy vừa hét. Tiểu Hồng thừa cơ trốn sang một bên nhìn.
Tiếng kêu của bà thím áo xanh làm hai nha hoàn hầu hạ trong viện chạy tới, hai người họ cuống quít giúp bà thím giẫm giẫm đạp đạp.
“Sâu đâu? Đâu rồi, đâu rồi?”
“Ngay dưới chân cô kia kìa! A a a a, nó muốn bò tới đây, nó còn đang giãy… a a a a a!”
Ba người loạn thành một nùi, không biết ai đạp phải váy của ai, đầu tiên có một nha hoàn tiếp đất bằng mặt, xô ngã một nha hoàn khác, sau đó bà thím bị hai người bọn họ đẩy qua đẩy lại, kết quả ba người ngã chồng đống lên nhau, Tiểu Hồng thừa dịp loại lại đạp cho một cước.
Mấy người họ ngã xuống đất mãi mà chưa thấy động tĩnh, chắc là ngất đi rồi.
Tiểu Hồng thấy Mạnh Thê Thê vẫn còn đang trốn sau cột nhìn thì không hài lòng vẫy cánh mấy lần thúc giục nàng.
Mạnh Thê Thê lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngơ ngơ ngác ngác chạy tới, nhìn thoáng qua ba người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
“Tiểu Hồng à…” Nghĩ mãi mà không tìm ra từ nào thích hợp để hình dung, nàng đành phải thốt lên thán phục từ tận đáy lòng: “Làm tốt lắm!”
Tiểu Hồng khinh khỉnh tỉa tót lông vũ của mình. Nó vẫn biết là nó ưu tú rồi, không cần người khác tới công nhận đâu.
Mạnh Thê Thê cẩn thận rón rén bước vào tiểu viện. Trong tiểu viện chỉ có một gian nhà chính cùng hai gian kề, Mạnh Thê Thê đi thẳng vào gian chính.
Đẩy cửa, nhìn thấy ngay cô gái ngồi bên người ngẩn ngơ.
Chính là nàng ta! Nàng ta chính là tỳ nữ bị người kéo đi mà mình nhìn thấy hôm đó! Mạnh Thê Thê kích động phát khóc, tìm ngược tìm xuôi, kết quả nàng ta lại ở ngay trong khu nhà nhỏ này. Chẳng nói sớm, hại nàng chạy ra bên ngoài, suýt nữa phải ngồi tù nữa.
“Tố Hòa!” Mạnh Thê Thê mừng rỡ gọi một tiếng.
Tố Hòa đờ ra nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt, nàng ta vô thức ôm lấy phần bụng đã nhô ra của mình.
“Cô là?”
“Ta tới cứu cô!” Mạnh Thê Thê tiến lên giữ chặt cổ tay nàng ta: “Mau theo ta đi!”
Ai ngờ nàng lôi kéo mãi mà đối phương không nhúc nhích tí nào. Mạnh Thê Thê quay đầu lại, Tố Hòa đang nhìn nàng rất kì quái.
“Sao vậy, cô không đi à?” Mạnh Thê Thê kinh ngạc. Nàng vẫn nghĩ trong tình huống này, rõ ràng là mẹ chồng không thích, tướng công không yêu, trong lòng hẳn là phải vô cùng đau khổ mới đúng, giờ có người dẫn nàng ta ra khỏi nơi này, sao nàng ta lại không muốn đi được?”
“Không phải.” Tố Hòa lắc đầu, kéo làn váy lên, lộ ra xích sắt khóa trên mắt cá chân: “Tôi không đi được, cũng không trốn được."
Xiềng xích khóa chặt cổ chân gầy và trắng trẻo của nàng ta, đầu xích còn lại buộc vào giường.
Mạnh Thê Thê không thể tin vào hai mắt mình, lòng dạ Cao phu nhân lại có thể độc ác như vậy, xích rồi nhốt nàng ta trong này như một tội phạm! Trách không được không cho người tùy ý ra vào, lại chỉ để một người trông coi, hóa ra vì chắc chắn Tố Hòa không trốn được.
Tố Hòa nhìn Mạnh Thê Thê, thật lòng thật dạ mà cười: “Tạ ơn cô nương, cô đi nhanh đi, nếu thể cho bà Vương phát hiện ra cô lại bẩm đến chỗ phu nhân thì khổ thân cô ra.”
Mạnh Thê Thê cắn răng nhìn chằm chằm vào bụng nàng ta thật lâu, âm thầm làm ra quyết định to gan.
“Tố Hòa, cô có muốn trốn đi không?”
Thân hình gầy yếu của Tố Hòa run lên, gật gật đầu: “Tất nhiên là muốn, ở đây, ngày nào tôi cũng không ngủ yên, hôm nào cũng gặp ác mộng. Nếu có thể chạy trốn, tôi thật sự không muốn ở lại đâu. Nhưng dù tôi có đi ra, thì bằng khả năng của tôi sao có thể nuôi sống mình với đứa bé này chứ?”
Mạnh Thê Thê vỗ ngực một cái: “Chuyện này cô không cần lo, cứ để ta. Chỉ cần cô muốn đi, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp cô. Mấy ngày tới cô cứ giả vờ ngoan ngoãn ở lại đây nhé, ta sẽ nghĩ cách cứu cô ra ngoài.”
Tố Hòa nhìn nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu: “Mặc dù không biết cô nương vì sao muốn cứu tôi, nhưng tôi tin ánh mắt không nói dối. Tố Hòa còn một chuyện muốn nhờ, xin cô nương giúp tôi.”
Danh sách chương