Dịch: Thanh Hoan
***
Phương Thiên Bảo đang tản bộ trong đình viện, hắn bày ra bộ dạng chơi bời lêu lổng, cả ngày đi lại lông nhông trong phủ. Cao lão gia mặc kệ hắn, Cao phu nhân cũng chẳng nói gì, tỳ nữ Cao phủ thì đều sợ chọc đến vị hỗn thế ma vương này nên vừa thấy hắn đã vội tìm chỗ trốn.
Phương Thiên Bảo phe phẩy quạt trong tay, vừa bước qua một gốc ngọc lan bèn dừng bước, đưa tay ngăn cản gã sai vặt đằng sau.
Hắn híp mắt nhìn kỹ, một tên nô tài có vóc người cao lớn vừa phi ra khỏi tiểu viện của Cao Lan.
“Thú vị thật.” Phương Thiên Bảo cười nhạo một tiếng, gã sai vặt phía sau hắn liền muốn phi thân đuổi theo.
Phương Thiên Bảo ngăn hắn lại: “Lần sau nếu gặp cũng coi như không nhìn thấy đi. Nếu không dọa cho tiểu tình lang này của biểu muội ta chạy mất thì phải làm sao?”
Gã sai vặt tức giận thay cho công tử nhà mình: “Công tử cho nô tài nói một câu bất kính đi, công tử tuấn tú tài giỏi như thế vì sao phải cưới loại lẳng lơ như Cao tiểu thư? Ngài cũng biết đấy còn gì, thanh danh của ả truyền khắp ba phủ của U Châu rồi. Nô tài thấy không đáng cho công tử mà!”
“Yên tâm, tiểu gia ta đã không muốn cưới ả thì ai cũng không ép được ta.” Lúc Phương Thiên Bảo nói câu này, trên mặt không giấu được vẻ chán ghét, hắn khinh bỉ nhìn thoáng qua hướng tiểu viện của Cao Lan, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Triệu Trường Vinh về đến nhà rồi, càng nghĩ càng thấy tức, hắn không tài nào hiểu được mỹ nhân bình thường nằm ngoan ngoãn trong ngực hắn sao có thể đột nhiên lạnh lùng vô tình với hắn như thế? Nhớ tới dáng vẻ Cao Lan lúc nằm dưới thân hắn nức nở cầu xin, còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời răm rắp lúc trước, Triệu Trường Vinh càng nghĩ càng không cam lòng.
"Chắc chắn Lan Nhi đã bị người khác uy hiếp, nên mới muốn chia tay với ta."
Triệu Trường Vinh càng ngày càng cảm thấy Cao Lan bị ép buộc, hắn quyết định hẹn gặp Cao Lan ở Vân Thâm Đình lúc trước hai người ngỏ lời yêu nói chuyện cho rõ ràng. Nếu như Cao Lan bị người ta ép buộc thật, vậy thì hắn dẫu liều cũng phải dẫn nàng đi.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Triệu Trường Vinh đã vội vã phái người đi Cao phủ.
Gã sai vặt trước kia vẫn thường xuyên chuyển thư tình cho Triệu Trường Vinh và Cao Lan tán tỉnh nhau nên đã quen cửa quen nẻo. Đến Cao phủ rồi, hắn vẫn gõ bốn tiếng ở cửa sau như cũ những không thấy ai đến mở cửa cho cả.
Hắn lại gõ tiếp bốn tiếng nữa, vẫn không có ai. Lúc này hắn bắt đầu sốt ruột, nếu không làm tốt chuyện công tử giao thì nhất định hắn sẽ bị công tử hành hạ đến chết mất.
Đúng lúc này, cửa sau đột nhiên mở ra, Tiểu Nguyễn xuất hiện. Gã sai vặt vừa thấy là cô nương Tiểu Nguyễn bên cạnh Cao Lan thì mừng rỡ, vội vàng nói: “Tiểu Nguyễn tỷ tỷ, công tử nhà ta có lời muốn nhắn cho Cao tiểu thư, tỷ tỷ có thể giúp ta không?”
Tiểu Nguyễn híp mắt, xem ra tên gia đinh này còn chưa biết chuyện xảy ra giữa Triệu Trường Vinh và Cao Lan, nàng ta nhẹ giọng hỏi: “Không biết Triệu công tử muốn ta chuyển lời gì cho tiểu thư vậy?”
“Công tử nhà ta muốn hẹn gặp cô nương vào giờ Tý ở Vân Thâm Đình ngoài thành.”
Ánh mắt Tiểu Nguyễn hơi đổi: “Biết rồi, ngươi về nói với công tử nhà ngươi, ta sẽ nhắn lại, nhưng tiểu thư nhà ta có đi không thì còn tùy tâm trạng nhé.”
Gã sai vặt cúi đầu khom lưng cảm tạ: “Vậy xin làm phiền Tiểu Nguyễn tỷ tỷ ạ.”
Cửa sau lại bị đóng lại, Tiểu Nguyễn xòe lòng bàn tay ra, nhìn vết thương bị chính móng tay mình cào rách.
Nàng ta lạnh lùng cười.
Cao Lan à Cao Lan, có trách thì chỉ trách cô lật lọng, nếu cô khăng khăng muốn gả cho Phương công tử, vậy thì đừng hận ta!
Lúc Tiểu Nguyễn quay về phòng, Cao Lan đang chọn xiêm y sẽ mặc hôm tổ chức tiệc ngắm hoa.
“Em đi đâu thế hả? Sao giờ mới về?” Cao Lan nghiêng đầu liếc nàng ta một cái.
“Tiểu thư…” Tiểu Nguyễn bước lại gần Cao Lan, khẽ thì thầm vào tai nàng ta: “Thịnh công tử hẹn gặp tiểu thư giờ Tý gặp nhau ở Vân Thâm Đình ngoài thành ạ. Còn dặn nô tỳ không được lộ ra với người ngoài nữa. Nếu để cho vị Mạnh cô nương kia biết, sợ sẽ đến gây rắc rối mất.”
- ----------
Chào mọi người, chương này hơi ngắn đúng không, vì lần này mình chỉ đăng 1 chương, thay vì 2 chương gộp lại như 42 chương trước đó. Sau đợt này, số lượng từ một chương sẽ nhiều hơn, gấp 4 lần chương bình thường. Tần suất đăng chương có lẽ cũng sẽ giảm bớt. Hi vọng mọi người thông cảm. Theo nguyên tác thì truyện đã dịch đến chương 85 rồi đó. Nếu thích truyện, mời các bạn tham gia tám với mình ở link cuối trang nhé. Meo~
Thanh Hoan
***
Phương Thiên Bảo đang tản bộ trong đình viện, hắn bày ra bộ dạng chơi bời lêu lổng, cả ngày đi lại lông nhông trong phủ. Cao lão gia mặc kệ hắn, Cao phu nhân cũng chẳng nói gì, tỳ nữ Cao phủ thì đều sợ chọc đến vị hỗn thế ma vương này nên vừa thấy hắn đã vội tìm chỗ trốn.
Phương Thiên Bảo phe phẩy quạt trong tay, vừa bước qua một gốc ngọc lan bèn dừng bước, đưa tay ngăn cản gã sai vặt đằng sau.
Hắn híp mắt nhìn kỹ, một tên nô tài có vóc người cao lớn vừa phi ra khỏi tiểu viện của Cao Lan.
“Thú vị thật.” Phương Thiên Bảo cười nhạo một tiếng, gã sai vặt phía sau hắn liền muốn phi thân đuổi theo.
Phương Thiên Bảo ngăn hắn lại: “Lần sau nếu gặp cũng coi như không nhìn thấy đi. Nếu không dọa cho tiểu tình lang này của biểu muội ta chạy mất thì phải làm sao?”
Gã sai vặt tức giận thay cho công tử nhà mình: “Công tử cho nô tài nói một câu bất kính đi, công tử tuấn tú tài giỏi như thế vì sao phải cưới loại lẳng lơ như Cao tiểu thư? Ngài cũng biết đấy còn gì, thanh danh của ả truyền khắp ba phủ của U Châu rồi. Nô tài thấy không đáng cho công tử mà!”
“Yên tâm, tiểu gia ta đã không muốn cưới ả thì ai cũng không ép được ta.” Lúc Phương Thiên Bảo nói câu này, trên mặt không giấu được vẻ chán ghét, hắn khinh bỉ nhìn thoáng qua hướng tiểu viện của Cao Lan, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Triệu Trường Vinh về đến nhà rồi, càng nghĩ càng thấy tức, hắn không tài nào hiểu được mỹ nhân bình thường nằm ngoan ngoãn trong ngực hắn sao có thể đột nhiên lạnh lùng vô tình với hắn như thế? Nhớ tới dáng vẻ Cao Lan lúc nằm dưới thân hắn nức nở cầu xin, còn vẻ ngoan ngoãn nghe lời răm rắp lúc trước, Triệu Trường Vinh càng nghĩ càng không cam lòng.
"Chắc chắn Lan Nhi đã bị người khác uy hiếp, nên mới muốn chia tay với ta."
Triệu Trường Vinh càng ngày càng cảm thấy Cao Lan bị ép buộc, hắn quyết định hẹn gặp Cao Lan ở Vân Thâm Đình lúc trước hai người ngỏ lời yêu nói chuyện cho rõ ràng. Nếu như Cao Lan bị người ta ép buộc thật, vậy thì hắn dẫu liều cũng phải dẫn nàng đi.
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Triệu Trường Vinh đã vội vã phái người đi Cao phủ.
Gã sai vặt trước kia vẫn thường xuyên chuyển thư tình cho Triệu Trường Vinh và Cao Lan tán tỉnh nhau nên đã quen cửa quen nẻo. Đến Cao phủ rồi, hắn vẫn gõ bốn tiếng ở cửa sau như cũ những không thấy ai đến mở cửa cho cả.
Hắn lại gõ tiếp bốn tiếng nữa, vẫn không có ai. Lúc này hắn bắt đầu sốt ruột, nếu không làm tốt chuyện công tử giao thì nhất định hắn sẽ bị công tử hành hạ đến chết mất.
Đúng lúc này, cửa sau đột nhiên mở ra, Tiểu Nguyễn xuất hiện. Gã sai vặt vừa thấy là cô nương Tiểu Nguyễn bên cạnh Cao Lan thì mừng rỡ, vội vàng nói: “Tiểu Nguyễn tỷ tỷ, công tử nhà ta có lời muốn nhắn cho Cao tiểu thư, tỷ tỷ có thể giúp ta không?”
Tiểu Nguyễn híp mắt, xem ra tên gia đinh này còn chưa biết chuyện xảy ra giữa Triệu Trường Vinh và Cao Lan, nàng ta nhẹ giọng hỏi: “Không biết Triệu công tử muốn ta chuyển lời gì cho tiểu thư vậy?”
“Công tử nhà ta muốn hẹn gặp cô nương vào giờ Tý ở Vân Thâm Đình ngoài thành.”
Ánh mắt Tiểu Nguyễn hơi đổi: “Biết rồi, ngươi về nói với công tử nhà ngươi, ta sẽ nhắn lại, nhưng tiểu thư nhà ta có đi không thì còn tùy tâm trạng nhé.”
Gã sai vặt cúi đầu khom lưng cảm tạ: “Vậy xin làm phiền Tiểu Nguyễn tỷ tỷ ạ.”
Cửa sau lại bị đóng lại, Tiểu Nguyễn xòe lòng bàn tay ra, nhìn vết thương bị chính móng tay mình cào rách.
Nàng ta lạnh lùng cười.
Cao Lan à Cao Lan, có trách thì chỉ trách cô lật lọng, nếu cô khăng khăng muốn gả cho Phương công tử, vậy thì đừng hận ta!
Lúc Tiểu Nguyễn quay về phòng, Cao Lan đang chọn xiêm y sẽ mặc hôm tổ chức tiệc ngắm hoa.
“Em đi đâu thế hả? Sao giờ mới về?” Cao Lan nghiêng đầu liếc nàng ta một cái.
“Tiểu thư…” Tiểu Nguyễn bước lại gần Cao Lan, khẽ thì thầm vào tai nàng ta: “Thịnh công tử hẹn gặp tiểu thư giờ Tý gặp nhau ở Vân Thâm Đình ngoài thành ạ. Còn dặn nô tỳ không được lộ ra với người ngoài nữa. Nếu để cho vị Mạnh cô nương kia biết, sợ sẽ đến gây rắc rối mất.”
- ----------
Chào mọi người, chương này hơi ngắn đúng không, vì lần này mình chỉ đăng 1 chương, thay vì 2 chương gộp lại như 42 chương trước đó. Sau đợt này, số lượng từ một chương sẽ nhiều hơn, gấp 4 lần chương bình thường. Tần suất đăng chương có lẽ cũng sẽ giảm bớt. Hi vọng mọi người thông cảm. Theo nguyên tác thì truyện đã dịch đến chương 85 rồi đó. Nếu thích truyện, mời các bạn tham gia tám với mình ở link cuối trang nhé. Meo~
Thanh Hoan
Danh sách chương