Dịch: Thanh Hoan

Tần Khôn vốn muốn hành lễ lại bị Mạnh Thê Thê vung tay lên miễn, nàng lập tức chạy vào, Hướng Đỉnh Thần cùng Mạc Xuân Phong lưu lại gian ngoài.Được phép tùy ý ra vào nội thất của điện hạ, đây là vinh hạnh đặc biệt mà chỉ Mạnh Thê Thê mới có.

Lúc Mạnh Thê Thê đi vào, nha hoàn vừa dẫn lang trung là ngoài bốc thuốc. Thịnh Gia Ngạn chỉ mặc mỗi áo trong trắng tinh, suy yếu nằm trên giường, lúc đang mê man hắn hơi mở mắt ra nhìn thấy là Mạnh Thê Thê tới thì không quên duỗi ra một tay, yếu ớt nắm lấy tay nàng.

Mạnh Thê Thê nhu thuận dựa vào thành giường, nghe tiếng hít thở như có như không của hắn, nghe thấy từng tia từng sợi mùi máu tanh truyền đến từ trên người hắn, làm tâm nàng cuồng bạo không thôi.

Từ thời điểm mười năm trước Thịnh Gia Ngạn đón nàng từ Mạnh phủ về đây đến nay, đối xử với nàng vô cùng tốt, quan tâm mọi mặt. Thiên kim tiểu thư khuê các nhà người ta có gì, Thịnh Gia Ngạn cũng cho nàng thứ đó, không để nàng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Đồng thời, dưới sự bồi dưỡng của hắn, Mạnh Thê Thê đã trở thành một sát thủ xuất sắc.

Thịnh Gia Ngạn âm thầm sáng lập và điều hành một tổ chức sát thủ, trên giang hồ xưng tổ chức này là “Côi Viên”, chữ “Côi’ này có nghĩa là “Vương Quỷ”, truyền thuyết nói ở đây có nuôi dưỡng một đám sát thủ có đầu não, có tư tưởng. Bọn họ là một đám nhân sĩ hoặc từ bỏ danh vọng, hoặc từ bỏ phú quý, suốt đời chỉ truy cầu chính đạo trong nhân gian. Nhưng không ai biết ông chủ của “Côi Viên” là ai, chỉ biết tổ chức này thập phần thần bí, hét giá rất cao, một khi tiếp đến đơn hàng thì giết người vô số. Bởi vì chưa bao giờ thất thủ, hơn nữa tốc độ hành động cực kì nhanh, không dây dưa dài dòng, cho nên danh vọng trong giang hồ khá là cao.

Thịnh Gia Ngạn là chủ nhân của Côi Viên, nội lực thâm hậu không thể dò được, đến cùng võ công hắn cao bao nhiêu ngay cả Mạnh Thê Thê cũng không biết. Hắn chưa bao giờ xuất thủ trước mặt mọi người, ở trong hoàng cung hoặc trên triều đình lại càng ẩn giấu mũi nhọn. Lần này, hắn đi Nam tuần trị thủy, trên đường trở về bị tập kích, lại chịu thương nặng như vậy thật sự là chuyện khiến Mạnh Thê Thê bất ngờ.

Dù sao, trong ấn tượng của nàng, Thịnh Gia Ngạn dường như sẽ không bao giờ bị thương.

Hắn mê man đi rồi, Mạnh Thê Thê cũng không thể nói chuyện với hắn, chỉ có thể kéo chăn lên đắp cho hắn, sau đó xoay người ra ngoài tìm lang trung sắc thuốc.

Vừa đi tới chỗ rẽ dưới hiên, liền nghe được Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đang bàn tán với nhau. Tai nàng rất thính có thể bắt được toàn bộ động tĩnh trong một phạm vi rộng. Lướt qua tiếng chim hót líu lo, cỏ cây xào xạc, chỉ nghe Mạc Xuân Phong lắp bắp hỏi: “Huynh lần này đi theo điện hạ Nam tuần, sao lại để điện hạ bị thương?”

“Việc này nói ra thật sự cổ quái! Trên đường điện hạ Nam tuần hồi kinh lần này có gặp một nữ tử ở Ba Thục, không biết bị trúng cái tà gì mà nhất định phải dẫn nữ tử kia về. Nhưng người kia là một mỹ thiếp của Nhị đương gia nhà họ Lương của Ba Thục, điện hạ năm trước mới tiếp quản diêm sơn (núi muối) của Ba Thục, chặt đứt đường kiếm tiền của Lương gia, Lương gia lần này nhân cơ hội muốn làm khó điện hạ. Bọn chúng ở bên ngoài cung cung kính kính, kết quả lại vụng trộm hạ độc trên người nữ tử kia.”

“Ta nhổ vào!” Mạc Xuân Phong gắt lên: “Đường đường là đại gia Ba Thục lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế! Đợi điện hạ khỏe lại ta lại tóm bọn chúng về tính sổ! À mà quên, nữ tử mà điện hạ dẫn về kia hiện nay đang ở đâu?”

Còn đang nằm ở Tây Sương kìa, trên người ả có độc mà bản thân ả còn không biết, lúc điện hạ bị độc phát tác, trên tay ả đã nổi lên mấy cái nhọt, đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi. Lát nữa ta còn phải đi xem một chút, điện hạ dặn ta phải giữ lại mạng của ả, về sau hữu dụng.”

Mạc Xuân Phong khẽ thở dài một cái: “Việc này cũng đừng để cho Thê Thê biết. Nàng không cho phép nữ tử này sống tiếp đâu, đừng để đến lúc đó nàng lại xung đột với người ta, làm điện hạ không vui.”

Hướng Đỉnh Thần ừ một cái, liền xoay người đi sắp xếp cho nữ tử bên Tây Sương.

Mạnh Thê Thê lúc này đã nghe được một đoạn dài, hai tay nắm chắt, ánh mắt giống như có hỏa diễm từ từ dâng lên. Nàng lẳng lặng quay trở lại đình viện của mình, cầm lấy bảo đao chuyên dụng mà mình hay dùng, thuận thế cầm lên mặt nạ màu hoa chỉ dùng khi đi chấp hành nhiệm vụ ám sát, sửa sang lại bọc hành lý. Sau đó, khi ánh trăng bò lên đầu cành nàng cũng vụng trộm rời khỏi vương phủ.

Lúc nàng đi qua Tây sương, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, biết là Hướng Đỉnh Thần đã an bài mấy nha hoàn thay phiên chiếu cố nữ tử mà điện hạ mang từ Ba Thục về kia. Nàng nắm chặt chuôi đao bên hông, lập tức bước nhanh về phía chuồng ngựa.

Dưới ánh trăng bàng bạc, nàng cưỡi tuấn mã chạy nhanh nhất của vương phủ, nắm chặt dây cương, phi nước đại về phía Thục Trung.

Phong cảnh đất Thục vô cùng đẹp mắt, mây mù lượn lờ giữa những sườn núi, cỏ cây tươi tốt, khắp nơi đều có thể thấy được những cây cổ thụ che trời, tán lá xen vào nhau thành hàng kéo dài về phía chân trời xa tít. Mạnh Thê Thê một đường bước đi, đập vào mắt nơi nào cũng là cảnh non nước hữu tình, cỏ xanh hoa dại um tùm, phảng phất như đang đặt mình trong tranh thủy mặc tao nhã lại đầy màu sắc.

Ba Thục từng lấy Đường Môn là môn phái chuyên về ám khí vang danh thiên hạ. Nhưng sau này, theo dòng chảy thời gian, Đường Môn suy thoái, đại đệ tử của bảo chủ Đường gia bảo là Lương Thanh Phong thoát ly khỏi Đường Môn, tự mình sáng lập một phái. Ôm hết độc dược, ám khí cùng cơ quan, dựa vào đầu óc nhanh nhạy của hắn, dần dần đưa thanh danh của Lương gia Ba Thục truyền ra khắp giang hồ, lập uy khắp thiên hạ.

Khúc mắc giữa Thịnh Gia Ngạn và Lương gia xảy ra từ hai năm trước, khi đó bệnh của lão hoàng đế còn chưa tính là quá nghiêm trọng, nhưng Thịnh Gia Ngạn đã bắt đầu bộc lộ mũi nhọn. Lúc lão hoàng đế an bài hắn đi Ba Thục tuần tra, phát hiện Ba Thục có mấy tòa diêm sơn không báo cáo lên. Lương gia Ba Thục khi đó đã có thể một tay che trời ở Thục Trung, nếu nói Lương gia không biết chuyện diêm sơn này là không thể nào, nhưng lúc đó người phụ trách trên danh nghĩa của diêm sơn chính là một thân thích xa của Lương gia. Cho nên sau khi việc này báo lên kinh đô, cũng chỉ có thân thích kia chịu trách phạt, Lương gia nhiều lắm chỉ là mất đi một con đường kiếm tiền.

Nhưng Lương Thanh Phong lại ghi hận Thịnh Gia Ngạn, nếu không phải hắn khó chơi lại bất cận nhân tình, hối lộ như nào cũng không thu, nhất định phải báo cáo ngay vụ diêm sơn này cho triều đình, thì Lương gia nhà hắn cũng sẽ không bị tổn thất một tòa núi vàng như thế.

Nghe nói về sau Lương gia Ba Thục còn âm thầm lui tới với Thái tử, nếu như danh môn đại gia tộc trên giang hồ mà bắt đầu quấn lên ít quan hệ với hoàng thất thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. Mặc dù quan hệ giữa Lương gia với Thái tử không nói rõ ràng với bên ngoài, nhưng Mạnh Thê Thê cũng có thể đoán được tám chín phần mười. Chỉ sợ Lương gia này đã quy phục về phe Thái tử từ lâu, cá mè một lứa, rắn chuột một ổ thôi.

Mạnh Thê Thê bôn ba, ăn gió nằm sương suốt mấy ngày, rốt cục cũng dừng ngựa ở thôn Bão Giáp bên ngoài thành Thương Châu của Ba Thục. Nàng tùy ý tìm một cái miếu Mạnh bà rách nát, trống hoác bốn phía, buộc ngựa ở ngoài miếu cho nó ăn cỏ dại, Mạnh Thê Thê liền đi vào trong miếu tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhưng trong miếu thực sự là bụi bặm phủ dày, khó mà đặt chân, Mạnh Thê Thê cầm đao tiện tay cuốn đi mấy chỗ mạng nhện, lại giật màn trướng ố vàng tàn tạ trên miếu ra, nhào vào phía sau tượng Mạnh bà, ngồi xếp bằng vận khí bắt đầu tĩnh tọa.

Điện hạ đến tột cùng là dẫn về một nữ tử thế nào, tại sao lại cứ phải khăng khăng dẫn nàng ta về? Đến mức hoàn toàn không có cảnh giác được mình trúng kịch độc cơ chứ? Nghĩ đến đây, Mạnh Thê Thê chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ tà hỏa khó hiểu, bắt đầu bắn phá bốn phía trong kinh mạch, khiến cho nàng nóng nảy không thôi. Nàng vội vàng vận khí đè xuống.

Cũng không phải là nàng quan tâm mối quan hệ giữa Thịnh Gia Ngạn và nữ tử kia, chỉ là lo lắng Thịnh Gia Ngạn dẫn theo mật thám gì đó về, đến lúc đó tiết lộ bí mật của vương phủ ra ngoài, vậy thì coi như hỏng rồi!

Ừ, không sai, nàng mới không thèm ăn dấm, không thèm ghen tị đâu.

Mặc dù trong lòng Mạnh Thê Thê không ngừng an ủi mình như thế, nhưng cỗ tà hỏa trong lòng kia vẫn không làm sao ép xuống được.

Đúng lúc này, ngoài miếu truyền đến tiếng kèn trống nhạc nhẽo gì đó, tiếng kèn bén nhọn vang lên phá vỡ bầu không khí bình tĩnh của thôn trang nhỏ này, có tiếng vô số người khóc thét, khóc ròng theo gió đêm truyền tới chỗ này.

Mạnh Thê Thê xuyên thấu qua khe hở trên tường, mượn ánh trăng nhìn đám người đang tới.

Một đội thôn dân giơ bó đuốc đi lên núi, chung quanh có những thôn dân đeo mặt nạ ác quỷ đang thổi kèn, còn có mấy thôn dân khác nâng một tấm ván gỗ, trên đó có một nữ tử đang nằm thoi thóp. Trên mặt nữ tử kia có một vết sẹo bỏng cực kì dọa người, tóc nàng rối bời, hai mắt mở to trừng trừng, trông bộ dạng có vẻ thần trí cực kì không tỉnh táo.

Theo sau có lẽ là người nhà của nàng, một bà lão lớn tuổi đang quệt nước mắt, bên người có hai người phụ nữ trung niên đang đỡ lấy nàng.

Một trong số hai người phụ nữ đó thấy bà lão khóc thương tâm mới lên tiếng an ủi: “Mẹ đừng khóc nữa, cẩn thận lại làm mắt bị thương tổn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện