Tiệc gia đình này của Tiền Trấn Xuyên làm tương đối tốt, hoạt động giải trí chính là nướng thịt ăn, không có làm chuyện khác người nào, nếu nói có chỗ nào không ổn thì đó chính là Phương Chỉ và Đàm Tử Dục mang theo hai đứa con trai sang đây, hai đứa nhỏ ở trong vườn hoa dùng súng nước bắn người chơi.
Thế nhưng dù cho chỉ là trẻ con thì bọn chúng cũng có mắt nhìn người, lúc đối mặt với Thẩm Trọng Thành lạnh lùng nghiêm khắc thì hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn như chim cút, cũng không dám đến gần Tạ Dư An.
Tiền Trấn Xuyên mò tới bên cạnh Thẩm Trọng Thành rồi nói: "Trọng Thành, ông xem hai thằng nhóc này thích ông ghê chưa kìa, cứ nhìm chằm chằm vào ông."
Vừa dứt lời thì hai đứa nhỏ khiếp sợ trợn to hai mắt, vừa như chịu đựng lại vừa như tủi thân mà nhìn Tiền Trấn Xuyên.
Tiền Trấn Xuyên giống như tim đúc bằng sắt mà không hề dao động.
Hai đứa nhỏ chỉ có thể mang theo súng nước chạy trốn.
Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn Tiền Trấn Xuyên một cái, tiếp đó cười xùy một tiếng rồi đi về phía hai đứa nhỏ.
Giống như việc Tiền Trấn Xuyên có thể liếc mắt liền biết "Tướng công của Tạ công tử" chính là acc clone của Thẩm Trọng Thành, vì vậy mà không cần Tiền Trấn Xuyên nói rõ thì Thẩm Trọng Thành cũng hiểu rõ anh ta muốn cái gì, cho nên liền thỏa mãn mong ước của Tiền Trấn Xuyên.
Mà khi Thẩm Trọng Thành vừa đi thì Tiền Trấn Xuyên liền tới gần Tạ Dư An, anh cười khà khà hai tiếng: "Dư An, nghe nói tháng sau cậu với Thẩm Trọng Thành sẽ về nhà họ Thẩm dự tiệc khánh thành nhà hử."
Tạ Dư An gật đầu nói: "...Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Tiền Trấn Xuyên lại cười khà khà hai tiếng: "Vậy cậu có thể hỏi giúp tôi Thẩm bảy, à là một người đẹp trai tên là "Thẩm Thu Kích", hỏi nó xem lúc nào rảnh có thể vẽ giúp tôi một lá bùa hoa đào hay không?"
"Vẽ bùa?" Tạ Dư An tỏ vẻ ghi ngờ.
Thẩm Trọng Thành nói khá nhiều chuyện về nhà họ Thẩm với cậu, nhưng mà nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn tổng cộng bảy chi, Tạ Dư An cho tới giờ cũng chỉ biết nhà Thẩm Trọng Thành là chi thứ năm, những người khác thì không rõ lắm.
"Đúng, chính là vẽ bùa, bùa hoa đào." Tiền Trấn Xuyên sợ Tạ Dư An nhớ lộn cho nên còn đặc biệt nhấn mạnh thêm một lần.
"Nhưng mà tôi không có biết người đó." Tạ Dư An không hiểu tại sao Tiền Trấn Xuyên lại nói chuyện này với cậu, nếu như anh ta muốn nhờ người họ Thẩm vẽ bùa thì trực tiếp nói Thẩm Trọng Thành đi hỏi không phải tốt hơn sao?
"Việc lớn của nhà họ Thẩm nó nhất định sẽ tới, cậu cứ đến là có thể nhìn thấy." Tiền Trấn Xuyên nói, "Gặp cậu là liền biết__ oái!"
Tiền Trấn Xuyên còn chưa nói xong đã gào lên một tiếng, bởi vì hai đứa con của Đàm Tử Dục đã quay trở lại, nước sạch bên trong súng không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ, khuôn mặt của Tiền Trấn Xuyên bị bắn thành màu đỏ nhìn có chút dọa người, bộ dạng khá là máu me.
Đứa lớn còn bập bẹ nói với Tiền Trấn Xuyên: "Chú ba, chú trúng đạn rồi!"
Đứa nhỏ nói tiếp: "Đúng vậy, cũng đã đổ máu."
Tiền Trấn Xuyên sờ mặt mình, sau đó nhìn bàn tay đầy màu đỏ mà hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bút bi nước Khổng Tử đầu bi 0,5, loại màu đỏ." Thẩm Trọng Thành nhướn mày nói, "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Tiền Trấn Xuyên nói: "Không có gì, tui với Dư An đang khen ông đáng yêu thôi."
"Dừng, dừng lại chút đã." Thẩm Tiêu Hồng cách đó không xa nghe thấy Tiền Trấn Xuyên nói như thế thì trước hết cười ra tiếng, "Xuyên Xuyên Nhi, lời này của cậu chế không thích nghe, cưng tùy tiện vẽ ra lí do nào khác chế không quan tâm, cơ mà cái này không được, thấy ghê quá."
Nghiêm Lâm cũng cười, không khách khí chút nào mà vạch trần Tiền Trấn Xuyên, chậc chậc nói: "Nó muốn tìm Thẩm Thu Kích để vẽ bùa hoa đào đấy____"
"Ồ." Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng, "Nhưng không phải ông đã nói bùa của Thẩm Thu Kích vô dụng à?"
Trước đây lúc Thẩm Trọng Thành tìm Thẩm Thu Kích vẽ bùa yêu đã bị Tiền Trấn Xuyên cười nhạo thật lâu, nói rằng Thẩm Trọng Thành không được, đổi lại anh ta thì không cần phải dùng bùa yêu cũng có thể làm cho đối phương hết lòng vì mình. Thế nhưng Tiền Trấn Xuyên gần đây thật sự có chút vắng vẻ, từ sau khi cái tin phong thủy của Ánh Quang không tốt bị truyền ra thì anh chưa từng nói chuyện yêu đương với ai cả.
Cũng không phải là không có nói qua, tán nhau qua lại thì có đấy, thế nhưng không có thuận lời gì hết, hiện tại cứ hễ Tiền Trấn Xuyên yêu cô nào thì mỗi khi hứng tình lên lại phát hiện bên nhà gái dính phải kỳ kinh nguyệt, bởi vậy mà không có cách nào tiếp tục được chuyện tiếp theo nữa, cứ thế không có ngoại lệ nào, thậm chí còn có kiểu con gái vốn có chu kì kinh nguyệt rất ổn định, thế nhưng sau khi ở cùng với Tiền Trấn Xuyên thì không còn bình thường nữa.
Tiền Trấn Xuyên không muốn hại con gái nhà người ta cho nên đành phải bất đắc dĩ độc thân trong một khoảng thời gian dài, anh ta cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ biến thành gay mất, vì vậy mà chỉ có thể thò tay về phía Thẩm Trọng Thành cầu xin đại sư Thẩm Thu Kích lá bùa yêu.
"Có tác dụng, có tác dụng mà, ông xem ông với Dư An tình cảm tốt chưa kìa." Tiền Trấn Xuyên bây giờ vì muốn thoát ế mà không còn biết xấu hổ nữa, "Anh dâu Dư An, đứa em trai Trấn Xuyên này cầu xin anh, lúc về dự lễ khánh thành hãy giúp đứa em này xin lá bùa với ạ, giờ em đi rửa cái mặt trước đã."
Trên mặt Tiền Trấn Xuyên dính đầy mực nước màu đỏ đã muốn khô lại, anh ta sợ để nữa sẽ rửa không ra cho nên chỉ có thể vội vã chạy vào phòng tắm.
Thẩm Trọng Thành mắng anh ta: "Đừng có rửa, ông còn muốn mặt mũi làm cái gì."
Mà Tạ Dư An nghe đến đó cuối cùng cũng có chút hiểu, cậu nói với Thẩm Trọng Thành: "A, hình như người đó chính là đại sư vẽ bùa cho anh."
Thẩm Trọng Thành không phủ nhận, anh hơi cụp mắt đứng trước mặt Tạ Dư An rồi nói: "Đúng vậy, anh còn biết làm gì đây, em hạ *cổ tình vào người anh nhưng lại không thích anh, cho nên anh chỉ có thể đi xin bùa, cái con gà tơ xấu xa này, tâm cơ sâu không đáy, khôn ngoan hết phần thiên hạ, thật sự là đáng sợ mà."
(*Trong truyện cổ trang kiếm hiệp thường có cái chi tiết bị hạ cổ độc í, nó là cái con sâu loi nhoi sống bằng máu cùng chất dinh dưỡng điều khiển tâm trí người bị hạ cổ, trong truyện đánh lộn thì điều khiển giết chóc hay phá hủy người bị hạ, còn này nà hạ cổ yêu hjhj)
Tạ Dư An buồn cười nói: "Em lúc nào thì hạ cổ tình cho anh chứ?"
"Thẩm Trọng Thành nghiêm túc nói: "Khi còn bé, lúc uống ly nước Sprite giao bôi."
Tạ Dư An nói: "Em đâu có hạ, chính em cũng uống mà."
Thẩm Trọng Thành mặc kệ, kiên định nói: "Chính là em hạ, cho nên anh mới không thể rời bỏ em, anh chính là yêu em muốn chết, em hài lòng chưa?"
"Rồi rồi rôi, em đây cũng đi xin một cái bùa yêu." Tạ Dư An cười cười giơ tay nhéo mặt Thẩm Trọng Thành một cái, sau đó lại nhớ tới một chuyện mà hơi cau mày nói, "Thế nhưng___"
Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: "Thế nhưng làm sao?"
Tạ Dư An nói: "Cái bùa kia của anh em thấy rất quen, hình như nó với cái bùa mà Tiền Xán tặng em đều là do một người vẽ ra, chính là Thẩm Thu Kích mà các anh nói đến ấy."
Thẩm Trọng Thành: "Bùa đâu? Anh giúp em nhìn xem có đúng hay không."
Tạ Dư An: "Ở nhà ạ, lúc nào về em đưa anh xem."
Cái này Tạ Dư An nhớ rất rõ ràng, thế nhưng tại sao ngay cả Tiền Xán cũng có thể liên lạc với Thẩm Thu Kích mà Tiền Trấn Xuyên lại không liên lạc được?
Tạ Dư An đem sự nghi ngờ của mình hỏi ra thì Thẩm Trọng Thành liền giải thích cho cậu rằng: "Bởi vì anh ta nghèo, dùng máy tính cũng phải đến tiệm net hoặc là mượn dùng của bạn cùng phòng, điện thoại cũng thường hay nợ cước phí cho nên không gọi được, tuy rằng có thể viết thư để liên lạc, thế nhưng chỗ của anh ta ở bình thường hay bị trộm đột nhập, thư cũng có thể bị trộm đi."
Tạ Dư An: "???"
Ở trong ấn tượng của Tạ Dư An thì người nhà họ Thẩm cùng chữ "nghèo" không có tí xíu dính dáng gì, hơn nữa Thẩm Thu Kích cũng không thể dùng từ "nghèo" để hình dung, cậu không khỏi hỏi Thẩm Trọng Thành: "Vậy bình thường các anh liên lạc với anh ta như thế nào?"
Thẩm Trọng Thành nói: "Thần giao cách cảm."
Tạ Dư An: "...."
"Lừa em thôi." Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An thật sự tin thì liền cười cười xoa đầu cậu, "Chờ khi dự lễ khánh thành là em có thể nhìn thấy anh ta."
Tạ Dư An đối với cái người tên "Thẩm Thu Kích" này hết sức tò mò, sau khi trở về chung cư thì cậu liền lục tìm lá bùa của Tiền Xán đưa cho anh.
Trước kia Tạ Dư An không có tin những thứ này, thế nhưng đây là tấm lòng của Tiền Xán cho nên dù không tin thì Tạ Dư An vẫn nhận lấy bùa rồi để ở tủ đầu giường, hiện tại lấy ra cũng không rắc rối chút nào, chỉ có điều là Tiền Xán tặng cậu đến hai lá bùa, một cái là bùa hoa đào, một cái là bùa yêu.
Hai cái túi gấm nhỏ đựng bùa lại cố tình giống hệt nhau, nếu không mở ra thì căn bản là không biết được bên trong đó là bùa gì.
Thế là Tạ Dư An dứt khoát mở hết cả hai túi gấm, sau đó nắm chặt hai lá bùa đưa cho Thẩm Trọng Thành xem: "Trọng Thành, chính là hai lá bùa này, anh xem chữ ở trên đó có đúng hay không."
"Để anh xem___" Sắc mặt của Thẩm Trọng Thành vốn đang rất bình thường, thế nhưng còn chưa nói xong đã nhìn thấy màu sắc lá bùa trên tay Tạ Dư An, thế là anh liền cầm lấy tay trái của cậu, nhíu chặt mày nói, "Nhanh ném xuống!"
Tạ Dư An thấy anh phản ứng mạnh như vậy thì liền theo phản xạ buông lỏng hai tay, hai lá bùa cứ như vậy mà bay bay trên không cho đến khi rơi xuống tấm thảm tối màu.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Tạ Dư An hỏi Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành trực tiếp nói: "Tiền Xán tặng em bùa hoa đào?"
Tạ Dư An như sự thật mà nói: "Đúng vậy, tặng trước kia rồi, lúc đó anh ta không biết hai chúng ta đang ở bên nhau, em vẫn để nó trong túi gấm không có mở ra xem. Về sau Tiền Xán biết được chuyện của chúng ta thì có đưa cho em lá bùa yêu."
"Cần phải để anh mở túi gấm hộ em." Thẩm Trọng Thành trầm mặc vài giây rồi nói, "Đây là bùa của Thẩm Thu Kích."
Tạ Dư An có chút khó hiểu: "Anh mở với em mở có gì khác nhau?"
"Không có gì khác, nhưng mà____" Thẩm Trọng Thành nhìn Tạ Dư An, có hơi dừng lại, "Bùa của Thẩm Thu Kích vừa đụng vào sẽ có tác dụng."
Tạ Dư An nói: "Tiền Xán hình như cũng đã nói với em rồi..."
Trước kia lúc Tiền Xán đưa bùa cho cậu cũng đã nói qua rằng, hai lá bùa này đều phải đụng vào rồi đeo lên người hoặc cất giữ mới có tác dụng, thế nhưng Tạ Dư An lúc đó nghĩ rằng tình cảm giữa cậu với Thẩm Trọng Thành vô cùng ổn định, không cần dùng đến bùa yêu lại càng không cần đến bùa hoa đào cho nên không có mở túi gấm ra, nếu hôm nay Tiền Trấn Xuyên không nhắc đến chuyện bùa chú thì Tạ Dư an cũng sẽ không lấy chúng ra.
Tạ Dư An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Trọng Thành thì liền nhẹ giọng mở miệng muốn Thẩm Trọng Thành thả lỏng một chút: "Em chỉ sờ một lúc thôi, chắc sẽ không linh như vậy đâu ha?"
Thẩm Trọng Thành lời ít ý nhiều nói: "Sẽ."
Lời này của Tạ Dư An vừa dứt thì điện thoại của cậu liền vang lên.
Tạ Dư An: "...."
Thế nhưng cũng may người gọi đến là Tất Đông Thụ.
Tạ Dư An cũng không biết tại sao bản thân lại thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu nói với Thẩm Trọng Thành "là anh Đông" thì nhận điện thoại.
"Dư An! Tôi muốn nói cho cậu một tin tức tốt!" Giọng nói của Tất Đông Thụ rất hưng phấn, "Đạo diễn Ngỗi, Ngỗi Chính Côn cậu có biết không?"
Tạ Dư An nói: "Đạo diễn Ngỗi đương nhiên là tôi biết."
Ngỗi Chính Côn chính là đạo diễn thiên tài nổi tiếng của Trung Quốc, mỗi một bộ phim điện ảnh văn học ông ta quay dường như đều có thể nhận giải, push được không ít ảnh đế cùng ảnh hậu, tỉ suất phòng vé của những bộ điện ảnh thương mại do chính ông ta quay cũng cực kỳ bạo, có thể được diễn phim của ông ta dường như đều là giấc mộng của các diễn viên.
Tất Đông Thụ tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có xem qua《 Kinh Uyên Lục 》chưa?"
"Tôi chỉ mới nghe nói thôi." Tạ Dư An nói, "Là một bộ tiểu thuyết."
Tất Đông Thụ nỗ lực đè nén sự kích động trong giọng nói: "Đúng vậy, bản quyền bộ tiểu thuyết này được Thụy Phong cầm đến tay, Thụy Phong cũng định mời Ngỗi Chính Côn tới quay, ông ta cũng đã đồng ý rồi."
Tạ Dư An khẽ run: "..."
Tất Đông Thụ nói cho cậu biết: "Hiện tại Ngỗi Chính Côn đang tìm biên kịch, còn kéo tác giả của nguyên tác《 Kinh Uyên Lục 》tới thảo luận kịch bản phim, Thụy Phong bây giờ đều đặt trọng tâm lên bộ phim này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ba tháng sau Ngỗi Chính Côn sẽ bắt đầu chọn vai."
Nhưng mà sau ba tháng nữa thì hợp đồng của Tạ DưAn và Thụy Phong sẽ chính thức hết hạn.
Thế nhưng dù cho chỉ là trẻ con thì bọn chúng cũng có mắt nhìn người, lúc đối mặt với Thẩm Trọng Thành lạnh lùng nghiêm khắc thì hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn như chim cút, cũng không dám đến gần Tạ Dư An.
Tiền Trấn Xuyên mò tới bên cạnh Thẩm Trọng Thành rồi nói: "Trọng Thành, ông xem hai thằng nhóc này thích ông ghê chưa kìa, cứ nhìm chằm chằm vào ông."
Vừa dứt lời thì hai đứa nhỏ khiếp sợ trợn to hai mắt, vừa như chịu đựng lại vừa như tủi thân mà nhìn Tiền Trấn Xuyên.
Tiền Trấn Xuyên giống như tim đúc bằng sắt mà không hề dao động.
Hai đứa nhỏ chỉ có thể mang theo súng nước chạy trốn.
Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn Tiền Trấn Xuyên một cái, tiếp đó cười xùy một tiếng rồi đi về phía hai đứa nhỏ.
Giống như việc Tiền Trấn Xuyên có thể liếc mắt liền biết "Tướng công của Tạ công tử" chính là acc clone của Thẩm Trọng Thành, vì vậy mà không cần Tiền Trấn Xuyên nói rõ thì Thẩm Trọng Thành cũng hiểu rõ anh ta muốn cái gì, cho nên liền thỏa mãn mong ước của Tiền Trấn Xuyên.
Mà khi Thẩm Trọng Thành vừa đi thì Tiền Trấn Xuyên liền tới gần Tạ Dư An, anh cười khà khà hai tiếng: "Dư An, nghe nói tháng sau cậu với Thẩm Trọng Thành sẽ về nhà họ Thẩm dự tiệc khánh thành nhà hử."
Tạ Dư An gật đầu nói: "...Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Tiền Trấn Xuyên lại cười khà khà hai tiếng: "Vậy cậu có thể hỏi giúp tôi Thẩm bảy, à là một người đẹp trai tên là "Thẩm Thu Kích", hỏi nó xem lúc nào rảnh có thể vẽ giúp tôi một lá bùa hoa đào hay không?"
"Vẽ bùa?" Tạ Dư An tỏ vẻ ghi ngờ.
Thẩm Trọng Thành nói khá nhiều chuyện về nhà họ Thẩm với cậu, nhưng mà nhà họ Thẩm là một gia tộc lớn tổng cộng bảy chi, Tạ Dư An cho tới giờ cũng chỉ biết nhà Thẩm Trọng Thành là chi thứ năm, những người khác thì không rõ lắm.
"Đúng, chính là vẽ bùa, bùa hoa đào." Tiền Trấn Xuyên sợ Tạ Dư An nhớ lộn cho nên còn đặc biệt nhấn mạnh thêm một lần.
"Nhưng mà tôi không có biết người đó." Tạ Dư An không hiểu tại sao Tiền Trấn Xuyên lại nói chuyện này với cậu, nếu như anh ta muốn nhờ người họ Thẩm vẽ bùa thì trực tiếp nói Thẩm Trọng Thành đi hỏi không phải tốt hơn sao?
"Việc lớn của nhà họ Thẩm nó nhất định sẽ tới, cậu cứ đến là có thể nhìn thấy." Tiền Trấn Xuyên nói, "Gặp cậu là liền biết__ oái!"
Tiền Trấn Xuyên còn chưa nói xong đã gào lên một tiếng, bởi vì hai đứa con của Đàm Tử Dục đã quay trở lại, nước sạch bên trong súng không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ, khuôn mặt của Tiền Trấn Xuyên bị bắn thành màu đỏ nhìn có chút dọa người, bộ dạng khá là máu me.
Đứa lớn còn bập bẹ nói với Tiền Trấn Xuyên: "Chú ba, chú trúng đạn rồi!"
Đứa nhỏ nói tiếp: "Đúng vậy, cũng đã đổ máu."
Tiền Trấn Xuyên sờ mặt mình, sau đó nhìn bàn tay đầy màu đỏ mà hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bút bi nước Khổng Tử đầu bi 0,5, loại màu đỏ." Thẩm Trọng Thành nhướn mày nói, "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Tiền Trấn Xuyên nói: "Không có gì, tui với Dư An đang khen ông đáng yêu thôi."
"Dừng, dừng lại chút đã." Thẩm Tiêu Hồng cách đó không xa nghe thấy Tiền Trấn Xuyên nói như thế thì trước hết cười ra tiếng, "Xuyên Xuyên Nhi, lời này của cậu chế không thích nghe, cưng tùy tiện vẽ ra lí do nào khác chế không quan tâm, cơ mà cái này không được, thấy ghê quá."
Nghiêm Lâm cũng cười, không khách khí chút nào mà vạch trần Tiền Trấn Xuyên, chậc chậc nói: "Nó muốn tìm Thẩm Thu Kích để vẽ bùa hoa đào đấy____"
"Ồ." Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng, "Nhưng không phải ông đã nói bùa của Thẩm Thu Kích vô dụng à?"
Trước đây lúc Thẩm Trọng Thành tìm Thẩm Thu Kích vẽ bùa yêu đã bị Tiền Trấn Xuyên cười nhạo thật lâu, nói rằng Thẩm Trọng Thành không được, đổi lại anh ta thì không cần phải dùng bùa yêu cũng có thể làm cho đối phương hết lòng vì mình. Thế nhưng Tiền Trấn Xuyên gần đây thật sự có chút vắng vẻ, từ sau khi cái tin phong thủy của Ánh Quang không tốt bị truyền ra thì anh chưa từng nói chuyện yêu đương với ai cả.
Cũng không phải là không có nói qua, tán nhau qua lại thì có đấy, thế nhưng không có thuận lời gì hết, hiện tại cứ hễ Tiền Trấn Xuyên yêu cô nào thì mỗi khi hứng tình lên lại phát hiện bên nhà gái dính phải kỳ kinh nguyệt, bởi vậy mà không có cách nào tiếp tục được chuyện tiếp theo nữa, cứ thế không có ngoại lệ nào, thậm chí còn có kiểu con gái vốn có chu kì kinh nguyệt rất ổn định, thế nhưng sau khi ở cùng với Tiền Trấn Xuyên thì không còn bình thường nữa.
Tiền Trấn Xuyên không muốn hại con gái nhà người ta cho nên đành phải bất đắc dĩ độc thân trong một khoảng thời gian dài, anh ta cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ biến thành gay mất, vì vậy mà chỉ có thể thò tay về phía Thẩm Trọng Thành cầu xin đại sư Thẩm Thu Kích lá bùa yêu.
"Có tác dụng, có tác dụng mà, ông xem ông với Dư An tình cảm tốt chưa kìa." Tiền Trấn Xuyên bây giờ vì muốn thoát ế mà không còn biết xấu hổ nữa, "Anh dâu Dư An, đứa em trai Trấn Xuyên này cầu xin anh, lúc về dự lễ khánh thành hãy giúp đứa em này xin lá bùa với ạ, giờ em đi rửa cái mặt trước đã."
Trên mặt Tiền Trấn Xuyên dính đầy mực nước màu đỏ đã muốn khô lại, anh ta sợ để nữa sẽ rửa không ra cho nên chỉ có thể vội vã chạy vào phòng tắm.
Thẩm Trọng Thành mắng anh ta: "Đừng có rửa, ông còn muốn mặt mũi làm cái gì."
Mà Tạ Dư An nghe đến đó cuối cùng cũng có chút hiểu, cậu nói với Thẩm Trọng Thành: "A, hình như người đó chính là đại sư vẽ bùa cho anh."
Thẩm Trọng Thành không phủ nhận, anh hơi cụp mắt đứng trước mặt Tạ Dư An rồi nói: "Đúng vậy, anh còn biết làm gì đây, em hạ *cổ tình vào người anh nhưng lại không thích anh, cho nên anh chỉ có thể đi xin bùa, cái con gà tơ xấu xa này, tâm cơ sâu không đáy, khôn ngoan hết phần thiên hạ, thật sự là đáng sợ mà."
(*Trong truyện cổ trang kiếm hiệp thường có cái chi tiết bị hạ cổ độc í, nó là cái con sâu loi nhoi sống bằng máu cùng chất dinh dưỡng điều khiển tâm trí người bị hạ cổ, trong truyện đánh lộn thì điều khiển giết chóc hay phá hủy người bị hạ, còn này nà hạ cổ yêu hjhj)
Tạ Dư An buồn cười nói: "Em lúc nào thì hạ cổ tình cho anh chứ?"
"Thẩm Trọng Thành nghiêm túc nói: "Khi còn bé, lúc uống ly nước Sprite giao bôi."
Tạ Dư An nói: "Em đâu có hạ, chính em cũng uống mà."
Thẩm Trọng Thành mặc kệ, kiên định nói: "Chính là em hạ, cho nên anh mới không thể rời bỏ em, anh chính là yêu em muốn chết, em hài lòng chưa?"
"Rồi rồi rôi, em đây cũng đi xin một cái bùa yêu." Tạ Dư An cười cười giơ tay nhéo mặt Thẩm Trọng Thành một cái, sau đó lại nhớ tới một chuyện mà hơi cau mày nói, "Thế nhưng___"
Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: "Thế nhưng làm sao?"
Tạ Dư An nói: "Cái bùa kia của anh em thấy rất quen, hình như nó với cái bùa mà Tiền Xán tặng em đều là do một người vẽ ra, chính là Thẩm Thu Kích mà các anh nói đến ấy."
Thẩm Trọng Thành: "Bùa đâu? Anh giúp em nhìn xem có đúng hay không."
Tạ Dư An: "Ở nhà ạ, lúc nào về em đưa anh xem."
Cái này Tạ Dư An nhớ rất rõ ràng, thế nhưng tại sao ngay cả Tiền Xán cũng có thể liên lạc với Thẩm Thu Kích mà Tiền Trấn Xuyên lại không liên lạc được?
Tạ Dư An đem sự nghi ngờ của mình hỏi ra thì Thẩm Trọng Thành liền giải thích cho cậu rằng: "Bởi vì anh ta nghèo, dùng máy tính cũng phải đến tiệm net hoặc là mượn dùng của bạn cùng phòng, điện thoại cũng thường hay nợ cước phí cho nên không gọi được, tuy rằng có thể viết thư để liên lạc, thế nhưng chỗ của anh ta ở bình thường hay bị trộm đột nhập, thư cũng có thể bị trộm đi."
Tạ Dư An: "???"
Ở trong ấn tượng của Tạ Dư An thì người nhà họ Thẩm cùng chữ "nghèo" không có tí xíu dính dáng gì, hơn nữa Thẩm Thu Kích cũng không thể dùng từ "nghèo" để hình dung, cậu không khỏi hỏi Thẩm Trọng Thành: "Vậy bình thường các anh liên lạc với anh ta như thế nào?"
Thẩm Trọng Thành nói: "Thần giao cách cảm."
Tạ Dư An: "...."
"Lừa em thôi." Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An thật sự tin thì liền cười cười xoa đầu cậu, "Chờ khi dự lễ khánh thành là em có thể nhìn thấy anh ta."
Tạ Dư An đối với cái người tên "Thẩm Thu Kích" này hết sức tò mò, sau khi trở về chung cư thì cậu liền lục tìm lá bùa của Tiền Xán đưa cho anh.
Trước kia Tạ Dư An không có tin những thứ này, thế nhưng đây là tấm lòng của Tiền Xán cho nên dù không tin thì Tạ Dư An vẫn nhận lấy bùa rồi để ở tủ đầu giường, hiện tại lấy ra cũng không rắc rối chút nào, chỉ có điều là Tiền Xán tặng cậu đến hai lá bùa, một cái là bùa hoa đào, một cái là bùa yêu.
Hai cái túi gấm nhỏ đựng bùa lại cố tình giống hệt nhau, nếu không mở ra thì căn bản là không biết được bên trong đó là bùa gì.
Thế là Tạ Dư An dứt khoát mở hết cả hai túi gấm, sau đó nắm chặt hai lá bùa đưa cho Thẩm Trọng Thành xem: "Trọng Thành, chính là hai lá bùa này, anh xem chữ ở trên đó có đúng hay không."
"Để anh xem___" Sắc mặt của Thẩm Trọng Thành vốn đang rất bình thường, thế nhưng còn chưa nói xong đã nhìn thấy màu sắc lá bùa trên tay Tạ Dư An, thế là anh liền cầm lấy tay trái của cậu, nhíu chặt mày nói, "Nhanh ném xuống!"
Tạ Dư An thấy anh phản ứng mạnh như vậy thì liền theo phản xạ buông lỏng hai tay, hai lá bùa cứ như vậy mà bay bay trên không cho đến khi rơi xuống tấm thảm tối màu.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Tạ Dư An hỏi Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành trực tiếp nói: "Tiền Xán tặng em bùa hoa đào?"
Tạ Dư An như sự thật mà nói: "Đúng vậy, tặng trước kia rồi, lúc đó anh ta không biết hai chúng ta đang ở bên nhau, em vẫn để nó trong túi gấm không có mở ra xem. Về sau Tiền Xán biết được chuyện của chúng ta thì có đưa cho em lá bùa yêu."
"Cần phải để anh mở túi gấm hộ em." Thẩm Trọng Thành trầm mặc vài giây rồi nói, "Đây là bùa của Thẩm Thu Kích."
Tạ Dư An có chút khó hiểu: "Anh mở với em mở có gì khác nhau?"
"Không có gì khác, nhưng mà____" Thẩm Trọng Thành nhìn Tạ Dư An, có hơi dừng lại, "Bùa của Thẩm Thu Kích vừa đụng vào sẽ có tác dụng."
Tạ Dư An nói: "Tiền Xán hình như cũng đã nói với em rồi..."
Trước kia lúc Tiền Xán đưa bùa cho cậu cũng đã nói qua rằng, hai lá bùa này đều phải đụng vào rồi đeo lên người hoặc cất giữ mới có tác dụng, thế nhưng Tạ Dư An lúc đó nghĩ rằng tình cảm giữa cậu với Thẩm Trọng Thành vô cùng ổn định, không cần dùng đến bùa yêu lại càng không cần đến bùa hoa đào cho nên không có mở túi gấm ra, nếu hôm nay Tiền Trấn Xuyên không nhắc đến chuyện bùa chú thì Tạ Dư an cũng sẽ không lấy chúng ra.
Tạ Dư An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Trọng Thành thì liền nhẹ giọng mở miệng muốn Thẩm Trọng Thành thả lỏng một chút: "Em chỉ sờ một lúc thôi, chắc sẽ không linh như vậy đâu ha?"
Thẩm Trọng Thành lời ít ý nhiều nói: "Sẽ."
Lời này của Tạ Dư An vừa dứt thì điện thoại của cậu liền vang lên.
Tạ Dư An: "...."
Thế nhưng cũng may người gọi đến là Tất Đông Thụ.
Tạ Dư An cũng không biết tại sao bản thân lại thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu nói với Thẩm Trọng Thành "là anh Đông" thì nhận điện thoại.
"Dư An! Tôi muốn nói cho cậu một tin tức tốt!" Giọng nói của Tất Đông Thụ rất hưng phấn, "Đạo diễn Ngỗi, Ngỗi Chính Côn cậu có biết không?"
Tạ Dư An nói: "Đạo diễn Ngỗi đương nhiên là tôi biết."
Ngỗi Chính Côn chính là đạo diễn thiên tài nổi tiếng của Trung Quốc, mỗi một bộ phim điện ảnh văn học ông ta quay dường như đều có thể nhận giải, push được không ít ảnh đế cùng ảnh hậu, tỉ suất phòng vé của những bộ điện ảnh thương mại do chính ông ta quay cũng cực kỳ bạo, có thể được diễn phim của ông ta dường như đều là giấc mộng của các diễn viên.
Tất Đông Thụ tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có xem qua《 Kinh Uyên Lục 》chưa?"
"Tôi chỉ mới nghe nói thôi." Tạ Dư An nói, "Là một bộ tiểu thuyết."
Tất Đông Thụ nỗ lực đè nén sự kích động trong giọng nói: "Đúng vậy, bản quyền bộ tiểu thuyết này được Thụy Phong cầm đến tay, Thụy Phong cũng định mời Ngỗi Chính Côn tới quay, ông ta cũng đã đồng ý rồi."
Tạ Dư An khẽ run: "..."
Tất Đông Thụ nói cho cậu biết: "Hiện tại Ngỗi Chính Côn đang tìm biên kịch, còn kéo tác giả của nguyên tác《 Kinh Uyên Lục 》tới thảo luận kịch bản phim, Thụy Phong bây giờ đều đặt trọng tâm lên bộ phim này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ba tháng sau Ngỗi Chính Côn sẽ bắt đầu chọn vai."
Nhưng mà sau ba tháng nữa thì hợp đồng của Tạ DưAn và Thụy Phong sẽ chính thức hết hạn.
Danh sách chương