Thẩm Trọng Thành lại bắt đầu nói bậy.

Hơn nữa rõ ràng là Tạ Dư An không bậy vượt được anh, và những lời này cũng không có chút kẽ hở nào để Tạ Dư An có thể phản bác.

Vì vậy mà Tạ Dư An giả vờ như không nhìn thấy những gì anh đã gửi mà nói sang chuyện khác: "Hình như tóc của anh ngắn đi rồi, mới cắt sao?"

Thẩm Trọng Thành nói: "Cục cưng à, em dời chủ đề cũng quá gượng đi, với cả chồng em không có cắt tóc."

"Vậy chắc em nhìn nhầm rồi." Tạ Dư An dự định che giấu vấn đề này, cho nên bắt đầu nói mấy lời xuôi tai, "Không cắt cũng tốt, hay là anh nuôi tóc dài chút đi, em buộc tóc chỏm cho anh ha."

Thẩm Trọng Thành cảm thấy đề nghị này của Tạ Dư An cũng tạm được cho nên gật đầu nói, "Vậy em cũng nuôi đi, chúng ta buộc tóc chỏm đôi."

"Được ạ." Tạ Dư An thấy đã dỗ được Thẩm Trọng Thành thì liền cong mắt cười một chút.

Ai ngờ Thẩm Trọng Thành sau khi thấy nụ cười của cậu thì lại nhướn mày: "Đã mấy ngày chồng em không ngủ cùng với em rồi, sao em còn có thể cười tươi như vậy?"

"Còn không phải vì anh nói muốn buộc tóc chỏm đôi hay sao." Tạ Dư An bị anh tìm cớ để giận, cho nên cũng cố tình vạch trần nguồn cơn của Thẩm Trọng Thành, "Ta là thấy ngươi cô đơn tịch mịch nơi khuê phòng, cho nên muốn thu hút sự chú ý của trẫm đi."

Ngay khi Tạ Dư An vừa nói xong, Thẩm Trọng Thành liền bật cười _____bởi vì hoàn toàn giống như những gì mà Tạ Dư An nói, anh cũng bởi vì quá nhớ Tạ Dư An, nhưng lại không thể chạm được vào người mình thích, cho nên luôn cảm thấy cả cơ thể đều không được bình thường, rất trẻ con mà muốn thu hút sự chú ý của Tạ Dư An.

"Bị em phát hiện rồi." Thẩm Trọng Thành cũng không trốn tránh, anh nhìn Tạ Dư An trong màn hình rồi dịu dàng nói, "Anh rất nhớ em."

Trái tim của Tạ Dư An bỗng nhiên mềm nhũn, cậu cũng khẽ nói, "Em cũng nhớ anh."

Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: "Bọn em phải quay bao lâu nữa mới kết thúc vậy?"

Thời gian quay bên studio Vân Sơn là dài nhất, những cảnh ở nơi khác thì mất ít thời gian hơn, thế nhưng Thẩm Trọng Thành đã đi công tác ở Vân Sơn rồi, nếu anh muốn đi gặp Tạ Dư An thì phải sử dụng ngày nghỉ, nhưng mà dựa theo tiến độ này thì Tạ Dư An chắc hẳn đang quay phần quan trọng nhất, Thẩm Trọng Thành nghĩ dù sao họ cũng còn cả phần đời còn lại để đi cùng nhau, cho nên anh cũng không muốn tới làm phiền Tạ Dư An vào thời điểm này.

Mặc dù lý trí nói với anh rằng quyết định này là đúng, thế nhưng sâu tận đáy lòng, Thẩm Trọng Thành cảm thấy anh không thể chấp nhận được việc rời xa Tạ Dư An lâu như vậy.

"Ở Vân Sơn chắc là cần ba tuần nữa ạ." Tạ Dư An cười nói, "Sao em cứ cảm thấy giống như anh đang làm nũng vậy, nhớ em lắm sao?"

"Nhớ, nhớ em muốn chết luôn." Thẩm Trọng Thành nói, "Em không nhớ anh sao?"

"Tất nhiên là nhớ, chả phải mới nãy em vừa nói em nhớ anh rồi hay sao?" Tạ Dư An nghĩ Thẩm Trọng Thành là não cá vàng mà, rõ ràng mới nói có vài giây trước mà giờ không nhớ rõ.

"Em mới nói có một lần." Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Trọng Thành trong màn hình điện thoại lộ ra ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại dùng giọng nói trầm thấp nói ra những lời hơi cố tình gây sự.

Làm sao mà Tạ Dư An có thể không nhớ anh ấy?

Trước khi rời Hoa Thành để đến Vân Sơn, Tạ Dư An cũng đã lo lắng trong một khoảng thời gian dài vì cậu sẽ rất lâu không thể nhìn thấy Thẩm Trọng Thành. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì đó là bởi vì hai người đã không xa nhau quá lâu kể từ khi bọn họ ở bên nhau, đột nhiên xa nhau sẽ không quen mà thôi, tương tự như thế, sau khi đã xa nhau được vài ngày, Tạ Dư An thực sự đã bắt đầu quen với quỹ đạo cuộc sống này, nhưng điều đó không có nghĩa là Tạ Dư An hoàn toàn không nhớ Thẩm Trọng Thành, tựa như khi Thẩm Trọng Thành vừa nói rằng anh nhớ cậu, khoảnh khắc đó tâm lí nhớ nhung sâu nặng đã không thể nào che giấu nổi, và nó hoàn toàn lộ ra qua ánh mắt và lời nói.

Nhưng Tạ Dư An cảm thấy cậu không thể để Thẩm Trọng Thành có thói quen đó, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì cậu có cảm giác sau này sẽ càng không rời xa được Thẩm Trọng Thành quá lâu, vì vậy mà cậu cứng rắn nói: "Điều này không thể nói ra được, cần phải dùng trái tìm để cảm nhận."

"Cục cưng yêu dấu, anh đã cảm nhận được em đối với anh tràn đầy yêu thương rồi." Thẩm Trọng Thành đúng là nghe được những lời nói liều của Tạ Dư An, "Nhưng mà cục cưng này, anh muốn nói cho em tin xấu."

Tạ Dư An nghe vậy thì khẽ run, vô thức hỏi anh: "Tin gì ạ?"

Thẩm Trọng Thành nói cho cậu biết: "Lúc bọn em quay phim ở sa mạc Gobi, bên Ánh Quang không có chuyến công tác nào cho anh đi hết."

Nói cách khác, điều này có nghĩa là khi Tạ Dư An đi quay ở sa mạc Gobi, Thẩm Trọng Thành không thể đến đoàn phim để gặp cậu.

Mặc dù vừa nãy Tạ Dư An còn nghĩ cậu không thể để Thẩm Trọng Thành có thói quen đó, thế nhưng lúc này Tạ Dư An mới phát hiện bản thân mới là người đã quen với nó, nếu không thì tại sao khi Thẩm Trọng Thành nói không thể đến gặp cậu, tâm trạng của cậu lại đột nhiên sa sút?

Tạ Dư An suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết nên trả lời anh thế nào, chỉ có thể khô khan nói: "......À."

Thẩm Trọng Thành lại hỏi cậu: "Sa mạc Gobi là nơi cuối cùng bọn em lấy cảnh phải không?"

"À, đúng ạ." Âm thanh lúc Tạ Dư An trả lời rõ ràng thấp hơn rất nhiều.

Thẩm Trọng Thành dỗ dành cậu: "Chờ em quay xong là chúng ta có thể gặp nhau rồi, đến lúc đó ông xã đưa em đi chơi ha."

Tạ Dư An cũng chỉ có thể tự dỗ mình, dù sao thì sa mạc Gobi cũng là nơi có môi trường khắc nghiệt, bão cát thì hoành hành, không thể nghĩ ra được bất kỳ dự án kinh doanh nào cần phải đến nơi đó.

"Em cũng rất nhớ anh." Vì vậy mà người vừa mới nói cần phải dùng trái tim để cảm nhận là Tạ Dư An lại tự vả mặt mình, cậu nói với Thẩm Trọng Thành với vẻ tủi thân, "Muốn nhanh lên một chút để có thể trông thấy anh."

Thẩm Trọng Thành cong môi, chỉ nói hai chữ: "Sẽ thế."

Tạ Dư An cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, dồn toàn bộ thể xác và tinh thần vào phần đối diễn quan trọng nhất giữa cậu và Tiền Xán.

Chờ khi cảnh Kinh Uyên chém đầu Tễ Phong chính thức quay, từ lúc bắt đầu diễn cho đến khi kết thúc toàn bộ cảnh quay, Ngỗi Chính Côn không có hô "dừng", thế nhưng sau khi quay xong, ông ta cũng không có nói "Qua".

Ông ta chỉ nhìn Tạ Dư An và Tiền Xán rồi nhướn mày nói. "So với dự đoán của tôi thì tốt hơn rất nhiều, tôi còn tưởng hai người phải bị tôi mắng một trận mới biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu."

Tạ Dư An mím môi, sau khi nhìn Tiền Xán thì cười nói: "Hai chúng tôi cũng phải tốn chừng mấy ngày mới tìm được trạng thái."

Tiền Xán cũng gãi gãi tóc, nói đùa rằng: "Đúng vậy, mỗi ngày tôi đều sửa biểu cảm của mình trước gương, tóc cũng bị rụng không ít đó".

Trước khi bắt đầu quay cảnh này, Tiền Xán và Tạ Dư An cũng có đối diễn với nhau, Ngỗi Chính Côn đã sớm phát hiện hai người họ có vấn đề, rõ ràng ông đã thay đổi kịch bản ngay từ đầu, biểu lộ rõ ràng rằng đây là một bộ phim có hai nam chính, kết quả Ngỗi Chính Côn lại phát hiện ra rằng dù là Tạ Dư An hay Tiền Xán, dường như ai cũng không nhìn ra được mục đích ông làm như vậy.

Cũng may là lúc đó nhân vật Tễ Phong do Tạ Dư An đóng còn chưa bộc lộ bản chất thật, cho nên cậu và Tiền Xán trong lúc đó không có cảm giác cạnh tranh thế nhưng lại là bình thường. Nhưng sau khi Tễ Phong bắt đầu lên ngôi thì không thể cứ tiếp tục như vậy, vì vậy mà mấy ngày nay Ngỗi Chính Côn không có cho bọn họ quay bổ sung, mà là cho họ thời gian nghỉ ngơi để họ tự suy ngẫm.

May là Tạ Dư An và Tiền Xán không thật sự nghỉ ngơi trong mấy ngày này, hoàn toàn không xem kịch bản mà ra ngoài chơi, nếu không thì đến khi diễn thật, Ngỗi Chính Côn thấy họ không thể vào được trạng thái, dù cho Tạ Dư An có quan hệ thân thích thì ông ta cũng sẽ mắng chửi người.

Hiện tại nghe Tiền Xán nói bị rụng rất nhiều tóc, Ngỗi Chính Côn cười một chút rồi nói ra câu rất vi diệu: "Không sai, tôi nghe nói hai người mỗi ngày đều trốn trong phòng xem kịch bản, từ sáng đến tối đều không thấy bóng dáng."

Những lời này nếu như suy đoán kỹ càng thì đúng là có rất nhiều ý nghĩa sâu xa.

Đầu tiên là Tạ Dư An đã có người yêu, người yêu của cậu Ngỗi Chính Côn cũng biết, chính là Thẩm Trọng Thành, thế nhưng khi đột nhiên nghe được những lời này thì lại khiến cho Tiền Xán và Tạ Dư An giống như rất mờ ám không trong sáng, xem kịch bản thì cần gì phải trốn trong phòng cả ngày?

Thật ra thì Ngỗi Chính Côn đang nói khéo với Tạ Dư An rằng ở trong đoàn phim có một số người không biết thân phận đang lan truyền tin đồn.

Mà Tạ Dư An và Tiền Xán vừa nghe đã có thể đoán là ai giở trò quỷ, nhưng bọn họ không nghĩ Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thật sự dám làm như vậy, lúc Tạ Dư An ngước mắt nhìn Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thì lại thấy biểu cảm của hai anh em họ so với cậu còn ngạc nhiên hơn, thậm chí còn có chút sợ hãi và lo lắng, giống như những lời này không phải do họ truyền đi trong đoàn phim, nhưng mà nếu như không phải bọn họ truyền đi thật thì cảm xúc sợ hãi và lo lắng đã dễ giải thích ____ bọn họ sợ Tạ Dư An mở miệng đổ oan lên người bọn họ.

Kể từ lần Tạ Dư An châm biếm Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu trước mặt nhiều người, cho dù cậu không nói rõ thì mọi người cũng có thể đoán được là tại sao, nhưng mà nói cho cùng thì bầu không khí trong đoàn phim của Ngỗi Chính Côn đúng là rất tốt, cho nên không có ai dám làm ra trò gì, bởi vì bọn họ sợ Ngỗi Chính Côn cáu lên sẽ đuổi họ ra khỏi đoàn phim, dù cho có ai thật sự không ưa Tạ Dư An và Tiền Xán thì cũng sẽ không ngu mà biểu hiện ra ngoài, không thấy Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhu bị Tạ Dư An xé mặt mà sang hôm sau vẫn muốn giả bộ bày ra dáng vẻ tha thiết, mang theo khuôn mặt tươi cười cung kính mà nói chuyện với Tạ Dư An hay sao?

Hiện giờ có lẽ là có những người không an phận khác nhìn thấy Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhi, nghĩ rằng đã có người chịu oan thay cho nên mới bắt đầu ở sau lưng lan truyền một số tin đồn.

Tạ Dư An cũng không để trong lòng, cậu trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, chỉ trách não của tôi với Tiền Xán load chậm quá, phải tìm rất lâu mới hiểu được mối quan hệ giữa Tễ Phong và Kinh Uyên, Trọng Thành biết tôi với Tiền Xán mỗi ngày đều cùng nhau đối diễn nên rất không vui, tôi dỗ cả nửa ngày cũng không dỗ được. "

Tiền Xán cũng rất bình thản, cố ý bày ra bộ dạng lo sợ: "Oa, tôi tiêu rồi, tôi sẽ bị ông chủ Shen kéo vào danh sách đen mất".

Sau khi tùy tiện nói vài câu, Ngỗi Chính Côn liền cho qua chuyện này, chỉ tiếp tục nói về những vấn đề còn tồn tại ở cảnh quay vừa rồi cho Tạ Dư n và Tiền Xán nghe, cần phải sửa những động tác cơ thể như thế nào, còn tự mình vào sân làm mẫu, tiếp đó để bọn họ lặp lại một lần.

Cho dù không có vấn đề gì quá lớn, thế nhưng Tạ Dư An và Tiền Xán cũng phải mất hai ngày để quay cảnh này, chờ khi Ngỗi Chính Côn cuối cùng cũng nói chữ "Qua", Tạ Dư An và Tiền Xán đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì qua được cảnh khó này rồi thì những cảnh khác đều không có vấn đề gì.

Nhưng mà Tiền Xán vẫn thở dài: "Haizzz."

Tạ Dư An cảm thấy khó hiểu: "Cảnh này đã qua rồi, sao anh vẫn còn thở dài?"

Tiền Xán nín cả buổi, một lúc lâu mới nói ra một câu: "Bởi vì đạo diễn Ngỗi không có mắng tôi."

Tạ Dư An: "???"

"Tôi nghĩ tôi bị bệnh rồi." Tiền Xán lắc đầu: "Tôi mắc loại bệnh nếu không nghe được đạo diễn mắng chửi thì cả người đều không được thoải mái."

Thật ra thì Tạ Dư An cũng khá hiểu tâm trạng của Tiền Xán, bởi vì đôi khi cậu nghe Thẩm Trọng Thành mắng chửi cũng có cảm giác này, nghe nhiều còn cảm thấy rất thú vị.

Nhưng cậu vẫn nói với Tiền Xán: "Anh là bị đầu độc, tôi thấy anh thiếu hụt sự tàn bạo ngôn ngữ của Thẩm Trọng Thành rồi".

"Cũng có lý." Tiền Xán thay đổi suy nghĩ mà hít sâu một hơi. "Vậy thì không muốn bị mắng nữa, may là ở đây không có paparazzi, nếu không lại giống như đạo diễn Ngỗi nói, tin tức hai chúng ta chui vào trong phòng xem kịch bản mỗi ngày mà bị truyền đi thì không biết mấy người phóng viên giải trí sẽ biên soạn chúng ta thành gì, đến lúc đó không những tôi bị ông chủ Thẩm kéo vào danh sách đen thật mà còn bị đánh đập tàn bạo bởi lời nói của anh ta nữa."

Tạ Dư An nghĩ cậu cũng đã bị đầu độc, không biết Tiền Xán có phải là miệng quạ đen hay không mà sau khi anh ta nói ra suy đoán thì cậu bỗng nhiên có một cảm giác rất hoang đường, cảm thấy cái tin cậu và Tiền Xán xem kịch bản trong phòng mỗi ngày nhất định sẽ bị truyền đi.

Vì vậy mà cậu vội vàng nói với Tiền Xán: "Anh đừng nói vụ đó nữa, sao tôi cứ có cảm giác mỗi khi anh nói điều gì là sẽ trở thành sự thật hết."

"Thật hả? Hình như đúng là thế thật." Tiền Xán cũng cảm thấy Tạ Dư An nói đúng, anh hơi luống cuống, thế nhưng anh vẫn an ủi Tạ Dư An cũng như tự an ủi chính mình, "Không thể nào, trước đây tôi nói chuẩn là vì tôi nghe đại sư tính qua cho tôi rồi, chuyện này tôi lại chưa xin đại sư tính qua, khéo lại không chính xác đâu."

Tạ Dư An nhịn không được mà khẽ thở dài, "Hy vọng là thế."

Tiền Xán nói: "Chắc chắn là như vậy, bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày, chờ mấy ngày nữa còn phải đến nơi khác để quay phim nữa, hy vọng là tiến độ không bị trì hoãn, tôi muốn nhanh chóng đến sa mạc Gobi nhìn xem như nào, tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy sa mạc thật. "

Tạ Dư An cũng hy vọng đoàn phim có thể nhanh chóng đến sa mạc Gobi để quay phim, cậu cũng chưa bao giờ thấy được sa mạc thật, thế nhưng lý do cậu mong đợi khác với Tiền Xán, cậu hy vọng có thể nhanh chóng đến sa mạc Gobi là bởi vì khi cậu hoàn thành việc quay phim ở sa mạc Gobi xong thì cậu có thể về nhà và đoàn tụ với Thẩm Trọng Thành rồi.

Lần này miệng quạ đen của Tiền Xán hình như đúng là không linh nghiệm, bởi vì sau khi họ rời studio Vân Sơn để đi quay ở một số nơi khác thì cả đoàn phim hay trên mạng cũng đều gió yên sóng lặng, không có tiền tài liệu bôi đen Tiền Xán hay là Tạ Dư An bị truyền ra, đương nhiên là cả hai cũng không có bị ghép chung mà bôi đen.

Duy nhất một chuyện xen vào giữa là khi đoàn phim 《 Kinh Uyên Lục 》 được quay ở Lệ Trấn, Thẩm Trọng Thành cũng đi công tác tới đó để hẹn hò với Tạ Dư An, hai người họ bị fan hâm mộ của Tạ Dư An nhận ra khi đang nắm tay nhau đi ăn xiên nướng buổi tối.

Cô nàng có lẽ là một fan hâm mộ rất thích Tạ Dư An, bởi vì khi đó cậu và Thẩm Trọng Thành "hóa trang" rất kĩ càng, cả hai còn đeo kính và ngồi ở vị trí có ít người chú ý trong quán nướng, nhưng dù có như vậy thì Tạ Dư An vẫn bị fan phát hiện.

Bạn fan này cũng giống như những fan khác, đều vô cùng vui sướng, thế nhưng có thể kiểm soát được bản thân mà không gây ra nhiều tiếng động lớn, cô chỉ lấy ra cuốn sổ tay của mình rồi hỏi Tạ Dư An có thể ký tên cho cô hay không.

Thẩm Trọng Thành chưa bao giờ gặp trường hợp có ai đó muốn anh ký tên, thế nhưng dù cho có muốn thì anh cũng sẽ không ký, nhưng hôm nay anh gặp được Tạ Dư An cho nên tâm trạng không tệ, vì vậy mà anh cũng viết tên mình vào cuốn sổ, còn vẽ một trái tim bao lấy tên của mình và Tạ Dư An.

Cuối cùng, bạn fan chụp chung tấm ảnh với hai người rồi rời đi, sau khi Tạ Dư An chờ bóng dáng bạn fan biến mất thì liền nói với Thẩm Trọng Thành: "Anh cứ phải thể hiện tình yêu như thế à."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện