Thẩm Trọng Thành nghĩ hai người Tiền Trấn Xuyên và Nghiêm Lâm phối hợp ăn ý như vậy thì hoàn toàn có thể ra mắt làm diễn viên sân khấu kịch rồi, chứ còng tay còng chân ở chỗ này lại là có tài mà không được phát huy. Anh chọn đúng chỗ đau của Tiền Trấn Xuyên mà đâm vào: "Gần đây tui thấy kĩ thuật miệng của ông rất giỏi, bùa cũng đã xin rồi, sao ông còn chưa thoát kiếp độc thân?"

Cơ mà vụ này đúng là khiến Tiền Trấn Xuyên tức đến mức giậm chân nhất.

Kể từ khi anh xin bùa hoa đào từ Thẩm Thu Kích, mỗi lần anh hẹn gặp các cô gái đúng là không còn gặp tình trạng đến tháng nữa, thế nhưng Tiền Trấn Xuyên lại không thấy hứng thú gì, giống như anh đang bước vào đỉnh cao nhất của ham muốn và rồi không còn cảm giác ham muốn, đột nhiên theo đuổi sự thống nhất giữa tâm hồn và thân thể, cho nên anh giải thích rằng: "Là do tui muốn thế, chứ nếu tui muốn thoát kiếp độc thân thì chỉ cần vài phút thôi."

Thẩm Trọng Thành trực tiếp vạch trần anh ta: "Ông không phải muốn độc thân mà là có tật xấu."

"Tui chỉ là không muốn các cô gái đó chỉ yêu tiền của tui." Tiền Trấn Xuyên thở dài, "Nhiều lần nghĩ nên giấu việc giàu có để đi yêu đương bình thường thôi, chỉ tiếc là tiền tài với cơn ho đều giống nhau, không có cách nào che giấu được."

"Vậy ông cũng coi như là may mắn rồi." Thẩm Trọng Thành cũng giả bộ thở dài, "Ngay cả tiền của tui mà An An cũng không yêu, ẻm chỉ yêu bộ dạng đẹp trai lai láng của tui thôi, tui cũng muốn bình thường một chút, muốn cùng ẻm trở thành một đôi yêu nhau thật là bình thường, dù sao thì ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài ra thì tui cũng chả có gì nữa."

Quách Thanh Tâm: "....."

"Còn tao chỉ muốn hai đứa bây bớt buồn nôn lại thôi." Nghiêm Lâm không nghe nổi nữa, anh quay sang Tiền Trấn Xuyên rồi nói, "Tao thấy mày không phải là không muốn yêu đương mà là bị y tá lẳng lơ dâm đãng câu mất hồn mà thôi." Nói xong câu đó thì anh lại nhìn về phía Thẩm Trọng Thành, "Còn mày nữa, ngoại trừ màu da thì chả còn gì."

Tiền Trấn Xuyên: "...."

Thẩm Trọng Thành: "..."

Ở một bên khác, Tạ Dư An rời khỏi Hoa Thành để đi cùng đoàn phim hôm nay vừa đến địa điểm đầu tiên để quay 《 Kinh Uyên Lục 》____ trường quay Tiêu Đô.

Đây là trường quay được dựng lên để quay 《 Kinh Uyên Lục 》, Ngỗi Chính Côn không thích dùng diễn viên hot hoặc ảnh đế ảnh hậu cũng bởi vì ông ta muốn đem kinh phí đổ vào việc dựng cảnh và sản xuất các hiệu ứng đặc biệt.

Mặc dù trong 《 Kinh Uyên Lục 》 có tổng cộng chín hoàng tử tham gia tranh đoạt ngôi vị, nhưng vì bị vướng ở chỗ độ dài phim điện ảnh cho nên không thể quay các hoàng tử từ lúc bé cho đến lớn, trọng điểm của Ngỗi Chính Côn chủ yếu đặt ở cảnh thái tử đương triều tự sát chết, hoàng đế nước Tiêu bị kích động cho nên băng hà, mấy vị hoàng tử còn lại sau khi từ đất phong trở về kinh thành thì bắt đầu kể lại tình tiết.

Vì vậy mà phần đầu của bộ phim chính là Kỳ Hiên đóng vai Đại hoàng tử ở phía sau cung của hoàng hậu cãi nhau một trận lớn, sang hôm sau lúc lên triều thì nói ra tình cảm trái với luân thường đạo lí với Tiêu hoàng hậu cho văn võ bá quan biết, cuối cùng là tự sát.

Tuy nhiên, thời điểm đó không phải tất cả hoàng tử đều có mặt tại kinh thành, chẳng hạn như Tạ Dư An đóng vai Ngũ hoàng tử Tế Phong, Lục hoàng tử Tế Thuận, Thất hoàng tử Tế Minh đều không có mặt, ngay cả Kinh Uyên cũng không ở kinh thành.

Vì vậy mà Tạ Dư An với Kỳ Hiên thật ra cũng không có giáp mặt diễn chung, cho nên đúng lúc xóa bỏ được sự khó xử của hai người.

Cơ mà đương nhiên là cũng có chỗ không được tốt.

Chẳng hạn như những người khác đều ở trường quay có điều kiện thoải mái để diễn, còn Tạ Dư An thì lại phải cùng tướng quân trẻ họ Kỷ và Ngũ hoàng tử phi Kỷ Nguyệt Hàn ở trong rừng đút no muỗi.

Kịch bản của cảnh này là: Kỷ Minh Tinh và Tế Phong đang ở trong rừng tại đất phong so kiếm, Kỷ Nguyệt Hàn ở một bên quan sát, sau khi so tài nghệ xong thì tin tức hoàng đế nước Tiêu băng hà được truyền tới.

Phải nói rằng cách nắm bắt ống kính của Ngỗi Chính Côn đúng thật là được trời phú.

Lúc Tế Phong và Kỷ Minh Tinh so kiếm, Kỷ Nguyệt Hàn vẫn luôn ôm khoác của Tế Phong đứng một bên xem, thế nhưng cảnh mà nàng thấy chính là sảnh đường ngập tràn màu đỏ ngày thành hôn của mình và Tế Phong, vậy mà Tế Phong vẫn luôn không nhìn nàng một cái, cuối cùng tiểu thái giám đem theo tin tức hoàng đế băng hà truyền tới khiến nàng giật mình thức tỉnh, nàng cụp mắt bước về phía trước, từ phía sau phủ áo khoác lên người Tế Phong, sau đó nhìn theo bóng lưng của Tế Phong và Kỷ Minh Tinh rời đi____ bóng lưng đó cùng với hôm thành hôn của nàng, lúc Tế Phong quay đầu lại nhìn Kỷ Minh Tinh dường như được chồng lên nhau.

Chỗ này gần như không có phần diễn của Kỷ Nguyệt Hàn.

Không giới thiệu gì nhiều, thế nhưng cũng đủ để khán giả nhìn ra thân phận của nàng từ cách nói chuyện cung kính của thái giám, cũng ám chỉ cho khán giả biết mối quan hệ vô cùng đặc biệt giữa Kỷ Minh Tinh và Tế Phong.

Mà người rời đi cùng Tế Phong là Kỷ Minh Tinh, lúc cậu nhìn vào mắt của Tế Phong lúc đang so kiếm, thấy lông mày của hắn hơi nhíu cùng ánh mắt lạnh lẽo____ rất phù hợp với thân phận của hắn, thế nhưng lại không phù hợp với quan hệ của hai người bọn họ, cho nên Kỷ Minh Tinh vẫn luôn không vào được trạng thái, cuối cùng bị thua dưới kiếm của Tế Phong, mãi cho đến khi ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng lần nữa, tiếp đó đưa tay ra đỡ thì cậu mới dần khôi phục lại tinh thần.

Thế nhưng Kỷ Minh Tinh vẫn hơi nghi hoặc, bởi vì cậu không nhìn không hiểu ánh mắt của Tế Phong.

Cậu vẫn cảm thấy hôm diễn ra lễ thành hôn, Tế Phong quay đầu lại nhìn cậu là vì Tế Phong cũng yêu cậu, thế nhưng lại ngại thân phận của cả hai, ngại nhà họ Kỷ trăm năm hưng thịnh cho nên bọn họ phải kiềm chế phần tình cảm này, vì vậy mà khi Tế Phong quay đầu lại nhìn cậu một cái, Kỷ Minh Tinh đã hoàn toàn buông bỏ tất cả tình cảm riêng tư, quyết định dùng hết mọi cách để đưa Tế Phong lên ngôi vị, dù có phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, cho nên khi Tế Phong quay đầu lại thì cậu cười với hắn, Tế Phong cũng nở nụ cười để đáp lại cậu.

Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Kỷ Minh Tinh.

Trên thực tế, trong phút chốc Tế Phong quay đầu lại chỉ là muốn nhìn thấy con chó trung thành mà hắn bỏ công thuần dưỡng là Kỷ Minh Tinh có còn một lòng với hắn giống như trước hay không, nụ cười kia không phải là hắn yêu Kỷ Minh Tinh mà chỉ là vì vui vẻ mà thôi.

Ở trong lòng Tế Phong, ý nghĩa của Kỷ Minh Tinh đúng là có khác biệt, hắn đúng là thích Kỷ Minh Tinh, thế nhưng chỉ dừng ở thích mà thôi, đối với hắn mà nói thì ngôi vị vẫn quan trọng hơn, nếu không thì hắn đã không cưới Kỷ Nguyệt Hàn.

Cuối cùng, Kỷ Minh Tinh vì để bảo vệ Tế Phong né tránh sự đuổi giết của Kinh Uyên mà bị thương, lúc sắp chết, cậu nhìn sâu vào trong con ngươi của Tế Phong lần thứ hai, lúc này cậu mới thật sự hiểu được ánh mắt kia ___ nó giống hệt hôm thành hôn của Tế Phong và Kỷ Nguyệt Hàn, cuối cùng dần dần chồng lên nhau, tiếp đó dừng lại ngay khoảnh khắc Tế Phong nắm lấy tay Kỷ Nguyệt Hàn rồi quay đầu lại nhìn cậu khẽ cười.

Hai huynh muội đều bị Tế Phong làm cho say mê đến thần hồn điên đảo, chuyện sống chết đều chỉ quay quanh một người là Tế Phong.

Chỉ có điều là trong truyện gốc không có miêu tả rõ ràng lắm, ngay từ đầu kịch bản được phân cho mọi người thử vai cũng không có nói tới nhiều như vậy, đa số người tới thử vai Tế Phong đều đã xem lời cuối sách cho nên ai cũng cảm thấy tình cảm mà Tế Phong giành cho Kỷ Minh Tinh cũng rất sâu đậm, vì vậy mà khi thử vai đều dùng ánh mắt kiềm nén cảm tình nồng nàn để nhìn về phía Kỷ Minh Tinh___ thế nhưng đây không phải là cảm giác mà tác giả muốn thể hiện ngay từ đầu, cũng không phải là điều mà Ngỗi Chính Côn mong muốn.

Sau khi Tạ Dư An đọc xong bộ truyện gốc cũng cho rằng là như vậy, thế nhưng sau đó cậu và Tiền Xán cùng nhau nghiên cứu lại tình tiết một lần nữa thì cậu liền phát hiện có chỗ nào không đúng.

Nói thế nào thì Tế Phong cũng đã từng leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng là người ngồi trên đó lên nhất, một nhân vật bình tĩnh không bốc đồng, lòng dạ và thủ đoạn đều đạt đến cực điểm như vậy thì không thể nào chỉ vì tình mà khốn khổ được.

Một khi đã yêu thì không thể nào che giấu được, chẳng hạn như Tế Thần đối với Tiêu hoàng hậu, như Kỷ Nguyệt Hàn đối với Tế Phong, thậm chí ngay cả Kỷ Minh Tinh âm thầm kiềm nén như vậy cũng đều có thể nhìn ra được manh mối, chỉ riêng mỗi Tế Phong là trôi chảy trót lọt, cho nên Tạ Dư An nghĩ rằng tình cảm mà gã đối với Kỷ Minh Tinh cũng không có sâu đậm gì. Mà cái suy đoán này lại càng được xác nhận sau khi Tạ Dư An nhìn thấy Ngỗi Chính Côn liên tiếp nhìn mấy người thử vai Tế Phong có diễn xuất không hề tệ nhưng lại không có biểu hiện ưng ý gì.

Vì vậy mà khi Ngỗi Chính Côn gọi Tạ Dư An diễn thử cảnh Tế Phong quay đầu nhìn Kỷ Minh Tinh, ánh mắt mà cậu thể hiện ra không hẳn là nồng nàn tình cảm. Trong ánh mắt của cậu đúng là có tình cảm, thế nhưng có thể nhìn ra ánh mắt khi cậu nhìn Kỷ Nguyệt hàn và ánh mắt lúc nhìn Kỷ Minh Tinh có cảm giác hoàn toàn khác nhau, cho dù ánh mắt của cậu khi nhìn hai người đều mang tình cảm, thế nhưng bên trong lại có khác biệt rất lớn___ đối với đàn ông thì đó là ham muốn, còn đối với phụ nữ thì chỉ là giả vờ ham muốn.

Chỗ khó diễn của nhân vật Tế Phong chính là ở phần này, thế nhưng với người thật sự hiểu rõ tình tiết như Tạ Dư An thì cũng khá là dễ thở, sau khi bắt đầu quay cũng không có NG nhiều lắm, vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở trên người diễn viên Lăng Đông Vũ đóng vai tướng quân trẻ họ Kỷ và diễn viên Tân Y Nhu đóng vai Kỷ Nguyệt Hàn.

Bởi vì hai người họ phải diễn ra được tình cảm sâu nặng đối với Tế Phong, lại phải diễn ra được tình thân máu mủ của một đôi huynh muội nhưng lại bởi vì cùng yêu một người mà xa cách nhau, thậm chí là đề phòng ghen ghét lẫn nhau, việc này đối với hai người mới mà nói thì vẫn tương đối khó khăn, cơ mà nếu như cả hai người họ đều là thiên tài diễn xuất thì khỏi nói.

Lại thêm một lần nữa hô NG, sắc mặt của Ngỗi Chính Côn đã không được tốt lắm, thông thường khi quay phim thì đều sẽ quay một vài đặc điểm tính cách của nhân vật trước, sáng hôm nay bên phía Kỳ Hiên đã qua được một cảnh cãi nhau với Tiêu hoàng hậu, dù gì Tiêu hoàng hậu và gã cũng đều không phải diễn viên mới, diễn xuất của Kỳ Hiên vẫn đáng tin cho nên tiến triển xem như thuận lợi, thế mà lại không ngờ bên phía Tạ Dư An, Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu lại xảy ra rắc rối.

"Hai người mặc dù là tình địch, thế nhưng vẫn là ruột thịt đó! Trên mặt không có nổi chút hòa hợp nào hả? Cái cảm giác vừa yêu vừa rối rắm đâu?" Ngỗi Chính Côn mắng thẳng vào mặt Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu rồi giảng giải về kịch bản cho bọn họ, "Còn chỗ này nữa, hai người đều phục tùng nhà họ Kỷ, xem vinh dự của gia tộc là trên hết, ghen tị một chút là đủ rồi, các người cũng chả phải phi tần trong dàn hậu cung của Tạ Dư An mà đi tranh giành tình cảm!"

"Khụ...." Tạ Dư An đang uống nước nghe được những lời này của Ngỗi Chính Côn thì bị sặc một cái.

Hiện giờ đang là mùa hè cho nên thời tiết rất nóng bức, trong rừng lại có muỗi, thể chất của Tạ Dư An lại đúng kiểu hút muỗi, cậu ở chỗ này bị cắn hết cả buổi chiều, lớp đồ diễn bên trong cũng gần như là bị mồ hôi thấm ướt, giờ này đã là xế chiều cho nên ánh sáng cũng không còn thích hợp để bọn họ quay tiếp nữa, thế nhưng cảnh quay của bọn họ hôm nay không qua được cái nào, việc này có nghĩa là sang hôm sau cũng sẽ lại tiếp tục thêm một ngày như vậy, nói thật thì Tạ Dư An cũng cảm thấy không dễ chịu gì.

Nhưng mà cậu lại thấy Lăng Đông Vũ với Tân Y Nhu đã rất cố gắng để diễn tốt nhân vật của mình, nói cho cùng thì xảy ra mấy vấn đề này vẫn là do khả năng trời cho và kinh nghiệm gây ra, cũng không thể trách bọn họ được, cơ mà bọn họ cũng không phải là bình hoa chỉ được có vẻ ngoài, có lẽ chỉ cần thêm vài lần là bọn họ có thể tìm được cảm giác.

Vì vậy mà sau khi Ngỗi Chính Côn dạy bảo xong cho hai người họ về, Tạ Dư An lấy nước đưa cho bọn họ rồi an ủi: "Không sao, chắc là do thời tiết hôm nay quá nóng nên mới thế, tôi cũng hơi không vào được trạng thái, ngày mai thử lại lần nữa là tốt rồi."

Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu tất nhiên là nghe ra Tạ Dư An đang an ủi bọn họ, Tân Y Nhu sau khi nhận nước Tạ Dư An đưa tới thì nói cảm ơn, sau đó lại áy náy nói: "Xin lỗi thầy Tạ, hôm nay chúng tôi diễn không được tốt."

Tạ Dư An và Tân Y Nhu bằng tuổi nhau, Lăng Đông Vũ còn lớn hơn cậu hai tuổi, vậy mà hiện giờ lại bị hai người bọn họ gọi là thầy, Tạ Dư An cảm thấy không được tự nhiên: "Tuổi của chúng ta cũng xấp xỉ nhau thôi, cứ gọi Dư An là được rồi."

Lăng Đông Vũ cũng thở dài rồi nói: "Cho tới giờ tôi cũng chưa từng cùng với em gái thích một người, dù diễn ra sao cũng đều có cảm giác không được đúng lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện