Bữa cơm trưa sẽ phong phú hơn một chút so với cơm sáng, đại khái vì lúc này đồ ăn tương đối nhiều, hơn nữa giữa trưa người tới ăn cơm cũng nhiều, có vài người gọi đồ ăn nhưng không cần, cũng đều sẽ cho các cô thêm cơm.

Lâm Niệm không dám ăn quá nhiều, lại múc không ít cơm, tưới canh thịt, ăn thập phần thỏa mãn.

Cơm nước xong, cô bị Lý Vân gọi tới nói chuyện.

Lý Vân nhìn Lâm Niệm dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng lặng lẽ gật đầu một cái, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì: "Nghe nói hôm qua cô đã giúp đỡ mọi người cùng nhau làm việc? Nói trước cho cô biết, cô chính thức đi làm là từ ngày hôm nay trở đi, công việc làm vào ngày hôm qua cũng không được tính tiền lương.”

“Em biết rồi, chị Lý" Lâm Niệm cười nói: "Chị Đổng rất tốt, tối qua chị ấy còn cho em mượn quần áo để làm gối đầu, cũng cảm ơn chị Lý, quần áo này thật sự rất đẹp.”

“Đều là quần áo không mặc được nữa, có thể giúp cô là tốt rồi.” Ánh mắt của Lý Vân trở nên ôn hòa, nói:" Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, hẳn là đã quen.”

“Vâng." Lâm Niệm liên tục gật đầu, trong lòng không có gì không hài lòng, "Tất cả mọi người đều rất dễ ở chung, chị Lý yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt, chắc chắn sẽ không làm chị Lý thất vọng.”

Lý Vân bật cười, cô thật sự chỉ quan tâm đến tình huống của Lâm Niệm, dù sao ngày dáng vẻ vào ngày hôm qua của Lâm Niệm nhìn qua quả thật không tốt lắm, nhưng hiện tại xem ra, nếu đối phương có thể ở dưới tình huống như ngày hôm qua, chủ động đến tìm việc làm, hẳn là người có nghị lực, người như vậy mặc kệ dưới tình huống nào, đều có thể sống tốt, cũng không cần cô lo lắng quá nhiều.

“Nếu đã như vậy thì cô cứ làm việc thật tốt đi." Lý Vân vỗ vỗ vai Lâm Niệm nói: “Vẫn là câu nói kia, sau này có chỗ cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”

"Đã tốt lắm rồi, cám ơn chị Lý." Lâm Niệm vừa cười vừa nói, cô tin tưởng vững chắc bản thân mình có thể sống qua ngày một cách tốt lành, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng giống như vậy.

Hai người nói chuyện xong, Lâm Niệm quay trở về bếp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Đổng Phúc Ny nhìn dáng vẻ cười ha hả của cô, nhịn không được hỏi: "Quản lý nói gì với cô vậy?"



Lâm Niệm có chút sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra người cô ấy nói đến là Lý Vân, cười nói: "Chị Lý cổ vũ em, chị ấy bảo em làm việc thật tốt.”

“Chuyện nhỏ như vậy cũng cao hứng như vậy sao?" Đổng Phúc Ny nghi hoặc hỏi.

“Ừ, cuộc sống như vậy rất tốt." Lâm Niệm cười gật đầu, lúc này đây, trong đáy mắt của cô tràn đầy ý cười.

Đổng Phúc Ny nhìn cô như vậy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười với cô, thấp giọng nói: "Ở bên một cô gái như em, cảm giác cũng có thể trẻ lại không ít.”

Lâm Niệm cười ha hả nhìn cô ấy, thấy cô ấy đang nâng đồ, rất có nhãn lực mà tiến tới cùng cô ấy nâng đồ.

Công việc sau đó đều là chuyện lặp đi lặp lại, rửa rau rửa chén lau bát, không tính là chuyện có hàm lượng kỹ thuật, nhưng nhất định phải thật nghiêm túc.

Ngày hôm qua Lâm Niệm đã cùng Đổng Phúc Ny làm qua, lúc này cùng cô làm lại, có vẻ thuận buồm xuôi gió.

Ngày hôm qua có mấy người chưa gặp cô, lúc này cũng đang ở đây, thấy hai người các cô phối hợp tốt như vậy, một người trong đó nhịn không được mà hỏi thăm: "Nhanh như vậy liền bắt đầu rồi"

“Đúng vậy, Tiểu Lâm học tập làm việc rất nhanh, hơn nữa hôm qua cô ấy đã đến làm việc với tôi." Đổng Phúc Ny nắm lấy cơ hội lại bắt đầu khen Lâm Niệm, còn thiếu chút nữa khen Lâm Niệm trên trời dưới đất.

Lâm Niệm cũng không đáp lời, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy có người nhắc tới cô thì cô sẽ ngẩng đầu hướng về phía mọi người cười một cái, đại đa số thời điểm, đều là vùi vào đầu làm việc.

Cô rất quý trọng công việc này, cũng rất thích công việc như vậy, ít nhất so với công nhân khuân vác, rửa rau rửa chén thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện