Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Một bữa cơm ăn đến chấn động lòng người, Lâm Ngộ An đi thanh toán, rồi nói Hàn Đông Dương nhanh chóng lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, trong nhà cũng không có ai, hai hôm nay con trai của dì Ngô bị bệnh, dì xin nghỉ rồi. Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương cũng chưa ăn được gì mấy, Hàn Đông Dương lên mạng xem hướng dẫn, làm vài món đơn giản cũng miễn cưỡng có thể xem là sở trường của hắn được.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông Dương đi lên lầu mở máy sưởi trong phòng ngủ lên, cầm đồ đi tắm trước, sau khi đi ra thì thấy Lâm Ngộ An đang nghiêng người nằm trên giường, một tay nghịch điện thoại, đang đờ ra suy nghĩ gì đó, Hàn Đông Dương chạy xoẹt xoẹt xoẹt đến ôm lấy cậu từ sau lưng, dán gần vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Cục cưng ơi."
Lâm Ngộ An khẽ ngẩng đầu lên, để cho cánh tay Hàn Đông Dương đặt dưới cổ, để cho đầu được gối thoải mái hơn chút.
"Đang nghĩ gì thế?" Hàn Đông Dương cầm cổ tay Lâm Ngộ An.
"Nghĩ đến chuyện của Thi Gia và anh cả đó!" Lâm Ngộ An nói, "Hôm nay bọn họ lạ lắm, em không thấy sao?"
Hàn Đông Dương cúi đầu hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, chợt nhớ tới một việc, sau đó đứng lên, cầm điện thoại lên: "Đúng rồi, anh nói em huỷ vé em còn chưa kịp huỷ nè."
Lâm Ngộ An vội vàng đè tay hắn lại: "Không huỷ cũng được, dù sao cũng nói rõ rồi!"
Lúc trước cậu đặt cái vé này là để kéo gần quan hệ của hai người, để biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng mà Lâm Ngộ An không nghĩ tới tốc độ làm việc của Nguyệt Lão lại quá mức tuyệt vời như thế, kéo thẳng hai người lên giường buộc lại.
Nếu như Hàn Dục Hào và Thi Gia có thể bên cạnh nhau, trong lòng Lâm Ngộ An cũng rất vui, dù sao cũng có một câu nói: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Mặc dù tính cách của anh cả cậu có chút "thiếu sót," nhưng con người thì ưu tú lắm. Thi Gia cũng không kém.
Nếu như hai người có thể bên nhau, như thế là tuyệt vời nhất, bởi vì... này có nghĩa là chờ đến khi cậu dỡ hàng xong, bọn họ chỉ cần đập cửa của một nhà thôi, là có thể báo được quả thù đập cửa lúc trước.
Trong lòng Lâm Ngộ An vui sướng trù tính cái tâm tư nhỏ của mình.
Hàn Đông Dương lại để điện thoại qua một bên, nằm xuống lại, hai người nói đến chuyện ăn cơm lúc nãy, kể khổ với nhau một chút, nói đến trời nam đất bắc chẳng ăn nhập gì nữa, nói đến cuối cùng Lâm Ngộ An cũng phải ngáp bốn năm cái, cậu thật sự không chịu nổi nữa, mới giơ tay ra vỗ cánh tay Hàn Đông Dương: "Chúng ta tắt đèn đi ngủ thôi."
"Được." Hàn Đông Dương bò dậy tắt đèn đi, lại lủi vào trong chăn.
Lâm Ngộ An làm ổ ở trong lòng Hàn Đông Dương, Hàn Đông Dương nghiêng người ôm lấy Lâm Ngộ An từ phía sau, cúi đầu hôn một cái lên mặt cậu.
Thấy hô hấp của Lâm Ngộ An nhanh chóng đều đều, hai mắt Hàn Đông Dương loè sáng, thoạt nhìn không hề buồn ngủ chút nào, ngón tay còn vòng vòng trên mặt Lâm Ngộ An, im lặng một chút, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ: "Haizz, sắp sáu tháng rồi, bao giờ vật nhỏ mới chịu đi ra ngoài đây."
Lâm Ngộ An vốn sắp ngủ rồi, nhưng ngón tay trên bụng khiến cho cậu hơi nhột, liền cười yếu ớt né đi: "Em đừng gãi ngứa, nhột quá à."
Có thể là do mang thai, phản ứng của Lâm Ngộ An không quá nhanh nhạy, mới di chuyển một chút, Hàn Đông Dương lại duỗi tay ra ôm người nhét vào lòng mình, vùi đầu vào cổ Lâm Ngộ An: "Cho em ôm một chút thôi, để có thể giao lưu chút chút với nhóm vật nhỏ."
"..." Lâm Ngộ An liếc mắt, hơi dịch người một chút, giật giật, từ từ nói: "... Có bản lĩnh thì "kiếm" của em đừng có ra khỏi vỏ."
Ngón tay Hàn Đông Dương len lén chui vào cổ áo của cậu: "... Ra khỏi vỏ, dùng đá mài đao, chúng ta mài giũa chút đi."
Mài đao cái quỷ ấy, Lâm Ngộ An cảm thấy vừa câm nín vừa buồn cười với loại từ ngữ này, giờ bụng cậu cũng to hơn rồi.
Bây giờ cậu cực kỳ nghi ngờ lúc Nữ Oa tạo người, sử dụng bùn và nước bình thường để nắn ra bọn họ, nhưng duy chỉ có lúc nặn chồng cậu, cái dùng là bùn bên bờ Hoàng Hà và nước cũng từ Hoàng Hà nốt.
"Không được, gậy sắt cũng có ngày sẽ bị mài thành kim đó." Lâm Ngộ An túm bàn tay đang làm mưa làm gió của Hàn Đông Dương lại, từ chối.
Hàn Đông Dương chống người dậy: "Em là thép đã tinh luyện đó!"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An giơ tay ra sau sờ soạng hai cái, tìm đúng chỗ nhéo tai chồng mình: "Vậy em cũng không thể tối nào cũng đòi chọc cục cưng nhỏ chứ!"
Lâm Ngộ An thật không dám nghĩ, nếu như không phải tối nào cậu cũng mạnh mẽ bảo vệ sự bình an cho mảnh đất phía sau mình, sợ là hai vật nhỏ đã sớm bị chồng cậu làm cho hư thai ở trong bụng, Lâm Ngộ An đặt tay lên bụng theo bản năng, thở dài trong lòng, cục cưng nhỏ còn chưa chào đời mà sao cứ phải gặp "nhiều tai lắm nạn" như thế chứ.
Hàn Đông Dương tủi thân: "Em đang cố gắng giao lưu nhiều với bọn nó mà, tránh cho bọn nó ở trong bụng anh bị u uất."
Lâm Ngộ An không ăn chiêu này nữa: "... Thôi đi, ngày nào cũng giao lưu, em chắc chắn cục cưng nhỏ có thể chịu được chứ?"
Lâm Ngộ An thật sự không có tâm trạng đi đôi co qua đôi co lại với chồng cậu, nghiêm túc cảnh cáo hai câu, liền nhắm mắt lại đi ngủ.
Lúc nhắm mắt lại còn lặng lẽ nghe động tĩnh sau lưng một hồi, không nghe thấy gì, mới không kìm được mím môi cười một chút.
Lúc đang thở phào yên tâm chuẩn bị ngủ, liền nghe thấy chồng cậu bất mãn lên án cậu ở sau lưng nói: "Cục cưng, lần nào anh cũng từ chối em như thế, sẽ khiến em cảm thấy mình tự rước lấy nhục ở trên người anh á."
Lâm Ngộ An cười xuỳ một tiếng: "Đúng thế, chính là cho em cảm nhận tự rước lấy ——"
Lời còn chưa nói hết, chăn đắp bỗng bị xốc lên, một cảm giác mát lạnh xông vào trong chăn, Lâm Ngộ An hoảng sợ, nhịn không được hoảng hốt nói: "Em làm gì thế?"
Hàn Đông Dương nghĩa chánh ngôn từ: "Em tự rước lấy nhũ (1) đó."
(1) Nhũ: ngực, sữa.
"..." Lâm Ngộ An sửng sốt một chút mới phản ứng được, không nhịn cười được, hai tay vỗ lung tung cái đầu dưới chăn, lớn tiếng: "Hàn Đông Dương, em được rồi đó."
Trong chăn truyền đến giọng nói không rõ ràng của chồng cậu: "Cực cưng, đánh đau quá à."
Lâm Ngộ An vừa câm nín vừa bất đắc dĩ, chồng cậu dính lấy cậu như cục kẹo mè xửng, cậu giơ tay đặt trên mắt, cắn răng, giọng mềm nhũn: "Em nhẹ chút đi ưm..."
...
Hôm nay, Lâm Ngộ An ăn sáng xong, nhìn đồng hồ, còn có ba ngày nữa sẽ đi chơi, liền đến bệnh viện xác nhận tình trạng của cục cưng nhỏ một chút, cậu mặc một bộ đồ màu vàng rộng thùng thình, rất chói loá, rất nổi bật.
Thật ra trước khi ra khỏi cửa cậu cũng không tính mặc bộ này, bởi vì cậu sợ cậu đứng ở ngã tư đường, người đi đường và xe cộ đều sẽ dừng lại. Không sai, bộ đồ này của cậu vàng khè giống như đèn giao thông.
Nhưng Hàn Đông Dương ở nhà ỷ vào việc bụng cậu to rồi, phản ứng không nhanh bằng hắn, dùng sức chồng bộ đồ này vào cho cậu, cuối cùng lúc giãy giụa còn không cẩn thận, Lâm Ngộ An không ổn trọng tâm một cái, còn đặt mông ngồi xuống đất, một lúc cũng không tìm được trọng tâm, xoay hai vòng mới đứng dậy được, chồng cậu còn ngồi xổm ở một bên cười cậu, lúc đó Lâm Ngộ An tức giận đến tuột giày đánh người, muốn mang cục cưng nhỏ đi luôn không về.
"Bác sĩ Ôn, tình trạng của cục cưng thế nào rồi?" Lâm Ngộ An xuống từ trên giường, thả áo xuống, vừa đeo giày vừa hỏi.
"Cục cưng cực kỳ khoẻ, nhưng cậu phải khống chế cân nặng một chút nha." Bác sĩ trẻ tuổi tháo khẩu trang ra, đuôi mắt mang ý cười, giọng nói dịu dàng, nghe vào ôn hoà thân thiết, "Bởi vì là song thai, đến lúc mổ thì vết mổ sẽ lớn hơn người bình thường một chút."
Lâm Ngộ An nghe xong, tay ngừng lại: "Vết mổ? Tại sao lại có vết mổ."
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn thấy phản ứng của Lâm Ngộ An, dừng một chút, hứng thú hỏi lại: "Nếu không thì cậu nghĩ cục cưng sẽ đi ra từ chỗ nào chứ?"
"... Chẳng lẽ không phải là thế sao." Lâm Ngộ An giơ tay ra vịn vào ghế, cong chân khó khăn ngồi xuống, là tư thế ngồi chồm hổm như ngồi bồn cầu.
Phía sau khẩu trang y tế phát ra tiếng cười nhỏ.
Lâm Ngộ An xấu hổ.
Bác sĩ trẻ tuổi cười đến đỏ cả tai, cặp mắt lộ ra ngoài cũng có ánh nước, "Vậy tiếp đó cậu tính giống như bơm nước đấy à?"
Lâm Ngộ An thấy có hơi thất thố, bác sĩ này là bạn của anh cả cậu, là bác sĩ chính của khoa phụ sản, tuy rằng nhìn còn trẻ, thật ra cũng sắp ba mươi rồi.
Bác sĩ trẻ tuổi đứng lên, cúi đầu viết gì đó xuống cuốn vở trên tay, giọng nói thoải mái: "Hôm bữa bác sĩ Hàn còn nhờ tôi, nói đến lúc đó cậu ấy muốn đích thân đến phòng sinh đỡ đẻ cho cậu!"
Lâm Ngộ An: "..."
Bác sĩ trẻ tuổi cười: "Bình thường quan hệ của hai người cũng tốt lắm nhỉ?"
Nét mặt của Lâm Ngộ An cũng sắp mếu: "..." Dưới con dao mổ của Hàn Dục Hào, làm sao phía dưới còn có đủ trứng được?
Lâm Ngộ An trò chuyện với bác sĩ một hồi, hơi chút ủ rũ đi ra khỏi khoa phụ sản, cậu vốn tính đi về nhà, nhưng nghĩ đến câu nói lúc trước của Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An cảm thấy nhân lúc thời gian còn rất ít ỏi, phải nhanh chóng làm dịu quan hệ tệ hại với Hàn Dục Hào, còn phải nhắc chuyện cùng đi chơi nữa.
Trong lòng cậu rất hối hận, hối hận về chuyện mà cậu và chồng cậu đã làm với Hàn Dục Hào, biết rõ phong thuỷ xoay vần, sau cùng lại chuyển đến trên tay bác sĩ! Cũng không biết có phải là Hàn Dục Hào đã có cái suy nghĩ này từ lúc cậu và Hàn Đông Dương gài bẫy hắn hay không.
Nhưng Hàn Dục Hào mà vào phòng sinh, đến lúc đó tuy không làm gì cậu, chỉ đứng bên cạnh cậu thế thôi, thì cậu cũng thấy lo lắng! Chỉ sợ lòng ác của Hàn Dục Hào trỗi dậy, ra tay với cậu.
Đúng, cậu nhất định phải thừa dịp bây giờ làm dịu quan hệ giữa mình và Hàn Dục Hào một chút, nghĩ như thế, liền đi đến phòng làm việc của Hàn Dục Hào, nhưng cửa đã khoá.
Không ở đây sao? Lâm Ngộ An gọi một cô y tá lại hỏi một chút.
"Không có à, vừa nãy cửa phòng của bác sĩ Hàn có mở mà. Có thể là đang mổ đó! Anh tìm bác sĩ Hàn có việc gì không?"
Lâm Ngộ An: "Không có không có."
Xem ra anh cả cậu không ở trong phòng làm việc rồi, Lâm Ngộ An nhìn xung quanh một chút, lúc đang chuẩn bị đi, bỗng dưng nghe được có tiếng động truyền ra từ trong phòng.
Nghe cẩn thận, như là tiếng góc bàn đụng vào tường, nghe trầm trầm.
Lâm Ngộ An: "???"
Lâm Ngộ An kề sát cửa, giơ tay gõ cửa một cái, lên tiếng: "Anh cả, anh có ở trong không?"
Bên trong không có người đáp lại cậu.
Lẽ nào cậu nghe nhầm rồi? Lâm Ngộ An lại liên tục gõ hai cái, cách một cánh cửa, cả người Hàn Dục Hào cứng đờ, lại cúi đầu cắn mạnh vào vai của người thanh niên, đuôi mắt đo đỏ còn vương nước mắt.
/Hết chương 45/
Tác giả:
Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ.
Lúc trước khi quen An An, hai người ngay cả một cái hôn lưỡi cũng không có.
Đoạn trước tui có viết rồi, Thi Gia quen Lâm Ngộ An là để có người chơi game chung, tui có viết rồi mà.
Một bữa cơm ăn đến chấn động lòng người, Lâm Ngộ An đi thanh toán, rồi nói Hàn Đông Dương nhanh chóng lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, trong nhà cũng không có ai, hai hôm nay con trai của dì Ngô bị bệnh, dì xin nghỉ rồi. Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương cũng chưa ăn được gì mấy, Hàn Đông Dương lên mạng xem hướng dẫn, làm vài món đơn giản cũng miễn cưỡng có thể xem là sở trường của hắn được.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông Dương đi lên lầu mở máy sưởi trong phòng ngủ lên, cầm đồ đi tắm trước, sau khi đi ra thì thấy Lâm Ngộ An đang nghiêng người nằm trên giường, một tay nghịch điện thoại, đang đờ ra suy nghĩ gì đó, Hàn Đông Dương chạy xoẹt xoẹt xoẹt đến ôm lấy cậu từ sau lưng, dán gần vào tai cậu nhẹ giọng nói: "Cục cưng ơi."
Lâm Ngộ An khẽ ngẩng đầu lên, để cho cánh tay Hàn Đông Dương đặt dưới cổ, để cho đầu được gối thoải mái hơn chút.
"Đang nghĩ gì thế?" Hàn Đông Dương cầm cổ tay Lâm Ngộ An.
"Nghĩ đến chuyện của Thi Gia và anh cả đó!" Lâm Ngộ An nói, "Hôm nay bọn họ lạ lắm, em không thấy sao?"
Hàn Đông Dương cúi đầu hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, chợt nhớ tới một việc, sau đó đứng lên, cầm điện thoại lên: "Đúng rồi, anh nói em huỷ vé em còn chưa kịp huỷ nè."
Lâm Ngộ An vội vàng đè tay hắn lại: "Không huỷ cũng được, dù sao cũng nói rõ rồi!"
Lúc trước cậu đặt cái vé này là để kéo gần quan hệ của hai người, để biến chiến tranh thành tơ lụa, nhưng mà Lâm Ngộ An không nghĩ tới tốc độ làm việc của Nguyệt Lão lại quá mức tuyệt vời như thế, kéo thẳng hai người lên giường buộc lại.
Nếu như Hàn Dục Hào và Thi Gia có thể bên cạnh nhau, trong lòng Lâm Ngộ An cũng rất vui, dù sao cũng có một câu nói: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Mặc dù tính cách của anh cả cậu có chút "thiếu sót," nhưng con người thì ưu tú lắm. Thi Gia cũng không kém.
Nếu như hai người có thể bên nhau, như thế là tuyệt vời nhất, bởi vì... này có nghĩa là chờ đến khi cậu dỡ hàng xong, bọn họ chỉ cần đập cửa của một nhà thôi, là có thể báo được quả thù đập cửa lúc trước.
Trong lòng Lâm Ngộ An vui sướng trù tính cái tâm tư nhỏ của mình.
Hàn Đông Dương lại để điện thoại qua một bên, nằm xuống lại, hai người nói đến chuyện ăn cơm lúc nãy, kể khổ với nhau một chút, nói đến trời nam đất bắc chẳng ăn nhập gì nữa, nói đến cuối cùng Lâm Ngộ An cũng phải ngáp bốn năm cái, cậu thật sự không chịu nổi nữa, mới giơ tay ra vỗ cánh tay Hàn Đông Dương: "Chúng ta tắt đèn đi ngủ thôi."
"Được." Hàn Đông Dương bò dậy tắt đèn đi, lại lủi vào trong chăn.
Lâm Ngộ An làm ổ ở trong lòng Hàn Đông Dương, Hàn Đông Dương nghiêng người ôm lấy Lâm Ngộ An từ phía sau, cúi đầu hôn một cái lên mặt cậu.
Thấy hô hấp của Lâm Ngộ An nhanh chóng đều đều, hai mắt Hàn Đông Dương loè sáng, thoạt nhìn không hề buồn ngủ chút nào, ngón tay còn vòng vòng trên mặt Lâm Ngộ An, im lặng một chút, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ: "Haizz, sắp sáu tháng rồi, bao giờ vật nhỏ mới chịu đi ra ngoài đây."
Lâm Ngộ An vốn sắp ngủ rồi, nhưng ngón tay trên bụng khiến cho cậu hơi nhột, liền cười yếu ớt né đi: "Em đừng gãi ngứa, nhột quá à."
Có thể là do mang thai, phản ứng của Lâm Ngộ An không quá nhanh nhạy, mới di chuyển một chút, Hàn Đông Dương lại duỗi tay ra ôm người nhét vào lòng mình, vùi đầu vào cổ Lâm Ngộ An: "Cho em ôm một chút thôi, để có thể giao lưu chút chút với nhóm vật nhỏ."
"..." Lâm Ngộ An liếc mắt, hơi dịch người một chút, giật giật, từ từ nói: "... Có bản lĩnh thì "kiếm" của em đừng có ra khỏi vỏ."
Ngón tay Hàn Đông Dương len lén chui vào cổ áo của cậu: "... Ra khỏi vỏ, dùng đá mài đao, chúng ta mài giũa chút đi."
Mài đao cái quỷ ấy, Lâm Ngộ An cảm thấy vừa câm nín vừa buồn cười với loại từ ngữ này, giờ bụng cậu cũng to hơn rồi.
Bây giờ cậu cực kỳ nghi ngờ lúc Nữ Oa tạo người, sử dụng bùn và nước bình thường để nắn ra bọn họ, nhưng duy chỉ có lúc nặn chồng cậu, cái dùng là bùn bên bờ Hoàng Hà và nước cũng từ Hoàng Hà nốt.
"Không được, gậy sắt cũng có ngày sẽ bị mài thành kim đó." Lâm Ngộ An túm bàn tay đang làm mưa làm gió của Hàn Đông Dương lại, từ chối.
Hàn Đông Dương chống người dậy: "Em là thép đã tinh luyện đó!"
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An giơ tay ra sau sờ soạng hai cái, tìm đúng chỗ nhéo tai chồng mình: "Vậy em cũng không thể tối nào cũng đòi chọc cục cưng nhỏ chứ!"
Lâm Ngộ An thật không dám nghĩ, nếu như không phải tối nào cậu cũng mạnh mẽ bảo vệ sự bình an cho mảnh đất phía sau mình, sợ là hai vật nhỏ đã sớm bị chồng cậu làm cho hư thai ở trong bụng, Lâm Ngộ An đặt tay lên bụng theo bản năng, thở dài trong lòng, cục cưng nhỏ còn chưa chào đời mà sao cứ phải gặp "nhiều tai lắm nạn" như thế chứ.
Hàn Đông Dương tủi thân: "Em đang cố gắng giao lưu nhiều với bọn nó mà, tránh cho bọn nó ở trong bụng anh bị u uất."
Lâm Ngộ An không ăn chiêu này nữa: "... Thôi đi, ngày nào cũng giao lưu, em chắc chắn cục cưng nhỏ có thể chịu được chứ?"
Lâm Ngộ An thật sự không có tâm trạng đi đôi co qua đôi co lại với chồng cậu, nghiêm túc cảnh cáo hai câu, liền nhắm mắt lại đi ngủ.
Lúc nhắm mắt lại còn lặng lẽ nghe động tĩnh sau lưng một hồi, không nghe thấy gì, mới không kìm được mím môi cười một chút.
Lúc đang thở phào yên tâm chuẩn bị ngủ, liền nghe thấy chồng cậu bất mãn lên án cậu ở sau lưng nói: "Cục cưng, lần nào anh cũng từ chối em như thế, sẽ khiến em cảm thấy mình tự rước lấy nhục ở trên người anh á."
Lâm Ngộ An cười xuỳ một tiếng: "Đúng thế, chính là cho em cảm nhận tự rước lấy ——"
Lời còn chưa nói hết, chăn đắp bỗng bị xốc lên, một cảm giác mát lạnh xông vào trong chăn, Lâm Ngộ An hoảng sợ, nhịn không được hoảng hốt nói: "Em làm gì thế?"
Hàn Đông Dương nghĩa chánh ngôn từ: "Em tự rước lấy nhũ (1) đó."
(1) Nhũ: ngực, sữa.
"..." Lâm Ngộ An sửng sốt một chút mới phản ứng được, không nhịn cười được, hai tay vỗ lung tung cái đầu dưới chăn, lớn tiếng: "Hàn Đông Dương, em được rồi đó."
Trong chăn truyền đến giọng nói không rõ ràng của chồng cậu: "Cực cưng, đánh đau quá à."
Lâm Ngộ An vừa câm nín vừa bất đắc dĩ, chồng cậu dính lấy cậu như cục kẹo mè xửng, cậu giơ tay đặt trên mắt, cắn răng, giọng mềm nhũn: "Em nhẹ chút đi ưm..."
...
Hôm nay, Lâm Ngộ An ăn sáng xong, nhìn đồng hồ, còn có ba ngày nữa sẽ đi chơi, liền đến bệnh viện xác nhận tình trạng của cục cưng nhỏ một chút, cậu mặc một bộ đồ màu vàng rộng thùng thình, rất chói loá, rất nổi bật.
Thật ra trước khi ra khỏi cửa cậu cũng không tính mặc bộ này, bởi vì cậu sợ cậu đứng ở ngã tư đường, người đi đường và xe cộ đều sẽ dừng lại. Không sai, bộ đồ này của cậu vàng khè giống như đèn giao thông.
Nhưng Hàn Đông Dương ở nhà ỷ vào việc bụng cậu to rồi, phản ứng không nhanh bằng hắn, dùng sức chồng bộ đồ này vào cho cậu, cuối cùng lúc giãy giụa còn không cẩn thận, Lâm Ngộ An không ổn trọng tâm một cái, còn đặt mông ngồi xuống đất, một lúc cũng không tìm được trọng tâm, xoay hai vòng mới đứng dậy được, chồng cậu còn ngồi xổm ở một bên cười cậu, lúc đó Lâm Ngộ An tức giận đến tuột giày đánh người, muốn mang cục cưng nhỏ đi luôn không về.
"Bác sĩ Ôn, tình trạng của cục cưng thế nào rồi?" Lâm Ngộ An xuống từ trên giường, thả áo xuống, vừa đeo giày vừa hỏi.
"Cục cưng cực kỳ khoẻ, nhưng cậu phải khống chế cân nặng một chút nha." Bác sĩ trẻ tuổi tháo khẩu trang ra, đuôi mắt mang ý cười, giọng nói dịu dàng, nghe vào ôn hoà thân thiết, "Bởi vì là song thai, đến lúc mổ thì vết mổ sẽ lớn hơn người bình thường một chút."
Lâm Ngộ An nghe xong, tay ngừng lại: "Vết mổ? Tại sao lại có vết mổ."
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn thấy phản ứng của Lâm Ngộ An, dừng một chút, hứng thú hỏi lại: "Nếu không thì cậu nghĩ cục cưng sẽ đi ra từ chỗ nào chứ?"
"... Chẳng lẽ không phải là thế sao." Lâm Ngộ An giơ tay ra vịn vào ghế, cong chân khó khăn ngồi xuống, là tư thế ngồi chồm hổm như ngồi bồn cầu.
Phía sau khẩu trang y tế phát ra tiếng cười nhỏ.
Lâm Ngộ An xấu hổ.
Bác sĩ trẻ tuổi cười đến đỏ cả tai, cặp mắt lộ ra ngoài cũng có ánh nước, "Vậy tiếp đó cậu tính giống như bơm nước đấy à?"
Lâm Ngộ An thấy có hơi thất thố, bác sĩ này là bạn của anh cả cậu, là bác sĩ chính của khoa phụ sản, tuy rằng nhìn còn trẻ, thật ra cũng sắp ba mươi rồi.
Bác sĩ trẻ tuổi đứng lên, cúi đầu viết gì đó xuống cuốn vở trên tay, giọng nói thoải mái: "Hôm bữa bác sĩ Hàn còn nhờ tôi, nói đến lúc đó cậu ấy muốn đích thân đến phòng sinh đỡ đẻ cho cậu!"
Lâm Ngộ An: "..."
Bác sĩ trẻ tuổi cười: "Bình thường quan hệ của hai người cũng tốt lắm nhỉ?"
Nét mặt của Lâm Ngộ An cũng sắp mếu: "..." Dưới con dao mổ của Hàn Dục Hào, làm sao phía dưới còn có đủ trứng được?
Lâm Ngộ An trò chuyện với bác sĩ một hồi, hơi chút ủ rũ đi ra khỏi khoa phụ sản, cậu vốn tính đi về nhà, nhưng nghĩ đến câu nói lúc trước của Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An cảm thấy nhân lúc thời gian còn rất ít ỏi, phải nhanh chóng làm dịu quan hệ tệ hại với Hàn Dục Hào, còn phải nhắc chuyện cùng đi chơi nữa.
Trong lòng cậu rất hối hận, hối hận về chuyện mà cậu và chồng cậu đã làm với Hàn Dục Hào, biết rõ phong thuỷ xoay vần, sau cùng lại chuyển đến trên tay bác sĩ! Cũng không biết có phải là Hàn Dục Hào đã có cái suy nghĩ này từ lúc cậu và Hàn Đông Dương gài bẫy hắn hay không.
Nhưng Hàn Dục Hào mà vào phòng sinh, đến lúc đó tuy không làm gì cậu, chỉ đứng bên cạnh cậu thế thôi, thì cậu cũng thấy lo lắng! Chỉ sợ lòng ác của Hàn Dục Hào trỗi dậy, ra tay với cậu.
Đúng, cậu nhất định phải thừa dịp bây giờ làm dịu quan hệ giữa mình và Hàn Dục Hào một chút, nghĩ như thế, liền đi đến phòng làm việc của Hàn Dục Hào, nhưng cửa đã khoá.
Không ở đây sao? Lâm Ngộ An gọi một cô y tá lại hỏi một chút.
"Không có à, vừa nãy cửa phòng của bác sĩ Hàn có mở mà. Có thể là đang mổ đó! Anh tìm bác sĩ Hàn có việc gì không?"
Lâm Ngộ An: "Không có không có."
Xem ra anh cả cậu không ở trong phòng làm việc rồi, Lâm Ngộ An nhìn xung quanh một chút, lúc đang chuẩn bị đi, bỗng dưng nghe được có tiếng động truyền ra từ trong phòng.
Nghe cẩn thận, như là tiếng góc bàn đụng vào tường, nghe trầm trầm.
Lâm Ngộ An: "???"
Lâm Ngộ An kề sát cửa, giơ tay gõ cửa một cái, lên tiếng: "Anh cả, anh có ở trong không?"
Bên trong không có người đáp lại cậu.
Lẽ nào cậu nghe nhầm rồi? Lâm Ngộ An lại liên tục gõ hai cái, cách một cánh cửa, cả người Hàn Dục Hào cứng đờ, lại cúi đầu cắn mạnh vào vai của người thanh niên, đuôi mắt đo đỏ còn vương nước mắt.
/Hết chương 45/
Tác giả:
Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ, Thi Gia không phải là thụ.
Lúc trước khi quen An An, hai người ngay cả một cái hôn lưỡi cũng không có.
Đoạn trước tui có viết rồi, Thi Gia quen Lâm Ngộ An là để có người chơi game chung, tui có viết rồi mà.
Danh sách chương