Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Nhật ký trưởng thành - Tôi vẫn chưa lừa được cục cưng vào tay mình].

Đoạn ngắn mười lăm.

Tâm trạng không vui vẻ lắm, haizz!

Có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nói trước về anh cả của tôi đi! Bây giờ anh ấy vẫn còn hơi giận tôi, emmm được rồi, nói xong rồi, anh tôi chiếm mười bảy chữ trong cái nhật ký này là đủ rồi!

Bởi vì tiếp theo, tôi muốn ghi lại một chuyện khá là quan trọng.

Đó chính là hôm nay tôi đã không thể dùng thai giáo để lừa cục cưng vào tay mình được.

Haizz, nói tới chuyện này thì phải nói tới từ lúc cục cưng mang thai.

Từ khi tin tức cục cưng mang thai được mọi người biết đến, gần đây ngày nào mẹ tôi cũng gọi cho tôi.

Tối nay, tôi mới tắm xong thì mẹ đã gọi đến, bà ấy nói về rất nhiều chuyện cần chú ý khi mang thai.

Thật ra cái này cũng không phải là trọng điểm, điều khiến tôi chú ý là bà ấy nói tối nào cũng phải làm thai giáo với cục cưng nhỏ.

Thực không dám giấu giếm, có thể là bởi vì mấy đêm này cục cưng ở bên cạnh tôi, tâm trạng tôi không yên chút nào, tôi tính nói có thể đây là mê hoặc của sói —— gạch đi.

Khi nghe được hai chữ thai giáo này, dường như là tôi đã tìm được phương hướng trong một tình huống khó đoán.

Một cái phương hướng để có thể đánh lửa ở phía sau cục cưng.

Mọi người nghĩ một chút đi: Thai giáo? Thai giao?

Đây là một cái từ mới mẻ cỡ nào.

Đây là một cái tư thế mới lạ nhường nào.

Tuy rằng, đối với rất nhiều người mà nói thì nó rất mơ hồ, nhưng nó vẫn từ từ thành hình ở trong đầu tôi.

Hai hôm trước có đọc sách, nói là một lần mang thai sẽ ngốc ba năm.

Tôi đoán là, chắc là cục cưng đang từ từ ngốc đi, phương diện tri thức của anh ấy đã trở thành giống như mặt trăng rồi.

Tự cho là chiếm cứ toàn bộ vũ trụ.

Thật ra lại gập ghềnh.

Cảnh hoang tàn trước mắt.

Không đành lòng nhìn thẳng!

Ha ha ha, vừa nhìn thì biết đây là một cơ hội tuyệt vời.

Thứ nhất là vì cục cưng nhỏ: đây chính là một cơ hội để cha hai đứa có thể bày ra kỹ thuật chân chính, để cho bọn nó nhìn xem cha dùng một cây định hải thần châm đại náo long cung như thế nào.

Thứ hai là vì cục cưng: có câu nói là mười năm mài kiếm sắc, Hàn Lỗ Tấn tôi đây thì hai mươi bốn năm mài một thanh kiếm sắc, khoảng thời gian trước mới vung kiếm ở khách sạn, liền tạo ra hai sinh mạng, bởi vậy có thể thấy được, thanh kiếm này của tôi chắc là "Thượng phương bảo kiếm," đây chính là cơ hội để cho anh ấy nếm thử sự lợi hại của tôi nhờ vào chuyện thai giáo này.

Thứ ba là vì mình: đây là ham muốn cá nhân của tôi, chính là đơn thuần muốn làm cục cưng, đơn thuần muốn hôn anh ấy, đơn thuần muốn cho anh ấy đánh giá kỹ thuật của tôi, cuối cùng lại đơn thuần muốn anh ấy chấm cho năm sao khen ngợi.

Vì thế, sau khi cúp điện thoại, tôi khua chuông gõ mõ suy nghĩ mười phút, kế hoạch là thế này:

Đầu tiên là bày ra bộ dáng thị tẩm ở trên giường, đợi anh ấy tắm rửa xong đi ra liền khiến anh ấy mắc câu.

Sau đó, tôi sẽ thử bàn bạc với anh ấy về tư thế thai giáo có độ khó cao này, nói một cách nghe hay đó chính là vì cục cưng nhỏ.

Lúc trước cục cưng có nói là khá lo lắng đến IQ của cục cưng nhỏ, cho nên chắc chắn có thể GET được ý của anh ấy.

Nhìn xem, đây là một kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào.

...

Nhưng mà, nhìn vào thời gian tôi viết nhật ký này, chắc là mọi người cũng biết kế hoạch này không hề thành công.

Nếu như thành công rồi, tôi nào có thời gian ngồi viết nhật ký thế này.

Nếu như đã thành công, bây giờ chắc hai người chúng tôi đang lắc lư ở trên giường, lắc lư với nhau, quên đi tất cả buồn lo lắc lư với nhau, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên bây giờ chúng tôi tận sức lắc lư với nhau (1).

(1) Đây là lời bài hát "Cùng Nhau Lắc Lư" do Uông Phong thể hiện.

Ờm... Xem ra một lần mang thai sẽ ngốc ba năm là giả, IQ của cục cưng đã được Nữ Oa nạp cho.

Viết đến đây, quay đầu nhìn bộ dáng ngủ đến ngọt ngào ngon miệng của anh ấy, tôi... haizz!

Hờ, Tiểu Giang, tôi lại muốn đuổi việc anh rồi —— gạch đi, không phải, chỉ là tiện tay viết xuống thôi.

Ngày mai sẽ nói Tiểu Giang mua một ít sách về, phải học tập thêm để xem nên dụ dỗ cục cưng như thế nào!

Tục ngữ nói, sống có hạn nhưng học không có hạn.

Tôi phải tranh thủ thời gian để hợp sức với cục cưng nhỏ, cố gắng lên, Dương Dương!

—— Tuỳ bút của Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương.

...

Sau khi bị mọi người biết mình mang thai, cuộc sống của Lâm Ngộ An từ từ đi theo hướng thế này.

Ngày nào cũng nhận được khoảng bảy mươi phần trăm là tin tức:

Thật đáng sợ! Thế mà phụ nữ có thai lại không thể ăn được mấy thứ này!

Thật đáng sợ! Forward hình con cá koi này đi, cam đoan cục cưng được bình an!

Thật đáng sợ! Sau khi mang thai thường làm mười việc này, cục cưng sẽ càng thông minh hơn!

Thật đáng sợ!...

Ngày nào điện thoại của Lâm Ngộ An cũng có khoảng tám mươi phần trăm đối thoại:

Khi mẹ Lâm gọi điện thoại đến, Lâm Ngộ An nhận, tình hình sẽ nghiêm trọng thế này!

Mẹ Lâm không vui: "An An, sao mới gọi điện thoại đến mà con đã nhận nhanh thế rồi, có phải lại đang lén chơi điện thoại không."

Lâm Ngộ An: "Mẹ à không có mà!"

Mạ Lâm: "Con đừng có mà gạt mẹ, cú điện thoại này của mẹ là để thử con, không nghĩ tới con lại không qua được, điện thoại có phóng xạ rất lớn cho cục cưng, con có biết không, ít chơi chút đi, giờ con cũng làm cha rồi..."

Lâm Ngộ An: "..."

Khi mẹ Lâm gọi điện thoại đến, Lâm Ngộ An không nhận, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn!

Mẹ Lâm gọi điện đến số của Hàn Đông Dương rồi chuyển tiếp qua cho cậu: "An An à, con hù chết mẹ rồi, hôm nay mẹ xem TV thấy có một người phụ nữ có thai té ở trong nhà, rồi cục cưng liền rớt ra, mẹ vội vàng gọi cho con, nhưng con lại không bắt, làm mẹ lo chết luôn."

Lâm Ngộ An: "..."

Nói chung, Lâm Ngộ An cảm nhận được sự chăm sóc đến từ bốn phương tám hướng.

Dì Ngô là chăm sóc về phần ăn uống.

Chồng thì chăm sóc về phần đi lại.

Cha mẹ thì chăm sóc về phần ngủ nghỉ.

Nếu như muốn Lâm Ngộ An nói, hai năm trước lúc kết hôn, hôn nhân của cậu là bãi nước tù, như thế thì giờ đây chồng cậu đã biến thành thuỷ triều rồi.

Lâm Ngộ An nghĩ là cậu đã không cô phụ cái tên Niohuru này, tuy rằng cậu không có tính cách của Niohuru, nhưng lại có được vận mệnh của Niohuru (2).

(2) Niohuru: là một trong Tám dòng họ quý tộc Mãn Châu (Wiki). Ở đây anh An nói đến vận mệnh sung sướng.

Chỉ có điều, bất cứ chuyện gì cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió được, đây là đạo lý nghìn đời không đổi, nhưng thật ra cuộc sống của cậu cũng thuận xuôi gió xuôi nước lắm.

Ban ngày thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với chồng mình, buổi tối thì ngọt ngọt ngào ngào với chồng mình.

Nhưng mà hình như cửa sổ phòng ngủ nhà bọn họ đã đắc tội với ai rồi, sáng nay Lâm Ngộ An mặc quần áo ở nhà đứng ở sân thượng nhìn cái kính thuỷ tinh vỡ vụn đầy đất, có chút giận mà không chỗ phát tiết, nếu như là lần đầu thì cậu cũng sẽ nhịn, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi.

Tối qua bọn họ ngủ sớm, khồng hề nghe thấy động tĩnh gì, ai biết sáng nay rời giường kéo màn cửa ra thì đã thấy kính đã nát vụn như mạng nhện.

Lâm Ngộ An cắn răng, hướng về trong phòng hô một tiếng: "Đông Dương."

"Ơi... cục cưng." Trong phòng ngủ truyền đến một giọng nói không rõ ràng.

Lâm Ngộ An dùng chân đá đá thuỷ tinh, lại xoay người đi vào phòng ngủ, giọng nói không vui: "Kính nhà chúng ta lại bị người ta đập nữa rồi!"

Hàn Đông Dương: "..."

/Hết chương 37/

Tác giả: Thật ra CP của anh cả đã sớm xuất hiện rồi á.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện