Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha như ngồi trên đống lửa, tâm trạng thấp thỏm bất an, chờ chờ chờ, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên lầu, lâu lâu lại cúi đầu suy nghĩ.
Vì sao lâu thế rồi mà còn chưa xuống, chẳng lẽ lúc nãy cậu bỏ sót que thử thai nào, bị Hàn Đông Dương phát hiện sao?
Ngón tay Lâm Ngộ An siết lấy nhau, trong đầu suy nghĩ lung tung, tâm trạng không yên đứng dậy.
Ánh mắt Lâm Ngộ An đông lại, vỗ vỗ đầu gối, chuẩn bị đi lên xem một chút, kết quả mới vừa đứng lên, cửa trên lầu liền mở ra, sau đó ——
Cửa trên lầu mở ra, Hàn Đông Dương mặc một thân lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Nhanh, có một câu nói gì mà: Ý trung nhân sau này của tôi, là anh hùng cái thế, một ngày nào đó sẽ đạp những áng mây bảy màu đến đón tôi (1).
(1) Đây là câu nói trong "Đại Thoại Tây Du," câu gốc là: Ý trung nhân của ta, là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó, hắn sẽ đạp mây bảy màu đến thú ta, ta có thể đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc (Baidu Knows).
Chỉ thấy Hàn Đông Dương chải toàn bộ tóc trên trán ra sau đầu, kẹo xịt tóc nhiều đến độ có thể phản quang ở dưới ánh đèn, mặc một bộ âu phục đặt riêng cao cấp màu xanh lá cây, cả người phát xanh loè loè, từng bước một đi lại chỗ cậu.
Lâm Ngộ An lập tức nghẹn thở tại chỗ, bởi vì mây không phải là bảy màu, là mà độc một màu xanh biếc.
Thua người không thua trận! Xem ra nội dung của lần nói chuyện này vô cùng không đơn giản!
Hai tay Lâm Ngộ An níu vạt áo, cảm thấy mình mặc có hơi tuỳ ý, liền thử dò xét hỏi: "Nếu như cậu không vội thì tôi cũng đi thay đồ nhé?"
Hàn Đông Dương lắc đầu: "Không cần."
Lâm Ngộ An: "Vậy cậu nói đi, có chuyện gì?"
Hàn Đông Dương nhìn chăm chú vào cậu, giống như là cố lấy dũng khí rất lớn mới hỏi: "Vừa nãy, anh đã xử lý tốt xong hết mọi thứ ở bên ngoài rồi đúng không?"
Lâm Ngộ An: "..."
Đầu tiên là Lâm Ngộ An sửng sốt trong nháy mắt, lập tức không dám tin nhìn Hàn Đông Dương.
Không, không thể nào, cậu cũng mới biết mình mang thai, tay chân chồng cậu sao nhanh thế chứ, là lúc ăn cơm tối xong lên lầu đã nhìn thấy à!
Lâm Ngộ An không hiểu sao có chút chột dạ, thử dò xét hỏi: "Cậu, cậu nhìn thấy rồi à?"
Hàn Đông Dương khẽ cắn môi, sắc mặt vô cùng đau khổ mà gật đầu, giọng nói khó khăn: "Tôi... có chút khó có thể tin được."
Lâm Ngộ An bất an nuốt nước miếng, ánh mắt đờ ra, xong rồi, đúng là bị phát hiện rồi.
Lâm Ngộ An: "... Cậu, cậu phát hiện ra thế nào."
"... Khi tôi về nhà, anh khoá cửa, ở bên trong." Hàn Đông Dương có chút nói không được nữa.
Lâm Ngộ An nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch: "Tôi đã rất cẩn thận rồi mà!"
Trong phòng khách trở nên im lặng không gì sánh được, còn im lặng hơn Cambridge đêm nay.
Qua hồi lâu, Hàn Đông Dương thấp giọng nói: "Sau khi tôi ra ngoài, một mình suy nghĩ, hình như những điều này là do tôi, là tôi có lỗi với anh."
Lâm Ngộ An còn đang yên lặng ở trong nghi hoặc "Tôi đã cẩn thận như thế rồi sao Hàn Đông Dương vẫn phát hiện được," bỗng bị những lời này đập cho đầu óc choáng váng: "Hả?"
Trong giọng nói của Hàn Đông Dương mang theo tha thứ, ho khan một cái.
Tiếp tục nghiêm túc nói: "Không sai, chuyện này có một nửa nguyên nhân là từ trên người tôi, là tôi không hề đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho anh, trong hai năm qua đã khiến anh chịu uất ức rồi, cho nên anh mới có thể như vậy, phải không?"
Lâm Ngộ An: "..."
Hàn Đông Dương cũng không giống như là tới khởi binh vấn tội! Bất luận là từ sắc mặt hay giọng nói đều mang theo tha thứ.
Trong đầu Lâm Ngộ An rối loạn, không biết cậu có hiểu đúng phương hướng mà chồng cậu đang nói đến không.
Vì thế, Lâm Ngộ An vội vã tỉnh táo lại, cẩn thận dùng bút pháp tu từ nghiêm túc cắt tỉa một lần ở trong lòng:
Đầu: Hàn Đông Dương biết hai năm qua cậu đã rất áp lực vì kết hôn với hắn.
Đuôi: Bởi vì biết cậu bị áp lực nên tha thứ cho việc cậu ngoại tình.
Phối: Tình tiết chuyển gấp sau khi cậu phát hiện mình mang thai sau khi ngoại tình.
Hợp: Lúc cậu phát hiện thì Hàn Đông Dương cũng đồng thời phát hiện ra.
Tổng kết: Ý chính là, bây giờ Hàn Đông Dương cho rằng chuyện này có một nửa nguyên nhân là do hắn.
Bởi vì lội ngược dòng đến vì sao cậu mang thai, thì đó là vì ngoại tình.
Vậy tại sao lại ngoại tình, là vì cuộc hôn nhân trong hai năm qua rất áp lực.
Như thế thì kết hôn với ai rất áp lực đây, là kết hôn với Hàn Đông Dương thì rất áp lực.
Cho nên chồng cậu tìm đúng vấn đề bắt được then chốt, mà chính hắn là then chốt kia.
Lâm Ngộ An bừng tỉnh hiểu ra trong nháy mắt.
Quào, chồng cậu chính là Tiểu Linh Đồng chuyển thế đúng không!
Hàn Đông Dương có suy nghĩ tốt thiệt đó, có thể nghĩ được như vậy.
Ngoại tình không trách cứ cậu, mang thai không trách cứ cậu, tất cả đều là nguyên nhân từ trên người hắn, đây chính là Hàn Xanh Rờn có bàn tay vẽ vàng của thế kỷ 21!
Lâm Ngộ An xâu chuỗi mọi việc lại ở trong lòng, trong nháy mắt hiểu rõ không ít.
Được rồi, tiền nghe toạ đàm tâm lý học của cậu không uổng chút nào.
Lúc mấu chốt thế này vẫn phải dựa vào đó.
Được rồi, cậu thừa nhận, trong lòng cậu có oán khí, nhưng không phải là nhằm vào Hàn Đông Dương, phần lớn là đến từ Hàn Dục Hào.
Hơn nữa bây giờ Hàn Đông Dương như thế này, Lâm Ngộ An cũng không còn muốn oán giận Hàn Đông Dương ở trong lòng nữa, cậu muốn xin lỗi, cậu chưa từng thật sự hiểu rõ về Hàn Đông Dương, hắn nguyện ý vì sai lầm bé nhỏ của cậu mà đội một cái nón xanh không thuộc về mình.
Nội hàm, đúng là thật nội hàm mà.
Lâm Ngộ An thở dài, vỗ vỗ vai hắn nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này có sai cũng không hoàn toàn là do cậu."
Hàn Đông Dương ngẩng đầu, nhìn cậu, ánh mắt bao hàm hàng vạn hàng nghìn cảm xúc, sắc mặt đỏ lên, giống như câu tiếp theo rất khó để mở miệng.
Nhìn cậu thật lâu mới nói: "Vậy, tôi không suy nghĩ nhiều nữa, tôi nghĩ đối với chuyện tôi làm, không đúng, anh có thể để cho tôi phụ trách không?"
Hả?
Lâm Ngộ An ngây người.
Phụ trách?
Phụ trách đứa bé trong bụng cậu sao?
Làm cha của con người khác?
Không phải chứ, Hàn Đông Dương cậu cũng quá thiện lương rồi!
Cậu muốn đi bình chọn cán bộ đảng viên ưu tú à!
Đầu óc Lâm Ngộ An có chút choáng váng, nuốt nước miếng, không biết nói thế nào: "Cậu, cậu..."
Hàn Đông Dương vội vàng nói: "Anh đừng nên quá kích động, tôi biết anh không thể tiếp thu được ngay lập tức, dù sao cũng đã nghĩ hai năm, thoáng cái giấc mơ đã trở thành sự thật."
Lâm Ngộ An nhìn Hàn Đông Dương đang phát quanh xanh lè, phát nhiệt, chiếu sáng, không rảnh để tự hỏi mấy chữ giấc mơ đã thành sự thật gì gì đó, u u mê mê hồ hồ đồ đồ, trong đầu toàn là "Hàn Đông Dương làm cha con người ta!"
Lâm Ngộ An bưng ly lên uống một hớp, tỉnh táo không ít, nhưng cuối cùng vẫn có chút lưỡng lự: "Chuyện này, không tốt lắm, dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi."
Nghe nói như thế, mắt Hàn Đông Dương lộ ra bi thương ngay lập tức, giọng nói yếu yếu: "Có phải là anh nghĩ tôi không có năng lực hay không."
Lâm Ngộ An liên tục xua tay: "Không phải đâu, cậu phải nghĩ chuyện này cho rõ ràng! Nếu không tới lúc đó làm ầm lên thì chúng ta khó coi lắm."
Chính mình cũng chưa chuẩn bị tốt để làm cha, cậu chuẩn bị tốt để làm cha thế nào chứ?
Hàn Đông Dương nhếch miệng: "Thật ra tôi cũng chưa chuẩn bị tốt, tôi, tôi có thể học trước được không? Học với anh."
Lâm Ngộ An: "..."
Bây giờ Lâm Ngộ An nghĩ cậu thật sự không hiểu chồng mình, có một câu nói thế nào nhỉ, không nhìn được cảnh thật của núi Lư, là do đang ở trong núi (2)?
(2) Hán Việt là "Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung": nghĩa đen là đứng ở trong núi thì ta khó có thể quan sát được hết nó, ta phải đứng xa để nhìn bao quát nó. Câu này có ý là, khi muốn thực sự hiểu về một vật hay con người thì ta phải đứng ở góc độ khách quan để phân tích (Baidu Knows).
Lâm Ngộ An bình tĩnh im lặng nửa ngày, nhìn vẻ mặt thê lương bi ai của Hàn Đông Dương, hít một hơi thật sâu nói: "Như thế, cậu sẽ vui vẻ à?"
Chắc là vì trong giọng cậu có mang theo thoả hiệp, Hàn Đông Dương nghe nói như thế thì hai mắt lập tức phát sáng, gật đầu: "Ừm."
Lâm Ngộ An đau lòng nhìn Hàn Đông Dương, cuối cùng lại thở dài: "... Vậy bên anh cả thì sao."
Hàn Đông Dương vội vã ngoan ngoãn đáp: "Anh đang lo chuyện lúc trước à? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu."
/Hết chương 20/
Tác giả:
Hàn Đông Dương: Tôi phải dụng tâm để giữ anh ấy lại.
Lâm Ngộ An: Chồng tôi là bé thông minh chuyển thế, là Hàn Xanh Rờn có bàn tay vẽ vàng.
Số lượng từ của chương này ít quá. Không viết được cách nghĩ trong lòng của hai người. Đang vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Một số bình luận trên Tấn Giang:
1 - Đây đúng là một cuộc đối thoại nhảy ra khỏi vũ trụ???
2 - Tần suất của hai cái não này không ở cùng một đường dây rồi!!!
3 - Gà nói chuyện với vịt cũng được sao ha ha ha ha ha ha.
4 - Thế này mà cũng trò chuyện được, xứng đáng là một đôi.
5 - Lợi hại! Không ở cùng một kênh mà cũng có thể trò chuyện.
6 - Tui nghĩ tên truyện này phải là: Bàn về hai người không dùng não kiểu giống nhau làm sao yêu nhau.
7 - Tui nghĩ hai người bọn họ cách nhau một cái tường thế giới vũ trụ khác.
8 - Ha ha ha hai đứa ngốc ha ha ha.
9 - Thông minh, đã đội mũ chắc rồi.
Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha như ngồi trên đống lửa, tâm trạng thấp thỏm bất an, chờ chờ chờ, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên lầu, lâu lâu lại cúi đầu suy nghĩ.
Vì sao lâu thế rồi mà còn chưa xuống, chẳng lẽ lúc nãy cậu bỏ sót que thử thai nào, bị Hàn Đông Dương phát hiện sao?
Ngón tay Lâm Ngộ An siết lấy nhau, trong đầu suy nghĩ lung tung, tâm trạng không yên đứng dậy.
Ánh mắt Lâm Ngộ An đông lại, vỗ vỗ đầu gối, chuẩn bị đi lên xem một chút, kết quả mới vừa đứng lên, cửa trên lầu liền mở ra, sau đó ——
Cửa trên lầu mở ra, Hàn Đông Dương mặc một thân lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Nhanh, có một câu nói gì mà: Ý trung nhân sau này của tôi, là anh hùng cái thế, một ngày nào đó sẽ đạp những áng mây bảy màu đến đón tôi (1).
(1) Đây là câu nói trong "Đại Thoại Tây Du," câu gốc là: Ý trung nhân của ta, là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó, hắn sẽ đạp mây bảy màu đến thú ta, ta có thể đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc (Baidu Knows).
Chỉ thấy Hàn Đông Dương chải toàn bộ tóc trên trán ra sau đầu, kẹo xịt tóc nhiều đến độ có thể phản quang ở dưới ánh đèn, mặc một bộ âu phục đặt riêng cao cấp màu xanh lá cây, cả người phát xanh loè loè, từng bước một đi lại chỗ cậu.
Lâm Ngộ An lập tức nghẹn thở tại chỗ, bởi vì mây không phải là bảy màu, là mà độc một màu xanh biếc.
Thua người không thua trận! Xem ra nội dung của lần nói chuyện này vô cùng không đơn giản!
Hai tay Lâm Ngộ An níu vạt áo, cảm thấy mình mặc có hơi tuỳ ý, liền thử dò xét hỏi: "Nếu như cậu không vội thì tôi cũng đi thay đồ nhé?"
Hàn Đông Dương lắc đầu: "Không cần."
Lâm Ngộ An: "Vậy cậu nói đi, có chuyện gì?"
Hàn Đông Dương nhìn chăm chú vào cậu, giống như là cố lấy dũng khí rất lớn mới hỏi: "Vừa nãy, anh đã xử lý tốt xong hết mọi thứ ở bên ngoài rồi đúng không?"
Lâm Ngộ An: "..."
Đầu tiên là Lâm Ngộ An sửng sốt trong nháy mắt, lập tức không dám tin nhìn Hàn Đông Dương.
Không, không thể nào, cậu cũng mới biết mình mang thai, tay chân chồng cậu sao nhanh thế chứ, là lúc ăn cơm tối xong lên lầu đã nhìn thấy à!
Lâm Ngộ An không hiểu sao có chút chột dạ, thử dò xét hỏi: "Cậu, cậu nhìn thấy rồi à?"
Hàn Đông Dương khẽ cắn môi, sắc mặt vô cùng đau khổ mà gật đầu, giọng nói khó khăn: "Tôi... có chút khó có thể tin được."
Lâm Ngộ An bất an nuốt nước miếng, ánh mắt đờ ra, xong rồi, đúng là bị phát hiện rồi.
Lâm Ngộ An: "... Cậu, cậu phát hiện ra thế nào."
"... Khi tôi về nhà, anh khoá cửa, ở bên trong." Hàn Đông Dương có chút nói không được nữa.
Lâm Ngộ An nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch: "Tôi đã rất cẩn thận rồi mà!"
Trong phòng khách trở nên im lặng không gì sánh được, còn im lặng hơn Cambridge đêm nay.
Qua hồi lâu, Hàn Đông Dương thấp giọng nói: "Sau khi tôi ra ngoài, một mình suy nghĩ, hình như những điều này là do tôi, là tôi có lỗi với anh."
Lâm Ngộ An còn đang yên lặng ở trong nghi hoặc "Tôi đã cẩn thận như thế rồi sao Hàn Đông Dương vẫn phát hiện được," bỗng bị những lời này đập cho đầu óc choáng váng: "Hả?"
Trong giọng nói của Hàn Đông Dương mang theo tha thứ, ho khan một cái.
Tiếp tục nghiêm túc nói: "Không sai, chuyện này có một nửa nguyên nhân là từ trên người tôi, là tôi không hề đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho anh, trong hai năm qua đã khiến anh chịu uất ức rồi, cho nên anh mới có thể như vậy, phải không?"
Lâm Ngộ An: "..."
Hàn Đông Dương cũng không giống như là tới khởi binh vấn tội! Bất luận là từ sắc mặt hay giọng nói đều mang theo tha thứ.
Trong đầu Lâm Ngộ An rối loạn, không biết cậu có hiểu đúng phương hướng mà chồng cậu đang nói đến không.
Vì thế, Lâm Ngộ An vội vã tỉnh táo lại, cẩn thận dùng bút pháp tu từ nghiêm túc cắt tỉa một lần ở trong lòng:
Đầu: Hàn Đông Dương biết hai năm qua cậu đã rất áp lực vì kết hôn với hắn.
Đuôi: Bởi vì biết cậu bị áp lực nên tha thứ cho việc cậu ngoại tình.
Phối: Tình tiết chuyển gấp sau khi cậu phát hiện mình mang thai sau khi ngoại tình.
Hợp: Lúc cậu phát hiện thì Hàn Đông Dương cũng đồng thời phát hiện ra.
Tổng kết: Ý chính là, bây giờ Hàn Đông Dương cho rằng chuyện này có một nửa nguyên nhân là do hắn.
Bởi vì lội ngược dòng đến vì sao cậu mang thai, thì đó là vì ngoại tình.
Vậy tại sao lại ngoại tình, là vì cuộc hôn nhân trong hai năm qua rất áp lực.
Như thế thì kết hôn với ai rất áp lực đây, là kết hôn với Hàn Đông Dương thì rất áp lực.
Cho nên chồng cậu tìm đúng vấn đề bắt được then chốt, mà chính hắn là then chốt kia.
Lâm Ngộ An bừng tỉnh hiểu ra trong nháy mắt.
Quào, chồng cậu chính là Tiểu Linh Đồng chuyển thế đúng không!
Hàn Đông Dương có suy nghĩ tốt thiệt đó, có thể nghĩ được như vậy.
Ngoại tình không trách cứ cậu, mang thai không trách cứ cậu, tất cả đều là nguyên nhân từ trên người hắn, đây chính là Hàn Xanh Rờn có bàn tay vẽ vàng của thế kỷ 21!
Lâm Ngộ An xâu chuỗi mọi việc lại ở trong lòng, trong nháy mắt hiểu rõ không ít.
Được rồi, tiền nghe toạ đàm tâm lý học của cậu không uổng chút nào.
Lúc mấu chốt thế này vẫn phải dựa vào đó.
Được rồi, cậu thừa nhận, trong lòng cậu có oán khí, nhưng không phải là nhằm vào Hàn Đông Dương, phần lớn là đến từ Hàn Dục Hào.
Hơn nữa bây giờ Hàn Đông Dương như thế này, Lâm Ngộ An cũng không còn muốn oán giận Hàn Đông Dương ở trong lòng nữa, cậu muốn xin lỗi, cậu chưa từng thật sự hiểu rõ về Hàn Đông Dương, hắn nguyện ý vì sai lầm bé nhỏ của cậu mà đội một cái nón xanh không thuộc về mình.
Nội hàm, đúng là thật nội hàm mà.
Lâm Ngộ An thở dài, vỗ vỗ vai hắn nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này có sai cũng không hoàn toàn là do cậu."
Hàn Đông Dương ngẩng đầu, nhìn cậu, ánh mắt bao hàm hàng vạn hàng nghìn cảm xúc, sắc mặt đỏ lên, giống như câu tiếp theo rất khó để mở miệng.
Nhìn cậu thật lâu mới nói: "Vậy, tôi không suy nghĩ nhiều nữa, tôi nghĩ đối với chuyện tôi làm, không đúng, anh có thể để cho tôi phụ trách không?"
Hả?
Lâm Ngộ An ngây người.
Phụ trách?
Phụ trách đứa bé trong bụng cậu sao?
Làm cha của con người khác?
Không phải chứ, Hàn Đông Dương cậu cũng quá thiện lương rồi!
Cậu muốn đi bình chọn cán bộ đảng viên ưu tú à!
Đầu óc Lâm Ngộ An có chút choáng váng, nuốt nước miếng, không biết nói thế nào: "Cậu, cậu..."
Hàn Đông Dương vội vàng nói: "Anh đừng nên quá kích động, tôi biết anh không thể tiếp thu được ngay lập tức, dù sao cũng đã nghĩ hai năm, thoáng cái giấc mơ đã trở thành sự thật."
Lâm Ngộ An nhìn Hàn Đông Dương đang phát quanh xanh lè, phát nhiệt, chiếu sáng, không rảnh để tự hỏi mấy chữ giấc mơ đã thành sự thật gì gì đó, u u mê mê hồ hồ đồ đồ, trong đầu toàn là "Hàn Đông Dương làm cha con người ta!"
Lâm Ngộ An bưng ly lên uống một hớp, tỉnh táo không ít, nhưng cuối cùng vẫn có chút lưỡng lự: "Chuyện này, không tốt lắm, dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi."
Nghe nói như thế, mắt Hàn Đông Dương lộ ra bi thương ngay lập tức, giọng nói yếu yếu: "Có phải là anh nghĩ tôi không có năng lực hay không."
Lâm Ngộ An liên tục xua tay: "Không phải đâu, cậu phải nghĩ chuyện này cho rõ ràng! Nếu không tới lúc đó làm ầm lên thì chúng ta khó coi lắm."
Chính mình cũng chưa chuẩn bị tốt để làm cha, cậu chuẩn bị tốt để làm cha thế nào chứ?
Hàn Đông Dương nhếch miệng: "Thật ra tôi cũng chưa chuẩn bị tốt, tôi, tôi có thể học trước được không? Học với anh."
Lâm Ngộ An: "..."
Bây giờ Lâm Ngộ An nghĩ cậu thật sự không hiểu chồng mình, có một câu nói thế nào nhỉ, không nhìn được cảnh thật của núi Lư, là do đang ở trong núi (2)?
(2) Hán Việt là "Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyến thân tại thử sơn trung": nghĩa đen là đứng ở trong núi thì ta khó có thể quan sát được hết nó, ta phải đứng xa để nhìn bao quát nó. Câu này có ý là, khi muốn thực sự hiểu về một vật hay con người thì ta phải đứng ở góc độ khách quan để phân tích (Baidu Knows).
Lâm Ngộ An bình tĩnh im lặng nửa ngày, nhìn vẻ mặt thê lương bi ai của Hàn Đông Dương, hít một hơi thật sâu nói: "Như thế, cậu sẽ vui vẻ à?"
Chắc là vì trong giọng cậu có mang theo thoả hiệp, Hàn Đông Dương nghe nói như thế thì hai mắt lập tức phát sáng, gật đầu: "Ừm."
Lâm Ngộ An đau lòng nhìn Hàn Đông Dương, cuối cùng lại thở dài: "... Vậy bên anh cả thì sao."
Hàn Đông Dương vội vã ngoan ngoãn đáp: "Anh đang lo chuyện lúc trước à? Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu."
/Hết chương 20/
Tác giả:
Hàn Đông Dương: Tôi phải dụng tâm để giữ anh ấy lại.
Lâm Ngộ An: Chồng tôi là bé thông minh chuyển thế, là Hàn Xanh Rờn có bàn tay vẽ vàng.
Số lượng từ của chương này ít quá. Không viết được cách nghĩ trong lòng của hai người. Đang vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Một số bình luận trên Tấn Giang:
1 - Đây đúng là một cuộc đối thoại nhảy ra khỏi vũ trụ???
2 - Tần suất của hai cái não này không ở cùng một đường dây rồi!!!
3 - Gà nói chuyện với vịt cũng được sao ha ha ha ha ha ha.
4 - Thế này mà cũng trò chuyện được, xứng đáng là một đôi.
5 - Lợi hại! Không ở cùng một kênh mà cũng có thể trò chuyện.
6 - Tui nghĩ tên truyện này phải là: Bàn về hai người không dùng não kiểu giống nhau làm sao yêu nhau.
7 - Tui nghĩ hai người bọn họ cách nhau một cái tường thế giới vũ trụ khác.
8 - Ha ha ha hai đứa ngốc ha ha ha.
9 - Thông minh, đã đội mũ chắc rồi.
Danh sách chương