Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

----------------------------------------------

Lúc Tổ Kỳ cùng Kiều Y Dương ăn xong xiên nướng trở về, ba người phía dưới cửa sổ từ lâu đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tổ Kỳ theo bản năng hướng bên kia liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên tầng tuyết mỏng có thật nhiều dấu chân lộn xộn, rất rõ ràng có hơn hai người đã từng ở đó.

Thấy thế, Tổ Kỳ không khỏi dừng một chút, hơi nhăn lại mày.

Kiều Y Dương đi mấy bước mới phát hiện phía sau Tổ Kỳ không đi theo, hắn quay đầu thuận theo ánh mắt Tổ Kỳ nhìn sang, trong phút chốc sắc mặt cũng trở nên hơi không dễ nhìn, hắn nói: "Có thể là đám chó săn."

Có rất ít fan sẽ ở trời lạnh đất đông canh giữ ở phía bên ngoài cửa sổ, mà ở trường hợp minh tinh không có quản lý và bảo tiêu đi bên cạnh, đa số sẽ tiến đến gần để xin chụp ảnh chung.

Chỉ có bọn chó săn mới lén lén lút lút như vậy...

Tổ Kỳ cũng đoán được thân phận của những người đó, bất quá cậu tự nhận là cậu và Kiều Y Dương đi ăn cùng nhau cũng không tính là có việc gì không thể cho người khác biết, huống chi gần đây Kiều Y Dương thường trên weibo nhắc tên cậu, fan cùng người qua đường đều biết quan hệ hai người không tệ.

Bởi vậy bọn họ đều không đem chuyện này để ở trong lòng, cười cười nói nói đồng thời trở về khách sạn.

Tổ Kỳ tâm tình vui vẻ, trở về phòng tắm xong lại bắt đầu vội vàng lên website mới mua bán, cũng đem hết mấy chuyện không vui lúc nãy giữa cậu và Tiết Giác quẳng ra sau đầu.

Đảo mắt lại qua nửa tháng, Tổ Kỳ một bên vội vàng đóng kịch một bên rút thời gian cùng Đường Du Khoan chăm lo vườn trái cây, trải qua qua một đoạn thời gian cải tạo tu sửa, trại chăn nuôi rách nát cũ kỹ bây giờ đã rực rỡ lên hẳn, trồng thêm 80 cây anh đào và táo tây.

Sau khi đem toàn bộ lều đều dỡ bỏ, toàn bộ vườn trái cây tầm nhìn liền rộng rãi rõ ràng sáng hơn nhiều, phóng tầm mắt nhìn tới, đều là cây giống xanh mướt, ngay cả không khí cũng trở nên mát mẻ không ít.

Nếu trong vườn trồng hơn 10 cây ăn quả, thì phải làm giấy phép công thương, Tổ Kỳ đối với phương diện này không biết, chỉ có thể giao cho Đường Du Khoan đi lo.

Đồng thời, trong không gian A Đào cùng A Thụ cũng dẫn theo các tộc nhân đem táo tây hái xuống dùng túi bện Tổ Kỳ đưa xếp gọn lại, từng túi từng túi chất đống tại vị trí Tổ Kỳ vào không gian.

Tổ Kỳ nhìn thấy mảnh cỏ đều sắp chất đầy túi bện, trong lúc nhất thời bất ngờ đến cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Cậu vốn là chỉ tính toán trước tiên vận chuyển năm trăm cân, bây giờ nhìn lại, nhiều như vậy táo tây ít nhất nặng năm ngàn cân...(0-0)

Cũng may quá trình vận chuyển tương đối đơn giản, Tổ Kỳ chọn chỗ trống trải tiến vào không gian, ở trong tộc nhân của Cát Tường Tam Bảo chọn năm người đàn ông trung niên thoạt nhìn trẻ tuổi cường tráng, để cho bọn họ cùng A Đào A Thụ đồng thời đứng ở giữa đống táo tây, sau đó Tổ Kỳ mang theo bảy người kể cả táo tây đồng thời về thế giới hiện thực.

Mở mắt ra liền thấy Đường Du Khoan hai tay ôm ngực, khí định thần nhàn đứng ở bên cạnh, trước người là ba nhóc con kinh ngạc đến há hốc mồm.

"Trở về." Đường Du Khoan nhướng đuôi lông mày, quăng tới ý tứ sâu xa tầm mắt, hắn sách một tiếng nói rằng, "Cậu so với tôi ban đầu lợi hại hơn."

Tổ Kỳ bất đắc dĩ cười cười: "Tôi chính là thử xem, không nghĩ tới thật có thể một lần đem những thứ đồ này mang ra."

Nhưng mà nhớ tới sau đó vận chuyển vật tư cùng với mang A Đào A Thụ ra vào không gian, đều phải tự thân làm, Tổ Kỳ cũng thật bất đắc dĩ.

Bởi một lần nữa xây dựng vườn trái cây cần thiết cùng A Đào A Thụ câu thông, để bọn họ hiểu rõ cấu tạo của vườn trái cây, Tổ Kỳ không thể mỗi lần đều trốn tránh Đường Du Khoan ra vào không gian, chậm rãi cũng xem như bình hường.

Thế nhưng Tổ Kỳ vẫn không dám nói ra sự tồn tại của ngọc lục bảo.

Cậu thậm chí cân nhắc đem ngọc lục bảo làm thành cái vòng đeo tay, như vậy sẽ tránh khỏi việc mỗi lần muốn ra vào không gian lại phải lén lút móc ra.

Chỉ là cái vấn đề này để sau này rồi suy nghĩ thêm, trước mắt Tổ Kỳ cần đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở website để tuyên truyền.

Nói đến cái này, Tiểu Đặng Tử ngược lại là giới thiệu mấy sinh viên lập trình, Tổ Kỳ nhìn CV những người kia, khắp mọi mặt đều rất phù hợp yêu cầu, chỉ là muốn liền hẹn phỏng vấn, Tổ Kỳ vẫn như cũ giao nhiệm vụ phỏng vấn cho Đường Du Khoan.

Lúc này Tổ Kỳ vội vàng vận chuyển, Đường Du Khoan cũng đã phỏng vấn mấy sinh viên kia xong.

Tổ Kỳ để Đường Du Khoan hỗ trợ dặn dò A Đào A Thụ cùng tộc nhân đem đóng gói táo tây cho vào kho, Đường Du Khoan lúc thường ở nhà lầu bên cạnh, kho mới dựng xong tuần trước, bên trong đặt hai cái tủ cao hai mét.

Mỗi cái tủ chia làm bốn tầng, mỗi tầng là một hòm rỗng, mỗi hòm chứa đầy sợi bông, A Đào A Thụ dẫn tộc nhân đem táo tây bỏ vào trong rương.

Đường Du Khoan cầm lấy táo tây ở trong tay ánh chừng một chút, liền liếc nhìn hòm, đánh giá nói: "Một cái rương có thể bỏ ba trăm quả táo tây."

Nói xong Đường Du Khoan liền quay đầu dùng loại ngôn ngữ khác nói với A Thụ vài câu, A Thụ mặt mày hồng hào mà đáp một tiếng, cũng không lâu lắm, anh ta đem cánh tay rắn chắc bỏ 300 quả táo tây vào hòm, nhón chân lên đem hòm bỏ vào tầng thứ ba.

Tổ Kỳ sợ ngây người.

"Bọn họ thật sự khác với chúng ta." Đường Du Khoan thổn thức, "Chớ nhìn bọn họ vóc dáng nhỏ, kỳ thực một mình A Thụ có thể đánh 10 người như chúng ta."

"..." Tổ Kỳ nhất thời cảm thấy được lúc trước một mình mình đi đến nhà Cát Tường Tam Bảo chính là tự mình mang bao cát đến trước cửa, may là tính tình họ tốt, đồng thời đều rất thành thật.

"Đúng rồi." Tổ Kỳ nói, "Cậu phỏng vấn thế nào rồi?"

"Để lại ba người, còn lại hai người tính tình quá kiêu ngạo, có lẽ năng lực của bọn họ không tệ, mà tổng hợp xem ra không thích hợp với chúng ta." Đường Du Khoan đem hiện trường giao cho A Đào cùng A Thụ nhìn, hắn dẫn Tổ Kỳ trở lại phòng làm việc tạm thời, đem CV đưa cho Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ liếc mắt nhìn liền bỏ lên trên bàn, ngược lại hỏi: "Anh đem tình huống của chúng ta và công việc sau này nói sơ qua cho bọn họ một lần đi chưa? "

"Đã nói." Đường Du Khoan một bên thu CV cẩn thận một bên trả lời, "Nên nói đều nói rồi, không nên nói một chữ đều không nói."

Tổ Kỳ gật gật đầu.

Sau đó hai người ngồi ở trước bàn thương lượng giá sản phảm, sản phẩm duy nhất bọn họ bán ra bây giờ là táo tây, trải qua thương lượng, cuối cùng xác định dùng số lượng bán ra, năm mươi đồng tiền một quả táo tây.

Về phần này công hiệu của táo tây, Tổ Kỳ tại lúc Đường Du Khoan đồng ý hợp tác liền nói rõ, có lẽ là bởi vì từng sinh hoạt ở trong không gian, Đường Du Khoan không nói hai lời liền tin Tổ Kỳ.

Tiếp bọn họ liền thảo luận những chuyện khác.Tỷ như website với weibo giao cho Đường Du Khoan cùng ba sinh viên kia quản lý, hậu kỳ tuyên truyền thì lại giao cho Tổ Kỳ.

Còn có vấn đề kết toán giao dịch, Tổ Kỳ vốn muốn mời một nhân viên tài vụ, nhưng cân nhắc thấy bọn họ không có phòng làm việc chính thức, hơn nữa sản phẩm khởi nguồn nhiều ít có chút không rõ nguồn gốc, vì vậy đành phải coi như thôi.

Gian phòng làm việc tạm thời vốn là Đường Du Khoan dùng để chất đống đồ, sau đó dọn dẹp một chút cũng ra dáng phòng làm việc, nhưng đáng tiếc so với phòng làm việc chính quy vẫn là kém xa.

Tổ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lấy tiền ra để Đường Du Khoan tìm người sát ở kế bên nhà của hắn xây thêm một gian nhà rộng khoảng 200m2, bên trong chia làm hai gian văn phòng cùng hai phòng riêng có nhà vệ sinh, cùng phòng giải khát, thuận tiện sẽ đem căn nhà này chỉnh trang lại một chút.

Làm việc đến 7 giờ tối, Tổ Kỳ đem A Đào A Thụ cùng mọi người đưa về không gian, lại ăn cơm tối do Đường Du Khoan tự mình làm, mới dùng di động đặt xe trở về đoàn.

Trước khi đi, Tổ Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, cậu lại đem địa chỉ của Liễu Tĩnh cùng Lưu Tuệ San gửi cho Đường Du Khoan.

"Anh gửi cho hai người họ mỗi người một hòm táo tây đi, nhớ là bên trong mỗi cái rương đặt thêm hai cái nấm." Tổ Kỳ nói, "Gửi chuyển phát nhanh cũng không cần viết địa chỉ của chúng ta, tôi lo lắng bọn họ sẽ tìm tới."

Dùng tính cách của Liễu Tĩnh cùng Lưu Tuệ San, rất có thể làm ra chuyện như vậy.

Trước Tổ Kỳ đã đồng ý sẽ gửi táo tây cho họ, hiện tại vừa vặn cần hai người họ tuyên truyền giùm, còn tặng nấm, thuần túy là vì muốn quảng cáo một chút.

Một tháng trước, Tổ Kỳ liền xin nhờ A Đào A Thụ cùng Cát Tường Tam Bảo vào rừng hái nấm, ở trong rừng hái nấm không phải là chuyện dễ, chỉ cần Tổ Kỳ có thời gian sẽ tiến vào không gian hái, nhưng đáng tiếc hai, ba tiếng cũng chỉ hái một rổ nấm.

Không nghĩ tới A Đào A Thụ chỉ dùng ba ngày, liền đem bãi cỏ diện tích 14-15m2 chất đầy nấm.

Cậu còn phải tìm thời gian đem nấm toàn bộ vận chuyển đi ra.

Tổ Kỳ có chút đau đầu, cũng cảm thấy đặc biệt uể oải, đón xe trở lại khách sạn, vội vã tắm xong cũng thổi khô tóc tai sau liền nằm dài trên giường ngủ.

Trưa hôm sau, Tổ Kỳ liền nhận được tin nhắn của Đường Du Khoan, nói là đã đem chuyển phát nhanh cho Liễu Tĩnh cùng Lưu Tuệ San gửi đi, vì vậy Tổ Kỳ đem tin này nhắn cho Liễu Tĩnh.

Mới vừa gửi tin đi, Liễu Tĩnh trực tiếp gọi điện thoại tới, đối Tổ Kỳ chính là một phen thiên ân vạn tạ.

Tổ Kỳ thụ sủng nhược kinh, không chen nổi lời nào, đành phải yên tĩnh nghe Liễu Tĩnh nói xong.

Nhận ra được Tổ Kỳ trầm mặc, Liễu Tĩnh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại hành vi của chính mình có vẻ như quá khích, bà ta áy náy nói tiếng thật không tiện, liền hỏi việc làm ăn của bạn Tổ Kỳ đã chuẩn bị như thế nào rồi.

Tổ Kỳ trả lời: "Rất nhiều thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ có giấy chứng nhận còn đang giải quyết, cần thêm thời gian."

"Vậy được!" Liễu Tĩnh sảng khoái nói rằng, "Chờ tất cả thỏa đáng sau đó, cậu liền nói với tôi một tiếng, phía tôi sẽ chuần bị viết bài phỏng vấn."

Tổ Kỳ cười nói: "Đã làm phiền dì rồi."

"Không phiền phức không phiền phức." Liễu Tĩnh tự biết trước đây vì táo tây không ít lần quấy rầy Tổ Kỳ, lúc này cũng có chút ngượng ngùng, "Lúc trước thật quá làm phiền cậu, sau này nếu là có nơi nào cần ta cùng Tuệ San hỗ trợ, cậu không cần tiếp tục khách khí."

Sau khi hàn huyên một hồi, Tổ Kỳ cúp điện thoại, cũng là đem chuyện này tạm thời quên hết đi.

Bất tri bất giác thấy lại qua một tuần, dưới sự nỗ lực của Tổ Kỳ, Đường Du Khoan cùng với ba sinh viên, website rốt cục hoàn thành, khắp mọi mặt hoàn rất đơn giản hóa, là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, phương thức thanh toán bao gồm thông qua thẻ tín dụng.

Tổ Kỳ xem một lần kiệt tác do chính mình khổ cực làm ra, cực kì hài lòng, lúc này đem website share lên weibo, còn thêm dòng chữ tiệm mới khai trương.

Sau khi kiểm tra kĩ, liền đăng lên.

Không tới một phút, Đoạn Khải gọi điện thoại như đòi mạng gọi tới.

Nhận điện thoại, vang lên bên tai là giọng nói trầm thấp của Đoạn Khải: "Cậu lại bắt đầu bán đồ?"

Mặc dù cách điện thoại di động, Tổ Kỳ vẫn là bị khí tràng cường đại của đối phương ép đến không thở nổi, nhất thời có chút chột dạ hơi co lại vai, nhỏ giọng nói rằng: "Tôi chỉ là giúp bạn mìnn tuyên truyền một chút..."

Đoạn Khải cùng Tổ Kỳ ở chung hai, ba tháng, từ lâu nhìn thấu tính cách Tổ Kỳ, liền thay đổi lời giải thích hỏi: "Cho nên cậu hợp tác?"

Trầm mặc rất lâu, Tổ Kỳ chung quy nhịn không được: "Có bỏ dô chút đỉnh..."

Lời phê bình như trong tưởng tượng cũng không có, chỉ nghe Đoạn Khải than thở một tiếng, sau đó nói: "Sau này cậu có phát loại tin này thì nói với tôi một tiếng, nếu không ngày nào đó tôi cũng sẽ bị cậu dọa đến bị bệnh tim mà chết."

Tổ Kỳ thành thật mà thừa nhận sai lầm: "Xin lỗi."

"Không có chuyện gì, phát ra thì thôi." Đoạn Khải thuận thế nói rằng, "Ngược lại cậu vừa hắc vừa hồng, e sợ chẳng bao lâu nữa liền sẽ bị cư dân mạng bay vào chửi bới, tôi bây giờ đi mua một ít thuỷ quân."

"Đoàn ca..." Tổ Kỳ nỉ non, cảm động đến tột đỉnh, "Anh đối với tôi thật tốt, từ xưa tới nay chưa từng có ai nguyện ý dùng tiền mua thuỷ quân bảo vệ tôi..."

Đoạn Khải lãnh khốc nói: "Cậu hiểu nhầm rồi, tôi là mua thuỷ quân mắng cậu để đẩy lên thôi."

Tổ Kỳ: "..." Mẹ, làm cảm động.

Bất quá Đoạn Khải vẫn là lòng tốt giải thích: "Công ty cấp kinh phí không đủ, không mua được thuỷ quân cao cấp, liếc mắt một cái liền bị người ta nhìn ra cậu mua thuỷ quân, không bằng đem đánh giá không đúng về cậu đẩy lên, xào độ nóng đồng thời có thể kéo sự đồng tình."

"Nếu như những người đi đường nhìn thấy đánh giá đó, càng ghét tôi hơn thì làm sao bây giờ?" Tổ Kỳ nhược nhược nói rằng.

" Người chán ghét cậu đều nhiều như vậy, nhiều hơn một đám nữa có sự khác biệt sao?" Đoạn Khải tỉnh táo hỏi ngược lại.

"... Hình như không khác biệt." Trái tim của Tổ Kỳ bị Đoan Khải nói đến tan vỡ.

Sau khi cúp điện thoại, Tổ Kỳ liền vội bận đăng lên weibo, đúng như dự đoán, không bao lâu cậu liền lên hot search phía sau là chữ bán táo tây.

Tuy rằng Tổ Kỳ làm như vậy có thể sẽ bị gắn cái thanh danh làm việc không đàng hoàng, thế nhưng tốt xấu website sẽ được nhiều người biết đến, nếu như những người kia chưa tiến vào website, làm sao sẽ biết cậu đang bán táo?

Tổ Kỳ thoát bảng hot search, dừng lại ở weibo của mình.

Chỉ thấy thông báo bình luận và tin nhắn càng ngày càng nhiều, mãi đến tận khi biến thành "99+", liền bất động.

Cậu bấm vào tin mới vừa đăng lên, kinh ngạc phát hiện mới qua khoảng hai mươi phút, weibo phía dưới đã có hơn năm ngàn lượt bình luận và like, tiến vào khu bình luận sau khi tải lại thì đã lên đến tám ngàn.

Năm bình luận đầu đều là đang bàn về giá cả của táo tây.

【 Năm mươi đồng tiền một quả táo tây? Tui chỉ muốn hỏi một chút đây là táo vàng hả? Hay ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ? 】

【 Đây hẳn là táo bán cho fan? Chỉ có Fan cuồng mới có thể điên dại mà đi mua táo mắc như thế, tui thà ra chợ thực phẩm mua 3 cân táo giá 10 đồng, Tổ Kỳ xem chúng ta là kẻ ngu si mà đùa sao? 】

【 Tui thực sự muốn Tổ Kỳ live trực tiếp giới thiệu một chút, táo tây 50 đồng của cậu ta có chỗ nào đặc biệt... 】

...

Lại đi xuống trượt một chút, Tổ Kỳ liền nhìn thấy mấy cái bình luận tương đối trung lập.

【 Nói chuyện, mấy người quên tĩnh tâm dưỡng thần phấn trước đây hả? Lúc nó mới mở bán, cũng là các người chất vấn đủ điều, kết quả đi giành giật so với người khác còn điên cuồng hơn. [móc mũi ] 】

【 Quản nó là có hữu dụng hay không, mua trước lại nói, ngược lại tui không thiếu 50 đồng, miễn sau này hết hàng lại chỉ biết ngồi nhìn. 】

Phía dưới bình luận của người này còn kèm theo một bức ảnh, là đơn đặt hàng 5 phút trước trên website mua một quả táo tây.

Đương nhiên, thời điểm như thế này không thể thiếu có kẻ qua đường.

【 Tên lừa đảo lại đi ra kiếm tiền? Lần trước bán cái gì phấn còn chưa có kiếm lời đủ, lần này một quả táo tây phải bán năm mươi đồng tiền, nghĩ là mọi người đều không để tiền trong mắt! (ps: Tui không phải anti-fan, miễn giám định, thuần túy không ưa một số minh tinh ỷ có chút fan thì liền kiếm tiền không biết nguyên tắc) 】

【 Nếu như tui nhớ không lầm, Tổ Kỳ còn đang ở đoàn Cung Tường phải không? Hồi trước Kiều Y Dương còn ở trong bài viết khen Tổ Kỳ cống hiến hết mình cho sự nghiệp, thì ra cậu ta cống hiến cho sự nghiệp bằng cách này, đóng kịch đồng thời còn làm nghề phụ, thực sự là khoác lác! [ mỉm cười ][ mỉm cười ] 】

...

Điền Linh chính là 1 trong số những anti-fan đông đảo của Tổ Kỳ. Thật ra trước đây cô ta đối với Tổ Kỳ cũng chẳng có cảm giác gì, từ sau khi trên mạng tuôn ra đủ thứ bài viết nói Đường Mạc Ninh bắt nạt Tổ Kỳ giành tài nguyên, Điền Linh bắt đầu rất ghét Tổ Kỳ.

Nguyên nhân rất đơn giản, Điền Linh chính là fan của Đường Mạc Ninh.

Bởi vậy lúc scandal của Đường Mạc Ninh tuôn ra đầy trời, phản ứng đầu tiên của Điền Linh không phải là rời khỏi fanclub của Đường Mạc Ninh, mà là chạy đến khu bình luận dưới bài viết của Tổ Kỳ chửi bới.

Nếu như không có Tổ Kỳ bốc lên chuyện này, scandal của Đường Mạc Ninh sẽ không bị tuôn ra, như vậy hình tượng nam thần của Đường Mạc Ninh trong lòng cô ta cũng sẽ không đổ nát.

Điền Linh là hận chết Tổ Kỳ, cô ta đem weibo của Tổ Kỳ trở thành điểm lưu ý hàng đầu, thường vây xem cộng đồng mạng mắng chửi Tổ Kỳ.

Lần này, Điền Linh cũng đang điên cuồng khen những bình luận mắng Tổ Kỳ, cô ta một bên hết sức chăm chú nhìn chăm chú điện thoại di động, một bên cũng không ngẩng đầu lên mà nói chuyện với bạn bè: "Tổ Kỳ lại bắt đầu bán đồ."

"Tôi thấy cậu ta đăng weibo." Bạn tốt cười nhạo, "Một quả táo tây bán năm mươi đồng tiền, cậu ta thực sự là muốn tiền đến điên rồi."

Điền Linh vừa vặn đang xoát đến bình luận có kèm đơn đặt hằng kia, nhất thời căm giận bất bình ném xuống điện thoại di động, cả giận nói: "Lại còn có đứa ngu chấp nhận cho cậu ta tiền, tụi kia không có đầu óc sao? Năm mươi đồng tiền một quả táo tây cũng dám mua!"

"Có tiền không chỗ vung ấy mà." Bạn tốt nói, "Thôi, không đề cập tới cậu ta nữa, ngày hôm nay là sinh nhật Tiểu Mẫn, đừng làm mất hứng."

Mới vừa nói hết lời, thọ tinh Tiểu Mẫn liền dưới sự bao quanh của mấy nam sinh nữ sinh mà tiến và lô ghế riêng, một nam sinh trong đó đẩy một chiếc bánh gato tầng xinh đẹp đến, một nam sinh khác hì lại ôm hộp quà.

Điền Linh và đám bạn vội vàng thu liễm biểu tình, dồn dập vây lại.

Sau đó ăn bánh ngọt ca hát nhảy múa, một đám người trẻ tuổi chơi thật sung sướng, cho đến khi gần tàn tiệc, tiểu Mẫn mới để nam sinh đem hộp giấy để trên bàn.

"Tiểu Mẫn, đây là cái gì nha? Làm gì thần thần bí bí." Điền Linh tò mò đến gần.

Tiểu Mẫn đi tới trước cửa mở đèn lên, khá là đắc ý cười cười, sau đó sau đó dưới ánh mắt mong chờ của mọi người mở keo dán trên hộp ra, nàng nói: "Đây là quà mà cô tớ tặng."

"Cậu nói dì Tuệ San? Vậy món quà này nhất định rất tốt!" Điền Linh vừa mừng vừa sợ mà nói, cô ta vẫn luôn là fan trung thành của Lưu Tuệ San, điện thoại di động đều là ảnh của Lưu Tuệ San.

Lưu Tuệ San dung mạo xinh đẹp, lại có năng lực, là người phụ nữ thời đại độc lập, cũng là tấm gương mà Điền Linh muốn phấn đấu trở thành.

Hai ngày trước, các cô nhờ phúc của Tiểu Mẫn mà được gặp Lưu Tuệ San, phát hiện Lưu Tuệ San xinh đẹp hơn rất nhiều so với trong tivi, da dẻ trắng mịn, như trứng gà mới lột vỏ, bọn họ nhìn mà không ngừng hâm mộ.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mẫn nhanh nhẹn mở ra hộp giấy.

Mọi người vội vã chen qua nhìn, nhất thời phát ra một trận âm thanh thổn thức.

"Thì ra là táo tây..."

"Tiểu Mẫn, cô của cậu cũng quá lạ đi, tốt xấu cũng là minh tinh tuyến một, vậy mà chỉ tặng táo tây."

"Đi đi đi, các cậu không hiểu liền đừng nói lung tung." Tiểu Mẫn nói, "Táo tây này là tôi phải theo năn nỉ cô rất lâu, mè nheo đủ điều cô mới chịu tặng cho tôi mấy quả nhân ngày sinh nhật."

Có người chợt nhớ tới cái gì, trêu nói: "Cậu đừng nói với chúng tôi, táo tây này là cô của cậu mới mua từ chỗ Tổ Kỳ nha."

Tiểu Mẫn kinh ngạc trợn mắt lên: "Làm sao các cậu biết?"

Những người khác cười phá lên, dồn dập nói tiểu Mẫn cùng Lưu Tuệ San đều bị Tổ Kỳ lừa, bọn họ lấy điện thoại di động ra tìm tới weibo Tổ Kỳ, liền thông qua kia bài đăng tiến vào website mà Tổ Kỳ quảng cáo, nói chỉ cần có người nguyện ý chi tiền thì táo tây tùy mặc sức mà mua.

Bạn có tiền nhưng không biết mua gì, hãy gọi điện thoại thới để thu được một hòm táo tây nhỏ —— những thứ này đều là mánh lới quảng cáo của Tổ Kỳ.

Nghe mọi người cười nhạo, Tiểu Mẫn từ từ đen mặt, ôm lấy hộp táo muốn đi khỏi lô ghế riêng.

Mọi người thấy Tiểu Mẫn tức giận, vội vã chạy tới cản cô, lại bị Tiểu Mẫn giận dữ và xấu hổ mà đẩy ra.

"Tôi có ý tốt muốn đem quà mà vất vả lắm mới xin được đến cho các cậu, các cậu không cảm kích thì thôi, còn cười nhạo tôi." Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Mẫn đỏ bừng lên, lạnh lùng nói, "Hơn nữa hòm táo tây kia là Tổ Kỳ cho cô của tôi, anh ấy không có thu một phân tiền, tôi không muốn nghe các người nói anh ấy như vậy."

Điền Linh đứng phía sau cùng, nghe thấy Tiểu Mẫn nói như vậy, không biết làm sao, đột nhiên dâng lên hỏa khí, cô ta phản bác: "Cô của cậu tiếng tăm lớn như vậy, mỗi một phát ngôn quảng cáo là mấy triệu, ai biết Tổ Kỳ có phải là muốn cô của cậu giúp cậu ta quảng cáo miễn phí hay không."

"Tổ Kỳ không phải người như vậy!" Tiểu Mẫn chau mày, "Cô tôi nói Tổ Kỳ tính cách rất tốt, những lời đồn đãi ác ý trên mạng không phải là sự thật."

Điền Linh không khách khí chút nào nói: "Đó là bởi vì cô của cậu cũng bị Tổ Kỳ lừa, Tổ Kỳ căn bản không phải người tốt, chuyện của cậu ta và Tiết Giác ai cũng biết, cậu ta là đồ tâm cơ dựa vào thân thể mà trèo cao!"

"Cậu nói bậy!"

"Tôi không hề nói bậy!"

Nói mãi, hai nữ sinh đứng tại chỗ làm rùm beng lên, buổi tiệc sinh nhật vui vẻ cuối cùng lại tan rã không vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện