Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Buổi tối hôm đó, Tổ Kỳ sau khi ăn cơm xong ở trong phòng ngủ thu thập hành lý, liền nhận được điện thoại của Liễu Tĩnh.

Liễu Tĩnh từ trước đến giờ thẳng thắn dứt khoát nhưng bây giờ lại ấp a ấp úng nửa ngày, uyển chuyển đi vòng vài vòng mới chậm rãi tìm về chủ đề: "Chính là táo tây bữa trước cậu cho tôi ăn, có thể cho tôi biết cậu mua ở đâu không?"

Không đợi Tổ Kỳ trả lời, Liễu Tĩnh liền vội vàng nói bổ sung, "Tôi hiện tại thật sự rất cần táo tây đó, nói ra cậu có thể sẽ cho là tôi mê tín, nhưng sự thật là sau khi tôi ăn táo tây cậu cho thì mụn trên mặt đều lặn xuống."

Tựa hồ sợ sệt Tổ Kỳ không tin lời của mình, Liễu Tĩnh còn nói có thể hẹn thời gian đi ra uống ly cà phê, để Tổ Kỳ tình hình nhìn da dẻ của mình, ngược lại Tổ Kỳ biết chất lượng da dẻ của Liễu Tĩnh.

Đợi đến khi Liễu Tĩnh nói liên miên cằn nhằn nói xong, Tổ Kỳ mới chậm rãi mở miệng: "Táo tây là một người bạn của tôi tự mình trồng, nếu như bà muốn tôi có thể giúp bà hỏi thăm một chút."

"Có thật không? Vậy thì thật là rất cảm ơn." Liễu Tĩnh mừng rỡ, "Vô luận bao nhiêu tiền, tôi cũng có thể chấp nhận."

Cúp điện thoại, Tổ Kỳ liền thả đồ đang thu thập xuống, đi xuống lầu tìm chỗ cất táo tây nhưng không thấy táo tây đâu.

Ông Ngọc Hương ôm Tiết Thiên Vạn ở phòng khách xem ti vi, nghe nhà bếp truyền đến âm thanh lục tung tùng phèo, đi tới nghi ngờ nói: "Tiểu Kỳ, con đang tìm cái gì?"

"Táo tây Tiểu Nhã đặt trong tủ." Tổ Kỳ vỗ tay một cái để phủi bụi, tự nhủ nói, "Hẳn là đã ăn hết rồi đi."

"Há, con nói táo tây a..." Ông Ngọc Hương hai má đỏ một chút, khá là ngượng ngùng mở miệng, "Có thể là bị ta ăn sạch hết, táo tây đó mùi vị thật là khá, con mua ở đâu vậy? Ta kêu Trương quản gia lại đi mua một chút trở về."

"Bạn của con cho, chờ một lát con đi nói với cậu ta." Tổ Kỳ nói.

Ông Ngọc Hương ngẩn người nói: "Thật không tiện, ta không chú ý số lượng nếu bây giờ con muốn ăn, không bằng để Trương quản gia mua trước táo tây khác để thay thế?"

Tổ Kỳ cười khoát tay một cái nói không cần, cậu cũng không phải thật sự muốn ăn táo tây, chỉ là đột nhiên muốn thử thời gian tác dụng của táo tây thôi, nơi này không còn cậu còn có thể đi không gian lấy một chút ra.

Nói đến đây, cậu đã có một quãng thời gian rất dài chưa từng đi không gian, cũng không biết Cát Tường Tam Bảo như thế nào rồi.

Lúc này Trương quản gia cùng Tiểu Nhã cùng đám người hầu đều trở về phòng nghỉ ngơi, Tổ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui không quá tốt khi gõ cửa kêu mọi người làm bữa khuya, cũng chỉ có thể từ trong quầy chứa đồ vơ vét đống lớn đồ ăn vặt chuẩn bị ôm trở về phòng ngủ.

Thường xuyên bên cạnh Ông Ngọc Hương, Tổ Kỳ cố ý liếc mắt nhìn mặt của bà, lập tức kinh ngạc phát hiện da dẻ Ông Ngọc Hương so với lúc trước tốt lên không chỉ một cấp độ.

Tốt xấu Ông Ngọc Hương cũng là phu nhân ở Tiết gia quen sống trong nhung lụa, coi như không được Tiết Ngạn Tĩnh coi trọng, cũng chưa từng bị người khác cắt xén ăn mặc cùng thức ăn, hơn nữa bà thường đi thẩm mỹ viện tiến hành bảo dưỡng, hơn năm mươi tuổi thoạt nhìn giống như là bốn mươi tuổi.

Đương nhiên đây là tình huống hai, ba tháng trước.

Hiện tại Ông Ngọc Hương da dẻ trong trắng hồng, như trứng gà mới vừa lột vỏ trắng noãn trơn mềm, không hề giống trạng thái da dẻ ở độ tuổi này có thể có được.

Đồng thời Ông Ngọc Hương vốn là ngũ quan tinh xảo, khí chất ôn hòa, không khó nhìn ra lúc tuổi còn trẻ là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, lúc này ở dưới ánh đèn màu vàng âm ấm như từ bên trong hoạt hình đi ra.

Tổ Kỳ trong lòng kinh ngạc, cậu biết táo tây có tác dụng cải thiện da dẻ, mà không nghĩ tới tác dụng lại rõ ràng như vậy.

Nếu Tiết Ngạn Tĩnh nhìn thấy bộ dáng này của Ông Ngọc Hương, không biết ông ta sẽ có phản ứng gì, sẽ hối hận hay không lúc đó dứt khoát mà mang theo Tôn Phi rời đi...

Tổ Kỳ đột nhiên rất là hiếu kỳ.

Trở lại phòng ngủ, Tổ Kỳ đem đống lớn đồ ăn vặt ôm vào trong ngực, một tay kéo miếng ngọc lục bảo từ áo lông bên trong ra, chỉ là nhắm mắt lại phút chốc, khi cậu mở mắt lần nữa trước mặt cảnh tượng đã đổi đến trong không gian.

"Tổ Kỳ ca ca!" Bên tai bất thình lình vang lên âm thanh Cát Tường Tam Bảo.

Tổ Kỳ quay đầu, liền thấy Cát Tường Tam Bảo bao quanh vây ở phía sau mình.

Ba tên tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhỏ lên thở phì phò nhìn Tổ Kỳ, hai má phúng phính như bánh bao vừa mới ra lò, khiến Tổ Kỳ không nhịn được muốn dùng tay đi đâm đâm một cái.

Bởi trước bị "tiểu lão đệ" bốn chữ ấn tượng quá sâu, cho nên Tổ Kỳ liền nằm mơ đều là một đám nhóc nói tiếng Đông Bắc không quá chính tông vì thế cậu đã mạnh mẽ đem phương thức chào hỏi của ba đứa thay đổi một chút.

Trải qua không ngừng nổ lực, cậu cuối cùng từ "Tiểu lão đệ" biến thành "Tổ Kỳ ca ca", thật sự là không dễ dàng.

Tổ Kỳ đem túi đồ ăn vặt đưa tới trước mặt Cát Tường Tam Bảo, sau đó ngồi xổm người xuống nhìn bọn họ một chút, phát hiện hai tháng không gặp, bọn họ một chút biến hóa đều không có, thậm chí ngay cả y phục trên người vẫn là duy nhất bộ đó.

"Xin lỗi, gần đây có chút bận, không thể nhín chút thời gian tới thăm mấy nhóc." Tổ Kỳ hai tay chắp trước ngực, thái độ thành khẩn xin lỗi.

Kỳ thực cậu cũng không phải bận quá không có thời gian tiến vào không gian, chỉ là từ bệnh viện chuyển về Tiết gia cậu và Tiết Giác ở cùng một phòng, trong sinh hoạt hoàn toàn không có việc riêng tư có thể nói, cậu rất sợ bị Tiết Giác phát hiện cái gì.

Nếu không phải ngày hôm nay xác định Tiết Giác sẽ ở công ty tăng ca suốt đêm, cậu cũng không dám ở trong phòng ngủ trắng trợn tiến vào không gian.

"Hừ, Tổ Kỳ ca ca nói không giữ lời, cậu còn nói thường thường đến xem chúng tôi, kết quả chẳng thấy đâu? Chúng tôi đều sắp chờ thành hòn vọng phu." Đại Bảo bất mãn mà mân mê miệng.

Tam bảo phụ họa nói: "Chính là chính là, ở đây rất lạnh, chúng tôi cũng bị đông thành khối băng."

Nhị bảo trước sau là một đưa bé ngoan ngoãn nghe lời, tiểu tử chớp đôi mắt long lanh màu xám, yên lặng kẹp ở giữa ca ca cùng đệ đệ.

Tổ Kỳ bị Đại Bảo cùng Tam Bảo ngươi một câu ta một câu oán giận đến dở khóc dở cười, sau khi bảo đảm sau này nhất định sẽ thường xuyên lại đây cùng bọn họ chơi đùa, mới bảo vệ được lỗ tai sắp sinh kén của mình.

Tuy rằng Cát Tường Tam Bảo tuổi tác đủ để làm ông của Tổ Kỳ, mà dù sao tâm trí của bọn họ chỉ là nhóc con bảy, tám tuổi mà thôi, Tổ Kỳ cầm đồ ăn vặt dỗ một phút chốc, ba nhóc con lại vui vẻ.

Không biết có phải hay không là do đã có Tiết Thiên Vạn, người lần đầu làm cha như Tổ Kỳ nhìn Cát Tường Tam Bảo bụ bẫm mềm mềm, tình thương của người cha ở trong lòng như nước biển dâng cao.

Một người lớn mang theo ba đứa nhỏ ở trên bãi cỏ ngồi ước chừng nửa giờ, đều bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy, sau đó Đại Bảo đề nghị mang Tổ Kỳ đến nhà bọn họ ngồi một chút.

Trước đó Cát Tường Tam Bảo đã đề nghị nhiều lần bất quá đều bị Tổ Kỳ cự tuyệt.

Lúc đó Tổ Kỳ không muốn quấy rầy người trong tộc của Cát Tường Tam Bảo, mà bây giờ cậu có ý định muốn tìm những người kia thương lượng một chuyện, sớm muộn đều sẽ đi bái phỏng một chút.

Nhà của Cát Tường Tam Bảo cách nơi này không tính xa cũng không tính gần, phải xuyên qua rừng cây rậm rạp trước mặt.

Tổ Kỳ không biết đường, liền yên tĩnh đi theo Cát Tường Tam Bảo, Cát Tường Tam Bảo từng người ôm đồ ăn vặt, rất vui vẻ mà hát lên, đi trên đường còn nhảy tung tăng.

"Tổ Kỳ ca ca, nơi đó." Nhị Bảo đột nhiên đưa ngón tay chỉ phương hướng.

Tổ Kỳ thuận theo ngón tay của Nhị Bảo mà nhìn, một giây sau liền nhìn thấy trái cây đỏ tươi lít nha lít nhít treo ở trên nhánh cây, số lượng nhiều đến làm nguời ta thán phục, cơ hồ che kín toàn bộ tầm mắt Tổ Kỳ.

"Táo tây?" Tổ Kỳ tiến lên phía trước vài bước, nhìn kỹ quả thật là táo tây Cát Tường Tam Bảo cho mình.

"Trái cây chúng tôi ăn là từ trên đó hái xuống." Nhị Bảo nói rằng, "Trái cây chín phía trên nhiều hơn, làm sao hái cũng hái không xong."

Tổ Kỳ hơi há to mồm, cả khuôn mặt viết đầy khiếp sợ, cậu tưởng rằng cây ăn quả trong không gian cùng cây ăn quả trong hiện thực giống nhau bề ngoài cùng to nhỏ, không nghĩ tới những thứ cây ăn quả này dĩ nhiên so với trong tưởng tượng của cậu lớn hơn mấy lần, thậm chí có thể xưng là đại thụ che trời.

Cành lá tươi tốt phảng phất như ô đi mưa xòe rộng tranh nhau chen lấn bốn phương tám hướng, tia sáng bị lá cây xanh um tươi tốt trùng điệp che chắn, làm cho hoàn cảnh dưới tàng cây có chút tối tăm.

Tổ Kỳ không thể nào tưởng tượng được, người trong tộc của Cát Tường Tam Bảo là như thế nào bò lên trên cây đại thụ này, sau đó tiến hành hái trái cây, e sợ hơi không chú ý từ trên cây rơi xuống, sẽ rơi cụt tay gãy chân.

Cát Tường Tam Bảo lại không để ý lắm, còn vui vẻ đòi bàn về chuyện lý thú phát sinh lúc bọn họ hái trái cây.

Không bao lâu, bốn người liền tiếp tục hướng trong rừng rậm mà đi, dọc theo đường đi Tổ Kỳ gặp được rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, tỷ như nấm màu sắc sặc sỡ, đóa hoa hình thù kỳ quái, còn có động vật nhỏ chưa từng gặp qua từ bên cạnh bọn họ loáng một cái...

Tổ Kỳ nhất thời có loại cảm giác kỳ diệu như Alice lạc vào xứ sở thần tiên.

Khoảng chừng đi một tiếng, sau khi xuyên qua mấy cây đại thụ phía trước, trước mắt Tổ Kỳ bỗng nhiên sáng ngời, nguyên bản không gian ám trầm đã trở nên sáng sủa.

Xuất hiện trước mắt cậu là những gò đất màu xanh trùng điệp, không thể nhìn thấy điểm cuối, phần lớn phía dưới gò đất đều có cửa, bên cạnh có cửa sổ nhỏ và phía trước là vườn hoa với đủ loại màu sắc, như là trong lúc vô tình xông vào một mảnh thế ngoại đào nguyên.

Đám người đang bận bịu khi nhìn thấy Tổ Kỳ, dồn dập ngừng tay ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cậu.

Những người này tướng mạo đến vóc người so với trong tưởng tượng của Tổ Kỳ khác biệt không lớn, chỉ là bọn họ thân hình có vẻ nhỏ bé, cho dù là đàn ông trung niên cường tráng thì chiều cao nhìn cũng sẽ không vượt quá một mét sáu mươi lăm.

Đi không bao lâu, trong đám người đột nhiên lao ra một người phụ nữ trung niên, bà ta thất kinh chạy tới, ôm chặt lấy Cát Tường Tam Bảo kéo về bên mình, đồng thời không quên nhìn chằm chằm Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ dở khóc dở cười, đứng tại chỗ bất động, bị ép hưởng thụ một loạt ánh mắt đầy nghi kỵ của mọi người.

Cát Tường Tam Bảo đều bị động tác của người phụ nữ làm cho sợ hết hồn, sau đó dùng ngôn ngữ Tổ Kỳ nghe không hiểu líu ra líu ríu đối với người phụ nữ cái gì đó, rất nhanh trên mặt người phụ nữ liền không còn phòng bị mà còn có chút kinh hỉ.

Người phụ nữ thả Cát Tường Tam Bảo ra, đi tới trước mặt Tổ Kỳ nói một đống ngôn ngữ của bọn họ, Tổ Kỳ một chữ đều nghe không hiểu, đành phải nở nụ cười lúng túng thỉnh thoảng gật đầu.

Sau khi được người phụ nữ và Cát Tường Tam Bảo giải thích, quần chúng vây xem nhất thời hiểu rõ, chấp nhận là có A Khoan làm ví dụ, bọn họ đối với Tổ Kỳ đến không có biểu hiện ra chút nào bài xích, còn rất nhiệt tình hoan nghênh.

Đáng tiếc Tổ Kỳ cùng người nơi này ngôn ngữ không thông, chỉ có thể dựa vào Cát Tường Tam Bảo ở chính giữa đảm nhiệm phiên dịch, tóm lại là có chút phiền phức.

Tổ Kỳ được mời làm khách trong nhà Cát Tường Tam Bảo, cậu và cha mẹ Cát Tường Tam Bảo hàn huyên một phút chốc, mới biết được bộ tộc bọn họ mỗi tuần đều sẽ lên cây hái trái cây.

Tuy rằng cây ăn quả vừa cao vừa lớn,nhưng bọn họ có năng lực leo cây rất lợi hại, ngay cả mấy nhóc con trong tộc còn nhỏ hơn so với Cát Tường Tam Bảo, cũng có thể dễ như ăn cháo bò đến trên cây.

Tổ Kỳ: "..." Quả nhiên là cậu đã coi thường bọn họ.

Tổ Kỳ ngồi không tới nửa giờ liền chuẩn bị rời đi, cậu lấy ra ngọc lục bảo đi xung quanh thử một chút, phát hiện cậu không thể trực tiếp từ nơi này trở lại thế giới hiện thực.

Bất đắc dĩ, Tổ Kỳ không thể làm gì khác hơn là xin nhờ Cát Tường Tam Bảo dẫn mình trở lại chỗ cũ.

Tổ Kỳ vốn định cùng những người kia thương lượng một chút đem táo tây chuyển tới thế giới hiện thực sự, sau đó nghe nói thời gian bọn họ lần sau hái trái cây là hai ngày sau, liền dự định trước tới xem một chút lại tính toán sau.

Hơn nữa cậu đang còn muốn lần sau lại đây thuận tiện mang chút hạt giống, thử có thể không ở trong không gian trồng trọt thành công.

Lại đi thêm một tiếng, Tổ Kỳ tiến đến vị trí mà cậu xuất hiện trong không gian, lấy ra miếng ngọc lục bảo nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thể hơi khẽ lung lay một cái.

Thường ngày thời điểm như thế này, Tổ Kỳ mở mắt ra liền trở về quen biết với thế giới hiện thực.

Song lần này, cậu còn chưa mở mắt liền nhận ra được một chút dị thường, vội vã nhấc lên mí mắt, trước tiên đập vào mi mắt chính là một đôi con ngươi đen thâm thúy sâu thẳm.

Cặp mắt kia nhìn chằm chằm Tổ Kỳ, đáy mắt không hề che giấu chút nào tìm tòi nghiên cứu nhìn đến Tổ Kỳ tê cả da đầu, trong phút chốc tim cậu ầm đông nhảy dựng lên, phảng phất sau một khắc sẽ nhảy ra khỏi cuống họng.

Tổ Kỳ choáng váng, tầm mắt cấp tốc tập trung lại liền thấy Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt mình...

Tổ Kỳ sắc mặt trắng nhợt ——

Xong rồi.

Củ Cải: Sau khi cân nhắc ý kiến của các bạn thì Cải quyết định thôi thì làm xong bộ này rồi qua bộ kia nhé, dù gì cũng đi qua nửa chặng đường rồi. Ngủ trưa vui vẻ:)) Ngủ xong dậy đọc truyện nè!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện