Lục Văn Tây tắm rửa xong đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần lại ngủ rồi.
Anh cẩn thận xốc chăn lên nằm ở một bên khác ở trên giường, cầm điện thoại xem quyển sách mình yêu thích gần đây.
Lão Đạt chịu thiệt một phen ở chỗ Lục Văn Tây, nói là từ bỏ không theo nữa, nhưng cũng không hoàn toàn thành thật, còn phải chặn họng Lục Văn Tây một phen.
Xế chiều hôm nay, đầu tiên lão Đạt đăng Weibo, bày tỏ chút cảm xúc bực bội của mình.
Người truy lùng – Lão Đạt: không bao giờ đi theo Lục Văn Tây nữa, không thể trêu vào... [hình ảnh]
Trong hình là chiếc xe rởm hỏng bét của hắn, không chụp nóc xe, mà chụp từ phía trước, kính chắn gió đầy vết rạn như mạng nhện.
Phong cách bình luận cũng rất mới lạ.
Nghiễn tiểu yêu: Không đu nổi sao, thay mặt lão đại cám ơn tám đời tổ tông nhà ông.
OnlyOne7: Ông cũng có ngày hôm nay sao? Công Lệnh: Lão đại đúng là lão đại, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Ngự Hoàng Minh: Ông mà cũng có ngày bị lật xe sao? Khắp chốn vui mừng.
Người cơ duyên: Ha ha ha ha ha ha ha, chỉ cần để tiền đúng chỗ, thủy tinh cũng sẽ vỡ.
Tiếp đó, có người treo thưởng năm ngàn đồng hỏi lão Đạt: Lão Đạt, tôi hỏi ông một vấn đề, có phải Lục Văn Tây đang yêu đương không?
Lão Đạt chỉ trả lời một chữ đã nhận được năm ngàn này.
Lão Đạt: Đúng.
Bình luận bùng nổ.
Sữa Độc E-Sports: Nói đùa gì vậy, lão đại của bọn tui vẫn luôn quay phim, gần đây không phải chương trình truyền thực tế thì cũng đi hát phụ, mới tham gia chương trình mừng năm mới, bận rộn muốn chết, không có thời gian để yêu đương có được không?
Thichli: Phản ứng đầu tiên của tui chính là: Béo Mạc Mạc thượng vị thành công rồi cư?
Lần đầu thấy bạc hà xanh biếc: Lầu trên à, bà nội không đỡ được con.
H Lan Lăng: Chẳng lẽ không phải Bạch Đẳng Nhạn? Mãi đu Lục Bạch!
Bảy ngày: Nếu thật sự là Béo Mạc Mạc thì tôi sẽ một lần nữa tin vào tình yêu.
Nhóm Fans này cũng thực chịu khó, chạy tới Weibo của Béo Mạc Mạc ân cần thăm hỏi:
A Phiêu là thằng nhóc xui xẻo: Béo Mạc Mạc, nghe nói bà thượng vị thành công rồi hả?
Hồ Thích: Béo Mạc Mạc, Lục Văn Tây yêu rồi, đối tượng phải chị không vậy?
Một quả cam: Nghe nói bà sắp gả làm dâu nhà giàu rồi hả?
Sau đó lại chạy tới chỗ Bạch Đẳng Nhạn quan tâm một chút:
Phó Chi Ngôn: Tiểu Bạch, ông thật sự ở cùng một chỗ với Lục Văn Tây hả? Tức là ông là thụ thiệt hả?
Cười cười không phải ngốc: Là ông đúng không vậy, nếu là ông thì tôi sẽ không cảm thấy mình bị thất tình!
Mộc Hề Mộc Tịch: Mọi người tỉnh táo lại giùm cái, lời lão Đạt có thể tin sao?
Đang đọc sách thì Lục Văn Tây nhận được tin.
Bạch Đẳng Nhạn: Ôi trời ôi, tình huống như thế nào vậy? Weibo còn náo nhiệt hơn cả lễ tết, Fans ùa vào ghép nhà.
Lục Văn Tây thật sự đồng cảm sâu sắc với quần chúng nằm không cũng trúng đạn.
Lục Văn Tây: Ngộ thương tôi, tôi có trêu ghẹo lão Đạt một chút.
Bạch Đẳng Nhạn: [bạn làm tổn thương tui mà còn cười tui. JPG]
Lục Văn Tây: [tặng hoa cho bạn. JPG]
Lúc đang nói chuyện phiếm thì Hứa Trần trở mình, sau đó vươn tay tới nắm cổ tay Lục Văn Tây hỏi: "Tắm xong rồi hả?"
"Điện thoại của anh làm ồn em hả?"
"Tại em không ngủ sâu." Hứa Trần trả lời xong thì thấy Lục Văn Tây đặt điện thoại qua một bên, nghiêng người đặt tay lên huyệt thái dương của mình day day, hỏi: "Có nhức đầu không?"
Hứa Trần lắc đầu: "Không, chỉ hơi nóng một chút thôi."
Gần đây Hứa Trần thật sự hao lực không ít, trước đó dùng một lần bùa dịch chuyển khá tiêu hao tinh lực, sau đó một lần mở mắt âm dương suốt nửa tháng cho Minh Côn, khó khăn lắm khôi phục được chút tinh lực thì vì hai bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương mà bị Lục Văn Tây "hút khô".
Hiện giờ lại vất cả cả một buổi tối, làm tinh lực của Hứa Trần một lần nữa tiêu hao sạch sẽ, biến thành bộ dáng hiện giờ.
"Em như vậy không được, anh còn muốn đại chiến ba trăm hiệp với em nữa đó." Lục Văn Tây nhịn không được cười nhạo Hứa Trần.
"Sao phải đánh nhau chứ? Em sẽ không ra tay với anh."
"Không, anh nói là trên giường."
Lúc này Hứa Trần không nói, chỉ kéo tay Lục Văn Tây, hôn lên mu bàn tay anh một cái.
Lục Văn Tây nhịn không được vui vẻ: "Yên tâm đi, anh không cười nhạo em, đùa thôi."
"Em đã lấy túi càn khôn của người đàn ông đó, loại túi này một khi bỏ đồ vào thì chỉ có người thông linh mới lấy đồ ra được. Em xem qua rồi, bên trong có vài quyển sách tu luyện. Em dựa theo trong đó tu luyện thì sau này sẽ mạnh hơn rất nhiều."
Lục Văn Tây nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn, hỏi tiếp: "Này chẳng phải trong họa có phúc à?"
"Ừm, xem là vậy đi, có phương pháp tu luyện, còn có thể khống chế tiêu hao tinh lực, em có thể mạnh hơn. Bên trong... còn có cả song tu... vì thế sau này không nhất định sẽ..."
"Tức là lăn qua lăn lại cũng không có việc gì nữa?" Đôi mắt Lục Văn Tây sáng lên.
"Ừm, không có việc gì, còn có chỗ tốt, đồng thời anh cũng có thể..."
"Anh biết rồi, hút tinh nguyên đúng không? Anh giống như hồ ly tinh vậy á." Anh nói xong thì nhịn không được bật cười tự giễu.
"Trước đó em đã đáp ứng sẽ nói cho anh biết chuyện của em." Hứa Trần nhắc tới chuyện đã cam kết trước đó, có lẽ vẫn nhớ chuyện này nên mới ngủ không ngon.
"Ừm, đúng vậy."
Hứa Trần đưa bàn tay quấn vải thưa của mình ra, nói với Lục Văn Tây: "Có lẽ anh đã đoán được máu của em không bình thường."
Lục Văn Tây lập tức gật đầu.
"Máu trên người em là máu tế trời mà thầy bắt quỷ đều khao khát, thật ra nó vốn không gọi là tế trời, mà là nuôi quỷ. Trước đó em đã nói với anh rồi, hồn phách trở thành ác linh sẽ phải chịu đau đớn đày đọa, năng lực phải dựa vào làm chuyện ác để tích lũy. Tích lũy càng nhiều thì cắn ngược càng nghiêm trọng, ác linh cũng càng khó chịu hơn."
Những thứ này Lục Văn Tây cũng biết, nghe Hứa Trần nói vậy thì đột nhiên hiểu được gì đó.
Hứa Trần nói tiếp: "Thầy bắt quỷ có thể giúp ác linh giảm nhẹ đau đớn, nhưng hao tốn thời gian và sức lực, nuôi dưỡng bốn ác linh có lẽ là cực hạn của một thầy bắt quỷ."
"Nhưng ngày đó tên mũi ưng có cái bớt lớn kia rõ ràng nuôi rất nhiều!"
"Bởi vì nhà họ Cố từng có máu của em." Hứa Trần trả lời, sau đó nói tiếp: "Dùng máu của em cung cấp cho ác linh hoặc linh hồn dùng thì bọn họ sẽ không phải chịu đau đớn, vì thế sẽ cam tâm tình nguyện đi theo thầy bắt quỷ. Có một số linh hồn lưu luyến nhân thế, có khi sẽ bị tinh lọc, làm phép lên người, khống chế chúng không thể luân hồi."
"Vì thế họ muốn máu của em?"
"Đúng vậy, bọn họ dùng máu của em để nuôi dưỡng, củng cố thực lực của mình. Anh cũng biết đó, phái ác linh đi làm việc giúp mình giống như nuôi một đám tử sĩ vậy."
Lục Văn Tây biết, sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy, vì thế chờ Hứa Trần nói tiếp.
"Bản thân ác linh không cảm nhận được đau đớn, nhưng phần tội ác kia không thể loại bỏ. Cuối cùng phần cắn ngược này sẽ rơi xuống trên người người khác, cũng chính là trên người em." Hứa Trần rốt cuộc nói ra trọng điểm.
"Con bà nó, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?"
"Máu tế trời quá hiếm thấy, trong gia tộc thầy bắt quỷ cũng không có tài liệu cặn kẽ, ghi chép về máu tế trời có vẻ đã thất truyền đã lâu, gia tộc em cũng không ngờ trong số con cháu lại đột nhiên xuất hiện máu tế trời. Lúc đầu bọn họ vui sướng tới phát rồ, không ngừng sử dụng, cũng vì hổ thẹn nên đối xử rất tốt."
"Tốt cái rắm, nhốt trong rừng sâu núi thẳm, không cho em tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không chỉ rút máu mà còn không dạy bản lĩnh cho em, vậy mà xem là tốt sao?"
Hứa Trần nhịn không được cười khổ, cũng không phản đối, chính cậu cũng hiểu được chuyện này rất hoang đường, cách nói này còn không thể thuyết phục được chính bản thân cậu.
"Vì củng số địa vị gia tộc, bọn họ nuôi dưỡng rất nhiều ác linh, đều là dùng máu của em, kết quả bọn họ dần dần phát hiện nhân quả báo ứng sẽ rơi vào người em. Em có máu tế trời sẽ không có việc gì, thế nhưng người thân cận của em sẽ bị cắn ngược, cha mẹ em cũng vì thế mà qua đời. Không ai biết, nếu như bọn họ còn tiếp tục thì có phải ngay cả bọn họ cũng sẽ lần lượt chết đi hay không, bởi vì bọn họ cũng coi như là người thân của em."
"Vì thế lúc này bọn họ mới chịu thả em xuống núi?"
"Ừm, sau khi cha mẹ em mất đi, bọn họ không dùng máu của em nữa, sợ mình bị liên lụy. Trước khi qua đời ông nội đã quyết định đưa em đi, để em có thể sống bình thường, vì thế em được nhờ quan hệ đưa ra ngoài, nhưng chi phí sinh hoạt thì không đưa cho em, tùy ý em tự sinh tự diệt. Từ đầu đến cuối bọn họ không dám dạy pháp thuật cho em, sợ em sẽ trả thù, cũng may em đã trộm di vật của cha nên mới có cây quạt và dây xích tỏa hồn, sách cũng từ đó mà có. Đồ vật của cha không có sơ cấp, đều là cấp bậc khá cao, rất tiêu hao tinh lực, biện pháp em dùng cũng không đúng, kích hoạt một cái thì không còn tinh lực. Hiệu lệnh cho quỷ... cũng là em tự mình ngộ ra."
Lục Văn Tây nghe xong, qua thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, thậm chí muốn lên núi tìm đám thân thích của Hứa Trần lý luận một phen, sao có thể đối xử như vậy với Hứa Trần? Có xem Hứa Trần là người không? Lúc cần dùng thì nuôi trên núi, không dùng được nữa thì ném ra ngoài núi.
Hứa Trần vừa ra bên ngoài, cái gì cũng không hiểu, nếu không gặp anh thì cũng không biết sẽ thành dạng gì.
Lục Văn Tây đau lòng nóng vành mắt, sau đó nắm chặt tay Hứa Trần.
"Sau này đã có anh rồi, anh thương em, luôn yêu em, đã có anh rồi." Lục Văn Tây an ủi Hứa Trần.
"Em vẫn không xác định, ở bên anh có tính là hại anh hay không, bởi vì anh đã trở thành người thân cận của em, em cũng sẽ liên lụy tới anh. Em không muốn tổn thương anh, nhưng... nếu bỏ qua anh, anh tốt như vậy, nếu bỏ lỡ rồi, em thật sự sẽ hối hận cả đời."
"Em mà bỏ qua anh thì sẽ hối hận tới tận lúc chết!" Lục Văn Tây nói xong thì đưa tay ôm lấy Hứa Trần, Hứa Trần cũng ôm lấy anh.
"Em sẽ bảo vệ anh, chỉ cần là em có thể làm được. Với lại, sau khi đã có thực lực em sẽ gi.ết chết tất cả ác linh được nuôi dưỡng bằng máu của em, như vậy cắn ngược sẽ biến mất, anh cũng an toàn một chút." Giọng nói của Hứa Trần rất ôn nhu, giống như đang trấn an, bởi vì mang theo giọng mũi nên đặc biệt êm tai.
"Ừm."
"Buông em ra đi, sẽ lây bệnh cho anh đó, em sẽ đưa lưng về phía anh để ngủ."
"Lại ôm thêm một hồi đi, trên người em ấm lắm."
"Ừm."
"Thật không có nguyên tắc mà."
"Vậy có ôm không?"
"Em đã đồng ý rồi mà."
Hứa Trần không hiểu nổi mạch não của Lục Văn Tây, im lặng một hồi, hai người cũng ôm một hồi, lúc này Lục Văn Tây mới thả lỏng Hứa Trần. Giúp Hứa Trần đắp kín mền.
Hứa Trần vẫn nhìn anh, sau đó làm một cử chỉ: dựng thẳng ngón giữa.
Lục Văn Tây tức giận, hỏi: "Ai dạy em thế hả?"
"Anh đó."
"Anh?"
Lục Văn Tây suy nghĩ một hồi mới nhớ tới lúc đầu gặp mặt, Lục Văn Tây nói với Hứa Trần, mình chỉa ngón giữa với quỷ thiếu nữ, quỷ thiếu nữ liền nhào tới, đồng thời còn nói với Hứa Trần, cử chỉ này có nghĩa là "tôi yêu em".
Hiện giờ, Hứa Trần liền kiên định dựng ngón giữa lên với anh.
Được rồi... anh dạy, chỉ có thể tự mình trải nghiệm tâm trạng phức tạp hiện giờ.
Anh cúi người, cắn một chút vào đầu ngón giữa của Hứa Trần, sau đó mới nói: "Thật ra cử chỉ này có nghĩa là mắng người, có điều nếu em làm với anh thì có nghĩa là F.uck You, tức là muốn làm anh, thuộc về..."
"Một cử chỉ thôi mà có nhiều ý nghĩa như vậy sao?"
"Dù sao thì... lúc ban đầu là anh đùa em, có điều, anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, bé cưng à, à không đúng, tướng công."
Lúc này Hứa Trần không trả lời, vùi mặt vào trong chăn.
[hết 71]
Anh cẩn thận xốc chăn lên nằm ở một bên khác ở trên giường, cầm điện thoại xem quyển sách mình yêu thích gần đây.
Lão Đạt chịu thiệt một phen ở chỗ Lục Văn Tây, nói là từ bỏ không theo nữa, nhưng cũng không hoàn toàn thành thật, còn phải chặn họng Lục Văn Tây một phen.
Xế chiều hôm nay, đầu tiên lão Đạt đăng Weibo, bày tỏ chút cảm xúc bực bội của mình.
Người truy lùng – Lão Đạt: không bao giờ đi theo Lục Văn Tây nữa, không thể trêu vào... [hình ảnh]
Trong hình là chiếc xe rởm hỏng bét của hắn, không chụp nóc xe, mà chụp từ phía trước, kính chắn gió đầy vết rạn như mạng nhện.
Phong cách bình luận cũng rất mới lạ.
Nghiễn tiểu yêu: Không đu nổi sao, thay mặt lão đại cám ơn tám đời tổ tông nhà ông.
OnlyOne7: Ông cũng có ngày hôm nay sao? Công Lệnh: Lão đại đúng là lão đại, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Ngự Hoàng Minh: Ông mà cũng có ngày bị lật xe sao? Khắp chốn vui mừng.
Người cơ duyên: Ha ha ha ha ha ha ha, chỉ cần để tiền đúng chỗ, thủy tinh cũng sẽ vỡ.
Tiếp đó, có người treo thưởng năm ngàn đồng hỏi lão Đạt: Lão Đạt, tôi hỏi ông một vấn đề, có phải Lục Văn Tây đang yêu đương không?
Lão Đạt chỉ trả lời một chữ đã nhận được năm ngàn này.
Lão Đạt: Đúng.
Bình luận bùng nổ.
Sữa Độc E-Sports: Nói đùa gì vậy, lão đại của bọn tui vẫn luôn quay phim, gần đây không phải chương trình truyền thực tế thì cũng đi hát phụ, mới tham gia chương trình mừng năm mới, bận rộn muốn chết, không có thời gian để yêu đương có được không?
Thichli: Phản ứng đầu tiên của tui chính là: Béo Mạc Mạc thượng vị thành công rồi cư?
Lần đầu thấy bạc hà xanh biếc: Lầu trên à, bà nội không đỡ được con.
H Lan Lăng: Chẳng lẽ không phải Bạch Đẳng Nhạn? Mãi đu Lục Bạch!
Bảy ngày: Nếu thật sự là Béo Mạc Mạc thì tôi sẽ một lần nữa tin vào tình yêu.
Nhóm Fans này cũng thực chịu khó, chạy tới Weibo của Béo Mạc Mạc ân cần thăm hỏi:
A Phiêu là thằng nhóc xui xẻo: Béo Mạc Mạc, nghe nói bà thượng vị thành công rồi hả?
Hồ Thích: Béo Mạc Mạc, Lục Văn Tây yêu rồi, đối tượng phải chị không vậy?
Một quả cam: Nghe nói bà sắp gả làm dâu nhà giàu rồi hả?
Sau đó lại chạy tới chỗ Bạch Đẳng Nhạn quan tâm một chút:
Phó Chi Ngôn: Tiểu Bạch, ông thật sự ở cùng một chỗ với Lục Văn Tây hả? Tức là ông là thụ thiệt hả?
Cười cười không phải ngốc: Là ông đúng không vậy, nếu là ông thì tôi sẽ không cảm thấy mình bị thất tình!
Mộc Hề Mộc Tịch: Mọi người tỉnh táo lại giùm cái, lời lão Đạt có thể tin sao?
Đang đọc sách thì Lục Văn Tây nhận được tin.
Bạch Đẳng Nhạn: Ôi trời ôi, tình huống như thế nào vậy? Weibo còn náo nhiệt hơn cả lễ tết, Fans ùa vào ghép nhà.
Lục Văn Tây thật sự đồng cảm sâu sắc với quần chúng nằm không cũng trúng đạn.
Lục Văn Tây: Ngộ thương tôi, tôi có trêu ghẹo lão Đạt một chút.
Bạch Đẳng Nhạn: [bạn làm tổn thương tui mà còn cười tui. JPG]
Lục Văn Tây: [tặng hoa cho bạn. JPG]
Lúc đang nói chuyện phiếm thì Hứa Trần trở mình, sau đó vươn tay tới nắm cổ tay Lục Văn Tây hỏi: "Tắm xong rồi hả?"
"Điện thoại của anh làm ồn em hả?"
"Tại em không ngủ sâu." Hứa Trần trả lời xong thì thấy Lục Văn Tây đặt điện thoại qua một bên, nghiêng người đặt tay lên huyệt thái dương của mình day day, hỏi: "Có nhức đầu không?"
Hứa Trần lắc đầu: "Không, chỉ hơi nóng một chút thôi."
Gần đây Hứa Trần thật sự hao lực không ít, trước đó dùng một lần bùa dịch chuyển khá tiêu hao tinh lực, sau đó một lần mở mắt âm dương suốt nửa tháng cho Minh Côn, khó khăn lắm khôi phục được chút tinh lực thì vì hai bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương mà bị Lục Văn Tây "hút khô".
Hiện giờ lại vất cả cả một buổi tối, làm tinh lực của Hứa Trần một lần nữa tiêu hao sạch sẽ, biến thành bộ dáng hiện giờ.
"Em như vậy không được, anh còn muốn đại chiến ba trăm hiệp với em nữa đó." Lục Văn Tây nhịn không được cười nhạo Hứa Trần.
"Sao phải đánh nhau chứ? Em sẽ không ra tay với anh."
"Không, anh nói là trên giường."
Lúc này Hứa Trần không nói, chỉ kéo tay Lục Văn Tây, hôn lên mu bàn tay anh một cái.
Lục Văn Tây nhịn không được vui vẻ: "Yên tâm đi, anh không cười nhạo em, đùa thôi."
"Em đã lấy túi càn khôn của người đàn ông đó, loại túi này một khi bỏ đồ vào thì chỉ có người thông linh mới lấy đồ ra được. Em xem qua rồi, bên trong có vài quyển sách tu luyện. Em dựa theo trong đó tu luyện thì sau này sẽ mạnh hơn rất nhiều."
Lục Văn Tây nghe xong lập tức tỉnh táo hẳn, hỏi tiếp: "Này chẳng phải trong họa có phúc à?"
"Ừm, xem là vậy đi, có phương pháp tu luyện, còn có thể khống chế tiêu hao tinh lực, em có thể mạnh hơn. Bên trong... còn có cả song tu... vì thế sau này không nhất định sẽ..."
"Tức là lăn qua lăn lại cũng không có việc gì nữa?" Đôi mắt Lục Văn Tây sáng lên.
"Ừm, không có việc gì, còn có chỗ tốt, đồng thời anh cũng có thể..."
"Anh biết rồi, hút tinh nguyên đúng không? Anh giống như hồ ly tinh vậy á." Anh nói xong thì nhịn không được bật cười tự giễu.
"Trước đó em đã đáp ứng sẽ nói cho anh biết chuyện của em." Hứa Trần nhắc tới chuyện đã cam kết trước đó, có lẽ vẫn nhớ chuyện này nên mới ngủ không ngon.
"Ừm, đúng vậy."
Hứa Trần đưa bàn tay quấn vải thưa của mình ra, nói với Lục Văn Tây: "Có lẽ anh đã đoán được máu của em không bình thường."
Lục Văn Tây lập tức gật đầu.
"Máu trên người em là máu tế trời mà thầy bắt quỷ đều khao khát, thật ra nó vốn không gọi là tế trời, mà là nuôi quỷ. Trước đó em đã nói với anh rồi, hồn phách trở thành ác linh sẽ phải chịu đau đớn đày đọa, năng lực phải dựa vào làm chuyện ác để tích lũy. Tích lũy càng nhiều thì cắn ngược càng nghiêm trọng, ác linh cũng càng khó chịu hơn."
Những thứ này Lục Văn Tây cũng biết, nghe Hứa Trần nói vậy thì đột nhiên hiểu được gì đó.
Hứa Trần nói tiếp: "Thầy bắt quỷ có thể giúp ác linh giảm nhẹ đau đớn, nhưng hao tốn thời gian và sức lực, nuôi dưỡng bốn ác linh có lẽ là cực hạn của một thầy bắt quỷ."
"Nhưng ngày đó tên mũi ưng có cái bớt lớn kia rõ ràng nuôi rất nhiều!"
"Bởi vì nhà họ Cố từng có máu của em." Hứa Trần trả lời, sau đó nói tiếp: "Dùng máu của em cung cấp cho ác linh hoặc linh hồn dùng thì bọn họ sẽ không phải chịu đau đớn, vì thế sẽ cam tâm tình nguyện đi theo thầy bắt quỷ. Có một số linh hồn lưu luyến nhân thế, có khi sẽ bị tinh lọc, làm phép lên người, khống chế chúng không thể luân hồi."
"Vì thế họ muốn máu của em?"
"Đúng vậy, bọn họ dùng máu của em để nuôi dưỡng, củng cố thực lực của mình. Anh cũng biết đó, phái ác linh đi làm việc giúp mình giống như nuôi một đám tử sĩ vậy."
Lục Văn Tây biết, sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy, vì thế chờ Hứa Trần nói tiếp.
"Bản thân ác linh không cảm nhận được đau đớn, nhưng phần tội ác kia không thể loại bỏ. Cuối cùng phần cắn ngược này sẽ rơi xuống trên người người khác, cũng chính là trên người em." Hứa Trần rốt cuộc nói ra trọng điểm.
"Con bà nó, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?"
"Máu tế trời quá hiếm thấy, trong gia tộc thầy bắt quỷ cũng không có tài liệu cặn kẽ, ghi chép về máu tế trời có vẻ đã thất truyền đã lâu, gia tộc em cũng không ngờ trong số con cháu lại đột nhiên xuất hiện máu tế trời. Lúc đầu bọn họ vui sướng tới phát rồ, không ngừng sử dụng, cũng vì hổ thẹn nên đối xử rất tốt."
"Tốt cái rắm, nhốt trong rừng sâu núi thẳm, không cho em tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không chỉ rút máu mà còn không dạy bản lĩnh cho em, vậy mà xem là tốt sao?"
Hứa Trần nhịn không được cười khổ, cũng không phản đối, chính cậu cũng hiểu được chuyện này rất hoang đường, cách nói này còn không thể thuyết phục được chính bản thân cậu.
"Vì củng số địa vị gia tộc, bọn họ nuôi dưỡng rất nhiều ác linh, đều là dùng máu của em, kết quả bọn họ dần dần phát hiện nhân quả báo ứng sẽ rơi vào người em. Em có máu tế trời sẽ không có việc gì, thế nhưng người thân cận của em sẽ bị cắn ngược, cha mẹ em cũng vì thế mà qua đời. Không ai biết, nếu như bọn họ còn tiếp tục thì có phải ngay cả bọn họ cũng sẽ lần lượt chết đi hay không, bởi vì bọn họ cũng coi như là người thân của em."
"Vì thế lúc này bọn họ mới chịu thả em xuống núi?"
"Ừm, sau khi cha mẹ em mất đi, bọn họ không dùng máu của em nữa, sợ mình bị liên lụy. Trước khi qua đời ông nội đã quyết định đưa em đi, để em có thể sống bình thường, vì thế em được nhờ quan hệ đưa ra ngoài, nhưng chi phí sinh hoạt thì không đưa cho em, tùy ý em tự sinh tự diệt. Từ đầu đến cuối bọn họ không dám dạy pháp thuật cho em, sợ em sẽ trả thù, cũng may em đã trộm di vật của cha nên mới có cây quạt và dây xích tỏa hồn, sách cũng từ đó mà có. Đồ vật của cha không có sơ cấp, đều là cấp bậc khá cao, rất tiêu hao tinh lực, biện pháp em dùng cũng không đúng, kích hoạt một cái thì không còn tinh lực. Hiệu lệnh cho quỷ... cũng là em tự mình ngộ ra."
Lục Văn Tây nghe xong, qua thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, thậm chí muốn lên núi tìm đám thân thích của Hứa Trần lý luận một phen, sao có thể đối xử như vậy với Hứa Trần? Có xem Hứa Trần là người không? Lúc cần dùng thì nuôi trên núi, không dùng được nữa thì ném ra ngoài núi.
Hứa Trần vừa ra bên ngoài, cái gì cũng không hiểu, nếu không gặp anh thì cũng không biết sẽ thành dạng gì.
Lục Văn Tây đau lòng nóng vành mắt, sau đó nắm chặt tay Hứa Trần.
"Sau này đã có anh rồi, anh thương em, luôn yêu em, đã có anh rồi." Lục Văn Tây an ủi Hứa Trần.
"Em vẫn không xác định, ở bên anh có tính là hại anh hay không, bởi vì anh đã trở thành người thân cận của em, em cũng sẽ liên lụy tới anh. Em không muốn tổn thương anh, nhưng... nếu bỏ qua anh, anh tốt như vậy, nếu bỏ lỡ rồi, em thật sự sẽ hối hận cả đời."
"Em mà bỏ qua anh thì sẽ hối hận tới tận lúc chết!" Lục Văn Tây nói xong thì đưa tay ôm lấy Hứa Trần, Hứa Trần cũng ôm lấy anh.
"Em sẽ bảo vệ anh, chỉ cần là em có thể làm được. Với lại, sau khi đã có thực lực em sẽ gi.ết chết tất cả ác linh được nuôi dưỡng bằng máu của em, như vậy cắn ngược sẽ biến mất, anh cũng an toàn một chút." Giọng nói của Hứa Trần rất ôn nhu, giống như đang trấn an, bởi vì mang theo giọng mũi nên đặc biệt êm tai.
"Ừm."
"Buông em ra đi, sẽ lây bệnh cho anh đó, em sẽ đưa lưng về phía anh để ngủ."
"Lại ôm thêm một hồi đi, trên người em ấm lắm."
"Ừm."
"Thật không có nguyên tắc mà."
"Vậy có ôm không?"
"Em đã đồng ý rồi mà."
Hứa Trần không hiểu nổi mạch não của Lục Văn Tây, im lặng một hồi, hai người cũng ôm một hồi, lúc này Lục Văn Tây mới thả lỏng Hứa Trần. Giúp Hứa Trần đắp kín mền.
Hứa Trần vẫn nhìn anh, sau đó làm một cử chỉ: dựng thẳng ngón giữa.
Lục Văn Tây tức giận, hỏi: "Ai dạy em thế hả?"
"Anh đó."
"Anh?"
Lục Văn Tây suy nghĩ một hồi mới nhớ tới lúc đầu gặp mặt, Lục Văn Tây nói với Hứa Trần, mình chỉa ngón giữa với quỷ thiếu nữ, quỷ thiếu nữ liền nhào tới, đồng thời còn nói với Hứa Trần, cử chỉ này có nghĩa là "tôi yêu em".
Hiện giờ, Hứa Trần liền kiên định dựng ngón giữa lên với anh.
Được rồi... anh dạy, chỉ có thể tự mình trải nghiệm tâm trạng phức tạp hiện giờ.
Anh cúi người, cắn một chút vào đầu ngón giữa của Hứa Trần, sau đó mới nói: "Thật ra cử chỉ này có nghĩa là mắng người, có điều nếu em làm với anh thì có nghĩa là F.uck You, tức là muốn làm anh, thuộc về..."
"Một cử chỉ thôi mà có nhiều ý nghĩa như vậy sao?"
"Dù sao thì... lúc ban đầu là anh đùa em, có điều, anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em, bé cưng à, à không đúng, tướng công."
Lúc này Hứa Trần không trả lời, vùi mặt vào trong chăn.
[hết 71]
Danh sách chương