Lúc bọn họ nói chuyện thì lại có một tia sét giáng xuống, vẫn như cũ là ở sau xe, điều này làm Lục Văn Tây có thể xác định, lôi kiếp tuy mạnh nhưng từ trên trời giáng xuống, nếu bọn họ di chuyển nhanh thì nó sẽ không đuổi kịp.

Đã là phát thứ bảy rồi.

Lục Văn Tây vẫn còn kinh hoảng, đi tới phía sau xe van, đẩy đống thiết bị, kéo Hứa Trần ngồi xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hứa Trần lấy ra ba lá bùa dán lên nóc xe đề phòng vạn nhất.

Lão Đạt không hổ là chó săn chuyên nghiệp, lập tức quay sang Lục Văn Tây và Hứa Trần bắt đầu dùng cameras ghi hình, Lục Văn Tây tức tới bật cười, đưa tay ôm vai Hứa Trần, trực tiếp hôn lên môi Hứa Trần một cái.

"Đệt!" Cậu trai tầm hai mươi tuổi ngồi hàng ghế trước Lục Văn Tây và Hứa Trần thấy một màn này thì trực tiếp rú lên sợ hãi.

Kết quả thấy Lục Văn Tây le lưỡi với bọn họ, dáng vẻ lộ liễu.

"Thầy à, lần này chụp có rõ không?" Cậu trai chuyển sang hỏi lão Đạt.

Lão Đạt cầm cameras, nhìn hình ảnh trên màn hình, sắc mặt đen xì, lại liếc nhìn hai người. Đâu chỉ không rõ, lần này ngay cả mặt của Lục Văn Tây cũng mơ hồ, giống như ở trong làn sương mù, căn bản không thể nhìn rõ là ai, loại mơ hồ này căn bản không thể cho người ta xem! Lúc này phát sét thứ tám cũng giáng xuống, trực tiếp đánh vào nóc xe, bùa chú một lần nữa biến thành ngọn lửa màu xanh biếc. Lần này nóc xe cũng biến dạng nghiêm trọng hơn, cậu trai kia phải khom người lại.

Hứa Trần cũng không qua loa, từ trong túi tiền lôi ra năm lá bùa vàng để trống, rút quạt ra biểu diễn vẽ bùa tại hiện trường, lúc này lão Đạt và cậu trai cũng nhìn thấy, cậu trai bị dọa tới ứa nước mắt, chỉ là ngôn ngữ quá nghèo nàn, toàn bộ quá trình chỉ nói được mỗi từ "đệt"!

Hứa Trần trực tiếp dán năm lá bùa lên, lúc này mới cảm thấy ổn thỏa. Thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy có chút suy yếu, mệt mỏi tựa vào người Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây đỡ Hứa Trần, để Hứa Trần nghỉ ngơi, anh biết lần phòng ngự này đã làm Hứa Trần kiệt sức.

Lão Đạt nhìn Lục Văn Tây và Hứa Trần một hồi rồi trầm mặt xoay người, dặn tài xế vững vàng lái xe, sau đó không lên tiếng nữa.

Tài xế xe lão Đạt thật sự có tài, nghệ sĩ muốn cắt đuôi hắn cũng không dễ, kinh nghiệm đua xe phong phú, hiện giờ toàn bộ kinh nghiệp dùng để tránh tia sét, vừa mạo hiểm lại kíc/h thích, nếu không phải hắn vừa lái xe vừa hô hào "không làm, sau này không bao giờ làm nữa" thì sẽ trông càng ngầu hơn.

Cậu trai ở giữa dựa vào ghế nghẹn ngào, âm thanh nức nở run run, có lẽ không ngờ mình lại gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.

Tia sét cuối cùng tựa hồ đang chuẩn bị giáng đại chiêu, chậm chạp không chịu đánh xuống, Lục Văn Tây cũng không biết xe rốt cuộc đang chạy đi đâu, chỉ biết bảo mệnh quan trọng nhất.

Anh đưa tay lên nhéo nhéo mũi, muốn hòa hoãn lại từ bầu không khí căng thẳng của đêm nay, lúc này tia sét cuối cùng trực tiếp giáng xuống, đánh thẳng vào cửa kính phía trước. Xe đảo mạnh, tài xế dựa vào kinh nghiệm khẩn cấp tự cứu, cuối cùng dừng xe lại ở ven đường.

Năm lá bùa tự bốc cháy xong thì hóa thành ngọn lửa xanh biến mất.

Kết thúc.

Lục Văn Tây thở phào một hơi, coi như hữu kinh vô hiểm, ngoại trừ Hứa Trần có chút uể oải thì không có thương tích gì.

Lục Văn Tây quay đầu lại muốn cùng Hứa Trần chúc mừng một phen, kết quả phát hiện Hứa Trần đã mệt mỏi ngủ mê man, giống như lần trước. Anh cũng không ra ngoài, cùng Hứa Trần rúc vào nhau nghỉ ngơi.

Cậu trai ở hàng ghế giữa tựa hồ muốn mở cửa xe chạy trốn, kết quả nhìn thấy Lục Văn Tây và Hứa Trần bình tĩnh như vậy thì có chút do dự. Suy nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, tựa hồ muốn chụp hình hai người nhưng bị lão Đạt cản lại.

"Đừng chụp, bảo vệ mạng." Lão Đạt nói.

"Nhưng mà thầy..."

"Lúc chụp không rõ đã nhận ra cậu trai này không tầm thường, ngày hôm nay tôi rốt cuộc cũng hiểu được, đây là nhân vật không thể trêu chọc. Người ta bứt một cọng tóc của cậu cũng có thể lấy mạng cậu rồi, cậu còn muốn chụp, muốn chết à?"

Lục Văn Tây nghe lão Đạt nói vậy thì không khỏi vui vẻ: "Ai u, ông rất hiểu chuyện nha!"

"Hừ! Tôi lăn lộn trong giới này lâu như vậy, có gì chưa thấy qua, dưỡng tiểu quỷ, bái đại sư, đủ loại thắp hương bái Phật, biết rõ sự kỳ dị của mấy thứ này. Nhưng cậu cũng coi như lợi hại, thật sự mời được một vị có bản lĩnh, những nghệ sĩ khác hơn phân nửa đều là bị gạt tiền."

Bản lĩnh của Hứa Trần, trong giới thầy bắt quỷ cũng không tính là lợi hại, chỉ là một thân máu tế trời tương đối nổi tiếng. Nhưng ở trước mặt người bình thường đã rất bản lĩnh, bọn họ cảm thấy Hứa Trần cao thâm khó lường, rất lợi hại.

Lục Văn Tây cũng mượn dốc xuống lừa, hỏi: "Sao, ông còn biết chuyện của những nghệ sĩ khác à, vậy ông có nghe ai mượn vận thế của người khác không?"

Lão Đạt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Cậu phải biết mấy chuyện này đều được giấu rất kỹ, có điều... có một người chung nhóm với cậu, tên gì nhỉ... tôi từng thấy hắn tới nước T, lạy một thứ đồ chơi kỳ dị gì đó. Khi đó tôi đang chụp một nữ nghệ sĩ, kết quả ngoài ý muốn đụng phải hắn."

Lục Văn Tây lập tức nhíu mày hỏi: "Là Tông Kỳ Miểu hay Đàm Cảnh?"

"Đàm Cảnh, đúng rồi, là người này."

Thật sự là rớt xuống tận tuyến mười tám, ngay cả chó săn cũng không nhớ nổi tên hắn.

Lục Văn Tây nhớ tới Đàm Cảnh ẻo lả, không khỏi bĩu môi, gật đầu: "Biết rồi, cám ơn ông."

"Sao, cám ơn cái là xong à, xe này làm sao đây?"

Lục Văn Tây lục túi mình, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Đạt, cảm thấy có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể lấy điện thoại ra, mở App nói: "Cho tôi số đi, tôi chuyển khoản cho."

"Chuyển bao nhiêu?"

"Hả... năm chục ngàn?"

"Thân phận của cậu mà cũng nói ra được con số năm chục ngàn à?" Lão Đạt nói, chỉ chỉ mui xe, hổn hển trừng mắt nhìn Lục Văn Tây.

"Xe này của ông chỉ là xe rởm, chợ đồ cũ bán cao lắm chỉ có ba chục ngàn thôi."

"Cậu còn dạo cả chợ bán đồ cũ à?"

"Đừng nói nhảm, sáu chục đủ chưa?"

"Ít nhất phải một trăm!"

"Rồi, vậy thì một trăm." Chỉ là theo thói quen cò kè mặc cả một chút, vì thế lão Đạt nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, cũng lười tính toán.

Cậu trai ngồi giữa nghe vậy thì trực tiếp ảo não: "Thầy à, sao thầy không đòi nhiều hơn?"

Lão Đạt cũng có chút hối hận, chẳng qua cũng không nói thêm gì, một trăm ngàn cũng coi như bọn họ buôn bán lời rồi, chiếc xe rởm này đã chạy rất nhiều năm rồi.

Chuyển tiền xong, Lục Văn Tây giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng, anh có chút bất đắc dĩ, hôm nay rốt cuộc không ngủ được rồi. Cũng may trước đó đã hút được Hứa Trần một phen, bây giờ vẫn còn tinh thần phơi phới, cho dù không ngủ không nghỉ suốt đêm cũng không thấy uể oải.

Do dự một chút, Lục Văn Tây bắt đầu chỉnh lý quần áo, sau đó gọi điện cho Doãn Hàm Vi tới đón, thuận tiện bảo đối phương tìm giúp mình vị trí đậu xe trước đó.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lục Văn Tây ngồi chở trong xe, mười phút sau thì cảnh sát giao thông chạy tới xử lý hiện trường, Lục Văn Tây trốn trong xe không dám đi ra ngoài.

Ba mươi phút sau thì Doãn Hàm Vi tới, đầu tóc rối bù, dáng vẻ kỳ quái, quần áo cũng là áo len mặc ngoài áo ngủ, trực tiếp chạy ra ngoài. Tới bên cạnh xe liếc nhìn lão Đạt, sau đó mở cửa xe nhìn vào bên trong, thấy Lục Văn Tây thì suýt chút nữa bật khóc: "Lão đại à, anh cũng... chơi lớn quá rồi, anh muốn hù chết em sao?"

"Trước tiên dìu Hứa Trần lên xe cậu ngủ, sau đó lái xe đưa anh tới trường quay, anh ở đó tùy tiện nghỉ ngơi một hồi."

"Được rồi."

Doãn Hàm Vi đỡ Hứa Trần lên xe mình, tiếp đó Lục Văn Tây tới ngồi ở ghế phó lái, trước khi đi Lục Văn Tây còn chào hỏi lão Đạt: "Nè bạn già, tôi đi trước đây."

"Đi đi đi đi!" Lão Đạt lập tức phất tay đuổi người, rõ ràng rất ghét bỏ.

Biểu cảm của Doãn Hàm Vi đầy kinh hãi, lái xe đi rồi mới dám hỏi: "Anh với Hứa Tiểu Tiên tới xe lão Đạt để diễn phim tình cảm hả?"

"Bọn họ không chụp được Hứa Trần, sợ rồi."

"À."

"Trước tiên cậu lái xe tới đây đi, xe anh vẫn còn ở bên này, anh xem thử xem còn không." Lục Văn Tây lấy điện thoại ra, chỉ một chỗ trên bản đồ, lái xe tới nơi thì phát hiện xe đã mất, phỏng chừng là đậu xe ở đây quá nghiêm trọng, sớm đã bị kéo đi rồi.

Lục Văn Tây chỉ có thể bảo Doãn Hàm Vi liên hệ cảnh sát giao thông, sau đó bọn họ tới thẳng trường quay.

Tới nơi, Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần ngủ mê man, ít nhiều gì cũng có chút đau lòng, căn dặn Doãn Hàm Vi đưa Hứa Trần tới một khách sạn, sau đó nhìn Doãn Hàm Vi lái xe chở Hứa Trần rời đi.

Hứa Trần đã đồng ý sẽ nói cho anh biết thân thế của mình, kết quả một đêm này quá bận rộn, căn bản không kịp trò chuyện.

Bỏ đi, chờ Hứa Trần nghỉ ngơi khỏe rồi thì bọn họ nói tiếp chuyện này.

...

Bởi vì tết nguyên đán nên đoàn phim của Du Ngạn nghỉ ngơi hai ngày, có điều Du Ngạn vẫn ở trong khách sạn không rời đi để nghiên cứu kịch bản, trợ lý riêng sẽ tới đưa thức ăn cho anh.

Lúc chuông cửa vang lên, Du Ngạn đang ngủ, bị đánh thức thì anh nhìn thoáng qua thời gian, chỉ mới hơn sáu giờ. Du Ngạn có chút tức giận, thế nhưng vẫn khoác thêm áo đi ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài thì thấy Nhiễm Nam.

Du Ngạn lại càng phiền hơn.

Anh cứ cảm thấy Nhiễm Nam này rất quái dị, lúc quay phim chung thì kỹ thuật diễn xuất cũng tạm, chỉ là cứ luôn quấn quýt lấy anh, làm anh cảm thấy rất phiền, muốn tránh cũng không được. Vì thế anh tính làm như không nghe thấy, kết quả chuông cửa lại vang lên ở ngay bên tai Du Ngạn, rất ồn.

"Có chuyện gì?" Du Ngạn đứng ở cửa tùy ý hỏi.

"Ừm, đàn anh nè, công ty gửi bưu kiện tới, hình như là kịch bản được chỉnh sửa, em lấy giúp anh."

Kịch bản của bộ phim tiếp theo của Du Ngạn đang được chỉnh sửa, chuyện này Du Ngạn biết, nghe vậy liền hiểu là mình nên mở cửa, chỉ là sau khi mở cửa chỉ đưa một tay ra ngoài: "Đưa cho tôi."

Kết quả cửa bị Nhiễm Nam mở ra, anh cau mày nhìn sang thì thấy Nhiễm Nam hình như vỗ thứ gì đó, có điều trong tay Nhiễm Nam chỉ có không khí mà thôi.

Tiếp đó Nhiễm Nam nói một câu: "Chính là anh ta."

"Hả?" Du Ngạn nghi ngờ hỏi.

Tiếp đó, anh ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, qua giây lát thì ý thức không rõ lắm.

Nhiễm Nam buông quỷ xử nữ, mỉm cười với cô rồi nói một câu: "Cám ơn."

Quỷ xử nữ thật sự chịu không nổi, lúc này quay sang bắt đầu rít gào với Nhiễm Nam: "Đám gay mấy người đúng là quá đáng mà! Mất hết tính người! Cầm thú! Đi chết đi!" Nói xong thì trực tiếp rời đi.

Nhiễm Nam đẩy cửa tiến vào phòng, khóa trái cửa lại, đi tới trước mặt Du Ngạn, rất nhanh sau đó đã bị Du Ngạn ôm lấy.

Nháy mắt bị ôm lấy, biểu cảm của Nhiễm Nam dịu dàng như có thể chảy ra nước, đưa tay ôm lấy cơ thể Du Ngạn, dùng sức hít một hơi, ngửi mùi trên người Du Ngạn, sau đó ở trong lòng Du Ngạn nói: "Em rất nhớ anh... rất nhớ anh..."

Sau đó lời nói bị nụ hôn ngăn lại.

[hết 69]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện