Lúc nhóm trưởng bối nhà họ Hứa dập đầu với Hứa Trần thì có biểu cảm khác nhau, dù sao cũng không có mấy người chân thành. Vốn đã quen làm bề trên kênh kiệu, lúc này đột nhiên phải dập đầu với hàng con cháu, thật sự không phải chuyện mà bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận.

Tới lượt nhóm hậu bối nhà họ Hứa thì bắt đầu qua loa có lệ, kết quả bị Hứa Vọng sử dụng pháp thuật đè lại, chỉ có thể quỳ trên đệm cối không thể nhúc nhích.

"Không tôn trọng bậc trưởng bối như vậy, bản lĩnh không lớn nhưng hành vi lại rất lớn lối, ai dạy ngươi?" Hứa Vọng hỏi, hiện giờ hắn đã rất thất vọng với nhóm hậu bối này.

Thiếu niên không chịu trả lời, cha của cậu ta phải tự mình đứng dậy: "Là vãn bối."

"Vậy ngươi cũng quỳ đi, làm cha mà không biết dạy con." Hứa Vọng nói, sau đó cũng bắt đối phương quỳ xuống.

Thiếu niên rốt cuộc cũng chịu thành thật không giãy giụa nữa.

Hai cha con cứ quỳ như vậy, đầu dán vào đệm cói, tư thế rất khó chịu, nhưng không có cách nào nhúc nhích.

Có ví dụ này, những người khác cũng không dám thờ ơ nữa, lần lượt nghiêm túc dập đầu.

Bầu không khí ngột ngạt giống như có thể rút kiếm chiến đấu bất cứ lúc nào.

"Có vài chuyện ta muốn nói, các ngươi giế,t chết hết toàn bộ số ác linh nuôi dưỡng bằng máu của Hứa Trần đi." Sau khi bọn họ quỳ xong thì Hứa Vọng nói.

"Lão tổ tông, nhà họ Hứa chúng ta phải dựa vào số ác linh này mới có thể giữ vững địa vị..."

"Các ngươi đã làm những chuyện thất đức gì mà không hề có chút tính toán nào cả à? Đợi đến khi cắn ngược tới mức nhà họ Hứa đoạn tử tuyệt tôn các ngươi mới chịu hiểu được sai lầm của mình? Các ngươi như vậy sẽ vậy trời phạt!"

Lúc này không còn người nào dám lên tiếng, nhưng cũng còn người không nỡ, có điều Hứa Vọng không để ý tới, chỉ nói.

"Còn nữa, sau này Hứa Trần chính là đệ tử của ta, các ngươi phải tôn trọng hắn, biết chưa?"

Sau đó nhận được lời đáp trả không quá nhiệt tình.

Hứa Vọng nhìn con cháu đông đảo của nhà họ Hứa, đã nhìn ra thái độ của bọn họ, vì thế hắn lắc đầu thở dài: "Nhà họ Hứa suy vong rồi!"

Thấy người đức cao vọng trọng nhất nhà họ Hứa thất vọng thở dài như vậy, vị lớn tuổi nhất nhà họ Hứa hiện giờ hổ thẹn không thôi. Trước đó ông chính là người đi đầu dập đầu, hiện giờ cũng là người tỏ thái độ đầu tiên: "Lão tổ tông yên tâm, vãn bối nhất định sẽ đốc xúc bọn họ làm chuyện này."

Ông cụ này là một trong số đời ông của Hứa Trần, đứng hàng thứ tư, ông nội của Hứa Trần đã qua đời không lâu trước khi cậu xuống núi.

"Các ngươi bạc đãi hậu bối máu tế trời như vậy, đợi hắn thành tài sẽ không thật tình trợ giúp nhà họ Hứa, đây là do lỗi lầm của các ngươi, các ngươi có muốn cậu ta tha thứ hay không?" Hứa Vọng lại hỏi.

"Hứa Trần, trước đó quả thực là bọn tôi đã làm không đúng, những năm qua tôi cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng không biết nên làm sao bồi thường cho con." Ông tư Hứa xám xịt nói.

Lúc này Hứa Trần mới lên tiếng: "Hiện giờ tôi vẫn chưa theo sư phụ học tập, kiến thức rất nông nạn, không có thực lực, không dám nói thêm gì."

"Là bọn tôi đã làm chậm trễ con." Ông tư Hứa tiếp tục cảm thán, dáng vẻ rất áy náy.

"Quả thực là mấy người đã chậm trễ tôi." Hứa Trần đồng ý.

Ông tư Hứa cảm thấy có chút khó xử, lúng túng một hồi lâu sau mới hỏi: "Vậy con có bằng lòng tha thứ cho bọn tôi không? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà."

"Tôi biết rõ thực lực của mình không đủ, vì thế hiện giờ sẽ không dám lỗ mã.ng, chờ tới ngày ta học thành tài thì sẽ tính toán nợ cũ với mấy người." Hứa Trần trả lời không nhanh không chậm, hiển nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.

Ý tứ của Hứa Trần rất rõ ràng, hiện giờ thực lực của cậu không đủ, sẽ không làm gì bọn họ. Nhưng nếu có một ngày có thực lực thì sẽ báo thù.

"Còn có tính tình có thù tất báo cơ đấy, cùng là người trong nhà mà tính toán chi li cái gì?" Có người hừ lạnh một tiếng.

"Vậy lúc các người đối xử với tôi như vậy, sao không xem tôi là người trong nhà?"

"Vậy rốt cuộc cậu muốn sao đây?" Người nọ hỏi.

"Đối xử với người ta thế nào thì phải chịu thế ấy, tôi muốn mấy người cũng phải chịu nỗi đau bị lấy máu."

Hứa Liễm xem tình thế, có chút nhịn không được vội vàng khuyên bảo: "Hứa Trần, tôi và cậu lớn lên cùng nhau, bọn họ cũng vì nhà họ Hứa mới ra hạ sách này thôi. Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối, sao có thể đối xử với bọn họ như vậy? Cậu nói xem có phải không?"

Hứa Trần nhìn Hứa Liễm, gật đầu: "Tôi biết anh sáu vẫn luôn kính trọng bậc trưởng bối, có thể thông cảm."

Hứa Liễm thấy Hứa Trần có dấu hiệu thả lỏng thì lập tức cười nói: "Cậu cũng rất hiểu lễ nghĩa."

"Không, tôi không bằng anh sáu, anh sáu hiểu lễ nghĩa như vậy, còn thông cảm cho trưởng bối, không bằng để một mình anh sáu gánh vác thay tất cả mọi người nhé? Không nhiều lắm đâu, trên người tôi có bao nhiêu vết thương, anh cũng chỉ cần cắt bấy nhiêu vết thương là được, thế nào?"

Hứa Liễm lập tức luống cuống rơi vào thế khó, môi hơi run rẩy, thấy ánh mắt nghiêm nghị của Hứa Trần thì biết đối phương không nói đùa, vì thế chỉ có thể lắp bắp: "Này... sao..."

Chú ba Hứa thấy con mình không có đường lui thì hừ lạnh nói: "Được, oan có đầu nợ có chủ, lúc ban đầu quả thực là bọn tôi có lỗi, đã làm cậu phải chịu không ít tổn thương, hôm nay tôi sẽ trả một dao, được không?"

Nói xong, trong tay ông xuất hiện một dưỡi dao sắc bén, cắt vào cổ tay trái mình.

Hứa Liễm thấy vậy thì lập tức luống cuống, vội lấy bùa ra muốn dán vết thương của cha mình lại: "Chậm đã, tôi biết rõ tính cách của chú ba, vì thế cũng muốn chú nếm thử cảm giác của tôi, chờ máu sắp khô rồi hãy xử lý."

Từ đầu đến cuối Hứa Trần không hề cho bọn họ chút mặt mũi nào.

Hứa Trần vẫn ngồi ở đó, những người khác thì đang đứng, như vậy vốn đã không bình đẳng, hiện giờ Hứa Trần còn muốn gây sự làm rất nhiều người tức giận.

"Ha, đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, chỉ mới bái lão tổ tông làm thầy đã trâu bò như vậy rồi, đúng là hết nói nổi!"

Lục Văn Tây nghe tới đó thì nhịn không nổi nữa: "Tôi nói mấy người có thể không biết xấu hổ tới như vậy không? Trước đây mấy người lấy máu của Hứa Trần là vì nhà họ Hứa, hiện giờ em ấy bất mãn trong lòng cũng muốn mấy người nếm thử cảm giác đau khổ của em ấy năm đó thì chính là hết nói nổi à? Mấy người làm thì đúng, em ấy làm thì sai, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào em ấy trông đẹp hơn mấy người, mấy người ghen tỵ à, hay em ấy trời sinh có tư chất tốt, mấy người sợ em ấy quá lợi hại, mấy người sẽ không theo kịp?"

"Cậu là cái thá gì chứ, chuyện của nhà họ Hứa đâu đến phiên cậu quản?" Ông cụ bị phản bác tức giận mắng Lục Văn Tây.

Lục Văn Tây lập tức mỉm cười, nụ cười lạnh như băng, rốt cuộc anh cũng nhìn ra, đám người này căn bản không biết lỗi của mình, vẫn không hề biết hối cải, đã hết thuốc chữa.

"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Lục Văn Tây nói xong thì giơ tay thử chộp một cái, thực sự có thể cách không chộp lấy cổ người nọ xách lên.

Là một thầy bắt quỷ, còn là trưởng bối trong nhà, đương nhiên sẽ không tới mức ngay cả chút năng lực cũng không có, hắn lập tức lấy quạt ra tiến hành tấn công Lục Văn Tây.

Ông tư Hứa cũng không nhìn nổi nữa, lập tức hét lớn một tiếng: "Muốn đánh nhau ở ngay trước mặt tổ tiên đúng không? Còn ra thể thống gì nữa, yên lặng hết cho tôi!"

Lúc này rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, Lục Văn Tây cũng thả người nọ sang, quay đầu nhìn sang chỗ khác, thử ngoắc ngón tay một cái, một ngọn nến bay tới trong tay anh, anh cảm thấy thực thần kỳ.

Ông tư Hứa bước tới trước vài bước, trịnh trọng nói: "Chuyện này lúc đầu quả thực là chúng ta làm không đúng, không biết nên sử dụng máu tế trời thế nào nên đã làm bậy làm bạ tổn thương Hứa Trần, chúng ta nên xin lỗi. Nếu Hứa Trần yêu cầu chúng ta nếm trải nỗi khổ bị lấy máu thì cũng không có gì sai cả, chúng ta không thể dùng đạo đức để ràng buộc!"

Lời này nói rất có lý, mọi người đều im lặng.

Hứa Trần hơi quay đầu đi, vẫn quật cường không chịu tha thứ.

"Người từng chiếm được lợi hãy dẫn ác linh của mình tới, giế,t chết ác linh trước mặt Hứa Trần và lão tổ tông, tiếp đó tự cắt cổ tay mình, coi như giải quyết ân oán từ lỗi lầm của chúng ta, tiếp đó sẽ cúng bái cha mẹ Hứa Trần. Nhà họ Hứa chúng ta đều là thầy bắt quỷ chứ không phải người man rợ không hiểu chuyện, phải nói chuyện có đạo lý!"

Nếu ông tư Hứa đã lên tiếng, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, người từng dùng máu của Hứa Trần để dưỡng ác linh đều quay đầu đi ra ngoài, tựa hồ đã đi tìm ác linh của mình.

Hình ảnh sau đó rất đẫm máu.

Hứa Trần đứng ở trong sân nhìn đám người này lần lượt giế,t chết ác linh, tiếp đó lần lượt cắt cổ tay mình, Hứa Trần vẫn không chịu buông, đợi đến khi bọn họ thoi thóp mới chịu cho bọn họ xử lý vết thương.

Lục Văn Tây nhìn không nổi trường hợp này, nghĩ tới Hứa Trần từng bị đối xử nhiều lần như vậy, trong lòng anh rất khó chịu, quay trở vào từ đường, thấy ông tư Hứa đang cung kính nói chuyện với ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng, nghe Hứa Vọng răn dạy, đồng thời nói về tình huống trong nhà.

Nghe một hồi thì Lục Văn Tây cảm thấy nhàm chán.

Đột nhiên có một thân bản lĩnh, Lục Văn Tây cảm thấy khá ngứa ngáy, anh đi vòng qua khoảng sân ở bên cạnh, đi tới trước một gốc cây, vận sức đánh ra một chưởng vào thân cây. Thân cây to lớn cần hai người mới có thể ôm hết cứ vậy nổ tung một phát, tiếp đó ầm ầm sụp đổ.

Tiếng động hấp dẫn vài người chạy tới, bắt đầu quát lớn với Lục Văn Tây: "Sao cậu có thể đốn ngã cái cây này chứ? Nó đã sinh trưởng được ngàn năm rồi, đã có linh, nó mà ngã thì phong thủy trong nhà cũng sẽ bị phá."

Hứa Trần nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy Lục Văn Tây ưỡn thắt lưng nói: "Tôi cũng không biết mình có thể đẩy ngã nói, bao nhiêu tiền, nói đi, tôi đền nổi."

Hứa Trần biết Lục Văn Tây đã gây họa, có chút rầu rĩ.

Lúc này ông tư Hứa dẫn theo Hứa Vọng đi ra, ông tư Hứa nhìn cái cây bị ngã, biểu cảm không được tốt cho lắm. Hứa Vọng thì "chậc chậc" vài tiếng rồi nói: "Lại đây nào đồ nhi, ta dạy con thuật hồi xuân."

Nói xong, Hứa Vọng nhảy vọt lên đầu vai Hứa Trần, truyền dạy phương pháp.

Hứa Trần đứng bên gốc cây vừa học vừa hành, thế mà chỉ trong giây lát đã có thể làm cái cây lớn khôi phục nguyên trạng. Hứa Trần vẫn không quá yên tâm, kiểm tra tình huống một phen, xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.

Ông tư Hứa thấy vậy thì ánh mắt trở nên phức tạp, biểu cảm hổ thẹn cũng nghiêm trọng hơn.

Thuật hồi xuân thì ông tư Hứa cũng biết, chẳng qua năm đó học mười năm cũng chỉ có thể khôi phục sức sống của một mầm cây nhỏ, vừa mới học thuật, lần đầu tiên thực chiến đã không phục đại thụ ngàn năm tuổi, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Ông không thể nào theo kịp năng lực lĩnh ngộ của Hứa Trần, đột nhiên phát hiện bọn họ thật sự quá ngu xuẩn, đã làm chậm trễ một hậu bối có tư chất tốt.

Nếu không phải ảnh thu nhỏ của Hứa Vọng đột nhiên xuất hiện, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục hồ đồ.

Chờ đến khi Hứa Trần quay trở về, nhóm trưởng bối cắt cổ tay đều đã rời đi, hẳn là quay về trị thương.

Biểu cảm của Hứa Trần vốn không tốt lắm, có điều cũng coi như bình thường hơn một chút.

Hồi tưởng nỗi đau của những năm qua, nhất định không thể nào quên được, những đau khổ cậu từng phải chịu, những người này phải trải nghiệm. Ngày sau vẫn còn dài.

Hứa Trần biết, cách để làm bọn họ khó chịu nhất chính là sống tốt hơn bọn họ, cũng ngày càng mạnh hơn.

Rồi sẽ có một ngày bọn họ phải quỳ liế,m cậu.

[hết 133]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện