Chương 1:

Đêm đầu thu đã bắt đầu dài ra. Bên ngoài xào xạc mưa, cửa sổ mở ra một cái khe, không có gió, thời tiết rất có chút ngột ngạt.

Tôi ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được một trận ho khan hàm hồ. Tôi trở mình, tiếng ho khan vừa ngừng, tôi liền lại mơ hồ tiến vào mộng đẹp. Không lâu lắm, tiếng ho khan nhỏ vụn lại nhẹ nhàng vang lên, nương theo áp chế hơi thở hổn hển. Tôi tìm cái đèn bàn bên giường mở lên, liếc mắt nhìn giường tỷ tỷ sát vách một cái, vội vàng vươn mình xuống giường chạy tới

Tỷ tỷ con mắt nửa khép, sắc mặt tái nhợt, cau mày thật chặt, tay phải che miệng lại, vẫn không áp chế được ho khan từng trận truyền đến, tay trái vô ý thức trói trái tim lại thật chặc. Tôi biết trái tim tỷ tỷ lại bắt đầu đau, thời tiết như vậy, nên sớm chú ý mới phải. Tay trái tôi thuần thục mở máy dưỡng khí ra, tay phải thay tỷ tỷ đặt mặt nạ lên. Kéo tay nàng xuống, mới phát hiện nàng tay lạnh đến mức như băng, môi đã hiện ra nhàn nhạt màu tím, trên trán đã chảy ra mồ hôi dày đặt. Tôi vội vàng từ dưới gối tỷ tỷ lấy ra bình thuốc, đổ ra hai viên để tỷ tỷ ngậm, giúp nàng đắp chăn cẩn thận, đi ra ngoài vắt một cái khăn ấm.

Khăn nóng vừa đắp vào mặt nàng, tỷ tỷ nhẹ nhàng nhúc nhích một chút mở mắt ra, thấy là tôi, mới yên tâm nhắm lại, tay phải nàng từ trong chăn duỗi ra, nhẹ nhàng che ở trên tay của ta, vuốt nhẹ động viên. Đây là tỷ tỷ quen thuộc của tôi, thời điểm nàng khó chịu nói không ra lời, luôn như vậy, như là suy nghĩ nói với ta, Bảo Bảo, tỷ tỷ không có chuyện gì, em đừng lo lắng. Tôi nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói: "Tỷ, ngươi ngủ tiếp một chút đi, em ở đây." Tỷ tỷ mở mắt ra nhìn tôi, "Vào đây... Đừng... Cảm lạnh..." Tôi nghe lời tiến vào chăn với tỷ tỷ, đi vào mới biết, nguyên lai không chỉ là tay, thân thể tỷ tỷ cũng tựa hồ một chút hơi nóng đều không có, tôi vội vàng đi tới giường cầm chăn của mình, chính mình cũng chui vào ôm tỷ tỷ vào.

Qua một hồi lâu, nghe tỷ tỷ hô hấp nhẹ nhàng rất nhiều, trên môi màu tím cũng chậm chậm nhạt đi. Tôi biết lần này lại qua, nỗi lòng lo lắng mới thả xuống. Gần đây thời tiết không tốt, không khí ướt lạnh, khí áp thấp, tim của tỷ tỷ đau thắt phát tác rất nhiều lần. Tôi giúp tỷ tỷ vén vài sợi tóc tán loạn trên trán, phát hiện trên trán lại có một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, đau lòng lau đi những vệt mồ hôi. Nhất định rất đau đi... Thời điểm phát tác, nhất định rất đau. Nhưng chỉ cần khi tỷ tỷ tỉnh táo, trước nay đều không kêu không la, yên lặng nhẫn nhịn, tôi biết là nàng sợ tôi lo lắng sợ sệt, tỷ tỷ luôn quan tâm tôi như vậy.

Lúc này trời cũng sáng choang, tôi nhìn xe đẩy cạnh giường một chút, nhìn lại tỷ tỷ trên giường một tia khí lực cũng không có, biết ngày hôm nay tiếp tục huấn luyện là làm không được.

Đang muốn rời giường đi rửa mặt, nghe được tỷ tỷ nhẹ nhàng gọi: "Bảo Bảo..." Tôi vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy tỷ tỷ vẻ mặt cẩn thận xấu hổ, "Đại khái... Là tã ướt... Không biết có lấy được ga trải giường hay không..." .

Tôi nhẹ nhàng giúp tỷ tỷ trở mình kiểm tra, thời điểm tôi trở mình cho nàng, nghe được nàng nhẹ nhàng tiếng hít vào, sờ sờ eo tỷ tỷ, một mảnh lạnh lẽo căng thẳng, buổi tối vốn là phải giúp nàng trở mình, cả đêm duy trì một tư thế nằm thẳng, eo nhất định là đau nhức. Nhưng ngày hôm trước bài tập đuổi tôi chạy tới nửa đêm, thực sự buồn ngủ dậy không nổi.

Trở mình cho nàng mới nhìn thấy tình huống không quá tệ, tuy rằng tã đã ướt đến không thể thấm thêm được nữa, thế nhưng ga trải giường vẫn còn khô. Ta cẩn thận lấy tã giấy ra, dùng nước ấm giúp tỷ tỷ lau hạ thân tỉ mỉ. Vốn là thời điểm tái xuất viện, bác sĩ kiến nghị phẫu thuật trực tràng dùng ống đạo niệu lâu dài, có thể tránh khỏi vấn đề không khống chế đại tiểu tiện sau bại liệt, làm xong phẫu thuật mở ống trực tràng, đại tiện trực tiếp từ trực tràng bài trừ theo ống tiến vào túi đặc biệt, mỗi ngày chỉ cần làm sạch đổi một lần là tốt rồi. Nhưng là ống đạo niệu vĩnh viễn có nguy hiểm rất cao làm nhiễm trùng đường niệu đạo, đối với tỷ tỷ có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng như vậy, sức đề kháng của cơ thể lại yếu kém, bất kỳ nhiễm trùng gì đều là rất đòi mạng, vì lẽ đó tôi từ chối lòng tốt bác sĩ đề nghị. Chỉ là tỷ tỷ tiểu tiện không khống chế, tạo thành áp lực tinh thần rất lớn, nàng cảm giác mình dơ bẩn, thậm chí lúc mới ra viện cũng không chịu cho tôi tiến vào trong chăn ngủ cùng nàng, sợ làm bẩn tôi. Tôi vừa khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng mới chen vào ổ chăn của nàng được, nhưng mỗi lần thay tã, tỷ tỷ luôn là biển hiện một bộ xấu hổ khổ sở, để tôi nhìn thấy nàng như vậy rất khó chịu.

Tôi rửa ráy cho nàng xong, lại giúp tỷ tỷ xoa phấn rôm lên người, đổi cái tã giấy mới. Thả tỷ tỷ nằm yên ổn, rõ ràng cảm thấy cả người nàng căng thẳng. Tôi biết eo nàng vô cùng đau đớn, chỉ là nàng không nói, nàng xưa nay đều là cái gì cũng không nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Này chỉ do ác vị của ta thôi. .

0

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện