Cửa hàng bánh rán ở sâu trong ngõ nhỏ, khúc quanh bên trong, mấy cây cao lớn thấp thoáng trước cửa hàng, từ bên trong truyền ra mùi hương nồng đậm, còn chưa đến gần Nhạc Thần đã cảm thấy muốn nhiễu nước miếng, mong chờ một lát nữa Ngu Gia Tường có thể cho cậu ăn nhiều một chút.
Bởi vì bánh rán rất ngon, ở đây lại phi thường nổi danh, giờ đang là Thượng Tị tiết, cửa hàng còn chưa đóng cửa, mà người đến ăn cũng ít, Nhạc Thần và Ngu Gia Tường ngồi ở bàn gỗ dưới tàng cây đa.
Thượng Tị tiết, cơ hồ mọi người trong kinh thành đều ra ngoài du xuân, lần trước khi đến đây còn có không ít người, tiếng mua bán gào thét rất to, mà nay lại yên tĩnh, người cũng rất ít.
Rất nhanh lão bản đã mang vài cái bánh rán qua đây, còn có hai chén cháo đặc chế.
Lão bản bán bánh rán đã hơn bốn mươi tuổi, là người góa vợ, có một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp, Nhạc Thần và Ngu Gia Tường đến đây không dưới bốn năm lần, nhìn tiểu cô nương từ lúc dậy thì đến tuổi cập kê biết cài trăm, mỗi lần nha đầu nhìn thấy Nhạc Thần và Ngu Gia Tường đến, đều phi thường nhiệt tình tiếp đón, còn thường xuyên mang nhiều hơn hai cái bánh, kỳ thật mỗi lần đưa đều ăn không hết, nhưng lần sau vẫn đưa như lần trước, Nhạc Thần nhìn ra được, tiểu cô nương có ý đối với Ngu Gia Tường, có lần khi đưa ra đầu hẻm còn hỏi hai vị khi nào thì lại đến, hoặc khi đó sẽ làm ra vị bánh mới có hương vị bất đồng.
Mỗi lần Ngu Gia Tường đều không để ý, Nhạc Thần sẽ cùng nàng nói đôi câu.
Trong cửa hàng còn có hai vị tiểu nhị, nay tiểu cô nương và một tiểu nhị lại không thấy, chỉ còn lại người kia và lão bản canh cửa hàng, ngẫm lại cũng biết, cô nương kia đoán chừng là cùng tiểu nhị đi du xuân.
“Nay là Thượng Tị tiết, bên trong bánh có thêm vài vị rau, hương vị khác với ngày thường, đại nhân có thể hảo hảo nếm thử.” Lão bản khom người đứng trước bàn cung kính giới thiệu.
Trong vài thị vệ, có người đi đến nghiệm độc, nâng lên đũa bạc mới dám để Hoàng đế và Nhạc Thần ăn.
Nhạc Thần nói chuyện với lão bản, “Sao không thấy Thúy Ngọc cô nương, ra khỏi thành rồi sao?”
“Đã sớm đi rồi, cùng với Thụ Sinh ra thành đạp thanh. Đã hứa gã cho Thụ Sinh, qua mấy ngày nữa để hai người thành thân.” Trong mắt lão bản lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Cửa hàng vẫn là truyền xuống từ lão phụ thân, lão phụ thân chỉ có quy mô, về sau vẫn phải truyền lại cho người khác, bằng không tay nghề sẽ thất truyền, hứa gã cho Thụ Sinh là tốt nhất, đứa nhỏ kia kiên định chịu làm, đối với Thúy Ngọc lại tốt không cần nói.”
Thụ Sinh là tiểu nhị trong cửa hàng, Nhạc Thần cười chúc phúc nói, “Chúc mừng bọn họ, về sau cuộc sống mỹ mãn, sớm sinh quý tử.”
Lại có khách đến, lão bản khom người liền cáo lui.
Ngu Gia Tường nếm thử, cảm thấy hương vị quả thật khác với trước kia, mang theo mùi vị đặc hữu, gắp một miếng đến cho Nhạc Thần ăn.
Bánh cũng không lớn, so với bàn tay thì nhỏ hơn chút. Vỏ bánh làm bằng bột mì, trong nhân có thịt có trứng gà làm giảm đi mùi khai, rất ngon, vỏ ngoài cũng có thịt, còn có rau dại và rau dưa cùng với thịt băm mà làm thành.
Vỏ bánh bên ngoài mang theo sắc xanh, không phải dùng thịt mà là dùng trứng gà, nhìn cực kì đẹp mắt, ngửi thấy hương vị nước miếng cũng tràn ra.
Nhạc Thần luôn miệng khen, “Hương vị này thật không tồi!”
Ngu Gia Tường cười nhìn cậu ăn, thấy cậu ăn xong xuất ra khăn tay vội lau miệng cho cậu.
Nhạc Thần trông mong nhìn Ngu Gia Tường còn muốn ăn thêm, Ngu Gia Tường bất vi sở động, kiên quyết cự tuyệt cậu, “Ăn một cái đủ rồi, muốn ăn thì lần sau lại ăn! Ăn nhiều những thứ đầy mỡ, dạ dày sẽ chịu không được.”
Nhạc Thần suy nghĩ muốn chơi xấu cầu xin, nay là Thượng Tị tiết nên loại bánh này mới được làm ra, nếu giờ không ăn, chỉ có thể chờ đến năm sau. Nhưng nhìn đến có thị vệ đứng đó, còn có khách nhân, vài người còn nhìn qua đây, dù sau cậu và Ngu Gia Tường xem như là phú quý hâm mộ cửa hàng đến ăn thử. Có ngoại nhân ở đây, Nhạc Thần đành phải gật đầu đáp ứng.
Cháo cũng rất đặc biệt, trước kia khi Nhạc Thần ở nhà, mẹ sẽ làm đủ loại cháo cho cậu, nhưng mỗi loại đều có hương vị khác nhau.
Cháo là dùng tương đậu phộng và vừng trắng, còn có loại cháo rang gì đó Nhạc Thần nếm không ra, cháo được nấu rất sệch, sau khi thêm chút rau tươi, cháo vốn được nấu thành màu trắng ngà làm nổi bật màu xanh thì cực kì xinh đẹp, hơn nữa hương vị rất ngon, sau khi được múc vào trong bát sẽ bỏ thêm chút dưa muối và thịt thái.
Thật là sắc vị đều đủ, Nhạc Thần ngửi thấy mùi vị liền thỏa mãn thở dài, mặt mày hớn hở, cầm lấy muỗng nhỏ bắt đầu ăn.
Bát kia của Ngu Gia Tường đã sớm hết, Nhạc Thần hỏi hắn còn muốn ăn không, Ngu Gia Tường lắc đầu. Nhạc Thần lộ ra thần sắc thất vọng, nếu Ngu Gia Tường còn muốn ăn, vậy cậu có thể ăn nhiều thêm một chút.
Ngu Gia Tường dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Nhạc Thần ăn cháo, Nhạc Thần lấy bát của Ngu Gia Tường đến trước mặt, từ trong bát của mình xúc vài muỗng cho hắn, lại đưa đến, “Lại nếm thử đi.”
Ngu Gia Tường liền ăn cháo Nhạc Thần xúc cho hắn.
Nhạc Thần ăn cháo mà chậm rãi giống như phẩm rượu, ăn tốt nhấm kỹ, sau còn chờ dư vị hai giây rồi mới ăn tiếp.
Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng này của cậu mà dở khóc dở cười, đành cho lão bản mang thêm một bát.
Nhạc Thần cao hứng đứng dậy hôn môi Ngu Gia Tường, lấy bát mới, lập tức phân cho Ngu Gia Tường hơn phân nửa, chính mình ăn ít một chút, hy vọng lần sau Ngu Gia Tường lại cho cậu phúc lợi.
Sức ăn Nhạc Thần không lớn, ăn một chút liền no. Vốn còn muốn đi Lâm Phúc lâu trên đường Chu Tước, sau ý niệm trong đầu cũng đánh mất.
Sau khi hai người ăn xong, trả tiền chuẩn bị rời đi.
Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, hai người vừa đi đến bên ngoài cửa tiệm thì thấy một cô nương mặc váy xanh biếc xinh đẹp từ ngoài ngõ đi tới, vừa đi vừa nói cười với thanh niên bên cạnh.
Chính là, sau khi nhìn thấy Ngu Gia Tường thì cước bộ dừng lại, tươi cười trên mặt cũng không còn, trong mắt lộ ra thần thái thương tâm buồn bã, nhìn Ngu Gia Tường liền ngẩn ngơ một trận.
Ngu Gia Tường làm như không thấy, nắm tay Nhạc Thần bên cạnh đi qua. Thị vệ bảo hộ bên người.
Lúc đi ngang, Nhạc Thần nhìn tiểu cô nương mỉm cười yếu ớt, gật đầu.
Hai người đi một lúc, nghe được từ phía sau có tiếng đế giày cứng rắn chạy tới, thanh âm vào lúc này vang lên trong ngõ nhỏ u tịch giống như đoạn thơ buồn, thị vệ ngăn trở không cho tiếp cận.
Kỳ thật trong lòng nàng biết mình yêu nam tử mặt lạnh này, hẳn là nên đóng cửa trái tim, thế nhưng, nàng vẫn như cũ muốn nói cho hắn biết, vẫn như cũ muốn cho hắn biết, huống chi, bây giờ là Thượng Tị tiết.
“Đại nhân! Có thể nói vài câu cùng người hay không!” Vội vàng hô về phía Ngu Gia Tường, thanh âm quẩn quanh trong ngõ nhỏ.
Ngu Gia Tường thậm chí còn không dừng lại cước bộ, cũng không quay đầu, nhưng thật ra Nhạc Thần lại dừng lại, quay đầu nhìn.
“Tháng sau ta phải xuất giá! Thẳng đến bây giờ vẫn rất quý mến ngài…. Ngài, ngài, về sau còn đến không?” Tiểu cô nương thấy Ngu Gia Tường căn bản không thèm nhìn, cực kì thương tâm, nhưng vẫn nói hết lời.
Nhạc Thần chung quy không đành vu tâm, giữ chặt Ngu Gia Tường để hắn nói đôi lời an ủi.
Ngu Gia Tường quay đầu nhìn về tiểu cô nương bị thị vệ che chắn, nàng kiển chân ngưng lệ nhìn hắn, hắn nói, “Về sau còn đến.”
Tiểu cô nương mang lệ mỉm cười, sau đó quay đầu trở về.
Ngu Gia Tường có chút tức giận, không phải chỉ là một người không dính dáng gì sao, hắn nhưng lại phải dừng lại an ủi, vì vậy Ngu Gia Tường buông tay Nhạc Thần đi trước hai bước.
Nhạc Thần nhìn hắn tức giận, thế nhưng, một ít thỉnh cầu này ai lại nhẫn tâm không làm, Ngu Gia Tường thật sự là ý chí sắt đá.
Ngu Gia Tường đã muốn đi xa vài chục bước, cậu mới đuổi theo.
Bước chân Ngu Gia Tường so với cậu nhanh hơn, Nhạc Thần không thể nào truy được, liền ủy khuất đáng thương đứng kêu, “Ngu Gia Tường, đợi chút!”
Ngu Gia Tường không phản ứng, vẫn rất nhanh bước về phía trước.
Nhạc Thật thật rất ủy khuất, có chút tức giận dừng lại không đi.
Ngu Gia Tường không nghe thấy bước chân Nhạc Thần đuổi theo thì dừng bước lại, quay đầu nhìn, thấy Nhạc Thần nhíu mi mím môi trừng mắt nhìn hắn bất động.
Vì thế, hắn mềm lòng, vươn tay về phía sau, thanh âm dịu dàng nói, “Mau tới đi!”
Nhạc Thần lúc này mới đi qua, nắm tay hắn.
Ngu Gia Tường đi phía trước, Nhạc Thần được hắn nắm tay đi phía sau, thái dương đã muốn rời khỏi đường chân trời, ánh nắng dư quang bao phủ sắc vàng kim xuống tiệm bánh rán.
Hai người tay nắm tay, thân ảnh được kéo rất dài, rất dài.
Bởi vì bánh rán rất ngon, ở đây lại phi thường nổi danh, giờ đang là Thượng Tị tiết, cửa hàng còn chưa đóng cửa, mà người đến ăn cũng ít, Nhạc Thần và Ngu Gia Tường ngồi ở bàn gỗ dưới tàng cây đa.
Thượng Tị tiết, cơ hồ mọi người trong kinh thành đều ra ngoài du xuân, lần trước khi đến đây còn có không ít người, tiếng mua bán gào thét rất to, mà nay lại yên tĩnh, người cũng rất ít.
Rất nhanh lão bản đã mang vài cái bánh rán qua đây, còn có hai chén cháo đặc chế.
Lão bản bán bánh rán đã hơn bốn mươi tuổi, là người góa vợ, có một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi xinh đẹp, Nhạc Thần và Ngu Gia Tường đến đây không dưới bốn năm lần, nhìn tiểu cô nương từ lúc dậy thì đến tuổi cập kê biết cài trăm, mỗi lần nha đầu nhìn thấy Nhạc Thần và Ngu Gia Tường đến, đều phi thường nhiệt tình tiếp đón, còn thường xuyên mang nhiều hơn hai cái bánh, kỳ thật mỗi lần đưa đều ăn không hết, nhưng lần sau vẫn đưa như lần trước, Nhạc Thần nhìn ra được, tiểu cô nương có ý đối với Ngu Gia Tường, có lần khi đưa ra đầu hẻm còn hỏi hai vị khi nào thì lại đến, hoặc khi đó sẽ làm ra vị bánh mới có hương vị bất đồng.
Mỗi lần Ngu Gia Tường đều không để ý, Nhạc Thần sẽ cùng nàng nói đôi câu.
Trong cửa hàng còn có hai vị tiểu nhị, nay tiểu cô nương và một tiểu nhị lại không thấy, chỉ còn lại người kia và lão bản canh cửa hàng, ngẫm lại cũng biết, cô nương kia đoán chừng là cùng tiểu nhị đi du xuân.
“Nay là Thượng Tị tiết, bên trong bánh có thêm vài vị rau, hương vị khác với ngày thường, đại nhân có thể hảo hảo nếm thử.” Lão bản khom người đứng trước bàn cung kính giới thiệu.
Trong vài thị vệ, có người đi đến nghiệm độc, nâng lên đũa bạc mới dám để Hoàng đế và Nhạc Thần ăn.
Nhạc Thần nói chuyện với lão bản, “Sao không thấy Thúy Ngọc cô nương, ra khỏi thành rồi sao?”
“Đã sớm đi rồi, cùng với Thụ Sinh ra thành đạp thanh. Đã hứa gã cho Thụ Sinh, qua mấy ngày nữa để hai người thành thân.” Trong mắt lão bản lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Cửa hàng vẫn là truyền xuống từ lão phụ thân, lão phụ thân chỉ có quy mô, về sau vẫn phải truyền lại cho người khác, bằng không tay nghề sẽ thất truyền, hứa gã cho Thụ Sinh là tốt nhất, đứa nhỏ kia kiên định chịu làm, đối với Thúy Ngọc lại tốt không cần nói.”
Thụ Sinh là tiểu nhị trong cửa hàng, Nhạc Thần cười chúc phúc nói, “Chúc mừng bọn họ, về sau cuộc sống mỹ mãn, sớm sinh quý tử.”
Lại có khách đến, lão bản khom người liền cáo lui.
Ngu Gia Tường nếm thử, cảm thấy hương vị quả thật khác với trước kia, mang theo mùi vị đặc hữu, gắp một miếng đến cho Nhạc Thần ăn.
Bánh cũng không lớn, so với bàn tay thì nhỏ hơn chút. Vỏ bánh làm bằng bột mì, trong nhân có thịt có trứng gà làm giảm đi mùi khai, rất ngon, vỏ ngoài cũng có thịt, còn có rau dại và rau dưa cùng với thịt băm mà làm thành.
Vỏ bánh bên ngoài mang theo sắc xanh, không phải dùng thịt mà là dùng trứng gà, nhìn cực kì đẹp mắt, ngửi thấy hương vị nước miếng cũng tràn ra.
Nhạc Thần luôn miệng khen, “Hương vị này thật không tồi!”
Ngu Gia Tường cười nhìn cậu ăn, thấy cậu ăn xong xuất ra khăn tay vội lau miệng cho cậu.
Nhạc Thần trông mong nhìn Ngu Gia Tường còn muốn ăn thêm, Ngu Gia Tường bất vi sở động, kiên quyết cự tuyệt cậu, “Ăn một cái đủ rồi, muốn ăn thì lần sau lại ăn! Ăn nhiều những thứ đầy mỡ, dạ dày sẽ chịu không được.”
Nhạc Thần suy nghĩ muốn chơi xấu cầu xin, nay là Thượng Tị tiết nên loại bánh này mới được làm ra, nếu giờ không ăn, chỉ có thể chờ đến năm sau. Nhưng nhìn đến có thị vệ đứng đó, còn có khách nhân, vài người còn nhìn qua đây, dù sau cậu và Ngu Gia Tường xem như là phú quý hâm mộ cửa hàng đến ăn thử. Có ngoại nhân ở đây, Nhạc Thần đành phải gật đầu đáp ứng.
Cháo cũng rất đặc biệt, trước kia khi Nhạc Thần ở nhà, mẹ sẽ làm đủ loại cháo cho cậu, nhưng mỗi loại đều có hương vị khác nhau.
Cháo là dùng tương đậu phộng và vừng trắng, còn có loại cháo rang gì đó Nhạc Thần nếm không ra, cháo được nấu rất sệch, sau khi thêm chút rau tươi, cháo vốn được nấu thành màu trắng ngà làm nổi bật màu xanh thì cực kì xinh đẹp, hơn nữa hương vị rất ngon, sau khi được múc vào trong bát sẽ bỏ thêm chút dưa muối và thịt thái.
Thật là sắc vị đều đủ, Nhạc Thần ngửi thấy mùi vị liền thỏa mãn thở dài, mặt mày hớn hở, cầm lấy muỗng nhỏ bắt đầu ăn.
Bát kia của Ngu Gia Tường đã sớm hết, Nhạc Thần hỏi hắn còn muốn ăn không, Ngu Gia Tường lắc đầu. Nhạc Thần lộ ra thần sắc thất vọng, nếu Ngu Gia Tường còn muốn ăn, vậy cậu có thể ăn nhiều thêm một chút.
Ngu Gia Tường dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Nhạc Thần ăn cháo, Nhạc Thần lấy bát của Ngu Gia Tường đến trước mặt, từ trong bát của mình xúc vài muỗng cho hắn, lại đưa đến, “Lại nếm thử đi.”
Ngu Gia Tường liền ăn cháo Nhạc Thần xúc cho hắn.
Nhạc Thần ăn cháo mà chậm rãi giống như phẩm rượu, ăn tốt nhấm kỹ, sau còn chờ dư vị hai giây rồi mới ăn tiếp.
Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng này của cậu mà dở khóc dở cười, đành cho lão bản mang thêm một bát.
Nhạc Thần cao hứng đứng dậy hôn môi Ngu Gia Tường, lấy bát mới, lập tức phân cho Ngu Gia Tường hơn phân nửa, chính mình ăn ít một chút, hy vọng lần sau Ngu Gia Tường lại cho cậu phúc lợi.
Sức ăn Nhạc Thần không lớn, ăn một chút liền no. Vốn còn muốn đi Lâm Phúc lâu trên đường Chu Tước, sau ý niệm trong đầu cũng đánh mất.
Sau khi hai người ăn xong, trả tiền chuẩn bị rời đi.
Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, hai người vừa đi đến bên ngoài cửa tiệm thì thấy một cô nương mặc váy xanh biếc xinh đẹp từ ngoài ngõ đi tới, vừa đi vừa nói cười với thanh niên bên cạnh.
Chính là, sau khi nhìn thấy Ngu Gia Tường thì cước bộ dừng lại, tươi cười trên mặt cũng không còn, trong mắt lộ ra thần thái thương tâm buồn bã, nhìn Ngu Gia Tường liền ngẩn ngơ một trận.
Ngu Gia Tường làm như không thấy, nắm tay Nhạc Thần bên cạnh đi qua. Thị vệ bảo hộ bên người.
Lúc đi ngang, Nhạc Thần nhìn tiểu cô nương mỉm cười yếu ớt, gật đầu.
Hai người đi một lúc, nghe được từ phía sau có tiếng đế giày cứng rắn chạy tới, thanh âm vào lúc này vang lên trong ngõ nhỏ u tịch giống như đoạn thơ buồn, thị vệ ngăn trở không cho tiếp cận.
Kỳ thật trong lòng nàng biết mình yêu nam tử mặt lạnh này, hẳn là nên đóng cửa trái tim, thế nhưng, nàng vẫn như cũ muốn nói cho hắn biết, vẫn như cũ muốn cho hắn biết, huống chi, bây giờ là Thượng Tị tiết.
“Đại nhân! Có thể nói vài câu cùng người hay không!” Vội vàng hô về phía Ngu Gia Tường, thanh âm quẩn quanh trong ngõ nhỏ.
Ngu Gia Tường thậm chí còn không dừng lại cước bộ, cũng không quay đầu, nhưng thật ra Nhạc Thần lại dừng lại, quay đầu nhìn.
“Tháng sau ta phải xuất giá! Thẳng đến bây giờ vẫn rất quý mến ngài…. Ngài, ngài, về sau còn đến không?” Tiểu cô nương thấy Ngu Gia Tường căn bản không thèm nhìn, cực kì thương tâm, nhưng vẫn nói hết lời.
Nhạc Thần chung quy không đành vu tâm, giữ chặt Ngu Gia Tường để hắn nói đôi lời an ủi.
Ngu Gia Tường quay đầu nhìn về tiểu cô nương bị thị vệ che chắn, nàng kiển chân ngưng lệ nhìn hắn, hắn nói, “Về sau còn đến.”
Tiểu cô nương mang lệ mỉm cười, sau đó quay đầu trở về.
Ngu Gia Tường có chút tức giận, không phải chỉ là một người không dính dáng gì sao, hắn nhưng lại phải dừng lại an ủi, vì vậy Ngu Gia Tường buông tay Nhạc Thần đi trước hai bước.
Nhạc Thần nhìn hắn tức giận, thế nhưng, một ít thỉnh cầu này ai lại nhẫn tâm không làm, Ngu Gia Tường thật sự là ý chí sắt đá.
Ngu Gia Tường đã muốn đi xa vài chục bước, cậu mới đuổi theo.
Bước chân Ngu Gia Tường so với cậu nhanh hơn, Nhạc Thần không thể nào truy được, liền ủy khuất đáng thương đứng kêu, “Ngu Gia Tường, đợi chút!”
Ngu Gia Tường không phản ứng, vẫn rất nhanh bước về phía trước.
Nhạc Thật thật rất ủy khuất, có chút tức giận dừng lại không đi.
Ngu Gia Tường không nghe thấy bước chân Nhạc Thần đuổi theo thì dừng bước lại, quay đầu nhìn, thấy Nhạc Thần nhíu mi mím môi trừng mắt nhìn hắn bất động.
Vì thế, hắn mềm lòng, vươn tay về phía sau, thanh âm dịu dàng nói, “Mau tới đi!”
Nhạc Thần lúc này mới đi qua, nắm tay hắn.
Ngu Gia Tường đi phía trước, Nhạc Thần được hắn nắm tay đi phía sau, thái dương đã muốn rời khỏi đường chân trời, ánh nắng dư quang bao phủ sắc vàng kim xuống tiệm bánh rán.
Hai người tay nắm tay, thân ảnh được kéo rất dài, rất dài.
Danh sách chương